sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 41: C.. Cô Hồn, L... Nhà Nước

Một người đàn ông đen đúa đầu bạc trắng nhe răng cười y hệt như anh Bảy Chà Hynos in trong tuýp kem đánh răng, bước ra sân đưa tay cho tôi:

- Đi vô nhà! - rồi réo theo - Ua, con đi quán hả? Mua cho bác vài bao Capstan và hộp sữa.

- Cà phê còn trong bếp!

Ua quay lại bảo rồi đạp thăng. Người đàn ông lôi tôi vào nhà, vừa đi vừa nói:

- Mày là con trai lớn của thầy Chín ở Tân Bửu đây hả? Nếu không được ông Tám Quang cho biết trước chắc tao không nhận ra mày!

Tưởng tôi không nhận ra ông ta, ông ta tự giới thiệu:

- Tao là Sáu Huỳnh chồng cô Tịnh, rể ông Cả Giác đây mày còn nhớ không?

- Anh tưởng tôi quên được chợ Tân Bửu của mình dễ dàng như vậy à?

- Bả hỏi thăm mày hoài mà tao đâu có biết mày ở đâu!

- Anh về năm nào?

- Năm 63. Tao chỉ gặp mày có một lần ở Mậu dịch ăn của thị xã Hòn Gai. Sau lần đó tao dông.

- Chị Sáu còn ở đó hay dời đi dâu?

- Đi đâu mà đi. Gốc rể mắc ở Tân Bửu còn đi đâu nữa?

Một nét mặt quen thân làm tôi thoáng nhớ tất cả người và cảnh quê hương. Hồi năm 1947 tôi có về nhà ở Kinh Bà Vụ một lần và là lần độc nhất. Hồi đó anh Sáu làm Huyện đội trưởng Trung Quân Chợ Lớn, tên là Sáu Trầm. Ba tôi, ông Cả và Sáu Trầm uống rượu suốt một đêm bàn về tình hình chiến tranh đang lan tràn. Ba tôi trưởng ban y tế tỉnh nhưng ý kiến của ông có ảnh hưởng trong giới Việt Minh cầm quyền lúc bấy giờ. Lúc các ông uống rượu thì tôi bị cô Dung bạn tôi bắt cóc sang nhà cô, Dung cũng cỡ tuổi Ua bây giờ, nhưng cao ráo và không môi mép như Ua. Hai đứa còn trẻ quá biết gì đâu, chỉ nhảy cóc nhảy nhái qua loa.

- Anh đổi tên hồi nào?

- Từ lúc về trong này.

- Hồi năm ngoái khi giúp cho Tư Linh tiếp thằng Bọ Chét, tôi có nghe nói tên anh nhưng không biết đó là ông cựu huyện đội trưởng Trung Quận ngày trước.

- Vụ đó Tư Linh lo giàn trong, tao chạy giàn ngoài chớ đâu. Lạy trời ở trên đừng có cho lũ ôn dịch đó vô đây nữa. Lo ăn, lo ngủ, lo tắm giặt cho nó còn mệt hơn lo tiếp tế cho một chiến dịch hồi đánh Pháp. Mẹ kiếp, lại còn lo cả cái vụ đó cho nó nữa.

-Tôi phục anh luôn!

- Phục gì! Cơ sở mật của tao đó. Tao phải nói gạt là vô trong phòng phục vụ một sĩ quan Mỹ mình vừa địch vận được. Nó tưởng thiệt nên vác xác vô. Xong rồi nó cự nự quá tay. Nó bảo vừa nhìn thấy là nó biết không phải Mỹ rồi. Thôi, bỏ qua đi, kệ mẹ nó, c... cô hồn 1... nhà nước. Thứ đó thì đụng vô thứ đó là vừa. Mày đi tắm cái cho khỏe rồi bàn chuyện. Mà này, vợ tao vô lần rồi nói là bà con bình yên cả. Chỉ có gia đình mày là dời đi đâu không ai biết!

- Tôi có nhờ má Hai ở Hố Bò đi móc nhưng sau hai ngày tìm kiếm rồi trở về cũng nói như anh.

-Chắc về Nhà Bè quê ngoại mày!... Cái giếng gần cây mít. Lấy gàu múc lên. ở đây không có sông rạch như xứ mình.

Tôi đi ra giếng, ngang qua bếp, thấy Ua đang lui cui nhóm bếp, tôi hỏi:

- Nấu chè hả cưng?

- Nấu nước pha cà phê đãi khách bự!

Tôi tắm xong vô nhà thì gặp một người đàn ông nhỏ thó trẻ hơn Sáu Huỳnh, sơ mi trắng, quần ka-ki xanh. Sáu Huỳnh cười bảo:

- Đây là anh Tư Minh, một tên Bắc kỳ di cư kiêm Bắc kỳ xâm lược. Sau này mày sẽ liên hệ nhiều. Có cần gì cứ níu thắt lưng của hắn nại đòi.

- Di gì nữa mà di. Tôi ở trong này hai chục năm rồi. Tôi trở thành dưa hấu từ lâu. Bố bảo cũng không dám uề ngoài đó nữa. Sợ nhất là đói như hồi bốn nhăm!

Sáu Huỳnh hỏi.

- Bác Chín đi đâu Ua?

- Bác nói bác đi qua ông Năm Lê chút nữa về!

- Vậy thì đủ tứ trụ rồi. Phò một chầu tú lơ khơ chơi. Công tác mai tính! - Sáu huỳnh vỗ đùi - Quên nữa, có thằng Cúc quê ở đâu không rõ, nhưng hồi trước nó hoạt động vùng Nhà Bè. Để tao cho kêu nó lại đây, mày hỏi thăm chắc nó biết tin tức gia đình mày. Trong nhà còn con gà mái ấp. Để tao nài lại của bà ngoại, luộc xé phay, vừa nhẩm xà vừa oán lơ khơ. Mày ở nhà nghỉ, tao đi rồi thêm vài món cầm tay để đãi mày. Không gì thì cũng là đồng hương cố cựu!

Tư Minh nói với theo:

-Đàng quán sợ không có Anít, nếu cần tôi cho đi Trung Hòa! Mà quên nữa! Tôi còn hai chai sâm banh tôi giấu lại kỳ đón thằng cha nhà báo Bọ Chét Bọ rận gì đó, tới nay chưa biết dùng vào đâu.

Sáu Huỳnh gạt:

- Ba cái thứ đó uống lạt nhách. Để tôi đi tìm đế uống cháy cổ họng mới đã.

- Ừ, anh đi cho mau. Giờ này khả năng đổ chụp thì ít, nhưng còn lo bom pháo. Ngang ngả ba Cây Điệp phải vọt cho nhanh. Và phải coi chừng cá rô rỉa..

Sáu Huỳnh gạt phắc.

- Thôi ông Bắc kỳ xâm lược ơi! Tôi đã ăn cả chục trận bom pháo rồi chớ phải dân thành mới ra khu sao mà ông lo dữ vậy!

Nói rồi lấy xe đạp vọt đi. Tư Minh lắc đầu:

- Tôi ớn lắm. Nhất là đám cá rô. Mình đang đi đường mà đụng nó là kể như núa nuôn (lúa luôn - tiếng "lúa" của cán Nam kỳ hồi chín năm có nghĩa là hỏng bét, xù, tiêu tùng.)

- Bộ mình bị rồi à?

- Ông Chín Mành phó ban tài vụ R với thằng cận vệ đang đi ở Trảng Cỏ. Nó tới, nó sà xuống. Hai thầy trỏ lủi đại xuống hầm bên vệ đường. Nó đáp xuống đất, ném lựu đạn vào miệng hầm rồi lôi xác ra lột một K54, một AK và mấy triệu bạc.

Bà ngoại Ua, người nhỏ bé lưng còng, đến bên tôi, hỏi:

- Nghe con Ua nói chú em ở trên Rờ trên khu gì về phải không? ở trên đó chú em có nghe chừng nào hết giặc không?

- Dạ cái đó là do ngoài Bắc chớ đâu phải do tụi cháu, thưa bà!

- Sao trong Nam oánh giặc mà do ngoài Bắc?

- Dạ vì ngoài đó là chỉ huy còn trong này không phải chỉ huy.

- Vậy thì vụ đạo quân đầu tóc cũng do ở ngoải chỉ huy nữa hả chú em?

Nghe hỏi, tôi không biết bà thật tình hay lắc léo, tôi đang lựa câu trả lời thì bà tiếp:

- Tụi lính Củ Chi này nó hiền, chớ nếu gặp mấy chú, chú không để nhủng nhẳng vậy đâu! Nếu tôi làm quận trưởng thì tôi chở người của bà Năm Đang đi ba chục cây số chớ không phải mười lăm cây.

- Sao vậy hả bà?

- Cứ theo phá đám hoài, phải trị chớ sao!

- Có bà đi nữa mà?

- Bây giờ tôi mới rõ ra! bà Năm bả xúi đàn bà con gái đi ra quận để cản mũi cản lái lính quốc gia. Cản gì được mà cản. Có bữa họ đang hành quân, đằng này kéo ra cản đầu xe thiết giáp. Lính họ nạt: "Tránh ra, không tránh cán bỏ mạng! " Mấy bà làm gan, níu tay lại với nhau thành hàng trước mũi thiết giáp. Một người lính hét: "Các bà dang ra! Tôi thổi ba lần tu-hít nếu các bà không tránh thì tôi cho xe chạy! " Rồi nó thổi tu-hít vừa dứt hồi thứ ba, nó cho xe chạy.

Tư Minh nói.

- Quân dã man.

- Nhưng xe chạy mà đâu có chết ai.

- Sao vậy cụ.

- Xe vừa nhích tới thì mọi người buông nhau ra tản mất hết - Bà cụ chép miệng - Khổ quá! Hồi trào trước thì Việt Minh đánh với Cao Đài, thằng cha con Ua và thằng cha con Chia đi theo Cao Đài bị Việt Minh bắn chết. Rồi bây giờ mấy ông Cộng đánh với mấy ông Quốc gia không biết chừng nào mới thôi. Nhà tôi rộng lắm. Bây giờ còn có bơ lớn đây. Hai thằng rể chết, hai đứa con gái góa chồng, hai đứa cháu ngoại mồ côi. Tôi bây giờ muốn trồng mấy nọc trầu xà lẹc để ăn mà không trồng được, muốn có trầu tươi ăn hàng ngày cũng phải ra chợ Củ Chi. Tôi bây giờ có tài nhịn trầu là giỏi nhất.

Tư Minh nháy tôi không biết với ý gì nhưng tôi thấy câu chuyện của bà cụ đã bộc lộ rõ tâm tư của người dân vùng này, nên tôi gợi tiếp:

- Chắc bây giờ mình còn đấu tranh mạnh nữa hả bà?

- Còn ai nữa mà đấu tranh. Hồi nẵm thì mạnh lắm, nhưng có ăn thua gì. Thằng quận trường Củ Chi bảo: "Các bà muốn chúng tôi ngưng bắn pháo vào làng thì các bà phải đuổi mấy thằng Việt Cộng đi về Bắc." Bà con bảo: "Các ông dùng súng còn đuổi không được chúng tôi tay không thì làm sao?" Thằng quận trưởng khôn lắm chớ đâu có ngu. Nó bảo: "Các bà chứa Việt Cộng trong nhà, tôi bắn nó mà lỡ trúng các bà chớ đâu phải tôi bắn các bà. Nếu các bà tránh xa chúng nó hoặc đuổi chúng nó đi thì tôi đâu phải bắn làm gì cho uổng đạn! Nếu mấy bà ở trong đó không yên thì ra đây tôi cho ruộng làm, cho tôn cất nhà, cho gạo ăn..." Thấy nó nói vậy nhiều bà ngãng ra không muốn đi đấu tranh nữa. Bây giờ thì không ai đi nữa!

Bà vô buồng lấy ra một cái nón lá và một cái áo đen. Nón lá trắng thì mang chữ đen áo đen thì in chữ trắng. Hai dòng chữ khác nhau nhưng cùng một nghĩa: Đả đảo Hồ Chí Minh! - Đả đảo mặt trận côn đồ.

- Đó bây giờ cậu coi, từ đầu năm (65) B52 dập các xã ven sông Sàigòn, bây giờ có gom dân lại cũng nấu không ngọt nồi cháo, lấy gì đấu tranh! Tụi nó không nhẹ tay như trước nữa đâu mà hòng ra ra vô vô đòi này đòi nọ.

Tôi và Tư Minh ngồi nghe bà cụ tố khổ mà chết điếng. Một chập bà tiếp:

- Tôi ở đây quạnh quẻ một mình với con Ua. Tôi muốn về ở trong chợ với má nó, nhưng nó không chịu đi. Nó lỳ lắm. Pháo bắn, tôi lôi nó vô hầm nó không vô, cứ nằm ngủ. Sáng nay nghe bom bỏ ở miệt trong, nó chưa về, tôi lo ngồi đứng không yên. Mà nó về mặt mày tỉnh bơ. Tôi hỏi nó: "Có ai làm sao không? ‘ Nó nói: "Chết ba con cóc!"

Bà đứng dậy lụm cụm vô bếp bảo Ua:

- Gà chín rồi! Dọn ra ăn đi! Để chiều tụi Đồng Dù giã gạo không có ăn uống được!

(Tiếng giã gạo rất phổ thông ở đây. Không ai bảo ai, mà từ cán đến dân ai cũng nói một kiểu.)

Bà cụ cứ lằng nhằng kể lể hoài làm như tôi là người có thẩm quyền giải quyết mọi chuyện.

- Nhà cửa bây giờ còn gì đâu. Chú Huỳnh với chú Minh đào một cái hầm, tôi và con Ua làm một cái. Bữa nào có vợ chú Huỳnh hoặc chú Minh thì dắt lại nhà con Tư Bánh Bò ở nhờ. Ván gõ lấy làm nắp hầm, liễn thờ lót nằm, giường thì xếp lại quăng xuống mương. Tủ bàn khiêng ra bỏ ngoài vườn, đậy bằng lá chắn và rơm, nếu bom bỏ trúng thì cháy hết.

Lên mâm lên bát xong thì Sáu Huỳnh về tới dắt theo một tốp xe đạp như đoàn cua rơ trong đó có cả ông Chín Lộc. Sáu Huỳnh bảo:

- Vô mau! để đầm già trông thấy mình là hết có nhậu!

Sáu Lễ, Sáu Cúc mỗi người cầm một chai đế còn Chín Lộc xách một bọc giấy. Chín Lộc nói:

- Buổi sáng nó oánh Ngã Ba Cây Điệp, xế qua nó chơi Rừng Làng, không biết buổi chiều nó viếng chỗ nào.

Sáu Huỳnh giới thiệu tôi với Sáu Lễ:

- Đây là người cùng quê với vợ mày đó Sáu Lễ.

- Ở đâu vậy?

Sáu Lễ hỏi ngang ngang tôi cũng đáp ngang ngang:

- Ở Cầu Đúc Mỹ Phú.

- Biết Dì Tư Quán ở tại Cây Keo Một không?

-Lạ gì! Con gái của bả chơi nhà chòi với tôi hồi nhỏ.

-Trời đất! Vậy ông cất nhà chòi với vợ tôi trước tôi rồi!

Sáu Huỳnh cười hô hố:

- Té ra nó cất nhà chòi đúng vợ mày sao?

- Còn gì nữa, bà Tư Quán là má vợ tôi.

Mọi người cười rộ lên. Tôi xua tay:

- Hồi đó tôi mới bảy, tám tuổi mà anh Sáu. Còn vợ anh mới có năm tuổi thì nhà chòi đâu có ăn thua gì. Tôi với chỉ thích ngồi chung trên cái tàu mo cau để đám bạn kẻo chạy trước sân nhà giả bộ làm xe hơi chơi thôi mà!

Sáu Lễ nói:

- Tôi nói chơi vậy thôi chớ nhà chòi của bả tôi chiếm lĩnh trước nhất mà! Hà hà...

Tôi hỏi.

- Nè, có móc gia đình chưa?

-Tôi về năm 60 tôi có móc bả vô được một lần. Thằng con trai đầu lòng lúc đình chiến nay đã mười hai tuổi. Nay được một đứa con gái bốn tuổi. Má vợ tôi chết lâu rồi.

Sáu Lễ tiếp:

- Hồi ở Xuân Mai tôi thấy ông vô căn-tin ngồi uống trà với ông Ba Tô Ký hoài mà đâu có ngờ ông là người bản sở với vợ tôi. Lúc đó ông thường tập lái xe jeep với bọn Sáu Thưa, Hai Thùng trên đường Ba Thả - Hòa Lạc phải không?

- Đúng rồi! Sáu Thưa thiếu úy em Bùi Thanh Khiết còn Hai Thùng là em ruột của cô Kim Quít. Cô Kim Quít ra Bắc bằng đường Cao Miên gặp chồng cô ta là Nguyễn Đắc Nam, ông có nghe vụ đó không?

- Có chớ. Thằng Nam lúc bấy giờ đang ở bên Lào xin về gặp vợ một tuần lễ. Lâu ngày mới được ăn bánh bẻng mê quá nên tự ý tăng gia hạn phép một tuần. Trở lại Lào bị phạt. Sau đó cho về Nam, không được lên chức. Tội nghiệp nhất là bỏ cái bề hê ở lại đất Bắc mà vác con tí ngẵng về Nam một mình. Đau khổ quá chừng.

- Bây giờ ông biết nó ở đâu không?

- Nghe nói nó về rồi mà không rõ nó ở đâu.

Sáu Lễ hỏi:

- Ông móc gia đình chưa?

- Móc quác.

- Ông có bà con bên vợ tôi không?

- Hình như bà con bên ngoại. Tôi gọi bà Tư bằng bà.

Sáu Lễ cười đắc chí:

- Vậy ông phải kêu vợ tôi bằng dì, kêu tôi bằng dượng.

- Phải đó. Tôi mới nhìn ông dượng là Chín Nữa ở đại đội 6.

Chín Lộc giục:

- Thôi ngồi vô, vừa nhậu vừa nhìn bà con.

Sáu Huỳnh nói:

- Ở đây tụi mình cũng đủ thành lập hội Nhậu chống Mỹ rồi. Dễ gì chịu thua tụi Ba Tố Năm Đùng.

Tôi hỏi:

- Hội Nhậu mới thành lập tối hôm qua mà anh biết à?

- Biết chớ. Cái nghề của tao ai địt một cái bộp tao cũng biết lựa là cái Hội Nhậu hát bội sáng đêm hôm qua. Nghe nói mày hát cũng khá lắm.

- Dạ thì ai tới đâu, em tới đó vậy anh Sáu. Hồi ở ngoài trường Pháo tụi này cũng đã thành lập Hội Ve Chai ở quán bà Ba Cạo rồi mà.

Sáu Huỳnh vừa rót rượu đưa cho tôi vừa nói:

- Hậu sánh khả quý. Mày hồi đó là con nít, nhưng bây giờ mày hơn tụi tao, bữa nay tao mừng mày. Nè, cắn một miếng đầu coi cho được coi. Xong rồi đưa cho Chín Lộc Bắc Kỳ xâm lược. Phải uống liền liền không được để ly xuống.

Sáu Lễ nói:

- Nếu muốn đua với tụi Ba Tố Năm Đùng mình phải nêu khẩu hiệu:

Chín Lộc hớp xong đưa cho tôi:

- Cậu còn trẻ phải chầu đôi. Làm miếng nữa! Mặt mũi sáng sủa chỉ phiền một nổi là chữa vợ.

- Chữa vợ hay vợ chửa đó ông mãnh?

Sáu Cúc nảy giờ mới khai khẩu lần đầu. Sáu Huỳnh khui thêm chai A-nít và nói:

- Tôi tiếc hai đứa em vợ tôi lấy chồng sớm, nếu còn tôi gã hai đứa cho nó một lượt để bù công lao tập kết và vượt Trường Sơn.

Sáu Cúc trỏ Chín Lộc và hỏi tôi:

- Cậu biết ông Bắc kỳ xâm lược này là ai không?

- Tôi mới quen ảnh từ sáng tới giờ thôi.

- Ổng là chỉ huy phó 12 đội công tác thành. Chín Heo ám sát cò Bazin bị bắt ở Sàigòn là chỉ huy trưởng đó. Ổng bị kết án tử hình sau giảm còn tù chung thân, bị đày Côn Đảo rồi chết ở ngoải.

Tiệc rượu hôm nay toàn là tay gộc quân báo: Chín Lộc ra Bắc được phong làm Cục phó Cục Bảo Vệ Quân Đội tức là Cục An Ninh chuyên môn theo dõi tình hình quân đội. Được đi học Quân báo bên Liên Xô ba năm. Hiện làm trưởng ban Quân báo Khu. Sau này về làm Phó ban Quân báo R, dưới quyền Phạm Xuân Hoàng. Sáu Huỳnh lên làm Trưởng ban thay Chín Lộc trong chức vụ Trưởng Ban Quân Báo Quân Khu. Sáu Cúc làm Trưởng ban Quân Báo Phân Khu 1 phụ trách điện đài, mật mã trực tiếp liên lạc về R báo cáo tình hình hai Sư đoàn Anh Cả Đỏ và Tia Chớp Nhiệt Đới.

Tư Minh là quản lý, phụ trách một đường dây quan trọng ở Sàigòn. Năm 66 Mỹ càn Bàu Chứa bắn chết Tư Minh. Năm 68 tiệm may vợ Tư Minh bị khám phá có cả đại liên.

Năm 66, các cơ quan Quân Báo Quân Khu chuyển qua đóng ở Bến Cát - Dầu Tiếng.

Sáu Huỳnh có một bộ phận nằm tại ấp Vườn Trầu xã Phước Thành bên đường số 1 đo Ba Xuyên chỉ huy. Chính con Ua làm giao liên cho cụm quân báo này.

Năm 67, Mỹ càn vô Bàu Rô xã Thanh Tuyền bắn chết Sáu Lễ.

Năm 70, Sáu Huỳnh đem vợ ra khu lên Gò Dầu rồi qua Miên, chuyển qua là Phó phòng Hậu cần R Phân Khu I.

Chín Lộc nói oang oang:

- Tao thiệt là tên Bê Ka chính cống, cựu phu cạo mũ Dầu Tiếng, có lai du côn Cầu Ông Lãnh chút đỉnh, vô đảng đàng hoàng. Còn thằng Hoàng Thọ cũng là dân Bê Ka như tao nhưng nó là du côn Xóm Củi, Cầu Muối, chống đảng nên bị anh Ba Duẫn phăng teo!

- Thôi uống đi ông Bắc kỳ xâm lược! ở đó mà nhắc chuyện đời xưa, rượu thiu hết bây giờ. Xong tiệc này còn một ván tu-lơ-khơ nữa. Thức sáng đêm nay! Sáng sớm phải lo chuẩn bị!

Tư Minh nói:

- Chà! Tiệc này chi coi bộ mạnh dữ đà anh Sáu. Sợ e khó vô sổ chi tiêu.

Chín Lộc nheo cặp mắt bù lạch không còn lông nheo:

- Chú cứ ghi vào khoản tiếp tân.

Sáu Huỳnh gật gù:

- Anh Chín là công thần hồi chín năm lại là phó bí thư đảng ủy phòng Tham Mưu. Năm Lê là Tham Mưu trưởng nhưng lại không có chân trong đảng ủy vì đang mang cái ô số 1 trong cổ. Thằng chả ngán anh Chín thấy mẹ. Anh Chín ký tên đưa lên là thằng chả ký duyệt thôi chớ dám ho he.

Rượu vào rồi lời ra. Cấp trên cũng như cấp dưới, cấp dưới coi cấp trên lem nhem như thảo giái, nên sẵn nhậu lấy rượu làm nư, khui hết hồ sơ của ông Tham Mưu trưởng khu làm món mồi tinh thần đưa cay cho ngọt.

Chín Lộc gợi ý trước nhất:

- Thằng Bắc kỳ này gốc lính thủy Tây có công đánh mấy trận ở sông Lòng Tào hồi chín năm ra Hà Nội được phong thiếu tá, về Nam mang lon Trung tá. Hắn cưới một bà Bành tên Hai Mặn năm 47, lại còn cấy rau muống ở Hà Nội, về Nam lại gặp bà già trầu tình cũ nghĩa xưa. Vụ đó vở lỡ cả R. Cậu đi hội trên R có nghe chớ?

Tôi giả vờ tỉnh khô.

- Dạ không! Tôi không biết gì hết!

Chín Lộc lườm tôi.

- Ở dưới này còn hay, đi lên đó lại không biết.

Sáu Huỳnh tiếp:

- Nay mai anh phải họp đảng ủy ba ngày đêm liền để bàn vụ thi hành kỷ luật ông ta.

Chín Lộc cười::

- Kỷ luật mẹ gì được. Mình có đề nghị cảnh cáo khai trừ thì ở trên cũng xếp xó thôi. Thói đời huyện bênh huyện, phủ bênh phủ mà, ai hơi đâu ngồi họp cho đau xương sống, để nhậu chơi còn khỏe hơn. Ở trong này sướng thật, muốn nhậu giống gì cũng có cả.

Chín Lộc có mòi hăng máu, nói chuyện bao sân. Một chập có lẽ sợ lố cồn, nên quay sang nói chuyện công tác:

- Sáng sớm mai phải chuẩn bị, thằng Trung đoàn Hoàng Gia Úc đã vô Củ Chi. Nó câu vô thêm sáu khẩu 105 và một đại đội 106/7, chắc sắp làm ăn vùng này.

Chín Lộc quay sang tôi.

- Loại 106/7 trùm trùm tới đây không ông thầy pháo?

Tôi đáp ngay:

- Loại này có rảnh xoắn bắn tương đương với pháo 120 ly của mình. Khoảng cách sáu cây số.

Chín Lộc đăm chiêu:

- Vậy nó bắn khỏi mình rồi. Có thể tới Bàu Tròn.

Sáu Huỳnh lùa mấy dĩa thức ăn qua một bên, trải bản đồ ra xem, rồi kêu:

- Mẹ nó, chạy ô mồ mắc ô mã. Ở Xóm Bưng sợ pháo siêu âm 175 Đồng Dù và B52, Utapao, Hạm đội 7.

Chín Lộc kêu lên.

- Say rồi! Say rồi! Không phải Hạm đội 7 mà Guam tía thằng Thức ơi!

- Ừ Guam thì Guam! Mình dời về đây lại bị rảnh xoắn của Hoàng Gia Úc. Đ. mẹ thằng Bọ Chét năm ngoái tới đây nói mép. Nếu năm nay nó trở lại, tôi sẽ cho nó ngửi cái rảnh xoắn của con Bốn. Xong tôi trói nó vô chân giường cho nó xơi vài quả 106/7.

Tôi hỏi Chín Lộc:

- Tôi nghe nói tụi sư đoàn Tia Chớp Nhiệt Đới chuyên chống du kích. Nó đã thực tập ở Phi luật Tân rành rẻ rồi mới tới đây có không?

- Vụ đó tôi không biết nhưng nắm chắc là nó chỉ vô Đồng Dù có một trung đoàn thôi. Nó nặng về pháo binh yểm trợ hành quân, chớ không càn hoặc hành quân bộ binh nhiều.

- Vậy thì không lo lắm!

Chín Lộc gạt ngang:

- Chú em chưa bị 175 nện trúng lệnh, nên chưa rõ. Coi cái đầu của tôi và Sáu Huỳnh nề. Tóc rụng hết có khác gì đám mạ nhổ sạch không. Còn loe hoe vài khóm lưa thưa. Đó là kết quả đội mấy trận 175. Mẹ cha nó bắn nổ như đại liên vậy Một lần nó lau nòng súng là nửa giờ. Ít nhất năm trăm quả. Ngồi trong hầm đất rung như đưa võng. Chỉ còn biết cầu trời thôi. Nói thiệt với cậu, hồi chín năm một tay bụm dái một tay đánh Pháp mà thắng khỏe ru. Bây giờ mình có mọc ra ba đầu sáu tay cũng khó địch với tụi Mỹ này. Bây giờ mà đụng với BMEO là mình ăn gỏi nó cái một, còn gặp tụi Đồng Dù thì ớn tới họng. Tiên sư nhà nó. Đ. mẹ nhà nó giàu thật!

Sáu Huỳnh cười khà khà hơi rượu nặc nồng:

- Ông ngày nào cũng cong lưng đ.. nên nó càng đẻ ra nhiều.

- Nước uống mà nó chở đâu từ Hawaii sang chớ không thèm xài nước phông tên Sàigòn.

- Vậy mà ở xứ mình có một thứ nó khoái nhất? Biết cái gì không?

Chín Lộc nháy nháy cặp mắt bù lạch:

- Thì ba cái lạng thịt bầy nhầy đó chớ cái gì? Đâu phải Mỹ mới mê mà toàn thế rới đều hít. Hít và rụng tơi bời!

Tư Minh giục.

- Thôi uống đi các cha! Uống cho đả để mai có rửa chân leo lên bàn thờ thì khỏi đòi của cúng. Còn anh Sáu thì kêu chị Sáu vô ở vài bữa để lấy cho đủ vốn để có bề gì thì khỏi có bị người ta chê là sống thì khát mà chết thì thèm.

Tôi cười:

- Chết khát chết thèm là tôi đây chớ đâu phải mấy anh!

Sáu Huỳnh nhìn thẳng mặt tôi:

- Mày là con quỉ chớ chết thèm gì, mày tưởng cái vụ mày trèo dừa ngó xuống con Là tao hổng biết hả? Mày tính chừng nào cấy mầm sống mới cho con bé dũng sĩ hả? Con nhỏ đó tao coi được nhứt vùng này đó. Mày dạo măng-đô vói nó rồi phải không?

Bỗng tiếng cười nổ lên dòn dã trong bếp. Rồi con Ua ló mặt ra:

- Cháu đồng ý với bác Sáu đó!

Sáu Lễ trừng mắt:

- Con nít hỉ mũi chưa sạch biết gì mà xía vô. Chạy đi quán lấy một chai nữa coi!

Sáu Hùynh đỡ gạt:

- Ý, đừng nói vậy, nó là con dâu tương lại và con nhờ con cậy của tôi đó.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx