sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 103: Bức Thư Viết Từ Củ Chi Chưa Tắt Lửa

Sau trận đánh dinh quận mấy hôm, Sáu Huỳnh cho mời tôi đến văn phòng Năm Tiều và đưa cho tôi bức thư này trước khi Năm Tiều truyền lệnh mới. Đọc xong lá thư dài lốm đốm những giọt nước mất, tôi buồn vô tận, lên võng nằm hút thuốc liên miên nhìn khói tản mác buồn tênh như cuộc đời mình.

Tôi không ngờ con bé lại táo bạo, xông xáo và biết nhiều chuyện mà tôi cho là không ai biết ngoài kẻ trong cuộc. Ba năm trước, lúc gặp tôi ở cơ quan Tám Quang, cô ta như con chích chòe ngây thơ. Rồi khi chở tôi về văn phòng Chín Lộc, gặp Sáu Huỳnh người Tân Sở, tôi cũng chỉ thấy con bé hay hay thì chọc ghẹo vài câu thôi. Hồi đó cô nàng mới mười sáu. Không hiểu tại sao đi giải phóng? Đi chơi vui. Cô đáp. Rồi vân vân. Đến khi bà ngoại bị biệt kích bắn cùng với Tư Minh trong cơ quan, Ua mới trở thành người của cụm quân báo quốc lộ 1. Lúc tôi rước má tôi vô Ràng, Ua đến và nói toạc ra trước má tôi và bà con có mặt luôn đó: "Tôi là vợ anh Lôi". Không chút sượng sùng.

Với Ua, tôi còn mắc cái nợ tang bồng. Yêu nhau thì đã nặng, "mà lấy nhau thành vợ chồng thì không đặng". Ra ở ngoài thành thiếu chi lính tráng sĩ quan. Tôi ngỡ nàng coi tôi như một lon bia, uống xong thấy nóng nóng người rồi...hết. Chẳng ngờ nàng yêu tôi đến thế. Ôi, đúng là người yêu có trái tim rực lửa của tôi.

Sau trận đánh Củ Chi nàng vào Ràng hỏi thăm những cán bộ quen tin tức về tôi. Không ai biết. Có biết cũng không dám chỉ. Nàng hỏi Sáu Huỳnh. Ông già này cũng chỉ làm thầy bói thôi chớ làm sao biết được đường đi bạt mạng của tên Thiên Lôi. Thế mà nàng đã tìm đến Mỹ Hạnh và gặp tôi, lấy hai viên đạn G35 làm quà tái ngộ.

Cô bé này dám chơi lắm. Nhưng tôi không sợ tính liều lĩnh táo gan của cô mà chỉ sợ cô quá yêu tôi, tôi không thể gỡ tay cô ra được thôi.

Tôi không có ý định cưới vợ, bởi vì Củ Chi càng ngày càng giống như Tây Lương Nữ Quốc trong truyện Tây Du - một xứ không có đàn ông, toàn dân đều để tóc dài. Nhưng Tây Lương Nữ Quốc là do trời sanh, còn Củ Chi này là do chiến tranh. Vợ góa con côi tràn lan nhà nào cũng có. Tôi muốn tránh cho một cô gái nào đó cái cảnh của má con Hoàn, má con Rớt, má con Tiền, má con Liên. Tôi không muốn làm kẻ chinh phu trong lòng người chinh phụ hóa đá.

Bài Hòn Vọng Phu của Lê Thương mà tôi đàn hát từ bé đến nay vẫn chưa quên, không bao giờ quên, hôm nay lại chỗi dậy trong lòng tôi mãnh liệt:

Một lần, trước khi đánh Suối Cụt, Năm Mai đem tin tức cho tôi. Khi tiễn nàng về, tôi nhìn theo bóng nàng ẵm con bé Liên mờ dần sau các cụm tre ấp Mây Đắng mà rưng rưng nước mất tưởng đó là vợ con tôi. Lần vừa rồi, nàng lại vào. Tôi tỏ ý yêu nàng. Nàng bảo: Anh muốn gì em cũng xin chìu, nhưng miễn một điều là xin đừng làm vợ anh.

Tôi buồn lắm. Không hiểu nàng nói vậy là vì nàng sợ sống kiếp Vọng Phu lần thứ hai hay vì lẽ gì khác? Lẽ gì thì cũng buồn. Cái buồn này đâu chỉ đến với tôi một lần

Đến hôm nay, cái "ách" mà nàng muốn tránh thì cô bé Ua lại muốn tròng vào cổ. Tôi là cái "ách" đó chớ nào phải hào quang mà vơ vào.

Sáu Huỳnh ngồi hút thuốc còn Năm Tiều thì sốt ruột chờ tôi lai tỉnh để giao công tác. Năm Tiều bởi Sáu Huỳnh:

- Thư gì mà nó đọc rồi chết giả vậy anh Sáu?

- Báo cáo về trận đánh vừa qua chớ đâu có thơ thẩn gì?

- Trận đánh thắng sao nó buồn?

- Cơ sở báo cáo nhân dân thị trấn oán mình vô khiêng đồ của họ.

- Đó không phải là trách nhiệm của thằng Lôi!

- Nó là chỉ huy trưởng toàn mặt trận mà nó để mấy chả làm ẩu, thì ai vô chịu trách nhiệm?

- Mấy ông Bảy Đạo và xã đội trưởng dẫn bắt hôi. Chớ D7 có được sơ múi gì. Nếu có kiểm thảo tôi sẽ đỡ cho nó. -Năm Tiều quả quyết.

Sáu Huỳnh nói trớ cho qua truông chớ ông ta biết căn bịnh của tôi. ông ta bảo:

- Thôi, chuyện đâu còn đó, lên đây thảo luận công tác mới mày ơi!

Tôi lên ngồi bàn. Năm Tiều nói:

- Ở trên giao cho mày gỡ hết dãy đồn bót trên quốc lộ 1 và hủy diệt pháo Đồng Dù.

Tôi giật mình. Năm Tiều trải bản đồ ra. Tôi cũng nhìn vào nhưng không thấy gì ngoài hình ảnh má tôi đứng ở bệ cửa nhìn ra làn khói mù sau chiếc Honda của Ua. Năm Tiều nói rõ mục tiêu. Sáu Huỳnh bổ túc theo tin tình báo, nêu rõ chỗ mạnh chỗ yếu của địch, ta.

Nghe xong, Năm Tiều hỏi tôi:

- Mày thấy sao?

Tôi lơ đãng đáp:

- Ở trên ra lệnh thì tôi gở chớ có trăng sao gì chú Năm.

- Mày xin thêm những gì?

- Có gì đánh nấy chú Năm ơi! Chớ xin cũng không có đâu mà xin xỏ.

Tôi đáp lơ là như thế chớ biết dãy lô cốt và đồn bót đó gồm những cái nào. Bàu Tre, Cây Trâm, Suối Cụt... nếu đánh một lúc thì phải có một trung đoàn mạnh, nghĩa là đủ ]oại vũ khí và phải hy sinh ít nhất một C và năm, bảy chục du kích. Sau tết tất cả đồn bót toàn miền Nam đã củng cố và sẵn sàng nghinh chiến. Yếu tố bất ngờ không còn nữa.

Hiện nay B40 đang yếu đạn. Súng phun lửa không có hơn ba khẩu. Du kích mới gom vào đơn vị tập trung, chỉ đánh bộ khá chớ công đồn thì họ không kham đâu.

Tôi biết rõ chỗ yếu chỗ mạnh của D do tôi rèn luyện, nhưng ở trên không mấy khi chịu nghe cấp dưới trình bày khó khăn. Các ông ấy luôn luôn khen để bắt mình phải "khắc phục", "tự lực" v.v... nghĩa là cứ phải dùng răng mà cắn giặc thì cũng phải thi hành lệnh cho R báo cáo về trung ương để bác sống lâu!

Thấy tôi buồn buồn, Năm Tiều bảo:

- Chiều nay mình đi đám cưới chớ Lôi.

- Đám cưới ai?

- Thằng Bính, thằng Vàng và vài đứa nữa. Tụi nó đi Sàigòn về xin cưới tập thể. Khách, chỉ thiếu mày. Tao nghe mày đã hứa với cô... Hai bên đã nhang đèn thề thốt rồi mà? Khai thiệt đi rồi đăng ký làm luôn đêm nay cho tiện. Nghe nói văn công thằng Phạm Sang tới giúp vui. Có không?

- Dạ có!

Năm Tiều cười hô hố:

- Bữa nay tao cạy răng mày mới nói. Thằng, kín miệng thiệt ta.

Sáu Huỳnh cười:

- Nó thanh đông kích tây đó ông tham mưu ơi!

Năm Tiều nhìn tôi:

- Có thiệt không mậy?

Tôi ngồi làm thinh. Năm Tiều đáp:

- Bữa đó mày nói đi điều nghiên đánh Củ Chi, rồi lén đi An Nhơn mày gặp "nàng" phải không?

- Đâu có chú Năm.

- Coi kìa, tao có dường dây riêng, mày chối sao khỏi mậy!

Tôi nghĩ thầm chắc lão già kinh nghiệm này chận đầu mình đây. Hay là mấy thằng nhỏ báo cáo? Đọc biết ý nghĩ của tôi Năm Tiều nói ngay:

- Không phải đám trinh sát của mày phản thùng đâu mà là chính nàng ta đến tìm tao để báo cáo.

- Nàng nào chú Năm?

- Mày với nàng vô một nhà hoang còn đủ mùng mền chiếu gối và bàn thờ phải không? Rồi mày còn đòng đòng nàng lên vai để hái đu đủ chín đem vô chưng trên bàn thờ. Sau khi cơm nước hay trà lá gì đó nàng bèn nói với mày: "Mình đã là vợ chồng rồi, sẵn dịp tết, mình đất nhang thề nguyền đi anh Hai yêu dấu của em". Thế là mày nghe lời. Rồi hai đứa đốt nhang đứng trước bàn thờ. Mày xưng tên họ. Nó cũng xưng danh tánh tuổi tác rõ ràng. Hai đứa hứa sẽ nên câu giai ngẫu và xin thánh thần chứng tri. Có không? Mấy không biết nàng đó là nàng nào thiệt sao mậy?

Tôi lắc đầu:

- Dạ đâu có nàng nào như vậy chú Năm.

- Mày nhớ lúc hành quân đánh Paris Tân Qui mày say rượu rồi cũng có một nàng đem mày về nhà "cạo... gió" suốt đêm không? Nó "cạo" mày rêm mình mẩy mấy ngày liền phải không?

- Dạ cô Kim Anh, chú biết rành mà?

- Kỳ này cô nàng ấy tao cũng rành sáu câu. Mày hổng tin bữa nào xem có báo cáo với tao không Nhưng mà tao biết mày không phải chỉ có một nàng nên tao đáp lơ lửng cho mày mở đường máu rút lui theo kiểu Hoàng Thọ. Tao nói "chiện đó tùy hai bên khi nào cô cậu đồng ý tôi chỉ có việc chứng nhận thôi" chớ tôi không xúi biểu được ai hết.

Sáu Huỳnh cười lắc lư cái đầu hói:

- Thằng cha già kinh nghiệm thiệt. Hèn chi cỡ đó rồi mà còn câu được cô hăm mấy.

- Vậy chớ bả trẻ hơn ông hai mươi tuổi đó sao? -Năm Tiều quặp lại - Tôi hơn cổ tới chẵn con giáp thôi mà.

Thấy hai tiên ông đang kéo màn đấu phép, tôi bèn mở ngãng:

- Không biết Tư Bính có ngón gì mà bà má gả con Ba Cương cho nó?

Sáu Huỳnh hất hàm sang Năm Tiều.

- Mày cần học thì hỏi thầy Năm Hố Bò đây nè.

Năm Tiều nói:

- Ngón gì? Thằng nào đi Sàigòn còn sống thì cũng cưới vợ dễ như chơi...

Tôi hỏi:

- Chiều nay chú Năm, chú Sáu đi đám cưới thằng Tư Bính không?

- Đi chớ! Ra đó tao nhờ bà má tìm rước cho tao một thằng "đồng" để tao sai nó lên nói chuyện dưới Sàigòn nghe chơi. Bữa đó nghe sắp nhỏ báo, hồn vía tao lên mây. Tao tưởng mày rửa chân lên bàn thờ rồi chớ. Đây rồi không biết để mấy nàng đó lại cho ai.

Sáu Huỳnh gật gù:

- Thằng Bính giỏi thiệt chớ phải chơi đâu. Quá cứng cạy rồi mà còn chen vô được buồng dừa nạo ngon ơ.

- Chịp, kệ nó. Cho nó ăn rồi ít bữa lên bàn thờ khỏi phải thèm. Đố khỏi đây rồi có thêm vài ba hòn đá vọng phu ở xóm này. Mẹ, có đứa hai ba lần hóa đá trong một đời con gái như Tám Khỏe ở trong Phú Mỹ Hưng, như con vợ thằng Quyết ở ngoài Ràng. Thằng nào chun vô đó cũng cum hết. Còn như thằng Lôi đây, có bề gì thì có tới nửa lô con gái hóa đá chớ hổng phải một người.

- Cái miệng ăn đồ... mắm muối đừng có nói chuyện gở!

- Gở gì bác Sáu nó ơi! Xưa nay chinh chiến kỷ nhân hồi. Sợ hổng chừng tôi lên bàn thờ sớm hơn nó đó chớ!

(Thật vậy cuối năm 68, D7 tan tành. Năm Tiều đi R xin thêm lính. Trên đường về dẫm trúng trái DH10 của Trung Quốc nổ tung không lượm được miếng thịt).

Kỷ nhân hồi. Đúng thay lời người xưa nói.

Chuyện cà kê một lát, con vịt luộc trong nồi cháo há mỏ kêu vang. Bà Hai Xót vội vã vớt ra tấm thớt me để dưới đất.

Sáu Huỳnh xua tay:

- Để đó khoan chặt đã! Trong lúc chờ cho nó nguội, tôi đề nghị tuyển chọn người chặt mới được.

Năm Đang trề môi:

- Ai chặt không được mà bày đặt ăn nhậu chớ phải bầu anh hùng dũng sĩ sao mà chọn?

Sáu Huỳnh vẫn thản nhiên:

- Phải dùng bàn tay có tín nhiệm chớ!

- Nội đây đều thành phần cơ bản, thâm niên chiến đấu cao cả, có ai là không có tín nhiệm?

- Tôi không nói cá nhân nào, mà tôi chỉ đề cập bàn tay của cá nhân nào thôi chị Năm ạ. Thí dụ như tay chị, tay chị Hai tôi không tín nhiệm. Tay Năm Tiều tôi cũng không dám xài.

- Anh Năm kháng chiến hai mùa mà anh hổng dám xài thì xài tay ai?

- Tay tôi được không chú Sáu? -tôi biết ông Nhị Thiên Đường nói vấn đề gì rồi nhưng vẫn hỏi.

Sáu Huỳnh lắc đầu:

- Tay mày tao càng mất tín nhiệm hung nữa.

- Sao vậy chú Sáu?

Tám Phụng muốn bào chữa cho tôi, nhưng chưa kịp nói, Sáu Huỳnh đã bảo:

- Nó là anh hùng "xít nớp" (6-9) ( 1 ) chớ sao!

Năm Tiều "bần cố nội" trừng mắt:

- Anh hùng "Xách nóp" là anh hùng gì?

- "Xít nớp" là 6-9. Nó là đại diện đoàn 69 công binh lãnh huân chương trong đại hội mừng công trên R không nhớ sao?Hì hì, do đó tao không tín nhiệm tay mày rớ vô con vịt đó Lôi ơi!

Tôi nghĩ thầm: lão nhị thiên dường này cắc cớ thiệt. Chuyện đánh sân bay Tân Sơn Nhất của người ta mà ông dám gọi là "69" nhưng cũng may không ai hiểu "xách nóp" là nghĩa gì. Năm Tiều hỏi:

- Nội đây, không ai "xách nóp" thì chặt được thịt vịt đi. Còn ai có "xách nóp" thì đâm gừng làm nước mắm. Cứ ăn vô câm thì chịu, đừng có than trời.

Tám Phụng được coi là người không biết "xách nóp" nên chặt thịt còn mấy bà kia thì rành "xách nóp" nên không được rớ vào.

Cán bộ kháng chiến gian lao chết chóc sống nhờ mấy chuyện tiếu lâm bá xàm như vậy. Rất tiếc là không có nhà văn nào sưu tầm ghi lại xem chơi. Ông đầu hói Sáu Huỳnh thiệt là tay Charlot "giải phóng".

Do sự sắp xếp của bà khu ủy mọi người ngồi vào bàn. Hai Xót và Tám Phụng làm tả hữu thừa tướng của tôi còn Sáu Huỳnh và Năm Tiều hầu cận hai bên bà khu ủy. Để cho buổi tiệc vui vẻ tôi cố tình không nhắc lại những vụ thu lượm tàn quân và chuyện vớt "bò" lội dưới sông, nhưng trong mình tôi thấy ngứa ngáy, cái túi áo tôi nghe cồm cộm như có vật gì cử động bên trong. Như máy, tôi buông đũa và móc ra đưa cho Tám Phụng, cố tình chạm ngón tay nàng tí ti.

- Cô Tám, coi giùm đây có phải là cán bộ của cô không?

Tám Phụng xem nhanh rồi kêu lên:

- Chị Năm ơi!

Năm Đang sửng sốt:

- Bộ mày bị ai "xách nóp" sao làm như mắc kinh phong vậy Phụng!

Tám Phụng run run chuyền mấy tờ giấy cho Năm Đang trong lúc Sáu Huỳnh cười:

- Cô Tám chưa biết "xách nóp" đâu. Muốn biết phải nhờ ông thầy pháo "quến liệng" cho một lớp.

- Bộ "xách nóp" trong kỹ thuật pháo bình sao anh Hai?

Sáu Huỳnh nhanh miệng đáp thay:

- Cũng gần với pháo cối. Nhưng muốn "xách" có kết quả thì cái "nóp" phải tốt.

Sáu Huỳnh cười văng miếng thịt nạc xuống bàn. Năm Tiều đưa ly rượu vô trám miệng Sáu Huỳnh.

- Gì chớ bắn pháo thì hỏi thầy Hai là ăn chắc. Bắn vòng cầu, bắn thẳng, bắn giao đầu, bắn góc độ nào thẩy cũng bắn trúng phóc. Hổng thấy thẩy bắn bay cái lồng cu Trung Hòa sao?

Sáu Huỳnh lại cười ngặt nghẹo:

- Cái lồ... ông cu của Chín Hòa, ủa của Trung Hòa sẽ còn bị nó pháo thêm nữa đó.

Năm Đang đọc xong hai cái quyết định, buông giấy gục đầu kêu:

- Trời! Tôi không có con, bắt cháu làm con nuôi, nay nó chết. Tôi như cây không trái.

-Ủa, giấy gì vậy Lôi?

- Tôi không ngờ bé Xuân là cháu của chị!

- Nó kêu tôi bằng cô ruột! Hức hức! Chính tôi dắt nó đi theo cách mạng.

Mặt Năm Đang trắng nhợt trông rất thảm thương.

Không ở đâu như Củ Chi. Vui đó buồn đó. Khóc cười liền mí. Sống đó chết ngay đó! Dễ như trở tay. Nhưng sống rất khó. Chết rất dễ.

Sáu Huỳnh bảo:

- Lôi! Mày bồng bả lại cái võng rách "mậu thân" để bả nghỉ.

Năm Đang sợ chạm tới ngọc thể nên khoát tay. Bà gượng gạo hỏi:

- Anh có thấy xác nó thiệt sao anh Hai?

Tôi ngẩn người ra một lúc, không biết có nên nói hết sự thật hay chỉ nói qua loa để bà ta nửa tin nửa ngờ, còn nuôi tía hy vọng là đứa cháu gái bà không phải là cái "thằng" chổng đó. Nhưng hai tờ giấy kia là bằng chứng cụ thể, tôi làm sao che giấu được?

Tôi đành phải nói tất cả:

- Hai cái quyết định đó chính thằng Đá và thằng Tiễn móc trong túi áo bà ba của con Xuân đó chị Năm à. Con nhỏ mang theo trong mình. Và cẩn thận hơn, nó nhét túi áo trong lưng quần để chạy khỏi rớt.

Năm Đang càu nhàu:

- Nhưng nó là cứu thương ở quân y của Tư Giám mà đi đâu để chết trôi chết nổi vậy chớ?

- Có lẽ Tư Giám phân công cho nó đưa thương binh về trên này. -Tôi tiếp- Tôi nghe mấy cậu miền Bắc nói lúc qua Rạch Tra, cả đoàn thương binh đùn lại có trên bảy, tám chục. Qua xong thấy mất tích hai mươi mấy đứa.

Năm Đang quệt nước mắt càu nhàu:

- Thằng Tư Giám á c thật, thiếu gì đứa trai lạ i phân cho con gái đi như vậy!

- Có lẽ đám y tá trai bị đưa xuống Sàigòn hết rồi.

Sáu Huỳnh và Năm Tiều cũng lơ đũa không nhậu được. Năm Tiều nói:

- Nhiệm vụ cách mạng mà chị Năm. Rủi hy sinh thì thôi chớ phiền trách gì! Nhưng so với mấy đứa khác nó còn may mắn. Nó được chôn trên bờ, có cắm mộ bia. Sau này còn biết nơi mà cải táng hoặc đấp mộ mới cho nó. Còn những đứa khác trôi bập bềnh dưới sông, không ai vớt hoặc không biết nằm xuống ở nơi nào, cha mẹ cũng không hay thì sao?

Tôi bỗng thấy Năm Tiều có lý. Nhiều trận lính người Nam bị bom napalm cháy ra tro không tìm ra dấu vết nào là người Bắc. Hiện giờ vô số xác nằm dọc theo đường Hóc Môn, Gò Vấp, địch đem xe tăng ủi xuống ruộng rồi lấp đất lên. Ai biết đó là ai? Có biết cũng không ai mất thì giờ đi tìm, người ta bận buôn bán trên biên giới, để xây dựng xã hội chủ nghĩa này kia lăng xăng lắm.

Tôi nói:

- Chức của nó là cứu thương B phó, nhưng tôi đã truy tặng nó B trưởng và có khắc trên mộ bia đó chị Năm à. Sau này chị được hưởng quyền lợi tử sĩ và sĩ quan.

Nói qua nói lại một lúc bà khu ủy coi bộ cũng nguôi nguôi, Sáu Huỳnh bèn bắt qua vụ cúng âm hồn. Chú nói:

- Đó chị thấy không? Tư Nhựt, Hai Phái, Tư Chi, Tám Lệ đều là cấp E, Năm Truyện là cấp F nhưng chết rồi ai có biết mồ mả của các chả ở đâu? Thời buổi này đứa nào chết trước được mồ được mả khỏe hơn những đứa chết sau đó chị Năm à! Như tui, Năm Tiều, chị và chị Hai chưa biết có ai bó võng đem chôn và cắm mộ bia được như con Xuân hay không? Bởi vậy nên tụi thằng Bính, thằng Vàng nó lộn về được là mau mau cưới vợ. Chị thấy không? Để chi vậy? Đời bây giờ hưởng lạc được bao nhiêu? Có đứa mới cưới vợ xong không chịu ở với vợ mà leo lên bàn thờ ngồi chong ngóc kia cà! Nhưng mà nó mát cái thân. Vì có kẻ lập bàn thờ, cúng kiến. Nhang đèn, cơm nước chị thấy không? Con người ta sống nhờ phần xác, chết nhờ phần hồn. Chị không thấy tụi thằng Bính nó cúng âm hồn Tư Nhựt, Hai Phái để họ siêu thăng và đừng có ngăn cản việc cưới vợ của tụi nó hay sao?

Nghe Sáu Huỳnh tụng một chầu kinh mặn lạt pha chè, Năm Đang bớt quệt nước mắt. Năm Tiều lia luôn một raphan nữa:

- Còn cái thân chị, chị cũng nên lo đi. Ông "thần thù" của chị vừa cưới chị xong là vội quất ngựa chuối chạy tuốt về R xin trở ra Bắc dưỡng bịnh, bỏ chị ở đây với cái "cà-ràng" tro lạnh không một ngọn lửa sớm chiều. Rủi có bề gì lấy ai mà giỗ quảy?

Năm Đang vừa buồn vừa quạu:

- Không ai giỗ tôi thì tôi đi nhà nào có giỗ tôi ăn chực.

- Ăn chực một hai bữa thôi chớ ăn chực được hoài sao?

Đột nhiên Năm Đang ôm mặt khóc hu hu rồi kể lể:

- Tại mấy lão khu ủy dỗ dành ép buộc tôi nào là tình đồng chí, nào là tình giai cấp. Nói hoài rát cái lỗ tai chớ tôi thấy bộ vó của thằng chả tôi biết thằng chả hết xí quách... Đàn ông gì tay lạnh ngắt như đồng. Chân cẳng như con bún thiu. Chui xuống hầm thở hồng hộc như trâu cắt cổ. Nhưng vì vâng lệnh đảng mà tôi phải ưng thằng chả.

Năm Tiểu cười:

- Ai biểu gác máy bay chi! Tưởg gác trúng phản lực, ai dè gặp "đầm già mang guốc".

Sáu Huỳnh tiếp:

- Chị cáp độ gà mà chị không coi chân cẳng chị Năm ơi. Cho nên con gà chị dư chạng lại dư cựa cho nên chị phủ sổ chớ gì. Mà bên kia là gà rót.

Năm Tiều cười sùng sục:

- Gà chị Năm đâu có cựa mà anh nói vậy. Gà của chỉ có mồng thôi.

Năm Đang háy ngang:

- Mấy anh nói xây không hè! Cựa ngỏ gì! Tại mấy ông nội cứ ép tôi hoài. Hết ông này tới ông kia, tụng xong bài giai cấp lại giảng bài tình đồng chí.!

- Nước "mẹn" đồng chua phải không? Hì, hì, đúng là bây giờ chị nếm phải cái tô canh rau muống vừa mặn vừa chua. Từ rày có muốn đá, nhờ tôi cố vấn cho.

- Thôi đi các cha! Tui hổng có muốn nghe nữa! Ổng ở ngoài Bắc với vợ lớn bây giờ nè.

- Ủa, ổng ca bài "tẩu mã" rồi sao?

Năm Đang buồn hiu:

- R kêu về trển rồi cho ổng đi dưỡng bệnh luôn, không cho tôi hay. Về tới ngoải mới viết thư vô.

- Rồi chú tính sao! Tui nghe ổng đã có một bà răng đen cầm cán rồi đó. Chị bây giờ thuộc về thành phần hụ hợ thôi.

Không biết nghĩ sao, Sáu Huỳnh bỗng cười ré lên:

- Chị dễ bị người khác gạt quá chị Năm à?

- Ai gạt tôi?

- Tôi gạt chị chớ ai!

- Anh gạt tôi hồi nào. Gạt chuyện gì?

- Tôi nói thật nhé. Con Xuân nó gởi quyết định cũ cho tôi mang về văn phòng quận để trên này làm quyết định mới đề bạt nó đấy. Từ A trưởng lên B trưởng. Tôi đưa cho thằng Lôi bỏ túi và bảo nó đóng kịch với chị chơi cho vui. Chớ con Xuân có chết chóc gì.

Năm Đang sửng sốt hồi lâu rồi hỏi tôi:

- Thiệt hả anh Hai?

Sáu Huỳnh nâng ly rượu giả bộ uống rồi nháy mắt với tôi. Tôi nói:

- Ai biết đâu chú Sáu! Muốn biết hỏi chú!

Năm Tiều lên tiếng:

- Thằng Lôi mày muốn cấy rau muống giùm thiên hạ hả? Cái thằng lạ thiệt.

Tôi chợt nghe có bàn tay ấm hỏi đặt trên đùi tôi. Tôi nhẹ nhàng bỏ đũa lòn tay xuống mép bàn nắm và bóp bóp. Tôi biết đó là bàn tay "Phàn Phụng" đã sẵn sàng từ lâu mở cửa Hàng Giang quan cho Tiết Dinh San kéo quân vào ngay. Năm Tiều đã từng tuyên bố xanh dờn với tôi: Con Thanh nó cũng lớn xộn rồi. Đất Củ Chi này nó cũng không thua đứa nào. Nó cũng rạo rực với mày lắm. Mày làm sao thì làm nhưng hễ nó mang bị thì mày phải nhận chớ đừng có chém chạy nghe!

Bao giờ tôi cũng chỉ cười. Đố ai hiểu nổi bụng Thiên Lôi.

Bất ngờ Sáu Huỳnh hỏi Năm Đang:

- Nếu con Xuân còn sống thì chị gả cho ai?

- Nó ưng ai tôi gả nấy. Nhưng nó còn nhỏ quá anh Sáu.

Năm Tiều cười:

- Con gái coi nhỏ nhưng mà không nhỏ đâu chị Năm. Tết này con gái ưng bộ đội rầm rầm. Thằng nào "đi xuống Sàigòn" về cũng hậm hực cưới vợ. Mắm ruốc đang lên giá. Chị nên tính đi!

Tan buổi nhậu ra về, Sáu Huỳnh lôi tay tôi đi lùi ra sau và rỉ tai tôi:

- Đàn bà ai nói gì cũng tin. Ai biểu gì cũng làm. Bà khu ủy giống in con nít. Bả ngó mày lom lom thấy chưa?

Ông quân báo khu không biết lúc đó có hai bàn tay đang siết nhau trong bóng tối. Trên mặt bàn, câu chuyện rời rạc lãng nhách, trong lúc sự đậm đà mật thiết lại xảy ra ở đâu đâu. Ngoại giao cũng thế, khác gì.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx