sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

39 Manh Mối (Tập 4) - Chương 07 - 08

CHƯƠNG 7

IRINA SPASKY GIẬN BẢN THÂN VÔ CÙNG. Nếu được ả đã tự ném mình vào gulag[1] cho rồi. Ả xứng đáng phải chịu cảnh thời tiết lạnh căm, với chiếc chăn mỏng, vỏn vẹn một củ cải thối để đoạn tháng qua ngày. Sao mà ả lại để cho hai cái đứa nghiệp dư, hai đứa con nít, qua mặt được chứ?

Và nếu ả buộc phải nuốt thêm một cái falafel[2] khác, ả sẽ nôn ngay. Trên cái đất nước điên khùng này không sao tìm thấy được một củ khoai tây luộc cho ra hồn.

[1] Nhà tù dành cho tù nhân chính trị của Liên Xô cũ.

[2] Falafel là một loại bánh truyền thống của các dân tộc Ả Rập, Do Thái, có hình tròn, làm từ bột đậu xanh và/hoặc đậu fava, bên ngoài rắc vừng, được chiên vàng.

Đã quá đủ với đồ ăn ngoại quốc rồi. Quá đủ với cái màn hóa trang làm du khách. Ả xé phăng chiếc áo thun TÔI MUỐN XÁC ƯỚP ra với vẻ kinh tởm. Bên trong, ả đang mặc một chiếc áo thun đen trơn hiệu Gap. Một bí mật nho nhỏ của riêng ả - ả thật sự thích sản phẩm nhãn Gap của Mỹ. Áo có đủ mọi màu sắc! Ả ngồi trên ghế trong căn phòng khách sạn rẻ tiền và ngó xuống dòng xe cộ đông như mắc cửi bên dưới. Ả ấn một ngón tay vào mắt, con mắt vừa bắt đầu giật giật. Ả phải suy tính.

Ả suýt nữa đã tóm được hai đứa kia, những hai lần, và lại để tuột mất chúng! Ả đang mất tập trung hay sao?

Irina muốn trở về mảnh đất quê nhà. Ả đã từng làm điệp vụ ở Cairo trước đây hồi còn ở KGB. Ả không làm việc hiệu quả ở đây. Người dân quá thân thiện. Nếu hỏi đường ai đó, họ sẽ đi cùng và dẫn đến tận nơi. Và trời thì lại quá nóng. Chẳng bao lâu nữa tuyết sẽ phủ lên các bậc thềm ở Moscow, vậy mà ở đây nhiệt độ đã ngoài 300C. Ả vặn quạt trần lên hết cỡ.

Irina vẫn còn hai đứa mất nết khác trong tay - Ian và Natalie Kabra. Cả ba buộc phải hợp tác với nhau, và hai đứa biết-tuốt đó cứ không ngừng lấn lướt ả. Giờ thì chúng đang ở Kyrgyzstan, không thèm trả lời điện thoại. Cuối cùng, ả cũng đành phải gọi cho cha mẹ chúng. Và chưa bao giờ ả thích nói chuyện với nhà Kabra. Bọn họ đã có quan hệ từ trước với nhau, và thậm chí ả còn chẳng tin tưởng vợ chồng nhà đó bằng lũ nhóc của họ nữa kìa.

Hai đứa nó. Thiên tài, nhưng ngu ngốc.

Hệt như cha mẹ chúng.

Cha mẹ chúng... Irina lắc đầu, cố gắng xua tan ký ức.

Ả chẳng bao giờ nghĩ đến những gì ả không thể thay đổi được. Những thứ đã xảy ra trong quá khứ. Ngoại trừ lúc này, ngay tại Cairo, ả lại thấy mình đang nghĩ về Grace Cahill.

Rất nhiều năm trước những kẻ thuộc chi tộc Lucian đã cho tiến hành một cuộc họp cấp cao để bàn bạc về trường hợp Grace Cahill. Họ biết Grace đã tìm thấy nhiều manh mối. Dường như bà ta có thiên phú cho việc này. Thậm chí các Lucian cũng phải thừa nhận điều đó. Buộc phải ngăn bà ta lại.

Chính Irina là người đề xuất ý tưởng liên minh. Dĩ nhiên đó chỉ là một cái mẹo. Nhưng đó cũng là một cách để tiếp cận Grace, để biết thêm một điều gì đó. Irina đã tiến cử mình làm trung gian. Làm miếng phô mai trong bẫy chuột.

Ả gặp Grace. Một mình, mặt đối mặt. Cuộc trao đổi diễn ra rất ngắn. Rõ ràng Grace chẳng tin Irina lấy một giây.

Cô đang cố biến ta thành kẻ ngốc, nhưng, Irina ạ, chính cô mới là kẻ ngốc, Grace đã nói như thế. Cô đề xuất một liên minh nhưng về thực chất cũng chỉ là mưu mẹo mà thôi. Có một lời nguyền của những Lucian, đó là họ luôn nghĩ mình có thể làm được mọi thứ một mình.

Irina bỏ đi trong cơn giận điên người. Chưa từng ai dám gọi ả là đồ ngốc. Chưa một ai.

Lại tiếp tục có các thảo luận về trường hợp Grace Cahill. Các kế hoạch được đem ra bàn bạc rồi bị bác bỏ. Rồi đề nghị thương thảo đến với mọi người. Những liên minh yếu ớt đồng ý cốt để nhổ đi một cái gai chung. Mọi chuyện đều ổn. Ngoại trừ... kế hoạch đã được thống nhất, và mọi thứ đều thất bại. Thất bại thê thảm. Con gái và con rể Grace mất mạng trong đám cháy

Ả sẽ không bao giờ quên được ngày tang lễ diễn ra. Irina biết mình không nên có mặt ở đó, nhưng ả không thể không đến. Không phải tới để hả hê, như là Grace đã nghĩ. Khuôn mặt Grace quá trắng và bất động. Cái chết của đứa con gái yêu, của chàng rể quý, bi kịch của hai đứa cháu ngoại mồ côi - trông Grace như già đi nhiều tuổi. Bà đi đứng như một bà lão và đôi mắt chất chứa nỗi buồn vô hạn. Hai bàn tay bà run rẩy thả những bông hồng xuống hai cỗ quan tài khi người ta hạ chúng xuống lòng đất.

Irina muốn nói, Tôi cũng từng biết nỗi đau này.

Nhưng ả không nói.

Ả muốn nói, Tôi từng lang thang trên những con đường ở Moscow như một bóng ma. Hồn tôi tan nát, tim tôi tan nát. Ả muốn nói,Chúng nghĩ nỗi buồn quá ồn ào, Grace ạ. Chúng nghĩ bà sẽ khóc, sẽ than. Nhưng tôi biết, nỗi buồn cũng lặng lẽ như tuyết rơi.

Tôi cũng đã mất một đứa con.

Ả không nói bất cứ điều gì. Ký ức là của riêng ả. Ả đã phong kín chúng lại. Thứ duy nhất còn lại chính là con mắt luôn giật giật mỗi khi ả xúc động.

Ngày hôm đó ả trách Grace vì đã buộc ả nhớ lại các ký ức của mình. Ả đã tỏ ra lỗ mãng, lạnh lùng. Ả từng nói với Grace, “Số phận chẳng chừa một ai. Những chuyện đó tất sẽ phải xảy đến.”

Những chuyện đó tất sẽ phải xảy đến, ả nói điều ấy với một người mẹ vừa mất con. Ả nghe được chính những lời mình vừa nói ra vọng lại và bị sốc trước sự lạnh lùng của chúng. Ả muốn rút chúng lại. Ả muốn bày tỏ sự cảm thông, để trở thành một người cũng có máu chảy trong huyết quản.

Nhưng ả đã không làm thế. Thay vào đó, Irina cảm nhận được sự khinh miệt của Grace tràn ngập ả, như từng đợt sóng nọ nối tiếp đợt sóng kia từ eo biển Bering lạnh giá. Rồi, trong phút chốc, thái độ khinh miệt ấy hóa thành sự hồ nghi.

Irina đã không dám nhìn vào mắt Grace.

Thế nên, thật không quá lời khi nói rằng ả ngạc nhiên vì được mời đến dự đám tang của Grace. Chỉ khi ả biết các thành viên khác của dòng họ Cahill cũng được mời, ả mới quyết định sẽ có mặt. Tất cả mọi người trong một căn phòng. Tất cả những hiềm thù xưa cũ. Và Grace trở thành kẻ điều khiển con rối.

Có phải Grace đã giăng một cái bẫy mà chính ả cũng không thấy được? Ai là mồi? Ai là kẻ bị săn?

Kế hoạch của bà là gì, hở Grace? Lúc nào mà bà chẳng có kế hoạch kia chứ.

Hai đứa cháu ngoại đó - tại sao Grace lại cho cả chúng tham gia? Chúng rõ ràng không thể đánh bại toàn bộ những người thuộc dòng họ Cahill còn lại trong cuộc truy tìm manh mối này. Chúng thua xa tất cả về kiến thức lẫn sự rèn luyện. Quá trễ để có thể bắt kịp. Đến nay, chúng đã rất may mắn. Và chỉ có thế. Hai đứa trẻ không có ai giúp đỡ, chạy đua trên nỗi sợ hãi và mất mát...

Sợ hãi.

Mất mát.

Những điều ta đã biết. Những điều ta từng chứng kiến.

Ả lại thấy mắt mình giật giật. Ả tự vả vào mặt mình, cố ghìm lại cơn xúc động.

Quá khứ là quá khứ.

Ngoại trừ ở Ai Cập này nơi ả đang hiện diện, và bất cứ nơi nào khác ả nhìn đến, chính bầu không khí dường như thì thầm với Irina rằng quá khứ vẫn sống động vô cùng...

CHƯƠNG 8

ĐIỀU GÌ ĐẾN ĐÃ ĐẾN. Sau nhiều năm căm ghét bảo tàng, rốt cuộc thằng bé biến thành một món đồ triển lãm. Dan ấn lòng bàn tay vào tường. “Cứu với,” nó

“Em nghĩ xem lão sẽ nhốt chúng ta ở đây bao lâu?” Amy hỏi.

“Tới khi chúng ta chịu phun ra,” Dan trả lời.

“Làm sao phun được chứ? Mình có biết gì đâu.”

“Em biết là em đói,” Dan nói. “Nếu lão Oh ấy cho em một cái pizza, em sẽ nghĩ ra điều gì đó.”

“Nellie rồi sẽ thắc mắc xem hai đứa chúng ta đang ở đâu,” Amy nói.

“Chị ấy không tìm ra được đâu.”

“Nellie sẽ báo tiếp tân. Có lẽ bọn họ sẽ gọi cảnh sát...”

“Chị không hiểu vấn đề sao? Lão ta là chủ cái khách sạn này. Họ sẽ chẳng làm bất cứ điều gì đâu.”

“Lão không thể nhốt chúng ta ở đây được,” Giọng Amy run run, và con bé bắt đầu thấy khó thở. Nó từng đặt chân đến những nơi còn tồi tệ hơn thế này. Dẫu vậy, cái khối bằng nhựa plexi này vẫn khiến con bé thấy hốt hoảng. Như thể bản thân nó chỉ là một món trưng bày nào đó chứ không phải một con người. Amy cố hít thở. “Trong cái thứ này có bao nhiêu không khí vậy?”

“Em không biết,” Dan đáp. “Có lẽ là... có lẽ chúng ta không nên nói chuyện.”

Giờ thì Amy lo sợ cho thằng bé. Vấn đề nghiêm trọng của Dan là bị hết hơi. Amy đứng thẳng vai lên. Con bé sẽ không để lộ ra điều đó. Amy đã từng hoảng sợ trước mặt Dan, nhưng nó sẽ không làm thế nữa. Không bao giờ.

“Chị chắc chắn sẽ đủ.” Nhưng đủ trong bao lâu?

Ý nghĩ đó vừa lóe lên và Amy vội gạt phăng nó đi. Sự sợ hãi có giảm đi đôi chút. Nó có thể làm điều đó. Con bé hiểu vào lúc này cái mẹo để dũng cảm là không nghĩ đến điều tồi tệ nhất có thể xảy ra. Thật kỳ cục - khi ta đóng vai dũng cảm, gần như ta có thể cảm thấymình dũng cảm.

***

“Mấy nhóc ơi?” Nellie từ trong phòng ngủ gọi ra. “Tốt nhất là nên có thức ăn xếp hàng chờ chị đấy nhé!”

Không có tiếng trả lời. “Các bạn trẻ ơi?” Nellie buộc dây chiếc áo choàng tắm dày cộm của khách sạn. “Các bé lùn[1] ơi?” Hai đứa rất ghét bị Nellie gọi bằng tên đó. Nhưng cũng chẳng có tiếng la ó phản đối nào cất lên.

[1] Munchkin, nhân vật trong bộ phim “Phù thủy xứ Oz”, là những chú lùn mặc đồ màu xanh.

Nellie mở cửa. Căn phòng trống trơn. Chiếc áo choàng nằm trên sàn cạnh cây dù đã gãy. Hai đứa lại xổ lồng biến mất tăm.

Ây da. Ai trách được chúng đây? Tụi nhóc đang ở trong một khách sạn năm sao, và chúng muốn khám phá. Nellie quăng người lên chiếc sofa và trao cho mình cái thú thưởng lãm đầy xa hoa thực đơn phục vụ tại phòng.

Hai mươi phút sau, cô nàng đã cày xới được kha khá bảng phân loại các món ăn nhẹ thật quyến rũ có tên là meze. Nhưng thậm chí với những miếng sabanikhiyat cuối cùng trôi tuột vào dạ dày, Nellie vẫn nhận ra bụng mình chứa đầy lo âu hơn là rau bina.

Đã xảy ra chuyện rồi. Đã mất quá nhiều thời gian để Nellie nhận ra điều này. Chuông báo động trong cô lẽ ra đã khua vang từ trước đó rất lâu rồi mới phải. Nellie đang trở nên cẩu thả. Nên đổ lỗi cho cơn đói hay cho sự mệt mỏi do lệch múi giờ đây, nhưng không thể bào chữa như thế được.Mi sẽ phải giải thích nọ kia nếu vẫn chưa chịu động não ngay bây giờ, Nellie ạ.

Nellie đã được dạy là không tỏ ra hoảng hốt, vì thế cô không hoảng hốt. Cô nàng bật dậy và dò xét căn phòng. Thoạt tiên, cô nhận ra chiếc áo choàng nằm trên sàn cạnh cánh cửa. Trước đó cô cho đấy chỉ là thói quen bừa bãi của Dan, nhưng khi xem xét kỹ càng hơn, Nellie nhận thấy cách nó đang nằm trên sàn giống như ai đó đã cởi phăng nó ra vì rất vội vã. Trong khi đang đứng đối diện cánh cửa...

Nellie nhảy bật về phía trước. Cô nàng kĩ lưỡng từng centimet một của cánh cửa. Rồi cô nhìn sang chiếc dù gãy nằm trên sàn. Và mọi thứ đột nhiên trở nên rõ ràng.

***

Nellie trông thấy hai đứa nhóc trước khi chúng phát hiện ra cô. Tim cô nàng thắt lại. Chỉ cần nhìn thấy hai đứa thôi cũng đủ khiến Nellie cảm nhận được một luồng thanh thản ùa đến. Nhưng làm thế nào để mang chúng ra khỏi đó? Nellie hít một hơi sâu và tự trấn an mình. Cô phải giữ cho tụi nó thật bình tĩnh.

Amy nghe thấy tiếng đôi dép khua trên sàn và vội quay phắt lại. Nhưng nỗi sợ hãi trong mắt nó đã chuyển thành cảm giác nhẹ nhõm. “Chị Nellie!” Cô có thể nghe rất rõ tiếng của con bé. Hẳn là khối hộp này không cách âm.

Nellie cắn một miếng pita[2]. “Nơi này là cái gì thế hả?” cô thắc mắc.

[2] Bánh mì dẹp vùng Trung Đông.

“Chị Nellie? Ừm, chị có nhận thấy gì không?” Dan hỏi. “Rằng, chúng em đang bị nhốt trong một khối hộp?”

Nó đang cố hành động như chẳng có gì xảy ra, nhưng Nellie vẫn có thể nghe thấy hơi thở nó gấp gáp. Cô đã mang sẵn ống thở trong túi áo phòng khi nó cần. Nhưng mà sẽ tốt hơn biết bao nếu như nó không cần dùng tới.

Nellie lại cắn thêm một mẩu bánh. Thậm chí trong khi nhai, Nellie vẫn tinh ý đánh giá tình hình qua cái liếc mắt đầy bình tĩnh. Con Saladin xuất hiện, dụi đầu vào mắt cá cô nàng. “Hai cô cậu này là cơn ác mộng tồi tệ nhất của một au pair. Đây có thể là một cách để tôi kiểm soát hai cô cậu. Nó, xem nào, là một phương pháp đó.”

“CHỊ NELLIE!” hai đứa đồng thanh la lên.

“Lão ta có thể quay lại bất cứ lúc nào!” Dan nói.

“Ai chứ?”

“Bae Oh! Lão ta là người đã nhốt chúng em vào đây.”

“Lão già mà hai đứa đã kể với chị đó ư? Lão ta đã làm gì, vật tay với hai đứa hả?”

“CHỊ NELLIE!”

Nellie bước xung quanh khối hộp, rồi dùng ngón tay gõ gõ vào đó. “Có gợi ý gì không?”

“Chị nhìn lên góc trái đằng xa kia,” Amy nói. “Mạch điện nằm ở đó.”

“Lão ta đã chỉ tia laze vào đó,” Dan nói thêm.

Nellie vỗ mạnh vào túi áo choàng của cô. “Ui cha, hình như chị không mang theo đèn laze với bài thuyết trình trên PowerPoint rồi.”

“Thôi mà Nellie!”

Cô nàng bước thẳng đến góc tường ngẩng đầu nhìn lên trên. “Chị thấy rồi.” Cô lấy chiếc bánh pita, cúi xuống và cho con Saladin. “Nó thích bánh hummus[3],” cô nói. “Có ai biết điều này chưa?”

[3] Bánh Hummus là một loại bánh truyền thống ở các nước Trung Đông, dùng như món khai vị.

“Thì nó là giống mèo Mau Ai Cập mà,” Dan trả lời. “Biết đâu đây là sản vật quê hương của nó.”

“Đây đâu phải lúc cho mèo ăn chứ!” Amy la lên.

Saladin liếm mép và lại bắt đầu cọ vào chân Nellie đòi ăn thêm.

Nellie bẻ ra một miếng hummus nữa. Cô lại ngẩng đầu nhìn lên góc phòng. Nellie nhắm kỹ rồi ném miếng bánh lên trần nhà. Thiện xạ chính là một trong những kỹ năng của cô nàng, bên cạnh tuyệt chiêu làm sandwich phô mai nướng ngon nhất quả đất. Saladin ngó theo theo ánh nhìn của cô. “Nào, mèo con. Đến lấy thức ăn nào!” Nellie thúc giục.

Saladin nhảy phốc lên tủ kính trưng bày, thu mình lại chuẩn bị phóng lên. Nó lao vút lên trần nhà, đáp xuống khung kim loại giữ hệ thống ánh sáng trong căn phòng. Chú mèo thong thả bước đến cuối thanh sắt, nhảy phốc qua để đi tới chỗ tụ điện, và bắt đầu lm láp bộ phận kích hoạt điện.

Khối hộp hơi lung lay, và dần dần nâng lên.

“Hãy ra khỏi đó mau!” Nellie nói lớn. “Khi nó ăn xong miếng hummus, hai đứa sẽ bị nấu chín đó! Tia laze sẽ kích hoạt trở lại.”

Amy đẩy Dan ra khoảng không gian trống và tự mình lăn theo sau. Con bé nhấc chân ra khỏi vừa kịp lúc Saladin uể oải nhảy trở lại sàn nhà và khối hộp đóng sầm xuống chỗ cũ.

“Lưỡi mèo thật bá cháy,” Nellie nói giọng đầy vẻ hài lòng.

Amy đứng dậy và phủi bụi ở hai cổ tay. “Làm cách nào chị tìm ra chúng em?”

“Cũng mất một lúc,” Nellie trả lời. “Rồi chị trông thấy cái áo choàng của ông nhỏ này trên sàn. Đó là gợi ý chính cho chị tìm hai đứa.”

“Chờ đã,” Dan hậm hực. “Ông nhỏ á?”

“Coi nào, thông thường thì chị sẽ nghĩ rằng việc mở cánh cửa ấy bằng dù thật là quái gở. Nhưng mà chị đã đi theo hai đứa suốt, thế nên mới nghĩ, à tại sao lại không nhỉ?”

“Lão Bae có thể trở lại bất cứ lúc nào,” Dan nói. “Em nghĩ có lẽ chúng ta nên ra khỏi nơi này và tìm cho mình một khách sạn khác.”

“Bae Oh là chủ khách sạn này, chị nhớ không?” Amy nói. “Làm sao chúng ta có thể ra khỏi đây mà không bị phát hiện chứ?”

“Hãy áp dụng sinh học thường thức,” Dan nói, liếc nhìn chiếc áo choàng Nellie đang mặc. “Động vật tự bảo vệ mình bằng màu sắc.”

***

Bae Oh lịch thiệp gật đầu chào người mặc áo đen. “Ông không cần phải có mặt ở đây,” lão nói. “Tình hình vẫn đang được kiểm soát.”

“Ông đã xác định được cháu mình ở đâu chưa?”

“Tôi đã xác định được những đứa thân tín của nó,” Bae nói. Chỉ cần một đêm ở trong căn cứ Ekat, lão đã moi được thông tin mà lão cần. Lũ cháu ngoại của Grace Cahill chỉ là những đứa nghiệp dư. Chúng sẽ phải ói thông tin ra thôi.

“Vẫn còn quá nhiều yếu tố nằm ngoài sự kiểm soát của chúng ta,” người áo đen lên tiếng. Nhưng Bae không chú ý nữa. Lão nghe thấy tiếng ngao ngao của một con mèo. Khách không được phép mang thú nuôi vào khách sạn Excelsior.

Dưới sự che chắn của cặp kính mát, lão có thể giả vờ đang lắng nghe người đàn ông áo đen trong khi vẫn đang quan sát những gì diễn ra đằng sau vai của ông ta. Một gia đình du khách mặc áo choàng trắng đang đi về phía hồ bơi. Họ đội nón mua ở cửa hiệu quà tặng, một điều tốt đấy. Lợi nhuận thu được từ cửa hiệu đã đủ trả cho chuyến nghỉ mát của lão đến đảo Maui[4] năm ngoái. Họ mang theo những chiếc balô to bằng vải bố. Du khách lúc nào cũng chất nhiều đồ.

[4] Đảo lớn thứ hai trong quần đảo Hawaii, có thiên nhiên hùng vĩ và là một thiên đường du lịch.

Toán khách du lịch này đang kéo lê inh ỏi một chiếc xe phục vụ phòng. Ngoaooooooo! Đó là tiếng mèo kỳ quặc nhất mà lão từng nghe thấy. Trừ phi bọn họ đang xách theo cả một giỏ chuột hamster cho nó.

Thành viên nhỏ con nhất cúi xuống và nói vào cái balô.

Lần đầu tiên, Bae nhận ra thứ thằng nhóc đó đang mang. Giày cổ cao màu đen.

Lũ cháu Cahill. Làm thế nào bọn chúng trốn ra được?

Ngay cả khi tức giận, Bae vẫn không muốn làm mọi thứ rối lên. Lão trông thấy bảo vệ khách sạn đã có mặt ở góc phòng. Cũng ăn mặc hệt như nhân viên phục vụ với quần trắng áo trắng, bạn sẽ chẳng bao giờ đoán ra được nhiệm vụ của những con người này. Trừ phi bạn để ý đến các cơ bắp cuồn cuộn đằng sau những chiếc sơ mi và loa thoại gắn vào tai họ.

Tất cả những gì lão phải làm là nhấc một ngón tay lên. Nghiêng đầu về hướng chúng đi đến. Bae không muốn người áo đen biết những đứa cháu Cahill đang cố tẩu thoát khỏi khách sạn của mình.

Cánh bảo vệ nhanh chóng đuổi theo, nhưng vẫn rất kín tiếng. Mọi thứ đáng lẽ đã diễn ra hoàn toàn như ý nếu cô gái trẻ không đưa mắt quan sát xung quanh. Cô nàng đã trông thấy ba tay bảo vệ trước khi bọn chúng kịp trở tay. Nhanh như cắt, cả ba rẽ ngang và bắt đầu bỏ chạy.

Không có tiếng động ồn ào. Không ai la ó hay hò hét. Người áo đen vẫn tiếp tục nói. Bae quan sát cả bọn chạy về đằng sau khách sạn. Chúng chỉ dừng bước trong chốc lát để tìm lại chiếc balô to kềnh ở sau một bụi cây.

Cố thăng bằng hành lý và con mèo đang giận dữ bị nhốt trong một chiếc giỏ xách, họ tiếp tục chạy. Cánh bảo vệ chỉ còn cách những kẻ đào tẩu chừng vài thước khi bọn họ rẽ vào một khúc ngoặt.

Bae cố gắng kiềm một cú ngáp. Lão chẳng cần phải chứng kiến hồi cuối của cuộc đuổi bắt cỏn con này. Lão có trong tay những bảo vệ giỏi nhất Cairo. Bọn kia rồi sẽ bị tóm và xử lý một cách cẩn thận sao cho du khách không hề hay biết. Bọn chúng sẽ được mang đến văn phòng của lão, được giữ lại ở đó. Không có gì phải vội. Cứ để cho chúng nó vã tí mồ hôi chơi.

“Tôi bảo đảm với ông, là mọi thứ vẫn trong vòng kiểm soát,” Bae nói với người đàn ông áo đen.

***

Lao băng băng qua các hòn đá khấp khểnh ở lối xe chạy, Amy, Dan và Nellie phi nhanh đến chỗ rẽ. Nellie cố giữ con Saladin và túi hành lý bằng vải bạt. Chiếc balô của Amy nảy tưng tưng trên lưng con bé, còn giày của Dan bị sút dây. Khi nó thử quay đầu nhìn về phía sau thì cánh bảo vệ cũng đã trờ đến.

“Chúng ta không thoát nổi đâu,” Dan nói trong tiếng thở hồng hộc.

Bất thình lình, một chiếc xe từ bãi đỗ vọt tới. Nó dừng ngay trước mặt cả bọn, ngáng đường chạy của chúng.

Một người phụ nữ nhỏ nhắn tóc bạc phơ mặc tunic và quần thêu trắng nhoài người ra khỏi cửa kính. “Đi nhờ xe không nào?”

Cả bọn chần chừ.

“Ôi khó tin quá hả. Điều quan trọng trước nhất, có lẽ là ta nên tự giới thiệu về mình. Ta là Hilary Vale, và ta có một bức thư dành cho hai cháu. Thư của bà Grace. Ôi những chiếc áo choàng thật đẹp.”

Tiếng bước chân nện thình thịch phía sau họ. “Đứng lại ngay!” một gã bảo vệ hét to.

Hilary nhoài người ra sau và mở cửa xe. “Ta không nghĩ đây là lúc để chần chừ đâu các bé con. Nhảy vào xe đi nào.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx