sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 117: Không Đền

Năm Lê chưa đi Miền Tây vì Bộ Tư Lệnh cũ lẫn mới đều "vắng mặt". Anh ở lại làm Phó Tư Lệnh kiêm Tham Mưu Trưởng. Một hôm tôi nhận được giấy mời. Lại qua bến đò Bùng Binh quen thuộc.

Chiếc đò làm bằng thân B57 đâu mất dạng. Một cái bánh xe đạp nằm vắt trên bụi cây.

- Xe thằng Lạn chăng?

Hơn một năm hay chục năm rồi, tôi không gặp hắn, sống chết, có còn đạp xe đi công văn? Đường sá này xe cỡi chớ không thể cỡi xe. Mỗi lần gặp tôi đều tặng cậu bé một câu hài hước. Nó cũng pha trò trở lại:

- Em đi Liên Xô mới về!

- Ở bển vui không mầy nhỏ?

- Buồn hơn bên mình, vì không có pháo và B52.

- Chừng nào trở qua?

- Chiếm Sài Gòn xong qua học nốt lấy bằng tiến sĩ chạy xe lôi cao cấp.

Chia tay lần nào tôi cũng tặng hắn ít tiền. Tội nghiệp thằng học sinh được người ta hứa ra khu để đi Liên Xô.Con đường hắn "lạn" có lẽ còn dài hơn từ Hà Nội sang Mốt-cu-ba.

Cái bánh xe trên bụi cây kia của khách nào hay của thằng Lạn?

Nước sông chảy lờ đờ. Không có "con bò vàng" nào trôi trên sông. Nhìn giề rác trôi không hiểu sao tôi nghĩ trong đó có xác Tư Nhựt. Hắn cũng khôn như cô Xuân y tá tìm về quê ở Phú Hòa Đông. Tư Nhựt về quê tìm vợ con ở Xóm Bà Nga Trung An. Hắn có biết đâu giờ đây vợ hắn điên khùng và bị người ta bạc đãi (Tên hắn bêu trên cột đường hiện giờ ở Sài Gòn như tấm mộ bia không có mộ cũng không có xác dưới mộ)

- Tư Nhựt ơi, hiện giờ ông nằm ở đâu, sao không ứng mộng về cho vợ ông biết. Nếu ở dưới sông thì chị sẽ rước thầy làm việc vớt, chớ ông nằm dưới sông suốt đời không sợ lạnh hay sao?

Tôi qua sông, đến gặp Năm Lê. Anh mừng rỡ hơn những lần trước. Anh ôm choàng lấy tôi:

- Tao tưởng mày chưa qua được.

Anh vào ngách trong vừa rót rượu vừa nói ngay:

- Vấn đề của mày sáng tỏ rồi.

- Vấn đề gì anh Năm?

- Cái thằng! Lâu nay mày bị mắc ngẳn là vì thằng em mày. Người ta nghi mày bị nó địch thay vì mày vận nó.

Tôi cười lễ độ:

- Cảm ơn anh!

- Không phải tao mà là tổ chức. Họ vừa bắt được con nữ gián điệp ở Củ Chi.

Tôi không tỏ ra vui buồn gì hết. Năm Lê nói tiếp:

- Thằng Vũ Mạnh Liên tệ quá! - Anh đốt thuốc rít ba bốn hơi, phun khói như Tôn Hành Giã bay trong mây, nói - Ngó đi ngó lại không còn ai. Bảy Tùng đau tim chết trên Miên, Tám Lê Thanh ung thư cổ họng, lỗ tai có mủ đang ngất ngư. Trần Hải Phụng (tức Hai Phóm) đau huyết áp cao đang sửa soạn ra Bắc. Hai Minh thay thế Tám Quang trưởng phòng chánh trị đang đau phổi nằm ở R chờ đi thăm Diêm Vương. Mày bỏ tao thì tao làm sao?

- Tôi đâu có bỏ anh, anh Năm. Bỏ anh thì tôi còn ai?

Năm Lê hút chưa hết nửa điếu thuốc ném đi, đốt điếu khác:

- Mày mới làm được cái Phước Hưng hơi mát ruột một chút thì lại bị trả đũa. Thằng Tư Quân nó dẫn đơn vị đi đâu ra ngoài Ràng cho bị chụp chết 20 đứa vậy mậy?

- Dạ thì ảnh cũng đi ém quân, tính làm thêm một cú nữa cho ngoạn mục nhưng chẳng may.

- Chiến trường là phải luôn luôn đề phòng những cái chẳng may! Mày đã gặp ông chánh ủy mới chưa?

- Dạ, ông nào anh?

- Cái ông móc hang còng bị nó kẹp chớ ông nào.

Tôi nghĩ bụng: sao chuyện gì ông cũng biết hết ráo vậy Nên không dám chối. Tôi bèn đáp:

- Vụ thằng Năm Ngó làm sao đó chớ tôi không rõ.

- Lão già dềnh không biết người biết ta. Lão phải nhắm mấy mụ già trầu thì mới đánh nhanh thắng gọn chớ lao vô đám đó sao được. Tao nghe nói lão ta định xung phong, con nhỏ sợ quá phải xin giấy bịt cái hang còng, có không?

- Dạ, tôi không rành.

- Mày còn làm bộ thiệt thà nữa. Nó đeo mày, gỡ không ra đó.

Tôi đánh trống lảng:

- Dạ, cô ta gặp tôi có một lần đưa cho 2 triệu bạc, chỉ đủ nhét kẽ răng cọp đói thôi anh Năm!

- Mua gạo ăn đỡ đi rồi tính sau. Để lính đói nó trốn hết. Còn vụ Năm Thơi sao không thấy mày báo cáo?

- Dạ nhiều vụ quá, tôi không dám báo cáo.

Năm Thơi Dt đi họp xong, tạt về thăm vợ ở Cỏ Ống bị biệt kích bắn chết cả hai thầy trò.

Năm Lê lại hỏi:

- Nó đi Sài Gòn về đem cho vợ được mấy chục lượng vàng? Mẹ, giải phóng không mang tên ăn cướp cũng uổng!

Tôi cũng giật nẩy người, nhưng ông không truy kích, lại hỏi tiếp:

- Còn thằng Út Xiềng chui ở đâu mà bị moi?

- Dạ nó mới cưới vợ.

- Hừm, chỉ vậy thôi.

- Nó chui chung với 3 ông khác không rõ ở cơ quan nào bị xe tăng nó bắn chết cả hầm. Rồi sáng hôm sau nó chụp ngay chóc văn phòng tôi. Tôi đã thề không chui nhưng nói quá, chạy nó bắn chết nên phải chui. Nằm ở dưới nghe nó ăn cam ném vỏ trên nắp, thơm bát ngát.

- Kiểu như anh Ba kỳ đó.

- Nhưng may là không phải địa mà hầm khô có lỗ thông hơi.

Bàn xong kế hoạch tôi băng sông về Củ Chi. Mới tới nhà, thằng Tiển đã la bài hải:

- Anh Ba Nhẫn và anh Bảy Việt đói, dắt trinh sát ra Láng Cát đào đồ hộp của Mỹ mới rút, bị mìn nổ chết.

Thằng Tiển ngưng một chút rồi tiếp:

- Mà mìn lây mo của du kích!

- Mìn lây mo sao của du kích được?

- Dạ, em nghe nói du kích An Nhơn gài sao đó, em không rõ.

- Trời! Ba Nhẫn là Dvf. Bảy Việt là Df. Hai cán bộ D chết lãng nhách.

Tôi cho dời ngay văn phòng E xuống ấp Phú Mỹ sát bờ rạch Láng Thé cách hàng rào Đồng Dù có 3km đường chim bay. Ở đây tôi có thể yên giấc trong tiếng động cơ trực thăng và ánh đèn điện mờ nhạt của Tia Chớp Nhiệt Đới. Chơi với Mỹ thiệt hại đã đành. Không chơi cũng thiệt hại mà to hơn chơi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx