sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 71: Cô Quân Báo Trẻ - Anh Muốn Ăn Dưa Hấu Non Không?

Sáng hôm sau anh du kích xã Phước Thành tên là Ngọc chở tôi đi quan sát trận địa đường số 7. Đây là lần chót trước khi bố trí trận đánh. Đây có thể gọi là trận tập kích theo chiến thuật của Hoàng Thọ thời kháng chiến chống Pháp, nghĩa là trận địa nằm giữa, ba phía là địch, trước mặt là Quốc lộ.Lính nào gan thì xung phong diệt địch băng qua lộ là về khu giải phóng, anh nào nhát, chậm chân, địch khóa đít khóa đầu thì chịu chết. Nhưng phải đánh để trả đũa trận càn Cedar Fall vừa rồi. Trận này nó vừa đánh, vừa bắt sống, vừa các đồng chí ta đầu hàng, tổng cộng cả ngàn. Gọi là trả đũa nhưng trận này nếu thành công cũng không thấm thía gì so với số thiệt hại kể trên.

Ngọc là một thanh niên mười tám tuổi, trắng trẻo đẹp trai và gan dạ, nghĩa là gặp lính mặt không biến sắc. Bảy Sơn đưa cho tôi bộ đồ tây, đôi giầy đen, cái kiếng mát, cái nón nỉ xám tra vào cho có vẻ thành thị, y dặn tôi ba điều bốn chuyện rồi tôi lên xe... đạp cho thằng Ngọc đèo ra Quốc lộ I. Từ ngày tôi bỏ học tới giờ là hai mươi năm, mới trở lại thành thị Nam bộ, tôi thấy cái gì cũng khác, có vẻ văn minh, cơ giới hơn trước xa. Ở tận ấp nhỏ mà cũng có rạp hát và nhà máy xay lúa, lò bánh mì. Xe cộ như nước.

- Anh cứ bình tỉnh nghe.

- O K! (Tiếng OK tôi mới vừa học ở Bảy Sơn để khi cần lấy le với thiên hạ thì bật ra.)

Đôi giày của Bảy Sơn hơi chật cho nên mang một lát thì nghe hơi đau. Có lẽ vì lội bộ nhiều quá mà bàn chân của tôi trở thành chân vịt chè rè, chớ trước kia đôi giày cỡ này thì tôi mang vừa đúng. Vừa đạp, Ngọc nói tía lia:

- Con Út ganh lắm! Nó muốn xã. đội phân công cho nó đèo anh đi, nhưng xã đội bảo nó chưa quen công tác này. Ra lộ rủi gặp lính nó đái trong quần mà mang khốn.

- Coi bộ cổ vô ấp chiến lược hồi hôm cũng dạn dĩ mà!

- Ở trong bóng tối anh đâu thấy cái mặt nó xanh hay tím. Nó thích mang trường bá đỏ nịt bao đạn như các bà dũng sĩ vậy đó anh. Kỳ rồi xã đội gởi nó đi học lớp bắn nhân dân, ủa bắn pháo nhân dân, nhưng lên tới quận thì bị gạt sổ.

- Sao vậy?

- Ở trên coi chim coi cẳng sao đó mà chê, tống trở về. Nó ức lắm. Anh có biết cơ quan nào nhét nó vô dùm! Mình sắp ra khỏi ấp Mây Đắng, Quốc lộ trước mặt kia nghe anh. Ở trên dặn em đạp qua Tua Đồng Chùa, băng qua lộ, vòng ra sau cho anh biết bề dài bề ngang của ấp rồi qua vườn cau mới ra lộ trở lại. Em sẽ cho anh qua cửa bót đường số 7 cách lộ chừng một trăm thước.

- Gần vậy lính gác trông thấy làm sao?

- Thấy thây kệ nó. Buổi sáng chợ họp kế bót, người ta đen nghẹt, nó đâu có để ý.

- Em đạp chậm để tôi quan sát.

-Đạp chậm nó nghi anh ạ.

- Ừ thôi đạp nhanh nhanh.

- Kỳ này có máy bay tới mình chơi như Đồng Lớn bữa hỗm không anh?

- Thứ gì cũng chơi. Nhưng anh đi thăm bà con chớ đâu có làm gì mà em hỏi?

- Thôi mà anh Hai. Anh giấu ai chớ giấu cả tụi dính cu em được sao. Chị em là Tư Lan xã đội phó xã Phước Thành này mà!

Tôi cười dã lã:

- Nhưng anh chỉ là trinh sát thôi, ở trên biểu đi thì đi chớ đâu có biết gì!

- Thôi mà cha nội. Ông là thầy chỉ huy pháo kích Trung Hòa và Đồng Dù kỳ rồi mà ai không biết!

Không thể chối được nữa, tôi tìm cách đánh lạc hướng trận địa, nhưng thằng nhỏ cứ mổ tới:

- Em biết anh điều tra đánh tụi Cọp Đen mà anh Hai. Tôi không lộ bí mật cho ai đâu.

Tôi làm thinh, nghĩ bụng: Con nít mà cũng biết, thì đánh quái gì! Mấy thằng cha Ba Châm, Tư Nhứt, Út Lịa làm ăn như vầy cho nên đem lính ra đây là bỏ xác không lấy được.

Tôi vẫn tiếp tục đánh lạc hướng thằng bé:

- Có khi nào em sắp đi đánh người khác mà em cho hay trước không?

- Cố nhiên là không rồi!

- Vậy nếu em biết các anh sắp đánh tụi Cọp Đen là các anh thành công một nửa rồi đó.

- Tạ i vì... hì hì... thanh đông kích tây!

Rồi tôi kiếm chuyện hỏi vớ vẫn:

- Hình như đất ở đây thấp hơn ở Tua Đồng Chùa hả em?

Ngọc không đáp mà cười hắc hắc:

- Anh cao kiến thật. Anh vừa mới nói ra là em biết mục tiêu của anh rồi.

- Em biết rõ Tua Đồng Chùa không Ngọc?

- Tụi đó chừng trung đội. Có bà con em ở trỏng nữa. Bữa nay nhà em có đám giỗ để em chở anh về ăn giỗ hỏng chừng anh gặp vài thằng ở đó.

- Thôi em ơi! Anh không quen ngôn ngữ của họ, mình nói lở một tiếng ló đuôi là nó nắm đầu ngay. Anh nói cho em biết, hồi trước tụi Pháp nó chỉ xét cái gót chân thôi. Hễ gót chân nứt là nó bắt. Tụi nó tinh vi lắm.

- Sao vậy anh?

- Nó nói Việt Minh lội sình nên gót mới nứt chớ người ta đi giày đi dép làm sao nứt? Cái gì đó Ngọc?

- Đó là xóm Cây Da. Kia là xóm Tháp. Còn cụm nhà kia là xã Thái Mỹ. Chỗ đó có cái rặng cây nhô ra giữa đồng. Nếu bảo Củ Chi là bàn tay thì xã Thái Mỹ là ngón tay cái. Tre trúc anh thấy kia là vườn của dân trong gấp Mây Đắng mới dọn ra. Chừng một hai năm nữa dân trong ấp Mít Nài cũng ra đây hết!

Dứt lời Ngọc chạy một hơi rồi quẹo vào một đường mòn. Tôi la lên:

- Đi đâu vậy Ngọc?

- Ghé nhà em ăn giỗ no bụng rồi đi đâu thì đi.

Lỡ rồi, không trở ra được. Tôi đành để cho nó đèo vô nhà. Nhà chật phải dựng thêm rạp. Hai ba ông già ngồi uống trà nói chuyện. Ngọc thắng xe dựng vào cọc rạp rồi xớn xa đi vô.

- Heo làm rồi chưa Ba?

- Má mày chỉ làm gà vịt ca-ri, hầm,.còn heo thì đặt bên chợ heo quay cho nó gọn con à! Mày chở ông nào về đó, mời ổng vô chơi.

- Ông thầy giáo dạy ở Hốc Môn, ủa ở Sài gòn! Thầy của con đó ba không nhớ sao. Nhưng ông bận lắm. Không ở lâu được. Có gì ăn bỏ trong giỏ xách thầy trò con cầm theo.

Bà má ở sau nhà bước ra:

- Đi vô đây lấy. Có liền đây nè.

- Không ở uống rượu được sao thầy giáo?

- Dạ cám ơn bác, để khi khác. Bây giờ em Ngọc phải đưa cháu xuống Hốc Môn gấp.

Tôi móc thuốc ra mời các cụ rồi đốt thuốc để lấy sự bình tỉnh. Đánh giặc không sợ mà ăn giỗ lại sợ, mới kỳ. Thế mới biết có tịch thì nhúc nhích.

Ngọc tay xách một giỏ đầy, không từ giã ai hết cứ lửng thững đi ra. Hai thầy trò vừa phóng được một lúc khá xa gần đến Ngã Tư Quốc lộ và Lộ 7 thì thấy có chiếc xe máy ở phía sau. Một chiếc xe đò đi Trảng Bàng-Suối Sâu chạy qua mặt bụi bay mịt mù che lấp chiếc xe máy. Trong bụng tôi nôn nao, bảo Ngọc:

- Anh thấy hình như chiếc xe máy đuổi theo mình.

- Xe ngoài này như kiến chớ phải có một chiếc đó sao mà anh lo.

Tôi thọt tay vào áo đụng bá cây P38 lạnh ngắt.

- Hình như anh có tính tính là nó rượt mình!

Ngọc quay lại và nói ngay:

- Con nào dám rượt, em kêu bằng...Tía.

Tôi cười ngất. Nhưng chiếc xe có vẻ như mở hết tốc lực. Bụi xoắn sau xe như rồng phun khói. Tôi hơi lo:

- Dám nữ Nhân Dân Tự Vệ lắm nghe em!

- Ối, tụi đó hả... ờ mà dám lắm. Con nhỏ bận áo hồng. Nó lại giơ tay ngoắc nữa kìa.

Ngọc buông giọng hơi lo, hết còn cà rởn.

-Ờ, nó ngoắc thiệt.

Thì chiếc xe kia đã tới sát đít. Mẹ kiếp, đúng nó rượt mình rồi, chỉ còn cách là móc cây K54 đã lên đạn sẵn, hễ nó kêu đứng lại thì bắn rồi mạnh thầy chạy, mạnh trò trò dông, chơi theo kiểu cao bồi xứ Mẽo, họa may thoát thân.

- Thắng xe, Ngọc.

- Hổng được anh! Anh lãi cho nó một phát. Em giựt xe phóng luôn.

- Chạy đường nào?

- Chạy bừa chớ biết đường nào.

- Anh Hai!

Có tiếng kêu the thé xuyên qua tiếng máy nổ rồi chiếc xe vọt qua mặt, rồi hãm máy lại rà sát chân tôi. Nàng áo hồng tóc quăn như rễ đứng lại đưa tay vỗ đầu gối tôi. Ngọc quát:

- Con quỉ hà nàm, làm tao hết hồn.

Tôi cũng hoàn hồn nhìn ra... con quỉ... Ua!

- Trời, em làm trò gì vậy Ua?

- Hề hề... anh Ngọc ngừng lại.

- Tao công tác gấp.

Ua vừa rà xe theo, vừa thở hổn hển vừa nói đứt quãng:

- Ở trên bảo em kiếm anh Hai nè!

- Sao biết đây mà kiếm?

- Ông Bảy Sơn. Dừng lại mau. Bộ muốn đứt đầu hả?

Thằng bé đành thi hành lệnh của nàng Ua. Ua cũng dừng lại và quát:

- Anh Hai lên ngay, em chở.

- Chuyện gì vậy?

- Ngồi lên ngay không được chậm trễ một phút nào. Đây là lệnh trên.

Tôi nhìn thằng bé. Nó hất hàm:

- Chắc có chuyện khẩn cấp, anh Hai đi với nó đi anh.

Tôi hơi rối trí, nếu là ở đơn vị thì tôi không thể nghe lệnh kẻ dưới cấp của tôi như vầy đâu, nhưng ở giữa lòng địch, mạng sống của tôi tùy thuộc lũ nhóc này. Vã lại tôi cũng biết nàng Ua là người của Quân Báo Khu thuộc Sáu Huỳnh. Chớp nhoáng suy nghĩ, rồi nhảy lên ngồi cho em mang đi lên non xuống biển gì thì đi!

Ua rồ máy vọt cái ồ qua mặt Ngọc. Tôi còn nghe tiếng Ngọc phóng theo:

- Quỉ vặt con nhỏ hà bá này!

Ua quay lại vẫy tay:

-Báy bay!

Tôi hỏi:

- Sao em biết anh ở đây?

- Ôm cho chặt kẻo té gãy họng bây giờ nghe ông Ngố!

Một tay tôi ghì mép poọc-ba-ga một tay tôi lòn qua eo ếch nàng hoành ra trước bụng quặp chặt, nhưng tâm trí hoang mang, gặn hỏi:

- Sao em biết anh ở đây chớ?

- Anh lên trời thử coi em có bắt được không!

Tôi ớn quá, bụng hơi ân hận vì đã nộp mạng cho chằng. Tôi biết rành con bé này: gan dạ, nhưng rất xốc nổi, liều mạng. Hai nàng hận tôi không cưới nàng. Mẹ kiếp, đi trăm sông ngàn núi sống nhăn, về đây chết úp mặt... lỗ chân trâu. Giữa nàng và Chia, nàng biết tôi ngã hẳn về Chia. Nàng hận tình mà trả thù kẻ bội bạc chăng? Trước mặt là Củ Chi, sau lưng là Đồng Dù, quanh đây là đồn bót lớn nhỏ... Mạng mình như chuông treo chỉ mành. Nghĩ vậy, tôi hạ giọng thống thiết:

- Ua à! Em giận anh sao?

Giọng nàng nhát gừng.

- Giận gì mà giận?

- Anh công tác lu bù đâu có thời giờ mà tìm em.

- Xí, không có thì giờ tìm em sao có thì giờ đi với em khác?

- Em nào đâu?

- Anh qua tìm mấy con nhỏ ở Bến Súc có không?

Tôi giật mình nhưng chối phắc:

- Ông Tư lệnh kêu gấp không ở nhà ăn Tết được chớ đâu phải anh ham!

- Xí uống nước đá còn mút tay người ta!

- Tầm bậy. Ai nói với em vậy?

- Anh tưởng anh vô quán Ba Con Thỏ đó có một mình anh sao?

Ai chịu cha ăn cướp? Tôi tiếp tục giải thích. Nhưng nàng gạt ngang:

- Vậy ai vừa đi vừa móc gia đình với anh đang ở trong Ràng kia?

Tôi rướm mồ hôi hột, nên dã lã:

- Đó là chuyện tình cờ chớ anh đâu có hẹn hò gì.

- Anh mà lơ mơ em chia hai trái da láng (lựu đạn Mã Lai) với anh, nói cho anh biết.

- Chạy đi đâu vậy Ua? Em định giết anh sao?

- Để anh sống anh cũng bỏ em. Em giết anh rồi tự tử luôn cho coi!

- Anh không có dịp gặp em chớ anh đâu có bỏ em!

Tôi úp mặt vào lưng nàng hít hít và ôm chặt eo ếch nàng hơn rồi đưa tay ngược lên. Ua rùng mình kêu lên:

- Anh làm em té gảy cổ cả hai đứa bây giờ nè.

- Gảy cổ chết sướng hơn, sống làm quái gì không được ai yêu!

- Xí, ghét anh lắm. Nhiều lúc em muốn vô cho anh nửa loạt AK rồi em rẹt luôn vô ngực em, nhưng em nghĩ chết rồi đâu còn yêu được?

- Giết thì giết ngay bây giờ đi, thương tiếc làm gì?

- Bộ anh không muốn gặp má hả?

- Má nào?

- Má ở Sài gòn lên chớ không phải má con Nga đâu.

- Hả?

- Má đã xuống chờ anh ở Ràng. Có má thằng Thức nữa.

- Thằng Thức... à, cái thằng chồng tí tẹo của em đó hả?

Ua bật cười. Má thằng Thức là vợ Sáu Huỳnh. Tôi chưa kịp hỏi gì thêm thì Ua tiếp:

- Chị Tám Lệ công tác chung tổ với em, đi rước má chớ ai. Con Nga nhờ móc bà già nó. Em xin chú Sáu đi móc má, nhưng chú bảo con gái đi Sài gòn không tiện, để chị Tám ẵm con đi. - Ua tiếp ngay - Má lên kỳ này anh phải quyết định đó. Kỳ trước ba lên, ngoại đã hứa gả em cho anh. Ba cũng đồng ý, nhưng ba bảo còn chờ ý kiến của má. Bây giờ anh tính sao?

Tôi đáp:

- Thì để về trỏng anh với em cùng gặp má.

- Má chịu em là chắc rồi.

- Ừ thì hễ má chịu... ý ý em chở anh đi đâu đây, Ua?

- Đừng có hỏi gì lộn xộn hết. Em là người hiểu anh nhất. Em biết trong tình cảm anh cần gì? Trong công tác anh cần gì. Anh đừng lo. Em chạy là đúng chóc yêu cầu của anh. Tới bót Suối Cụt kìa! Coi đó. Mang kiếng mát vô ông Ngố!

Tôi nôn nao muốn về nhanh để gặp má tôi. Đã hai mươi năm trời xa cách, không biết má giờ ra sao. Nhưng lỡ ngồi trên lưng cọp cái rồi, tôi đành làm oai:

- Em chạy đâu đây Ua?

- Thì về Ràng gặp má!

- Đi công tác cho xong đã, việc công phải trên việc tư.

-Ừ được, vậy để em cho anh cong đuôi một chuyến!

Ua vọt như bay, tôi nghe gió rát mặt. Một chốc, Ua bảo:

- Tới bót Suối Cụt rồi đó. Muốn vô thăm thằng xếp bót không?

- Đừng có giỡn.

- Em nói thiệt. Ở đây lính nào em cũng biết. Xếp nào em cũng quen!

Nói xong Ua quẹo về hướng bót. Tôi cào lưng Ua bảo quay lại. Ua cười ngặt nghẹo:

- Vô chợ uống cà phê chút mà sợ sao, người tình cũ, ủa, người tình trên chiến trận của em!

Tôi sực nhớ hồi kháng chiến chống Pháp công tác thành lái xe thẳng vô bót Ca-ti-na nộp ông trung tá Nguyễn Văn Thi nhà mình mà rởn ốc. Ở trong rừng tôi là con hổ, nhưng ra chợ tôi là con chuột, con chạch. Tôi cảm thấy trơ trọi và bị đe dọa từ bốn phía. Ua bớt ga rồi rà xe vào lề, bảo:

- Ra đây anh phải ngầu mới được, đừng có lớ ngớ mà lộ tịch đó ông mảnh.

- Ngầu là sao?

- Nghĩa là anh dắt tay em đi, ôm eo ếch xà nẹo, anh ôm em quýu trước mặt thiên hạ như người ta ngoài này, lột bỏ cái con ma nhà quê ở trong kia đi.

- Tưởng gì chớ cái đó, anh dư sức.

- Xuống cho em đổ xăng.

Tôi nhảy xuống thọc tay túi quần đi bọc ra phía trước ôm ngang hông Ua, miệng hút gió oeo oeo. Ua nhìn tôi:

- Bản gì nghe lạ tai vậy?

- Shine no Yoru.

- Là cái gì?

Tôi xoay mặt Ua sang hôn một cái:

- Ngầu như vầy được không?

Rồi hất mặt bảo chị bán nước đá còn trẻ:

- Cho hai ly si-rô đá đi người đẹp.

- Chị Ba, bịt của em nè...

Chị bán nước đá ngớ ra tái mặt. Ua tiếp:

- Người tình không trận tuyến của em nè. Ủa người tình trên trận chiến...

Người đàn bà kêu lên:

- Ơ! ơ!... đồ con quỉ!

Ua đưa một ngón tay lên môi ra dấu bảo chị Ba im rồi tiếp:

- Chị cho nước đá uống chơi cái đi. Trời nắng quá hè!

Rồi rút khăn trong túi quần quay sang lau mồ hôi cho tôi.

- Ảnh đi dạy học ở Sài gòn mới về thăm em. Em sẽ đưa ảnh lên đó bây giờ nè.

Chị Ba đã nhận ra tôi và tôi cũng không lạ gì chị. Tôi hỏi:

- Chị Ba đã hết sốt rét hẳn chưa?

- Ờ! ờ! hết lâu rồi cậu à.

- Bánh mì chị gởi cho em dòn lắm.

- Ờ!ờ...! chị gởi cho con Mai đem cho em.

Tôi chợt thấy chiếc xe máy đèo lính trờ tới. Trên vai áo đều mang phù hiệu Đầu Cọp. Cây P38 trước bụng tôi như trở mình. Thép chạm vào da lạnh ngắt. Mấy người lính cũng uống nước đá. Chị Ba bào sột sột, tay luýnh quýnh. Ua nhảy vô hăng hái bảo:

- Chị đưa em phụ cho.

Rồi cắt chanh, xúc đường tay quậy lia, miệng tiếp chuyện với khách:

- Nghe nói gánh Hùng Cường Lệ Thủy tối mai diễn ở đây hả các anh?

- Cái rạp này nhỏ quá họ hát bể rạp làm sao?

- Em ở đâu tới hay ở đây mà coi mặt lạ vậy?

- Tôi ở Sài gòn với anh tôi. Đây là quán của chị Ba tôi.

- Ủa, chị Ba sao lại già hơn anh Hai?

- Ở Sài gòn dạy học trong mát có máy lạnh nên coi vậy chớ không trẻ đâu.

- Còn em thứ mấy?

- Thứ... a a... Tám.

Một chàng quay lại chìa tay cho tôi:

- Rua cái đi anh Hai. Em cũng... thứ Tám nè!

Cả bọn cùng cười. Rồi trả tiền mở máy xe. Chàng thứ Tám còn nói với:

- Nhà em ở Phú Nhuận, mời anh Hai và em Tám khi nào rảnh ghé chơi.

Tôi móc điếu thuốc cắm lên môi, chưa kịp móc hộp quẹt, thì Tám bật zippo cho tôi đốt. Tôi rít một hơi và nói:

- Merci.

Ua hỏi.

- Mẹc-xi là gì?

- Cám ơn. Tiếng Pháp.

- Anh phải nói thanh kêu mấy ảnh mới hiểu.

Ba người lính vụt đi. Tám ngồi sau xe còn giơ tay hôn gió trở lại. Tôi nâng ly nước đá mà bủn rủn tay chân. Ua bảo:

- Anh thấy lính nó ngầu với em chưa? Ghẹo gái rất nhã nhặn chớ không phải chung vô mùng người ta rồi bị la, ông già xách dao vô như như...

Tôi giục.

- Thôi trả tiền rồi đi.

Bỗng tôi thấy một bé gái đứng sau xe nước đá. Bé Liên!

Không biết nó đến đây hồi nào. Bé Liên trố mắt nhìn tôi. Nó không kêu tôi bằng dượng Bảy một cách mừng rỡ nữa. Thấy tôi nhìn, nó vụt chạy. Vừa chạy vừa khóc mờ:

- Má ơn có người nào hun dượng Bảy!

Chị Ba gọi nhưng nó không quay lại. Tôi không ngờ Ua lại đưa tôi đến đây. Mới từ giã hôm qua, định bụng là sẽ không bao giờ tái ngộ để làm khổ nàng hay tôi tự làm khổ tôi, thì nay lại gặp. Ua lôi tay tôi:

- Làm cái gì đứng chết trân như bị ai hốt hồn vậy anh?

Quả tình tôi đang mất hồn. Từ trong nhà Mai bước ra với bé Liên. Chợt thấy tôi, nàng biến sắc, còn bé Liên trỏ vào Ua:

- Người đó hun dượng Bảy.

Rồi nép mình vào Mai, lại thút thít. Ua thừa biết chữ dượng Bảy nghĩa là gì. Bèn móc túi trả tiền nước đá. Ua mua cây kẹo mút đưa cho bé Liên. Rồi thấy xe đạp cà lem, Ua ngoắc lại mua luôn đưa cho bé. Vừa xoa đầu, vừa nói:

- Đây là cà lem sầu riêng ngon lắm. Để dì... Tám mượn dượng Bảy đi công chuyện rồi đem về trả chớ không có mất đâu!

Nói xong, Ua hôn bé rồi quay ra hôn tôi, bảo như ra lệnh:

-Đi dượng Bảy! Chụt!

Ua dắt tay qua phía cây xăng. Vừa đi vừa rù rì:

- Có nghe mùi gì không?

- Mùi gì?

- Em hôn cháu dượng Bảy rồi ngầu dượng bảy, ắt dượng Bảy phải nghe mùi dì Bảy chớ.

Chắc Ua không biết chuyện giữa tôi và Mai. Mặc dù vậy tôi vẫn ngờ. Nên không dám quay lại. Và mặc dù không quay lại tôi vẫn thấy Mai đứng trông theo với hai giọt lệ, cố nén nhưng không cầm được. Đó là lần cuối cùng tôi gặp Mai.

Ua vẫn châm chọc:

- Bà đó bén lắm. Anh mà liên hệ công tác với bả thì sẽ dính nhiều nữa đó. Duyên chị mà tình em. Đó là tuồng cải lương. Còn ở đây thì duyên em tình chị há há.

Tôi theo Ua qua cây xăng. Ở đây lại cũng đụng đầu...Cọp. Một anh chàng cười với Ua:

- Đi đâu cũng gặp cô. Bộ nhà cô ở đâu đây hả?

- Đổ đầy cho tôi cậu Bình.

Thấy Ua không trả lời, Cậu thiếu niên tên Bình rút vòi xăng ra khỏi xe của mấy người anh rồi châm qua xe Ua, vừa châm vừa nói:

- Chị này là cháu vợ bé thứ 11 của Trung sĩ Lịnh đó thưa thiếu úy.

- Vậy à? Vợ bé gì mà đông dữ vậy, tui kiếm một bà lớn mà đỏ con mắt.

- Ổng còn hơn Trung tá Tỉnh trưởng (Mã Sanh Nhơn) nữa đó. Ông Trung tá chỉ có hai, ba bà thôi còn ông Trung sĩ, một chục có đầu.

- Vậy cho tao làm Trung sĩ thích hơn Trung tá... há há!

Viên Thiếu úy rồ máy xe vọt đi. Ua bảo cậu Bình:

- Từ rày không được cho ai biết chị là cháu vợ... bé của ông Trung sĩ nghe chưa?

- Oai vậy mà chị không muốn khoe à?

- Nếu tao có làm thì phải làm bà đại úy, đại tá kìa... phải không thầy pháo ủa... ông thầy giáo?

Ua rồ máy xe và nói trong tiếng nổ.

- Úy, tá em coi thường, chỉ cần ông Thiên Lôi thôi!

Tôi lại ngồi lên. Nàng vọt.

- Đi đâu nữa?

- Lên Thiên Đàng!

- Ừ! muốn lên thì cho lên.

Nàng chạy thẳng quốc lộ, loanh quanh qua các phố rồi tuốt vô chợ quận Củ Chi. Chợ quận mà nhỏ xíu. Tuy vậy địa thế hiểm trở vô cùng. Muốn đánh cái thị trấn này phải có hai trung đoàn bộ binh và một trung đoàn pháo binh và phải hi sinh to lớn. Cái đầu cọp trên vai anh lính làm tôi rùng mình.

Đánh Mỹ dễ hơn đánh Sài gòn. Vì Mỹ không có lý tưởng ở Việt Nam. Có chăng cũng tạm bợ. Ua trỏ sang phải:

- Đó là sân tê-nít của tụi cố vấn Mỹ.

- Mấy thằng?

- Không rõ. Anh có muốn gặp người tình cũ không?

- Sao em luôn kiếm chuyện châm chích anh hoài, không để anh yên vậy?

- Không phải em kiếm chuyện mà tại anh có chuyện. Em để cho anh yên, nhưng chính anh lại không để cho em yên.

- Anh làm gì mà không để em yên?

Ua vỗ pạch pạch vào túi quần sau.

- Anh không làm gì em? Anh nói vậy mà nghe được? Cái khăn in mấy đốm máu em còn giữ đây! Anh tưởng đó là trò chơi hả? Cả đời em đã giao phó cho anh rồi. Em không lấy chồng nào khác ngoài anh.

Tôi rỡn ốc lên từng cục. Cô bé này ghê gớm thật! Ua tiếp:

- Em nói cho anh biết kẻo sau này anh trách tại sao không nói trước. Bất kỳ anh cưới người đàn bà hoặc con gái nào, ở chỗ khác em không biết thì thôi, chớ còn ở đất Củ Chi này, như con Mô, con Cấm, con Lam, con Thảo, con Là, con Lan, con Nga lớn, con Chia, con Nga nhỏ, con Khánh, con Ngọc bên Bến Súc... chị Mười, chị Mai... thì đám cưới của anh sẽ ăn AK hoặc da láng. Và anh, em, và người vợ chưa kịp hưởng tân hôn của anh sẽ chồng xác lên nhau tại buổi tuyên bố đó... Anh nên nhớ rằng đời con gái chỉ có tiết trinh là quý nhất. Em đã mất với anh. Ngoại đã hứa với Ba gả em cho anh. Bây giờ Ngoại đã chết vì thằng Giắc. Em thề sẽ giết nó để trả thù cho Ngoại xong rồi sẽ tuyên bố với anh.

- Bây giờ định chở anh đi nạp cho Mã Sanh Nhơn để lãnh mười ngàn hay đi đâu?

- Một triệu em cũng không thèm. Nhưng nếu anh phản em, thì cái đầu anh chỉ đáng một xu thôi. Em nói thiệt đấy! Bây giờ anh sẽ gặp người tình...

- Ai vậy?

- Con Chia, quên à? Má nó với má em bán vải ở chợ này. Nó cũng ở đó.

- Thôi, thôi! Anh không có thì giờ!

- Ý mà quên. Bữa nay nó không có ở nhà. Xe jeep đã tới chở nó đi ngày hôm qua rồi. Hừ! thề non hẹn biển, chụp ảnh chụp hình tặng nhau, khóc lóc như đám ma... Bây giờ ra sao?

Đang chạy thẳng bỗng nàng quẹo gắt làm tôi suýt té nhào. Nàng quay ra phóng một hồi lâu, có hơn một tiếng đồng hồ rồi trỏ bên tay phải, hỏi tôi.

- Anh biết cái gì đó không?

- Đồng Dù.

- Anh muốn tới gần đó không?

- Bất cứ cái gì ở xa nhìn rõ hơn lại gần.

Ua cười:

- Đối với em, ở gần hay ở xa anh đều không nhìn rõ hết. Anh chỉ thấy bề ngoài con Ua là một đứa con gái cao-bồi, lung lăng, liều mạng, chớ anh không thấy trái tim của nó đâu. Anh lớn hơn em gần mười tuổi, nhưng em yêu anh. Vì em cảm thấy anh có đủ khả năng lèo lái đời em. Còn thằng Thức con chú Sáu Huỳnh, trẻ con, biết gì mà chú định cưới em cho nó. Em gặp anh lần đầu tiên là yêu liền. Nhớ không?

- Em chở anh ghé nhà Bảy Mô...

- Chị Bảy cũng yêu anh đấy, nhưng không bằng em đâu. Tất cả những đứa em vừa kể tên gộp lại không bằng con Ua đối với anh, nói cho anh biết.

- Anh hiểu em rồi.

- Chúng nó thấy anh có tài, có địa vị nên muốn chiếm làm của riêng. Chúng nó không đời nào dám chết cho anh. Con Ua này, khi cần, dám!

Ua chạy tới ngả ba Trùm Tri rồi dừng lại:

- Đây là cổng trước Đồng Dù. Mình không qua được. Nó xét ngặt lắm!

- Vô làm gì đó?

- Em nói là đi qua không phải đi vô! Con Chia đang ở trong đó!

- Hả?

- Anh có nghe em nói chứ?

- Nghe rồi.

- Nó lấy thằng thông dịch viên cho Mỹ. Thằng này thỉnh thoảng lấy xe ieep chở nó về nhà đem đồ nọ đồ kia cho má nó bán. Có lần em gặp nó ở nhà, em rủ nó công tác. Nó có điều kiện hơn em ở ngoài này. Nhưng nó bảo nó sợ lắm. Tức là nó quên tất cả những gì nó nói với anh trong hầm nhà nó. Có em thấy, em nghe. Và em cũng hứa với anh nữa. Nhưng em khác nó. Nó quên. Em thì không. Em không quên gì cả.

Tôi nghe như chín nẫu cả tâm can. Ua vẫn nói liên miên:

- Rồi anh sẽ thấy con Ua này làm gì. Anh pháo kích Đồng Dù bằng đại pháo. Em sẽ đánh tụi nó bằng một hộp cô ca. Hộp cô-ca nhỏ tí, nhưng tiếng nổ sẽ to lắm.

Tôi bẽ tay lái cho cô nàng sang lãnh vực khác. Tôi trỏ bên này bên kia và hỏi nàng. Nàng giải thích rành rọt:

- Đã đi thì đi luôn một chuyến để biết hết địa hình. Nay mai biết đâu anh sẽ cần tới. Biết đâu em sẽ bỏ xác ở vùng này anh sẽ biết chỗ mà tìm. Đây là con đường 15 đi thẳng vô Phú Hòa Đông. Khúc trên từ Hố Bò đến An Nhơn bị B52 cày nát hồi trước. Xóm nhà đó là ấp Cây Trâm. Bên trái, tuốt ở trong sâu là xóm Ba Xa có con đường nhỏ từ Bàu Điều đi thẳng xuống đây. Sâu hơn nữa là xóm Gia Bẹ rồi tới Truông Viết và Trảng Lắm. Anh biết bên kia xâm Gia Bẹ là đâu không?

- Là suối Xóm Mới, kế đó là Bàu Chứa có nhà ngoại chớ gì?

- Anh giỏi lắm. Anh đừng quên Bàu Chứa là quê vợ của anh nghe!

Tôi hôn lưng nàng thắm thiết, úp mặt hồi lâu:

- Anh nghe trái tim em rồi, Ua ạ! Quê vợ anh!

- Ờ! tốt lắm. Lâu nay em mới nghe được một tiếng nói của anh. Anh đừng quên nhé!

Tôi hỏi tiếp:

- Còn vành đai thép ở đâu Ua?

- Cái vành đai đó chỉ nghe thôi, anh à. Không có thật đâu. Ông Tám Quang bảo chị Nhã Nam viết bài vậy thôi. Từ Phú Hòa Đông vòng qua đường số 1 toàn là đồng trống du kích làm sao mà đào hố đào hầm? Để chút nữa em chạy trên đường số 8, anh sẽ thấy xe tăng nó ủi láng hết xóm Phú Hiệp rồi. Trên nhà mình Bào Cạp, Bào Tròn, Bàu Chứa du kích Năm Cội bị càn tróc hết, còn vành đai nào nữa? Du kích ở Xóm Mới, Gia Bẹ, Trung Viết, Trảng Lắm cũng bỏ hầm chạy tứ tán. Nhiều người lẫn ra ấp chiến lược, em có gặp.Ông Xã đội trưởng xã Phú Hiệp ở Gia Bẹ, nhưng ổng không dám về nhà!... Cách Đồng Dù chừng vuông vức mười cây số mỗi cạnh, tính ra bốn chục cây số vuông châu vi, du kích nào đào nổi một đường hầm để bao quanh nó? Cái vành đai đó phải sáu, bảy chục cây số!

- Còn cái bót gì kia?

- Bót Cây Trâm.

- Em rành hơn thằng Đức nhiều.

- Nó là dân mới, không biết bằng em đâu.

Thấy mấy cụm đen đen giữa đồng, tôi hỏi:

- Phải xe tăng Mỹ không?

- Tụi nó cụm quân đó. Trực thăng lên xuống đều đều là Mỹ chớ không phải Sài gòn. Trực thăng chở đồ ăn, nước tắm và gái điếm cho tụi nó. Nó cụm ở đâu con gái tới đó. Có khi nó cụm sát ven lộ, em chạy xe thấy chúng nó ló đùi lòi mông trên xe tăng. Mới đầu em mắc cỡ, thấy riết rồi quen đi.

Bỗng Ua hỏi tôi::

- Anh Hai ơi! Anh muốn ăn dưa hấu không?

- Dưa hấu qua Tết rồi đâu còn mà ăn!

- Dưa hấu mùa nghịch... Dưa hấu non đấy mà! ăn đỡ khát nước!

Nàng chở tôi đi một hồi nữa rồi rẽ vào một đường mòn và nói:

- Bên phải là ấp Bầu Tre, bên trái là sở cao su Ba Lăng. Tụi thằng Giắc thường phục kích ở sở cao su này. Có khi nó dám băng qua suối bên Gò Mã rồi tới nhà Ngoại mình đó. Năm Cội không ngán xe tăng Mỹ mà lại sợ biệt kích thằng Giắc.

Xe đổ xuống dốc. Đường đất lồi lõm, Ua thắng xe bảo tôi:

- Mình đi chỗ khác.

- Để làm gì?

- Ăn dưa hấu!

- Thôi, để khi khác đi em!

- Khi khác là khi nào nữa? Sợ không còn kịp. Dưa này không dễ kiếm. Sợ cả đời anh tìm không ra nữa đâu.

Tôi đẩy xe tiếp nàng, trở lại đường cái. Nàng lại chạy. Qua Ngã Ba Tân Qui tới ấp Bầu Trâm, thình lình nàng rẽ sang trái rồi cho xe tuột dốc. Lần này dốc êm hơn, Xe chạy trên dấu xe tăng đã lì. Hai bên đường là ruộng dưa xanh um nhưng không thấy trái. Giữa màu xanh nhô lên mấy túp chòi lợp bằng rạ xiêu vẹo ngã nghiêng.

- Nghe như mùi hóa học hả em.

- Thuốc xịt rầy chớ không phải hóa học đâu anh. Kìa anh xem dưa mới ra bông vàng tươi đẹp ghê không?

Vừa nói nàng rẽ vào một con đường mòn nhỏ.

- Anh muốn hái không?

Tôi lấy làm lạ, thì nàng tắt máy, dựng xe bên chòi rồi vào trong:

- Anh ơi vào đây có dưa... non nè!

Tôi mon men vào. Bên trong không thấy dưa. Chỉ có bộ vạt tre xiêu vẹo giống y như bộ vạt mà nàng Quán bắt tôi đi họp xã ủy tới nửa đêm mới thả cho về với Lan kỳ đi nghiên cứu trận địa ngoài. Ràng.

- Anh ngồi nghỉ đi. Hết mệt em lái cho về.

Tôi ngây thơ cứ ngồi móc thuốc hút và ngó ra các hướng. Kia là cây trụ cao của Đồng Dù. Trực thăng đáp xuống cất lên như chuồn chuồn trên mặt nước. Tôi nghĩ tới các trận đánh sắp tới mà nao nao trong lòng. Chiến sĩ hi sinh, vợ góa, con côi. Nhưng ông. Sáu Vi bảo: "Cứ nắm thắt lưng Mỹ mà đánh" thì phải nắm mà đánh, còn đánh trúng hay trật và nó đánh mình thiệt hại ra sao thì không đáng kể.

Ua đi tìm nước để rửa mặt. Thời may gặp khạp nước uống hay nước tưới dưa bên góc chòi. Ua nhúng nước khăn lau mặt tôi rồi ngồi như cởi ngựa trên đùi tôi áp ngực nàng vào mặt tôi

- Dưa non nè!

Tôi ngước lên nhìn nàng. Nàng đè đầu tôi xuống, ấn nó vào nơi kẽ hở giữa hai quả dưa non. Tôi đưa hai tay ôm quàng sau lưng nàng và siết chặt hai thân người vào nhau. Nàng kêu the thé:

- Ái uôi, đau... gãy xương sống em!

- Coi có ai đi ngang không?

- Ai đi thì đi, thây kệ họ. Nhớ em không?

- Nhớ... chớ sao không?

- Nhớ mà cặp với con Thiên Nga bay ra Ràng rước má chung ha!

- Anh đã bảo đó là chuyện tình cờ không phải hẹn hò gì hết!

- Tới Tết nữa kia nó mới rước được bà già nó vô đây.

- Nghe nói vùng đó mới có trận đánh, chắc bả tản cư.

- Ai nói cho anh biết? Cha chả chắc hai người than thở với nhau suốt đêm hả? Chị Tám Lệ không có đi tới đó đâu mà hòng! Móc quác rồi!

- Tại sao em biết?

- Em bảo chị đừng đi mà cứ đặt chuyện nọ kia chớ sao! Để bả vô coi mặt anh hả?

- Em ác vậy?

- Chớ còn nó định chiếm anh trên tay em thì có ác không? Anh có.yêu em không, nói một tiếng đi? Không có chối quanh chối quẹo.

Tôi đưa tay cởi ra hàng nút áo và chiếm luôn một bên trận địa bằng tay, còn bên kia thì tấn công bằng lối khác một cách thô bạo nhưng chủ nhân không phản đối mà lại tỏ vẻ hài lòng. Nàng rên khe khẽ và gục mặt xuống đầu tôi, rồi đưa hai cánh tay ôm siết như muốn ép nát hai quả dưa non.

Thấy tôi cứ nhởn nha như bò gặm cỏ non buổi chiều, nàng giục:

- Làm gì thì làm nhanh đi để người ta tới.

Tôi cũng sợ người ta tới, nhất là nhân dân tự vệ, nên không còn lòng dạ đâu để làm gì. Nàng bèn thoát y tôi và tự thoát y rồi đàn áp tôi một cách độc đoán.

- Ai dạy em cái kiểu này vậy?

- Xí, Mỹ nó làm vậy em thấy hoài, chớ ai mà dạy. Tụi con gái bảo là xay lúa!

Tôi để cho nàng chủ động, tha hồ mà hành hạ tôi như một tên nô lệ ở dưới... quyền sinh sát của nàng. Nàng yêu tôi với tất cả sự ham muốn hằn hộc và giận hờn.

- Anh không yêu em như trước nữa sao?

- Yêu chứ!

- Sao anh không tỏ vẻ gì hết vậy?

- Em là tư lệnh kiêm chánh ủy. Anh là lính chỉ có việc tuân hành! Nghe chưa?

Rồi nàng âu yếm:

- Chúng ta đã thành hôn với nhau rồi! Từ nay em là vợ anh. Ngôi chòi rơm xơ xác này chính là Lâu đài tình ái của chúng ta là một kỷ niệm bất diệt của chúng ta.

Ua kéo lê tôi đi trên con đường phiêu lưu vô tận.

- Mình đi Sài gòn luôn nghe anh!

Ua cúi rạp mình nói trong hơi thở hổn hển.

- Không được!

- Nhát hít như thỏ đế!

- Thằng cha Hai Tốt nó đứng ở Cầu Bông nhìn mặt giao liên hợp pháp của mình đó em ơi!

- Thì mình đi qua ngã Bình Dương.

- Không được! Anh còn công tác khẩn ở nhà.

- Mình mướn phòng ngủ ở với nhau vài ngày. Em đang trong thời kỳ rụng trứng. Chắc thế nào cũng có thai. Hồi nảy em làm vậy để không cho anh xài chứng minh thư nhân dân, Ủa hì hì... áo đi mưa. Em muốn có con với anh. Em sẽ về nhà má ở và nuôi con. Không đi công tác nữa.

- Bỏ luôn à?

- Em yêu anh. Em không muốn phải rơi vào tay mấy ổng hoặc tụi Mỹ.

- Ổng nào?

- Ối trời! Anh không biết hay sao còn hỏi? Toàn là con nuôi, em nuôi, cháu nuôi. Mấy ông nuôi bao nhiêu, ông Tư Chuyền nạo mệt bấy nhiêu.

- Yêu anh rồi em sẽ ôm hận Chinh Phụ Ca!

- Sịt! trước khi chết em chỉ gọi tên anh.

- Chớ không hô bác Hồ muôn năm à?

- Tại sao phải hô như vậy?

- Hồi kháng chiến chống Pháp, chiến sĩ ta ra trận, trước khi xung phong, hoặc lao đầu vào lỗ châu mai đều hô như vậy.

- Em không biết bác Hồ là ai?

- Vậy em đi công tác này có nghĩa gì?

- Em thích phiêu lưu khác người. Việc gì người ta sợ thì em làm.

- Như hồi nãy vậy hả?... Ai dạy em vậy?

- Ối tụi Mỹ!... Tụi nó bảo gái điếm làm như vậy. Em có coi hình nữa. Còn nhiều lắm.

Ua nói một cách tự nhiên không chút ngượng miệng.

- Chuyện gì mình muốn làm mà làm được thì cứ làm ngay! Để mai một không có dịp rồi hối tiếc. Bữa nay nếu không cho anh ăn dưa hấu non thì biết bao giờ nữa?

- Em ghé quán nước đá uống một ly rồi về.

- Cha! muốn gặp tình nhân cũ hả? Duyên em tình chị cũng đẹp chớ! Em cho anh biết không một người nào chung thủy được khi họ ở ngoài này đâu. Vợ mấy ông cán bộ đi làm trong Đồng Dù đều dâng dưa cho tụi Mỹ hết ráo!

Ua vẫn chưa giải phóng cho tôi.

- Chốc nữa chạy qua xe nước đá em bớt tốc độ để anh ngó qua chút cho đỡ khổ! Gái một con trông mòn con mắt phải không ông thầy... giáo?

Tôi lặng thinh, mắt nhắm nhưng vẫn thấy Mai bế con, nước mắt hai hàng chiều hôm trước.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx