sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 93: Thiên Lôi Được Lệnh Vác Búa Đi Sè-Goòng

Công việc cứ rối mù lên. Làm không hết, nhưng nếu không làm cứ bỏ như thế thì cũng chẳng sao. Trước kia đơn vị phải di động luôn, bây giờ chúng nó khoá chốt khắp nơi. Tôi cho đơn vị nằm yên tại chỗ. Giặc đụng thằng nào thằng ấy đánh, nhưng phải bảomật thật kỹ để khỏi ăn bom pháo.

Một hôm tôi nhận được thư hoả tốc. Ngày nào cũng hoả cho nên rồi lờn. Nhưng lần này thì linh tính có chuyện đại sự nên xé ra đọc:

"Lôi theo liên lạc đến gặp tôi ngay. B.X." đó là thư của ông Tư Lệnh. Tôi đi ngay. Gặp anh ở gần Đường Long gần cái hầm vĩ đại.

Anh bảo:

- Tao đã suy nghĩ nát nước rồi. Bàn với Năm Lê, Năm Tiều một đêm. Đành phải quyết định đưa mày xuống đó. Ừ, thay cho Tư Nhựt. Mày có sáng kiến và xoay sở nhanh hơn tụi kia... Đợt hai chưa vô được vì không có cán bộ và hàng ngũ chưa chỉnh đốn xong. Mấy ổng thúc quá, tao không ngồi yên được. Các tỉnh đều ở trong tình trạng như Sài Gòn. Lam nham không xong mảng nào. Rút thì mất mặt. Còn đánh tới thì cũng... khó.

Tôi ngồi lặng thinh, một chốc mới hỏi:

- Một mình tôi hay cả D7, anh Ba?

- Mày phải dẫn D7 đi chớ.

- Nhiệm vụ gì anh Ba?

- Trung đoàn mũi nhọn.

Tôi hơi rùng mình. Mũi nhọn? Tư Nhựt đã tà rồi. Bây giờ tới mũi nhọn Hai Lôi. Tài gì? Cái giàn Tư Nhựt, Hai Phái, Tư Chi, Tám Lệ là những con gà nói từng đá độ ở trường lớn, còn cái giàn Hai Lôi, Bảy Ga, Tư Quân, Hai Khởi so chung sao bằng. Hơn nữa, lính của Tư Nhựt là lính có trui rèn trong khói lửa, còn lính của Hai Lôi là lính địa phương mới toanh, lại đèo thêm mấy nường lũng sĩ nhõng nhẽo. Cán bộ đại đội như Năm Đầu Ban, Sáu Mã Tử, Tư Ếch là dân đặt trúm lươn đâu phải tay bóp cò thiện nghệ. Đem ra chọi với Thủy Quân Lục Chiến, Trâu Điên, sư đoàn 5 và những Anh Cả Đỏ, Tia Chớp Nhiệt Đới thì nắm mấy phần thắng trong tay?

Nghe ông Tư Lệnh bảo mà tôi như bị dao cùn cứa ruột non.

Có lẽ ông Tư Lệnh cũng đọc được tâm trạng của thằng em nên trấn an:

- Lính của câu làm mấy trận Củ Chi, Suối Cụt, Thái Mỹ liên tiếp thắng to vừa rồi, hiện lên tinh thần dữ lắm. Đưa họ xuống đường mở đầu đợt hai là nắm chắc phần thắng. Vừa rồi tôi có vô quân y của Tám Lê thăm anh em thương binh, có gặp cả mấy cậu ở N10...

- Dạ N10 đánh đài phát thanh. Có thằng Tăng thằng Tẻo là lính cũ của tôi đó anh Ba. Tụi đó gan lắm.

Tôi muốn nói luôn vụ tôi cho bác sĩ của tôi chạy chữa vết thương cho họ ở vựa lúa ông Tám Râu, nhưng lại ngưng.

Ba Xu tiếp:

- Mấy cậu đó tôi biết, các cậu đã chiếm toàn bộ đài phát thanh rồi. Tụi Ngụy canh giữ đài bỏ về ăn Tết nên quân ta ăn ngọt. Chương trình giải phóng đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần đưa vô máy là phát ra toàn miền Nam, bọn Ngụy mà nghe được thì sẽ buông súng đầu hàng hết ráo... Nhưng tiếc quá, mình không đủ sức đề trấn áp chúng, chờ đại quân tới, nhưng đại quân bị dẫn lạc đường, thành ra mấy cậu phải bỏ mục tiêu.

Tôi hỏi đưa đà:

- Còn Tổng Tham Mưu Sài Gòn, anh Ba?

- Hiện mình đã đưa toán quân mới vào bao vây chặt và kêu gọi chúng đầu hàng. Hy vọng sẽ có một vụ binh biến hoặc buông súng tập thể.

- Dạ, còn tụi nhảy sau lưng Q16 ở Quới Xuân, anh Ba?

- Ối đó là tụi đóng dã ngoại không biết chiến sự ở Sài Gòn...

Ông Tư Lệnh nói ron rót. Ông lại còn móc bản đồ trải trên bàn chỉ cho tôi những điểm "quân ta đang làm chủ".

Tôi không hỏi gì thêm mà chỉ tỏ vẻ nghe say sưa ông Tư Lệnh bố trí trận đồ và vẽ nên viễn ảnh chiến thắng. Ông xếp bản đồ lại và tiếp:

- Đợt hai mình sẽ khuếch trương chiến quả mạnh hơn. Bởi vậy quân nội thành cần được tăng viện để dứt điểm.

Tôi nhận lệnh xong đứng dậy, ngó quanh quất thấy hầm hố sơ sài, bèn hỏi:

- Bộ anh mới dời lên đây hả anh Ba?

- Ừ, mới lên.

- Sao anh không ở chung với mấy ổng?

- Mấy ổng bị B52 rải suýt trúng nên cuốn gói dông rồi! -Anh trỏ tay về phía đất Miên- Giao cái hầm vĩ đại đó lại cho Phân Khu 1 mà tao chưa dám ở.

Tôi nói thầm trong bụng: cái hầm có cô hồn Sáu Di!

Từ giã ông Tư Lệnh, tôi bước ra ngoài hầm móc tờ quyết định thăng cấp E bậc phó Dương Đình Lôi kiêm luôn tham mưu trưởng E "Mũi Nhọn II". Ngoảnh nhìn bốn phía suối rừng lạ hoắc. Chiến khu Long Nguyên thời chống Pháp, cậu bé này làm cán bộ mật mã ở nơi đây, lén vác địa lôi đánh xe nồi đồng ở ngoài quốc lộ kia.

Tuổi thanh niên của gã Thiên Lôi ăn cơm bảy phủ sống đủ mọi nơi từ Nam chí Bắc. Chốc đây mà đã hai mươi năm. Chiến tranh vẫn còn là chiến tranh, chỉ khác là khẩu súng trường MAS nay đổi lại khẩu M79 USA.

Đang đi bỗng nhớ những lời dụ khị của ông Tư Lệnh tôi suýt bật cười: Anh em với nhau từ thuở còn hàn vi mà ông anh lại nỡ gạt đứa em để xua nó vào lửa, làm như Sài Gòn sắp giải phóng đến nơi!

Bọn Cộng Sản tài thật. Hễ nói láo được là cứ nói, bất kể với ai.

Đi một quãng xa, bỗng nghe như có một vật gì cồm cộm trên ngực. À, thì ra cái quyết định thăng cấp! Lúc nãy khi xem xong tôi không xếp kỹ mà cứ nhét đại vào túi.

Tôi móc ra xem lại. Lúc nãy mắt tôi không nhầm. Tôi được thăng cấp E thật. Tôi liếc nhanh trên tờ pơ luya mỏng kêu rèn rẹt trong gió phất. Những dòng chữ thưa rĩnh thật rõ nét. Tôi chợt nhớ đến bàn tay của cô em Huỳnh Mai. Nếu em còn sống chắc em sẽ sung sướng lấm khi đánh bản quyết định này.

Dưới cùng có chữ ký "Tư Chi - Bộ Chỉ Huy Quân Giải Phóng".

Tôi rùng mình. Đây là bản tử hình mà người ta nhờ kẻ địch hành quyết đấy em ạ.

Không thù nào sâu bằng thù tình yêu. Lê Duẩn sau khi ôm trọn người ngọc đã cho Nguyễn Văn Trấn văng cả ghế Tư Lệnh kiêm Chánh ủy Miền Tây chỉ vì hận làm kẻ đến sau.

Biết đâu tên này cũng theo cái mửng đó của ngài tổng bí thư và gã Thiên Lôi này đã từng giao du thân mật với nàng kiều Tháp Mười trước khỉ bị hắn phỗng tay trên đem về làm bà Tư Lệnh ở chiến khu Đ?

Ôi cái nghiệp oan oan tương báo của ái tình!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx