sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cảnh báo Bão ( 39 Manh Mối – Quyển 9) - Chương 06

Chương 6 Ian điều chỉnh tiêu cự trên chiếc ống nhòm. “Nó chắc chắc đang cầm cái gì đó trong tay,” hắn nói, “nhưng tao không chắc là cái gì. Cái đó có thể là – dài và nhọn –” “Một cái răng nanh khác à?” Natalie hỏi. Con nhỏ liếc nhìn cổ tay của mẹ nó. Isabel đang đeo một chiếc lắc tay nặng trịch dạng xích bằng vàng treo lủng lẳng bộ sưu tập nhỏ những hình trang trí quyến rũ tinh xảo. Thật đẳng cấp, Natalie nghĩ. Tại sao đám đông vẫn nghĩ rằng nhiều hơn luôn luôn tốt hơn nhỉ? Một trong những hình trang trí là một răng nanh sói bằng vàng. Natalie không biết vì sao hình trang trí đó lại quan trọng, chỉ vì nó bằng cách nào đó là một phần của cuộc truy tìm Manh Mối, và Isabel chắc chắn rằng còn những hình trang trí khác giống vậy ở đâu đó ngoài kia. Tụi nó đang ở trên du thuyền của nhà Kabra, chiếc Universal Force. Natalie yêu tất cả mọi thứ trên con thuyền đen láng bóng, đặc biệt là tên của con thuyền. Cảm hứng là từ Isabel, nhưng Natalie và Ian đã hoàn tất những thứ râu ria. Với sự trợ giúp của internet, bọn họ đã tra cứu các trang mạng đảo chữ và tìm thấy cái tên hoàn hảo. Universal Force chính là đảo chữ của Lucians Forever (Gia tộc Lucian vĩnh cửu). “Gì cũng được, tụi nó tìm thấy rồi,” Isabel nói bằng một giọng chán nản. Mụ hạ thấp ống nhòm và nhìn chằm chằm vào Ian, đôi mắt mụ như tia la ze. “Chúng ta đã biết cái hang đó là của nhà Tomas bao lâu rồi? Và con đã tìm kiếm bao nhiêu lần rồi? Ian lẩm bẩm gì đó. Natalie liếc đầy lo lắng giữa mẹ và anh trai. “Có lẽ trước đó nó không có ở đó. Có lẽ nó được các con sóng đánh lộ ra.” Con nhỏ nói. “Hoặc ai đó đã đặt ở đó, à ờ, ngay lúc này.” Con nhỏ co rúm người trước cái lừ mắt của Isabel. “Sao con dám nói đỡ cho nó hả, Natalie,” Isabel nói. “Mấy đứa trẻ ranh đó lại đánh bại tụi con lần nữa.” Isabel đẩy ga. Con tàu vọt về phía trước. “Ta nói với cả hai đứa,” mụ nói, “ta chịu hết nổi rồi!” Natalie biết rằng đối với cả phần còn lại của thế giới còn lại, con nhỏ và Ian chính là vàng. Tụi nó có tất cả: tiền bạc, vẻ ngoài đẹp đẽ, thông minh. Chỉ khi ở gần Isabel thì Natalie cảm thấy nó không chắc chắn, do dự, e sợ phạm lỗi. Đặc biệt là dạo gần đây. Thật khó khăn khi có một bà mẹ luôn luôn mặc đồ tuyệt hảo và sắc sảo và sải bước qua cả thế giới như thể sở hữu nó. (Bà ta là vậy, thực tế, sở hữu một phần đáng kể của thế giới.) Natalie đứng một mình ở mũi tàu, cố gắng bình tĩnh lại. Mẹ con nhỏ luôn luôn ở tình trạng tệ hại nhất khi mọi thứ liên quan đến Dan và Amy. Tụi đó làm cho mụ nổi giận! Tại sao tụi nó cứ khuấy tung mọi thứ lên với nhà của Natalie chứ? Chi Kabra phải chiến thắng trong cuộc đua về Manh Mối, đơn giản là vậy thôi. Còn ai có khả năng xử lý quyền lực và trách nhiệm chứ? Lũ đầu đần nhà Holt? Lũ nông cạn, truyền thông điên rồ nhà Wizard? Gã ngu đần Alistair Oh và lão chú già lụm khụm? Ai khác đứng đầu các chi của nhà Cahill đều hoàn toàn là một thảm họa. Ngay từ khi bắt đầu cuộc truy tìm Manh mối, Ian và Natalie đã cố gắng để tìm ra đáp án, đôi khi thậm chí tụi nó còn cạnh tranh với nhau trong nỗ lực tìm đượcđể giành được sự chấp nhận của Isabel. Nhưng qua mỗi lần, Dan và Amy đã đánh bại tụi nó. Làm sao có thể chứ? Đám kia chẳng là cái gì cả! Không gia tộc, không quyền lực, thậm chí không có nhân viên – ngoại trừ mụ au pair điên khùng – làm sao mà đám đó có thể đánh bại tụi nó nhiều lần như vậy? Và điều tệ hại nhất là mẹ tụi nó đã mất niềm tin vào Natalie. Và cả vào Ian nữa. Kể từ thất bại của tụi nó ở Nga, Isabel đã tiếp quản lại mội mọi thứ, và chẳng có gì mà Natalie hay anh trai nó làm đúng được cả. Giờ đây Natalie rùng mình dưới ánh mặt trời chan hòa. Cảnh tượng trong nhà ga máy bay ám ảnh nó hàng giờ sau khi thức dậy cũng như trong các giấc mơ. Cánh quạt, xoay chậm lúc đầu, rồi nhanh dần, nhanh dần, cho đến khi nó chỉ còn là một vệt mờ mờ đầy vẻ chết người … thằng nhóc bị trói vào ghế bị đẩy đến mỗi lúc một gần hơn và gần hơn … Natalie nhắm nghiền mắt, điều đó không thể ngăn chặn các hình ảnh trong đầu con nhỏ. Con nhỏ sẽ không làm được. Con nhỏ có thể tắt được cánh quạt bằng cách nào đó. Vào giây cuối cùng. Con nhỏ sẽ không thực sự giết chết tụi nó. Không phải như vậy. Bản thân Natalie, cùng với Ian, đã nhiều lần cố gắng để ngăn chặn Dan và Amy với một cách … ít dễ chịu. Nhưng thủ đoạn của tụi nó đều được lên kế hoạch để tụi nó không bao giờ phải thành nhân chứng của kết quả sau cùng. Điều đó có nghĩa là Natalie có thể – và đã – lựa chọn không cân nhắc hậu quả ghê rợn của các hành động của tụi nó. Thay vào đó con nhỏ tập trung vào hy vọng rằng Dan và Amy có thể lạc lối một lần cho mãi mãi. Khi Isabel bước vào, các kế hoạch của con nhỏ đã thay đổi theo cùng mô hình: những con rắn độc trong hầm mỏ, trận hỏa hoạn ở Indonesia. Nếu những sự sắp đặt đó hiệu quả, nhà Kabra sẽ không có mặt ở đó khi nhà Cahill thật sự bị phán xét. Mấy con cá mập ở Úc – cái đó thì khác, nhưng Natalie không có ở đó. Nên con nhỏ thoải mái vứt hết mấy suy nghĩ máu me ra khỏi đầu óc của mình. Cho đến khi cánh quạt máy bay bắt đầu vòng quay chết chóc. Phía trên cao, một con hải âu kêu lên chói tai, gần như nó đang cười … giống như tiếng cười trong giấc mơ con nhỏ. Natalie há hốc miệng và mở to mắt. Người đang cười trong giấc mơ của con nhỏ chính là Isabel! Có khi nào mẹ con nhỏ thật sự độc ác và nhẫn tâm tới mức có thể cười nhạo trước viễn cảnh một cái chết bạo lực và đau đớn cho nhà Cahill? Có phải đó chính là ý nghĩa của giấc mơ chăng? Không! Bà thật hoàn hảo! Hoặc là hình mẫu cho sự hoàn hảo mà người ta có thể đạt được. Và không một ai thật sự hiểu bà ngoại trừ mình – kể cả Ian. Có lúc bà có thể có chút khắt khe, nhưng đó chỉ vì bà quá kiên quyết. Bà đã từng cảnh báo mình về điều này – rằng người ta luôn luôn uất ức khi một người phụ nữ có nhiều quyền lực. … Natalie biết rằng Ian có những nghi ngờ về mẹ tụi nó. Con nhỏ có thể nhận thấy những biểu hiện nhỏ nhặt: thằng nhỏ hầu như không nhìn vào mắt mẹ và thường lầm bầm khi bà ở quanh. Có lẽ điều đó không ngạc nhiên; sau tất cả, thằng nhỏ là người đã bật quạt quay, theo lệnh của Isabel. Nhưng tiếng cười đó còn có thể có nghĩa gì nữa? Natalie kiếm tìm trong tâm trí một cách tuyệt vọng. Điều đó có thể có nghĩa – mình không biết nữa – phải có cách giải thích khác – Bất chợt, con nhỏ ngẩng đầu lên và tự cười bản thân. Tất cả chỉ là một trò đùa! Bà chỉ muốn dọa tụi kia! Đó là tất cả những gì mà giấc mơ của mình muốn nói với mình – tiếng cười đó – mẹ đang đùa thôi; bà sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra! Hoàn toàn bay bổng với sự nhẹ nhõm, Natalie đi xuống cầu thang trở về phòng mình. Những thứ trong tủ quần áo trên thuyền của con nhỏ từ mùa trước đơn giản là cần phải vứt đi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx