sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cảnh báo Bão ( 39 Manh Mối – Quyển 9) - Chương 08

Chương 8 *** Tụi nó lại ở sai chỗ. Lại một lần nữa. Nellie đậu xe ở Trung Tâm Lưu Trữ Chính Phủ ở Kingston. Trong vài phút, Dan và Amy hỏi người thư ký và phát hiện rằng tụi nó phải quay lại Spanish Town và quay lại Jamaica. Mọi thứ lưu trữ ở đó. May thay, Spanish Town không quá xa Kingston. Quảng trường chính ở Spanish Town rất ấn tượng – những tòa nhà thuộc địa cũ xinh đẹp với rất nhiều những cây cọ cao. Tòa nhà lưu trữ Jamaica là một tòa nhà hai tầng hiện đại, xây bằng gạch thẻ ngay phía sau quảng trường. Trong phòng tìm kiếm, Amy điền vào phiếu yêu cầu thông tin mà con bé muốn tìm: bản sao vụ xét xử Jack Rackham, Anne Bonny và Mary Read. Con bé đưa phiếu cho người đàn ông phía sau quầy yêu cầu. Đó là một người đàn ông cao, cơ bắp rắn chắc, trẻ tuổi với cái tên trên bảng tên ghi LESTER. Lester dòm chằm chằm Nellie một lúc; anh chàng dường như bị cuốn hút bởi khuyên mũi của cô nàng. Cô nàng còn đang bận rộn tháo vòng dây tai nghe và có vẻ không nhận thấy điều đó. Rồi anh chàng ngó xuống phiếu điền. “Ồ, lại cái hồ sơ này nữa,” anh chàng nói. “Mấy người Mỹ tụi em, tụi em chỉ quan tâm về cướp biển.” Amy nín thở. “Có ai đó cũng mới hỏi về hồ sơ này trước đây hả anh?” “Không phải mới,” anh chàng nói. “Để anh coi – theo ghi chép thì cũng vài năm rồi.” Amy cau mày. Tức là trước khi bà Grace mất – trước khi cuộc truy tìm Manh Mối điên khùng này bắt đầu. Tuy nhiên, đó rất có thể là một người nhà Cahill. … “Ồ, và cưng biết mấy cuốn phim Cướp biển Caribê?” Lester nói. “Họ đã tới đây tra tư liệu và ổng tìm kiếm mọi thứ về cướp biển của bọn này.” “Họ có dùng thông tin gì mà họ tìm thấy không?” Dan háo hức hỏi. “Cóa, họ có đó, nhóc ạ,” anh chàng nói với một nụ cười. Amy nghĩ nụ cười đó thật rất dễ thương, nụ cười tràn ngập khuôn mặt anh chàng. Không chỉ ở miệng, mà cả ở gò má và đôi mắt nữa. “Calico Jack Rackham bị treo cổ, và sau đó thân hình ổng bị ép vô trong một cái lồng sắt nhỏ. Người ta treo cái lồng ở lối vào cảng Kingston với xác chết thối rữa của ổng như một lời cảnh báo cho các cướp biển khác.” “Eo ơi,” Amy thốt lên. “Quá dữ!” Dan nói. Lester cười lớn. “Trong phim, họ thay đổi một chút – họ cho xác cướp biển treo dưới một cái xác treo cổ thay vì trong lồng. Nhưng đó chính là nơi họ lấy ý tưởng đó.” Anh chàng đứng lên và đi vào chỗ cất tài liệu. Chốc sau, anh chàng quay trở lại với một chồng tài liệu. Trong lúc đó, Nellie đã lang thang về phía một chiếc ghế bành bên cửa sổ. Lester lại liếc nhìn về cô nàng. “Anh cần giữ bằng lái hoặc hộ chiếu gì đó cho tới khi tụi em trả lại tài liệu,” anh chàng nói. Dan đi ra chỗ Nellie và lấy bằng lái xe của cô nàng. Lester liếc Nellie, rồi nhìn lại tấm hình trên bằng lái, rồi lại nhìn lại về phía Nellie lần nữa. Rõ ràng là đã hài lòng, anh chàng bỏ chiếc bằng lái vào trong một hộc tủ được đánh số sau lưng và đưa tài liệu cho Amy. Trên chiếc ghế bành bên cửa sổ, Nellie đã ngủ gật mất rồi. Amy và Dan ngồi ở chiếc bàn cạnh bên, chia nhau mấy tờ giấy trong tập tài liệu, và bắt đầu đọc lướt qua. Hay đúng hơn thì, Amy bắt đầu đọc. Dan vẫn còn mắc kẹt với mấy cái xác thối rữa. “Chị có nghĩ là có giòi không hén?” nó hỏi. “Có lẽ vậy. Ý em là, ở đây là miền nhiệt đới mà. Chắc nó bò lổm ngổm.” Amy hầu như không nghe thấy nó nói gì. “Dan, nghe nè,” con bé nói. “Có một nhân chứng làm chứng chống lại Anne Bonny và Mary Read, người đó nói rằng họ mặc ‘Áo khoác Nam và Quần dài, và Khăn tay buộc quanh đầu họ’. Và rằng ‘Nguyên nhân để biết và tin rằng họ là Phụ nữ sau cùng hóa ra là, bởi bộ Ngực họ to.’” “Ờ, thì chắc vậy thôi,” Dan vừa nói vừa cười khúc khích. “Nhưng chuyện gì đã xảy ra với họ? Họ bị nhốt trong tù cho tới chết ư?” “Mary Read chết trong tù,” Amy nói, “chỉ một vài tháng sau đó. Nhưng không ai biết đích xác chuyện gì đã xảy ra với Anne. Có người nghĩ là cha của bà – một ông chủ lớn ở Nam Carolina – xoay xở để bà được phóng thích, và bà sống dưới một cái tên khác trong suốt phần đời còn lại của mình.” Dan khịt mũi. “Nghe có vẻ rất Phong-Cách-Cahill,” nó nói. “Điều đó thật sự rất thú vị,” Amy nói chậm rãi, “nhưng thật sự chẳng còn gì ở đây dắt tới một manh mối.” Con bé hất đầu sang mấy trang giấy mà con bé đưa cho nó. “Em tìm được gì không?” “Em không biết,” nó nói. “Nguyên một danh sách dài. Em đã bắt đầu cố gắng đọc, nhưng mà toàn là mấy cái này à.” Amy lấy tờ giấy từ tay nó. Tim con bé thót một nhịp. “Dan, em không nhận ra cái này là gì á? Đó là bảng kê của tàu của Rackham!” “Tuyệt!” Dan nói. Rồi hỏi lại, “Mà bảng kê là gì?” Amy quá hào hứng tới mức con bé thậm chí tròn mắt lên với nó. “Nó kiểu như bảng kiểm kê hàng hóa tất cả mọi thứ có trên tàu khi bị bắt giữ. Theo pháp luật mọi con thuyền đều phải có đó.” “Cả tàu cướp biển hả? Chị có nghĩ họ có chút lỏng lẻo cho mấy cái luật lệ kiểu vậy chứ.” “Thực ra thì, cướp biển thậm chí còn khắt khe hơn một số tàu bè hợp pháp về chuyện này. Đồ đạc cướp được thường được chia vào cuối mỗi chuyến đi, và dĩ nhiên mỗi tên cướp đều muốn được phân chia công bằng. Vì vậy nên họ theo dõi rất chặt chẽ. Khi người giám sát tạo bảng kê này, phải có người chứng kiến tất cả mọi thứ. Đó là một phần của tinh thần cướp biển, và họ rất tự hào về điều đó.” Số lượng và chủng loại các thứ được liệt kê trong bảng kê của William thật đáng kinh ngạc. Con tàu này mang theo tất cả những thiết bị cần thiết để có thể sống được cả đời trên biển. Có thực phẩm: cá khô và thịt muối; bánh quy cho tàu bè, đậu sấy khô, muối, rượu rum, và rượu vang, có cả gà sống và rùa cho bữa tươi trên đường. Có cả thớt gỗ và túi da đựng cốc chén. Có các dụng cụ và vũ khí: rìu, đục, vồ, xẻng; lưới và đồ đánh cá; dao, liềm, súng lục, súng trường; thuốc súng, đạn, súng đại bác và đạn đại bác; áo khoác da để bảo vệ và áo giáp sắt để bảo vệ tốt hơn. Có võng, dây thừng, vải bố, xích; dụng cụ dẫn đường, bản đồ, giấy bằng da, lồng đèn, kim tiêm, xô, giẻ, bình chứa nước, dụng cụ phẫu thuật và thuốc men. Có cả nhạc cụ - vĩ cầm, sáo, tiểu phong cầm; cờ và bộ cờ vua, bài và xúc xắc. Có cờ hiệu của con tàu: xương sọ và xương chéo nổi tiếng của Calico Jack. Có một con mèo, để canh chuột và chuột nhắt trên vịnh – và một con két! “Còn tiền vàng thì sao?” Dan hỏi. “Em nghĩ là trên tàu cướp biển phải luôn luôn đầy tiền vàng chứ.” Amy lật qua những trang giấy và tìm thấy thứ con bé đang muốn tìm: danh sách các chiến lợi phẩm lấy từ những con tàu khác. “Có một ít vàng đây nè,” con bé nói, dò tay dọc theo trang giấy. “Không quá nhiều. Họ đang trên một chiếc tàu buồm, tàu nhanh và cơ động nhưng không thể mang theo nhiều hàng hóa như một con tàu to hơn, nặng hơn.” Mặc dù vậy, danh sách thật ấn tượng. 24 kiện tơ lụa 15 kiện bông, Madras & Calico 6 đĩa bạc lớn 6 cốc bạc 2 tá thìa bạc 4 bình thiếc 8 tô bạc 1 bộ pha trà bạc 1 bộ pha cà phê thiếc 4 túi xu bạc 2 túi xu vàng 1 túi da đựng 98 viên ngọc trai 2 nhẫn vàng trơn 1 nhẫn vàng chạm khắc 7 sợi dây chuyền vàng 1 mặt dây chuyền, đầu sư tử, mắt hồng ngọc 1 mặt dây chuyền hình mặt trăng bằng bạc 1 đồ cài áo, chạm khắc, đá cẩm thạch vân (Onyx) 1 thánh giá chạm khắc bằng vàng 2 thánh giá trơn bằng bạc 1 mề đay hình rắn (Serpent Medallion) được chạm khắc, ngọc xanh 1 mề đay hoa (Floral Medallion) bằng vàng, lam ngọc (sapphire) 3 cài áo bằng vàng 2 cài áo bằng vàng và đá quý 3 cài áo bằng bạc có chạm trổ 3 hộp đựng thuốc lá bằng bạc 2 hộp đựng thuốc lá dát bạc 2 gương có tay cầm bằng bạc 2 lược ngà voi 4 lược đồi mồi 1 gương tay cầm bằng ngà voi 2 kẹp mái bằng bạc và ngọc trai 1 kẹp mái bằng vàng trơn 10 thùng thuốc lá 10 thùng đường 3 bao tiêu 2 bao nhục đậu khấu 1 túi vỏ nhục đậu khấu khô 14 tấm da hươu 6 tấm da trâu 1 tấm da hải ly 3 bộ vuốt mạ vàng, Báo, Gấu, Chim Ưng 1 ngà kỳ lân biển, chạm khắc hươu lớn Xương hàm còn nguyên răng của động vật, trâu, gấu mèo, sói 2 tá lông công 8 lông đà điểu 26 lông gà tây 6 vỏ ốc lớn 1 rương nhỏ bằng bạc có chạm khắc 3 rương lớn bằng gỗ có đính đồ trang trí bằng đồng thau 4 tá ống điếu thuốc lá bằng đất sét Hầu hết những thứ con bé không nhận ra, Amy dò tay lên đầu danh sách và dừng lại; giống như thể con nhỏ đang phát triển một ăng ten vô hình dò tìm những gì có liên quan tới việc truy hìm Manh Mối. “Dan, coi nè,” con bé nói. “Ba bộ vuốt mạ vàng, Báo, Gấu, Chim Ưng.” Dan cười và vỗ nhẹ vào ngực, nơi vuốt gấu đang an toàn bên dưới ao sơ mi của nó. “Ừa,” nó nói. “Chứng tỏ là Calico Jack và Anne cáigìđó thực sự biết về điều này.” Nhưng Amy lại tập trung vào bảng kê. Một danh sách khác được con bé đặt vào tầm ngắm. “Xương hàm động vật còn răng, Trâu, Gấu mèo, Sói,” con bé đọc lớn rồi nhìn lên đầy háo hức. “Sói, Dan à! Biểu tượng của nhà Janus!” Dan nhìn thờ ơ. “Ò, chị không nghĩ rằng nó sẽ mở rộng thêm chút nữa à? Ý em là, ‘gấu mèo’ cũng có thể có ý nghĩa gì đó. Gấu cho Tomas, và có lẽ Hamilton đã nói ‘mèo’ sau cùng. Có khi nào có gì đó như gấu mèo tam thể?” Amy khịt mũi. “Nếu có thì, chị chưa bao giờ nghe thấy hết.” Một cái xương hàm sói như gợi ý về Janus? Dam có lẽ đúng – có lẽ mọi thứ phải nhìn rộng hơn; thực sự có đủ bằng chứng đã tìm thấy cho thấy rằng vuốt gấu có gì đó liên quan tới Anne Bonny. “Chờ đã,” Dan nói, xem lại từ đầu trang. “Em nghĩ em vừa đổi ý đây.” Nó chỉ vào một dòng trên bảng kê: 1 mề đay hình rắn (Serpent Medallion) được chạm khắc, ngọc xanh “Rắn?” Amy nói. “Như là, rắn, nhà Lucian?” “Không,” nó nói. “Sao em chắc chắn được?” “Bởi vì”– nó nghiêng đầu tự mãn – “chúng ta đã có cái này rồi.” Amy nhìn nó, hoàn toàn không hiểu gì cả. Nó tra tấn con bé với sự im lặng một lúc, rồi nói, “Thực ra, em tin là chị đang đeo thứ nó khi chúng ta nói về nó.” Con bé há hốc miệng trong khi tay sờ lên cổ. Vòng cổ của bà Grace! Con bé gỡ vòng cổ ra để tụi nó xem xét. Chiếc mề đay có hình dạng như một tam giác với các góc bo tròn. Con rồng được chạm khắc trên nguyên mặt ngọc bích; mặt phía bên kia trống trơn và láng bóng đến tận các rìa. Dan đang cười toe toét. “Rắn-rồng. Đá xanh-ngọc bích xanh. Mề đay chạm khắc-mề đay chạm khắc. Em đúng hay là em đúng?” nó nói. Amy nhắm mắt lại tập trung vào suy nghĩ đang hình thành trong tâm trí. “Được rồi,” con bé từ tốn nói. “Cứ cho là Anne Bonny là người nhà Cahill. Cũng không phải quá xa vời. Bắt đầu với việc bà sinh ra ở Ireland, nơi mà tổ tiên nhà Cahill sinh sống. Và sau đó có một tấm chân dung.” Con bé không cần phải giải thích thêm; Dan hiểu con bé đang nghĩ về sự giống nhau kỳ lạ giữa Anne và mẹ tụi nó. “Bà đã sống ở thời kỳ mà phụ nữ hoàn toàn bị cấm đoán. Hầu hết họ đều không được phép làm nhiều thứ mà đàn ông có thể làm. Như du lịch. Vì vậy bà tìm ra các manh mối, và bà giả trang thành nam giới và trở thành một cướp biển vì bà phát hiện ra đó là cách tốt nhất để truy tìm manh mối.” Con bé mở mắt ra và thấy Dan đang nghe hết sức chăm chú. “Hoặc giấu đi,” nó nói. “Mề đay rồng, vuốt gấu – đó là tại sao em nghĩ sau cùng chị có thể đúng, về chó sói.” Amy lại dò bảng kê lần nữa. “Nhưng không có gì về mấy con rắn cả,” con bé nói, thất vọng. Dan có chút bối rối. “Không sao cả. Bà có thể không tìm thấy một đồ hình rắn nào. Hoặc bà tìm thấy và giấu nó ở đâu đó.” Rồi nó cau mày. “Nhưng chúng ta vẫn còn nguyên vẫn đề. Chúng ta có một biểu tượng của nhà Ekat và một biểu tượng của nhà Tomas. Nhưng mà chúng để làm gì? Và giờ chúng ta làm gì?” “Dễ mà. Đi theo con đường mòn của Anne Bonny,” Amy nói. Con bé ước gì mình cảm thấy tự tin như giọng nói của mình; thực ra thì, đó là điều duy nhất mà con bé nghĩ ra. “Nhà tù bị dẹp rồi; nhưng chị nghĩ mình có thể tìm loanh quanh sao đó. Nó ở ngay đây ở Spanish Town. Có lẽ có một đài tưởng niệm hay gì đó ở đó.” Tụi nó sao chép lại nguyên bảng kê. Rồi tụi nó trả giấy tờ lại cho Lester, anh ta trả bằng lái của Nellie lại cho tụi nó. Khi tụi nó tới đánh thức Nellie, cả hai đứa đều đặt tay lên vòng cổ của mình. Amy, rồng ngọc bích. Dan, vuốt gấu mạ vàng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx