sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 49: Ly Nước Mía Của Nàng Tiên Bên Đường

Tám Nghi kêu thằng Đỏ đến, bảo:

-Đây là thủ trưởng của mày, chở ông về đi!

Tôi nhìn thằng bé ròm rỉnh chưa đến mười bảy tuổi, tóc húi trọc, mắt gà chọi, quần tiều áo bà ba bạc màu cụt tay. Tôi chợt nhớ thằng Xe trong trận đánh Pắc-sa-ma năm 1948. Toàn dùng con nít đưa vào nướng trong lửa đạn để vui lòng bác, để bác đừng có không ngủ đêm nay. Tám Nghi đưa tôi ra cái ngỏ rấp chà tre, giọng ngậm ngùi:

- Mày đi khỏe nhe! Thỉnh thoảng lên tao chơi. Coi chỗ nào trống trống ở dưới xin tao về. Ở trên này ít không khí quá

Tám Nghi không thân với tôi như Tư Linh nhưng tôi thương hắn quá. Cái thân một xạ thủ lại làm tên chạy hiệu. Tôi bắt tay hắn không buông ra được, nhưng không hứa vì không dám. Tôi cũng chỉ là tên thiên lôi chớ có quyền hạn gì. Hai đứa nhìn nhau. Tự nhiên tôi muốn khóc. Hắn quay mặt đi và giục:

- Đi đi Đỏ!

Hai thằng đoàn viên trong đoàn vượt Trường Sơn của tôi. Một thằng ngồi lại gốc cây rừng mà chết ngon lành. Còn thằng này chết chậm và bầm dập.

Thằng Đỏ cắm đầu đạp như bay. Qua khỏi lộ số 7 nó bảo:

- Tới đây là hết lo rồi đó anh!

Rồi nó trỏ mấy cái hầm ếch và nói tiếp.

- Coi đó, nếu khu trục có tới thì mình chui vô cho nó bắn muôn năm. Đây là hầm của du kích đào cho người đi đường. Nắp hầm cao một thước, chỉ sợ bom rơi tệnh thôi.

Nó chỉ tay ra phía trước cười khúc khích.

- Ở đằng đó có người đang chờ anh.

- Ai?

- Chút nữa thì biết?

Chạy một hồi Đỏ lại bảo:

- Chỗ đó đó!

- Cái gì mới được chớ!

- Anh ghé uống nước mía, em đãi anh một ly nghe? Chợ chồm hổm ỳ xèo vui lắm! Có tiệm hàng xén, tiệm sửa đồng hồ, sửa la-dô, tiệm hủ tiếu, tiệm gì cũng có.

- Tiền đâu mà đãi?

- Hôm ông ngoại cháu lên thăm cháu cho cháu hai trăm, cháu chưa xài. Thôi cho cháu gọi bằng anh, cậu chịu hôn?

- Cháu gọi mấy ổng bằng gì?

Thằng Đỏ cười hí hí.

- Bằng ông hoặc chú là bét. Mấy ổng bắt các chị kêu bằng anh, các chị không chịu kêu. Anh gì mà đầu bạc hết mà anh? Em mà kêu anh bằng anh thì mấy chị cũng kêu như vậy, đây rồi mấy ổng ganh cho coi!

Thằng Đỏ đạp không thua Lạn hoặc Ua. Tôi hỏi:

- Ông ngoại lên thăm cho tiền, có nói gì với em không?

- Ông đòi bắt em về.

- Rồi em nói sao?

- Dạ, ngoại về trước, mai con về sau.

- Rồi sao còn ở đây?

- Em nói là mai mà! tức là mai chớ không phải bữa nay hì hì... em gạt ông ngoại em tuốt luốt.

Tới một đám người đứng lúm xúm bên đường, thằng Đỏ dừng xe. Tôi chưa có ý kiến gì thì có tiếng chế diễu:-

- Thầy Hai! Thầy hứa dạy tụi này thụt súng cối sao đi biệt lâu vậy?

Tôi nhìn ra Bây Mô.

- Thì mới gặp hôm nào đây mà!

- Nhưng em nói vụ dạy súng kìa.

- Bé Liên với chị Năm có đến không?

- Chuyện đó nói sau, bây giờ mời anh ly nước uống cho khỏe cái đã.

Đỏ thêm một phần.

- Hai ly chớ!

- Chi Mai và...

Bảy Mô nguých.

- Người có mặt không hỏi, hỏi người vắng mặt.

- Ờ thôi hỏi người có mặt.

- Hỏi gì?

- Sao em đẹp vậy? À sao mặt mày sáng rỡ vậy, bộ có gì vui sao?

- Không chết là may; ở đó mà vui.

- Sao may cho anh vậy? Vừa nhớ tới em, em lại xuất hiện.

- May cho em chớ may gì cho anh. Em vừa nhảy mũi, anh lại đi ngang.

- Em nhớ anh thật hả?

Bảy Mô đỏ mặt:

- Em nhắc nợ dạy pháo, không phải nhớ gì đâu!

- Nhớ gì miễn có nhớ thôi!

- Em chỉ nhớ cái xe nước mía này thôi.

Thằng Đỏ xen vào:

- Hồi nãy chỉ gặp em, chỉ tra hạch em, em khai thiệt là em đi đón anh. Chỉ biểu mau mau, chỉ ở đây chờ.

- Hổng có đâu anh, thằng Đỏ bày đặt đó!

- Vậy em thưởng cho nó một ly, thêm một ly bỏ túi đem về để kỳ sau nó hết bày đặt.

- Ừ mấy ly cũng được, lột ba lô ra, ngồi xuống băng đó, dựng xe đạp ở gốc cây kia. Mau mau lên để đầm già tới nó liếc cái là hết uống.

Nãy giờ có một người con gái cứng tuổi hơn Mô đứng nhìn chúng tôi. Bảy Mô quay lại giới thiệu:

- Xỉn giới thiệu với anh đây là chị Tám Lý nhà gần bên em, còn đây là anh Hai...

Tôi xua tay._Mô ngưng ngang. Cô gái cười duyên dáng với cặp mắt nai rất đẹp:

- Bữa nào mời anh Hai ghé nhà em chơi.

Bảy Mô sửa lưng cô bạn nhè nhẹ.

- Mời anh Hai bữa nào ghé nhà em chơi chớ không phải bữa nào mời anh Hai ghé nhà em chơi. Bộ ai hốt hồn sao nói trật câu hết vậy.

Thằng Đỏ xía vào:

- Ờ, hổng chừng chị Lý bị ai hết hồn đó. Tui là trai mà tui nhìn ảnh tui cũng bị hốt hồn.

Lý với tay đập vai thằng Đỏ:

- Em nói kỳ quá hè!

- Kỳ mà trúng. Anh Hai tui vầy chị Lý không mê còn mê ai, hén anh Hai.

Tôi can gián khi thấy mấy ly nước mía đưa tới.

-Thôi uống nước đưa đi em! Mời hai cô. Uống đi Đỏ, rồi dông!

- Anh Hai uống đi, em uống rồi!

Bảy Mô cầm ly nước mía nặn chanh vào và đưa cho tôi.

Tôi mời lại Lý. Lý nói.

-Em cũng uống rồi. Tụi em ở đây anh lo gì.

- Vậy tôi nghe nói xe nước mía dời đâu lên Trảng Bàng rồi tôi buồn quá!

Tôi đưa cho Đỏ. Đỏ lắc đầu:

- Của chị Bảy mời anh chớ đâu phải mời em!

- Em nói đúng đó Đỏ!

Lý bước lùi lại núp sau lưng Bảy Mô cười khúc khích.

Bảy Mô ứng khẩu ngay:

- Ảnh có tánh hay nhắc người vắng mặt, chị không thấy sao? Cho nên ảnh mời tôi là tôi mời chị đó.

- Vậy cô Lý từ chối cũng có nghĩa là nhận lời à?

- Ừ, chị Bảy chị Lý gì cũng nhận hết á!

Bảy Mô nguých thằng Đỏ.

- Cái thằng lẽo mép! Mày biết đâu trong bụng người ta.

Thằng Đỏ còn mở hơi.

- Để rồi xem! Chị Bảy về nhà làm xôi sầu riêng còn chị Lý bắt một con gà làm thịt quay nước dừa, anh Hai vô ăn gà quay còn xôi sầu riêng thì tôi bọc đem về.

- Ừ, mày chở anh vô đi, rồi sầu riêng sầu chung gì cũng có hết.

- Ghé nghe anh Hai!

Thấy tôi ngần ngừ, Đỏ tiếp.

- Về cơ quan cơm rời chấm cơm cục, muối ớt trộn muối tiêu nuốt như kẹo chà tre qua cổ họng vậy. Lâu lâu thầy trò mình cải thiện sanh hoạt một bữa. Bây giờ về tới trỏng cũng tối rồi đâu có làm gì được mà anh phải vội. Nhận đi anh Hai.

Bảy Mô cười:

- Cái thằng này, cái miệng nó nói dẽo như kẹo kéo vậy!

- Thôi đi thì đi. Nhưng đi nhà ai Đỏ?

- Nhà chị Bảy trước vì chỉ có công đón anh từ trưa tới giờ.

Thế là hai anh em đi với Bảy Mô. Sợ Lý buồn tôi đưa tay cho Lý. Lý đưa tay ra. Tôi giật mình: Sao có bàn tay đẹp thế này. Tôi hấp tấp nắm lấy, giật giật:

- Cô Lý cảm phiền nhé. Chủ nhật tôi sẽ đến ăn con gà quay.

- Anh gọi bằng em cho thân mật!

Lý nói nhỏ rí và cúi nhìn xuống đất. Tôi vẫn giữ bàn tay trong tay tôi. Tim nghe động mạnh. Lại duyên nợ nữa đây!

Thằng Đỏ cười châm chọc:

- Chừng nào đánh Mỹ thành công. Bác Hồ cho phép một ông bốn năm bà!

Nói xong nó cười ré lên. Bảy Mô nhìn Lý. Cả hai ngượng đỏ mặt và vành tai. Mô gắt:

- Mày học lóm được câu đó ở đâu vậy Đỏ?

Đỏ vênh mặt:

- Mấy chú mấy bác mùa thu uống rượu nói rùm. Mà cần gì uống rượu, bây giờ cũng đã có nhiều ông hai bà rồi, như bác Hai Giả nè!

Chưa tới nhà, Bảy Mô đã nói:

- Anh về kỳ này sẽ thấy cảnh nhà không vui.

Tôi sợ chồng chị Mai hi sinh, nên hỏi:

- Bộ có tin gì sao em?

- Nhà trên giở đi rồi. Chỉ còn cái nhà dưới thôi.

- Cách đây mấy bữa...

- Sau bữa anh ghé với con Ua, ba về mướn người giở, cột kèo lớp ngâm dưới mương, lớp mướn xe bò chở ra ấp chiến lược Suối Cụt. Lần này có má vô nữa.

Mô dùng tiếng ba má suông kiểu Ua và Chia. Tôi cũng tùng dấu nói theo:

Má vô làm gì trong vùng bom đạn này?

Mô làm thinh. Đi bên cạnh Mô tôi cảm thấy Ua và Chia còn trẻ con quá. Hai cô chỉ yêu sôi nổi thôi còn làm vợ thì phải là Mô. Nhưng trước Mô còn Thu Hà. Khổ thiệt. Tôi khẽ thở dài. Mô nhìn sang có lẽ nàng tưởng tôi buồn vì cảnh nhà, nên nói:

- Nếu để nguyên sẽ bị máy bay đánh tiêu hết anh à!

- Cả quận Củ Chi chắc không còn mấy cái nhà còn nguyên.

- Đồng bào đi gần hết. Nhà nào ráng bám ở lại cũng giở làm hầm. Bây giờ chuyện ruộng nương đã thưa thớt rồi. Lúa gạo đâu mà ăn. Bà con đi ra Củ Chi được phát gạo Mỹ đem về cả trong này.

- Có ngon không?

- Thì cũng là gạo, nhưng trắng và nhỏ hột như gạo thơm nanh chồn hay gié vàng.

- Mỹ nó đánh đủ mặt em ạ! Mùa này là mùa sầu riêng sao em?

- Đúng giữa mùa sầu riêng đó anh. Anh đi R chỉ còn nhớ có mai rừng thôi.

Giọng Mô bắt đầu trách móc. Tôi giật mình nghĩ: Sao cô bé biết chuyện mình với Huỳnh Mai? Bèn hỏi phăng:

- Sao em biết anh chỉ nhớ Mai, anh còn nhớ nhiều loại hoa khác nữa chớ.

- Thì ông nhạc sĩ nào đó chẳng làm bài hát Xuân Chiến Khu nói mai rừng nở khắp nơi là gì?

Tôi như qua khỏi truông nhà Hồ, té ra không phải. Tại mình có tịch nên nhúc nhích đó thôi. Tôi tỏ vẻ nôn nóng muốn về nhanh đơn vị thì nàng nói mát:

- Anh đã làm anh hùng, còn làm kiện tướng rồi còn muốn làm gì nữa?

- Anh chỉ muốn làm anh... của em thôi, ngoài ra anh gì cũng không bằng.

Mô liếc tôi trong thầm lặng. Chúng tôi đi song song với nhau như cặp vợ chồng mới. Tôi hỏi:

- Lâu nay em có gặp Tư Linh không?

- Không! Chỉ gặp nhà báo khu. Họ cho em biết anh sẽ về H6 và còn biết anh là anh hùng chiến thắng trận pháo kích sân bay Biên Hòa.

- Trời! Ai dám tưng anh tới tận mây xanh vậy?

- Anh đừng tưởng em không biết. Chính là cái nàng Xuyên Đảo Phương Tử nói chớ ai.

- Tên gì lại giống gián điệp Nhự vậy?

- Không phải gián điệp mà là nhà báo Nhã Nam.

- Ờ... ờ...

Tôi chợt nhớ cô sinh viên Nhã Nam hôm nọ đụng đầu với Chia dội ngược. Mô tiếp:

- Nhà báo còn cho em biết nhiều chuyện về anh nữa kìa.

Tôi linh cảm biết ngay là cô nhà báo này chơi cái chiến thuật ăn không được cũng khuấy cho hôi, nên nói chặn đầu trước:

Người ta đồn vậy chớ không có gì đâu!

- Anh có đi đào hầm với đội Bảy Nê và được bầu làm kiên tướng phải không?

- Anh muốn tìm hiểu thêm về địa đạo nên có tham gia một buổi.

- Con Cấm nó nhắc anh hoài. Bữa đó em mắc đi với cô Năm Đang nên không đến được.

- Thì bây giờ anh đến với em..

Tôi liếc nhìn, thấy nàng có vẻ đẩy đà hơn trước. Cái cổ trắng nõn lấp ló dưới mái tóc huyền phủ trên đôi vai tròn nỉn. Nàng hỏi:

- Anh rước ba vô sao không cho ai hay hết vậy?

- Ba vô gấp. Chỉ ở có một đêm rồi về đâu kịp cho ai hay.

- Vậy mà ai cũng hay hết á!

Cô bé này thọc mũi dao găm vào ba sườn mình, tôi nghĩ, vậy mình phải tấn công để phòng ngừa mới được, nhưng chưa nghĩ ra cú gì để đáp lại thì nàng đã ngọt ngào:

- Em sắp được ăn cưới của ai rồi đây nhá!

- Của ai?

Nàng cười khảy, ngó ngang tôi:.

- Còn của ai nữa?

- Anh không biết thiệt mà.

- Anh giả bộ hoài. Con Ua gặp em hôm qua, nó khoe nó là vợ chưa cưới của anh. Nó bảo ông già về chuyến này sẽ rước bà già vô làm đám tuyên hôn. Có không?

Tôi tê cứng lưỡi, lúc sau mới ngọng nghịu đáp:

- Chừng... chừng nào Đồ... Đồng Dù bị san bằng thì chừng đó mới có đám cưới.

- Nó còn khoe nhiều chuyện khác nữa.

- Như chuyện gì?

- Trong ví của anh có cái gì không?

- Cái gì là cái gì mới được chớ!

Tôi sợ nàng biết tới mấy cái chứng minh thư của Tư Linh, Hùng và Sáu Huỳnh cho tôi cất kỹ trong xắc-cốt, còn một mớ nhét trong ví để dành ứng chiến, có lần Ua lục lạo bắt gặp. Con bé hồn nhiên đó dám nói tùm lum ra lắm.

- Cũng may, Bảy Mô nói làm tôi nhẹ nhõm:

- Hình chụp ở tiệm ngoài Củ Chi mới lấy về tặng anh liền! Cho em xem tình yêu bất diệt với.

Tôi thấy không có đường chối nên làm thinh. Còn nhà nữ quân sự có lẽ cũng biết không nên đuổi giặc vào đường cùn nên không hỏi tới nữa. Chúng tôi đi vô sân và dừng lại. Cảnh điêu tàn hiện ra trước mặt. Cả ngôi nhà ngói xưa đã biến mất chỉ còn trơ lại cái nền trên đó ngổn ngang gổ gạch ngói và bàn ghế gãy Bên hiên nhà mấy chiếc bàn thờ đứng ủ rủ dưới tàng cây bưởi cây mít như những nàng con gái ngồi phải cọc gượng cười. Cái nhà bếp như một đứa con nít mất đi chỗ tựa là ngôi nhà trên, trở nên quái gở, không còn giống cái nhà (như Việt Nam mất Liên Xô vậy). Tôi hỏi:

- Công tác với cô Năm Đang xong rồi sao em về nhà?

- Không. Hôm qua em gặp con Lan với con Phượng, chúng nó cho em hay anh đi lên K10. Thì em biết anh sẽ đi ngang qua đây, nên em xin phép cô Năm về nhà xin tiền má để bồi dưỡng, em giao việc đào hầm cho tiểu đội của con Bê.

- Vậy em gạt người ta.

- Em học ai đó, anh biết không? Lần này em nhất định...

Mô nói em thật tha thiết và nhìn tôi một cách tình tứ.

-... sẽ bị gạt nữa.

- Anh thấy chị Tám Lý thế nào?

- Thế nào là thế nào?

- Cũng đẹp đấy chứ. Em giới thiệu được không?

- Giới thiệu? Em đã...

- Không... vụ kia cà.

Tôi biết Mô tháu cây tôi nên tôi thấu cấy lại:

- Được đấy Vừa thấy cô ấy, anh yêu ngay, yêu cả cái tên Lý.

- Chị ấy yêu anh rồi.

- Sao em bói chắc vậy?

- Thấy thì biết chớ còn sao. Chỉ ra đứng ở đây với em cả buổi, cứ hỏi em về anh. Em bảo anh là người...

-... Như con ma ấy!

Mô cười:

- Ừ ma mà quỉ nữa.

Từ trong khung cửa hiện ra một gương mặt đàn bà hao hao giống Bảy Mô.

- Chị Ba em đấy. Chỉ về ở đây để trông coi vườn cho em đi công tác. Ba má và thằng Út ở luôn ngoài ấp chiến lược Chị Tư Mai và bé Liên ở nhà dì Hai em gần cây xăng Suối Cụt

Tôi phóng mắt ra vườn sầu riêng: một hố bom. Cây ngã liệt địa. Miễng bom gây thương tích cho người lẫn cây. Một sự tàn phá.

- Mày nói chuyện với ai vậy Mô.

- Chị nấu cơm đi, em hái sầu riêng. Bữa nay có khách đặc biệt.

- Đỏ vô giúp chị Ba một tay em!

Tôi quay lại bảo Đỏ đang lót tót theo sau chúng tôi từ nãy giờ. Rồi trêu Mô:

- Khách đặc biệt nào?

Mô chới với.

- A!... không...

Tôi nói với chị Ba.

- Không phải khách chị Ba ơi! Em là... là gì Mô?

- Ai biết đâu đấy... ủa anh là kiện tướng, ủa là anh hùng...

-. rơm, rơm!

Bảy Mô trỏ tay về phía trái:

- Cái bàn cẩm thạch ba chở đi rồi.

- Cái bàn ba bỏ ngoài để phòng khi...

- Nhà cháy thì có chỗ ngồi ăn cơm. Em nhớ nó ghê lắm.

- Nhớ cái bàn?

- Nó có liên quan đến em.

- Nó không có liên quan đến anh à?

Mô cười. Bây giờ tôi mới thấy hàm răng của nàng được sửa sang: Nó vừa trắng lại vừa có trật tự hơn. Tôi hỏi trỏng:

- Đi nha y hồi nào vậy?

- Tháng trước em lên Phú Hòa ở gần suối Lộc Thuận có nha y quân khu, nhưng phải có giấy giới thiệu của ông Tám Quang thì họ mới làm.

- Coi đẹp quá!

- Nhưng nhai thịt gà ram hơi khó. Thôi, đi vô ăn cơm.

- Sao mới nói với chị Ba làm mà xong rồi?

- Em làm trước chờ anh, chớ đợi anh tới rồi mới làm à?

- Bữa nay ngày gì mà anh đi tới đâu cũng gặp ăn?

- Ăn kẹo của Plấy con nhỏ đó coi chừng mắc cổ đấy.

Tôi đánh trống lãng:

- Bé Liên bây giờ chắc lớn lắm.

Mô cười:

- Con nhỏ nhớ dai ghê! Nó cứ hỏi cậu Hai. Má nó dạy nó gọi anh bằng...

- Bằng gì?

- Thôi, em hổng nói đâu.

Hai đứa đi ngang hòn non bộ, một sự thương tâm dấy lên trong tôi, như tôi đang xem những đào kép lên sân khấu mà không có trang phục áo mảo. Lần trước tôi đến nó cổ kính duyên đáng bao nhiêu thì lần này thấy nó trơ trẻn bấy nhiêu. Cảnh Trúc Lâm thất hiến, Hoàng Thạch Công nhận giày của Trương Lương. Cảnh mục đồng cỡi trâu, tiều phu đốn củi, ngư ông câu cá, nhà nông đi cày không còn hòa hợp với những vết đạn trước sân và những trái sầu riêng rụng vỡ nát ở hiên nhà Tôi lột ba lô và đồ lề để trên bàn, đến ngồi trên tấm ván bắc ngang con suối mơ nơi hai đứa từng ngồi đàn măng-đô năm ngoái. Nghe hương tóc bay trong gió lâng lâng, tôi hỏi:

- Bộ em không thích xà bông Mỹ hay sao mà xài xà bông Cô Ba vậy?

- Em quen với nó rồi. Cái gì em quen khó bỏ lắm. Ở ngoài chợ Bắc Hà bán đủ thứ xà bông Mỹ, nào Dial, Camay, nhưng em không gởi mua. Nghe cái mùi đó, em thấy nó kỳ kỳ thế nào ấy.

- Anh thì thứ gì cũng xài miễn sạch thì thôi. Cọp nó có tắm rửa gì mà người ta cũng gọi nó bằng ông vậy.

- Anh nói ngang không hè.

- Bữa nay anh mới biết xà bông Cô Ba là thơm nhất. ‘

- Vậy từ trước anh thấy xà bông nào thơm?

- Xà bông nào cũng thơm nhưng không nhất.

Mô liếc và bĩu môi:

- Giỏi tài nịnh.

- Anh nói thật mà! Ở Sài gòn sắp sửa có xà bông Cô Bảy còn thơm hơn xà bông Cô Ba.

Đột nhiên Mô nói.

- Anh kiếm chuyện hay lắm, em chịu thua. Em ước bữa nay má vô đây bất ngờ. ‘

- Chi vậy?

- Coi mặt chàng rể.

- Rể ở đâu mà coi mặt?

- Ai biết đâu đấy.

Mô chợt bước lên tấm ván làm nó oằn suýt đụng mặt nước. Tôi kêu lên:

- Coi chừng gãy!

Tôi vừa nói vừa ôm lấy nàng. Tôi đặt trên má nàng một cái hôn nồng nàn và thủ thỉ:

- Mùi xà bông Cô Bảy thiệt tuyệt diệu.

Mô đứng im trong tay tôi, ngã đầu trên vai tôi. Tôi hỏi:

- Em yêu anh không sợ tình yêu lỡ dỡ sao?

Nàng gỡ tay tôi ra, bước qua đứng bên kia cầu tỏ vẻ suy nghĩ rất lung rồi lắc đầu:

- Em không sợ gì hết.

- Anh không sống lâu đâu em.

- Anh đừng nói gở.

- Yêu em thì đẹp quá rồi. Đời anh đâu ao ước gì hơn. Nhưng anh nghĩ đến thân góa bụa của em như chị Tư Mai, như cô Lụa con má Hai, hoặc đau khổ với người chồng chưa cưới cụt chân như Tám Mang.

- Không bao giờ em nghĩ tới cảnh tượng đó.

Tôi bước tới xoay người nàng lại, mặt đối mặt. Tôi thở dài:

-Anh khác. Anh chỉ sợ uổng một đời con gái hương sắc của em thôi. Chớ anh là tên lính lê dương cách mạng, từng lội suốt từ Đông sang Tây, từ Bắc vô Nam anh đâu có sợ gì.

- Yêu mà gian nan mới gọi là yêu. Dám hi sinh cho người yêu mới gọi là yêu.

- Anh cũng nghĩ thế.

Đột nhiên trên gò má mịn màng và trắng hồng của cô học sinh lăn hại hạt trân châu lóng lánh. Tôi kề môi vào khẽ hớp và thầm thì:

- Đừng khóc em.

Mô đưa tay quệt ngang và gượng cười, trỏ dưới lòng suối:

- Anh trông kìa, anh với em có giống Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài không?

- Ừ, giống lắm, nhưng mà không giống chút nào.

Tôi nhìn hai cái bóng lộn đầu dưới nước gợn lăn tăn. Mặt đất cũng rung theo: có tiếng pháo nổ xa xa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx