sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cảnh báo Bão ( 39 Manh Mối – Quyển 9) - Chương 20.1

Chương 20

***

“KHÔNGGGGG!”

Dan nhào ra khỏi vòng tay cố giữ của Amy và lao tới trước. Cơn thịnh nộ của nó rất rõ ràng. Amy biết không có cách nào để nó cho phép cái hộp – hộp của Lester – nằm trong tay của kẻ thù.

Người đàn ông tỏ ra nhanh nhẹn bất ngờ so với một người lớn tuổi. Gã tránh khỏi Dan và gạt chân nó. Dan ngã nhào và cắm mặt vào đám đất.

Amy nhào lại cạnh bên nó.

Nó nhìn con bé đầy hoang dại. “Tụi mình cân hết-chị xử Nellie và em sẽ-“

“Ôi, làm ơn đi,” gã đàn ông mặc áo xám nói. “Và sau đó thì sao-chạy trốn khỏi chúng tôi ư? Chính xác thì mấy đứa định chạy đi đâu?”

Trong tuyệt vọng, Amy nhận ra hắn nói đúng. Hắn có lẽ đã chọn địa điểm này vì đúng lý do đó. Nơi này cách xa những chỗ an toàn cả cây số, và Dan chắc hẳn còn quá yếu để có thể chạy xa.

“Có lẽ mấy đứa nên nghe ta hơn,” gã đàn ông nói. “Sao chúng ta không tìm chỗ nào thoải mái hơn để nói chuyện nhỉ?”

“Ông đã cố giết tụi tôi!” Dan la lớn. “Lúc ở Áo! Tại sao tụi tôi phải ngồi xuống với một kẻ sát nhân?”

Gã đàn ông trông có vẻ bị kinh ngạc. “Mấy đứa đã hiểu lầm. Có thể tha thứ, người ta không nói cho mấy đứa tất cả tình huống. Tôi e là tôi phải kiên trì trong việc ngồi lại cùng mấy đứa thôi. Lúc này tôi chỉ có một mình, nhưng tôi có trợ giúp ở gần đây.” Hắn giơ chiếc điện thoại di động lên. “Tôi cho rằng mấy đứa muốn nói chuyện với tôi hơn là mấy đồng nghiệp kém tinh tế của tôi.”

Sự đe dọa không thể nào kém rõ ràng hơn.

Cả đám ngồi dưới mái hiên của một trong mấy tòa nhà, một tòa nhà kết hợp giữa quán bar và bách hóa tổng hợp.

Nellie cầm lấy cái hộp và bỏ trong xe khóa lại. Sau đó, kỳ quặc thay, cô nàng không ngồi xuống cùng mọi người mà bỏ ra đứng cạnh đường đi. Amy và Dan ngồi cạnh nhau, đối diện kẻ thù.

“Mấy đứa có biết gì về thị trấn Moore không?” hắn hỏi.

Amy đã quyết định không nói lời nào không cần thiết với hắn. Cả Dan lẫn con bé đều không trả lời. Đó rõ ràng là một câu hỏi tu từ; gã đàn ông tiếp tục nói, không hề lúng túng vì tụi nó không thèm trả lời.

“Đó chính là nơi định cư nguyên thủy của Windward Maroons (Người Jamaica Hoang Dã),” hắn nói. “Một cái khác là Nanny Town (Thị trấn Vú Em), được đặt tên, dĩ nhiên, theo Vú Em Đúng Tuyệt Vời.”

Amy rùng mình. Có vẻ như hắn đã biết về việc điều tra của tụi nó về Nanny. Dĩ nhiên rồi. Nellie ắt hẳn đã kể cho hắn nghe.

Nellie chắc hẳn đã kể cho hắn nghe tất cả mọi thứ.

“Đây chính là ngôi nhà và cũng là cứ điểm hoạt động của bà,” hắn tiếp tục. “Tôi ước gì Nanny Town là nơi chúng ta gặp mặt, nhưng nó đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi.”

Hắn uống một ngụm. “Cây cầu mà mấy đứa mới đi qua là lối vào thị trấn duy nhất,” hắn tiếp lời.

“Những người Jamaica rất thông minh; tất cả những nơi định cư của họ đều chỉ có một lối vào. Điều đó làm cho thị trấn dễ bảo vệ. Chỉ một vài người Jamaica có thể trấn giữ trước một số lượng lớn binh lính Anh. Nanny Town cũng có cách phòng thủ tương tự; nó đặt trên một mũi nhọn nhìn xuống một con sông.”

Amy liếc nhìn Nellie, hiện đang quay lưng lại với mọi người. Nellie có vẻ như đang nhìn xuống con đường dẫn tới chiếc cầu.

Gã đàn ông nhìn theo hướng nhìn của con bé. “Ừ, đúng rồi,” hắn nói. “Cô nàng đang đứng gác. Với cô nàng ở đó, sẽ không ai có thể thoát khỏi chúng ta, vì lối duy nhất vào thị trấn Moore chính là con đường đó.”

“Không quan tâm tới bài học địa lý từ kẻ đã cố giết chúng tôi,” Dan gắt gỏng.

Đó chính là điều tốt duy nhất trong mớ hỗn độn mà tụi nó đang mắc phải: Cơn giận dữ của Dan làm nó giống bản thân nó nhiều hơn.

Gã đàn ông nghiêng đầu. “Nhưng dĩ nhiên. Sự mất kiên nhẫn của mấy đứa là dễ hiểu.”

Hắn đan các ngón tay lại với nhau và đặt tay lên mặt bàn trước mặt.

“Điều đầu tiên ta nên nói với mấy đứa là ta đang nói chuyện với mấy đứa thay mặt cho nhà Madrigal.”

Amy chạm vào Dan dưới gầm bàn. Con bé cảm nhận được cơn giận của nó (Dan) đang sôi lên sùng sục. Bình tĩnh nào, con bé cố gắng nói với nó bằng thần giao cách cảm. Tập trung vào. Chúng ta phải tìm ra cách để lấy lại cái hộp và rồi chúng ta cùng thoát khỏi đây. …

“Nhà Madrigal theo dõi mấy đứa với hứng thú to lớn,” hắn nói. “Chúng ta khá ấn tượng. Ta có nhiệm vụ khám phá ra cách mấy đứa thể hiện trước những nhiệm vụ cụ thể mà tụi ta đã thiết kế cho mấy đứa.”

“Chúng tôi không làm gì cho họ cả!” Amy bùng nổ.

Hắn nhún vai. “Tốt thôi. Nhưng ta phải nói cho mấy đứa biết hậu quả của việc bất hợp tác. Không cần đi quá nhiều vào chi tiết, mấy đứa nên biết rằng tụi ta đang nắm giữ đồng hành kia của mấy đứa.”

“Cái gì của tụi tôi-?” Amy ngừng lại, kinh hoảng.

Saladin! Con bé đã quá kiệu sức ở khách sạn vào đêm trước, con bé đã không để ý rằng con mèo không có ở đó.

“Mấy người-mấy người tốt hơn là-ông để cho nó yên!” Dan lắp bắp không thốt nên lời.

“Ôn-ông đã làm gì với nó?” Amy run rẩy. Con bé thậm chí không muốn tưởng tượng ra việc họ có thể làm với Saladin. … Cái loại người gì mà muốn đe dọa cả một con mèo tội nghiệp vô tội chứ?

“Tại sao, chẳng có gì cả,” hắn đáp. “Nó hoàn toàn ổn. Và sẽ tiếp tục như vậy, nếu mấy đứa hợp tác. Thật đơn giản: Tất cả những gì mấy đứa phải làm là mở cái hộp ra.”

“Tôi muốn ông phải hứa,” Dan nói. Từ ngữ điệu của nó, Amy có thể nhận ra là nó vẫn đang cố gắng đè nén cơn giận dữ.

“Mấy đứa không có cửa để thương lượng đâu.”

“Ông lần rồi. Ông muốn tụi tôi làm việc này. Nếu ông không muốn, ông đã tự làm rồi. Vậy nên tôi muốn có qua có lại.”

Gã đàn ông không nói một lời.

Dan tiếp tục. “Ngay khi ông có được bí mật nhỏ xíu quý giá từ chiếc hộp, tôi muốn lấy lại. Cái hộp – và Saladin.”

Gã đàn ông nhún vai. “Ta tin là điều đó có thể thu xếp.”

“Tôi muốn ông nói rõ ra,” Dan kiên trì nói. Nó nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ. “Chỉ vậy thôi, nếu lời nói của ông có chút giá trị,” nó thêm vào đầy cay đắng.

Hắn nhún vay, rồi giơ tay lên.

“Mấy đứa có lời hứa của ta,” hắn nói và cúi đầu. Lúc hắn liếc mắt lên nhìn Dan, Amy giật mình nhìn thấy ánh mắt – có thể nào là tôn trọng chăng? Hoặc thậm chí là tự hào? – từ trong mắt hắn. Nhưng chỉ thoáng qua; có lẽ con bé đã tưởng tượng ra điều đó.

“Nếu ông xong rồi,” con bé lạnh lùng nói. “chúng tôi muốn bắt đầu.”

“Cô Gomez ơi?”

Nellie quay trở lại từ chỗ canh gác của mình. Như chó theo đuôi của hắn, Amy ghê tởm nghĩ.

Nhưng ẩn sâu dưới những suy nghĩ khinh thường đó, con bé vẫn cảm thấy một đại dương sâu thẳm nỗi buồn vì sự phản bội của Nellie.

“Làm ơn lấy cái hộp lại đây,” hắn nói, “và ta với cô sẽ rời khỏi đây cho hai đứa trẻ lại trong hòa bình để tụi nhỏ hoàn thành nhiệm vụ.”

“Cái gì?” Nellie cau mày.

“Ta tin là cô nghe rõ lời ta.”

“Không!” Nellie hét. “Điều đó không giống như thỏa thuận-ông đã nói tôi có thể giúp tụi nhỏ!”

Tim Amy nhảy lên trong lồng ngực. Có lẽ nào Nellie là-điệp viên hai mang? Amy cố gắng dẹp suy nghĩ đó; con bé không chịu nổi việc hy vọng rồi lại bị nghiền nát thêm lần nữa.

“Thỏa thuận, cô Gomez à, là thứ mà chúng ta nói tới,”

Nellie nheo mắt. “Ông nghĩ?” Cô nàng chạy lại xe, mở cửa và giơ chìa khóa lên.

“Nếu ông không cho tôi giúp tụi nhỏ,” cô nàng la lớn. “Tôi sẽ lái đi ngay lập tức. Cùng với cái hộp.”

Gã đàn ông trong bộ đồ xám dường như không bị đả kích. “Cô nghĩ chúng tôi mất bao lâu để lùng ra cô?”

“Đủ lâu để tôi đưa cái hộp cho nhà Kabra,” cô nàng đáp trả.

Cảm giác khó chịu thoáng qua trên gương mặt hắn, nhưng giây tiếp theo hắn đã kiểm soát lại. “Coi nào.”hắn nói. “Không cần thiết phải vội vã về việc này.”

“Tôi làm thật đó!” cô nàng hét. “Thách tôi coi!”

Gã đàn ông giơ tay lên. “Làm ơn, bình tĩnh nào,” hắn nói, rồi nhún vai. “Cô có thể ở lại với tụi nhỏ nếu đó là mong muốn của cô.”

“Ông biết điều đó rồi,” Nellie lầm bầm. Cô nàng chạy trở lại bàn. Amy nhìn chằm chằm cô nàng.

Cái quái gì vậy?

Cách này hay cách khác, tụi nó sắp tìm ra.

Nellie gỡ khuyên mũi ra và lấy chiếc còn lại hình con rắt đã lấy từ Miss Alice ra. Amy gỡ dây chuyền hình rồng và nanh sói đặt cạnh bên nhau trước mặt con bé. Dan lấy vuốt gấu ra khỏi sợi dây xích.

“Mấy đứa sẽ cần thứ này,” gã đàn ông nói, và đưa ra một chiếc kìm nhỏ. Nellie dùng nó để cắt đứt phần nối của khuyên mũi cô nàng và bông tai của Miss Alice. Cô nàng chuyền chiếc kìm qua Dan, nó cắt bớt quả bóng trên trên cái vuốt.

Amy cầm cái kìm lên. Con bé do dự trong chốc lát trước khi cắt mặt dây chuyền hình rồng ra khỏi dây chuyền của bà Grace.

Gã đàn ông tháo phần bọc ngoài cái hộp và trao cho Nellie. Cô nàng đặt mấy con rắn vào chỗ ở một mặt. Dan làm điều tương tự với vuốt gấu,

Rồi Amy đặt nanh vào mặt thứ ba của cái hộp. Con bé nhặt mặt dây chuyền hình rồng lên và nín thở.

Con rồng vừa khít vào chỗ gọn gàng.

Cái hộp không mở ra. Amy thở hắt ra. Dĩ nhiên rồi, con bé nghĩ. Đây không phải là ma thuật, trời ạ.

Con bé đã cố mở cái hộp như cách mở một chiếc hộp thông thường.

Không may mắn gì cả.

“Đưa đây, để em thử,” Dan háo hức nói. Nó thử cách của nó khắp bốn mặt của cái hộp để cố mở ra; thậm chí nó còn lật ngược cái hộp.

Vẫn không có ích.

Gã đàn ông theo dõi bọn nó, dựa hờ lưng vào chiếc ghế và đôi tay bắt chéo. Hắn đã đeo kính râm lên; Amy không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn.

Nellie cũng quay lại. Trong giây lát, Amy đã quyết định ngừng thắc mắc xem Nellie đang ở phe nào; ngay lúc này con bé và Dan cần tất cả mọi sự giúp đỡ có thể có.

Tụi nó làm lại lần nữa. Amy cố gắp mở ở mặt bên, rồi trượt nắp thay vì lật lên.

Chẳng được gì.

Gã đàn đông mặc đồ xám đứng lên. “Có vẻ mấy đứa đã thất bại,” hắn nói, và cầm lấy cái hộp.

Dan cướp lại và giấu cái hộp sau lưng nó. Nó nhìn gã đàn ông hung dữ tới mức Amy rùng cả mình. Con bé chưa từng thấy nó như vậy trước đây; con bé không biết điều gì sẽ xảy ra nếu gã đàn ông cố gắng lấy cái hộp khỏi Dan.

“Làm ơn đi,”con bé nói trong tuyệt vọng,”chúng tôi không thể có thêm chút thời gian sao? Chúng tôi có mấy cái biểu tượng, chúng đều khớp, chúng tôi chỉ còn phải tìm ra cách …” giọng con bé tắt lịm.

Gã đàn ông bước đi vài bước. Hắn lấy điện thoại ra, nhấn một dãy số, và nói thật nhanh.

Rồi hắn quay lại và nhìn tụi nó.

“Bây giờ là mười hai giờ năm,”hắn thông báo. “Mấy đứa có chính xác một tiếng đồng hồ. Nếu cái hộp không mở vào lúc một-giờ-năm, mấy đứa thất bại. Hiểu chưa?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx