sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

10 bí quyết chinh phục trái tim - Chương 20 phần 2

Anh mang đến cho nàng điều nàng chưa hề biết... nhanh hơn, dữ dội hơn, mạnh hơn và sâu hơn... Nàng gào lên trong niềm vui sướng, âm thanh vang vọng trên những phiến đá cổ xưa, quấn chặt lấy anh khi cơn cao trào vượt khỏi tầm kiểm soát.

Sau đó, nàng nằm im một lúc lâu và Nick cảm nhận trọn vẹn con người nàng, khỏa thân và ham muốn, nàng là của anh. Cuối cùng, khi nàng mở mắt, anh như ngừng thở trước cái nhìn đê mê đó. Nàng vuốt ngón tay dọc dài ngực anh, lướt một ngón tay xuống bên dưới cạp quần của anh, nơi căng cứng và thèm khát.

“Đến lượt em”, nàng thì thầm, giật mạnh hàng nút trên chiếc quần dài của anh một cách chậm chạp.

Anh vào cuộc, nhanh chóng vứt bỏ đôi bốt và chiếc quần dài, đến khi anh khỏa thân như nàng, dữ dội, nóng bỏng và khát khao nàng. Anh chiếm lấy môi nàng bằng một nụ hôn dài trước khi lên tiếng, “Ta ghét sự không công bằng”.

Nàng cười, chậm rãi và tinh nghịch, anh cứng rắn hơn khi nàng nắm lấy anh, vuốt ve anh đến khi anh nhắm mắt lại cảm nhận khoái cảm. Cái nàng thiếu trong kỹ năng, nàng bù đắp bằng say mê, Nick lim dim mắt quan sát nàng khi nàng nhìn anh, quyến rũ anh khi anh căng lên trong tay nàng, cứng hơn và dài hơn mọi lần đạt đến.

Khi anh quan sát nàng hạ thấp đầu, đặt lên đỉnh đó một nụ hôn mềm mại và ẩm ướt, anh nghĩ mình có thể chết trong niềm vui sướng đó.

Nàng ngừng lại, ngẩng đầu lên, lo lắng khi nghe thấy tiếng gầm gừ của anh. “Em làm ngài đau sao?”

Anh nhắm mắt khi nghe thấy câu hỏi ngây thơ đó, không thể dừng di chuyển mông mình. Khao khát sự động chạm của nàng hơn nữa.

“Không, tình yêu. Không...”

Nàng lại nhìn anh, hoài nghi, “Em nên dừng lại không?”.

Giọng anh run run. “Làm lại đi.”

Nàng đã làm, đôi môi nàng mềm mại lại tra tấn anh. Anh nín thở chờ đợi sự di chuyển từ nàng và khi cảm nhận được đầu lưỡi nàng ẩm ướt khuấy động không ngừng, anh thở hổn hển vì thích thú. “Đúng vậy... như thế... Chúa ơi, Isabel.”

Lời nói đó như thêm khuyến khích nàng, trong giây lát, sự vuốt ve thơ ngây và cái mút bằng miệng của nàng như thể giết chết anh. Nếu nàng không dừng lại - nàng phải dừng lại.

Anh nâng nàng lên, bàn tay mạnh mẽ của anh kéo nàng lên nằm trên anh và anh kéo nàng xuống để hôn lấy môi nàng. Khi nàng nhấc khỏi nụ hôn, anh cảm nhận được sự không chắc chắn trong ánh mắt nàng. “Ngài có thích điều đó không?”

Anh cười méo mó. “Đó là điều không thể tin được nhất mà ta từng trải qua, tình yêu à. Ta rất thích.”

Đôi lông mày nàng nhíu lại và anh nhận ra nàng đang không hiểu. Anh chiếm lấy môi nàng lần nữa, dài, sâu sắc và mạnh mẽ hơn đến khi cả hai đều thở hổn hến, rồi anh hôn lên một đầu ngực của nàng, nhấm nháp cho nó săn lại, nhức nhối và nàng rên lên. “Em không muốn cảm nhận niềm vui thú mà không có ngài cùng với em. Không phải hôm nay.”

Anh di chuyển nàng, hướng dẫn nàng đến khi điểm đầu của anh chạm vào nàng. Mắt nàng mở lớn. “Chúng ta có thể? Như thế này?”

Anh nhếch một bên lông mày. “Hãy cùng nhau tìm hiểu.”

Anh nâng nàng lên, hạ nàng xuống trên anh đến khi anh hoàn toàn ở bên trong nàng. “Ổn chứ?”

“Vâng.” Nàng thì thầm với sự tôn kính. “Vâng...”, nàng lại đung đưa, cảm nhận sự vừa vặn và cảm giác khác lạ. “Nó rất tuyệt.”

“Tốt.” Anh lại nâng nàng lên, chỉ cho nàng cách di chuyển, khuyến khích nàng làm chủ cuộc chơi - sự khoái cảm. Ngay lập tức nàng có nó, khi anh biết nàng muốn, anh đưa đẩy, kiểm tra sự di chuyển, tìm kiếm khoái cảm của nàng.

Anh ngắm nhìn, đôi tay anh vuốt ve bắp đùi săn chắc và rắn khỏe của nàng, vuốt ve phần thân bên trên của nàng, âu yếm bầu ngực nàng, làm nàng cảm nhận được giai điệu đưa nàng đi đến giới hạn.

Đó là sự tra tấn.

Cuối cùng nàng cũng tìm thấy nhịp điệu cho riêng mình. Nàng tăng tốc mạnh mẽ và nhanh chóng, kêu lên khi cơn sóng khoái cảm đột nhiên bùng phát. Anh bắt gặp sự ngạc nhiên và say mê lan tỏa khắp khuôn mặt nàng, khi nàng nhìn xuống anh và gọi tên anh - trong sự khoái cảm.

Anh chạm đến nơi họ giao hòa, đặt ngón trỏ lên đỉnh nụ hoa của nàng, cọ xát thành vòng tròn nhỏ ở đó đến khi anh cảm thấy nàng thắt chặt bao quanh anh, sẵn sàng bùng nổ. Đôi mắt nàng mở lớn và anh ra lệnh, “Hãy nhìn ta, Isabel. Hãy nhìn vào mắt ta khi nó đến”.

Nàng đặt tay mình lên vai anh, mắt nàng chăm chú nhìn vào anh, đôi mắt xanh khác với màu nâu của nàng. “Em không thể...”, nàng thở hổn hển, “Nick!”.

“Ta biết”, anh siết chặt mông nàng, cơn sóng cảm xúc đổ xô vào họ, phủ lên cả hai trạng thái khoái cảm cực cùng và họ cùng nhau rên lên, âm vang khắp các bức tường cổ đại khi họ cùng nhau tìm thấy niềm hoan lạc.

Isabel đổ xuống ngực anh, anh ôm lấy nàng đến khi hơi thở của họ trở lại bình tĩnh và tất cả mọi thứ đều biến mất chỉ còn lại âm thanh của gió rít lên qua các tảng đá.

Anh hôn lên thái dương nàng và thầm thì lời yêu. Nàng rùng mình, ép chặt người vào anh hơn, cánh tay anh mạnh mẽ bao bọc lấy nàng.

Có lẽ, đó là một cơ hội cho họ sau tất cả mọi chuyện.

Isabel ngồi bên bàn trang điểm, khoác lên mình một chiếc khăn tắm, đang chuẩn bị cho đêm tân hôn của mình, hồi tưởng lại hàng loạt cảm xúc kỳ lạ khi nàng và chồng trải qua trong suốt thời gian ở bên ngoài, khỏa thân hoàn toàn và tận hưởng buổi chiều tân hôn của họ.

Dĩ nhiên, không ai trong ngôi nhà có thể biết điều đó, vì vậy khi Lara bắt nàng đi tắm, nàng không nói gì cả, hạnh phúc khi có thời gian một mình với những suy nghĩ của bản thân trước khi phải đối mặt với chồng nàng lần nữa.

Chồng của nàng.

Người đã yêu nàng.

Hoặc, ít nhất là người đã nói yêu nàng.

Ôi, câu nói này mới quyến rũ làm sao. Nàng hiểu bây giờ nơi riêng tư của nàng yếu đến mức nào, làm sao - chỉ với vài lời nói - một người đàn bà có thể nằm xuống trong cơn kích động và không đề phòng.

Có tiếng gõ cửa, trái tim Isabel ngay lập tức như muốn nhảy chồm ra khỏi lồng ngực khi nghĩ rằng đó có thể là Nick, trước khi nàng nhận ra âm thanh xuất phát từ cánh cửa khác. Vào mỗi sáng, anh rời sang phòng ngủ bên cạnh, căn phòng của họ giờ đây được kết nối bởi một cánh cửa bên trong. Tiếng gõ cửa vang lên từ hành lang.

“Vâng?”

Cửa mở ra, Gwen và Jane bước vào. Isabel lập tức đứng dậy. “Mọi chuyện ổn chứ?”

Jane cười. “Dường như cô sẽ bị quấn chặt lấy đấy. Isabel. Cô đang nghĩ gì à?

Isabel cáu kỉnh. “Không. Nghĩ gì chứ?”

Gwen cười, ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp bên cạnh giường. “Ôi, Isabel. Cuối cùng điều đó đã diễn ra!”

“Điều gì?”

Jane ngồi trên mép của chiếc chậu tắm bằng đồng. “Cô đã đi và tìm cho mình một người chồng.”

“Không phải tôi tìm kiếm, Jane. Toàn bộ mọi chuyện xảy ra đều không có sự đồng tình của tôi.”

“Nhưng cô không hạnh phúc về điều đó sao?” Gwen hỏi.

Isabel cân nhắc câu hỏi một lúc lâu. “Không hoàn toàn chính xác. Dường như anh ấy là một người đàn ông tốt.”

“Mặc dù tối qua đã có chút lộn xộn à?”

Isabel gật đầu. “Đúng vậy. Anh ấy đã giải thích rõ ràng là anh muốn giúp đỡ để giữ cho ngôi nhà Minerva an toàn.” Nàng nói thêm, một cách lạnh nhạt. “Anh ấy sẽ không có nhiều lựa chọn nếu cưới tôi.”

Gwen cười toe toét. “Đã cưới. Thì quá khứ.”

Isabel lắc đầu. “Tôi là một người vợ.”

“Đúng vậy, tình yêu à”, Jane nói, “Và điều đó sẽ mang lại cho cô hạnh phúc”.

Isabel không thể lờ đi sự lo lắng. Nàng không nghĩ hôn nhân là một niềm hạnh phúc. Nàng không hể tin điều đó là có thể.

Nhưng, cảm giác được yêu mới tuyệt vời làm sao.

Thật khủng khiếp. Vì nó mà nàng sắp đánh mất bản thân mình... và nếu nàng đáp lại cảm giác của anh, rồi nàng sẽ trở thành ai đây? Nàng hít một hơi thật sâu và từ tốn, Gwen và Jane nhìn nhau thông cảm.

“Chuyện gì thế?”

“Được rồi, chúng tôi được cử đến đây... để nói chuyện với cô...”

Đột nhiên nàng cảm thấy sợ hãi. “Ôi, không, về điều gì?”

Gwen cười. “Về đêm tân hôn của cô.”

Đôi lông mày Isabel nhíu lại. “Để làm gì?”

Jane di chuyển đối mặt với nàng. Hạ thấp giọng, cô nói, “Chúng tôi nghĩ cô nên được chuẩn bị. Đó chính là, cô nên biết điều gì sẽ diễn ra”.

“Và từ khi mẹ cô không còn ở với chúng ta...” Gwen nói thêm.

Hiểu được lờ mờ và mục đích của viếng thăm hoàn toàn khác so với vô số lý do nàng đang tưởng tượng làm nàng bật cười. Khá là kích động.

Hai cô gái nhìn nhau, người này ngạc nhiên hơn người kia. Isabel vẫn tiếp tục cười, không thể dừng lại. Nàng đặt chiếc lược đang dùng xuống và cố gắng thở. “Tôi xin lỗi.” Nàng đưa một tay lên, vẫy điên cuồng. “Tôi xin lỗi! Tôi chỉ...”, và lại cười.

Có lẽ nàng nên nói với họ rằng nàng không cần bất kỳ lời khuyên nào về những việc tối nay... nhưng sự lúng túng của họ thật thú vị và một phần nhỏ trong Isabel muốn đùa họ thêm một chút - để làm nàng phân tâm không nghĩ đến những ý nghĩ ban đầu.

“Tôi xin lỗi. Làm ơn hãy tiếp tục đi”, nàng quay lại đối mặt với họ. “Tôi nên làm gì?”

Gwen bắt đầu. “Được rồi, cô đã nói rồi Quý ngài Nicholas là một người biết cách hôn có thể làm hài lòng...”

“Hơn cả làm hài lòng.”

Hai má của người đầu bếp bắt đầu đỏ lên. “Tuyệt vời. Vậy chúng tôi hy vọng rằng ngài ấy là một người cũng có thể chấp nhận được...” Cô dừng lại, nhìn Jane.

“Tình yêu à”, Jane nói thẳng thừng.

Isabel quay sang gương và cầm lược lên lần nữa. “Rõ ràng tôi cũng hy vọng thế.”

“Đúng vậy, rất tốt.” Gwen nhấn mạnh. “Nhân tiện đây, cô có thể cảm thấy ngạc nhiên về... những chuyện... xảy ra.”

Isabel cười, cố gắng giữ chúng không hòa lẫn trong giọng nói. “Những chuyện gì?”

Họ dừng lại. Jane nói trước. “Tốt thôi, như cô biết từ những bức tượng, Isabel, có có một vài đặc điểm khác với chồng cô.”

“Phải...”

“Chúng ta sẽ không đi vào chi tiết quá”, Jane nói, sự tức giận xuất hiện trong giọng nói.

Isabel cố gắng nín cười. “Nhưng làm sao tôi biết mình sẽ làm những gì?”

“Chúng tôi tin rằng ngài Nicholas sẽ biết, Isabel ạ”

Quá nhiều. Isabel cười khúc khích. “Đúng vậy, tôi cũng khá tin vào điều này.”

Cả hai người đàn bà đều mở lớn mắt. “Cô đã biết!” Gwen gào lên.

Isabel cười, đi ra phía sau bức bình phong để mặc chiếc áo ngủ mà nàng chọn cho tối nay - một chiếc áo váy lụa màu hoa hồng sẫm và nàng hy vọng chồng mới cưới của nàng sẽ thích. “Tôi biết. Nhưng rất cảm ơn vì sự quan tâm của cả hai.”

“Cô là một phụ nữ kinh khủng”, Jane nói, tiếng cười vang lên trong giọng nói của nàng, “Anh ấy không xứng đáng với cô”.

“Dường như anh ấy không có lựa chọn, hãy cân nhắc việc cô ấy chỉ mới cưới chồng trong khoảng mười hai giờ và đã có đêm tân hôn rồi”, Gwen lạnh nhạt nói. “Chúng tôi nói đúng chứ?”

Isabel liếc nhìn từ phía sau bình phong. “Đúng ư? Về điều gì?”

“Anh ấy có phải là một người tình có thể chấp nhận được không?

“Gwen!” Isabel đỏ mặt, lùi lại phía sau bức bình phong.

“A. Dường như thế.” Gwen đùa cợt.

Khi tiếng cười của họ chấm dứt, Jane hỏi, nghiêm túc, “Cô có yêu anh ấy không?”.

Isabel im lặng trước câu hỏi đã luôn luẩn quẩn trong tâm trí nàng từ chiều hôm đó. Từ trước đó, nếu nàng thành thật. Nàng nhìn mình trong gương, nhìn thấy hình bóng mình dưới chiếc váy lụa mà nàng chọn cho anh.

Để làm anh hạnh phúc.

Để làm anh muốn nàng.

Để làm anh yêu nàng nhiều hơn.

Sự thật là, nàng đã yêu anh.

Và không có điều gì đáng sợ hơn điều đó. Nàng thấy sợ hãi, nếu nàng thừa nhận, nàng sẽ biến thành mẹ nàng bằng cách này hay cách khác, cuộc hôn nhân của họ sẽ giống với bố mẹ nàng. Mẹ nàng đã chờ đợi cha nàng bao lâu, bà đã ngồi bên cửa số để ngóng mong bóng đáng những con ngựa của ông ấy bao lâu? Bà ấy đã say mê ông như thế nào khi ông ở đó... và kể biết bao câu chuyện hư cấu khi ông đi?

Và ghét bỏ những đứa con của bà biết bao nhiêu vì sự ruồng bỏ của ông ấy?

Làm sao Isabel có thể liều lĩnh lặp lại cuộc sống phiền não và tuyệt vọng đó?

Không. Tình yêu không mang lại điều gì cả ngoại trừ nỗi đau cho ngôi nhà này và cho cuộc sống của nàng.

Nàng sẽ không để tình yêu phá hủy nàng như cái cách nó đã xảy ra với mẹ nàng.

Nàng sẽ không sống một cuộc đời dang dở.

Vì vậy, thậm chí khi thừa nhận sự thật về cảm xúc thực của nàng đối với Nick, nàng cũng sẽ không nói ra những điều đó.

“Isabel.” Jane gọi từ bên phía ngoài, đánh thức nàng khỏi những suy tư.

Nàng cố gắng hít thở sâu và nói điều nàng nghĩ, lờ đi nỗi buồn trên mặt nàng, nỗi đau cào xé nàng vì lời nói dối đó. “Tôi không yêu anh ấy”, nàng nói, muốn giọng mình vẫn bình thường, để thuyết phục bạn bè rằng nàng vẫn mạnh mẽ như nàng đã từng. Để thuyết phục chính bản thân nàng vì điều đó. “Tôi đã cưới anh ấy vì nghĩa vụ - vì James và ngôi nhà Minerva và Townsend Park. Tôi thấy không cần mang tình yêu vào vở kịch này.”

Nàng dán một nụ cười tươi rói lên mặt mình - điều mà nàng không cảm thấy - và rời khỏi bức bình phong chỉ để tìm Gwen và Jane, bắt gặp ánh mắt họ dính chặt vào một phần khác trong phòng.

Hướng nhìn về phía ấy, trái tim Isabel như ngừng đập.

Chồng nàng đứng đó trong lối cửa phòng bên.

Anh đã nghe thấy mọi thứ.

Nụ cười nàng nao núng khi anh cúi đầu chào một cách khách sáo. “Đó là lỗi của ta. Ta không biết nàng đang chuyện trò.”

“Em...”, nàng dừng lại. Nàng có thể nói điều gì?

“Chúng tôi sẽ đi ngay, thưa ngài.” Jane nói, rồi cô và Gwen rời đi nhanh hơn bất kỳ ai Isabel đã từng chứng kiến.

Và nàng ở lại một mình với người đàn ông yêu nàng.

Nàng đã chà đạp lên tình yêu đó bằng những từ ngữ ngu xuẩn.

Anh quay đi, trở lại phòng khác. Nàng theo sau mà không suy nghĩ, đi qua ngưỡng cửa khi anh rót cho mình một ly rượu vang từ một chiếc bình cổ đã được sắp xếp cho anh. Anh nhìn vào ly rượu một lúc lâu trước khi uống, rồi ngồi xuống một chiếc ghế lớn và thấp rồi quay sự chú ý sang nàng. Ánh mắt anh lạnh lẽo và không cảm xúc.

Nàng bước về phía anh, chỉ muốn sửa lại những điều nàng đã nói. “Nick.”

“Nàng đang mặc màu đỏ.”

Nàng dừng lại, câu nói nghe thật lạ lùng. “Em...”, nàng cúi nhìn xuống mình. “Em nghĩ ngài thích nó.”

Cả hai im lặng khi anh nhìn nàng, đôi mắt vô cảm. “Ta thích.”

Nàng không thích Nick thế này. Sự im lặng của anh thật đáng lo. “Em...”

Em đã nói dối. Em yêu ngài.

Cảm giác sợ hãi đã dập tắt câu nói. Nàng muốn anh nghe thấy điều đó bằng bất kỳ cách nào.

“Lại đây.”

Lời mệnh lệnh đó thật hống hách và mờ ám - không giống với bất kỳ điều gì nàng từng nghe - một phần nhỏ trong nàng muốn chạy ra khỏi đây. Để đóng và khóa lại cánh cửa thông giữa phòng ngủ của họ và trốn tránh anh đến khi anh quay trở lại bình thường.

Đồng thời, nàng muốn biện hộ.

Anh lại uống, đôi mắt xanh của anh không rời khỏi nàng.

Thách thức nàng từ chối.

Thách thức nàng chấp nhận.

Nàng muốn anh.

Ý nghĩ đó thúc đẩy nàng bước tới. Khi đứng bên anh, nàng bị làm khiếp sợ bởi ánh mắt anh, cái nhìn lạnh lùng. Nàng muốn lay chuyển anh, để làm sống lại sự cộng hưởng diễn ra cả buổi chiều. Có tình yêu ở đó.

Anh bất động trong một lúc và nàng phân vân liệu anh có thể từ chối nàng không, cuối cùng, đuổi nàng đi và không chạm vào nàng nữa. Sự im lặng kéo dài bất diệt, đang phá hủy. Và khi nàng có ý định quay lại và rời đi, anh cuối cùng đã có chút phản ứng.

Anh rướn người tới trước, với lấy nàng và kéo nàng về phía mình đến khi nàng đứng giữa hai đùi anh, anh áp mặt mình vào cái bụng mềm mại của nàng, hít thở sâu, ép miệng đang mở vào lớp vài lụa ở đó. Đôi tay vuốt ve dọc bên ngoài bắp đùi nàng, vòng xung quanh và chạm vào mông nàng, kéo nàng về phía anh khi anh di chuyển môi mình đến vị trí trung tâm được bao phủ bằng một lớp vải của nàng.

Cảm giác hơi thở nóng bỏng từ anh quá nhiều, nàng đặt tay mình lên đầu anh, luồn ngón tay qua các sợi tóc dày, cong người về phía anh, ôm lấy anh bằng cả người nàng.

Anh ngẩng mặt lên, hai tay vuốt ve bầu ngực nàng, tìm kiếm các đỉnh đen bên dưới lớp vải, trêu trọc chúng bằng ngón tay cái và các ngón tay đến khi chúng trương lên và nhức nhối vì anh. Và rồi sau đó, khi hơi thở của nàng trở nên khó khăn, anh đã mang đến cho nàng điều nàng muốn - ngậm một đầu nhũ hoa và mút xuyên qua lớp vải, liếm láp qua lớp vải, rồi trêu đùa bằng răng, dùng lưỡi liếm láp chúng đến khi lớp vải ướt và dính vào ngực nàng. Anh lại lặp lại quá trình với đầu bên kia đến khi nàng rên lên thích thú.

Âm thanh đó kích thích anh. Anh đứng dậy, sờ vào đường viền váy ngủ, nâng nó lên qua đầu nàng, bóc trần nàng trước ánh mắt xanh nhạt của anh. Anh bế nàng và nàng bao bọc lấy mình xung quanh anh khi anh bế nàng quay trở lại phòng ngủ của nàng. Anh thả nàng xuống giường, ngã xuống cùng nàng và ôm lấy nàng bằng cơ thể ấm áp của anh. Nàng cào xé chiếc áo sơ mi của anh, khao khát vứt bỏ nó, để anh chạm vào nàng và anh để nàng cởi bỏ nó khi anh lướt xuống bên dưới, đặt những nụ hôn nóng bỏng và ẩm ướt dọc trung tâm của nàng, tại chỗ lõm phía sau gáy, giữa hai ngực, xuống bán thân bên dưới và khắp chiếc bụng mềm mại của nàng.

Anh dễ dàng tách chân nàng ra và nàng không phản kháng, thay vào đó di chuyển thích hợp với đôi vai to lớn của anh khi anh ấn nàng xuống giường và mở rộng khe nhấp nhô bảo vệ trung tâm của nàng. Khi anh chiếm lấy môi nàng, anh không buông tha, dùng lưỡi và răng mình âu yếm nàng theo một nhịp điệu làm nàng bật dậy vì khoái cảm mà nó mang đến và nàng rên lên trong vài giây. Lưỡi anh chà xát vào nàng, nhanh và giận dữ, không muốn chấp nhận bất kỳ điều gì ngoại trừ tất cả điều nàng có thể mang đến.

Nàng vỡ tan bên dưới anh, rên lên tên anh khi anh đẩy một, rồi hai ngón tay vào sâu trong nàng, chạm đến một điểm mà nàng chưa hề biết đến, đẩy nàng đến ngưỡng cảm xúc đó một lần nữa.

Rồi anh ở trên nàng, với một lần đẩy, ở bên trong nàng, chế ngự nàng, không lấy đi bất kỳ thứ gì, anh di chuyển chậm hơn và mãnh liệt hơn bất kỳ điều gì nàng đã cảm nhận trước đó. Anh lại đẩy nàng đến ngưỡng cảm xúc ngay sau đó và nàng cầu xin sự phóng thích, cầu xin sự đỉnh điểm mà chỉ có anh mới có thể mang đến. Anh tiếp tục giữ nàng ở đó trong một thời gian dài, đến khi nàng kêu tên anh, cầu xin anh chuyển hóa.

Anh chiếm lấy môi nàng một nụ hôn nóng bỏng, sâu hơn và say mê hơn bất kỳ nụ hôn nào trước đây họ đã trao nhau và anh chạm vào chúng, đặt ngón tay cái của anh vào nơi bắt đầu và kết thúc mọi chuyện. Anh đẩy sâu, tràn vào trong nàng và nàng đã thua, ngập chìm trong cảm xúc, chỉ có thể nghĩ về anh.

Nàng thì thầm tên anh khi nàng tách hai tay anh ra.

Sau một hồi lâu, anh rời ra khỏi nàng. Nàng với lấy anh khi anh di chuyển sang bên kia, muốn chia sẻ kết quả sau sự kiện chấn động của họ.

Anh đã rời khỏi phòng trước khi nàng có thể chạm vào anh, cầm lấy áo và quần của anh dưới sàn nhà và rời khỏi phòng.

Nàng ngồi dậy, gọi anh khi anh đóng chặt cánh cửa thông giữa hai phòng, không cho nàng bước vào.

Cảm giác hối tiếc xuất hiện nhanh chóng và đau đớn và nàng nhận ra rằng anh đã không nói một lời nào trong suốt quá trình yêu của họ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx