sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Mật mã của Hoàng Đế (39 Manh Mối - Quyển 8) - Chương 17

Chương 17

Jonah úp sấp, một mắt dán vào máy cảm biến nhiệt và mắt kia nhìn Dan. Thằng nhóc can đảm - Bạn phải cho nó chút đạo cụ, ngay cả khi nó ngu ngốc tới mức không biết rằng nó đang bị lợi dụng.

Không, hắn tự chỉnh mình. Đứa trẻ mồ côi tội nghiệp. Không may mắn, vậy thôi. Chuyện đó không phải là nếu như Dan và chị gái nó không có suất tham gia và trở thành tay chơi lớn trong cuộc chơi này. Jonah đã thành công, chắc chắn vậy. Nhưng điều đó không xúc phạm đến việc là con trai của Cora Wizard, người lãnh đạo nhà Janus. Hắn được sinh ra với năng khiếu ở tất cả các môn nghệ thuật.

Tìm ra ba mươi chín manh mối, và bạn sẽ không còn phải dựa dẫm vào các mối quan hệ. Bạn sẽ tự làm chủ bản thân.

Giống như Superman của riêng mình.

Cả khu vực được đặt trong chế độ ban đêm, hầu hết các ngọn đèn được tắt. Nếu nhìn lướt qua hàng lính sẽ không thấy được nhóc Dan Cahill gầy gò ẩn mình giữa đống tượng đất nung khổng lồ.

Thiệt là điên cuồng khi tạo ra cả một đội quân giả để bảo vệ một người đã chết. Nhưng là một người nhà Janus, Jonah phải tôn kính người Trung Quốc cổ đại đã tạo nên điều này. Rất ngọt ngào. Từ vị trí của nó ở trong hố, những hàng dài bất tận chiến binh trông gần giống như những khán giả trong các buổi đại nhạc hội của hắn – trừ việc, dĩ nhiên rồi, họ sẽ không có mất kiểm soát và gào rú.

Hắn kiểm tra màn hình. Giờ giải lao vẫn đang dở dang, nhưng chắc sẽ không còn lâu.

Nhanh lên, nhóc... Hắn liếc nhìn cái cảm biến. Công nghệ khá tốt, nhưng vẫn còn vài lỗi có thể xảy ra. Bạn có thể thấy mọi người, nhưng khá khó để đánh giá tình hình. Hắn khá chắc chắn rằng mấy người bảo vệ đã quay lại công việc. Nhưng trên màn hình, họ xuất hiện ở điểm chết và cao hơn. Hai nhân viên an ninh khác trên con đường bên, cũng hướng về phía sau. Dấu sáng nhỏ hơn đang di chuyển là Dan. Nhưng - Hắn cau mày. Điểm sáng ngay đó là ai? Nếu gã này ở phía sau, thì dấu hiệu nhiệt của gã phải ở gần phía trên, chỗ mấy người uống trà chứ?

Jonah gõ gõ máy cảm biến một cách khó chịu. Cái máy đần này cho thấy có vẻ như là có thêm ai đó đang ở ngay giữa chỗ đám quân đất nung.

Và đốm sáng Dan Cahill đang hướng thẳng về phía gã đó...

*** Hai mươi bảy ... hai mươi tám ... hai mươi chín ... Dan len qua hàng quân, gần như vấp ngã lên móng một con ngựa đất nung. Khi lồm cồm dậy, nó đập cằm vào một khuỷu tay của cung thủ tại hàng ngay trước mặt nó.

Theo cha của Jonah, tất cả các chiến binh ban đầu được trang bị vũ khí thật. Nó xém bị cắt bay đầu! Chắc chắn, điều đó còn khó khăn hơn nữa khi di chuyển qua mấy hàng hẹp nếu họ được trang bị với mấy thanh kiếm sắc nhọn và mấy ngọn giáo nhọn hoắt.

Dan bò trên một gò đất chưa bị khai quật. Bốn mươi bảy ... bốn mươi tám ... chỉ vài hàng nữa thôi, giờ thì… Nó chăm chú nhìn về phía trước cố gắng tìm ra số năm mươi ba. Nó thấy cái chùy trước - một quả bóng sắt nhọn nặng được dính vô cây gậy gỗ bằng sợi xích sắt.

Có lẽ một vài bức tượng còn được trang bị vũ khí… Ý nghĩ này đã nhanh chóng được thay thế bằng một ý nghĩa khác: Nếu đây là số năm mươi ba, có thể là vũ khí là đầu mối! Nó háo hức bò tới. Ngay khi nó nhận ra bức tượng này thấp hơn mấy -cái khác-, chiến binh đất nung số năm mươi ba di chuyển. Sự ngạc nhiên làm Dan tê liệt trong chốc lát. Và vào thời điểm nó thoát khỏi , cây chùy bay vút trong không khí hướng về đầu nó. Thở hổn hển, Dan cúi người, và mấy cái gai chết người sượt ngang qua tai nó. Khuỷu tay của một chiến binh vỡ tan. Bàn tay và cẳng tay rơi thẳng xuống đất.

Không có xương, không có người đã chết bên trong, Dan nghĩ – khi nó đang cố tập trung để sống sót.

Kẻ giả mạo quơ vũ khí của mình tiếp tục tấn công. Trong cảm giác kinh hoàng, Dan có thể thấy kẻ tấn công đã bọc từ đầu tới chân bằng bọt đệm, sơn màu tiệp với màu sơn phai màu của đội quân đất nung. Hắn mang một cái mặt nạ cao su che khuất toàn bộ khuôn mặt, thiết kế bắt chước khuôn mặt và biểu cảm của mấy bức tượng. Từ cự ly gần, nó không hoàn toàn giống. Nhưng đứng giữa hàng ngàn chiến binh đồng đội, thật khó để tìm ra hắn ta.

"Ông là ai?" Dan nghiến răng. Câu trả lời là một cú tấn công nữa từ cây chùy, cú quét ngang tàn phá chỉ sượt nó trong gang tấc. Dan cảm thấy nhói đau khi sợi xích thiêu dọc theo cánh tay.

Tất cả suy nghĩ hợp lý biến mất khỏi tâm trí của Dan, dồn hết cho một việc: Chạy. *** Một cái bẫy! Đôi mắt của Jonah dán chặt vào màn hình nhỏ ngay chỗ chấm nhiệt của Dan và kẻ tấn công đang rượt đuổi. Các nhân viên an ninh chưa để ý đến họ nữa, nhưng sẽ kéo dài trong bao lâu? Mình phải chuồn thôi! Hắn bật dậy trong tích tắc, chạy nhanh ra cửa trước chỗ nó đã đốt cháy ổ khóa. Và từ đó, nó sẽ chạy ra khỏi cửa quay, ra chiếc limo, về khách sạn – tất cả sẽ ổn thôi.

Hắn bỗng đứng hình. Dan. Sao hắn có thể bỏ nó lại trong tình trạng nguy hiểm? Quên Dan đi! Mình đã đưa nó vào bẫy rồi! Dan là một đứa trẻ mười một tuổi.

Nó chui xuống cái hố đó bởi vì Jonah bảo nó làm vậy. Ối chào, cuộc sống thô thiển vậy đó. Bạn là tay chơi lớn! Là con trai của Cora Wizard! Cơ hội duy nhất cho Janus trong cuộc săn đầu mối - Hắn mở toang cánh cửa. Không khí mát mẻ vẫy gọi từ bên ngoài. Sự tự do; an toàn ... Auuuuu!

Jonah quay người và chạy trở lại bên trong, nhảy xuống hố. Len qua các hàng chiến binh đất nung, sử dụng máy cảm biến nhiệt để tìm đường.

Tâm trí hắn quay cuồng. Nếu tôi bị giết ở Trung Quốc, báo chí sẽ có một ngày rộn ràng! Trộn lẫn với một ý nghĩ cấp bách hơn: Cố lên nhóc! Anh đang đến! Khi hắn đến chỗ kẻ tấn công, hắn suýt đụng trúng đằng sau của gã. Chà, gã đó mặc đồ y như một bức tượng! Mắt Jonah lồi ra. Chiến binh giả dạng xoay cây chùy, sẵn sàng đập nát đầu Dan. "Yo!" hắn gọi. Kẻ giả mạo quay lại, và cây chùy đập vỡ mặt của kiếm sĩ đất nung bên cạnh gã. Dan nhảy lên và tung mình lên lưng của kẻ mạo danh. Giận dữ, người đàn ông thúc nó với tay cầm bằng gỗ. Jonah nắm lấy hai nắm của trang phục bằng bọt và kéo với tất cả sức mạnh của mình. Bộ đồ bọc bị xé rách, để lộ ra chiếc quần thể thao và chiếc áo len. Người đàn ông quơ cây gậy với bàn tay còn lại, hạ một đòn chóng vánh lên má Jonah. Ngôi sao té ngã, hạ cánh trên một chiến xa đất nung, choáng váng.

Bằng một cú quay đầy bạo lực, kẻ giả mạo ném Dan khỏi lưng gã, và đẩy đầy đe dọa. Dan cố gắng đẩy lại nhưng bị đập mạnh trán vào móng đất sét của một con ngựa chiến. Kẻ tấn công nâng cây chùy cao quá đầu, sẵn sàng để đập xuống. *** Dan biết một giây phút kinh dị hoàn hảo. Nó sắp chết. Xung quanh nó quá chật chội để có thể lăn đi, và lực tấn công của kẻ mạo danh không thể ngăn cản. Lực tấn công. Giọng nói của vị trụ trì vang vọng trong tâm trí của Dan. Lực tấn công của kẻ thù của bạn là đồng minh lớn nhất của bạn. Khi chiến binh giả lù lù hiện ra trên nó, cánh tay gã vung cao để ra đòn chí tử, chân của Dan chống lên và đáp ngay chính giữa người của kẻ tấn công. Tay Dan vung lên, nắm lấy bộ đồ bằng bọt đã bị xé rách, bằng cách đó nó đã ném được kẻ tấn công bay đi.

Dan đã ngạc nhiên vì không tốn nhiều lực. Như các bậc thầy wushu đã cam đoan, Dan bé nhỏ đã có thể ném gã đàn ông trưởng thành bay cách xa năm met, trượt qua đám chiến binh như một con ky. Gã đàn ông nằm xoài trong đống đổ nát, bất tỉnh.

Dan và Jonah chạy về chỗ gã ngay lập tức. Jonah gỡ cây chùy ra khỏi chiếc găng tay bằng bọt. "Cái đó thật y như Thành Long vậy, nhóc!" ngôi sao hip-hop thở khò khè trong sự kinh hãi. "Hãy ra khỏi đây!" Dan rít lên. "Chưa," Jonah nói dứt khoát. Hắn giật mặt nạ gã tù nhân của chúng ra và tát cho gã tỉnh dậy.

Người đàn ông nhún vai ngây người. "Không nói gì hết." Dan thò tay vào túi đeo nơi hông của người đàn ông và lấy ra một nắm dày tiền giấy hàng trăm euro. "Ông đã lấy cái này ở đâu vậy?" Jonah vung vẩy cái đầu đinh của cây chùy. "Chúng tao có thể khởi động lại bộ nhớ của mày đấy." "Những đứa trẻ!" kẻ giả mạo lắp bắp. "Con trai và con gái!" "Có một cái tên chứ?" Jonah hỏi dồn. "Không có tên! Nói như Simon trên American Idol!" "Giọng người Anh!" Dan thở. "Đám Kabra –Tụi nó gài bẫy anh, Jonah!" "Tụi nó đặt bẫy hai chúng ta," ngôi sao sửa. "Và bây giờ chúng đang ở phía trước, trong khi chúng ta ở sai thành phố, chiến đấu vì mạng sống của mình.”

"Mình sẽ trả đũa," Dan cam đoan. "Nhưng trước tiên chúng ta phải ra khỏi nơi này đã -" Câu nói của nó bị gián đoạn bởi tiếng báo động to nhất mà tụi nó đã từng nghe. Ngay khi tiếng còi hú đầu tiêng vang lên, tù nhân của tụi nó đứng lên và bỏ chạy, hụp lên xuống giữa các hàng tượng, xé toạc bộ đồ và chạy.

Jonah và Dan không cần thêm khuyến khích gì. Tụi nó chạy nước rút hướng tới lối ra phía trước.

Các nhân viên bảo vệ bao vây các con đường. Ánh sáng đèn pin lia khắp các hố. Đèn báo động bật sáng. Không còn nơi nào để ẩu náu.

Jonah vấp trúng mội bức tượng và ngã xuống. Dan kéo hắn lên. Hai anh em trèo ra khỏi cái hố lên một gò đất chưa được khai quật. Đó là một cuộc chạy đua và tụi nó đang hướng về lối ra, và tông qua một cánh cửa không khóa. Jonah nhảy qua cửa quay – nhảy thẳng vô đôi tay của một cảnh sát. Người cảnh sát thứ hai bắt gọn Dan.

Tụi nó đã bị bắt.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx