sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chapter 43:Định Kiến Và Quá Khứ

Cự Giải cùng Ma Kết về nhà ra mắt gia đình.

-Cháu chào bác-Cự Giải lễ phép

-Chào cháu-Mẹ Ma Kết cười hiền

Bà có vẻ rất hài lòng với Cự Giải khiến cả hai cũng yên tâm phần nào

-Cháu tên gì?

-Cháu là Cự Giải-Cô cười hiền

-Cha mẹ cháu là ai? Ở đâu?

-Cha cháu là Cự Long mẹ cháu là Phi Như đã mất cách đây 2 năm-Cự Giải thật thà nói

-Cự Long???? Cha cháu ngày xưa làm gì?-Bà có vẻ hoảng hốt

-Dạ cảnh sát khu 2,có chuyện gì sao bác-Cự Giải lo lắng

-Có gì sao mẹ?-Ma Kết cũng lo lắng nhìn gương mặt biến sắc của mẹ

-Nếu là con của Cự Long thì ta không thể chấp nhận-Bà thở dài nhưng trong ánh mắt có phần vừa căm phẫn vừa thương tiếc

-Vì sao ạ???-Ma Kết nhìn mẹ

-Không gì cả-Nói rồi bà đứng dậy bước lên lầu

Ma Kết định đi theo nhưng Cự Giải cản lại. Anh đành đưa Cự Giải về trước

Trên lầu có một căn phòng thờ tổ tiên,mẹ Ma Kết đứng đó nhìn lên di ảnh của một người đàn ông còn rất trẻ tầm cỡ 26

-Minh Phong tôi phải làm sao đây?-Bà mệt mỏi nhìn di ảnh

Di ảnh vẫn lặng im mặc cho bà nhìn. Lòng càng nặng trĩu,ánh mắt sương gió nay càng đau khổ. Bà không thể rước thù về làm dâu cũng không thể để con trai đau khổ. Tại sao bao nhiêu bất hạnh lại thuộc về bà?

≧◠◡◠≦≧◠◡◠≦≧◠◡◠≦

Bảo Bình đang làm thì được 1 người hẹn gặp,cô bước xuống quán ăn ở canteen nơi làm,có một người đàn ông đứng tuổi đang ngồi đó.

-Chào bác,bác muốn gặp cháu có chuyện gì không ạ?-Bảo Bình lễ phép

-Cô là Bảo Bình bạn gái của Song Tử sao?-Người đàn ông cất giọng khàn khàn

-Vâng là cháu

-Tôi xin lỗi nhưng con trai tôi đã quá thiệt thòi khi mang trong mình căn bệnh tim may là qua khỏi nên tôi muốn nó có một người vợ cha mẹ phải đầy đủ,tôi nói vậy mong cô hiểu-Người đàn ông đứng dậy bước đi

Bảo Bình ngồi lặng ở đó. Hàng nước mắt lăng dài trên gò má cô. Bảo Bình cố gắng không bật ra tiếng khóc.

Tại sao vậy? Ông trời đã lấy đi người cha của cô trong một vụ bắt tội phạm bây giờ lại muốn lấy đi người mà cô yêu nữa sao?

Tại sao mọi thứ tốt đẹp không bao giờ thuộc về cô toàn vẹn cứ lấp lững nửa chừng lại biến mất? Không lẽ cô không đáng hưởng hạnh phúc sao?

Trẻ mồ côi cha thì sao chứ? Nó không được chọn người nó yêu sao? Tất cả chỉ vì danh dự mà thôi,tại sao lại lấy người đó ra làm áp lực cho cô?

Bảo Bình lững thững đứng dậy bước đi. Cô xin nghỉ hôm nay.

Rồi chiều cơn mưa tháng 6 đổ xuống bao phủ con người cô,dòng nước mắt hoà lẫn cơn mưa. Đợt gió thổi qua khiến mưa lạnh nay càng lạnh hơn. Bảo Bình cứ đi như kẻ mất hồn.

"Dòng đường trắng xoá do mưa và tim em trống rỗng vì anh"

( ◠‿◠ )( ◠‿◠ )( ◠‿◠ )

Thiên Yết nhận được một lá thư từ cha anh. Vẫn chuyện cũ cha anh không chấp nhận người con gái mà anh yêu đơn giản vì quá khứ của cô là con nhà nghèo,ông không cần biết bây giờ như thế nào cả và đặc biệt ông không quan tâm đến cảm nhận của Thiên Yết

Thiên Yết mệt mỏi rời bàn làm việc,bước đến cửa sổ nhìn thành phố về trưa,hôm nay trời không có nắng thay vào đó là cơn mưa đầu mùa,nực nội nhưng cũng lạnh buốt.

Thiên Yết mệt mỏi với cuộc sống của mình. Lựa chọn tình yêu anh cũng không có cơ hội tốt lành. Thiên Yết không lo mấy bản thân mình anh chỉ sợ Song Ngư,anh không cho rằng mình tốt hay giỏi gì anh chỉ sợ nếu anh rời xa cô,thì người sau có tốt với cô không? Có thay anh yêu cô không? Anh sợ nếu một ngày vô tình thấy nước mắt cô rơi,sợ lắm khi thấy người mình yêu buồn phiền nhưng có mấy anh hiểu? Họ chỉ biết tới danh dự hư ảo,định kiến khắc nghiệt.

Anh không có quyền yêu? Hay do số phận anh đã như vậy,anh và cô chỉ có thể làm người yêu mãi mãi không thể tiến thêm? Không anh không muốn như vậy,không muốn nhường Song Ngư cho ai cả,không muốn đôi môi,nụ cười,nước mắt của cô vì ai ngoài anh nhất là tình yêu của cô.

Thiên Yết nắm chặt lòng bàn tay đến nổi bật máu ra,lòng anh cứ như lửa đốt

"Gia đình hay tình yêu? Chọn cái nào cho phải đây? Sao lại bắt tôi chọn?"

( ~'ω')~( ~'ω')~( ~'ω')~

Mọi thứ tình cảm không phải yêu là tất cả. Tại sao tình yêu không có quyền lựa chọn? Yêu đâu có gì sai trái?

Vì quá khứ?

Vì địa vị?

Vì danh tiếng?

Vì khinh miệt?

Vì miễn cưỡng?

Yêu không phải muốn là được. Có những mối tình yêu nhau đến tận đáy tim,ăn sâu vào tâm trí nhưng cũng đành buông tay nhau chỉ vì hai chữ CẤM CẢN vô lý. Không ai hiểu cho mình,tình yêu không phân biệt. Có ai hiểu? Ai thấu?

Nực cười... Nếu bắt tôi chọn vậy tại sao các người không chọn đi?

Yêu một người khó vậy sao?

Đôi lúc ước gì đừng yêu...

Quá khứ sao không cho qua?

Địa vị sao không hy sinh 1 lần?

Tình yêu thua hay thắng? Quyết định là gì?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx