sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 26: Một Buổi Sáng Mua Sắm

"Các cậu thấy cái này thế nào?"

Bạch Dương vừa nói vừa giơ cao chiếc váy ống ôm người màu đỏ tươi với khuôn mặt thoả mãn. Nó thích cái này cực, dễ thương quá trời! Không nhiều hoạ tiết trang trí, chỉ có mỗi dải băng màu đậm quấn quanh phần eo, đơn giản mà đẹp!

"Chị nhắm mình hợp không đó!"

"Mặc vô coi chừng như cái giò chả!"

Tụi nó đứng xung quanh nghe thấy mà cố nén cười. Dù chỉ là buột miệng, nhưng Nhân Mã thật cảm thương cho số phận sắp tới của thằng bạn thân. Bão cũng sắp nổi rồi.

"Cậu-vừa-nói-gì?! Song Tử!! Chết cậu với tôi!!"

Song Tử không khỏi run lên mà quay lại, nuốt ực một cái. Dù cho chân cậu gần như lành hẳn, nhưng không chạy được, chẳng lẽ lại đứng chịu trận!! Cậu buột miệng, là buột miệng thôi mà!!!

"Mặc thêm một chiếc áo trắng nhỏ bên ngoài, như vậy chắc được."

Bạch Dương vốn đang không ngừng đấm vào Song Tử lại khựng lại, thay vào đó ngây ngô đưa mắt nhìn về phía Song Ngư đang chán nản lần mò mấy sào đồ. Tâm trạng nó vui hẳn lên! Thấy chưa, ai như cậu ta! Lần này nó bỏ qua, lần sau, đừng hòng!!

Song Tử nhìn theo Bạch Dương đủng đỉnh bước đi, chân mày nhướng lên có chút bực bội. Dù nó không đánh cậu nữa, nhưng Song Tử cảm thấy chẳng dễ chịu chút nào cả.

Mất một đêm và vài tiếng buổi sáng cho việc chuẩn bị dạ hội tối nay, tụi nó mới nhận ra là mình chẳng có một bộ nào mặc được cả. Dù cho Thiên Bình là ca sĩ, dù cho Song Tử là người mẫu, dù cho Xử Nữ và Thiên Yết con nhà có điều kiện, tụi nó chẳng ai lại mang theo những thứ đồ cho dạ hội vào vali đựng đồ kí túc cả. Rốt cuộc, sau một hồi lâu suy tính, cả đám mười mấy đứa lũ lượt kéo nhau ùa vào khu thương mại gần trường, kiếm đại thứ gì mặc cho tối.

Mặc cho chuyện đó, ngoài con nhỏ Bạch Dương đang hớn ha hớn hở với cái váy của nó, thì lũ con gái còn lại thậm chí mất cả chục phút cho các gian hàng nhưng vẫn chưa chọn được bộ nào ưng ý cả, cứ loay hoay mãi. Tụi con trai thì dễ rồi, chọn đại mấy bộ vét nào đó hoặc vài bộ đồ đơn giản là được, còn tụi nó thì kiếm một bộ thôi cũng lòi cả con mắt. Vậy mà Bạch Dương cứ vui vẻ nhảy tưng tưng với cái váy mà nó chọn như muốn chọc tức, thật khiến mấy đứa con gái tụi nó muốn nhảy vào đập cho một trận! Cực kì chướng mắt!

Thiên Bình dù là một người hoạt động nghệ thuật, nhưng các bộ đồ cô mặc hoàn toàn là có người chọn và phối cho. Dù cho Thiên Bình rất yêu thích thời trang, nhưng thú thật thì tủ đồ của cô là thảm hoạ. Cô vẫn còn nhớ lần áo ôm vàng và quần jeans xanh, lại còn đi bốt màu đỏ chót. Thảm hại cực độ!!

Cự Giải vốn tinh tế nên nãy giờ chọn được cũng khá nhiều bộ đẹp, nhưng chẳng cái nào thực sự ưng ý cả. Cô muốn mình phải thật hoàn hảo vào tối nay, với một chiếc váy cũng phải thật hoàn hảo.

Ma Kết vốn chẳng thích tiệc tùng dạ hội, nhưng lại bị tên khốn Kim Ngưu kéo đi cùng. Cậu ta còn dám "đòi nợ" hôm cô bắt cậu ta lau sàn, thật quá sức tưởng tượng mà! Chọn mãi cũng mệt, lại chán nên Ma Kết nhắm mắt lấy đại, rốt cuộc chọn phải một cái váy trên dưới một màu đen dài tới đầu gối. Có chút u ám, mà thôi kệ, quan tâm làm gì!

Thiên Yết cũng chẳng quan tâm lắm, cô đi chỉ vì Xử Nữ cũng đi, cậu bảo muốn xem thành quả làm việc cật lực của cả đám như thế nào. Nhưng ngược lại với cô bạn Thiên Bình, Thiên Yết lại có mắt thẩm mỹ một cách bất đắc dĩ, và dường như bất cứ bộ nào cô cầm lên đều rất vừa mắt. Giống như Ma Kết, Thiên Yết thích những thứ tông màu tối, và một chút gì đó phải thật dễ thương. Một chiếc váy màu tím nhạt cao hơn gối một chút, không quá bó và rất hợp với thân hình gần như hoàn hảo của Thiên Yết.

"Sao lại chọn thêm vậy? Không ưa sao?"

Khi nhìn thấy Thiên Yết đang lựa thêm một bộ nào đó nữa trong mấy cái sào đồ kia, Kim Ngưu có chút thắc mắc.

"Mua cho Sư Tử nữa."

Kim Ngưu "à" một tiếng, cậu hoàn toàn hiểu ra vấn đề.

"Mà, con lùn đó đi đâu thế nhỉ?"

Bảo Bình vẫn cứ cắm cúi vào đống đồ mà cậu chẳng tìm nổi một cái gì ưng ý, lên tiếng hỏi một cách lơ đễnh. Cậu nói thật cũng hơi để tâm một chút xíu xìu xiu! Vắng bóng nhóc lùn, đôi lúc Bảo Bình còn tưởng vì lùn quá mà không thấy nó.

Nhận thấy ánh mắt tụi nó đồng loạt đổ dồn về phía mình, Song Tử vội xua xua tay, không ngừng lắc đầu nên tụi nó mới quay đi. Cậu nhìn sang Nhân Mã và cả Bạch Dương, đôi mắt đen hơi phức tạp rồi lại trở nên bình thường, Song Tử tiếp tục với việc di chuyển hai bàn tay khắp mấy bộ đồ kia, dù cho đầu cậu lại nghĩ đến thứ khác. Chắc mèo con nhà cậu, con bé lại đến đó cũng nên.

"Ban nãy nó có nói là về muộn, mà chắc để coi đã."

Xử Nữ vừa xoa cằm vừa nói bâng quơ. Không chỉ cậu, cả tụi nó cũng cảm thấy có chút không thoải mái. Là ngày đi học thì thôi, ngày nghỉ thì hầu như Sư Tử thường không ở nhà, khi thì buổi chiều, khi thì cả ngày, và nó chẳng chịu nói cho bất kì ai nghe. Tụi nó cũng biết, Song Tử, Nhân Mã và Bạch Dương chắc chắn biết, chỉ là ba đứa nó không nói mà thôi.

Song Ngư im lặng nãy giờ, đôi mắt màu nâu cafe hầu như chẳng có chút gì chú tâm vào việc chọn quần áo. Khi vài bộ đồ rơi khỏi giá treo và rớt xuống đất, Song Ngư mới sực tỉnh mà quỳ xuống nhặt lên. Cái hôm cậu nhìn thấy Sư Tử vừa bước ra từ bệnh viện, Song Ngư không thể ngừng nghĩ về nó. Cậu đã định hỏi, nhưng chắc chắn con nhỏ đó sẽ không nói thật. Mà, cậu quan tâm nó làm quái gì cơ chứ!!

"Con nhóc đó, nó đã có người quan tâm rồi còn gì! Mình..."

Cậu bị điên rồi cũng nên!

"Các cậu xong chưa?"

Xử Nữ đứng ngoài nói vọng vào. Cậu và đám con trai đã xong từ lúc nào, và lúc này đang thản nhiên đứng ở quầy tính tiền. Sau khi nói gì đó với chị nhân viên, Xử Nữ quay vào trong hỏi lũ con gái vẫn còn loay hoay với mấy bộ đồ tùm lùm màu mè hoa lá hẹ chẳng ra đám ôn gì của mình. Tụi nó có vẻ vẫn chưa xong!

"Các cậu muốn đi đâu thì đi đi! Bọn mình xong sẽ ra!" Ma Kết đứng bên trong nói ra.

"Cũng được, hẹn ở cổng chính nhé!"

Nhìn theo tụi con trai đủng đỉnh xách túi đồ của mình đi mất, Bạch Dương ánh mắt có chút nuối tiếc. Nó nhìn cái váy của mình, mím chặt môi. Nó cũng muốn tính tiền rồi chạy đi chơi! Biết thế Bạch Dương thà đừng tìm thấy cái vát nhanh có phải tốt hơn không? Giờ thì trong khi bốn đứa còn lại cặm cụi tìm đồ cho mình, nó lại ngồi một góc như một con tự kỉ.

"Các cậu... mình nên lấy cái nào...?"

Cự Giải vừa nhăn mặt khổ sở vì đưa ra trước mắt cả đám một đống vừa váy vừa đầm vừa tùm lum tùm la. Cả đống thời gian của Cự Giải dồn cả vào việc lấy chúng đấy. Với một cô nàng luôn khó khăn trong việc quyết định hay lựa chọn, Cự Giải thật không biết nên làm gì ngoài đưa cho tụi nó xem tất cả.

"Đi!"

Vừa nói, Thiên Yết vừa kéo cô nàng Cự Giải vẫn ôm một đống đồ đi đâu đó mặc kệ khuôn mặt ngơ ngác chẳng hiểu gì kia. Thiên Bình cũng chọn được đồ rồi, Ma Kết cũng vậy. Nhìn nhau một lúc, cả hai lập tức chạy theo, không quên túm luôn lấy con cừu đang ngồi tự kỉ với cái váy kia của nó.

Sau khi đẩy Cự Giải vào phòng thay đồ, Thiên Yết đứng khoanh tay trước ngực, đứng đằng sau là ba đứa còn lại, với Bạch Dương đã tỉnh ra đôi chút và đang cực kì thích thú.

Váy ôm người màu đen. Loại!

Váy đỏ tay phồng. Loại!

Váy xanh đậm thắt dây. Loại!

"Các cậu thấy sao?"

"Nhìn cũng được, mà, thôi cậu thử cái khác đi Cự Giải!"

...

Cự Giải thật không biết phải nói gì. Cô thật thắc mắc liệu mình có sai lầm khi đưa cho tụi nó nhận xét đánh giá và chọn giúp cô hay không...

***

"Tụi con gái lúc nào cũng lâu!"

Ngậm lấy cái ống hút kia, Kim Ngưu cứ như đang muốn nhai nát nó luôn vậy. Đôi mắt màu lam hơi chán nản, cậu nhìn sang Song Tử đang đội mũ trùm kín mặt mà không khỏi buồn cười. Nghĩ một lúc, Kim Ngưu chồm tới, toan giật lấy cái mũ trên đầu của Song Tử thì lập tức bị chặn lại kèm theo một cái lườm sắc lạnh.

"Muốn chết hả thằng kia?!"

Làm quá! Cậu chỉ muốn giỡn một chút!

"Ủa, mà mày nói mày đi với ai nhỉ, Bảo Bình?"

Song Ngư tự nhiên hỏi, cậu chỉ đơn giản là sực nhớ ra chứ cũng chẳng có gì quan trọng. Nhìn sang thằng bạn thân đang chán chường cầm muỗng khuấy khuấy nước trong ly, Song Ngư hơi nghiêng đầu. Khi nhận ra cả đám đều gần như nhìn mình chằm chằm, đến lượt Bảo Bình bị khiến cho chẳng hiểu gì.

"À, Thiên Bình, là Thiên Bình."

Nói bâng quơ, Bảo Bình lại tiếp tục công việc khuấy nước cao cả của mình, dù cho đôi mắt màu sẫm kia dường như đang nghĩ gì đó khác. Người mà cậu thật sự muốn đi cùng, là một người không phải Thiên Bình. Nhưng cô đã có người đi cùng ngay trước khi cậu kịp mời cô. Mà dù cho Bảo Bình thật sự mời cô đi cùng mình, cậu không chắc điều đó khiến cô gái kia vui.

Vẫn đang suy nghĩ này nọ, tự nhiên Bảo Bình bị Xử Nữ đập một phát vào tay đau điếng. Khuấy nước cũng bị đánh, cậu chả hiểu nha!! Còn tụi kia, lại còn cười, thật muốn cậu tức điên mà!!

"Á! Chết!!"

Nhân Mã vốn đang uống nước cũng vì tiếng kêu của Bảo Bình mà sặc, ho sù sụ. Dùng đôi mắt hổ phách lườm cái thằng kia không thôi, cậu đang rất muốn chạy vào cho Bảo Bình một trận đấy!

"Mày điên hả?! Rồi sao, chết chưa?!"

Bảo Bình mặc kệ Nhân Mã tức mình nạt nộ hay ánh mắt khinh bỉ của tụi nó, cậu đứng bật dậy, khuôn mặt nhanh chóng trở nên nghiêm trọng. Cậu hoàn toàn quên mất!!

"Chết cái đầu mày chứ chết! Tao chết thật rồi này!! Đáng ghét, quên béng luôn!!"

Nhìn Bảo Bình lật đật thu dọn đồ đạc mà không ngừng lẩm ba lẩm bẩm một mình, tụi nó không khỏi nhướng mày. Cái thằng này hình như bị động kinh chắc!

"Thằng điên này, mày thôi quýnh lên coi!"

"Chị tao kêu đến lấy đồ mà quên mất, thế nào cũng bị mắng té tát cho coi!!"

Vừa nói, Bảo Bình vừa xách cái balo của mình chạy vèo khỏi quán nước, bỏ luôn cả cái túi đồ ban nãy công sức lựa chọn lại. Năm đứa con trai tròn mắt nhìn theo cái thằng đang cố lách người trong đám đông, tự nhiên khinh bỉ không thôi! Tưởng gì, cái thằng sợ chị!

"Này, cái thằng đó...!!"

Song Tử hơi bực mình chỉ thẳng vào túi đồ của Bảo Bình để dựa vào ghế ngồi ban nãy. Hình như có một đàn quạ vô hình vừa bay qua...

Dám bắt các cậu xách đồ cho nó, thằng này nhất định ăn gan hùm rồi!!

***

Bảo Bình vội vội vàng vàng bắt taxi, vậy mà chẳng được chiếc nào nên đành cuốc bộ đến. Hậu quả không ngoài dự đoán, bị chửi một trận chẳng còn biết trời trăng gì luôn!

So với Bảo Bình, chị cậu hiện là sinh viên ngành Y hiện đang công tác thực tập tại một bệnh viện nổi tiếng trong thành phố. Dù là một bác sĩ tương lai, bà chị này chẳng khác nào chằn lửa, từ nhỏ đã bắt cậu đội bả lên đầu... Dữ hơn cọp, dù biết là rất thương em trai là cậu đi nữa, Bảo Bình thật vừa sợ vừa thương.

Chị cậu bảo cậu hôm nay đến lấy đồ gì đó Bảo Bình chả biết, hình như là mấy quyển tài liệu. Dù Bảo Bình thật sự cần đấy, nhưng đâu cần gọi cậu kinh hồn như vậy. Một bà chị dữ tợn ghét chờ đợi.

"Thật là! Làm mất thời gian của chị! Cảm ơn đi nhóc! Chị đã nghỉ một tiết thực hành vì nhóc đấy!!"

Bảo Bình bĩu môi. Đừng có mong cậu thấy biết ơn!

"Nhưng chị có cần bảo em tới gấp vậy đâu! Với lại, cũng trễ có... có... có một tiếng rưỡi thôi chứ bộ!!"

Bảo Bình cảm nhận rõ ràng sát khí ngùn ngụt từ cô chị gái đứng ngay trước mắt kèm theo một cái lườm lạnh thấu xương.

"Vậy em về đây! Chị thật sự..."

Khi Bảo Bình vừa quay người định bước đi, cậu bỗng khựng lại khi nhìn thấy cô nhóc nhỏ nhắn vừa bước ra khỏi một căn phòng gần đó, và hiện đang nói chuyện với một vị bác sĩ trung niên già dặn. Đôi mắt màu khói đặc trưng, Bảo Bình có thể lập tức nhận ra.

"Bảo Ngân, đó..."

Chớp mắt nhìn thằng em đang đứng ngớ ra với khuôn mặt đầy thắc mắc, Bảo Ngân đành thò đầu qua khỏi cánh cửa nhìn về phía ánh mắt của Bảo Bình. Là cô nhóc đó mà!

"À, là cô bé đó hả?"

Bảo Bình không khỏi ngạc nhiên quay sang, cậu thật sự thấy khó hiểu. Khi cảm thấy ánh mắt kia sắp nhìn về phía này, cậu vội đứng nép vào cánh cửa.

"Chị biết?"

"Không hẳn, chỉ là thường xuyên nhìn thấy con bé."

Thường xuyên?

"Nó hay đến đây lắm sao?"

"Ừ," Bảo Ngân gật gù, tay xoa xoa cằm mà khuôn mặt đanh lại. "Hình như từ một hai năm trước gì cơ, trước cả lúc chị mày đến đây thực tập! Mà, nhóc quen con bé hả?"

"Là bạn cùng lớp," Bảo Bình không khỏi suy nghĩ, từ lâu... "Bạn cùng kí túc."

***

"Có gì sao?"

Khi nhận ra đứa trẻ trước mặt đang nhìn về một phía bằng ánh mắt thắc mắc hơi nhíu lại, vị bác sĩ trung niên lên tiếng hỏi. Cô bé kia lúc này mới quay lại, chậm rãi lắc đầu rồi mỉm cười. Đôi mắt màu nâu khói nhìn thẳng, vừa ôn hoà vừa phức tạp.

"Chắc chỉ là người nào đó đi qua thôi, không có gì đâu bác!"

Vị bác sĩ nhìn đứa trẻ bằng ánh mắt hiền hậu. Cô gái nhỏ cười híp mắt, hơi cúi gập người một cách lễ phép.

"Vậy, cháu xin phép về trước. Làm phiền bác ạ! "

"Không có gì, đây là trách nhiệm của bác. Cháu về cẩn thận!" Bác sĩ Tuấn nhìn theo cô gái nhỏ toan bước đi. "Chào cháu, Sư Tử!"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx