sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

39 Manh Mối - Quyển 10 - Xông vào đấu trường - Chương 04.2

Chương 4.2 Ian Kabra ngồi giữa hàng tá phong bì hồ sơ vàng. Nó đã hy vọng rằng mọi thứ đều được lưu trữ điện tử ở khu vực bí mật của nhà Kabra. Như vậy, nó chỉ cần bẻ khóa một mật mã, download mọi thứ vào một đĩa mềm, và tìm hiểu các thông tin một cách riêng tư trong phòng. Nó đã quên mất ba mẹ nó hoang tưởng thế nào về tin tặc. Phải sắp xếp thông tin bằng giấy tờ kiểu này có nghĩa là nó hoàn toàn có khả năng bị phát hiện dễ dàng. Ian thở dài và kiên quyết nhặt bìa hồ sơ kế tiếp lên. Các vụ thảm sát được cho phép, các vụ phản bội được chấp thuận… Hàng ngàn và hàng ngàn người bất lực bị đưa thẳng tới cái chết bởi các thế hệ gia đình của Ian. Ian đồ rằng hầu hết mọi người sẽ bị kinh sợ khi đọc những hồ sơ này. Nó đồ rằng Mẹ và Bố dự định sẽ cho nó xem những hồ sơ này – khi nó lên mười tám, có lẽ vậy chăng? – cha mẹ nó hẳn là kỳ vọng nó sẽ tự hào. Những hồ sơ quanh nó ghi lại những câu chuyện rực rỡ về quyền lực. Thô bạo, mạnh mẽ, nắm giữ và sử dụng sáng chói, thế kỷ qua thế kỷ. Nhưng Ian không cảm thấy kinh hoàng hay sợ hãi. Nó chỉ đơn thuần cảm thấy… không bất ngờ. Nó đã luôn biết rằng gia đình nó vừa quyền lực vừa tàn nhẫn. Đó xác thực là tính cách của dòng họ Lucian. Đến phiên mình, Ian đã được kỳ vọng sẽ hành động như các tổ tiên của nó. Nó đã chứng tỏ được điều đó – trên sân chơi mẫu giáo, với buổi tụ tập gia đình kỳ quặc ở New England, trong cuộc truy tìm Manh Mối trong vai trò sứ giả của cha mẹ nó – rằng nó hoàn toàn phù hợp cho việc lưu danh trong di sản nhà Lucian của nó. Vậy chính xác nó đang hỏi điều gì? Ian nhận ra bìa hồ sơ nó vừa nhặt lên có một nhãn mới: Trường hợp của Hope Cahill và Arthur Trent. Tim Ian đập nhanh hơn. Nó biết những cái tên đó. Họ là bố mẹ của Amy và Dan Cahill, những người đã chết trong một tai nạn cháy năm năm trước. Hoặc có lẽ không phải là tai nạn. Ian nhanh chóng đọc những giấy tờ trong bìa hồ sơ. Gần như dày đặc chữ. Nó có thể nhận ra cách bố mẹ nó phân loại các nhánh khác của nhà Cahill – một Janus, Cora Wizard; một Ekat, Alistair Oh; và hai Tomas, Eisenhower và Mary–Todd Holt– cùng đối mặt với Hope Cahill và Arthur Trent về Manh Mối mà họ đã thu thập được, lợi thế mà họ đã đạt được. Cách mà Isabel và Vikram Kabra đã thu hút những kẻ thù không đội trời chung đứng chung một chiến tuyến thật tuyệt vời. Nhưng buổi đối mặt đã chuyển sang hướng xấu đi. Isabel Kabra đã nhóm một que diêm, định ép Hope và Arthur phải làm theo cách của bà. Và… Hope Cahill và Arthur Trend đã thà chết còn hơn đưa cho bà quyền lực tổng hợp mà bà muốn. Ian để mớ giấy tờ trượt khỏi tay. Mẹ mình gây ra cái chết của Bố Mẹ Amy và Dan, nó nghĩ, cuối cùng nó đã cảm nhận thấy sự kinh hoàng. Cơn sóng kinh hoàng đập mạnh vào nó với suy nghĩ kế tiếp: Amy và Dan có biết không? Ian nghĩ lại cách mà Amy đã mỉm cười với nó lúc ở Hàn Quốc, cách con bé để cho nó tán tỉnh, cách con bé đỏ bừng mặt và nhại mấy câu nói ngọt ngào của nó. Con bé không thể nào biết sự thật trước đó được. Còn sau đó thì sao? Dĩ nhiên Amy – và Dan – đã có chút lạnh nhạt với nó sau khi ở Hàn Quốc, nhưng nó nghĩ là bởi vì nó đã phản bội tụi nó, có vẻ như nó đã bỏ lại tụi nó chết ở đó. Không phải là tụi nó thật sự bị nguy hiểm mà. (Có không nhỉ? Liệu nó có quan tâm coi tụi nó có nguy hiểm không? Liệu nó có khác với mẹ nó không nhỉ?) Dĩ nhiên tụi nó biết rằng đó là cách mà mọi việc diễn ra trong cuộc truy tìm manh mối. Không mời mà đến, một ký ức khác ùa về với nó, một ký ức đã ám ảnh nó nhiều tuần lễ liền. Ký ức từ trên đỉnh Ngọn Everest. Ian bị trượt ngã, nhào thẳng xuống chết chắc. Mặc nó đã trả tiền để một nhóm Sherpa đưa nó lên và xuống núi an toàn, Amy là người duy nhất ở gần đủ để với tới nó. Nhưng con bé đã đối mặt với một sự chọn lựa: cứu lấy lọ huyết thanh quý báu của nhà Janus mà tụi nó đã tìm thấy hoặc cứu Ian. Ian đã biết, trong giây phút sinh tử đó nó đã phải nghĩ, theo lô gíc, hợp lý, giống như việc Amy làm là chọn lọ huyết thanh. Đó là điều mà Ian sẽ làm nếu nó là con bé. Lọ huyết thanh là vô giá, thậm chí có thể là không thể thay thế được. Và Ian chính là kẻ đã nói mấy điều ngọt ngào giả dối với con bé và rồi phản bội con bé, không chỉ một lần. Nhưng Amy đã cứu Ian và để cho lọ huyết thanh rơi mất. Ian vẫn không thể hiểu được tại sao con bé lại làm vậy. Điều đó quá … không giống nhà Lucian. Không giống – nhà Cahill. Mọi người lúc đó đều bao bịt kín mít tới từng tấc da thịt, để chống chọi lại cái lạnh tàn khốc của Everest. Vì vậy Ian không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Amy lúc đó; nó không thể dò xét được Amy đang nghĩ gì. Nhưng nó đã nhìn vào đôi mắt con bé. Và đôi mắt đó thể hiện… biết rõ. Con bé biết rằng mẹ mình gây ra cái chết của ba mẹ con bé. Và con bé vẫn cứu mình. Điều này làm cho mọi thứ thậm chí càng khó hiểu hơn. Ian nhặt bìa hồ sơ về Hope Cahill/Arthur Trent lên lại. Có lẽ nó bỏ sót cái gì đó. Có lẽ mẹ nó đã cố gắng bù đắp cho cái chết của bố mẹ Amy và Dan. Tập hồ sơ có các tài liệu về vụ cháy và các lá thư được gửi hàng loạt sau đó. Không khó để Ian có thể ghép các chi tiết lại với nhau. Ngay khi ngọn lửa bùng lên khỏi tầm kiểm soát, những người không phải Lucian bị hoảng sợ. Không ai trong số họ dường như hiểu rằng Isabel muốn Hope và Arthur chết. Alistair Oh, Cora Wizard, và Mary–Todd Hold, tất cả mọi người thậm chí còn gọi 911. Eisenhower Hold còn lấy vòi nước của vườn hàng xóm và hướng vào ngọn lửa. Và Vikram và Isabel Kabra đã lên kế hoạch che đậy, cố gắng giấu diếm tất cả những bằng chứng về sự liên quan của họ. “Họ cảm thấy tội lỗi.” Ian thì thào với chính mình. “Nếu không, tại sao họ có vẻ che đậy vậy chứ?” Một sự trấn an lạnh lẽo, cố gắng níu kéo để tự thuyết phục bản thân nó rằng cha mẹ nó không thật sự tệ tới vậy. Isan lật tới mảnh giấy kế cuối trong tập hộ sơ và ngạc nhiên khi thấy tờ giấy cuối cùng chẳng liên quan gì tới cái chết của Hope Cahill và Arthur Trent. Thay vào đó là một báo cáo mẹ nó viết về cái chết của Irina Spasky. “Ả đã hoàn toàn phản bội chúng ta,” mẹ nó viết. “Ả đã bỏ qua mệnh lệnh trực tiếp từ tôi mà đi cứu Alistair Oh và Amy và Dan Cahill trong khi tôi đã bảo ả rằng bọn chúng phải bị khử…” Bị khử. Chỉ vài tuần trước, mẹ nó đã cố gắng, tàn nhẫn, ám sát Alistair và Amy và Dan. Không phải vì sai sót, không phải là tòa nhà bị hư hỏng, và là cố tình. Ian đọc hết tài liệu. Vụ ám sát thậm chí không phải là một cuộc mặc cả về con chip, kiểu đe dọa để đạt được mục tiêu của bà. Nó đã được lên kế hoạch thật cẩn thận – một mục tiêu được xác định rõ ràng. Và thay vào đó thì Irina đã chết đi. “Khi tôi nhìn thấy việc mà Irina đang làm, tôi đã có thể quay trở lại và cứu ả,” Isabel viết. “Nhưng tại sao lại phải bận tâm?” Quá lạnh lùng. Sinh mạng của một người phụ nữ bị bác bỏ chỉ trong vài từ. Không phải vì Ian có tình cảm gì với Irina Spasky. Ả đã từng đe dọa sử dụng độc giấu trong các móng tay vô số lần để thân cận hoặc vỗ về tất cả mọi người. Nhưng có một lần vào nhiều năm trước khi Ian còn bé, ả đã từng nói với nó đầy mong chờ, “Con có thể gọi là ta Dì Irina không? Con cùng tuổi với một cậu bé mà ta đã từng biết…” Rồi ả vội vàng bịt miệng mình bằng cả đôi tay, như thể ả đã nói ra điều không nên nói. Và dĩ nhiên Ian chưa bao giờ gọi ả là Dì. Với sự khích lệ của Ba Mẹ mình, nó đã đối xử với ả như mọi kẻ hầu, ở dưới tầm quan tâm của nó. Nhưng ả đã phục vụ gia đình nó một cách trung thành trong suốt nhiều năm. Thậm chí Irina Spasky không đáng bị bỏ lại tới chết bằng mấy từ Tại sao phải bận tâm? Trán cau lại, Ian lật giở qua lại giữa những trang giấy mô tả về ba cái chết. Có vài thứ đã khác biệt. Chút ý niệm về hối hận xuất hiện ở trang giấy trước đã hoàn toàn tắt ngóm khi liên hệ với chuyện của Irina Spasky. Có vẻ như mẹ nó không có khả năng hối hận nào cả – không hối hận hay cảm giác tội lỗi hay ngờ vực hay trung thành với bất kỳ ai ngoài bản thân. Tại sao không? Ian tự hỏi. Có tiếng động lạch cạch vang lên trong phòng, và Ian đông cứng. Nhanh chóng, nó tắt ngọn đèn đọc sách nhỏ xíu đang dùng. Bóng tối đột ngột ập xuống làm nó như mù. Nó không biết có nên bật dậy và trốn hay sẽ khôn ngoan hơn nếu không dịch chuyển, ngồi im ắng hết mức. Chỉ là tiếng động từ phía vườn thú gia đình nhà Kabra ngoài kia thôi, Ian tự nhủ. Có lẽ là con khỉ khỉ gió mà Mẹ đã khăng khăng dùng hôm nay thôi. Tiếng lạch cạch vang lên lần nữa, và Ian không thể nào tự lừa mình rằng đó không phải là tiếng tay nắm cửa của khu vực bí mật đang xoay. Trước khi nó kịp di chuyển, cánh cửa bật mở và tia sáng đèn pin chiếu thẳng vô mặt nó. Ai đó hít mạnh. Đó là tiếng hít mạnh mà Ian nhận ra được. “Natalie?” Ian lên tiếng. “Ian?” em nó thì thào. Con nhỏ đánh rớt chiếc đèn pin, và ánh sáng xoay tán loạn quanh căn phòng. Ian nhặt đèn pin lên và hướng nó xuống đất, làm ánh sáng chỉ còn trong một khu vực nhỏ. “Không – không – đừng để ánh sáng xuyên qua mấy cái cửa sổ,” nó nói gấp gáp. Natalie nuốt nước bọt. “Anh đang làm gì ở đây vậy, Ian?” con nhỏ thấp giọng hỏi. Ian nghĩ thật nhanh. “Ba Mẹ muốn anh lấy cho họ vài tập tài liệu,” nó nói. “Họ tin tưởng anh về vụ này. Bởi vì anh lớn hơn em.” “Anh đang nói dối,” Natalie nói, không hề chần chừ. “Nếu Mẹ và Ba biết anh ở đây, vậy tại sao anh phải lo lắng nếu ánh sáng bị lọt ra ngoài?” Ian đã quên mất là Natalie cũng đã học mấy lớp logic và phân tích giống như nó vậy. Nó chờ con nhỏ lên tiếng, “Anh nói,” nó lên tiếng, “anh nói trước vậy.” Và rồi nó đã có thể tìm ra cách để đàm phát với để con nhỏ giữ yên lặng. Nhưng Natalie không nói gì cả. Con nhỏ chỉ hít vào. Thật mắc cười – chỉ cần một hơi hít vào đã làm cho Ian hạ quyết tâm rằng Natalie không cần phải biết những gì nó vừa phát hiện ra về Ba Mẹ. Nó không bao giờ muốn con nhỏ đọc về việc Irina Spasky đã chết như thế nào. “Quay trở về giường nào,” Ian nói. “Chả có gì để xem ở đây đâu.” “Có những bí mật ở đây,” Natalie bướng bỉnh nói. “Những lời giải thích.” Con nhỏ ngước lên nhìn anh trai mình. “Anh cũng không tin họ, đúng không?” con nhỏ nói. “Đó là lý do tại sao tụi mình đang ở đây.” Ian thở dài. Đôi khi Natalie quá thông minh. “Đừng lo lắng về vụ đó,” nó nói. “Chỉ cần nghĩ về cái túi Prada mới mà mẹ sẽ mua cho em.” “Không,” Natalie nói. “Em phải được biết – chuyện gì đã xảy ra với mẹ? Tại sao mẹ trở nên quá xấu tính? Xấu tính mọi lúc, kể cả với tụi mình?” Ian nhún vai bất lực. Vẫn giữ cho ánh sáng chĩa xuống dưới, nó lùi lại một chút để Natalie không nhìn thấy đống bừa bộn các tập hồ sơ trên nền nhà. Vô tình nó lùi trúng một cái bàn, va vào và loạng choạng. Nó chộp nhanh và vớ trúng rìa mặt bàn, nhưng những ngón tay của nó chạm vào một cái gì đó. Một… ống nghiệm? Ian quay lại và giữ ống nghiệm trong vùng ánh sáng. Đó là một ống nghiệm mà Ian đã từng thấy, với những chữ kỳ quặc bên trên. Ian biết rằng những từ ngữ đó bản thân nó chẳng thực sự mang ý nghĩa gì cả. Nó chỉ là những phép đố chữ mà Amy Cahill đã theo dấu hàng tuần lễ ở Paris. Con bé đã liều mạng theo mấy chỉ dẫn đó trước khi Ian đột kích và chôm cái ống nghiệm từ tay con bé. “Vậy ra đây chính là nơi mà Ba và Mẹ cất huyết thanh của nhà Lucian,” Natalie nói, nhìn lom lom qua vai nó. “Anh có nghĩ là họ nên để nó ở đâu đó an toàn hơn không chứ?” Ian xóc chiếc ống nghiệm, nó hẳn đang chứa bên trong dung dịch có giá trị nhất trên quả đất rồi. Có lẽ là loại dung dịch có giá trị nhất, tại thời điểm này, vì huyết thanh nhà Janus bị mất rồi và không ai biết điều gì đã xảy ra với huyết thanh nhà Tomas, huyết thanh nhà Ekat, hay là huyết thanh nguyên bản chính đã được chính Gideon Cahill tạo ra cách đây hơn năm trăm năm. Ian dám chắc chắn rằng huyết thanh chính sẽ là giải thưởng sau cùng của cuộc truy tìm Manh Mối; nó hồi tưởng lại lúc ở Paris, khi nó tự hào vì ít nhất đã chụp lại được chai huyết thanh của nhà Lucian. Khi đó nó đã quá ngốc nghếch. “Không quan trọng chuyện gì xảy ra với cái ống nghiệm,” nó nói với em gái mình. Nó lật lên lật xuống. “Thấy không? Nó rỗng không.” Natalie ngó lên anh trai mình với ánh mắt lo lắng. “Vậy là họ đã uống ư,” con nhỏ thì thào. “Chỉ Mẹ thôi, anh nghĩ sao? Hay cả Ba lẫn Mẹ?” “Quan tâm làm gì?” Ian hỏi một cách cay nghiệt. “Nói cách khác, không ai để giành cái gì để chia cho anh em mình.” “Thật không công bằng,” Natalie nói, tiếng nỉ non quen thuộc hiện ra trong giọng con nhỏ. Nhưng lần này sự nỉ non thay cho Ian. “Anh là người tìm ra huyết thanh. Ít nhất họ phải chia nó cho anh chứ.” “Chúng ta chỉ là kẻ phục vụ họ thôi,” Ian nói. “Minion, giống vậy” – nó nuốt nước bọt – “cũng như Irina.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx