sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ổ rắn độc - Chương 13

Chương 13

Dan tự hỏi Shaka Zulu sẽ giải quyết chuyến đi trong một chiếc Yugo nát với hai người phụ nữ đang tranh luận về khách sạn như thế nào.

“Chị là người lo tiền bạc,” Amy nói. “Một chiếc lều là hoàn hảo. Chúng ta sẽ dùng nó mỗi ngày.”

“Chị cần một cái gương, những chiếc khăn sạch, và mấy tấm giấy nho nhỏ bọc xà phòng,” Nellie nói. “Chị sưu tập chúng. Nếu em dùng chúng ở nhà chúng nhắc nhở em về nơi em đã –”

“Cuộc tìm kiếm này không về sự thoải mái,” Amy nói. “Chị đang giống như nhà Kabra và Alistair – bị nuông chiều và om sòm. Đầu tiên nó là bí mật, và giờ nó –”

“Xin lỗi, Tiểu Thư Quản Lý Cơn Giận,” Nellie cắt ngang. “Điều gì đã xảy ra với em?”

“CHẶT ĐẦU CÁC CHỊ XUỐNG!” Dan tuyên bố.

“Nhồi nhét nó đi, Shaka,” Amy đờ đẫn nói.

Nhưng Dan lờ con bé đi. Một chiến binh dũng cảm không bao giờ dính mồi. Nó đang chiến đấu để tập trung vào tấm bưu thiếp Shaka, giờ nhàu và ướt đẫm mồ hôi sau chuyến phiêu lưu của chúng. Nó bắt đầu ở dòng cuối:

BIMRSESOSEIM GEKK #4

BGOQBG GEKK

ALPHA>1

“Cái này trông không đúng,” nó nói.

“Rất nhiều từ châu Phi có cách phát âm ngớ ngẩn,” Amy bắt đầu giảng bài. “Giống như, em tạo một âm thanh lách cách trong khi nói nó, giống như Xhosa bộ lạc.”

Cái cách mà Amy nói từ đó, nó giống như một cú nhắp lưỡi theo sau bởi -osa.

“Đúng, nhưng những từ này có, như thể, Xs và những dấu chấm thang ở giữa và các thứ,” Dan nói. “Những cái này khác biệt. Chúng không trông giống chữ châu Phi. Chúng chỉ là trông… lạ.”

“Nếu chúng không phải là chữ châu Phi lạ, có lẽ nó là chữ Hà Lan lạ,” Nellie nói. “Họ dùng rất nhiều chữ cái nhân đôi. Dì của chị đã kết hôn với một gã tên là Vanderdoonk.”

Amy đang nhìn săm soi vào những cái tên sát nhau. “Những anh em Gekk? Chị đã nói với em rồi, họ là những tài xế limo. Đây là một thẻ doanh nhân cho một chiếc xe taxi dịch vụ.”

“Còn về những thứ ở dưới cái tên thì sao?” Dan hỏi.

“Alpha lớn hơn một,” Amy nói. “Alpha có nghĩa là ‘A’ – giống như, tốt nhất. Họ đang khoe khoang. Quảng cáo.”

Dan bắt đầu viết. Nó viết nguệch ngoạc bảng chữ cái phía trên tấm bưu thiếp. “Em đang nghĩ nó là một mật mã. ‘Alpha’ có nghĩa là ‘Alphabet.’ ‘Lớn hơn một’ thực sự là một mũi tên chỉ về bên phải. Nó có thể nghĩa là ‘thay thế mỗi ký tự với một ký tự bên phải’ – giống như B trở thành C.”

“Em thực sự nghĩ như thế à?” Nellie hỏi.

Dan bắt đầu thay thế lần lượt các chữ cái.

CJNSTFTPTFJN HFLL #4

“Như em đã nó, nó là một ý tưởng ngớ ngẩn,” Dan nói.

“Chao ôi, đợi đã,” Amy nói. “Liệu thay bởi một sự thay thế đơn giản em, giống như, thay thế mỗi phụ âm với phụ âm tiếp theo, và mỗi nguyên âm với nguyên âm tiếp theo thì sao? Giống như, B trở thành C nhưng I trở thành O?”

“Em cũng thế à?” Nellie nói.

Dan bắt đầu viết lại:

CONSTITUTION HILL #4

“Bingo!” Amy kêu lên. Con bé đọc lướt qua cuốn sách nó đã giấu trong ngăn đựng găng tay. “Constitution Hill (Đồi Hiến pháp)… nó là một vùng ở Johannesburg. Địa điểm của một nhà tù cũ. Số Bốn hẳn là một địa chỉ.”

“Johannesburg?” Nellie nói. “Chị đã nghĩ chúng ta đang đến Pretoria!”

“Đừng quên cái tên Gekk khác,” Dan nói.

Nhanh chóng, thằng bé đọc nó, dùng phương pháp của Amy.

CHURCH HILL

“‘Đồi Nhà thờ’ – hãy tìm nó!” Dan nói.

Amy lắc đầu. “Không. Không có nơi nào như thế. Chúng ta sẽ cần có một bản đồ tốt hơn. Nhưng ít nhất chúng ta có một điểm khởi đầu. Được rồi, Nellie, chúng ta phải đi lại hướng sân bay, về Johannesburg!”

“Liệu nếu Đồi Nhà thờ là thứ ở Pretoria?” Dan nói. “Ý em, chúng ta đang ở đây rồi!”

Nellie đạp phanh và lướt qua một gã ở mép đường. “Ôi, ôi, các em. Chị đang tập trung lái trong một chiếc Yugo, chạy trốn khỏi nhà Holt, xúc phạm người già, và vừa kịp thoát chết nhờ lũ dê. Chị, như thể, sẵn sàng để rơi. Chị sẽ đưa các em đến bất cứ nơi nào các em muốn, nhưng chị muốn kết thúc điều chị đã bắt đầu với Amy – và chị chọn nơi chúng ta ở, được chứ? Chị nói, khách sạn. Và chị nói, đặt chỗ ngay hoặc chúng ta ngủ trong xe.” Cô nàng với tới túi của mình. “Trong các em có ai có điện thoại di động của chị không?”

“Không,” Amy và Dan cùng nói một lượt.

Nellie nhìn xuống sàn, sau đó trong ngăn đựng găng tay. “Lạ thật. Chị đã lấy lại nó trên sân bóng đó.”

“Có lẽ nhà Holt đang đá nó vào cột gôn,” Dan nói.

“Ối, nhóc,” Nellie nói. “Không đùa đâu. Chị phải có chiếc điện thoại đó.”

“Công ty điện thoại có lưu trữ online các thứ của chị,” Dan nói, “với tất cả số của những anh bạn trai của chị –”

“Không buồn cười,” Nellie nói. “Em không hiểu đâu! Chị cần chiếc điện thoại đó!”

Dan trao cho Amy một cái nhìn. Đây không phải Nellie Bình Thường.

“Giờ thì ai có vấn đề với việc quản lý cơn giận?” Amy yên lặng nói.

Nellie hít một hơi thở sâu và để đầu cô nàng trên tay lái. “Được rồi. Xin lỗi. Chị đang mất trí. Chị có thể dùng điện thoại của em không, Amy?”

Amy đưa điện thoại của nó. Khi Nellie gọi điện, Dan lôi điện thoại của nó ra và nhanh chóng truy cập tài khoản email. Nó nhìn chằm chằm vào tin nhắn gần nhất:

Tụi ta thắng. 10-7.

ilikeike

“Này, Amy,” Dan nói, đưa màn hình cho chị nó. “Chúng ta có biết ai đó với cái tên này không?”

“Ilikeike…” Amy nhún vai. “Trông như người Hawaii.” Dan nhắn lại:

ừm, tuyệt. ai đấy?

Một giây sau đó câu trả lời đến:

Meat 100 m n of BOOM on P Kruger or tacoman go BOOM

ilikeike

“Đó là số sai,” Dan nói.

“Chờ đã,” Amy nói. “Nó không phải là người Hawaii. I like Ike là một khẩu hiệu tranh cử tổng thống từ những năm 1950!”

“Những sự kiện lịch sử làm em run lên với thích thú,” Dan nói.

“Cho Tổng thống Dwight David Eisenhower!” Amy nói.

Eisenhower.

Dan nhìn chằm chằm vào màn mình. “‘Tacoman’… nhưng chú Alistair là burrito… phải, đó sẽ là điều mà Eisenhower sẽ viết.”

“Chính xác!” Amy nói. “Và chị đang nghĩ m-e-a-t được cho là m-e-e-t. Ông ta muốn chúng ta gặp ông ta – hoặc điều gì đó xấu sẽ xảy ra cho chú Alistair.”

“Các chị, liệu đây là một cái bẫy?” Dan hỏi.

“Nếu không thì sao?” Amy đáp. “Hãy nghĩ về điều đó, Dan. Nhà Holt đã tìm thấy Alistair trên đỉnh đồi đó sau khi chúng ta rời đi. Nếu ông ấy đang làm việc với chúng, chúng sẽ giận dữ với ông ấy, bởi vì ông ấy không giao chúng ta. Nếu ông ta không làm việc với chúng, chúng sẽ chỉ điên tiết khi thấy ông ta xen vào.”

“Chúng ta không thể chỉ lờ việc này đi,” Nellie nói.

“Phải, chúng ta có thể,” Amy thốt ra. “Tại sao chúng ta phải chạy quanh một đất nước xa lạ và mạo hiểm cuộc sống của chính chúng ta? Tại sao chúng ta lại mắc nợ Alistar bất cứ điều gì chứ?”

Dan liếc nhìn chị gái nó không thoải mái. “Amy…? Em biết chị thực sự không có ý đó, phải không?”

Chị gái nó xoay đi, mặt con bé đỏ lựng. Con bé hít một hơi thở và lẩm bẩm điều gì đó mà nó hiểu có nghĩa là phải.

“Được rồi…” Dan gật đầu. “‘Một trăm m n’… đó là một trăm mét về phía bắc của – Boom là gì?” Nó tóm lấy tấm bản đồ Pretoria của Amy. Ở bên phải là bảng mẫu tự của tên những con đường. “Nó là một con đường – Đường Boom ở phía bắc thành phố, gần sở thú! Gần đường Paul Kruger.”

“Đợi đấy, các chàng trai và các cô gái,” Nellie nói, trả lại Amy điện thoại. “Gomez và các Cahill đến Boom.”

***

Đường Boom bao quanh một cái sân lớn bên kia sở thú. Ở góc của công viên Paul Kruger, Nellie sít sao rẽ trái, lốp xe rít lên.

Một biển báo giao thông trên một giá gỗ ghi:

NGUY HIỂM: Khu vực công trình

Chỉ Nón Cứng*

Ở phần dưới cùng, chữ viết tay nguệch ngoạc gần như không đọc được cạnh dấu hoa thị, là những chữ *và các Cahill!

“Lái qua nó,” Dan nói. “Chúng ở trước.”

Phía sau tấm biển, con đường giảm đi thành một dốc nghiêng. Đậu lại ở phía cuối là chiếc xe tải màu tím. Chú Alistair đứng bên cạnh nó ở tư thế nghiêm, cây gậy của lão trong tay và chiếc mũ trái dưa của lão gọn gàng trên đầu lão.

Nellie cài số một và đạp phanh xuống đồi. Theo âm thanh của tiếng động cơ rên rỉ, Alistair nhìn lên và vẫy chúng.

“Alistair đang làm việc với nhà Holt,” Amy rít lên.

“Ông ấy trông lo lắng về điều gì đó,” Dan nói.

“Cẩn thận,” Amy đáp.

Khi Nellie chậm lại, cái vẫy của Alistair trở nên khẩn trương hơn. “Ừm, các em, có chuyện gì với mũ của ông ta thế?”

Hai sợi dây kéo dài từ phía sau của chiếc mũ trái dưa của Alistair hướng vào cửa sổ tài xế của chiếc xe tải. Amy không thể nhìn thấy bất cứ ai bên trong chiếc xe, nhưng Alistair đang trông kích động bên kia đường.

Ở đó, đứng gần một cây keo to xù xì, là Eisenhower, Mary-Todd, Reagan, Madison, và Hamilton Holt, cùng với con pit bull của chúng, Arnold. Eisenhower liếc mắt chiến thắng đểu cáng, cái cổ của hắn có màu của món bò nướng tái. Trong tay hắn là một sợi dây dài màu vàng dẫn đến chiếc mũ trái dưa của Alistair. “Cùng nói chuyện nào,” hắn nói.

“Cùng đặt chỗ nào!” Dan nói.

Nellie quay xe lại.

Gương mặt của Alistair tái mét. “Không, đừng!” lão hét lên.

“Không được lùi lại – ta lặp lại, không – yêu cầu!”

Eisenhower quát tháo. “Nếu các người quý mạng người.”

“Đừng nghe ông ta!” Amy nói. “Đi, Nellie, Đi!”

“Chú-Ý!” Eisenhower giơ tay hắn lên. “Chú của tụi mày bị trói bởi phương tiện công nghệ được nghiên cứu và hoàn thiện bởi chính bản thân ta trong phòng lab cháy nổ 101 Chất nổ, Huấn luyện viên Todd Bempster, Học viện West Point[1] Khóa học Không-phải-phận-sự-của-ngươi, để hồi pin, bằng cách quá điện tử để giải thích trong các điều kiện dân sự nhưng dễ dàng để lắp đặt với sự giúp đỡ của một vài hộ gia đình có ích –”

“Tụi mày sẽ cắt đuôi à, lũ cừu non?” Mary-Todd nói.

Eisenhower giơ sợi dây lên với một nụ cười chiến thắng. “Nếu chiếc mũ rơi khỏi đầu Alistair, chiếc xe phát nổ.”

“Ông ta đang bịp bợm,” Dan nói run run.

“Ông ta không.” Amy biết Eisenhower có ý đó. Và con bé thích cái ý tưởng.

GIỜ cuối cùng ông sẽ cảm thấy điều mà cha mẹ chúng tôi đã cảm thấy, chú Alistair. Ông sẽ biết điều gì như là bị bỏ rơi, thay vì người bỏ rơi.

“MẤY ĐỨA TRONG CHIẾC YUGO – QUA ĐƯỜNG, NẾU TỤI MÀY BIẾT ĐIỀU GÌ TỐT CHO TỤI MÀY,” Eisenhower hét lên. “THEO HÀNG HAI! – ỪM, HÀNG BA!”

Amy hít một hơi thở sâu. Con bé cố gắng bám vào một suy nghĩ mạch lạc trong đầu nó, nhưng chúng đang bay lượn bên trong, nó trơn trượt và tối đen mù mịt.

Dan đặt tay nhẹ nhàng lên vai con bé. “Theo em.”

Thằng bé bước ra khỏi xe và đi xuống đồi về phía nhà Holt. Amy theo phía sau, lặng người. Ở bên kia đường, con bé có thể cảm thấy một thay đổi trên gương mặt của Reagan và Madison – thứ gì đó như thể thở phào. Amy nhận ra, sự sắp xếp này không phải là ý tưởng của chúng. Hamilton đang trông thực sự hoảng sợ.

Con bé cố gắng bắt lấy ánh nhìn của thằng bé. Nó đang chớp mắt nhanh, như thể nó đang xấu hổ hay đấu tranh lại những giọt nước mắt. Con bé cảm thấy một sự trào dâng biết ơn với nó. Vì cứu mạng con bé. Vì giúp chúng chống lại Alistair. “Ham…” con bé nói.

Eisenhower vỗ một bàn tay rắn chắc lên vai con trai hắn, gần như đánh ngã nó. “Chúng ta biết tụi mày ở đây vì manh mối Tomas.”

“Chúng tôi?” Nellie thốt ra.

Madison đảo mắt. “Ồ, điều đó thật thuyết phục.”

“Thưc sự,” Reagan lẩm bẩm, “nó đã.”

“Khi chúng ta nghe thấy tụi mày đang đến Peoria dựa vào việc chặn đài từ Indonesia,” Eisenhower nói, “chúng ta chắc chắn phải đi theo.”

“Ý ông là, Pretoria,” Nellie chỉnh lại.

“Chồng ta - ờm, chúng ta đã làm lộn xộn việc đặt máy bay,” Mary-Todd nói. “Hai lựa chọn quá gần trên bảng chọn sổ xuống. Tụi mày thấy chứ, bằng việc nhầm lẫn, chúng ta đã đúng.”

“Các người tìm thấy chúng tôi vì sự nhầm lẫn?” Amy nói. Con bé liếc nhìn Dan, nhưng nó đang chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, như thể bị thôi miên bởi thứ gì đó.

“Tụi mày ở đây để gặp ai?” Eisenhower hỏi.

“Reagan đã tìm kiếm chút ít?” Madison nói, để kẹo gôm dưới lưỡi nó. “Nó đã tìm thấy rằng nhà Tomas có một manh mối? Có gì đó liên quan với bộ lạc Nam Phi hả?”

“Nhưng nếu nó là một manh mối nhà Tomas, các người không biết nó à?” Dan hỏi.

“Mày đứa bé hổn xược,” Eisenhower nói. “Chỉ giống như những kẻ khác. Cười nhạo chúng ta. Xem thường chúng ta. Cắt đứt chúng ta khỏi những bí mật gia đình.”

“Hột đậu ngọt ngào…” Mary-Todd nói. “Huyết áp của anh…”

Eisenhower càng giận dữ, mặt hắn ta càng đỏ. Hắn siết nắm tay quanh sợi dây. Amy nghĩ con bé có thể nghe thấy một tiếng yeep hoảng hốt từ Alistair.

“Đừng!” Nellie hét lên.

“Ai là người liên lạc của tụi mày?” Eisenhower hỏi. “Manh mối Tomas ở đâu?”

Bình tĩnh, Amy ra lệnh cho bản thân. Con bé đang run.

Nó nhìn Dan. Thằng bé dường như tê liệt, chăm chú nhìn chằm chằm phía trước.

“Mũ của chú tụi mày,” Eisenhower nói bằng một giọng căng thẳng, tính toán, “được kết nối với một sợi dây thông qua một nam châm, tạo ra một mạch nối đất. Đánh rơi chiếc mũ, mạch gãy. Chiếc xe – bang! Và vì sự tính toán tài tình, một sợi dây rời ra rơi xuống trên đầu của ngài Oh. Năm trăm vôn. Ta ghét phải nhìn thấy điều đó xảy ra trong một ngày đẹp như này, phải không?”

Đột nhiên, Dan thoát khỏi sự hôn mê của nó. “Tôi biết manh mối!” nó thốt ra.

Amy xoay lại. “Em biết?”

Em trai nó đang giật tay lại về phía chiếc xe. “Tôi – tôi cần lấy tấm bản đồ. Cho phép chứ, thưa ngài?”

Bản đồ? Amy nhìn chằm chằm nó hoàn toàn bối rối.

“Cứ cho là thế!” Eisenhower quát tháo. “Và mày biết điều gì xảy ra nếu đây là một trò bịp.”

Dan chạy đến chiếc Yugo. Nó đang đổ mồ hôi. Ngón tay nó run run. Nó mở cửa hành khác và dựa vào.

“Mrrp?”

Saladin kêu đói từ ghế sau.

“RAWRF!” Arnold nhào tới trước. Sợi xích của nó đã bay khỏi tay của Mary-Todd.

“Kh-ô-ô-ô-n-g!” Amy hét lên. “Đóng cửa lại, Dan!”

Dan bò đi để xoay lại. Nó kéo cả người mình ngồi trong chiếc xe. Khi nó đóng cửa tài xế, Arold đập mạnh đầu vào cánh cửa.

Chiếc Yugo lăn xuống đồi, về phía chiếc xe tải.

“Kéo lui phanh tay lại!” Nellie hét, chạy về phía chiếc xe.

“Cái gì?” Dan nói.

“Nó đang tiến về phía chiếc xe tải!” Reagan hét. “Ngăn nó lại!”

“Không… ôi, làm ơn, không…” Alistair lẩm bẩm, gương mặt lão cau có và tái đi.

“ĐIỀU NÀY KHÔNG THEO DỰ THẢO!” Eisenhower gầm lên.

Hamilton Holt chạy hết tốc lực qua đường. Nó kéo mở cửa trước của chiếc xe tải và nhào vào bên trong, những ngón tay của nó làm việc với một mớ dây xanh lam rối tinh trên bảng đồng hồ.

Chiếc Yugo đang tăng tốc độ.

“Cái đòn bẩy ở giữa!” Nellie hét. “Kéo nó!”

Hamilton nhảy khỏi chiếc xe. Nó dựa vào Alistair, xoay lưng lại, sau đó xoay vòng.

Chiếc Yugo đang cách bốn mét rưỡi… ba…

“Ngay!” nó hét. “Dừng ngay, Dan!”

Amy nghe thấy một tiếng ồn bánh cóc kim loại. Chiếc Yugo trượt sang trái, xoay ngang trên đường.

Con bé quan sát trong sự kinh hãi khi lá chắn đuôi phải của nó đập vào chiếc xe tải.

“DAN!” nó kêu lên, chạy về phía thằng bé.

Em nó đang run rẩy. Nhìn chằm chằm vào bánh lái của chiếc xe đã dừng lại.

Nguyên vẹn.

Hamilton, Nellie, và Amy cùng kéo về một bên của chiếc Yugo. “Tôi cài đặt lại máy móc,” Hamilton nói. “Giờ nó là một thiết bị bấm giờ. Ba phút. Lấy cái này. Đi đi.”

Nó đưa cho Amy một tờ giấy được gấp lại và nhảy ra, chạy qua đường. “Di chuyển!” nó hét với gia đình mình. “Nó sắp nổ!”

Tất cả nhà Holt chạy theo hướng khác. Ngoài khóe mắt mình, Amy có thể thấy Alistair núp phía sau một cái cây. Khi nhà Holt đi được nửa đoạn đường, lão bắt đầu đi khập khiễng đi khỏi, nhanh chóng.

Amy cảm thấy một cánh tay trên vai mình. Dan đang kéo con bé vào xe.

Cửa sẽ đóng lại và Nellie lao đi khi chiếc xe tải nổ tung.

***

Chú thích:

[1] West Point là học viện quân sự Hoa Kỳ


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx