sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

10 bí quyết chinh phục trái tim - Chương 13 phần 2

Isabel không thể không mỉm cười trước tình huống kỳ lạ này, thu hút sự chú ý của những người khác trong bữa tối.

“Trong cuộc nói chuyện của chúng tôi, James đã nói một điều về quý cô Isabel làm tôi rất ngạc nhiên.”

Giờ đây anh thu hút sự chú ý của cả bàn ăn và Isabel cảm thấy lo lắng. Chắc anh sẽ không nhắc lại bất kỳ điều gì đáng xấu hổ?

“Điều đó là gì, thưa ngài Nicholas?” Lara khuyến khích.

“Cậu bé quả quyết rằng cô ấy là một quán quân trong trò chơi suy đoán.”

“Ôi, đúng vậy!” Lara đồng ý. “Tôi chưa từng thấy chị ấy có đối thủ.”

“Ta muốn chứng minh điều đó”, anh nhìn Isabel với ánh mắt suy tư. “Nhưng trước tiên, ta tin rằng chúng ta đã có hẹn một buổi khiêu vũ.”

Trong vài giây, họ đồng ý đến phòng khiêu vũ và sự đề phòng của Isabel làm nàng cảm thấy tức giận.

Nick kéo ghế cho nàng đứng lên và Isabel quay lại cảm ơn anh, chỉ thấy anh đang nhìn nàng đầy âu yếm. Nàng cúi đầu và nói, “Cảm ơn”.

Anh đưa tay ra mời nàng. Khi nàng khoác tay anh, hơi ấm của anh từ lớp vải dày lan ra, anh nói, “Ta nghĩ nàng nên biết, ta đã dùng những cụm từ khác để miêu tả nàng”.

Isabel cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng cố gắng hít thở không khí. “Ý ngài là, những từ khác với từ ‘không xấu’ sao?”

Anh không cười và đột nhiên, căn phòng này dường như ít dưỡng khí hơn. Nàng cố gắng bình tĩnh hít thở.

“Ta đã từng miêu tả nàng rất quyến rũ”

Phòng khiêu vũ đã được thay đổi.

Isabel choáng váng khi nàng bước vào căn phòng rộng lớn. Nàng đã bàn bạc với Jane về kế hoạch tối nay ngay sau khi vừa rời khỏi chỗ Nick vào buổi chiều, chỉ để cô ấy biết những tấm khăn che phủ cần được tháo bỏ và cho rằng họ nên phủi bụi trên cây đàn piano.

Thay vào đó, Jane đã tạo nên một điều kỳ diệu.

Cuối phòng khiêu vũ sáng bừng trong ánh sáng vàng mềm mại từ hàng tá những cây nến, không gì sánh bằng và rõ ràng được thu gom khắp nơi trong nhà và được đặt trên những giá đỡ cao. Ánh sáng được bố trí hợp lý để tạo ra một khu vực thân mật trong không gian tiện ích và được vây quanh bởi hai hàng ghế dài ở hai đầu và vài chiếc ghế tựa đặt ở một bên.

Cũng có một chiếc bàn thức ăn nhẹ, với một chiếc bát pha lê lớn đựng nước chanh, một chai rượu mạnh cùng với vài ly rượu và vài chiếc đĩa đựng những chiếc bánh nhỏ mà James nhanh chóng cướp lấy. Isabel mỉm cười - nàng cược rằng Gwen đã dành phần lớn buổi chiều để làm những chiếc bánh nhỏ này.

Mọi thứ bóng loáng và Isabel tự hỏi có bao nhiêu cô gái đã tham gia để biến một nơi không sử dụng thành một phòng khiêu vũ nhỏ, thích hợp cho một buổi tối khiêu vũ. “Thật là đẹp.” Nàng thầm thì, quên đi những người xung quanh trong giây lát.

“Nàng dường như thấy bất ngờ”, Nick nói, một cách nhẹ nhàng.

“Em...” Nàng cười nhỏ và hài lòng. “Đã một thập kỷ qua kể từ lần cuối căn phòng này được sử dụng đúng với mục đích của nó. Chúng em dọn dẹp theo định kỳ, ít khi sử dụng, nhưng chưa bao giờ dùng để khiêu vũ...”, nàng kéo dài câu nói, một tay lơ đãng quơ vào không khí, “... chúng em không có nhiều lý do để khiêu vũ tại Townsend Park. Chúng em thiếu nhiều bạn nhảy”.

Anh cúi xuống thấp. “Nàng đã có vài bạn nhảy sẵn sàng trong tối nay, thưa quý cô.”

Nàng mỉm cười đáp lại anh. “Bọn em cũng thế.”

Cánh cửa dẫn vào phòng khiêu vũ mở ra và Georgiana bước vào, đầu cúi, đi thật nhanh chóng, như thể cô không quan tâm đến các hoạt động của mọi người trong phòng. Isabel định hỏi có chuyện gì, thì cực kỳ ngạc nhiên khi nhận ra cô ấy - người đã quá hoảng sợ bị Nick phát hiện - lại quyết định tham gia cùng họ. Cô gái trẻ ngồi xuống bên cây đàn piano dưới ánh sáng lờ mờ, quay lưng về phía họ và bắt đầu chơi một bản vanxơ.

James ngồi xuống cạnh Georgiana, Rock cúi đầu mời Lara khiêu vũ. Vài giây sau, cô đã khoác lấy tay anh ta và hai người đang di chuyển khắp căn phòng. Chiếc váy xanh bằng lụa của Lara sáng lấp lánh trong ánh nến. Isabel chăm chú nhìn họ, lòng cảm thấy tò mò và lo lắng, muốn xem xét mối quan hệ của họ, nhưng vẫn nhận thức được sự gần gũi của Nick ở bên mình.

Sau một thời gian đợi chờ, nàng cũng nghe được giọng nói trầm thấp của anh. “Isabel…”

“Hmm?” Nàng cố ý nói với giọng hời hợt.

Nàng nghe thấy tiếng cười trong giọng anh. “Nàng có muốn nhảy không?”

“Rất hân hạnh”, nàng trả lời, như lời thầm thì.

Và nàng khoác tay anh, rồi họ xoay tròn khắp phòng.

“Cô gia sư của James có một món quà nhỏ với đàn piano.”

“Ngôi nhà Minerva rất lấy làm kiêu hãnh vì có nhiều tài năng, thưa ngài.” Isabel không muốn nói về những cô gái đó. Nàng không muốn lẩn tránh anh. Không phải bây giờ. Không phải trong khi nàng vẫn đang khoác tay anh. “Ngài là một bạn nhảy tuyệt vời.”

Anh cúi đầu, kéo nàng vòng qua một giá đỡ nến cao và tiến vế phía cuối phòng. “Sao nàng lại nghĩ nàng không thể nhảy một điệu vanxơ chứ?”

“Em... em chưa bao giờ...” Anh quay sang nhìn nàng và nàng nhắm mắt tận hưởng những chuyển động, sức mạnh của anh, cái cách mà anh kiểm soát trọng lượng của nàng thật duyên dáng, đung đưa theo điệu nhạc.

“Nàng nên nhảy. Cơ thể nàng được tạo ra để làm những việc này.” Lời nói dịu dàng và quyến rũ vang lên bên tai, nàng biết anh đang ôm nàng quá gần. Và biết rằng nàng nên bảo anh dừng lại.

Nhưng nàng không thể.

Họ xoay một vòng nữa và nàng mở mắt nhìn phía đối diện với bức tường phía xa và cánh cửa mà Georgiana xuất hiện. Nó lại mở ra và một hàng những gương mặt tò mò nhìn vào, Gwen, Jane và Kate tất cả đều tập trung vào các sự kiện bên trong phòng khiêu vũ. Isabel không thể kiềm chế được tiếng cười ngạc nhiên.

Nick nhìn xuống nàng. “Chuyện gì thế?”

Nàng ngước mắt nhìn lên, thích thú, đáp lại ánh mắt đang hỏi của anh. “Đừng nhìn, thưa ngài, dường như chúng ta có rất nhiều khán giả.”

Anh cười thích thú, ngay lập tức hiểu được “À. Nếu tôi biết các quý cô, ta có thể hình dung được họ làm gì.”

“Thực chất họ đang cố gắng suy xét”

“Họ giỏi điều đó hơn những người phụ nữ trong gia đình ta.”

Lời nói đó, được nói ra kèm theo sự ngưỡng mộ đùa cợt, làm nàng tò mò. “Hãy kể cho em về họ.”

Anh nghĩ một lát trước khi nói. “Em cùng mẹ khác cha của ta, Juliana là người Ý, nàng có thể tưởng tượng về con bé. Nó rất ngoan cố, dễ nổi cáu và có thiên hướng nói toàn những điều không thích hợp tại những thời điểm không phù hợp.”

Nàng bị thu hút bởi giọng cười vui vẻ của anh. “Cô ấy thật tuyệt vời.”

Anh khẽ khịt mũi. “Ta nghĩ nàng sẽ thích con bé. Và ta biết nó sẽ thích nàng - nó không chịu đựng được London, hay xã hội thượng lưu và con bé đặc biệt ghét những cô nàng màu mè và những gã đàn ông thích chưng diện. Điều đó làm cho nó khó có thể tìm được một người chổng. Nhưng rõ ràng, đó là vấn đề của Gabriel.”

Nàng mỉm cười, “A, những lợi thế khi làm con thứ”.

“Chính xác.”

“Và cả chị dâu của ngài?”

“Hiện tại, Callie sẽ thích nàng.”

Nàng bật cười. “Em cảm thấy thật khó có thể tin rằng nữ hầu tước Ralston sẽ ‘thích’ một cô gái vùng quê phương Bắc thường mặc quần dài khi làm việc và dành phần lớn thời gian trong đời để làm những việc hoàn toàn không thích đáng.”

Nick cười thích thú. “Đó chính xác là lý do tại sao phu nhân hầu tước Ralston sẽ thích nàng.”

Isabel nhìn Nick thẳng thừng nói. “Em không tin ngài.”

“Rồi đây, Isabel à, ta sẽ đưa nàng đến London và nàng sẽ nghe sự thật từ anh trai và chị dâu của ta.”

Isabel cảm thấy ấm áp khi nghe lời hứa hẹn hiện hữu trong lời nói của anh - đảm bảo rằng sẽ có lúc họ cùng nhau ở London. Khi nàng gặp gia đình anh và họ sẽ có nhiều lý do để thảo luận về những câu chuyện cũ của cặp đôi được nói đến nhiều nhất trong giới quý tộc.

Nàng muốn điều đó trở thành sự thật.

Thật là lạ. Ở đây, trong căn phong mờ ảo này, với sự huyền diệu của bản nhạc vanxơ, ánh sáng của những ngọn nến và người đàn ông tuyệt vời, mạnh mẽ này, nàng muốn biến điều đó thành sự thật. Nàng muốn được gắn liền với anh. Muốn trở thành bạn đời của anh. Muốn có cuộc sống theo lời anh nói. Ở đây, nàng đã đánh mất chính mình theo điệu nhạc, đung đưa cơ thể và sự ấm áp của vòng tay anh bao quanh nàng, để mơ rằng nàng đã rời đi rất lâu trước đây.

Nàng cho phép mình nghĩ đến giấc mơ đó, điệu vanxơ đầu tiên cùa nàng, là điệu vanxơ đầu tiên của nàng với một người đàn ông quan tâm nàng, bảo vệ và gánh vác những lo lắng của nàng và... cũng yêu nàng.

Isabel nhắm mắt lại lần nữa và để tự nàng di chuyển, cảm nhận vị trí nơi bàn tay anh, không đeo găng, truyền hơi ấm xuyên qua đường cong của eo nàng. Nàng cảm thấy bắp đùi cường tráng và dài của anh chạm vào nàng khi anh hướng dẫn nàng di chuyển dọc căn phòng trong một hành trình quanh co và không đích đến. Sau một lúc lâu, nàng mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt xanh cháy bỏng của Nick.

“Nàng đang tận hưởng phải không, Isabel?”

Nàng biết mình nên rụt rè. Nàng biết rằng anh đã ở London, những người đàn bà trong vòng tay anh đều thông minh, dí dỏm và biết tán tỉnh. Nhưng Isabel không biết gì về những điều này, “Rất nhiều”.

“Tuyệt. Nàng xứng đáng có được những niềm vui trong cuộc đời mình. Ta nghĩ chính nàng không cho phép bản thân cảm nhận về điều đó.”

Nàng quay đi, ngượng ngùng. Làm thế nào người đàn ông này hiểu rõ về nàng và nhanh đến thế?

“Tại sao vậy?” Câu hỏi thật nhẹ nhàng, chỉ nghe như một tiếng thì thầm. “Tại sao nàng không chấp nhận cảm giác thích thú của mình?” Nàng nhắm mắt, lắc đầu. “Em - em có mà.”

“Không đâu, người đẹp à. Ta không nghĩ nàng làm thế.” Anh ép mình gần hơn, hơi ấm của anh bủa vây lấy các suy nghĩ của nàng. “Tại sao không nhảy, cười và sống theo cách mà nàng mơ ước?”

Tại sao không?

“Giấc mơ là dành cho những bé gái không có nỗi lo lắng.”

“Vớ vẩn. Tất cả chúng ta đều có những giấc mơ.”

Nàng mở mắt, nhìn vào ánh mắt xanh trong sáng của anh. “Kể cả ngài?”

“Kể cả ta.”

“Ngài mơ ước gì?” Câu hỏi đã được thốt ra, nàng hầu như không nhận ra giọng mình.

Anh không chần chừ. “Hôm nay, ta nghĩ ta sẽ mơ về nàng.”

Nàng nên thấy những từ đó thật ngớ ngẩn và đùa cợt. Thay vào đó, nàng cảm nhận được sự hứa hẹn và chẳng muốn gì ngoài việc tin tưởng anh. “Hãy nói cho ta về giấc mơ của nàng, Isabel.”

“Em mong James sẽ được đến trường. Mong các cô gái an toàn. Mong mái nhà được sửa và có nguồn cung cấp nến vô hạn.”

Anh cười khùng khục. “Nào, Isabel. Nàng có thể mơ ước những điều tốt hơn. Đây không phải là giấc mơ của họ. Mà là của nàng. Nàng mơ về điều gì? Cho chính bản thân nàng?”

Trong một lúc lâu, đầu óc nàng trống rỗng. Đã bao lâu kể từ khi nàng nghĩ đến những khát vọng của riêng mình?

Nàng mỉm cười với anh. “Em muốn nhảy thêm nữa.”

Hàm răng lóe sáng. “Ta rất hân hạnh được phục vụ nàng” Anh cùng nàng xoay thêm nhiều vòng theo giai điệu và những ngọn nến xung quanh căn phòng mờ ảo mang đến cảm giác giống như đang khiêu vũ dưới ánh sao. Khoảnh khắc này làm nàng tin rằng nếu nàng nói to khát vọng của nàng, chúng có thể thành sự thật.

Một lúc sau, anh dò hỏi, “Điều gì nữa?”.

“Em - em không biết.”

Đôi lông mày của anh nhếch lên. “Không gì sao? Nàng không thể nghĩ ra bất kỳ điều gì nàng mong muốn sao?”

“Em sẽ không muốn bị coi là ích kỷ”, nàng thì thầm.

Anh giữ ánh mắt của nàng nhìn thẳng vào anh, thu hút sự chú ý của nàng. Anh xoay tròn cả hai rồi dừng lại tại một điểm và nàng nhận ra họ đang đứng ở cuối phòng, nơi có một chiếc ghế dài được đặt trong bóng tối.

“Ích kỷ?”

Nàng nhìn vào chỗ lõm trên cằm anh và gật đầu.

Anh nở một nụ cười, trong lòng có chút bực tức, không tin vào lời nói đó. “Isabel, nàng là người ít ích kỷ nhất mà ta từng biết.”

Nàng lắc đầu. “Đó không phải là sự thật.”

“Tại sao nàng nghĩ vậy?”

Nàng ấn các đầu ngón tay vào nhau, e ngại câu trả lời.

Nhưng khát vọng muốn nói quá lớn.

Nàng nói. “Em - cha em đã cho em một cơ hội để sửa chữa tất cả. Để cứu ngôi nhà. Tước hiệu. Và mọi thứ.” Nàng chưa bao giờ kể cho ai về điều này. “Tất cả mọi việc em phải làm là đến London. Và để ông ấy sắp xếp một hôn lễ cho em.”

“Lúc đó nàng bao nhiêu tuổi?” Câu nói thật lạnh lùng và Isabel cảm thấy sợ hãi - nghĩ rằng anh đang phán xét hành động của nàng. Như mẹ nàng đã làm.

“Mười tám.”

“Nàng đã phản đối.”

Nàng gật đầu, những giọt nước mắt kìm nén đang cào xé cổ họng nàng. “Em không muốn - không muốn có một đám cưới như mẹ em. Em không muốn trở thành một người đàn bà cô độc. Chỉ có một mình. Ông ấy đã bỏ đi và không bao giờ quay lại. Mẹ em - bà ấy đã mất ngay sau đó. Bà đã đổ lỗi cho em vì sự ra đi của ông ấy.”

Anh im lặng. Bất động.

Nàng không nên nói với anh. “Em xin lỗi nếu em đã làm ngài thất vọng.”

Cái nhìn sắc bén của anh thu hút sự chú ý của nàng.

Một ngón tay anh đặt dưới cằm nàng, đẩy lên để nàng nhìn vào anh. Nàng thở gấp xúc động.

“Ta không thất vọng, tình yêu à.” Lời thì thầm khẽ và gần, gần đến mức nàng cảm nhận nhiều hơn là nghe. “Ta tức giận.” Mắt nàng mở lớn khi anh nâng niu khuôn mặt nàng trong bàn tay anh, họ quay đi để đảm bảo không nằm trong tầm quan sát của những người trong phòng. Nàng cảm thấy ở các đầu ngón tay anh đang run lên. “Ta ước ta đã ở đây. Ta ước ta có thể...”

Anh dừng lại khi mắt nàng nhắm.

Em cũng ước ngài đã ở đây.

Anh lướt các ngón tay xuống phía dưới cổ nàng đến nơi mà nhịp tim của nàng đang đập rộn ràng mất kiểm soát.

Nàng không muốn nghĩ về quá khứ. Không phải bây giờ. Không phải khi anh ở quá gần.

“Em ước ngài sẽ hôn em.”

Sự thú nhận chân thực đó làm cả hai ngạc nhiên.

Anh hạ thấp giọng thì thầm. “Isabel, nếu chúng ta ở bất kỳ nơi nào nhưng ở đây thì...”

Nàng cúi xuống khi nghe thấy câu nói đó. “Em biết.”

“Chắc không? Nàng có biết ta muốn nàng biết bao nhiêu không?”

Nàng không thể nhìn anh. “Có.”

Nàng cảm thấy ngón tay cái cúa anh chà xát lên làn da nơi cổ tay mình, sự tiếp xúc điên rồ đó tim nàng loạn nhịp. “Làm sao nàng biết?”

Lời thì thầm mờ ám và ngọt ngào, mang cho nàng dũng khí để ngước lên nhìn anh. Mắt anh sẫm màu - quá sẫm để có thể nhận ra màu sắc thực của chúng trong luồng ánh sáng này - nhưng nàng có thể đọc được ý nghĩ của anh. “Bởi vì em cũng muốn ngài.”

Rồi anh rên lên, âm thanh nhỏ phát ra từ cổ họng và Isabel cảm nhận được âm thanh đó truyền qua nàng, làm nàng vô cùng thích thú. Nàng xoay mặt đi, nhưng anh vẫn giữ nguyên động tác đặt một ngón tay dưới cằm nàng. “Không, người đẹp. Hãy nhìn ta.”

Làm thế nào nàng có thể từ chối một lời khẩn nài như thế?

“Ta không hoàn hảo. Ta không thể hứa với nàng rằng ta sẽ không làm điều gì để tổn thương nàng.” Anh dừng lại, vết sẹo nhạt của anh đối lập với làn da rám nắng của anh. “Nhưng ta sẽ làm bất kỳ điều gì trong quyền lực của ta để bảo vệ nàng và James và những cô gái này.”

Anh dừng lại và nàng nín thở để chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.

“Ta nghĩ ta nên cân nhắc lời đề nghị của em trai nàng.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx