sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 115: "Tổng Công Kích Đợt 3" - Bà Bóng Làm Tình

Xin mời độc giả trở lại thực địa Củ Chi. Cái chết tập thể của Bộ Tư Lệnh quân khu, của Năm Tiều làm tôi rủn chí tơ lòng.

Ngó quanh những bạn bè từ Bắc về Nam đều lần lượt chết hết: Ba Tố, Sáu Ly, Sáu Đồng Đen, Hai Giả, Sáu Phấn... Sáu Thanh cấp bậc E sau khi Út Lịa chết, đã bỏ về R không chịu lãnh chức ET. E 268 (tiền thân của nó là D14 Tây Ninh cộng với K2 gốc Bắc Việt).

Một bữa tôi kêu thằng Đá, thằng Tiển, thăng Thượng đến (tôi có 5 cậu trinh sát liên lạc, tục gọi là "ngũ quỉ". Thằng Đỏ bị gãy giò, thằng Quyết em cô Ba Lợi bị xe tăng bắn chết ở Mội Nước Nhỉ, thằng Bò lên làm Bt trinh sát thay thằng Xướng).

Nay còn ba tên tiểu yêu là Thượng, Tiển và Đá. Tôi bảo:

- Bắt đầu từ hôm nay tụi em kêu anh là "Hai Hà" nghe không!

- Sao anh bỏ tên "Hai Lôi" vậy? Cái tên đó nghe khoái lỗ tai hơn là Hai Hà.

- Tên đó làm ăn không khá.

- Anh đánh như vậy còn đòi gì nữa. Hay là anh thấy truyền đơn Tỉnh trưởng Hậu Nghĩa treo giá cái đầu anh 20 ngàn đồng mà đổi tên?

Tôi lặng thinh. Một chốc:

- Tình hình thay đổi, mình cũng phải đổi tên cho hợp. Tụi em cũng nên thay tên đi.

Mấy dứa cười bò ra. Thăng Tiễn nói:

- "Đá, đổi ra "Đạp" hoặc "Thoi", "Thượng" đổi ra là "Hạ", còn "Tiển" đổi ra "Tiền" được không anh Hai? Dương Đình Thoi, Dương Đình Hạ, Dương Đình Tiền, 3 thằng tiểu quỉ của anh đó.

- Tên gì cũng được nhưng đừng lấy họ Dương, vì Dương không phải họ của tao mà là họ của một người tao kính trọng từ thuở bé. Đó là người anh hùng Bình Xuyên Dương Văn Dương còn gọi là Ba Dương. Ông ấy ra trận không bao giờ nằm và luôn luôn xung phong trước lính. Do đó tao lấy bí danh họ "Dương" và cố noi gương anh Ba Dương.

Thằng Đá có vẻ thông thạo văn hóa:

- Anh làm cái gì cũng có ý nghĩa sâu sắc hết. Vậy anh có thể cho chúng em biết tại sao lại lấy tên Hai Hà?

- Để hôm nào anh sẽ nói cho nghe, bây giờ có khách.

Bảy Ga, Hai Khởi, Tư Quân tới. Đây là những người bạn kế cận chiến đấu của tôi từ 3 năm nay ngoài ra còn là trí âm và tâm sự thập kỷ nình còn sống sót với tôi.

Vừa ngồi vào bàn, tôi hỏi ngay Hai Khởi:

- Ông định chặt cái nào ông tha...am mưu?

Hai Khởi rỉ tai tôi. Tôi xoè tay bắt:

- Rua ông cái đi! Chính hợp ý tôi.

Hai Khởi móc thuốc bỏ lên bàn, tiếp:

- Ba đứa tôi bàn với nhau rồi, chờ thầy quyết định.

- Cái đó tốt hơn hết!- Tôi nói- Lúc này mình chỉ có thể chơi cò con thôi.

Thật vậy, không còn cái nào tốt hơn đồn Phước Hưng. Nó đóng phía sau ấp chiến lược Suối Cụt thuộc ấp Bàu Diều cách bót Suối Cụt không đầy một cây số.

Bót Thái Mỹ vừa bị hạ. Binh sĩ còn đang mất tinh thần. Chỉ ngại một điều là xe tăng Đồng Dù và thị trấn Củ Chi tiếp viện trong nháy mát. Nhưng trong vùng không còn cái nào ngon xơi hơn. Phải hi sinh ít nhất 1 a như ở bót thầy Mười. Để rửa bộ mặt lem luốc cho con hùm xám Điện Biên, thì phải cố. Chứ tinh thần cán binh đang lung lay như cái xe bò của má Chín Khuân vậy, hai bánh xệu xạo, hai gọng lỏng le nhưng phải lôi nó chạy, nếu dừng lại nó sẽ rã banh từng miếng không thể ráp lại được.

Tôi đưa tay cho Hai Khởi:

- Tôi giao quyền định đoạt cho đồng chí tham mưu trưởng!

- Xin nhận trách nhiệm. Hai Khởi nói và bắt tay tôi.

Hai Khởi rất mến tôi. Nhiều lúc ở chiến trường tôi la lối quát tháo nhưng y không giận. Đi nhậu ở đâu y cũng lôi thầy Hai theo thì "uống mới ngon". Y cấy rau muống ở Chợ Neo Thanh Hóa, về trong này lại quơ thêm một nường 20 tuổi. Do đó bị rơi một sao. Lúc mới về, tôi thông cảm thằng đàn ông xa vợ, nên tìm cách cứu bồ. Rồi y được vô đảng ủy tiểu đoàn. Một lần khác, y đi liên hệ với Xã ủy Trung Lập. Bà Út Siêng cãi vã lằng nhằng rồi khui vụ cấy Rau Muống của Hai Khởi ở giữa hội nghị có đông phụ nữ. Khởi nổi xung, chờ tan hội nghị, bất ngờ đá đít bà xã ủy. Bà này đi bẩm lên bà khu ủy Năm Đang. Năm Đang khiển trách bắt xin lỗi. Y cười: "tôi chưa đá chỗ khác của bả là may chớ xin lỗi gì! Giỏi kêu thằng Tâm về đây tôi xin..". (Đoàn Tâm Dv là chồng sau của Út Siêng). Tôi phải viết thơ cho Út Siêng hòa hợp hòa giải.

Vì thế trong công tác còn có cái tình riêng. Ngoài ra Khởi là cán bộ già dặn hơn Tư Quân và Bảy Ga, chỉ tại cái tánh ngang nên không lên được. Từ khi y có con, thỉnh thoảng tôi lại cho về thăm nhà ở tận làng 13 Dầu Tiếng. Y thường giục: "Thầy Hai coi chỗ nào làm đi, kẻo cha già con muộn hơn tôi nữa đó. rô; thấy thầy có tóc ngứa rồi kìa".

Mấy lần nghiên cứu bót Phước Hưng ghé nhà Năm Minh xã đội, gặp cô Tám Lệ coi phải gái, Khởi cứ đốc vô. Nhưng Lệ đã có chồng. Khởi cười "chồng chết thì như chưa có!’; Tôi bảo: "Cô ấy có con rồi!l, Khởi vẫn không buông: "Gái một con mòn... tim Thầy Phá... áo"! Ở đời muôn sự của chung. Con người ta như con mình!"

Tôi lại dãy ra:

- Còn em Bảy... của tôi kia kìa.

- Em Bảy để đó tôi cầm chưn cho thầy mở đột phá khẩu em Tâm.

Nói đòng đưa vậy cho vui rồi cũng thôi, đâu vào đó, công việc quân binh cuốn hút, có thì giờ đâu mà gây hấn với em nào!

Bót Phước Hưng dễ nghiên cứu. Tôi chỉ xem qua một lần rồi hạ lệnh đánh với lực lượng 1 D. Trời sẫm tối, toàn D tập hợp tại ấp Mít Nài xã Phước Thạnh. Được tăng cường 2 khẩu trọng liên 12.8 và 2 khẩu DKZ 75 ly. Sáu Lức hăng lắm! Cưới được vợ ở Mỹ Hạnh nay tôi phong cho quyền Dt toàn quyền chỉ huy pháo phòng không, điều khiển 3 khẩu cối 81 bắn cấp tập và 3 khẩu DKZ mở đợt phá khẩu.

Được giao cho trọng trách, Lức thích thú múa tay:

- Kỳ này anh sẽ coi em bấm! Em hạ lòng 12/8 rạch rạch quay một vòng tròn trên tường rồi cho DKZ đi 3 quả vào trung tâm thế là mở một miệng to, bộ binh tha hồ phóng vô như cá lóc nhảy hầm.

Tuy giao toàn quyền cho Hai Khởi, nhưng tôi vẫn đến chỉ huy sở để tiếp sức. Vừa chui vô hầm bỗng nhiên tôi xây xẩm mặt mày, té úp mặt vào vách, miệng buồn nôn, chân tay run rẩy, tê tái, mất cả cử động.

Chết mẹ rồi! Ai lại chỉ huy mà bịnh trước giờ nổ súng. Mấy đứa nhỏ đỡ tôi lên giương. Hầm ngột ngạt leo lét ánh đèn dầu như âm ty. Tôi ú ớ kêu đem tôi ra khỏi hầm, nếu không sẽ ngạt thở chết.

Mấy đứa bé lôi tôi ra mắc võng cho nằm bên miệng hầm. Tôi lơ mơ thấy một người đàn bà ẳm con tới kêu khe khẻ

"Anh Hai, trời ơi, sao vậy?"

Tiếng Hai Khởi nạt om:

- Y tá đâu? Kêu quân y mau!

Tôi nghe mơ hồ có một bàn tay sờ vào trán tôi và một giọng the thé:

- Chắc anh Hai trúng gió chớ không có gì đâu’ Để em bắt gió cho ảnh.

Tôi nghe cái nắp cù là hay đồng xu cào trên ngực trên bụng tôi. Rồi những ngón tay rút da trán và hai bên thái dương. Tôi cảm thấy tê mê êm ái.

- Đau không anh?... xong rồi, đắp chăn cho kín, đổ mồ hôi sẽ khỏi.

Tiếng Hai Khởi hay Tư Quân chế giễu:

- Xỉu mà như ông thì cũng xỉu vài keo nữa đi ông nội!

Không biết bao lâu, tôi mở mắt. Tôi có cảm tưởng chỉ còn sống cái đầu còn các bộ phận khác đều tê liệt hết. Thấy Bảy Ga đứng bên võng, tôi hỏi:

- Xong cả chưa?

Bảy Ga đáp:

- Các đại đội đang triển khai. Thông tin bắt đầu ra dây.

Y tá vào tiêm cho tôi mũi thuốc. Thở thơm thơm thì biết là dầu nhãn, loại thuốc khỏe cô Thu cho tôi lúc xuống địa ở Bến Mương. Hai Khởi đưa cho ly cà phê, pha trò:

- Không có Capstan... Hi hì "ăng câm liệt chưa?" (ăn cơm được chưa)

Tôi gượng cười nhưng không ra tiếng. Khởi pha trò tiếp:

- Sắp oắng cái "lồng" mà ông thầy "pịn" há cái lì làm sao "oắng liệt?"

Tôi tung chăn ra, thọc chân xuống đất, hai tay nắm mép võng, nói với Bảy Ga:

- Anh theo sát dân công, đem chiến thương ra, không để như kỳ vô Củ Chi thằng Tư Ếch kẹt trong đồn.

Nói xong tôi đứng phắt dậy, đi luôn. Thằng Đá mang súng, thằng Tiểnn quảy xắc-cốt chạy theo. Ra tới cửa, đụng 2 ông xã đội Năm Minh và Hai Đen. Năm Minh nói:

- Kỳ này anh Hai cho tụi em xin vài cây.

- Hỏi ông tham mưu kia cà!

Hai đen nói:

- Tụi tôi cho bà con nấu cháo giải lao chớ làm heo chắc không kịp.

- Tụi này đánh trong vòng 45 phút. Đừng làm gì hết, lộ ra, ăn pháo mệt lắm!

Hai Khởi ém tôi vô hầm đưa cho tôi một máy bộ đàm với 2 cậu thông ti, dặn thăng Đá thằng Tiển không cho tôi ra khỏi hầm.

Trận đánh tuyệt đẹp diễn tiến gần theo kế hoạch. Chỉ trong 3 phút đã chiếm được mục tiêu chính. Tôi nói trong máy:

- Bảo DKZ và trọng liên ngưng bắn, kẻo lạc đạn trúng mình.

- Cái gì nổ ầm ầm vậy?

- Bộc phá đánh bên trong!

- Đánh mau mau lên. "Cá lẹp" sắp đến đó! Dakota thả pháo sáng ở ấp Bầu Điều rồi kia.

- Bắt được thằng trưởng đồn rồi.

- Đem về, đừng bắn!

- Đem thương binh ra mau!

- Lấy được 3 trung liên, một đại liên 30, một colt 12.

Tiếng Sáu Đức Ct C1:

- Tôi đang tưới xăng đốt.

Pháo Đồng Dù bất đầu nện Lào Táo, Bầu Điều ngay sau lưng chỉ huy sở của tôi. Còn bót Suối Cụt kế bên im lìm, không tiếp hỏa.

- Thu dây, cúp máy, rút!

Cánh đồng Bầu Điều sáng rực. Uộc uộc... uộc! Dakota bắn. Những que lửa dài ngoằng cắm xuống mặt đất đen ngòm. Pháo Đồng Dù rót vào Bàu Trâu và dọc bờ ruộng xóm Mít Nài chặn đường rút lui. Cả đơn vị len lỏi chạy hụt hơi về đến nhà Hai Hùng cán bộ Tu Hú xã Phước Thành chui vào cái hầm chật như nêm cối, còn một đám đứng ngồi bên ngoài nghe chừng hướng đi của cà-nông để né hoặc nằm nhoài tránh. Thời may nó quay họng sang hướng khác. Mấy bà già trầu Năm Đang Hai Xót và cô Tám Phụng mừng reo như chích chòe. Tám Phụng nói:

- Mấy anh làm lẹ quá hà! Mới tấn công đã xong. Tụi em không kịp nấu nướng gì hết.

Hai Khởi buột miệng:

- Đánh đồn, phải làm mau như gà đạp mái vậy cô em à! Ở đó mà cù cưa, nó pháo rụm hết cả bầy sao?

Tám Phụng mắc cỡ đỏ mặt:

- Anh nói chuyện gì đâu không hè!

Tư Quân ỷ có vợ là bà Năm Re, nói không ngại miệng:

- Ông Tha Mu nói đúng chớ cô Tám! Xẹc xẹc cái là xong, xách càng cua chạy thụt sịnh. Khi nào cô có chồng lính, cô sẽ thấy ông cũng là... gà... cồ thôi.

Thằng Tiển cắm điếu thuốc Ruby trên môi tôi, cười toe toét:

- Anh Hai làm vài hơi cho thơm râu.

- Anh Hai uống nước mía lau của chị Tám Lệ nè - thằng Đá tiếp.

Tôi chưa bao giờ nghe hương vị nào ngọt ngào hơn ngụm nước mía lau như hôm nay. Tôi thấy khỏe lại ngay.

Tôi bảo Hai Khởi:

- Ông lo tiếp trận ngày mai. Trung Hòa thế nào cũng kéo vào lấy xác.

- Ông thầy để đó cho tôi chơi tụi nó cú song phi.

Tôi bảo Hai Đen:

- Anh cho du kích bắn sẻ khi chúng nó tới lựng khựng ở cầu Đại Hàn để bộ đội khai hỏa nghe!

- Dạ. Để tui cho du kích khía tụi nó kiếm bậy cây "cun".

Trời sáng lúc nào không hay. Mọi người tản ra hết. Hai Khởi ở lại. Thắng trận, y lên gà, gáy ran:

- Tôi bàn với thầy kế hoạch phục kích như vầy. Ngày mai trở lại ém quân bất ngờ. Tôi cho C trợ chiến tấp qua Vườn Trầu nghỉ ngơi. Còn 3C kìa kẻo về Ràng để nghỉ binh, đợi hừng sáng băng đồng qua phục kích. Trong đơn vị có thằng Bảy Cf rành địa hình Phước Hiệp sẽ phục ở bìa ruộng Bàu Điều với 4 cối 60 và 2DKZ 57, 1 đại liên 30. Chờ tụi nó vô bót lấy xác sẽ cho cối 81 dậy, cối 60 tiếp. Nếu có xe tăng tới mới nổ toàn mặt trận, còn không thì đại liên và B40 nằm ụ. 2 C1 và 2 phục kích lộ số 7 thả cho bọn Trung Hòa ra rồi khóa đít hốt ổ. Cl chận trong vườn, C2 mở cánh cung ở đầu trong quét sạch, C3 xung phong ra mặt đường bắt tù binh và thu vũ khí. Đài quan sát đặt trên ngọn cây Mít Nài um tùm trông thấy cả cánh đồng dọc lộ số 7 ra tới Suối Cụt sẽ giao cho thằng Đá báo bằng điện thoại cho tôi.

- Đánh bộ binh coi đơn giản mà phức tạp vì đội hình ta và địch thay đổi luôn. Người chỉ huy phải khôn lanh sáng suốt. Tùy ông định liệu. Trận này đừng cho nó gỡ hòa.

Hai Khởi nói:

- Thầy coi bộ xuống sức bộn rồi. Ra trận chạy không nổi đâu!

Tôi ngồi im. Hai Khởi nghiêng đầu cười hề hề:

- Hôm qua xỉu thiệt hay xỉu giả đó ông tướng?

- Giỡn hoài cha! Chắc tôi đau tim nên mới xỉu kiểu đó!

- Ờ, đau tim là phải rồi! Tôi biết nàng hồi còn làm cô giáo nhưng tôi không xáp vô nổi.

Thầy còn đợi gì? Hốt ổ thì cái nào cũng vậy thôi, nhưng cái ổ này không hơn má con Tiền, má con Liên, má con Rớt, má con Hoàn hay sao? Ổ này, con gái son không bằng đó nghe cha nội. Lừng chừng người ta quơ mất rồi tiếc nghe! Ông "bứng gót" ngay bây giờ là vừa đó.

Nghe Hai Khởi dùng tiếng mới "bứng gót" dí dỏm trữ tình, lạ tai tôi cười rồi ngồi lặng thinh. Hắn tiếp:

- Hay là còn sợ "người tình có trái tim rực lửa?"

- Tôi không sợ ai hết. Vì tôi không có thề thốt gì với ai. Tôi chỉ sợ tôi.

- Sợ cái giống gì?

- Ông không thấy Năm Tiều, Ba Tố, Hai Giả, Sáu Phấn đó sao? Bây giờ vợ góa con côi, ai lo cho? Các chả nằm dưới ba tấc đất có nghe vợ than con khóc đâu.

- Xì, ông phải sống theo thuyết hiện sinh Sàigòn kìa mới được. Cứ tu hoài, chừng nào thành?

- Tôi không có tu nhưng tôi ngán quá ông à!

- Bậy nào! Để tôi ăn cái đầu heo của cô Tám nghe! Các nàng dũng sĩ và cô bé cỡi Honda có bén mảng tới, tôi sẽ "phơ" cho mà chạy ra khói: "Á, xê mi ra! Các ngươi dám bẻ nạng chống giời hử?" Hai Khởi phùng mang huênh tay làm tôi cười ngất. Y tiếp:

- Ông nhớ lúc mình về Nam không? Khối bà răng đen đeo chân khóc lóc, nhưng ta quyết đi là đi. Ông có trái tim thép khi đánh giặc, nhưng lại trái tim bột nếp lúc gặp em. Ông có thấy thằng Bính Chưn Lư, thằng Vàng và những thằng đi Sàigòn về, chưa? Thoát chết là cưới vợ ngay. Tụi đó khôn. Gặp em là "lượm gót" liền!

- Rồi như thằng Bính đi Rạch Kiến không về đó, vợ nó sẽ bị người ta "lượm gót" lại!

- Nhưng nó không chết thèm và có người cúng cơm cho nó. Cuộc đời là may rủi mà thầy Hai ơi!

Thua ở Sàigòn chết hàng ngàn lính, gỡ lại bằng một cú Phước Hưng bắt có 8 tù binh mà gọi là thắng hay sao hả ông Võ Văng Giáp và ông Văng Xuống Vũng? Các ông ở Hà Nội nhàn cư vi bất thiện, có ngứa tay ngứa chân thì đi vô chủ tịch phủ sờ râu Bác chơi hay lên Hồ Tây học đờn dương... cầm chớ bày ra cái màn tổng công kích Sàigòn, chớ cho sánh linh đồ thán?

- Thôi nằm đây cho khỏe gà nghe. Tôi đi lo công việc! - Hai Khởi cáo lui.

- Ở đây là ở đâu?

- Trời, thầy mê ngủ hay sao? Thầy cứ ngủ một giấc đi rồi mở mắt ra sẽ biết ở đâu.

Miệng hầm kia cà! Hễ nghe pháo đề-pa thì lăn vô đó!- Nói xong Hai Khởi biến mất. Tôi mở mắt ra. Không thấy ai hết. Té ra chiêm bao.

Tôi nằm bơ vơ một mình, suy nghĩ chuyện này sang chuyện khác, người này tới người kia. Cái sợi dây lưng của cô du kích trận đồn thầy Mười, Bảy Nê, Tư Bé, cô Ẻng. Con Bảy Bánh ú nuôi thằng Hùm trong hang. Sáu Hùm, Năm E...

Sông Sàigòn bập bềnh xác bò đen bò vàng. Tư Nhựt, Năm Truyện bây giờ nằm ở đâu? Vợ Tư Nhựt với mấy cây nhang cặm trên đầu. Tôi úp mặt vào mép võng định ngủ để quên. Nhưng không tài nào dỗ được giấc ngủ.

Bây giờ là giờ nào mà sao ngôi nhà lạnh lẽo quá chừng. Lòng lơ mơ buồn, miệng nghêu ngao hát. Tiếng hát như kẻ độc hành lang thang trên một con đường chiều không quán trọ. Nó cứ bay trên chòm cây ngọn cỏ và tan đi trong khói sương.

Một âm điệu nào đến đậm đà trên môi tôi, một lời ca xưa lắm bật ra bất ngờ

Tôi lẩm nhẩm không có thứ tự gì hết, câu nọ xọ câu kia tùy theo trí nhớ. Bài hát xưa quá. Tôi thuộc từ ngày đầu kháng chiến. Lời ca trầm hùng thu hút tâm hồn niên thiếu của tôi lạ thường. Thuở ấy hai tiếng "chiến khư" mới xuất hiện như một danh từ thiêng liêng mang hồn sông núi. Nào ai hiểu chiến khu là cái gì. Nào đã có nơi nào được gọi là chiến khu đâu!

Đó chỉ là một danh từ trừu tượng nhưng bài hát mô tả thành nét cụ thể có núi, có rừng, có suối reo, và có đạn bay vèo. Thật đẹp. Nó làm cho tôi quên những bài toán, những câu luận văn, và lòng rạo rực muốn trở thành cô Jeanne d’Arc hay cậu bé Barbara anh hùng. Bất giác tôi huýt sáo vang nhà

- Anh Hai hát bài gì nghe buồn quá vậy? - Một giọng thỏ thẻ bên tai tôi.

Tôi mở choàng mắt ra: một người đàn bà. Một gương mặt đàn bà. Một mùi hương tóc đang quyện lấy tôi.

Tôi ngồi bật dậy, lúng túng:

- Tám! Em đến đây hồi nào?

- Nhà em ở đây, anh quên rồi sao?

- Ừa sao tôi nhớ tôi đã theo đơn vị lúc nãy rồi mà!

- Anh còn cảm, mấy ảnh gởi anh lại cho em săn sóc chớ anh có đi đâu!

Tôi tưởng Tám Phụng. Ai dè không phải. Mắt tôi bị lóa: Tám Lệ. Tôi nói:

- Bữa nay cô Tám ở nhà à?

- Dạ bữa nay em không có công tác đâu hết.

Tôi tưởng đã trải qua một giấc mơ. Mà mơ thật. Tôi nghĩ thầm: cái cảnh này là do Hai Khởi bày đặt ra. Ác thật! Tám Lệ lại thỏ thẻ:

- Anh hát lại bài lúc nãy cho em nghe được không?

- Tôi hát bắt quàng chơi vậy chớ đâu có thuộc bài nào.

- Anh làm hiểm chớ sao không biết. Em nghe hết từ đầu chí đuôi mà.

Vừa nói Lệ ngồi sà bên đầu võng của tôi. Tôi không dám nhìn nghiêng mà cứ ngó thẳng lên nóc nhà. Nàng tiếp:

- Nếu em thuộc bài đó, em sẽ hát đưa cho con ngủ.

Tôi gạt ngang:

- Ai lại ru con bằng bài hát đó? Bài của Vệ Quốc đoàn mà hát đưa em sao được?

- Sao không? Tại anh không muốn hát cho em nghe nên anh nói khéo.

- Tôi nói thiệt mà! Đó là bài hát kháng chiến.

- Bài kháng chiến sao em không nghe hát?

- Kháng chiến thời trước. Hồi đó chắc em mới biết đi thì làm sao em hát được.

- Hổng chừng má em có hát cho em nghe chớ không khỏi đâu.

- Chẳng ai ru con bằng bài hát khang chiến hết Lệ à! Người ta ru bằng ca dao như:

- Khó đi anh dắt em đi. Rồi sao nữa? - Lệ ngả đầu vào mép võng và hỏi.

Tôi nói:

- Anh chỉ biết tới đó thôi!

- Chắc anh ru con cũng giỏi lắm. Nói xong Lệ chạy vào buồng bế con ra đặt trên bụng tôi- Anh hát cho con ngủ đi! Để em đi nấu cháo cho anh ăn. Anh còn yếu lắm. Anh không nên đi theo đơn vị. Anh không thích con nít hả? Anh sợ con nít hả?

- Anh thích chớ, anh đâu có sợ.

Tôi tránh nói tiếng "anh" để khỏi đi quá mức thân mật bình thường, nhưng tự nhiên nó lại đến không ngăn được. Rồi thôi, tôi cứ để nó đến tự nhiên cho dịu dàng đầu lưỡi.

Lệ cười:

- Ban đầu đàn ông nào cũng sợ con nít hết. Nhưng dần dần rồi ham. Anh hát con ngủ đi.

Đứa bé xinh xắn thơm sữa mẹ nằm gọn trên ngực tôi, chòi chòi hai chân rồi ư e. Bất giác tôi cầm lấy bàn tay mũm mĩm của nó đưa lên mũi.

Lệ lại hỏi:

- Anh có sợ nó làm xấu không?

- Con nít làm xấu trên mình là hên đấy Lệ à! - Tôi giật mình định rút câu nói lại nhưng Lệ tiếp ngay:

- Sao anh không kiếm một đứa để lấy hên. Tuổi này rồi cứ đi bồng con người ta hoài sao? Anh có muốn không? Con anh đấy’ Đi đâu bỏ nó trong ba lô mang theo.

- Con anh thật không?

Nàng ngồi xuống đất rướn người vào võng hôn con. Cái hôn thiệt dài thấm sâu, xuyên cả gỗ đá. Chiếc võng lắc lư khe khẽ.

Buồn cười cho cái thằng Lê Dương đầu đỏ: hết bị người ta "xin con" bây giờ được người ta cho con.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx