sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cảnh báo Bão ( 39 Manh Mối – Quyển 9) - Chương 03

Chương 3 Dù có quay lưng với cô nàng au pair hay không, Dan đã sẵn sàng để lên đường. Nó đang ở Oceanus, và không có gì có thể ngăn nó khám phá công viên nước cả. “Chuyện gì với đám con gái vậy – sao mà lâu đến thế?” Dan đang mặc chiếc quần bơi lửng, một tay đặt lên tay nắm cửa trong khi nó đang coi chừng Amy và Nellie đào bới đống hành lý. Ba đứa tụi nó hầu như không nói năng gì với nhau kể từ lúc ở trên máy bay. Dan đã giành suốt thời gian còn lại của chuyến bay suy nghĩ luẩn quẩn. Nó cố gắng liệt kê những việc đã xảy ra với tụi nó khi Nellie ở bên cạnh trong đầu. Điều đó chẳng dễ dàng gì, vì lúc nào cô nàng cũng ở bên tụi nó. Và cho dù nó có thêm vào bao nhiêu điều nữa – từ những con đường ở Paris … băng qua các khu vực hẻo lánh ở Úc … tới đỉnh Everest – Nellie đã giúp đỡ tụi nó nhiều hơn rất nhiều so với những gì cô nàng giấu diếm tụi nó. Tất cả những phòng khách sạn đó … Đôi khi Nellie đã ở chung phòng; những lúc khác thì cô nàng ở phòng riêng. Không nghi ngờ gì nữa, cô nàng hẳn phải có cơ hội để giữ liên lạc với McIntyre và lên kế hoạch phản bội chứ. Nhưng tại sao lại tốn nhiều thời gian vậy? Nếu cô nàng liên minh với kẻ thù của tụi nó, tại sao không đá tụi nó ra khỏi cuộc thi càng sớm càng tốt? Điều đó không có ý nghĩa. Và Dan đã theo cuộc truy tìm Manh Mối đủ lâu để biết ý nghĩa của nó. Rắc rối. Nhưng trong giây lát, nó quyết định cố gắng hết sức không nghĩ về điều đó. “Coi nào, lẹ LÊN!” nó nói, lắc lư thiếu kiên nhẫn. “Bôi kem chống nắng trước đã,” Nellie nói, ném cho nó một ống kem. Dan ném khăn tắm của nó lên giường. Nó trét một xíu kem chống nắng lên tay, bụng, và ngực, rồi xoa xoa đôi tay nhớt nhợt của nó xuống trước cẳng chân. “Rồi đó. Được chưa?” “Chưa, chưa được,” Nellie nói. “Lưng em, gáy em, và phía sau chân em nữa. Và tai em.” “Chị bôi lưng em cho,” Amy nói nhanh. Dan liếc con bé một cái. Nó thấy rõ ràng là con bé không muốn Nellie hiện diện trong cuộc đời tụi nó nhiều hơn nhu cầu cần thiết – kể cả việc bôi kem chống nắng. “Em tự làm được,” nó nói, và bôi phần lưng còn tệ hơn là bôi phần đằng trước nữa. Rồi nó vớ lấy khăn của mình. “Em không chờ nữa đâu – em đi mình em đây.” Nó thấy Nellie trợn tròn mắt. “Gặp chị ở khu Dolphin Inlet lúc” – cô nàng ngó đồng hồ – “hai giờ. Và đừng có chơi quên thời gian đó. Chị bịnh với việc phát cuồng lên vì không tìm thấy em rồi!” Nó bỏ ra khỏi phòng trước khi cô nàng nói xong. Dan trả tiền vào cổng công viên nước và được phát một vòng cao su đeo trên cổ tay. Điểm dừng chân đầu tiên: máng trượt Cung Điện Mặt Trời (Sun Palace). Một trong những máng trượt gần như thẳng đứng! Nó trượt xuống theo chỉ dẫn của nhân viên công viên trên đỉnh máng trượt: bắt chéo chân ngay chỗ mắt cá chân, tay khoanh trước ngực. Thật là một cú trượt nín thở! Đúng nghĩa luôn. Nước phun vào miệng nó và xộc thẳng lên mũi; lúc nó rơi thẳng xuống đáy hồ, nó bị nghẹt thở, ho và phun nước ra. Thiệt là vinh quang. Trong khoảng hai tiếng, Dan đi khắp công viên nước. Nó không thể quyết định là nó nên chơi mỗi thứ một lần, hay là nó nên chơi hết lần này tới lần khác cái trò mà nó thích. Đây có lẽ là cơ hội duy nhất của nó; sẽ không còn thời gian vui vẻ nào nữa một khi tụi nó lao đầu lại vào cuộc truy tìm Manh Mối. Suy nghĩ này làm Dan cảm thấy tội lỗi một chút. Trên đường tới đường trượt kế tiếp, nó giành chút thời gian chọc chọc quanh mấy bụi cây, tìm một con mèo. Không chỉ là bất cứ con mèo nào – một con mèo tam thể, đó là điều mà Hamilton đã nói. Sau đó nó nhìn thấy một tấm bảng nói rằng không được phép mang thú nuôi vào công viên. Điều đó có nghĩa là, đưiơng nhiên, cuộc săn tìm con mèo sẽ được thực hiện ngoài công viên. Có bao nhiêu con mèo sống ở Bahamas chứ? Làm sao tụi nó có thể tìm được đúng con mèo cần tìm? Nhưng vòng trượt kế tiếp đã đẩy bắn suy nghĩ về mấy con mèo ra khỏi tâm trí nó. Nó lên một ống trượt và và trượt xuống một máng trượt dốc đứng. Máng trượt kết thúc và dẫn thẳng vào một đường hầm dài. Trừ việc nó không phải là một đường hầm trượt nước thông thường. Cái này được làm bằng kính trong – và nó xuyên qua một hồ cá mập. Mấy con cá mập bơi thật gần – nếu không có lớp kính ở đó, có lẽ nó có thể sờ được vô tụi nó! “BÁ CHÁY,” nó nói với Amy khi ba đứa tụi nó gặp nhau. Nó chỉ trễ có bảy phút. “Ờ, thì, cái này tuyệt hơn nè,” Nellie nói. Cô nàng đung đưa một cái ba lô rút dây đầy những thứ nhìn kỳ quặc. Amy nhìn đi chỗ khác, và Dan cũng bắt chước con bé ngó lơ Nellie. Nhưng Nellie không bỏ cuộc. “Em phải nhìn thấy tất cả những thứ ở chợ,” cô nàng nói. “Chuối, mít, mãng cầu – chị đã mua, hình như, mỗi loại một trái!” Cô nàng lôi ra một nắm hạt màu nâu sẫm bọc trong cái gì đó như mấy cái xúc tu đỏ. “Hạt nhục đậu khấu nguyên. Mấy cái thứ đỏ đỏ đó, chính là thịt nó đó. Tìm được nó ở nhà là rất khó đó – nó dùng để nấu ăn tốt hơn nhiều so với mấy thứ bột. Thơm lừng.” Cô nàng vung tay tới Dan, nó ngay lập tức lùi lại. “Không, cám ơn,” nó nói. “Nhìn như là phân á. Phân chó kiểu, như mấy con chó nhỏ xíu được yêu thích trong buổi biểu diễn chó.” Nellie bỏ đống nhục đậu khấu vào lại túi cô nàng. “Tại sao mình phải bận tâm tới việc cố gắng chứ,” cô nàng lầm bầm. “Chờ cho tới khi chị nghe cái này,” Dan nói. “Khi em đứng xếp hàng, vài người đang nói về việc một con cá mập làm cách nào nhảy RA khỏi cái bể, và đáp xuống đường trượt, chị có tin được không? Và sau đó nó trượt xuống và kết thúc bùm xuống hồ bơi!” Amy rùng mình, và Dan biết rằng con bé đang nhớ về nước Úc, nơi mà con bé có đủ trải nghiệm với cá mập cho tới tận cuối đời. “Có ai bị thương không?” con bé hỏi đầy lo lắng. Dan nhún vai. “Hông. Chuyện đó xảy ra trước khi công viên mở cửa hôm nay.” Mặt nó xị ra một chút. “Nhưng con cá mập bị chết vì nước clo.” “Tội con cá mập,” Nellie nói. “Ước gì em đã ở đó!” Dan nói. “Chỉ nghĩ thôi, em có thể đi bơi với một con cá mập!” Amy hắng giọng, vừa sợ hãi vừa ghê rợn kết hợp với nhau. “Mình đổi chủ đề được không?” con bé nói. Rồi con bé trừng mắt với Nellie. “Nếu chị cho phép tụi em –” Nellie lật cái kính râm xuống và nhún vai. Amy kéo Dan đi cách ra vài mét, sau đó giơ lên một tờ rơi. “Chà. Một tờ rơi,” Dan nói. Nó vờ ngáp. “Chỉ cần nghe thôi,” con bé nói. “Là chuyến du lịch Jolly Codger Cove cướp biển. Em lên thuyền ra mấy hòn đảo nhỏ.” Con bé lật tờ rơi và đọc to lên: “‘… đảo được biết đến là thường gắn liền với những cướp biển nổi tiếng như Henry Morgan, Râu Đen, và’” con bé dừng lại để tăng phần kịch tính – “‘Jack Rakham!’” “Jack Crackem? Tên hay cho một cướp biển đó.” “Rakham,” Amy chỉnh nó. “Cướp biển mà Anne Bonny đã nhập hội. Nếu chúng ta tìm kiếm quanh những nơi hắn đã ở, có thể chúng ta tìm được gì đó!” Dan lấy tờ rơi khỏi tay con bé và lướt nhanh. “Nghe đoạn này nè,” nó nói. “‘Đào những kho báu bị chôn vùi! Dùng máy dò kim loại và cuốc thuổng.’” Rồi nó xị mặt ra. “Đợi đã nào, có dấu hoa thị và nó nói là, ‘Mấy đồng xu khai quật được từ chuyến du lịch có thể đổi tại bất kỳ cửa hàng quà tặng của khu nghỉ mát.’” Nó khịt mũi. “Kho báu giả,” nó nói một cách ghê tởm. “Nếu họ muốn một thử thách thực sự, thay vì vậy họ nên thử truy tìm manh mối đi.” Amy nín cười. Con bé chắc chắn rằng trước đó không lâu, Dan đã đi đào bới mấy đồng tiền đó cho bản thân rồi. Tụi nó đi bộ quay lại chỗ Nellie. “Tụi em sẽ tham gia một chuyến du lịch,” Amy nói. “Không cần chị đi cùng tụi em – tụi em sẽ quay về sau vài giờ đồng hồ.” “Chuyến du lịch kiểu gì?” Nellie hỏi. “Có liên quan gì ư?” Amy gạt ngang. “Có, thực ra thì, có đó,” Nellie nói. “Amy, dù thích hay không, chị vẫn là au pair của tụi em. Chị chịu trách nhiệm về tụi em. Điều đó có nghĩa là chị phải hỏi là chuyến du lịch kiểu gì, và tụi em phải trả lời. Nếu tụi em không –” cô nàng ngừng lại và nhún vai. Dễ dàng đoán được cái nhún vai đó có nghĩa là gì. Nghĩa là quay trở lại với Dì Beatrice. Dan thì thầm vào tai Amy. “Nhớ tụi mình đã nói gì không? Tụi mình có thể nói cho chị ta nghe chúng ta đi đâu nhưng không nói tụi mình làm gì.” Amy gật đầu với nó, và nhìn Nellie. “Ok. Tụi em tham gia chuyến du lịch trên thuyền của Jolly Codger.” “Chuyến du lịch trên thuyền,” Nellie lặp lại. “Nghĩa là, ra khơi?” “Ờ, đúng.” “Vậy thì chị sẽ đi với các em. Và các em cũng không có chọn lựa cho điều đó đâu.” Amy nắm chặt tay, cố gắng kìm nén biểu cảm trên khuôn mặt. Nó đang cố tỏ ra lạnh lùng và giận dữ để không òa lên khóc. Sự thật là, từ sau tiết lộ của Nellie ở trên máy bay, có hàng tá lần Amy cảm thấy muốn khóc. Nellie không thắng giải tại cuộc đua Olympic của các Au Pair, nếu như có cuộc thi đó. Cô nàng đôi khi bất cẩn, lái xe như một kẻ điên, và cho tụi nó ăn quá nhiều đồ ăn vặt. Nhưng cô nàng luôn có mặt khi tụi nó cần, và Amy giờ mới nhận ra con bé đã phụ thuộc vào sự hiện diện của Nellie nhiều biết bao. Dan chạm nhẹ vào tay con bé. “Coi nào,” nó nói. Tụi nó quay lưng lại với Nellie và hối hả chạy xuống con đường thẳng tới bến du thuyền. Nellie theo sau. Tụi nó không thấy cô nàng xoay và nhìn lướt qua một người đàn ông ẩn mình phía sau một giàn bông giấy. Người đàn ông gật đầu với cô nàng, và cô nàng gật đầu lại. Với một tá du khách khác, bộ ba lên một chiếc du thuyền lớn tên Jolly Codger. Theo chỉ dẫn của nhân viên trên tàu, tụi nó ngồi vòng quanh các cạnh của một tấm bạt trải dài giữa hai sống tàu. Amy tin chắc rằng con bé và Dan ngồi cách xa Nellie vài mét. Thật là một ngày tuyệt vời trên mặt nước, với những cơn gió nhẹ chỉ đủ làm căng cánh buồm và làm cho mặt trời bớt oi ả. Amy nhìn qua mạn tàu. Trước đây, khi con bé nhìn ngắm những tấm ảnh về biển Caribe, con bé luôn nghĩ rằng những tấm ảnh đó hẳn đã được chỉnh sửa, rằng nước biển không thể có màu sắc xanh óng ánh tuyệt vời vậy. Con bé đã sai rồi. Mặt nước thật sự đáng kinh ngạc. Con bé nghĩ về những tên gọi khác nhau cho màu xanh: xanh da trời, xanh ngọc, xanh đuôi công, xanh thiên thanh. Không có cái nào đủ đúng – màu sắc của đại dương mà con bé đang nhìn ngắm cần một cái tên riêng cho nó, một cái tên mà chưa từng gọi lên. Một sự pha trộn giữa tất cả các màu xanh. Xanh da trời và xanh ngọc …da-ngọc “Xanh-công-ngọc,” con bé lầm bầm. Con bé thỏa mãn; tên đó nghe như cái tên của một màu sắc được yêu thích. Có lẽ nếu con bé sử dụng từ đó, nó sẽ được sắp xếp để tìm kiếm và một ngày nào đó nó sẽ thành một từ thực sự. “Xanhcôngngọc,” con bé lặp lại. “Hờ, sao cô gì(1)?” Dan nói. “Ý em là, hỏi ai cái gì?” Amy đỏ mặt. “Không có gì.” Ngay lúc đó, thuyền trường kêu lên, “Ahoy, mọi người!” Đó là một người đàn ông có vẻ ngoài trẻ trung mặc quần lửng túi hộp và áo thun ba lỗ phô ra những bắp tay hoàn hảo. Nellie ngồi thẳng lên, và Amy ngạc nhiên, cô nàng thực sự bỏ tai nghe ra. “Tôi sẽ nói với các bạn một chút về nơi chúng ta đang nhắm tới hôm nay,” ông ta nói. Giọng nói ông ta thật du dương và dường như hoàn toàn phù hợp với nụ cười và phong thái của ông. “Tôi hy vọng rằng các bạn sẽ có khoảng thời gian tuyệt vời – có lẽ các bạn đã sẵn sàng để tận hưởng!” Đám du khách gật đầu và mỉm cười. “Sắp tới điểm dừng chân đầu tiên của chúng ta rồi. Nó được gọi là Boucan Cay. Boucan là một từ Pháp cổ. Một boucan có nghĩa là một loại bếp nướng thịt. Khi những thủy thủ Châu Âu đầu tiên tới những hòn đảo của chúng ta, họ sẽ nướng thịt trên một boucan. Vì vậy người Pháp bắt đầu gọi những thủy thủ đó là ‘boucainers.’” “Cướp biển!” Amy nói. “Đúng vậy,” ông ta nói. “Trong tiếng Anh, chúng ta gọi là ‘cướp biển’; chúng ta có một cô gái trẻ rất thông minh ở đây.” Thuyền trưởng tiếp tục bài phát biểu của ông ta. “Suốt một thời gian dài Bahamas là thiên đường cho cướp biển. Thuyền trưởng Kidd đặt bản doanh ở đảo Exuma, không xa đây. Và có lẽ là cướp biển nổi tiếng nhất – Râu đen? Tên thật của ông ta là Edward Teach. Ông tha thường xuyên ghé Bahamas.” Amy đằng hắng. “Calico Jack Rackham cũng ở đây, phải không ạ?” “Đúng vậy, cô gái trẻ, Jack Rackham, nữa. Ai cũng yêu thích Bahamas!” ông nói đùa. “Các bạn có biết lá cờ nổi tiếng với sọ người và xương chéo? Vài người nói rằng Jack Rakham là người đầu tiên sử dụng nó đó.” Amy chọc chọc Dan. “Jack Rackham!” con bé thì thầm kiên quyết. Con tàu thả neo trong một vịnh nhỏ bé xinh đẹp. Cả đoàn lên một chiếc thuyền cao su gắn động cơ; những người khác nhảy khỏi tàu và bơi vào bờ. Khi lên đến bờ biển, hầu hết đám trẻ con lấy máy ra kim loại ra săn tìm “kho báu bị chôn dấu”. Vài du khách đeo dụng cụ lặn biển trong khi những người khác, bao gồm Nellie, trải khăn tắm lên bờ cát chuẩn bị cho công cuộc khó khăn để làm làn da rám nắng. Nellie trang bị để thư giãn ngay lập tức, kính râm và tai nghe chắc chắn ngay tại chỗ. “Cô gái trẻ!” Thuyền trưởng vẫy tay với Amy. “Và cháu nữa, chàng trai trẻ. Tôi có vài thứ cho các cháu.” “Cho tụi cháu á?” Amy nói. Tụi nó băng ngang qua tới chỗ ông ta đang làm, dỡ bè. Người đàn ông tìm kiếm từ một trong những cái túi của chiếc quần túi hộp của ông. “Một người bạn của các cháu đã ghé qua trước khi chúng ta căng buồm. Ông ta nói đưa cái này cho các cháu ở trên đảo.” Ông ta trao cho Amy một mảnh giấy được gấp lại. “Một người bạn ạ?” Dan lặp lại. “Ổng có nói tên không ạ?” Thuyền trưởng lắc đầu. “Rất tiếc.” “Trông ông ấy ra sao?” Thuyền trưởng nhíu mày nhẹ, cố gắng nhớ lại. “Ông ấy là một quý ông lớn tuổi. Mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, tôi nghĩ vậy.” “Người Châu Á ạ?” Dan hỏi. Amy biết chính xác thằng nhỏ đang nghĩ gì vì con bé cũng đang nghĩ y vậy: Có khi nào là Alistair Oh? Hoặc thậm chí là Bae - chú của ổng?” “Tôi e là tôi không nhìn rõ mặt của ông ta. Ông ấy đội một nón và đeo kính râm nữa. Rất tiếc.” Ông ta cười. “Các cháu có muốn đồ đi lặn không?” “Dạ giờ thì chưa ạ, cám ơn,” Amy đáp. “Thật ra thì, có ạ,” Dan đính chính lại lời con bé. Nó lấy một cái mặt nạ và ống thở cho mình và đưa cho con bé một cái khác. “Phòng khi cần,” nó thì thào. Người đàn ông vẫy tay thân thiện với tụi nhỏ. “Mấy đứa nói bạn mấy đứa” – ông quay đầu về phía Nellie – “chuyển khăn tắm đi nếu cô bé không muốn bị ướt. Thủy triều sắp lên rồi.” Amy và Dan quay đầu khỏi đám khách du lịch và đi về phía kia của vịnh nơi có những tảng đá để ngồi lên. Dan nhìn qua vai con bé và coi chừng, Amy mở mảnh giấy ra. “Mật mã,” Dan gầm gừ. “Sao luôn luôn phải làm mọi chuyện khó khăn vậy chứ? Sao chúng ta không thể đưa thẳng thừng mọi thứ cần thiết ra luôn một lúc?” Amy cũng thở dài. “Chúng ta còn không biết là tốt hay xấu nữa.” Gợi ý bí ẩn này giống như thứ đã được đưa trước đây. Một vài cái hữu ích, nhưng cái khác thì dắt tụi nó thẳng vô mấy cái bẫy. “Dù thế nào thì chúng ta cũng phải khám phá ra,” Dan nói. “Chúng ta bắt đầu nào,” Amy đáp. “Chữ cái đầu tiên, V. V của chiến thắng (victory)? Còn những từ nào bắt đầu với V – rau (vegetable), lễ tình nhân (valentine) –” “Đúng rồi. Ai đó gửi cho chúng ta một tình nhân vào giữa mùa thu. Ai đó muốn chúng ta chiến thắng. Và ăn nhiều rau hơn.” “Mắc cười ghê,” con bé nói. “Ít nhất chị đang cố thử.” “Chúng ta sẽ không bao giờ tìm ra được theo cách đó,” Dan nói. “Không phải bằng cách đoán mò – nó quá ngẫu nhiên. Phải có một phương pháp nào đó.” Amy nhìn bẽn lẽn. “Em nói đúng. Xin lỗi, chị ngốc quá.” Dan nhướng mày, ngạc nhiên vì lời xin lỗi của con bé. “Ok, để em nghĩ một phút.” Nó nhìn chằm chằm vào tờ giấy một lúc, rồi tiếp tục nói. “Nếu mỗi chữ cái ứng với một từ khác nhau, giống như mật mã mà mình có hồi ở Nam Phi thì sao?” Gương mặt Amy sáng lên. “Phải rồi. Nhìn chữ V như chính nó thôi? Nó phải đại diện cho chữ cái I hoặc A – mấy chữ đó là hai từ mà trong tiếng Anh chỉ có một chữ cái.” “Có thể không chỉ là tiếng Anh,” Dan rên rỉ. “Có thể là một thứ tiếng nào khác mà có cả trăm từ có một ký tự.” Amy lắc đầu. “Cá là tiếng Anh. Ai đó muốn chúng ta hiểu được, và nó sẽ không có nghĩa lý gì nếu chúng ta không thể khám phá ra được.” “Được rồi, nhưng coi nào. Chữ V có một khoảng trống đằng sau nó. ‘I, khoảng trống.’ hoặc là ‘A, khoảng trống.’ Chẳng có cái nào có nghĩa cả.” Amy thở dài. “Vậy chúng ta lại đoán mò lại hả?” “Không, đợi đã. Nếu V không phải là một chữ cái thì sao? Nếu như –” Dan ngừng lại. Mắt nó bắt đầu lấp lánh. “Nếu như nó là số thì sao?” “Số ư?” Amy lặp lại. Con bé nhướng mày. Giờ Dan gần như co rút với phấn khích, nhưng nó để cho con bé thời gian để khám phá ra. “ÔI!” con bé kêu lên. “Số La Mã – đó là số năm!” Dan nhảy xuống khỏi tảng đá. Nó tìm một cây gậy trôi dạt vào bờ và bắt đầu viết trên cát ướt. “Năm,” nó vừa nói vừa làm, “đó là chìa khóa.” ABCDEFGHIJ KLMNOP QRSTUVWXYZ “Giờ thì chúng ta chọn mỗi chữ cái và đếm đến năm, nên làm vậy đó! Từ đầu tiên là gì nào? Amy đọc to. “J-F-X-Y.” “Chờ đã, đừng nhanh quá, f – đó là một chữ O …” Dan viết lại trên cát. “O … sau đó F thành K …X, C … Y, D.” Nò nhìn chằm chằm vô mấy chữ cái. “OKCD hả? Đâu phải là một từ.” Nó chà chà chân nó khinh miệt và đá cát xóa mấy chữ vừa viết. “Em đã chắc chắn là mình tìm ra cách giải.” Trong lúc đó, Amy vẫn ngồi trên tảng đá. Dan đã viết bảng chữ cái trước mặt con bé, và giờ con bé đang nhìn lộn ngược lại. “Khoan đã.” Con bé liếc qua lại giữa tờ giấy trong tay và bảng chữ cái trên cát, đôi khi nghiêng đầu sang đọc những chữ cái lộn ngược. Rồi con bé ngước lên nhìn nó. “Em đã tìm ra cách mà.” Con bé nói. “Hả?” Nò ngừng chân ngay giữa lúc tính dậm xuống. “Chỉ là theo một cách khác thôi,” con bé nói. “Đếm lùi.” Con bé nhảy xuống khỏi tảng đá tham gia với nó, đọc những gì trên tờ giấy trong khi nó đếm những chữ cái tương ứng và viết lại trên cát. Không mất nhiều thời gian. Tụi nó nhìn chằm chằm vào thông điệp hoàn chỉnh. “Ôi, không,” Amy nói – cùng lúc với Dan nói, “Tuyệt!” [1] Nguyên gốc tiếng Anh là Az-tur-pea-lean : Đọc nối vào thành Atzơpilin nghe tựa tựa như Ask-her-please. Ở đây đành dịch thành Xanh Công Ngọc nghe không kỹ thì tựa như Sao cô ngọc.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx