sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 129: Những Món Quà Bất Ngờ

- Anh đưa em một quãng đường để em hỏi thêm một ít kinh nghiệm...chiến đấu.

Nê rưng rưng nước mắt nói với tôi.

Hai Khởi bảo:

- Lên chức Quận Đội Phó rồi còn nhõng nhẽo.

- Nó chỉ nhõng nhẽo với anh thôi.- Út đầu đỏ tiếp.

Mỗi người một câu chêm vô, nhưng Bảy Nê không ngán. Nàng trả mánh.

- Em xin về đây cốt là để gần gũi và học tập anh Hai, nay em phải đi xuống đó xa ảnh. Anh Hai à, anh không cho em đi được không?

Tôi bảo:

- Lệnh của Quân Khu đâu phải lệnh của anh.

Hai Khởi nói:

- Hổng đi thì cứ ở lại chớ lo gì. Nhưng rồi mai mốt ông Năm Đăng ổng cho người đem kiệu xuống rước lên Gò Gâu làm cai phó tụi Sàigòn-quay có chịu không?

Nê phụng phịu:

- Em thật tình không muốn đi chút nào!

Hai Khởi cười:

- Trời, em là rũng sĩ mà không xuống Nam Chi thì đi đâu! Ở dưới xe tăng như bọ hung, cá nhái bù nốc cá lẹp như ruồi, muốn lập công chừng nào cũng sẵn mục tiêu cho phát hoả.

- Thôi anh ơi! Đi xuống đó là hết có về.

Út đầu đỏ nói:

- Con nhỏ dại mồm dại miệng dữ hôn! Củ Chi này có mấy đứa được ở trên đề bạt như vậy. Người đáng buồn là tao nè. Canh sôi cơm cạn mà không có tay bây giúp thì làm sao có cho lính ăn? Tao nhớ lần đóng ở Trảng Cỏ, trực thăng dọn bãi bắn bể cái chảo cơm mà bây cứu được. Đến chừng đánh trận xong, cơm không sống chỉ hơi khê chút đỉnh thôi. Bởi vậy kỳ này mày đi, tụi lính nó buồn lắm, còn tao cũng muốn khóc, nhưng tao già rồi khóc mếu ai coi cho!

Cô nàng đã xốc ba-lô lên lưng, bao đạn AK quàng trước ngực, súng khoác lên vai, nhưng Hai Khởi còn ghẹo:

- Coi phải thế cháu bà Phó Tư Lệnh quá chời!

Út đầu đỏ còn nói ráng:

- Xuống đó tao chỉ ngại cho mày một điều đó Nê.

- Điều gì chú Út nói cho biết để cháu đề phòng?

- Thằng Năm Ngó có tật ngó. Nó "ngó" chỗ nào thì hại chỗ đó. Mày thấy không? Hồi Đồng Khởi nó xách cù nèo chạy long tong chớ đâu phải cán kiếc gì thế mà bà Sáu Bầu ngoài Bến Mương bị nó "ngó" hai phát lọt ra 2 cục.

Bảy Nê nguýt:

- Chú Út nói chuyện gì đâu không hè!

Tôi lấy cây K54 của tôi quàng cho Nê, bảo:

- Đây là anh kỷ niệm cho em trong mấy năm chiến đấu chung với anh. Anh chúc em lập công nhiều hơn nữa.

Cả đoàn nhân viên cán bộ văn phòng đưa Nê lên đường.

Hai Khởi bảo:

- Khi đến Ngã Ba thì cô quận đội phó và mấy cậu trinh sát đi Nam Chi, rẽ phải, còn Thầy về mau, kẻo quả bầu ở nhà bể bất tử không có ai giúp đỡ!

Đến Ngã Ba, chỉ còn tôi và Nê. Nàng bảo:

- Anh Hai đến nhà ông Hai Bụng khuất chòm tre kia cho em hỏi chuyện này một chút.

Nhà Hai Bụng xã đội trưởng lợp ngói, ba căn hai chái. Nhưng bây giờ chỉ còn cái nền và nhà bếp. Trong nhà bếp có cái hầm thật lớn để dành cho lũ trẻ con. Tôi đã từng ngủ ké ở đây những lúc lỡ đường. Nghe Bảy Nê nói, tôi đi theo nàng. Chốc nữa trở lại Ngã Ba chỉ mất 15 phút.

Trời ngả sang hoàng hôn. Mây đỏ bầm phủ kín một góc trời. Ở Củ Chi buổi chiều không phải là thời khắc nghỉ ngơi mà là thời khắc nhận tin buồn. Cả ngày bom pháo xe tăng hoạt động, chiều lại khắp nơi hay tin. Dưới làn đạn xe tăng có gì khác hơn tin đổ máu.

Nê bảo:

- Chắc bây giờ ổng cho trẻ con xuống hầm hết rồi! Để em kêu.

Tôi ngăn:

- Em có hỏi gì thì hỏi mau đi chớ kêu réo người ta làm gì!

Nhưng nàng đã vọt vô nhà rồi trở ra không giấu được nỗi vui mừng trong giọng nói:

- Chắc ổng đi ngủ chung với du kích. Còn bả và sắp nhỏ tản ra Trung Hoà hết rồi. Trời còn sớm, anh vô đây em hỏi chút.

Rồi nàng bảo hai cậu trinh sát:

- Hai em vô nhà kia nghỉ, chừng nào làm việc xong với anh Hai, chị kêu.

Tôi sốt ruột trở về, nhưng trước sự quyết định của cô quận đội tôi bất cập và không chống đối gì hết. Cứ ngoan ngoãn vâng theo.

- Hầm tốt quá anh ạ.- Nê quét đèn pin vào lòng hầm và nói - Anh vô để đồ nghỉ đi rồi em hỏi anh về "trận đánh đồn Thái Mỹ".

Tôi rất khó chịu về trận Thái Mỹ vừa rồi. Bảy Mô bảo là tôi ra lệnh. Mô đang nằm y xá, nay nghe Nê nói thì tôi muốn biết thêm nguyên do.

Nàng đẩy tôi vào hầm và lấy chiếc đèn nhỏ làm bằng chai alcool de menthe thắp lên. Đóm sang bằng hạt đậu xanh toả mờ trong hầm. Nàng nhanh nhẹn móc bản đồ trải ra.

- Đây là Thái Mỹ. Đội nữ tấn công từ điểm này.

Tôi nói, không ngó vào bản đồ:

- Các em đánh như vậy cầm chắc thất bại trong tay. Thái Mỹ tái đóng nguy hiểm và mạnh hơn Thái Mỹ trước kia. Vậy mà các em chỉ có AK thì làm sao hạ được?

Nê nói:

- Con Mô đã từng chiến đấu, lẽ gì nó đi đánh một trận như vậy, anh biết tại sao không?

Tôi ngồi im, Nê tiếp:

- Nó đánh Thái Mỹ không phải để hạ đồn mà để đồn hạ.

- Em nói gì kỳ vậy?

Nàng ủi mặt vào vai tôi:

- Thiệt vậy mà.

- Nghĩa là sao?

- Anh sáng suốt lắm mà không hiểu à?

Tôi lắc. Nê hỏi:

- Anh có đi thăm nó chưa?

- Rồi.

- Vết thương nó lành chưa?

- Còn băng.

- Không bao giờ lành! Không bao giờ!

- Sao vậy?

- Ngay tim làm sao trị được?

Tôi lặng thinh. Nê lắc vai tôi:

- Bây giờ anh hiểu chưa?

- Chưa hiểu. Không hiểu gì hết.

Tôi kệu thầm trong tâm linh. Tôi muốn cho đơn vị hiểu đó chỉ là một sự bốc tếu của nàng dũng sĩ thôi, không gì khác.

- Thôi để anh về.

Nê cười:

- Em chưa hỏi hết!

- Đó chỉ là một trận đánh trung bình, không có kinh nghiệm gì đáng học.

- Theo em đó là một trận kiểu mẫu.

Tôi định chui ra. Còn nàng thì xếp tấm bản đồ lại. Ngọn đèn vụt tắt.

Tôi nghe hơi ấm phả vào mặt tôi. Tôi quờ tìm chiếc đèn pin, nhưng nàng chặn lại.

- Trực thăng soi tới kia cà.- Giọng nàng run run - Anh đừng để em phải đánh một trận như Thái Mỹ nghe.

- Về Nam Chi làm sao có Thái Mỹ?

- Ở dưới Nam Chi không có thì em lên Bắc Chi!

- Không nên đánh một cái bót hai lần. Đó là kinh nghiệm của anh.

- Tại sao vậy anh?

Tôi thành thật:

- Đứng về tâm lý, lính mình chủ quan. Đã hạ được một lần bây giờ xem thường. Còn bên địch, đã bị hạ một lần, kẻ địch quyết cố thủ không để bị hạ lần nữa. Ngoài ra về mặt bố phòng, chúng thay đổi, về mặt vũ khí thì tăng cường. Tên xếp đồn thứ hai đổi lại bao giờ cũng cao cấp hơn hoặc kinh nghiệm hơn tên trước. Em coi Thái Mỹ bây giờ thì biết. Có phải vậy không?

Nê thích thú cười rúc rích. Tôi muốn lấy sự thực ra mà giảng giải nhưng Nê bắt quẹo lại lý do đánh Thái Mỹ của Bảy Mô.

-Anh ác thật!

- Anh đâu có ra cái lệnh gì kỳ như vậy!

Nê cứ để cho cuộc đối thoại chìm trong bóng tối. Nàng gắt yêu:

- Anh thiệt à!

- Thôi để anh đi về!

Bất ngờ hai tay nàng ôm quàng lấy tôi và tôi nghe tiếng thầm thì:

- Anh không để ý gì hết á!

- Chịp, tình hình căng thẳng quá em à.

- Căng thẳng sao còn đám cưới? Anh không biết con Mô đối với anh ra sao à?

- Thôi buông anh ra!

- Nó yêu anh cho nên nó rước má nó vô.

- Chịp... là để anh mượn lúa cho bộ đội ăn, chớ đâu có việc gì.

- Rồi sao nó vác AK đi đánh đồn. Nó liều mạng đó...

Nê ôm miết lấy tôi, thì thào:

- Anh cho em.

- Không được đâu em!

- Sao anh hà tiện với em vậy. Anh có biết em xin về văn phòng nấu cơm là để gần anh không? Em tha thiết mà anh cứ lơ là. Đêm ngủ hầm Sáu Hùm, pháo bắn em lăn xuống võng anh. Em...Em...- Nàng lắp bắp - Mấy đứa nó đẹp hơn em nhưng không thương anh bằng em. Anh đè trên mình em, em nghĩ anh sẽ..sẽ...

- Bây giờ anh có vợ rồi em à!

- Em chưa biết yêu ai, chỉ anh thôi.

- Một tiếng nổ cũng là một trận đánh. Rồi em sẽ có chồng có con vớí người ta.

- Người chồng lý tưởng của em là anh đây.

- Em đừng nói vậy.

- Em nói thật. Em không lấy chồng! Xuống Nam Chi còn sống sao được mà hòng chồng con!... Anh nghe tim em đập đây này - Nàng cầm tay tôi luồn vào áo, giọng càng đứt quãng. - Em không sống đâu anh, em không còn gặp lại anh đâu anh Hai. Của anh đấy, em cho anh đấy! Tất cả, tất cả không tiếc với anh một thứ gì.

Rồi nàng úp mặt vào vai tôi.

...Tôi vừa đi vừa chạy trong đêm đen mịt không nhìn trái ngó phải gì hết mà tôi vẫn tới nhà. Như một kẻ sống sót. Như vừa qua một ác mộng kinh hoàng.

Tôi đập cửa rầm rầm:

- Thu Hà! Thu Hà!

Hà sờ soạng mở cửa, tưởng tôi bị giặc đuổi.

- Anh sao vậy?

- Không sao cả!

- Sao anh về khuya vậy? Không ở sáng về!

- Không... ở... ở...được em ạ.

Tôi vào nhà đi thẳng vô hầm, vừa ngả vật ra vừa hỏi "Ở nhà con có máy không em?"

Có lẽ Thu Hà tưởng tôi vừa giải quyết xong việc gì ở đơn vị hệ trọng lắm (Mà hệ trọng thật!) nên không hỏi gì cả. Nàng chỉ đáp:

- Con máy tới 3 lần.- Rồi cầm tay tôi đặt trên hông nàng - Nó máy mạnh, em hơi đau.

Tôi cứ để bàn tay như thế mà ngủ luôn với cảm giác đang ôm con mình. Đến chừng nghe bàn chân bị giật giật mới thức.

Tiếng Thu Hà:

- Anh ơi dậy, dậy, có em gái anh đến.

- Em gái anh? - Tôi vọt ra không kịp rửa mặt.

- Ở dưới Tân Bửu lên đó.- Thu Hà trỏ tay.

Tôi bàng hoàng bước ra và nhìn một con "thòi lòi" mắt thồ lộ đen ngời đang ngồi đối diện với Thu Hà. Hai người nắm tay nhau có vẻ thân mật như quen hồi đời nào. Tôi như cái máy lùi nhanh trở lại, chạm trán vào góc cột, nhoáng lửa.

Em gái anh? Hai đứa em gái tôi đã có chồng có con chớ đâu còn son trẻ như cô nàng. Cách ăn mặc trang điểm lại càng làm cho tôi sợ hãi. Tóc quăn dợn. Kính dâm bí ẩn. Cuộc tao ngộ chiến này, rút lui thì bể mặt còn choảng thi sẽ không còn "nguyên Giáp".

- Anh ơi! ra đây cho cô Út gặp mau đi! Làm gì ở trỏng lâu vậy? - Thu Hà giục.

Tôi cầm chiếc khăn vừa lau mặt vừa bước ra, miệng cáo lỗi:

- Đêm qua thức khuya giải quyết công việc nên ngủ trưa.

Người con gái đứng dậy chạy tới ôm chầm lấy tôi, reo lên và nói không hở miệng:

- Anh Hai, anh khoẻ không? Ba má nhớ anh nên bảo em xuống thăm.

Tôi đang chuẩn bị đối phó: nếu xe tăng càn thì phải dùng B40 hay đại liên, nếu pháo giã thì chui ở đâu, còn nếu tình hình xấu nhất: B52 thì phải gồng mình chịu v.v...Nhưng trái ngược với sự dự định của ông Tham Mưu, nàng có vẻ hoà hợp hoà giải hiền khô. Tôi kịp thời chuyển cung để hoà tấu. Tôi cũng vuốt tóc vuốt lưng nàng...em gái.

- Anh cũng nhớ nhà lắm nhưng bận việc nên ơ ơ...mà anh đâu có về nhà được.

Nàng em gái vẫn tỉnh bơ:

- Ba má nghe anh "tiên bố" nên bảo em đem đồ lên cho anh, nhưng tình hình động nên không đi kịp ngày.

Tôi lấy làm lạ "đám cưới chạy tang" sao gia đình tôi ở tận Sàigòn lại hay? Nàng tiếp:

- Ba má hay tin sắp có cháu bồng nên bảo em may đồ cho cháu.- Nàng lấy bọc lôi ra quần áo trẻ con, nói tía lia. - Gái thì mặc bộ đồ đầm, còn trai thì diện đồ lính thủy. Có cả mũ len cho ấm mỏ ác. Này, đôi giày nhỏ xíu, xinh ghê. Chị Hai thèm chua hay thèm ngọt?

Thu Hà nói:

- Thèm ngọt nhưng không mua được đường.

- Vậy thì con trai rồi. Để kỳ sau em sẽ mang thêm đồ con trai. Anh chị có định đặt tên gì chưa? Có lẽ anh chị sẽ lấy tên xã ấp anh chị chung sống mà đặt để giữ kỷ niệm như Bàu Trăn, Bàu Chứa, Cây Điệp,Trại Bà Huệ, Củ Chi.

- Ừa, sao cô Út rành địa danh ở đây hết vậy?.- Thu Hà hỏi.

- Em đã từng đến Ràng ở mấy ngày mà...Lần đó má cũng có vô. Cả nhà làm tiệc vui lắm há anh Hai? hé hé...coi kìa sao anh làm thinh vậy?

- Ở ờ... thiệt vui!

Cô "em gái" đứng dậy cáo từ:

- Em phải về ngay kẻo không kịp.

Thu Hà nói:

- Đây ra quốc lộ vọt 2 tiếng là về tới Tân Bửu chớ gì cô Út.

- Em không đi đường đó chị à.. Em ra Thái M...ỹ rồi quẹo lên ra quốc lộ.

- Ủa sao cô đi vòng vo kỳ vậy?

- Em thích đi con đường Thái Mỹ. Chỉ có con đường đó em mới đến Sàigòng thôi.

Rồi không để ai nói gì thêm, nàng đứng dậy đi ra thềm nổ máy xe, vút đi như bão tố không quay lại.

Hú viá! Cho tới nay, hơn 30 năm qua - Tôi không hiểu hôm đó Thu Hà có biết tôi đóng kịch với "người tình có trái tim rực lửa" hay không? Thôi, coi như nàng không biết để được sống yên ổn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx