sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 15: ...Nếu Tôi Biết Vụ Đó.... Như Thế, Thì Tôi Đâu Có Phí Hai Dưới Cái Xuân Xanh!

Chị Bảy Phong Vân cạch hỏi tôi:

- Hồi đó ổng có bao nhiêu bà ở Cần Giờ, Đồng Hòa, Long Thành? Có bà nào làm đoàn trưởng phụ nữ như bà Hai Mặn, vợ ông Sơn Tiêu không?

Cha chả, tôi nghĩ thầm: Cái bà này ghen dữ ha. Ai bảo lấy ông.đầu bạc làm chi! Thiếu gì thanh niên mà không quơ lại hốt cái thằng cha gần ngũ tuần hết xí quách này rồi bây giờ mới sáng mắt ra. Cô lẽ cũng vì cái lon thượng tá và cái chức trưởng phòng thông tin chớ gì. Thiếu gì đóa hoa lài cặm: bãi cứt trâu cũng vì ba cái lon cái gáo đó, khi giật mình ra thì đã muộn màng rút lui không kịp nữa. Tôi thấy tội nghiệp cái đám con gái ngây ngô trong đó có con Tiến ở trường Pháo Binh của tôi. Tôi không muốn dính vô câu chuyện lăng nhăng của ông Bảy Rừng Sát, bèn hỏi ngược lại:

- Chị cũng biết bà Mặn nữa à?

- Biết chớ!

- Đẩy cây đi bà nội. Hồi kháng chiến chống Pháp chị còn ở truồng...

Chị Bảy đấm lưng tôi ình ịch:

- Anh quỷ này!

Nhưng tôi vẫn nói bừa:

- Còn ở truồng tắm vũng không phải sao mà oánh tui?

Chị Bảy đỏ mặt:

- Tôi mới biết bả gần đây thôi!

- Nói dóc! Bà Mặn xuống đây hồi nào? Bả nằm phục kích trên R chờ ông Tiêu xách càng cua về là bả a-lát-xô! Chị làm sao biết bả được.

- Tôi biểu anh bỏ cái tiếng chị đi làm phước. Người ta mới có hăm lăm mà chị cái gì... Tôi biết chuyện đó là qua dư luận. Các ông léng phéng kinh hồn ông nào cũng vậy hết. Ra ngoài Bắc là có bà nhỏ.

- Tôi bảo đảm với chị là anh Bảy còn nguyên...xi!

- Tôi hổng tin. Ông Sáu Mặt Rỗ (tức Sáu Nam, tức Lê Đức Anh) cũng dếnh một bà. Ổng về trong này, bà lớn vô giao con Thanh Tuyền rồi trở ra Sàigòn tức khắc, rồi ông Đào Sơn Tây cũng quơ một cô Việt Kiều ở Ái Mổ phải không? ‘

- Ủa? Sao chị cũng biết Ái Mổ nữa?

- Ông nhà tôi khai với tôi chớ sao. Rồi ông Năm Lê (tức Sơn Tiêu) nói.

- Chưa có hết đâu chị Bảy ơi! Cái bảng Phong Thần còn dài lắm! Tới 365 tên lận đó.

- Ai đứng đầu, ai đứng cuối?

- Tui lạy chi, chị đừng có tra hạch hoài, tui ngứa miệng, tui khui ráo nạo rồi tôi đi Tây đó!

- Ừ thôi không khai hết, khai một mình ông Rừng Sát của tôi thôi.

Tám Tiến rót trà cho mọi người rồi nói:

- Chị làm như công an lấy khẩu cung tội nhân vậy. Tôi nói cho chị biết cậu này là anh hùng Pháo Binh vừa lượm cái Quân Công hạng ba trên Rờ nóng hổi vừa thổi vừa ăn đó nghe. Chớ có làm hung mà không toàn tánh mạng.

Cả mâm trà cười rộ lên. Ba Thu Mai chen vô:

- Tôi hổng biết lý lịch ông Bảy nhưng cứ theo duy vật liệu chứng pháp thì ông nào cũng lọt cái hầm chông tí tẹ...ẹo đó thôi. ông Bảy của chị chạy đâu cho khỏi.

Tôi móc túi áo lấy hai viên ký ninh xanh bỏ vào mồm rồi tu nước trà, chép miệng:

-Đắng tới mật... đỏ! Hì hì.

Rồi ngó thẳng chị Bảy.

- Chị bắt nọn hoài thì tôi khai hết, nhưng chị đừng có oán tôi nghe! Hứa đi!... Chị có biết ông Hoàng Thọ không? Hồi đánh Tây ông đó số 1 còn ông Bảy Rừng sát số 2.

- Sao số l?

- Ông Hoàng Thọ phá mấy bà Bành Xê Cu Đê chạy... tuột áo

- Bành Xê Cu Đê là cái gì?

- Là Phụ Nữ Cứu Quốc! PN là Bành, C là Xê, Q là Cu, Đ là Đê. Đó là tiếng của mấy ông trời đánh dùng để gọi mấy bà thánh đâm. Riêng ông Bảy thì không thèm xài tiếng đó, ổng đặt ra tiếng khác hay hơn nhiều.

- Tiếng gì mà hay dữ vậy?

- Bà con ngồi cho vững để tôi nói ra khôi bật ngửa!

Chị Bảy hất hàm.

- Ừ, nói đi.

Mấy người khác chờ nghe. Còn Tám Tiến và Thu Mai thì dựa vào gốc cột cười hắt hắt. Tôi nháy Thu Mai và nói:

- Anh Ba Hoàng Thọ là tiểu đoàn trưởng Tiểu Đoàn 303 là người mà Tây lẩn mấy bà Bành đều sợ. Ảnh đánh Tây như ăn gỏi còn phá mấy bà thì bất cứ lúc nào. Mấy bả đang hội nghị, thì ảnh mặc xì líp mang súng hiên ngang đi vào làm mấy bả chạy trốn.

- Ổng làm như vậy ai thương cho nổi?

- Vậy mà một cô gái trẻ đẹp nhất Sàigòn mới ra kháng chiến yêu ảnh và làm vợ ảnh đấy chị ạ.

- Anh Bảy mà làm vậy là tôi bỏ luôn!

- Hì hì! Anh Bảy là người văn minh có chữ nghĩa, đâu có làm như vậy. Ảnh chỉ ra báo in bột nếp thôi. Tờ báo đó chỉ xuất bản vài chục số mỗi kỳ. Lấy tên là Phá Nò.

Chị Bảy kêu lên:

- Tên gì kỳ vậy?

- Ấy! Thong thả tôi kể cho nghe. Phá Nò là nhại theo tiếng Phờ Nờ ấy mà. Số 1 ra mắt với lời Phi Lộ do ông chủ bút Bảy Rừng Sát viết với tựa đề: Con Cua Phá Nò cắn Q. Cái Nò là đồ để bắt tép bắt cá trên mương rạch nhỏ. Ông Bảy chơi ác. Viết toàn chuyện nhắm vào mấy bà trong Chấp Hành Phụ Nữ Huyện và Tỉnh. Thí dụ như bà X tướng đi ển ển thì cái hồng tâm nằm chỗ nào, chị Y đi ngoáy ngoáy thì cái giếng nước ngọt sâu hay cạn, còn bà A đi hai hàng thì cái mương cau có nhiều cỏ lan chi hay không? Mấy bà được báo dở ra đọc rồi giấu luôn, nhưng ông Bảy Rừng Sát cứ tiếp tục ra báo, đến số thứ ba thứ tư gì đó thì bà Hai Mặn lúc bấy giờ là đoàn trưởng Phụ nữ Bà Rịa lên gặp ông Tư Huệ là Chánh ủy Trung đoàn khóc lóc: "Anh coi nè, mấy ông vệ quốc đoàn ra báo như vầy mà ai dám đọc! Anh biểu họ dẹp đi, nếu không, tụi tui bỏ về nhà hết để cho mấy anh kháng chiến một mình. "

Tư Huệ kêu Bảy Phong Vân lên xạc cà rây một mách, bắt ảnh đóng cửa tờ báo. Anh cười hề hề: "Tui nói con cua nó phá nò cắn... Q chớ có động gì tới họ đâu! ". Ông Tư Huệ nói: "Tôi lạy các cha? Họ hăm bỏ về nhà hết không ai tiếp tế để bọn mình chết đói nhăn răng!"

Chị Bảy hỏi.

- Tại sao ổng ghét Phụ nữ vậy?

- Ai biết đâu nào! Có lẽ ổng thấy chuyện gì đó. Khổ cho ổng sau cái vụ con cua Phá Nò ổng bị mấy bà Bành ghét cay ghét đắng nên ổng không cưới vợ được. Ra Bắc ổng lại càng không có địa bàn hoạt động nên ổng lên núi Ba Vì cạo đầu đi tu sắp thành phó quả thì bị gọi về Nam.

- Tu mà về Nam với lon thượng tá? Nói vậy mà nghe được!

Thu Mai cười nhe bộ răng chuột vàng khè:

- Tu hú đó chị Bảy.

Tám Tiến tiếp:.

- Tu đâu cho bằng tu đây. Tu chùa một cột đá xây hai hòn.

Cả mâm trà đập bàn cười ầm lên. Chị Bảy thẹn thùng:

- Mấy anh đồ mắc dịch không hè! Đi tới đâu phá làng phá xóm tới đó!

- Nói xấu gì tôi vậy hả?

Một tiếng nói rổn rảng từ ngoài sân vang vào. Mọi người ngó ra. Một người cao lớn, tóc bạc mặc áo thung ba lỗ: ông Bảy Rừng Sát!

- Mời anh Bảy vô uống trà nghe chuyện cái Nò!

- Nò gì mà đặt ở đây được? Ở đây chỉ làm Su thôi..

Mọi người cười ầm lên. Chị Bảy xỉ xỉ về phía chồng, nghiến răng vui vẻ:

- Ông quá chơi quá đất ngheo! Tui mới vừa nghe kể về tờ báo con cua Phá Nò của anh hồi trước!

Ông Bảy cười ngất:

- Thôi bỏ qua ba cái vụ xưa đi. Mấy chú kể rùm, bả nghe bả véo bắp vế non tôi bầm hết!

Chị Bảy nguýt:

-Vậy mà tu!

- Ừ tu cũng có nhiều kiểu tu chớ! Bà thấy không? Nhờ tôi tu nên bây giờ mới được phước lớn là được bà... Thôi, bây giờ hỏi qua một chút. Phái đoàn có bao nhiêu để tôi lo tiệc tùng thết đãi ông anh hùng phá...á ao binh R...rr coi nào.

- Ủa anh đã hay vụ đó rồi hả anh Bảy?

- Vụ gì tôi còn hay nữa là! Nè, tôi nói cho biết, tôi đã đưa tin về cái đại hội mừng công đó trước khi nó họp đó!

Ba Hải ngạc nhiên hỏi.

- Ủa sao kỳ vậy anh Bảy?

Bảy Rừng Sát cười khè khè, gục gặc mái tóc bạc phếu:

- Mấy chú làm chính trị mà khờ ịt hè! Phải phóng lên làn sóng điện trước khi nó xảy ra. Hơn nữa, thắng một phải nói một trăm. Đó là nguyên tắc thông tin của mình. Thiệt thà như tụi Sàigòn thì ai làm không được lựa là phải một tên phá nò như tôi!

Bảy Rừng Sát hớp trà rồi hất hàm với tôi.

- Nè, chú nói thật đi, chú có đến hàng rào kẽm gai sân bay Biên Hòa không mà bắn hư 26 cái Bê oảng xít?

Tôi chống chế.

- Có ba chiếc chớ đâu 26 anh Bảy?

- Chậc! Tôi đã bảo chú em rồi, sao cứ thiệt thà? Hừ, thiệt thà bắt con gà đổi con vịt! Há há...

Bảy Rừng Sát coi tụi này như em út về mọi mặt nên nói văng tê. Anh tiếp:

- Cả năm chỉ được vài ba cái tin giật gân như đại hội mừng công vừa rồi. Ngoài ra thì tụi này có làm gì đâu. Đây là trạm nghỉ mát của các công tử công nương.

Tám Tiến nhạy miệng hỏi:

- Công tử công nương nào anh Bảy?

- Đám con ông cháu cha của mấy ông trên R từ ngoài thành mới vô. Mấy ổng tống xuống đây ở nhờ để sửa soạn đi Liên Xô học. Làm quan cả họ được nhờ là vậy đó..

Tôi hỏi.

- Tụi con nít bắt lội Trường Sơn sao nổi anh Bảy?

- Xì! Chúng nó chỉ đi từ đây qua Mi Mốt thôi. Rồi từ Mi Mốt đi Nam Vang, ra Hà Nội đi bằng máy bay. Cũng do đường hàng không bí mật này các bà tướng thầy bà ở ngoải xách cái hổ phệ cho các ông thầy trong này ếm đó các chú ơi. Tụi lính mình tới cóc mọc râu cũng chưa sờ được đuôi máy bay.

Thu Mai hỏi tiếp.

- Cỡ anh đã sờ... đụng chưa?

- Cũng còn lâu. Tụi này đi tàu lặn. Suýt chút nữa lặn luôn xuống âm phủ.

- Vậy cũng khoẻ.

- Khoẻ nhưng mà đứng tim từng phút. Các chú biết không? Chuyện đã qua giờ mới dám nói. Giữa tàu có đặt một tấn TNT. Hễ sắp bị tàu địch bắt thì thằng thuyền trưởng châm ngòi. Mẹ! Hồi trước mình nghe tụi Nhật lái máy bay nhào vô ống khói tàu Đồng Minh hoặc lấy gươm rạch bụng mình rỡn tóc gáy. Bây giờ tới phiên mình, coi cũng xoàng thôi. Các chú nghĩ hồi trước mình đánh đồn Tây chỉ năm kí TNT là mở đợt phá khẩu xong, thế mà bây giờ một tấn, thì hỏi cái thằng người mình còn được cái gì chớ?

Bảy Rừng Sát quay sang vợ.

- Hồi tôi mới gặp bà này, tôi đâu có nghĩ là móc ráp được với bả. Nhưng tui làm liều. Trâu già nào nệ dao phay. Một hôm tui tấn công đại. Tui sợ bả thưa mấy thằng Ban Tổ Chức quá trời, nên nói xong, bỏ đi thẳng. Quả thật, hôm sau thằng trưởng Ban Tổ chức của cơ quan tôi mời tôi lên. Tôi nghĩ là nó sẽ xài xể tôi như một tên mất đạo đức. Nó hỏi tôi có quan hệ nam nữ gì với "nàng" không. Tôi quát: "Tôi tu lâu rồi, chẳng quan hệ với ai cả. Không tin tôi dỡ ra cho xem. " Tôi cự nự một hồi sắp bỏ ra về. Thì nó bảo: "Vậy mà có người để ý tới chú Bảy đó. " Tôi hét: "Ê! Tao tên Phong Vân nghe mậy.Bảy Đó là Bảy nào?" Hắn cười hề hề...Té ra tôi ném có mấy câu mà dính. Tôi chẳng ngờ bả lên Ban Tổ Chức bả báo cáo rằng bả thương tui. Mới bỏ mẹ chớ! Vậy mà thằng tổ chức làm tôi lên ruột.

Cả mâm cười ngã nghiêng. Chị Bảy trừng mắt:

- Chuyện đó ai khảo mà khai?

- Hổng khai làm sao mấy chú biết. Để cho mấy chú biết kinh nghiệm khi gò mấy cô. Thấy mấy cô cự nự, vùn vằn, chống chỏi cũng đừng có sợ. Cứ nhào đại vô!

Bảy rừng Sát cười sặc sặc.

- Về sau tôi hỏi bả tại sao bả thương tui.

Ba Hải đưa tay chận ngang:

- Chuyện này nghe hấp dẫn lắm. Nhưng khúc này phải để cho chị Bảy kể thì mới hay. Chị Bảy nói đi, tại sao chị thương anh Bảy.

- Tôi đâu có thương ảnh. Tôi thương là thương cái tấn thuốc nổ TNT đó!

- Sao chị biết?

- Thì ảnh kể cho anh em nghe, tôi nghe lỏm được.

- À ra thế.

Cả mâm lại cười. Ba Hải tiếp:

- Nghĩ cho cùng cái tấn thuốc nổ là ông Tơ bà Nguyệt.

- Chừng có con, anh chị nên đặt cho nó là TNT.

Bảy Rừng Sát cười tươi như mếu:

- Kể ra sự liều mạng của mình cũng có ý nghĩa lắm.

Chị Bảy nghiêm nét mặt, chị lắp bắp.

- Ý nghĩa gì hổng biết. Tôi chỉ yêu cầu ông có một điều là không được có cái vụ dính líu ở ngoài Bắc như mấy ông kia. Tôi nói thiệt, ông mà như ông Tiêu, ông Nam, ông Tây là tôi...Tôi không có bỏ về như bà Mặn bà gì đâu đó. Tôi theo tận ổ chớ không chịu thua.

Tôi nói:

- Tụi tôi bảo đảm với chị là ổng còn con trai mà.

- Bả tin rồi! Bả tin rồi mấy chú ơi!

Được trớn Tám Tiến nói luôn:

- Bữa trước mấy ông Ba Ngọt, Hai Bứa có kể chuyện về anh. Bọn tôi nghe cười mắc chết.

Bảy Rừng Sát hỏi:

- Chuyện gì mà cười dữ vậy?

- Ông Ba Ngọt nói anh cưới chị Bảy xong rồi... anh khóc, có không?

Chị Bảy háy:

- Mấy anh cứ đặt chuyện riết tới. Đàn ông gì cưới vợ rồi khóc.

- Vậy mới kỳ chớ! Sẵn có anh Bảy ở đây, anh Bảy xác nhận cái coi. Có khóc không anh Bảy?

- Có!

Sau tiếng đáp dứt khoát, gọn lỏn, cả mâm trà đồng loạt cười cái rần rồi kẻ đập bàn, người này đập lưng người kia cười ngã nghiêng, phun cả trà ra bàn. Ba Hải hạch tiếp

- Đó chị Bảy còn giấu nữa thôi? Nhưng anh Bảy thành khẩn cho anh em biết tại sao anh khóc.

Bảy Rừng Sát nói không chút ngượng ngùng:

- Tại sướng quá nên khóc. Nói thật mấy chú đừng cười. Trước kia tôi cũng định tu quách theo kiểu bác Hồ cho xong. Tôi nghĩ rằng cái sự đó cũng thường thôi chớ có gì ghê gớm lắm đâu mà mấy ông mình rơi mão rớt lon cũng vì nó. Chẳng ngờ rằng sau khi gặp cô Bảy rồi tôi mới sáng mắt sáng lòng...

Ba Hải cắt ngang:

- Chị Bảy thấy tên đầu sỏ qui hàng ông bà nông dân khai hết ráo chưa?

Chị Bảy đôi má đỏ lên, lườm chồng:

- Ông thiệt à!

Nhưng Bảy Rừng Sát cứ thao thao:

- Tôi không ngờ cái sự đó nó hay như vậy. Nếu tôi biết nó hay như vậy, tôi đâu có phí mấy chục cái xuân xanh noi gương bác Hồ. Vì vậy tôi khóc sau đêm tân hôn.

- Bây giờ còn thấy hay nữa hết?

- Còn chớ! Càng ngày càng thấy hay hơn lúc mới.

Chị Bảy đứng dậy thò tay qua ngắt anh:

- Xin tốp ông đi!

Thu Mai cười:

- Thôi đủ khẩu cung rồi anh Bảy. Không khéo tối nay chỉ treo Miễn chiến bài thì anh hút gió không kêu.

Sau buổi trà, Bảy Rừng Sát bố trí chỗ ngủ cho chúng tôi. Phải nói là bố trí vì có nữ giới lộn xộn lắm. Mấy bà mấy cô đi đến đâu là gây rắc rối đến đó. Tôi nói với chị Bảy:

- Tôi có cô em đi đường vấp rễ cây sứt cái móng chân, chị có thuốc gì không cho nó xin quệt một miếng.

- Em gì đây?

- Dạ thì em.. chớ em gì chị Bảy!

- Tôi ớn mấy ông lắm! ông nào cũng có em nuôi, chị nuôi, con nuôi hết ráo. Rốt cuộc rồi...

- Thôi chị Bảy! Em cũng tu một chùa với anh Bảy mà!

- Muốn gì thì nói, tôi biểu ảnh đứng ra làm tuyên bố cho. Bên K71 người ta làm đám cưới tập thể rần tần kia.

- Em (mặc dầu chị yêu cầu đừng xưng hô như thế, nhưng tôi không nghe) không có làm tập thể đâu chị ơi! Không làm thì thôi, hễ làm thì làm một mình. Ở ngoài Hà Nội, em đã dự nhiều đám rồi. Khách vô ngồi lơ láo rồi chào cờ, một ông cán bộ công đoàn đứng lên nói năm ba câu, căn dặn các ông các bà tân hôn vui duyên mới không quên nhiệm vụ, hoặc đâu cần thanh niên có, đâu khó có thanh niên. Vỗ tay lẹt đẹt, khách uống nước vối rồi ra về. Đó là ở Thủ Đô, còn ở nông thôn chắc còn tệ hơn nữa.

- Không phải lo. Ở đây anh Bảy bảo đảm có thịt nai nhậu hai mươi bốn tiếng đồng hồ, uống cả rượu Tây nữa. Ba thằng Miên ở vùng này đều là tay chân của ảnh hết. Ảnh bảo chúng nó lên trời lấy gan rồng chúng nó cũng leo. Miễn cho nó Rịa kha khá.

Huỳnh Mai xấu hổ nhìn xuống, chị Bảy vừa băng vừa hỏi:

- Em ở đâu?

- Dạ ở Chợ Lớn.

- Còn chú.

- Dạ em ở Tà Bon, ủa ở Sài gòn.

- Rồi tính chừng nào làm lễ.

- Dạ để em oánh thêm vài chục máy bay nữa đã!

- Ổng là kẻ bán trời không mời thiên lôi. Tin gì ổng cũng nhơn lên gấp bội hết. Có một nói mười cho nên trời phạt đó.

- Trời thưởng ổng chớ có phạt gì đâu!

- Thưởng gì mà thưởng.

- Chị vầy ổng vậy mà không thưởng à?

- Ừ, phải đó, thưởng ổng mà phạt chị!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx