sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương II

Giấc mơ trở thành hiện thực khi mong muốn biến thành hành động. Hãy xin cuộc đời thật nhiều - và cuộc đời sẽ cho bạn rất nhiều.

BƯỚC ĐẦU TIÊN VƯƠN TỚI CỦA CẢI: MONG MUỐN

Hơn 50 năm trước, khi Edwin S.Barnes từ toa tàu hàng bước xuống ga East-Orange, bang New Jersey, trông anh giống một kẻ lang thang, nhưng những ý nghĩ của anh thì xứng đáng một ông hoàng.

Trên đường từ ga tàu về văn phòng của Thomas A.Edison, anh nghĩ ngợi; anh thấy mình đang đứng trước mặt Edison; anh nghe mình hỏi Edison về khả năng thực hiện mong muốn cháy bỏng đang trở thành ý nghĩ luôn ám ảnh của mình - thành bạn kinh doanh với nhà phát minh vĩ đại.

Không phải niềm hy vọng! Không phải sự vươn tới! Mà là mong ước cháy bỏng đang lấn át mọi điều khác. Thực chất là ở chỗ đó.

Vài năm sau Edwin S.Barnes lại đứng trước mặt Edison cũng trong văn phòng, nơi diễn ra cuộc gặp gỡ đầu tiên. Nhưng đứng với tư cách bạn kinh doanh.

Barnes thành công, bởi vì đã lựa chọn một mục tiêu cụ thể và tất cả - năng lượng, sức mạnh ý chí - đều dành cho nó.

KHÔNG CÓ ĐƯỜNG RÚT LUI

Giữa hai cuộc gặp là 5 năm. Đối với mọi người, Barnes là một chiếc nan hoa trong bánh xe sự nghiệp của Edison. Đối với mọi người, chứ không phải đối với chính anh ta. Barnes tự coi mình là bạn kinh doanh của Edison ngay từ phút đầu tiên, ngày đầu tiên làm việc. Barnes đã trở thành người đó vì anh mong muốn điều này hơn mọi điều trên thế giới. Anh lập kế hoạch đạt mục tiêu. Sau đó đốt cháy cầu. Và ấp ủ ước mơ của mình cho đến khi nó trở thành ý nghĩ luôn ám ảnh cả đời, và cuối cùng trở thành chính cuộc đời.

Đến East-Orange, anh không nói với mình: Ta thử thuyết phục Edison cho ta một công việc nào đó. Anh nói: Ta sẽ đặt Edison trước việc đã rồi là ta đến đây để cùng hợp tác kinh doanh với ông.

Anh không nói: tôi hiểu là có thể tôi không đạt được gì ở công ty của Edison và buộc phải đi tìm những khả năng khác. Anh nói: Trên thế giới này ta chỉ muốn có một điều - làm việc cùng với Edison. Tôi nhổ toẹt lên tất cả, tôi đặt cược cả tâm hồn, nhưng tôi phải đạt điều mình muốn.

Anh không để đường thoái lui. Anh phải chiến thắng hay là chết! Đó là toàn bộ câu chuyện về sự thành công của Barnes.

VÀ ÔNG ĐỐT CHÁY TÀU

Nhiều năm trước đây, một nhà quân sự đã phải lựa chọn: ông phải đưa ra một quyết định dẫn đến chiến thắng. Ông phải chống lại đội quân kẻ thù đông gấp bội. Ông đưa lính của mình lên tàu và bơi ra vùng đất thù địch. Đến nơi, ông hạ lệnh đốt hết các tàu. Trước trận đánh ông nói với đội quân của mình: Các người có thấy khói tàu ta cháy không? Có nghĩa là, nếu ta không chiến thắng thì không thể sống sót mà rời khỏi đây. Chúng ta chỉ có một sự lựa chọn: chiến thắng hay là chết.

Và họ đã chiến thắng.

Kẻ mong muốn chiến thắng cần đốt hết cầu, chặt đứt hết đường thoái lui. Chỉ như vậy mới có thể giữ được mong muốn chiến thắng cháy bỏng, rất cần cho thành công.

Buổi sáng sau vụ hỏa hoạn lớn ở Chicago, một nhóm thương nhân đứng tại State-street giữa ngổn ngang bốc khói của tài sản một thời. Họ thảo luận với nhau - nên khôi phục những thứ đã bị lửa thiêu huỷ hay từ bỏ Chicago đi nơi khác, may mắn hơn. Và tất cả mọi người quyết định ra đi. Trừ một người.

Marshall Field, thương nhân quyết định ở lại Chicago, đã nói: Các ngài, trên mảnh đất này tôi sẽ xây dựng một cửa hiệu lớn nhất thế giới, bất chấp nó có thể cháy bao nhiêu lần cũng vậy.

Sự kiện này diễn ra gần một trăm năm trước đây. Cửa hiệu xây xong. Đến nay nó vẫn đứng đó, giống như đài kỷ niệm cho trạng thái tâm hồn được gọi là mong ước chiến thắng.

Tất nhiên, đối với Marshall Field, bỏ đi là đơn giản hơn cả. Nhưng ông khác với những thương nhân kia - đó là điều mà những người thành công bao giờ cũng khác với những người cam chịu thất bại.

Từ khi con người bắt đầu hiểu được ý nghĩa của tiền bạc, người ta không muốn tiền mất đi. Nhưng muốn cũng chưa có nghĩa là có. Chỉ có lòng mong ước tài sản một cách đam mê, chuyển thành sự ám ảnh, chỉ có vạch ra những con đường cụ thể và phương tiện đạt tới, chỉ có kiên trì thực hiện kế hoạch và không chấp nhận thất bại - vào một ngày đẹp trời những điều đó sẽ biến bạn thành người giàu có.

SÁU LỜI KHUYÊN ĐỂ BIẾN Ý NGHĨ THÀNH TIỀN BẠC

Bạn muốn có tiền? Sáu lời khuyên sau đây sẽ giúp bạn điều khiển ước muốn của mình.

Hãy xác định chính xác lượng tiền mà bạn muốn có. Chỉ nói: tôi muốn có nhiều tiền là không đủ. Hãy thật chính xác. (Một chương dưới đây sẽ làm rõ, tại sao đứng trên quan điểm tâm lý rất cần có một con số cụ thể).

Hãy trung thực trả lời mình: bạn sẵn sàng trả giá như thế nào cho tài sản mà bạn mong ước? (Cái gì cũng có giá của nó, có phải vậy không?)

Hãy định ra thời điểm bạn sẽ có số tiền đó.

Hãy lập kế hoạch cụ thể để thực hiện ước muốn của bạn và bắt đầu hành động ngay lập tức, bất kể là bạn đã sẵn sàng thực hiện nó hay chưa.

Hãy viết ra tất cả: số lượng tiền, thời hạn phải có, sẵn sàng hy sinh gì để đổi lấy nó, kế hoạch kiếm tiền.

Hàng ngày - buổi sáng và buổi tối trước khi đi ngủ - hãy đọc to những ghi chép của mình. Khi đọc, hãy hình dung, cảm thấy và tin rằng số tiền đó đã là của bạn.

Cần phải làm theo cả sáu lời khuyên, đặc biệt là lời khuyên cuối cùng. Đừng phàn nàn rằng không làm sao hình dung được là số tiền đó đã nằm trong túi của mình. Mong muốn được có, nếu đã kịp thấm vào bạn, sẽ là người trợ thủ đắc lực của bạn. Mục tiêu của bạn - muốn có tiền, muốn thật ngoan trường, và sức mạnh tự kỷ sẽ biến điều mong muốn thành điều có thật.

NGUYÊN TẮC GIÁ TRỊ MỘT TRĂM TRIỆU ĐÔLA

Những người chưa quen luyện tập trí tuệ của mình chắc sẽ nghĩ rằng những lời khuyên này vô nghĩa. Có lẽ họ cũng nên biết rằng những lời khuyên này chứa đựng thông tin tác giả thu nhận được từ Andrew Carnegie. Ngài Carnegie, ban đầu làm công nhân nhà máy luyện kim, bất chấp sự khởi đầu lận đận, đã biết cách vận dụng những nguyên tắc này để tạo ra cho mình tài sản đáng giá một trăm triệu đôla.

Cũng có thể cần nói thêm rằng những nguyên tắc này được ông Thomas A.Edison rất hoan nghênh khi nhận thấy thực chất vấn đề không chỉ liên quan đến tiền bạc, - vận dụng chúng có thể đạt tới bất kỳ mục đích nào.

Nguyên tắc kêu gọi ta không phải lao động khổ sai, mà là tự hy sinh thân mình. Không đòi hỏi ta phải trở nên lố bịch hay cả tin. Để thực hiện không cần có học vấn cao. Cần bắt nhận thức của mình làm việc và hiểu rằng muốn tích lũy tiền không được phó thác mọi thứ cho tình cờ hoặc rủi ro. Hãy nhớ rằng: những người giàu nổi tiếng của thế kỷ đã hy vọng, mong muốn, ước ao, lập kế hoạch rất nhiều trước khi tiền đổ vào túi họ.

Và thêm một điều nữa: bạn không bao giờ giàu được nếu không sục sôi khát vọng tiền, nếu không tin vào của cải như chính bản thân mình.

NGÀY HÔM QUA LÀ ƯỚC MƠ VĨ ĐẠI - NGÀY MAI LÀ TÀI SẢN KHỔNG LỒ

Chúng ta, những người đuổi theo của cải, sống trong một thế giới luôn thay đổi. Thế giới ấy luôn đòi hỏi những tư tưởng mới, cách tiếp cận mới, thủ lĩnh mới, phát minh sáng chế, hệ thống đào tạo và tiếp thị, sách vở và kịch bản mới cho phim ảnh và truyền hình. Và trong cuộc thi đua nhu cầu về cái mới và tốt, ai có mục đích cụ thể và mong muốn thành công cháy bỏng, người đó sẽ chiến thắng.

Chúng ta, những người mong muốn làm ra của cải, cần phải nhớ: thủ lĩnh chân chính của thế giới này là những người biết cách sử dụng và bắt cả sức mạnh vô hình của những khả năng còn chưa hiện ra phải làm việc, và biến những sức mạnh đó (xung động và ý nghĩ) thành nhà chọc trời, thành phố, công xưởng, máy bay, ôtô và hàng loạt những tiện nghi khác tô điểm thêm cho cuộc sống.

Không điều gì được ảnh hưởng đến ước mơ của bạn. Bạn phải thấm nhuần tinh thần của những người mở đường vĩ đại trong quá khứ, những người đã tạo ra sức sống giúp phát triển và thể hiện các tài năng, những người mà nền văn minh Mỹ phải biết ơn.

Nếu như điều bạn muốn là tốt, và cái chính là bạn tin tưởng vào nó, - đừng hoài nghi gì nữa, hãy hành động! Và không quan trọng là họ sẽ nói gì khi bỗng nhiên bạn gặp không may, bởi vì họ không biết rằng mỗi một sự không may đều mang trong mình hạt giống của thành công vĩ đại.

Thomas Edison mơ ước về chiếc bóng điện. Ông lập tức bắt tay vào thí nghiệm và không rời bỏ ý tưởng của mình bất chấp mười nghìn lần thử hỏng, cho đến khi ước mơ bắt đầu mang dáng dấp hiện thực. Người mơ ước thực tế không bao giờ bỏ dở!

Whelan mơ ước có một mạng lưới các cửa hiệu thuốc lá, và ngày nay, các cửa hàng thuộc công ty anh ta ở Mỹ có trên từng góc phố.

Anh em Wright mơ ước về một thiết bị biết bay. Ngày nay, ai cũng phải xác nhận rằng ước mơ của họ hoàn toàn lành mạnh.

Marconi mơ ước truyền tín hiệu trong không khí nhờ những lực vô hình. Radio và truyền hình ngày nay đã chứng tỏ anh không mơ tưởng viển vông. Một điều rất thú vị là bạn bè của anh đã đưa anh vào bệnh viện tâm thần để khảo sát khi anh tuyên bố đã phát minh ra định luật cho phép truyền tin trong không khí mà không cần dây dẫn hoặc các thiết bị vật lý khác. Ngày nay người ta nhìn nhận rộng rãi hơn đối với những người mơ mộng, có đúng không?

MONG MUỐN ĐẺ RA ƯỚC MƠ

Như vậy, đối với những người hay mơ ước, mong muốn là xuất phát điểm. Ước mơ không sinh ra từ thờ ơ, lười biếng và thiếu tự tin.

Hãy nhớ rằng những người về đích trước tiên cũng bắt đầu từ những bất thành. Bước ngoặt trong cuộc đời họ thường trùng với một thời điểm kịch biến mà từ đó họ trở thành những con người khác hẳn.

John Bunyan đã viết ra Hành hương - một trong những cuốn sách hay nhất bằng tiếng Anh, - sau khi ông ngồi tù vì lý do tôn giáo.

O.Henry phát hiện ra tài năng của mình vào một thời điểm chẳng lấy gì làm vui vẻ trong cuộc đời, khi ông ngồi tù thành phố Columbus, bang Ohio. cái tôi thứ hai của ông sống dậy do hoàn cảnh. Nên cũng dễ hiểu là ông thích viết về cuộc đời những tên tội phạm bất hạnh và những người bị xã hội ruồng bỏ.

Charles Dickens bắt đầu bằng việc dán nhãn lên nắp các hộp xi đánh giày. Bi kịch mối tình đầu đã làm cho tâm hồn ông trở nên sâu sắc, biến ông thành một trong những nhà văn vĩ đại nhất. Bi kịch đó đã cho thế giới David Copperfield và hàng loạt tác phẩm làm tất cả những người đã đọc sách của ông trở nên giàu hơn, tốt hơn.

Helen Keller câm, điếc, mù ngay sau khi ra đời. Bất chấp những bất hạnh khổng lồ này, chị đã vĩnh viễn khắc tên mình vào lịch sử nhân loại. Suốt đời chị đã chứng minh: không ai thất bại nếu họ không tự chịu thua.

Robert Burns xuất phát là một gã trai quê thiếu học. Chán chường vì nghèo đói, lẽ ra anh đã trở thành kẻ nát rượu. Nhưng thế giới đã trở nên tốt hơn vì trong anh sống một tâm hồn biến ý nghĩ thành thơ ca, biến mảnh đất trước đây chỉ có ngải cứu thành nơi mọc lên hoa hồng.

Beethoven bị điếc, Milton bị mù, nhưng tên tuổi của họ chỉ mất đi cùng vũ trụ bởi vì họ không những biết ước mơ, mà còn biết biến đổi, tổ chức ước mơ của mình.

Có khoảng cách giữa mong muốn và sự sẵn sàng tiếp nhận điều mình mong muốn. Nếu bạn chưa tin thì tức là bạn chưa sẵn sàng. Và cuối cùng, phải nhớ: để vươn lên trên, muốn giàu sang và thịnh vượng, thì sức lực đòi hỏi cũng không nhiều hơn so với việc chấp nhận túng thiếu và đói nghèo. Một thi sĩ vĩ đại đã nêu lên chân lý chung này ở các dòng sau:

Tôi mặc cả từng đồng - Và nhận được từng đồng.

Thử hỏi xin một triệu - Cầm, và đừng ngạc nhiên! Cuộc đời này vẫn sống, Nhưng chỉ cho phần mình.

Và chúng ta tất cả Làm việc cho cuộc đời. Cậu đáng giá năm xu? Đừng kêu ca oán thán. Lườm chi người giàu có, Hãy học cách ước mơ. Làm thuê hay triệu phú -

Đời đối xử công bình Muốn được đời tưởng thưởng

Hãy đòi hỏi chính mình.

VÀ CÁI KHÔNG THỂ TRỞ THÀNH CÓ THỂ

Câu chuyện sau đây là cực điểm của chương này. Tôi muốn giới thiệu với bạn một trong những người phi thường nhất. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ta sau khi cậu ra đời được vài phút. Cậu không có tai, và theo lời bác sĩ, cậu sẽ câm điếc suốt đời.

Tôi không đồng ý với bác sĩ - tôi có quyền đó bởi vì tôi là cha đứa trẻ. Tôi cũng có ý kiến của mình, nhưng tôi chỉ lặng im trả lời trong sự tĩnh lặng của trái tim mình.

Tôi tự nhủ: con trai tôi sẽ nghe được và nói được. Bằng cách nào? Tôi tin chắc rằng phải có một phương pháp nào đó, và tôi biết rằng mình sẽ tìm thấy nó. Tôi nhớ lại lời nói của Emerson bất tử: Thế giới tạo cho ta niềm tin. Cần tuân theo và sống bằng số phận của mình, và tập trung chờ đợi qua tháng năm và qua mất mát, giờ phút mà Đấng sáng tạo loài người sẽ nói chuyện với mình.

Lời của Đấng tạo hoá? Mong ước! Con trai tôi không bị câm điếc - đó là điều tôi mong mỏi hơn mọi điều trên thế gian này. Tôi không bao giờ từ bỏ mơ ước đó.

Nhưng tôi có thể làm được gì? Tôi cần truyền cho con tôi mong muốn giống tôi - tìm ra cách thức và phương tiện đưa được âm thanh vào não mà không cần qua tai.

Tôi quyết định: chỉ cần thằng bé lớn đủ để có thể giao tiếp được, tôi sẽ nạp vào nhận thức của nó mong muốn nghe được, và thiên nhiên sẽ buộc phải ủng hộ.

Tôi không nói với ai điều tôi suy nghĩ và quyết định. Nhưng mỗi một ngày tôi đều nhắc lại lời thề của mình: con trai tôi không thể chịu câm điếc.

Khi con trai tôi lớn dần và bắt đầu để ý đến thế giới xung quanh, chúng tôi nhận thấy nó cũng có một chút phản ứng yếu ớt về âm thanh. Và mặc dầu khi đến tuổi mà những trẻ khác bắt đầu tập nói còn con tôi thì không có một biểu hiện gì, theo dõi hành vi của nó chúng tôi cũng hiểu là nó có thể phân biệt được một vài âm thanh gì đó. Đó là điều chúng tôi muốn biết!

Tôi tin chắc rằng nếu nó nghe được, dù chỉ yếu ớt, thì có thể phát triển thính giác cho nó được. Sau đó diễn ra một việc đem lại cho tôi niềm hy vọng. Và sự việc này xuất hiện từ hướng bất ngờ nhất.

ĐÃ TÌM THẤY!

Chúng tôi mua máy ghi âm. Lần đầu tiên khi đứa trẻ nghe thấy nhạc, nó phấn chấn cao độ và dành ngay lấy máy. Có lần nó quay đĩa trong hai tiếng đồng hồ liền, răng cắn chặt mép ống nghe. Chúng tôi không hiểu hết tầm quan trọng trong thói quen này của nó khi chưa biết đến tính chất truyền âm của xương.

Sau đó tôi phát hiện ra rằng nó nghe được khá rõ nếu tôi chạm môi mình vào xương sọ của nó.

Khi biết chắc rằng nó phân biệt được giọng nói, tôi liền truyền cho nó ước muốn nghe được và nói được. Khi tôi thấy nó thích nghe kể chuyện trước khi đi ngủ, tôi liền sáng tác ra những câu chuyện có thể giúp hình thành tính tự tin, phát triển óc tưởng tượng và mong muốn nghe được và trở thành người bình thường.

Có một câu chuyện mà tôi thường hay kể nhất, mỗi lần lại thêm vào những sắc màu và bước ngoặt mới về nội dung. ý nghĩa chung quy ở chỗ tật nguyền của nó không phải là điểm yếu, mà là tài sản có giá trị rất lớn lao. Tuy tôi có triết lý rằng nỗi bất hạnh nào cũng mang trong mình mầm mống của một ưu thế lớn, tôi vẫn (phải thành thật thú nhận) không mảy may hình dung được giá trị nào có thể chứa đựng trong sự tật nguyền của con trai tôi.

CÁI GÌ ĐÁNH TAN CƠN BÃO

Giờ đây, khi phân tích lại các sự kiện, tôi có thể nói rằng những kết quả ngạc nhiên mà con tôi đã đạt được có liên quan trực tiếp đến lòng tin của nó đối với tôi. Nó không cãi bất cứ điều gì tôi nói với nó. Tôi truyền cho nó ý nghĩ rằng nó có ưu thế rất lớn so với anh trai nó, và điều này thể hiện ở nhiều khía cạnh. Ví dụ, thầy giáo trong trường, thấy nó không có tai thì sẽ quan tâm đến nó nhiều hơn và sẽ đặc biệt âu yếm. Và nó thấy đúng là như vậy. Hoặc là, tôi nói với nó, khi nào lớn nó sẽ đi bán báo (anh nó đã làm việc đó rồi), và nó sẽ có lợi thế hơn anh nó rất nhiều, bởi vì người ta sẽ cho nó nhiều tiền thưởng hơn khi thấy nó là một đứa trẻ lạc quan và là người của công việc bất chấp khuyết tật của mình.

Khi nó gần được bảy tuổi, xuất hiện những dấu hiệu đầu tiên cho thấy phương pháp dự báo của chúng tôi mang lại kết quả. Suốt mấy tháng liền nó xin chúng tôi đặc quyền được đi bán báo, nhưng mẹ nó không đồng ý.

Cuối cùng, cậu bé tự quyết định. Một lần, khi chúng tôi để nó ở nhà với gia nhân, nó chuồn ra phố qua cửa sổ ở bếp, vay 6 cent của ông thợ giày hàng xóm, đầu tư số vốn ban đầu này vào báo, bán hết, tái đầu tư, và cứ như vậy cho đến chiều. Sau khi cân đối và thanh toán với nhà băng, lãi ròng là 42 cent. Tối về đến nhà, chúng tôi thấy con đang ngủ say sưa. Một tay nắm chặt.

Mẹ nó gỡ nắm tay, lôi ra mấy đồng xu và bật khóc. Tại sao? Khóc chiến thắng đầu tiên tưởng chừng không thực hiện nổi! Phản ứng của tôi ngược lại. Tôi vui cười thật sự vì thấy rằng: việc tôi kiên trì truyền cho thằng bé niềm tin vào chính mình đã đơm hoa kết trái.

Trong hành động kinh doanh đầu tiên này, mẹ nó nhìn thấy cậu con trai bé nhỏ, ra phố và mạo hiểm cuộc sống để kiếm tiền. Còn tôi, tôi nhìn thấy một nhà doanh nghiệp nhỏ mạnh bạo, tham vọng và tự tin; niềm tin vào bản thân nhân gấp đôi vì cậu tự quyết định kinh doanh và đã chiến thắng. Thay đổi này làm tôi sung sướng - nó nói lên sức sống sẽ theo con tôi suốt đời.

*****

Cậu học trò nhỏ trong trường phổ thông và đại học không nghe thấy giáo viên nói gì nếu họ không hét lên từ một khoảng cách đủ gần. Nhưng cậu không đến trường dành cho người điếc. Chúng tôi không cho phép nó học ngôn ngữ ra hiệu. Chúng tôi rất kiên định rằng con trai chúng tôi sẽ sống một cuộc sống bình thường, giao tiếp với những đứa trẻ phát triển bình thường, và cương quyết không từ bỏ quyết định của mình, dù rất hao tổn thần kinh và mất thì giờ cãi cọ với quan chức nhà trường.

Khi con trai tôi học trong trường đại học, nó thử một thiết bị nghe chạy điện, nhưng không có kết quả.

Tuần sau, hoàn toàn do tình cờ mà nó vớ được một thiết bị nghe khác, nhưng nó không vội đeo thử vì sợ lại thất vọng. Khi nó cuối cùng cũng quyết định, đeo thiết bị và bật lên, thì - ôi diệu kỳ! - dường như theo lệnh chiếc đũa thần, mơ ước cả đời của nó đã được thực hiện - nó nghe được! Rõ gần như với người có thính giác bình thường.

Tràn ngập hạnh phúc được bước vào thế giới âm thanh, nó lao ra điện thoại để gọi điện về cho mẹ - nó nghe lời mẹ thật rõ ràng. Lần đầu tiên trong đời nó nghe rõ lời các giáo sư trên giảng đường. Lần đầu tiên trong đời nó có thể nói chuyện thoải mái với mọi người mà không cần họ phải nói to. Thế giới thay đổi.

Mong muốn bắt đầu đem lại lợi ích, nhưng chiến thắng vẫn chưa hoàn toàn. Con trai tôi còn phải tìm kiếm một con đường đi cụ thể và biến khuyết tật của mình thành tài sản có giá trị.

ÔI, NHỮNG ÂM THANH DIỆU KỲ!

Còn chưa đủ sức hiểu hết ý nghĩa của sự việc, nhưng không nén nổi sung sướng được làm quen với thế giới âm thanh mới, nó viết một bức thư cho nhà sản xuất thiết bị nghe và hào hứng kể về trường hợp của mình. Không hiểu tại sao công ty mời chàng trai đến Nữu- ước. Khi nó tham quan nhà máy và nói chuyện với kỹ sư trưởng, có điều gì đó - tia sáng, sự cảm hứng hay một ý niệm ( bạn muốn gọi thế nào cũng được) - đã lóe lên trong nhận thức của nó. ít nhất thì cũng chính ý nghĩ lóe lên này đã biến khuyết tật của nó thành tài sản và bắt đầu đưa lại cái lợi - bằng tiền cũng như bằng hạnh phúc của hàng nghìn người bất hạnh.

Nó nghĩ ra rằng câu chuyện về thế giới riêng của nó đã thay đổi, nếu được kể lại dưới hình thức này hay hình thức khác, chắc sẽ giúp cho hàng triệu người điếc đang sống thiếu thiết bị nghe.

Suốt một tháng nó tích cực nghiên cứu, phân tích hệ thống bán máy nghe và nghĩ cách liên hệ với người điếc trên toàn thế giới để chia sẻ với họ cảm giác mới của mình. Sau đó nó lập kế hoạch hai năm. Khi nó giới thiệu kế hoạch này với công ty, họ đã nhận ngay nó vào biên chế để thực hiện ý tưởng đã định.

Khi bắt đầu công việc, nó có mơ ước rằng số phận của nó sẽ mang lại niềm hy vọng và giảm bớt nỗi khổ đau cho hàng ngàn người cam chịu bị điếc suốt đời hay không?

Tôi không phút nào nghi ngờ rằng nếu như tôi với mẹ nó không hình thành được nhận thức cho con trai như chúng tôi đã làm, Blair đã phải chịu câm điếc suốt đời.

Khi bằng trái tim và ý chí của mình, tôi truyền cho nó sự ham thích được nghe, được nói và sống như tất cả mọi người, người tôi có phát ra một xung lượng, bắt thiên nhiên bắc cầu qua biển lặng im ngừng chia cắt bộ óc của nó với thế giới bên ngoài?

Thật sự chỉ niềm ham mê mới biết hết những con đường ngoằn ngoèo có khả năng biến đổi ham mê đó thành tương đương vật chất. Blair muốn nghe được, và nó đã nghe được. Nó ra đời mang khuyết tật, người kém vươn tới mục đích hơn chắc sẽ chấp nhận và ra phố - bán bút chì.

Lời nói dối nhằm mục đích cứu giúp mà tôi thôi miên nó (rằng khuyết tật của nó là tài sản lớn lao), đã trở thành sự thật. Không có gì không thể khắc phục được bằng niềm tin kết hợp với sự đam mê.

Nhưng mà, những điều này có ở mỗi người.

ĐIỀU KỲ DIỆU SAU HẬU TRƯỜNG

Một đoạn nhỏ tiểu sử bà Schuman Heink đăng trên báo sẽ cho ta chìa khoá để hiểu được thành công đáng sửng sốt của người đàn bà ca sĩ phi thường này. Tôi trích nó ra đây:

Lúc đầu bà Schuman Heink đến gặp giám đốc Nhà hát opera hoàng gia ở Viên để ông nghe bà hát thử. Khinh khỉnh nhìn cô gái vụng về, ăn mặc nghèo nàn, ông kêu lên không cần giữ gìn ý tứ: Với bộ mặt và bề ngoài như thế này, làm sao cô có thể hy vọng thành công trong opera được? Cô bé ơi, từ bỏ ngay ý định này đi. Tốt hơn hết là nên mua máy may mà làm việc. Một thế kỷ nữa cô cũng không thể trở thành ca sĩ được.

Song một thế kỷ thì quá lâu! Giám đốc Nhà hát opera hoàng gia Viên biết rất nhiều về kỹ thuật thanh nhạc. Nhưng ông không biết gì về sức mạnh của ước mơ khi nó đã trở thành tư tưởng ám ảnh. Vì nếu không thế thì ông đã không phê phán thiên tài mà không cho người ta một cơ hội nào để thử.

Mấy năm trước đây một người bạn hàng của tôi ốm nặng. Sức khoẻ ngày càng kém đi, và cuối cùng người ta quyết định mổ. Bác sĩ cảnh báo tôi rằng anh ta khó lòng sống sót. Nhưng bệnh nhân không nghĩ như vậy. Trước khi vào phòng mổ, anh thì thầm: Đừng lo, sếp. Vài ngày nữa tôi sẽ ra khỏi đây. Cô y tá có mặt trong cuộc nói chuyện nhìn tôi thương hại. Thế mà - bệnh nhân đã sống! Khi mọi việc đã qua, bác sĩ nói thế này: Mong muốn được sống đã cứu anh ta thoát chết, chứ không có gì hơn. Anh ta đã không thể thoát được, nếu anh đồng ý chấp nhận cái chết.

Tôi tin vào hiệu lực của mong ước, củng cố bằng lòng tin, bởi vì tôi đã thấy sức mạnh này nâng con người từ hạng hèn mạt lên đỉnh cao của quyền lực và giàu sang, tôi đã thấy nó cứu các nạn nhân, làm phương tiện kéo mọi người ra khỏi chốn không tồn tại sau hàng trăm bất hạnh; cho con tôi một cuộc sống bình thường và hạnh phúc, bất chấp việc thiên nhiên đã bắt con tôi ra đời mà không cho tai.

Thiên nhiên... sử dụng các phương tiện nhận thức hoá sinh lạ kỳ, hùng mạnh và không được biết đến, thiên nhiên ngụy trang bằng xung lượng ước mơ - không bao giờ chấp nhận từ không thể và không muốn biết đến từ không thành.

Suy nghĩ cần ghi chép

Khi ước muốn tập trung sức mạnh cho chiến thắng, bạn không cần đường rút lui nữa: chiến thắng đã đảm bảo.

Sáu lời khuyên trong chương này sẽ biến mong muốn thành tiền bạc. Trường hợp của Andrew Carnegie - thành 100.000.000, đôla.

Ước muốn biến không may thành chiến thắng. Chính ước muốn đã xây dựng một trong những cửa hàng lớn nhất thế giới trên đống tro tàn.

Cậu bé không có tai đã học cách nghe được. Người phụ nữ không có một cơ hội nào đã trở thành danh ca opera nổi tiếng. Người bệnh mà bác sĩ kết tội chết, đã sống sót. Chính cái nhận thức hoá sinh bất thường và không rõ ràng đối với chúng ta đã giúp những người đó.

KHÔNG CÓ MỘT TRỞ NGẠI NÀO ĐỐI VỚI TRÍ TUỆ, CHỈ TRỪ NHỮNG TRỞ NGẠI MÀ TA TỰ CÔNG NHẬN


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx