sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 120: Tiệc Tiễn Biệt Ai?

Sáu Lức đi thăm vợ về quảy theo một cái bao bố. Hỏi gì, bảo là "cây còn". Gặp tôi, Lức móc ra một gói mo cau vuông vắn và rút từ ba-lô ra một chai:

- Ông nhạc em gởi tặng an một chục rê thuốc Gò Vấp nguyên chất và một chai đế uống cháy cổ. Ông nói hồi nào tới giờ không có gặp ông chỉ huy nào điệu như anh.

Tôi kêu dân ghiền phân phát thuốc. Phút chốc khói lên mịt trời. Sáu Lức ra sau bếp hạ lệnh bắc nước sôi trảm thủ con chó. Cô Ẻng kêu oải oải bụm mặt chạy ra sân:

- Để em đi cho khuất đã!

Sáu Lức ném con chó xuống ao rồi lấy cây sào dìm lút. Chiếc bao sôi tim ục ục rồi im. Chập sau, Lức kéo chiếc bao lên, mở miệng, lôi con chó ra ngay chừ.

Mấy đứa nhỏ tiếp tay. Đứa xối nước sôi, đứa phụ cạo lông. Xong Lức đem đặt lên giá tréo rắc rơm thui, đứng canh lửa cho đều. Nếu để lửa già sẽ nứt da.

Mấy đứa nhỏ phụ sự chạy lăng xăng dưới quyền điều khiển của đại tướng kỳ lô Sáu Lức trong lúc cô Ẻng, cô Nê và mấy đứa dũng sĩ đứng thập thò ở cửa sau, vừa nhìn vừa cười, còn nàng Hai Nương thì nạt từng chập:

- Mấy con quỉ khéo làm bộ, chút nữa dọn lên vuốt đũa bây không kịp.

Tôi đang não lòng vì những chuyện phải giải quyết, thấy vui nên cũng ra góp phần:

- Mày làm rành không thua gì bắn đại liên đó Lức.

Sáu Lức đang lật ngửa con cầy để thui bề bụng, cười nói:

- Em thọ giáo ông già vợ em đó anh Hai. Anh có thêm ý kiến gì không?

- Mày không được bỏ món nào hết nghe!

- Dạ, không có bỏ đâu anh Hai. Không có thịt gì ngon bằng thịt chó!

- Lần sau tao nấu theo kiểu Bắc cho tụi bây thưởng thức.

- Kiểu Bắc là sao anh Hai?

- Là nấu theo khẩu vị miền Bắc.

- Ồ, có vụ đó nữa sao anh Hai?

- Có chớ! Kiểu Bắc cũng ngon như kiểu Nam.

Thằng Đá đang ôm rơm tới, xen vào:

- Anh "Nức" thui nhiều "nửa" hỏng cả đấy.

- Chó không thui thì làm sao mậy nhỏ?

- Ở ngoài em cạo "nông" xong rồi cho cả con vào "lồi nuộc nuôn".

Bọn con gái và đám trinh sát cười ran, thằng Tiển nói:

- Chó chớ bộ heo sao luộc?

Thằng Đá vênh mặt:

- Chó luộc chấm mắm tôm tuyệt lắm chứ!

Bọn trai gái lại cười rần, có đứa bịt mũi:

- Thịt chó mà chấm mắm tôm à? Ứ hự!

- Chấm mắm ruốc được không?

Thằng Đá bị áp đảo trước sự chế diễu của đám Nam Kỳ, nhưng cũng không chịu thua:

- Mấy anh nấu thịt chó như nấu chè ấy, ăn không có mùi chó. Vậy ăn thịt gà, thịt heo chớ ăn thịt chó làm gì? Ăn thịt chó cốt phải có mùi chó!

Cả bọn cười bò ra. Thằng Đá lại to tiếng:

- Hôm nào anh Hai mời ông Năm Sĩ về nấu cho mà ăn, xem có mê "ny" không!

Thấy trận đấu mép khó phân thắng bại, tôi lên tiếng:

- Nấu theo kiểu Bắc cũng ngon lắm tụi bây à. Tao đã từng nếm. Người ta nói ăn Bắc mặc Nam. Ăn Bắc có món thịt chó trong đó. Ở ngoài Bắc người ta gọi thịt chó chớ không gọi là "cầy" kiếc gì cả. Chó là chó!

Cô Ẻng hỏi:

- Thịt chó chấm mắm tôm nuốt sao vô anh Hai!

- Ngon lắm chớ em! Món này nhậu còn "cụp" hơn quay chảo của ta đấy.

Thằng Đá được thủ trưởng viện trợ hữu hiệu vênh cái mặt:

- Dề! không biết người ta bảo cho lại bướng.

Tôi an ủi nó:

- Để hôm nào anh rước ông Năm Sĩ về nấu kiểu Bắc cho anh em mình ăn để nhớ Bắc Giang nghe Đá. Nhưng em phải kiếm xin củ riềng và mẻ. Nấu theo kiểu Bắc mà không có 2 thứ này là không thể ra món Bắc.

- Còn ngò ba lá nữa chứ anh!

Tôi giải thích cho đám Nam Kỳ:

- Ngò ba lá là rau om đấy các em!- rồi quay sang Sáu Lức - Em định làm mấy món?

- Dạ đủ các món như ông nhạc em làm hôm đám cưới em!

Tôi lắc:

- Đơn đơn gọn gọn thôi em. Tình hình này không cho phép cù cưa như trước.

Sáu Lức nói:

- Món hon căn bản ăn với cơm nếp là không thể thiếu được! Kế đó là món quay chảo nước dừa để đưa cay coi như là món chủ lực bữa tiệc. Gồm cái ức và hai bên sườn non ăn với rau sống, mỗi miếng một ly bầu. Rượu cay thịt ngọt nuốt vô cuống họng nghe on ót như cá lóc vô hang nghen anh Hai. Rồi kế đó là sườn khìa là món cơ sở ăn cơm cũng được mà nhậu cũng không thua món nào!

Thằng Tiển hỏi:

- Kế chủ lực tới địa phương quân phải không anh Sáu?

- Thịt chó không có món nào kém món nào - Sáu Lức cười chất phác - Nó chỉ dọn ra trước hay sau thôi, còn vai tuồng vẫn ngang nhau.

- Sau sườn khìa tới món gì, anh Hai?

Thằng Đá hỏi, Sáu Lức đáp liền:

- Để anh Sáu giải thích theo sách mà ông nhạc anh dạy cho em nghe. Sau khi đã no nửa bụng thì người đầu bếp cho khách đưa cay bằng món dồi.

- Không có chả chìa à?

- Ấy. khoan đã nhóc. Dồi là món qúi nhất!

- Sống không ăn miếng dồi chó, chết xuống âm phủ còn thèm! - Thằng Đá vuốt đuôi.

Sáu Lức được hậu thuẩn hứng thú tiếp:

- Dồi có 2 thứ: Dồi trường to bằng đầu đạn đại liên, dồi non to cỡ viên đạn trung liên, vừa miệng lủm. Ăn thịt chó cũng như đánh trận. Quạt xong hon và quay chảo thì cũng như nổ loạt đầu, kế đó tỉa dần những ổ đề kháng là dồi đó chú Bắc Kỳ con!

Cô Ẻng chắt lưỡi:

- Anh Sáu từ ngày cưới vợ không còn chửi thề nữa và học được nghề nấu thịt chó. Tiến bộ ghê!

- Ừ, các cô cũng nên có chồng đi để tiến bộ như tôi. Chừng đó chạy kiếm chó tôi làm đầu bếp cho!

Mấy cô gái bị Sáu Lức ghẹo, đấm lưng nhau cười khúc khích.

- Còn cái xương mông Đắt Kỷ em dâng cho Trụ Vương lúc nào?- Tôi hỏi bất ngờ, Sáu Lức ngớ ra:

- Xương mông Đắt Kỷ là cái gì anh Hai?

- Hì hì..như vậy chú mày học chưa hết binh thơ của ông nhạc - Tôi trỏ con chó đang nằm ngửa trên giá tréo, 4 cẳng cong queo rất đẹp. Răng nó nhe ra như cười đời - Con chó có 2 món ngon. Nhất là cái ức, từ chót sườn tới đuôi. Người Bắc sành ăn gọi là cái "lằm". Nhì là cái xương mông từ nửa mông đến chót đuôi. Người Nam điệu nghệ gọi là cái "đòn dông". Bợm nhậu gọi là cái xương mông Đắt Kỷ hoặc cái cù lẳng bà Võ Hậu. Để chốc nữa anh chỉ cho cách nấu cái lằm và cáixương mông.

- Anh nói nghe thèm chảy nước miếng! Thôi nói luôn đi anh Hai!

Tôi tiếp:

- Cái lằm có 2 cách nấu. Một là ướp ngũ vị hưong quay chảo nước dừa rồi xắc ra nhu thịt heo ba rọi. Hai là cuốn nó lại bó cho chặt bằng lá sả, bỏ vô nồi hon luộc chín vớt ra khìa cho vàng, rồi cũng thái mỏng dọn kèm với rau sống chuối khế.

- Còn cái xương mông Đắc Kỷ?

- Thôi để chốc nữa anh làm cho các em coi, rồi lần sau tự nấu lấy!

- Trời, sao chuyện gì anh cũng biết hết vậy anh Hai?

- Anh là dân bảy phủ sống đủ mọi nơi mà. Đứa nào chạy đi mua tương hột về nghiền ra làm nước mắm thấm cho điệu nghe. Nước mắm thấm là món quan trọng chiếm phân nửa bữa tiệc chó đấy. Thịt ngon mà nước mắm dở cũng mất giá trị. Để anh phụ trách món này cho. Nhớ phải cung cấp cho đủ các thứ: sả, ớt, tỏi, nước cốt dừa, đậu nành và cái óc chó.

Thằng Tiển kêu lên:

- Óc chó làm chi anh Hai?

- Ấy để chút nữa anh chỉ cho. Bí quyết nhà nghề! Nước mắm anh sáng chế hơn người là nhờ cái óc chó đó em!... Thôi tản ra đi. Ai về vị trí nấy. Để thằng Tiển, thằng Đá và mấy cô giúp cho chú Sáu cũng đủ rồi. Chùm nhum ở đây, nó thấy cho một quả dưa là hết ăn!

Sáu Lức đã thui xong con chó. Bề lưng bề bụng đều vàng tươi rịn mỡ. Cái đuôi cong lên như cù ngoéo.

- Được chưa anh Hai?

- Chú cho nắm rơm thui cho vàng kẹt đùi. Mà thôi, vậy cũng được rồi.

Sáu Lức xách cẳng đem con chó lại bờ mương đặt trên mấy tàu lá chuối thằng Tiển đã lót sẵn. Sáu Lức pha trò:

- Để ông Tám Lê "giải phẩu" nghe mầy! Xin lỗi, tao bắt chước ông Tám Lê không thuốc tê thuốc mê nghen!

Con chó nhe răng như cười. Cái cười hiền hậu, vô tư vừa mọi rợ vừa thách thức.

Bảy Ga và Tư Quân, Hai Khởi ở đâu xộc tới. Tư Quân đưa tôi tờ công văn và nói:

- Chơi vầy, cầy chơi!

- Cái gì vậy? - Tôi cầm tờ pơ-luya, lật qua trở lại không đọc.

Bảy Ga bảo:

- Quân không cho bộ đội đóng trong xóm nữa. Bảo tự lực ra rừng.

Tôi thấy chuyện quan trọng nên lôi cả bọn vào nhà.

Đọc xong tờ giấy, tôi gắt thinh không:

- Như vầy nghĩa là sao?

Hai Khởi nói:

- Các chả bị dân phản đối nên mới ra cái công văn này.

- Ai phản đối?

- Sau khi tụi Năm Sĩ bị pháo dập ở Tầm Lanh, dân không cho bộ đội đóng trong nhà.

- Đó không phải là trận đầu tiên bị dập.

Tư Quân, Bảy Ga lặng thinh, chỉ Hai Khởi gầm thét:

- Để giặc cho mấy chả đánh! Mình ra rừng ở rồi thành khỉ luôn.

Tôi biết tánh Hai Khởi nóng như lửa, nhưng là con người đáng ey6u. Nếu tôi chêm thêm một câu, y dám xách súng rượt mấy lão già quận như Hoàng Thọ rượt mấy ông chủ tịch hồi trước lắm đó. Tôi giằn y lại:

- Để hỏi cho rõ. Quận là quận ủy hay quận đội mới được!

Hai Khởi gầm lên:

- Không quận nào có quyền ra cái công văn này!

Hai Khởi cởi súng. Tôi chặn tay y lại. Nếu không y sẽ ném trả và về nhà. Một khi đã về, khó mà trục lại như Tư Cao, Sáu Thanh, Năm No.

- Ông nghe tôi. Đừng nóng mới giải quyết được.

Thằng Đá lại bảo:

- Có điện thoại cho anh Hai.

Tôi bảo Bảy Ga trả lời. Và quay sang Hai Khởi:

- Không có chữ ký. Chỉ có cái mộc trơn, không biết quận ủy hay quận đội.

- Vậy lệnh của ai?

Bảy Ga trở lại, ngồi cú sụ thở hắt ra.

- Ai vậy? - Tôi hỏi.

Bảy Ga làm thinh. Tôi gắt:

- Chuyện gì?

- Mấy chả không cho đào công sự trước văn phòng.

- Văn phòng nào?

- Quận đôi.

- Ơi! Mấy thằng gà rót. - Hai Khởi cười - Giặc thì không dám đánh, đợi người ta đánh xong, đi hôi cả xe bò đem về giấu chia chác.

Tôi gọi Sáu Lức vào:

- Em cho đào công sự phòng không ở đâu?

- Dạ ngay trước bụi tre.

- Rồi sao?

- Mấy chả bảo dời trịt qua một bên gần bìa ruộng. Em nói chỗ đó không có lợi thế. Em cự: Lính chỉ có một chỉ huy. Tôi chỉ biết nghe lệnh Hai Hà. Ông ta bảo ổng chỉ huy Hai Hà! Em bảo lại đẳng mà chỉ huy, ổng bảo: Hai Hà lại đây nhận lịnh tao!

- Rồi em nói sao?

- Em trật quần đưa cho thằng chả! - Sáu Lức giận tím môi- Anh để em đẩy cho thằng chả vài loạt.

- Bậy nào. Mũi dại lái chịu đòn! Mày để tao đi lạy người ta mà xin lỗi.

- Lỗi phải gì anh! Để em bắt mấy chả xiềng vô gốc cây chờ Mỹ đổ dù cho thằng chả đánh.

Tôi quảy xắc-cốt đi gặp ông đầu trọc Hai Mỏ.

Hai Mỏ oán mấy ông cán quân sự "bị khui hần" chỉ điểm, rải truyền đơn nên ghét lây E của tôi. Gặp y tôi nói ngay:

- Tôi không muốn chống lệnh, nên thi hành ngay bây giờ. Tôi sẽ di quân gấp ngay qua Trảng Bàng. Nhưng xin báo cho đồng chí bí thư hay: chúng nó sẽ chụp cấp sư đoàn vùng này ngày mai. Vì thế tôi cho bố trí mặt trận vậy đó. Nếu đồng chí không cho, tôi rút đi ngay.

Hai Mỏ đứng chết trân như trời trồng, mắt chớp chớp, môi run run. Tôi nói:

- Đồng chí ở lại tránh đạn nghe! - Tôi vội vàng quay lưng đi.

Hai Mỏ nắm quai xắc-cốt của tôi ghịch lại, giọng run bắn lên:

- Bây giờ làm sao đồng chí?

- Dạ, chúng tôi là lính, có giặc thì đánh, không có giặc thì nằm chờ giặc tới. Bây giờ các đồng chí không cho chúng tôi đóng trong xóm ở toàn quận Củ Chi thì chúng tôi sang đóng trong xóm quận Trảng Bàng. Ở bên đó người ta không đuổi bộ đội ra rừng như ở bên này.

Hai Mỏ phân trần:

- Sau vụ Tầm Lanh dân chúng mất tinh thần nên mới vậy đó. Chớ trước kia đâu có. Thôi, coi như cái lệnh kia vô giá trị!

... Tôi quảy xắc-cốt về. Đám Bảy Ga ra cửa nhao nhao:

- Thế nào?

- Dọn ra nhậu!

- Ổng còn đuổi mình nữa hết?

- Tui cho gánh át Bầu Rệp của ổng cuốn màn mà chạy vắt giò lên cổ một phen cho biết mặt.

Thịt chó dọn ra, đủ các món cơ bản, chủ lực, cơ sở khói bốc mịt mù bát ngát.

Nhìn qua, tôi nói:

- Cái xương mông Đắt Kỷ đẹp quá!

Sáu Lức hớn hở:

- Anh Hai thâu em làm đệ tử được chưa?

- Mày là thầy của ổng chớ đệ tử gì! - Hai Khởi nạt ngang.

- Em đâu dám, anh Hai!

- Mày vô nhà người ta có một ngày mà cuỗm được con gái người ta, còn ổng xách ống điếu không, chạy mấy năm nay chẳng được lọn thuốc nào hết, không thấy sao?

- Nhờ ổng mà em mới được chớ em tài gì!

- Còn món gì nữa đem luôn lên để ta tổng công kích một lúc!

- Còn sạc-rơ mà anh Hai! - Thằng Tiển bưng lên một chậu to.

- Ờ sườn ló coi giống băng AK.

- Xương mông Đắc Kỷ nghe ghê quá, em muốn đổi tên lại là Bộc phá lồi được không anh Hai?

- Món đó không có mà cạp! Đứa nào ghê đưa cho tao!

- Còn 4 cái "vựng" và cái thủ cấp đâu Lức? - Tôi hỏi.

- Dạ, em còn để kia, chờ lệnh anh mới tính tới.

- Đứa nào bắc trả lên nấu cháo đậu xanh. Nhậu xong khuya húp, giải nghể là khoẻ ru.

Lời qua tiếng lại buổi tiệc vui nổ trời. Bảy Ga hỏi tôi:

- Anh giải quyết vụ đào công sự thế nào anh Hai?

Tôi gắp miếng dồi đưa cho y và bảo:

- Cứ yên tâm. Ai dời thì dời, mình không có đi đâu hết. Ít bữa mình qua Trảng Bàng ở, để Củ Chi B52 ỉa vài bãi cho mấy chả đội, hết ngông nghênh cái mỏ.

Hai Khời cười:

- Đầu trọc như cái gáo, đội được mấy trái?

Ăn nhậu vui là nhờ nói trật đường rầy với nhau mà không có ai đi báo cáo cấp trên. Hội ve chai chống Mỹ thành lập ngày tôi mới về Củ Chi năm 65, bốn năm hoạt động không kết nạp được một hội viên nào, ngoài Năm Sĩ, còn hội viên trung kiên đều lên bàn thờ nằm sắp lớp. Ba Tố, Sáu Đùng, Sáu Đồng Đen, Sáu Uya, Tư Nhựt, Sáu Phấn, một dọc dài từ Bắc vô Nam, từ R xuống Củ Chi, nay ngó lại chỉ còn mình tôi. Chẳng lẽ lại bãi chức như Tổng bí đao, Thiên Lôi này đâu có phạm khuyết điểm gì nghiêm trọng để bị kỷ luật dối, ngụy trang dưới hình thức từ chức.

Hai Khởi gắp một miếng quay chảo bỏ vô chén tôi, Bảy Ga ém thêm mấy miếng khế rau sống. Sáu Lức rót rượu đầy ly và nói:

- Em kính anh một ly đền ơn đáp ngãi đó anh Hai. Ông già vợ em gởi lời thăm anh mạnh giỏi.

Bảy Ga nói:

- Đạn vô lòng rồi, thầy đưa ngay bon bãi trực thăng Đồng Dù đi.

Tôi vừa hoàn thành nhiệm vụ đợt 1 thì Hai Khởi gắp tiếp cho tôi miếng dồi non:

- Đây là viên AK. Anh tỉa thêm cái chân kia của thằng Lịnh đi!

Tôi thừa thắng xông lên bắn một phát "dồi non" dễ như.... ăn.

Thì thằng Đá bẻ miếng xương mông Đặt Kỷ đưa cho tôi:

- Anh xơi mẩu này hết nhớ... Mây Bắc Giang.

- Cái thằng cu con này cũng đa tình dữ he!- Tôi lại úp cạn ly và hỏi Sáu Lức - Vợ em có "bầu non" chưa Lức?

- Dạ, nhờ Trời, em bắn cấp tập trong một tháng anh cho nghỉ phép nên vợ em đã có "cứt chuột". Em đưa về Bến Lức giao cho ông bà già em rồi. Em dặn hễ vợ em sanh con trai thì đặt tên là Đại, còn gái đặt tên Liên. Đó là kỷ niệm em bắn đại liên trong E mình.

Thằng Tiển ém miệng tôi bằng một miếng sườn ló chấm mắm thấm.

Nước mắm quậy với óc vừa béo vừa ngọt, mặn mà. Tiện tay tôi bẻ luôn cái đuôi cong queo nhai dòn rụm.

Hai Khởi nói:

- Thầy Hai xơi cái đuôi coi chừng đơn vị mình cầm đèn đỏ đấy.

Tôi cười:

- Ở ngoài rừng khỉ đâu còn biết đèn gì là đèn gì mà lo, ông tha..mu!

Đời lính Lê Dương của Thiên Lôi, uống cạn cả 3 đại dương đế, nhưng chưa bao giờ nghe giọt rượu cay đắng như hôm nay. Uống với bộ mặt vui mừng trong lòng héo hắt lời chia ly không thể nói: Sau bữa tiệc, đơn vị sẽ phân tán. Con bò sả ra làm 3 mảnh còn kéo xe được nữa không? Tôi bảo phát cho mấy cô cấp dưỡng quân trang, tiền sinh hoạt 3 tháng rồi cho về nhà. Họ hỏi lý do? Tôi bảo Hai Khởi sẽ trả lời sau. Không ai biết gì về lệnh phân tán mỏng tức là chánh qui trở thành chánh rùa.

Thằng Đá mắc võng cho tôi:

- Anh có say không anh Hai?

- Say lắm. Em gác điện thoại. Có ai kêu chuyểnsang cho anh Bảy trả lời.

- Em chưa thấy anh say bao giờ!

Sự thực tôi đâu có say. Rượu vào tôi chỉ thấy nóng, nhưng trí óc vẫn sáng suốt. Nhiều khi vừa chỉ huy, vừa nốc ba-xi-đế kia mà. Hôm nay cũng thế. Tên Thiên Lôi trùm tấm vải dù rút đầu vào mép võng. Đầu óc hiệnlên quãng đời xa thẳm trong dĩ vãng và chuỗi ngày gần trấn thủ Củ Chi. 22 năm đánh Tây rồi đánh Mỹ, không một ngày rời súng.

Tôi muốn ngủ một giấc dài như vừa ăn một nồi cháo lú dưới Diêm đình để quên hết mọi việc trước giờ đi đầy thai. Nhưng không sao ngủ được!

Tôi chợt nhớ chuyện Thống chế Vatutin, trong chiến tranh chống Hitle đã tạo ra những chiến thắng trên đường Vo-lô-lam-skơ, những chiến sĩ Triều Tiên dưới chiến hào Thượng Cam Lĩnh, chàng thanh niên Pét-sô-rin bất hạnh trong mối tình thật đẹp với tiểu thư Mary

Tôi là ai trong những nhân vật này?

Không ai cả. Tôi là tôi. Tên Thiên Lôi vác búa đi đánh khắp thiên hạ nhưng không chết ai, nhìn lại búa gãy cán và thân mình đầy thương tích.

Bỗng nhiên câu chuyện "địa chui qua sông " trở lại trong đầu tôi. Tiếng của Sáu Hùm đẩy cây: "Địa này xây bằng bê-tông chui qua sông Sài Gòn đó nghe anh. Em đai qua Thạnh Anh trở về chỉ trong một ngày. Nhiều lần chui, nghe giang thuyền lưót qua, sóng vỗ lách tách trên đầu."

Ờ... ờ sóng vỗ lách tách. Sao chú không thò tay níu bánh lái nó lại?

Năm Sĩ giơ bình toong trút vào mồm ực ực. Thằng người B52 giằng lại đút vào mồm Năm Sĩ một hộp thịt Mỹ chưa khui trong lúc Tư Cheo đưa ống trúc cho hắn.

- Rượu cần này tôi làm không giống trên Lào Kay.

Con hùm nhe răng ngoạm luôn cái đầu thằng bí thư trọc lẫn miếng thịt chó khìa...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx