sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Mật mã của Hoàng Đế (39 Manh Mối - Quyển 8) - Chương 12

Cái áo choàng cam có vẻ rất hợp với Dan – như thể Dan được sinh ra để mặc nó.

"Ai chụp dùm tui tấm hình với?" Trong đầu thằng nhóc hiện lên cả bộ sưu tập. Tấm hình này sẽ là tấm có giá trị nhất. Chắc nó sẽ rửa tấm hình ra cả sáu mươi mét chiều rộng. Nó sẽ chiếm nguyên bức tường trong phòng trưng bày thành tích của nó. "Không được chụp hình."

Dan tan nát. Nó há miệng tính phản đối nhưng rồi lại thôi. Ai dám tranh luận với một anh chàng có thể vặn đứt tay bạn và đánh bạn tới chết, tới giọt máu cuối cùng chứ.“ Vậy chí ít cháu được giữ lại bộ đồ chứ?” Đối thủ của nó mỉm cười khoan dung. Bài học bắt đầu. Dan đã hình dung mình tung bay thật dễ dàng. Nhưng nó cũng không ngạc nhiên khi mọi chuyện không xảy ra như vậy. Như bao người mới nhập môn, nó bắt đầu với bài nhập môn – đấm và đá đơn giản, và học cách ngã.

Không có gì tuyệt hơn như vậy, nó ngẫm nghĩ, đập tay lên thảm khi té-nổ. Học kung fu - Wushu - trong một nơi bí mật của chùa Thiếu Lâm ngay tại trung tâm của Tung Sơn. Chẳng mấy chốc họ học tới bài ném cơ bản. Dan rạng rỡ khi các nhà sư khen khả năng giữ thăng bằng của nó. Và nhờ vào bộ nhớ phi thường của mình, nó học rất nhanh, ghi nhớ mọi điều được dạy dỗ. Điểm nổi bật của giờ học là đối kháng – Dan chiến đấu với bốn võ sư nguy hiểm bậc nhất trên thế giới. Vâng, dĩ nhiên, nó biết họ để cho nó thắng. Nhưng cảm giác ném một bậc thầy kung fu thật khó diễn tả– kể cả với một anh chàng chủ yếu tự quăng mình.

Cùng lúc, Dan nhìn thấy một chỗ hở. Nhà sư ngay trước mặt nó ngã xuống, hoàn hảo như tư thế mà Dan đã học. Nó như là một-cơ-hội-duy-nhất để một tiểu tử tỏa sáng trong cuộc đấu thật tại Thiếu Lâm Tự.

Khi Dan nhào tới, một đôi tay mạnh mẽ túm lấy nó, nắm lấy vạt trước áo choàng của nó. Bất ngờ chân của đối thủ đạp vào bụng nó, không phải đá, nhưng làm nó tung lên với một lực đẩy đáng kinh ngạc. Bay vọt trong không trung, ý nghĩ nghĩ thắng lợi lóe lên trong tâm trí của nó : Mình được dạy bởi một sư phụ Thiếu Lâm tự! Điều đó chưa bao giờ xảy ra với nó, và điều đó gần như bẻ gãy từng chiếc xương trong cơ thể nó.

Ba người khác đón lấy nó và đặt nó nhẹ nhàng xuống tấm thảm. Nó kiểm tra nhanh cơ thể nó – hai tay, hai chân, vẫn còn nguyên. Một nụ cười khổng lồ ngoác ra trên mặt nó. "Cái trò đó tuyệt dã man luôn. Ông làm vậy bằng cách nào thế?"

Sư phụ nó thấp thoáng nét cười.

“Đây là điểm cơ bản của đối kháng trong wushu,” người đã ném nó giải thích. "Lực tấn công của đối thủ sẽ là trợ lực tốt nhất cho bạn." Một nhà sư khác đến mang theo trà và một đĩa thức ăn, và cuộc chiến ngừng lại.

Dan cắn một miếng vào món đồ chiên và nhai một cách trầm tư, cố gắng tiếp nhận hương vị lạ lẫm.

Không tệ, nó nghĩ. Giòn, hơi mặn – gần giống tóp mỡ, nhưng vẻ ngoài có vẻ lạ.

"Món gì đây ạ?" Dan hỏi, trong lúc nhai một miếng khác trong miệng. "Đó là một món ăn làm từ ấu trùng của con tằm," ông trả lời. Dan suýt phun miếng đồ ăn ra cả phòng. “Chúng ta đang ăn sâu?”

"Không. Con tằm là sâu bướm của Bướm Tằm Bombyx mori - sâu bướm lụa."

Làm như điều đó nghe hay hơn vậy. Không phải là sâu, bọ. Nó phải dùng hết sức mạnh ý chí để ép mình nuốt món ăn xuống. Nó biết là nó chỉ tưởng tượng thôi, nhưng có có cảm giác như cả vườn côn trùng đang trong dạ dày nó, quằn quại và kêu ù ù.

Nó cố gắng đứng trên đôi chân bủn rủn. “Cháu nghĩ cháu cần chút không khí.”

Một trong số các nhà sư đưa nó qua nhiều góc ngoặt và rẽ dẫn đến thẳng sân Trường Tổ . Nó thì thào cảm ơn và loạng choạng ra ngoài sân. Nó chưa bao giờ trải qua việc trở thành một nhà sư Thiếu Lâm. Võ thuật thật tuyệt vời – nhưng đồ ăn thì không!

Du khách tham quan nhìn nó tò mò – một thằng nhóc Tây trong bộ áo Thiếu Lâm. Nó quá buồn nôn đến mức không quan tâm đến việc bị ấn tượng bởi cảnh tượng đó, nhưng việc đi bộ giúp nó đỡ nôn nao trong dạ.Chẳng thấy Jonah ở đâu. Ngôi sao có thể vẫn còn trong chùa, ký tặng cho những người hâm mộ của nó ở Thiếu Lâm tự.

Dan quan sát kỹ lưỡng xung quanh. Cái gì vậy ta? Nhìn xa nó như một thành phố thu nhỏ. Nó chạy lại gần và phát hiện ra rằng mấy cấu trúc đó không phải là những tòa cao ốc mà bia mộ bằng đá cao chót vót, hình dáng như những ngôi chùa Trung Quốc, một số cái cao tới mười – mười hai mét. Một tấm biển cho thấy khu vực chôn cất đó là Rừng Tháp – nơi an nghỉ cuối cùng hài cốt được hỏa táng của các đại sư Thiếu Lâm Tự qua hàng thế kỷ.

Tuyệt vời – trừ việc nó đang cố gắng tiêu hóa mấy con Sâu Tằm Bombyx Moris.

Ngay bên ngoài sân chùa, dọc bên đường đi, nó thấy một hàng kính viễn vọng được đặt hướng lên trên dãy Tung Sơn.

Nó rời Rừng Tháp đi dọc theo con đường, nó lục lọi trong túi coi tìm được gì. Một ưu điểm trong viêc đi cùng Wizard – Jonah đã đưa nó ít tiền Trung Quốc.

Đi ra bằng cửa hông, nó tới hàng kính thiên văn. Nó nheo mắt nhìn về đỉnh núi mờ sương của Tung Sơn. Nó có thể nhìn thấy một cái tượng đài ở phía xa, màu trắng trên nền trời xám. “Cái gì vậy ta?”

Một người trả lời. "Đó là bức tượng của Bồ Đề Đạt Ma." "Ý ông là cái người xé mí mắt hả?" Dan buột miệng. Người đàn ông chỉ vào khe tiền. "Một nhân dân tệ." Dan bỏ một đồng xu vào, và kính thiên văn hoạt động với tiếng tích tắc đếm giờ. Nó chăm chú nhìn vào ống kính.

Bức tượng được tạc từ đá trắng - một nhà sư có bộ râu ngồi bắt chéo chân trên đỉnh một bệ gạch. Theo như Dan những gì Dan có thể nói, ông không có mí mắt nào thiếu, và phần dưới cơ thể, bị teo hay không, được giấu trong bộ áo choàng.

Nhưng đó không phải là những gì làm cho Dan há hốc. Mình biết anh chàng đó! Một đứa trẻ mồ côi ở Boston có thể thấy cái tượng ở trên đỉnh một ngọn núi Trung Quốc xa xôi từ đâu? Trên Tivi? Internet? Hay một cuốn sách giáo khoa ở trường?

Nó nhìn ảm đạm về phía tác phẩm điêu khắc màu trắng được bao quanh bởi lớp lông màu xám dày…

Lông mèo…

Saladin? Dĩ nhiên rồi! Grace đã giữ một bản sao nho nhỏ của bức tượng này đặt trên đầu cầu thang của bà! Đó chính là một trong những thứ yêu thích của Saladin – Con mèo Mau Ai Cập thường thích cuộn tròn, cọ mình vào cái đồ gốm sứ đó.

Amy và Dan đã gọi nó là Phật có Râu. Sao nó có thể quên được chứ? Nó đã từng sợ bức tượng đó muốn chết mà.

Và bây giờ nó đang nhìn chằm chằm vô bức tượng thật.

Nó cau mày. Lũ trẻ chưa bao giờ biết đến điều đó khi bà còn sống, nhưng Grace Cahill đã in dấu lên 39 Manh Mối. Toàn bộ cuộc thi là ý tưởng của bà, được viết vào bản di chúc của bà với sự hỗ trợ của Willam McIntyre. Nhiều điều bà Grace đã tình cờ đề cập đến trong suốt những năm qua hóa ra là điều quan trọng trong việc truy tìm Manh Mối. Nó gần giống như bà vẫn đang tìm tiếp từ trong nấm mồ của mình.

Nó như cảm thấy một ngọn đèn pin soi rọi khích lệ ở bà ngoại của nó. Bà như đã ngầm cấy vào đầu nó nhiều diều như vậy – và còn nhiều hơn trong tâm trí Amy, bở vì hai người họ thân thiết hơn. Đôi khi, nó không thể thoát khỏi cảm giác rằng bộ não của nó như là một ổ cứng máy tính bị nhiễm hàng chục loại virus chỉ chờ bấm nút là kích hoạt . Vấn đề là Grace chưa bao giờ nghĩ đến việc nó có thể từ bỏ cuộc thi và bị mắc kẹt với tất cả những quả bom tinh thần có thể làm cho nó phát điên. Bởi vì, tham gia cuộc truy tìm Manh Mối hay không, nó cũng không thể không tò mò.

1)Các mối quan hệ của Jonah nhà Janus đã đưa nó đến Thiếu Lâm Tự.

2) Phật có râu thật ở trên kia. Trùng hợp ư? Ừ, phải rồi. Bức tượng trắng lờ mờ ẩn hiện trên cao, dường như cả dặm trên bầu trời. Ngay trước mặt Dan, một chuỗi dài những bậc đá đổ nát cổ xưa dẫn thẳng lên núi. Cả triệu bậc thang – ít nhất là trông có vẻ như thế. Hay ho là mình đã ăn mấy con sâu tằm hôm nay… Nó sẽ cần năng lượng đây.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx