sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cảnh báo Bão ( 39 Manh Mối – Quyển 9) - Chương 21

Chương 21

***

“Chúng ta mở hộp cùng nhau nào,” Amy nói, đôi mắt lấp lánh. “ Sẵn sàng chưa? Một-hai-ba-“

Bên trong chiếc hộp được lót bằng lụa, trang trí bằng hình một con cá voi thêu tinh xảo. Hai vật nằm trên miếng lụa: một cuộn giấy da nhỏ và một chiếc túi nhỏ.

Amy cẩn thận mở cuộn giấy da. Các mép kêu loạt xoạt; vài mẩu bong ra. Nét mực trên trang giấy đã phai nhạt nhưng vẫn còn rõ ràng. Amy đọc to:

**

Mạng lưới của cuộc đời chúng ta tạo thành từ những sợi đan xen, Khỏe mạnh và bệnh tật cùng nhau. Xé rách bởi năm của tham lam, không mảnh vụn, xé nhỏ và làm rối. Vậy nên, như con nhện, bắt đầu một cái mới, một mạng lưới với nhiều một dây buộc. Lụa của chúng ta dường như tốt và mạnh mẽ như thép! Từ những sợi dây nhỏ chúng ta danngle. MC trong năm của Chúa tể của chúng ta 1548

“Em xem với?” Dan nhẹ nhàng cầm lấy cuộn giấy da từ tay Amy. Nó liếc nhanh.

“Ô HÔ!” nó reo lên. “Cuối cùng, một điều dễ dàng!”

Với một tay, nó ngoắc ngoắc ngón tay. “Coi nào, coi nào, hỏi em đi,” nó nói.

Amy và Nellie tròn mắt nhìn nhau.

“Được rồi,” Nellie lên tiếng, “em có gì nào?”

Dan tỏ ra hoàn toàn tự mãn. “Em muốn mấy chị cầu xin cơ,”

“Dan!” Amu nói, cười nửa miệng nhưng hoàn toàn khó chịu.

“Giỡn thôi mà,” nó đáp. Nó cầm mảnh giấy lên và chỉ vô.

“Thấy không? Cái từ ‘danngle’ này nè. Nó đã bị sai chính tả. Và nói phải là,vì không có chữ ‘n’ dôi ra, nó phải là phép đố chữ của NƯỚC ANH. Đó chính là nơi chúng ta tới kế tiếp!”

Nó vờ như liếm ngón tay rồi chạm vào thái dương. “Suỵt,” nó nói. “Ồ de, em giỏi! Em quá giỏi.”

Mấy đứa con gái trợn tròn mắt hơn nữa. Trong một nỗ lực phân tán sự chú ý của Dan khỏi việc tự tán dương bản thân, Amy cầm lấy chiếc túi nhỏ. Chiếc túi thật đẹp đẽ, được lót và đệm dày và cột lại bằng một sợi dây. Con bé mở ra thật cẩn thận và lôi ra một lọ thủy tinh nhỏ.

Trong lọ có chứa chất gì đó màu nâu đỏ, như thể một loại bột thô. Amy mở lọ và đưa lên mũi. Con bé khịt mũi thận trọng.

“Chị không biết nữa,” con bé nói, cau mày nhẹ. “Vẫn có thể ngửi thấy mùi gì đó, sau chừng đó năm, nhưng không thể diễn tả được-“

Nellie cầm lấy cái họ. Cô nàng hít nhanh.

“Là nhục đậu khấu,” cô nàng nói ngay lập tức. “Gia vị mà chị đã mua đó. Áo ngoài hạt nhục đậu khấu.”

Ba đứa lại châu đầu lại với nhau.

“Một manh mối và một địa điểm kế tiếp, cả hai cùng thấy trong khoảng ba mươi giây!” Dan reo hò.

Gã đàn ông trong bộ đồ xám đang đứng ngay sau lưng Nellie. Cả đám đã quá si mê khám phá nội dung trong hộp, không đứa nào phát hiện ra hắn đã quay trở lại.

“Làm tốt lắm,” hắn yên lặng lên tiếng.

Hắn ngồi xuống và gỡ kính râm ra. Tiếp đó, với sự ngạc nhiên của Amy, hắn lau mắt như thể hắn vừa khóc xong.

Hắn đằng hắng và nhặt cái hộp lên. “Được làm bởi một kẻ phản bội Ekat,” hắn nói. “Rất khéo léo, phải không mấy đứa? Nhà Ekaterina chiếm đóng khu vực này-vùng biển Ca ri bê-nhiều năm trước và đã từng rất tích cực ở đây. Nhân tiện, ta muốn mấy đứa biết con mèo của mấy đứa an toàn tại Kingston. Chúng ta sẽ đón nó khi rời khỏi đây.”

Hắn đặt lại cái hộp trên bàn. “Ta phải xin lỗi,” hắn nói. “Trước hết, cho sự khó chịu của ta lúc nãy. Như mấy đứa sẽ học nhanh thôi, nó là tất cả của một giáo trình lớn. Và sau đó, vì ta chưa bao giờ tự giới thiệu bản thân với mấy đứa. Ta tên là Fiske Cahill. Và ta muốn biểu lộ lòng biết ơn với mấy đứa vì đã mang lại niềm vui cho chị gái ta.” Chị gái hắn ư?

“Grace,” hắn nói khi ngồi xuống cạnh bên Nellie. “Grace là chị gái của ta.”

Amy há hốc miệng.

Bà Grace chỉ có một em gái-bà dì Beatrice. Không đứa nào từng nghe nói về một em trai. Không thể nào là sự thật!

“Sao tụi tôi chưa từng nghe gì về ông?” Dan hỏi.

Gã đàn ông nhún vai và thả người nhẹ vào chiếc ghế. “Không có câu trả lời nào đơn giản cho câu hỏi đó,” hắn đáp, dường như cho chính bản thân mình. Hắn dừng lại và hít sâu. “Khi còn là một đứa nhỏ, ta đã hoàn toàn xấu hổ đau đớn. Tới mức ta đơn giản không làm được gì khi ở bên người khác. Cha mẹ ta cho phép ta nghỉ học ở nhà với một gia sư. Có lẽ sau cùng đó là một sai lầm, điều đó dễ dàng làm cho ta-cho ta biến mất khi ta quyết định lúc trưởng thành rằng ta không muốn làm gì với-với công việc của gia đình.”

Hắn nhìn tụi nhỏ một cách dò xét, và Amy biết công việc mà hắn nói: cuộc săn tìm 39 Manh Mối.

Gã đàn ông đan các ngón tay lại với nhau và nhìn chằm chằm vào đôi tay mình. “Khi còn nhỏ, Grace và ta rất yêu thương nhau. Chị ấy là người duy nhất ta giữ liên lạc qua bao năm, theo cách của ta, không phải của chị ấy. Ta sẽ gọi điện hoặc viết thư, thăm viếng thật nhanh mỗi năm hoặc giống vậy. Không phải cho tới khi chị ấy bị ốm thì ta mới ghé thăm lâu hơn.”

Hắn lắc đầu, và hạ giọng tới mức như thì thầm. “Giữa muôn vàn sự chọn lựa tồi tàn mà ta đã chọn trong cuộc đời mình, điều làm ta hối hận nhất là đã không giành nhiều thời gian hơn cho chị ấy.”

Amy cảm thấy cổ họng khô khốc. Mọi chuyện sẽ ra sao nếu Dan biến mất khỏi cuộc đời mình? Và con bé thấy mình đang cau mày. Nếu Fiske Cahill nói dối, thì hắn là một diễn viên tuyệt giỏi. Hắn có lẽ muốn con bé suy nghĩ chính xác như điều con bé đang nghĩ. Con bé phải cảnh giác thôi. …

“Ta hy vọng rằng đó là lời giải thích hiệu quả cho việc tại sao mấy đứa chưa bao giờ nghe về ta,” hắn tiếp l ời, “bởi vì không còn lời nào khác. Grace, trong những ngày cuối đời, đã yêu cầu ta dính dáng vô cuộc truy tìm manh mối. Ta không thể từ chối chị ấy.”

“Chưa đủ đâu,” Dan nói. “Ông vẫn chưa cho chúng tôi đủ bằng chứng để chứng tỏ ông là em của bà Grace.”

Fiske Cahill ngồi im trong giây lát. Rồi ông ngẩng đầu, nháy mắt, và nói bằng giọng mũi, với âm giọng cao vút. “Ai chơi ba cái trò ngớ ngẩn này cũng là đồ điên. Tao sẽ lấy tiền!”

Amy trố mắt nhìn hắn ngạc nhiên. Hắn vừa nói giả giọng bà dì Beatrice y hệt!

Dì Beatrice đã nói vài điều y hệt như vậy vào ngày mà di chúc của bà Grace được đọc. Trò giả giọng kết thúc. Nó chỉ có thể làm bởi người biết bà ấy rõ – rất rõ.

“Ông đã ở đó?” Amy thì thào hỏi.

“Ừ. Ẩn mình, và nghe từ một căn phòng khác. Giọng của chị gái ta có vẻ rất phấn khích, như mấy đứa dĩ nhiên biết đó.”

Amy nhìn Dan. Nó vừa gật đầu, vừa nhún vai.

Con bé lắc đầu trong khi đáp trả. “Đó có thể là trò bịp,” con bé nói. “Ông ta có thể, kiểu như, học theo bà ấy. Em biết đó, theo bà ấy như một kẻ rình rập, hoặc quay phim bà ấy, hoặc đại loại vậy. Và thực tập giả bộ làm bà ấy. Hoặc có lẽ có âm mưu gì gì đó với bà ấy-“

“Với Beatrice á?” Fiske Cahill vặc lại.

“Với bà dì Beatrice hở?” Dan hỏi.

Không chỉ là mọi người nói cùng lúc, nhưng cả hai có biểu hiện vô cùng giống nhau trên khuôn mặt. Amy như bị choáng váng vì sự phát hiện. Từ lâu rồi, con bé đã nghe về việc con bé làm người khác nhớ về bà Grace nhiều như thế nào. Miss Alice đã nhận ra sự giống nhau giữa hai người ngay cả khi bà không gặp bà Grace trong nhiều năm. Giờ Amy nhìn thấy chính xác một kiểu giống nhau như vậy giữa Dan và người đàn ông mặc đồ xám.

Họ hẳn phải có quan hệ với nhau.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx