sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

12A1 - Chương 4

Chiều chủ nhật, một buổi chiều nóng nực, nó ngồi ở nhà làm bài tập mà cứ nghĩ “ lạy trời đừng để lúc bọn con thi cũng nóng thế này”. Đang học thì thấy Nhung nhắn tin rủ đi ăn chè, sau khi biết chắc chắn rằng nó không phải trả tiền, nó đồng ý ngay. Đến nơi thì đã thấy các chiến hữu thân quen ngồi chờ, trong đầu nó hiện ra duy nhất một suy nghĩ: “Không biết bọn này có chờ mình không, chúng mày mà dám ăn trước thì chết với bà”. Thế mới nói, con này sẽ có ngày chết vì ăn cho mà xem.

-         Chào các chú, hôm nay trời sắp có bão hay sao mà lại thấy các chú gọi anh đi ăn chè thế này?

-         Cũng chẳng có gì! – Nhung đáp trả - Chỉ là dạo này bọn chị thấy mày láo quá nên gọi ra đây giáo huấn cho vài câu!

Nó nghe vậy liền cười lớn, ngồi xuống và nghĩ thầm “hôm nay không cho bọn này cháy túi thì ta đây nhất quyết không chịu về”.

-         Nghe Oanh kể - Nhung nói- là nhà ngươi chuẩn bị đi hùng biện hả? Hay đấy, có cần ta mua sẵn cho vài cái mo không?

-         Khỏi xỏ xiên! Có việc gì thì nói luôn đi, không có thì trật tự cho người ta ăn

-         Thôi được rồi! Nói luôn đây – Oanh bây giờ mới chịu lên tiếng – Vấn đề đồng phục, sắp hết năm học rồi, xóm mình cũng nên may lấy bộ đồng phục để còn có cái gì đó làm kỷ niệm một thời quậy phá chứ nhỉ!

-         Không có ý kiến gì! – Nó đáp, vẫn chỉ quan tâm đến cốc chè.

-         Bọn này bàn rồi! – Thanh thiết lên tiếng – Tuần sau LV sẽ tung ra bộ sưu tập mới về đồng phục lớp, chủ đề “Tôi yêu lớp tôi”. Chắc là mình sẽ tìm được bộ nào đó hợp với phong cách của cả xóm mình thôi.

-         LV là cái gì đấy? – Nó ngơ ngác hỏi.

-         Bó tay với bà này – Thanh thiết trả lời – Là hãng thời trang học đường nổi tiếng nhất hiện nay. Năm ngoái họ là hiện tượng của làng thời trang đấy. Hôm nọ lên google search, nhìn thấy mấy mẫu váy dành cho teen girls của họ, đẹp kinh khủng luôn.

-         Uh, thế nào cũng được! Ê, nhìn kìa, 3GV!

-         Eo, chán thế! Muốn đi ăn cũng không được yên sao! – Thanh thiết than, con bé này chắc vẫn còn tức 3GV vì năm ngoái họ dám phê phán nó ăn mặc theo phong cách trung cổ. Còn cho nó vào danh sách những người mặc xấu nhất trường nữa. – Coi như tao không thấy gì nhá!

Nó mỉm cười, rồi nghe chị phục vụ nói: “Hết bàn rồi, hôm nay quán đông khách quá, hay em chịu khó ngồi cùng mấy bạn này nhá- vừa nói chị vừa chỉ vào bàn tụi nó đang ngồi. Tuy bọn nó khá đông, nhưng cái bàn rất rộng nên nếu thêm 3 đứa nữa cũng không sao. Rồi chị quay sang nói với tụi nó – Các em thông cảm cho bọn chị nhé”

Nhung khẽ đáp:

-         Vâng, cũng không sao ạ, hơn nữa bọn em lại là bạn cùng lớp. Ngồi đi các cậu.

Nó liếc Thanh thiết một cái, mặt con này bắt đầu xám xịt lại, đúng là ghét của nào trời trao của đấy mà, rồi quay sang hỏi Vinh:

-         Đã có ý tưởng gì cho phần thi tài năng chưa? Có cần bọn tớ giúp đỡ gì không?

-         Ý tưởng thì không thiếu – Vinh đáp – Chỉ sợ lớp mình không thực hiện nổi thôi.

Cũng phải, A1 từ xưa đến nay lúc nào cũng nổi trội về mặt toán lý hoá, nhưng cứ hễ nhắc tới văn nghệ văn gừng là tất cả lại rụt cổ lại y như rùa vậy.

-         Ngày mai bọn tớ sẽ trình bày ý tưởng về phần thi tài năng trước lớp, mong mọi người ủng hộ - Hoa nói

-         Tất nhiên rồi – nó nói.

-         Thôi mọi người ở lại, tớ có việc phải về trước – Thanh thiết đột ngột nói, chắc là không chịu nổi việc phải ngồi chung bàn với 3GV thêm nữa.

Sau khi Thanh thiết đi khỏi, Vinh hỏi: “Là do bọn tớ đúng không?” giờ nó mới để ý, cô này hiếm lắm mới chịu nói ra một câu.

-         Có lẽ vậy, Thanh nó không có cảm tình với các cậu lắm – Nhung nói.

-         Vì danh sách ăn mặc xấu nhất trường năm ngoái?

-          Uh! Cả vụ trung cổ nữa.

-         Thực ra, bọn tớ chỉ nói những điều bọn tớ nghĩ – Sau khi trầm tư một lúc, Vinh lên tiếng – nếu như cả những điều nghĩ trong đầu cũng không nói ra được thì còn làm nổi chuyện gì. Bọn tớ thà bị cả lớp tẩy chay còn hơn là phải sống một cách giả dối, không phải là mình, nói những điều sáo rỗng.

-         Hơn nữa – Ly còi tiếp lời – Bọn tớ nói như vậy, cũng chỉ mong mọi người trở nên tốt hơn, không ai hoàn hảo cả, nhưng nếu mọi người biết lắng nghe những lời nhận xét của mọi người xung quanh, tự hoàn thiện bản thân mình, thì có phải là tốt hơn so với giận dỗi, tẩy chay những người nói những điều ấy không?

-         Ờ thì, chuyện đó…- Cả lũ trở nên ấp úng.

-         Bọn tớ cũng rất quý Thanh, và cũng có đôi chuyện muốn nhờ cậu ấy giúp đỡ, nhưng mà…chán.

Mọi người bỗng trở nên im lặng, không biết nói gì thêm nữa, một lúc sau thì bọn nó đứng dậy về trước. Sau buổi hôm đó,, nó bỗng cảm thấy có lẽ nó đã hơi sai lầm khi đánh giá về 3GV.

Tối, thôi thì cũng giả vờ làm người có trách nhiệm một tí, nó lên google search mấy thứ liên quan đến hùng biện. Ngồi xem một số bài hùng biện tiêu biểu của những nhân vật nổi tiếng, nó chợt nghĩ, tại sao nó cũng là người, họ cũng là người mà họ nói được những bài hùng biện hay như thế, còn nó thì không. Thôi, không sao, đời vốn bất công mà. Đang ngồi nghĩ vớ vẩn thì nhận được tin nhắn từ Oanh “ Cố lên nhé bạn hiền, tao chuẩn bị xong đồ đạc để đi du lịch rồi!”, tự nhiên lại thấy lòng mình khác lạ, muốn cố gắng, nhất định chiến thắng!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx