sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Mật mã của Hoàng Đế (39 Manh Mối - Quyển 8) - Chương 16

Chương 16 Thành phố Tây An nhỏ hơn nhiều so với Bắc Kinh, nhưng Dan hầu như không thể nói ra điểm khác biệt khi nhìn qua cửa sổ của chiếc G5. Không có các tòa tháp cao chọc trời như ở thủ đô Trung Quốc, nhưng các tòa nhà trải dài như vô tận, đèn phanh xe rực đỏ trên các con đường bị tắc nghẽn.

Ô nhiễm nữa, nó nghĩ khi máy bay hạ cánh xuyên qua một lớp dày của mây mù màu hơi nâu. "Ôi, không -" Họ còn chưa hạ cánh xuống đường băng, và cha của Jonah đang cắm mặt vào cái Blackberry. “Nhớ những tấm áp phích viết “Sống Rộng Rãi với Thế Hệ Wiz’ không? Ờ, đoán coi dịch ra tiếng Hoa là gì – “Jonah Wizard Làm Tổ Tiên Bạn Phát Phì.”

Dan rú lên cười. “Cho con một tấm được không? Nó sẽ rất tuyệt cho bộ sưu tập của con á!”

Broderick không hề thích thú. "Trong trường hợp đó, tại sao mày không coi mấy cuộc gọi hội đàm từ công ty thu âm?”

"Ổn mà Ba." Jonah ngáp khi chiếc máy bay phản lực hạ cánh. "Ba biết mánh mà. Con sẽ mời vài người hâm mộ may mắn đi ăn tối; rồi mình sẽ đăng hết lên YouTube; mọi người sẽ quên mớ áp phích đó thôi.’

"Họ in hơn sáu trăm ngàn bản," ba hắn nhắc, mím chặt môi. "Ăn tối và xem một bộ phim," Jonah thêm thắt. "Tốt hơn nữa, đi club ở Tây An. Mình cho đài MTV Châu Á độc quyền. Nó sẽ đi vào lịch sử, yo! Chỉ là khi chúng ta xong việc với mấy cái tượng đất nung ấm cúng này” nó kết thúc với một cái nháy mắt với Dan. Giữa cái đám bao gồm tất cả những người quản lý, quan hệ công chúng, vệ sỹ của đoàn tùy tùng Wizard, và thậm chí với cả cha Jonah, ngôi sao đã chọn Dan để đồng hành cùng hắn trong nhiệm vụ tìm hiểu bí mật của đội quân đất nung.

Dan chẳng còn mặn mà chi với cuộc săn tìm Manh Mối nữa. Một điều khác về Tây An – họ có xe limo thật ở đây. Một cái màu bạc dài đợi ở sân bay và đưa cả bọn về khách sạn – Tháp Chuông, nơi mà Jonah đã đặt toàn bộ tầng trên cùng.

Ba của Jonah gọi điện cho hộp đêm của khách sạn để thuê các hoạt động nổi bật nhằm thực hiện kế hoạch của họ - một bữa ăn tối giải trí nhỏ.

Dan liếc nhìn đồng hồ. Bảy giờ ba mươi. "Cái chỗ đất nung này mở cửa tới giờ nào nhỉ?" Jonah lóe lên nụ cười ngôi sao nhạc rock của mình. "Nó đóng cửa hai giờ trước rồi. Chúng ta chưa thể đến đó. Còn sớm chán.” Giọng Dan ỉu xìu. "Biết rồi. Chúng ta phải kiểm tra nó khi không có ai xung quanh." "Đó là lý do anh biết mình là một gia đình ", Jonah đồng ý. "Người nhà Cahill nghĩ y như nhau, yo. Anh có cảm giác tốt về việc mình làm việc cùng nhau. Mình là một phi đội. " Nếu người đó là Amy, Dan nghĩ một cách buồn bã, con bé sẽ nói là nó quá ngốc, gọi nó là thằng ngố trong khi con bé đến thư viện và kiểm tra cả sáu trăm cuốn sách về các chiến binh đất nung.

Tâm tình nó đột ngột như rớt vào bóng tối. Rồi sau đó, con bé sẽ kết tội cha mẹ tội nghiệp của chúng rằng họ xứng đáng bị như vậy. Làm sao con bé có thể nghĩ như vậy về Cha Mẹ chứ? Nó vỗ nhẹ vào cái túi nơi mà nó giấu tấm hình từ cái hang bí mật của Bồ Đề Đạt Ma. “Anh biết không Jonah” nó mạo hiểm. “đã – à – hai ngày, bốn giờ, hai mươi mốt phút -“

"Kể từ lần cuối nhóc nhìn thấy chị ", Jonah kết thúc câu đầy thông cảm. "Không phải là em đang đếm đâu,” Dan nói thêm một cách nhanh chóng. "Phải khó khăn lắm", ngôi sao đồng ý. "Anh đã nói với nhóc, anh ngạc nhiên là sao mình chưa gặp con bé. Có lẽ giờ đây con bé không muốn bị tìm ra.”

Dan lùi lại như thể nó vừa bị tát. Nỗi đau khổ của nó bị gián đoạn bởi một tiếng gõ cửa. Đám giải trí đã đến. Mới đầu Dan đã có chút cảm giác ngon miệng. Nó ngồi vào bàn, lúng túng bẻ cái bánh bao ra bằng đôi đũa, gần như chẳng ăn gì khi nó nghiền ngẫm ý tưởng khủng khiếp mà Amy có thể đã từ bỏ nó. Có khi nào vậy không? Con bé thường xuyên gọi nó là kẻ gây phiền phức. Tuy nhiên nó cũng nói vậy về chị nó, và nó sẽ cho hết mọi thứ đi chỉ để được đoàn tụ cùng chị nó.

Chương trình hóa ra là trò xiếc nhào lộn Trung Quốc đã thực hiện màn trình diễn khó tin leo trèo – tung hứng liên tục. Tuyệt vời – Jonah nói. Ngay cả Dan cũng bắt đầu thoát ra khỏi sự nhút nhát, đặc biệt là khi đến màn kết thúc hoành tráng – múa rồng lộn ngược từ trần nhà.

Ba của Jonah đã mời vài phóng viên giải trí địa phương tham gia cuộc vui, để đảm bảo Jonah có mối quan hệ tốt với báo giới Tây An – như thể Jonah bị báo giới nói xấu ở đâu đó.

Người đàn ông thời sự hiện đang đóng vai người buôn chuyện giỏi nhất, cười đùa với báo giới. Không ai có thể biết rằng ngay sau khi chuyện này kết thúc, hắn sẽ đột nhập vào một trong những khu vực khảo cổ quan trọng nhất ở Châu Á. Khi không ai để ý, dù không cố tâm nhìn nhưng Dan vẫn thấy biểu hiện đờ đẫn trên gương mặt nổi tiếng.

Mắc cười thật – Mình nghĩ lối sống của các ngôi sao nhạc rock thật tuyệt vời, nhưng nó có vẻ thật khắc nghiệt suốt hai tư/bảy. Với Jonah, việc này như một thói quen bình thường. Có lẽ sẽ kiệt sức mất nếu cứ “sốt” như vầy mãi, ngày qua ngày, tuần qua tuần.

Lúc đoàn tạp kỹ nhào lộn rời đi và các phóng viên kết thúc các bài phỏng vấn thì đã quá nửa đêm. Dan lục lọi minibar khi tiếng nhạc từ xa vọng tới. Không phải nhạc của Jonah – mà đó là những giai điệu cổ điển. Trước sự ngạc nhiên của Dan, nó nhận ra một đoạn. Đó là nhạc của Mozart, có lẽ là một trong những người họ hàng tuyệt vời nhất nhà Janus của Jonah.

Nó lần theo tiếng nhạc đến phòng ngủ nhỏ nhất và nhìn vào. Broderick Wizard ngồi bên mép giường, ôm ghi ta thùng, những ngón tay gảy trên dây đàn.

Ngay cả với một đứa mù âm nhạc như Dan cũng nhận ra cha Jonah đang chơi đàn tuyệt hay.

“Tuyệt vời quá.”

Broderick nhìn lên ngạc nhiên. "Ồ - mày hả nhóc." Lão đặt cây đàn xuống giường, lượm cái Blackberry lên, và bắt đầu kiểm tra email.

"Jonah có biết là ông chơi đàn tuyệt vời thế nào không?" Dan hỏi. Cha của Jonah hắng giọng khó chịu và cố gắng giấu mặt sau cái điện thoại có kích cỡ cái túi quần . "Hồi ở đại học, tao là một ngôi sao đang lên. Nhưng sau đó tao gặp Cora, và ... ờ thì, tao khá, nhưng, mày biết đó, so với họ - " Họ. Các Janus. Tại sao chơi nhạc nếu bạn không thể là Mozart, hay Scott Joplin, hay John Lennon, hoặc Jonah Wizard? Thật là một thái độ Cahill! Dan đã rất ngạc nhiên khi cảm thấy thật sự cảm thông cho bố của Jonah. Dù cho ước mơ của ông ta là gì thì nó cũng đã biến mất, đổi lại để có được một chỗ trên thảm đỏ sau đứa con trai nổi tiếng của mình nửa bước. Và ông còn lại gì? Ngón tay cái bị chuột rút, có lẽ, vì nhắn tin.

Việc đó làm Dan băn khoăn về bố nó. Nó nhớ rất ít về cả bố lẫn mẹ, nhưng, giống như Broderick , Arthue Trent là một người ngoài đã kết hôn với gia đình Cahill. Khi người ta nói về cha, ông luôn luôn chỉ như cộng sự của mẹ, cùng làm việc với Grace trong cuộc truy tìm Manh Mối.

Ông thậm chí còn làm khai sinh cho lũ trẻ với họ Cahill, giống như Grace đã làm với con gái bà. Ông đã từ bỏ điều gì khác để tham gia vào những liên minh khổng lồ với đại gia đình Cahill? Jonah xuất hiện ở cửa phía sau Dan. "Mấy người tụ tập bí mật sau lưng con phải không?” Đôi mắt Jonah liếc về cây đàn guitar nằm trên tấm trải giường. Cha hắn có vẻ không thoải mái. "Ba chỉ - con biết đó - giết thời gian" "Ổng chơi thật tuyệt vời!" Dan tán thưởng. "Tài năng của anh không chỉ tới từ nhà Janus đâu, Jonah ạ. Anh phải nghe ba anh chơi. Ông ấy chơi đủ để - " "Tuyệt, nhóc," Jonah cắt ngang. "Đi nào. Xe đang chờ chúng ta ở bên ngoài." Cha hắn gật đầu từ bỏ. "Đi nào." Khi chiếc xe dài màu bạc rời khỏi lề đường của khách sạn Tháp Chuông là 12:55 sáng.

“Nói tay tài xế dừng cách bảo tàng đất nung một đoạn,” Jonah nói với cha hắn. “Chúng ta có thể đi bộ một đoạn. Chúng ta không muốn bị cảnh sát chĩa mũi vào công việc đâu.”

"Biết rồi," Broderick xác nhận. "Chúc may mắn, các chàng trai." "May mắn chả giúp ích gì được cho đời," Jonah đáp lời với sự tự tin cao nhất. Xe chạy được khoảng hai mươi phút trước khi người tài xế báo là sắp tới nơi.

Dan liếc qua cửa sổ. "Đâu thấy cái bảo tàng nào đâu? Chờ đã – ông nói cái đó hả?" Cấu trúc lờ mờ hiện ra trong bóng tối thấp tè và rõ ràng là rất lớn – ít nhất rộng bằng năm khối nhà, và kéo dài tít tắp.

"Họ xây dựng một nhà chứa máy bay khổng lồ trên toàn bộ di chỉ," cha của Jonah giải thích. "Cái lớn nhất trên thế giới” "Khùng ghê," Jonah nhận xét. "Được rồi, chúng tôi sẽ bắt đầu từ đây. Sẵn sàng chưa nhóc?" "Đi nào", Dan trả lời. Tụi nó xuống xe, ẩn mình trong bóng tối. Chiếc limo lùi vào một chỗ đằng sau mấy bụi cây. Tụi nó lủi thật nhanh chóng và âm thầm về phía nhà chứa máy bay. Có vẻ xa hơn là tưởng tượng -- kích thước khổng lồ tạo ra ảo giác là nó gần. Cả hai đều thở dốc khi tụi nó đi gần lại sát tới phía sau phòng bán vé.

Jonah cho tay vào túi áo khoác da màu đen của mình và lôi ra một thiết bị giống như một phiên bản lớn hơn cái BlackBerry của cha mình. "Cái đó để gọi ba anh khi mình xong hả?" Dan hỏi. "Đó là một thiết bị cảm biến nhiệt," Jonah giải thích bằng một giọng thấp. "Mấy chỗ như vầy dễ có người bảo vệ bò lồm cồm đâu đó lắm. Mình có thể theo dõi họ trên màn hình này. " Dan nhìn chăm chú vào bảng hiển thị. Khu phức hợp rộng mênh mông hoàn toàn chìm trong bóng tối, nhưng có khoảng bảy tám dấu hiệu nhiệt trong ngoài tòa nhà. Một vài trong số đó dường như chụm vào nhau.

Dan báo động. "Họ thấy mình hả?" Jonah quan sát khi mấy chấm sáng tí hon xuất hiện quanh nhóm người.”Anh nghĩ họ đang giải lao.”

“Ừ, nhưng ở đâu?” Dan hỏi tiếp.

"Ở phía sau. Nào, nhóc, chúng ta có thể không bao giờ có được một cơ hội tốt hơn!" Jonah lôi ra hai cục bột dẻo và dính nó lên trên cửa kính, nhồi nó lại với nhau. Có tiếng xì xì, và hắn đánh tay ra xa. Khói xuất hiện từ chỗ phản ứng hóa học đốt cháy ổ khóa.

"Em tưởng nhà anh chỉ mê nghệ thuật chứ," Dan nói. Jonah nhún vai. "Phụ thuộc những gì nhóc gọi là nghệ thuật, yo. Trộm có thể là một nghệ thuật. Nhà anh chôm công cụ này của nhà Ekat.” Hắn đẩy cánh cửa. Hai đứa bước vào trong.

Dan trố mắt. Bày ra trước mắt họ là một cảnh tượng đáng kinh ngạc nhất. Nó giống như nhìn vào một đám đông khổng lồ - trong Công viên bóng chày Fenway, có lẽ vậy. Nhưng họ không thật. Toàn bộ đội quân gồm chiến binh, ngựa, chiến xa, tất cả đều làm bằng đất nung trắng. Có đến hàng ngàn tượng, hàng ngũ chỉnh tề và canh gác mãi mãi.

Jonah giật ngược nó lại. "Nhóc – tụi mình không phải khách du lịch!" "Đây là điều tuyệt vời nhất mà em từng thấy!" Dan thở. "Anh thấy cái hay hơn rồi", Jonah nói với nó, "do chính chi nhà anh làm." "Ừ, nhưng mà nhiều quá!" "Yo, đây là kế hoạch: Em kiểm tra mấy chiến binh ở hàng ba mươi tám, vị trí năm mươi ba trong hố đầu tiên.” Dan có vẻ lo lắng. "Thế còn anh?" "Anh sẽ đi cùng em," Jonah hứa. "Anh đi ngay sau em, coi chừng đám bảo vệ. Lẹ lên nào!" Điều đó hợp lý với Dan. Nó bò xuống dưới rào chắn, thả người xuống cái hố khai quật lớn, nơi mà các chiến binh vượt lên cao hơn hẳn nó, mỗi chiến binh đều độc nhất.

Nó chớp đèn làm dấu với Jonah rồi bắt đầu đếm hàng, giấu mình giữa các bước tượng cao. Các chi tiết đáng kinh ngạc. Nét mặt, kiểu tóc, quần áo đều rất đặc biệt. Nó đi ngang qua một cung thủ đang quỳ và ngạc nhiện thấy rằng có một dấu gai trên đế chiếc giày của bức tượng. Nhìn gần, nó có thể thấy là chiến binh đã được sơn phết, dù rằng màu sắc đã bị phai đi qua nhiều thế kỷ. Cha Jonah từng nói với tụi nó rằng đội quân đất nung đã được hai ngàn năm tuổi. Theo truyền thuyết, mỗi bức tượng đã được xây dựng bao quanh một người lính còn sống. Thật hay ho, theo một cách cực kỳ đáng sợ - chôn vùi hàng ngàn chiến binh với hoàng đế của họ để bảo vệ ông ta trong cuộc sống sau khi chết đi. Khi Dan luồn lách giữa các bức tượng, nó tưởng tượng bộ xương ở trung tâm mỗi bức tượng – một đội quân thực sự của người chết.

Tập trung nào! Nếu mày quên mất đã đếm tới đâu, mày sẽ phải quay trở lại để đếm lại từ đầu! Ba mươi mốt ... ba mươi hai ... Ba mươi ba Nó chăm chú nhìn qua vai, nhưng Jonah đã ra khỏi tầm nhìn. Giờ nghỉ giải lao của lính gác sẽ kéo dài được bao lâu đây? Máy tầm nhiệt của Jonah không có ích gì khi mà tụi nó bị trông thấy.

Hàng 38. Nó rẽ phải và bắt đầu đếm qua các dãy. Một.. hai… ba... Những đôi mắt hình quả hạnh trống rỗng và im lìm khi nó đi ngang qua. Nhưng nó không thể thoát khỏi cảm giác rằng nó đang bị dõi theo.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx