sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cảnh báo Bão ( 39 Manh Mối – Quyển 9) - Chương 02

Chương 2 Nellie há hốc mồm. “Tụi em cho chị ngồi sát cửa sổ hả?” cô nàng nói, đầy hoài nghi. Cô nàng choáng váng trong giây lát về sự hào phóng của tụi nó nhưng không hề ngần ngại chụp lấy món quà hiếm có này. Cô nàng an vị và tựa đầu vào cửa sổ. Sau khi cất cánh, Dan với người sang và gỡ tai nghe ra khỏi tai cô nàng. “Nhóc!” cô nàng nói. “Em đang làm gì vậy?” “Câu hỏi đúng đó,” Dan nói. “Chị đang làm gì vậy?” Nó rút dây ra khỏi chiếc iPod và giữ tai nghe xa khỏi tầm với của cô nàng. Amy cầm lấy tai nghe từ tay Dan và quấn sợi dây gọn lại, tránh xa khỏi tay Nellie đang giật lại. “Nellie, thôi nào,” con bé nói. “Chú-chúng ta cần nói chuyện.” Nellie thót người khó chịu, cô nàng che dấu điều đó với một tiếng thở dài bực bội. “Giờ mấy đứa bị gì vậy hả? Mấy đứa kêu Châu Âu, chị đưa mấy đứa tới Châu Âu. Mấy đứa kêu Nhật Bản, rồi chị đưa mấy đứa tới đó, rồi Ai Cập và Nga và – và chị còn không biết tới đâu nữa, chị không thể kiểm soát được – và giờ mấy đứa kêu là Bahamas, và mấy đứa đang trên đường. Vậy nói cái gì đây?” Dan khoanh chặt hai tay. Trong một khoảnh khắc thoáng qua, Nellie gần như muốn đập cho nó một cái vào đầu; với vẻ mặt đầy nghiêm túc của nó, nó nhìn có vẻ trẻ hơn sao đó. “Bắt đầu như thế nào nhỉ,” nó nói. “Chị bằng cách kỳ diệu nào đó lấy cho tụi em giấy phép đi thăm Tây Tạng trong khi người ta phải tốn hàng tháng trời. Chị gọi một cuộc điện thoại, và đột nhiên chúng ta ngồi trên một chiếc trực thăng duy nhất có thể lên đỉnh Everest. Nhà Holt phát hiện ra rằng chúng ta đi Bahamas trong khi không ai khác biết điều đó. Và hồi lúc ở Nga, tụi em nghe một thông điệp từ điện thoại của chị, yêu cầu một ‘báo cáo tình hình.’” Nellie đã biết rằng giây phút này sớm muộn rồi sẽ đến; cô nàng đã cầu nguyện rằng nó đến trễ hơn. Vậy thì, đến lúc rồi, cô nàng nghĩ. Có lẽ cô nàng nên đánh lạc hướng tụi nhỏ. … Cô nàng hất đầu. “Tuyệt. Chị bỏ học để đi trông tụi em; chị rời bỏ quê nhà và đi đuổi-vịt-trời vòng quanh thế giới, làm cho ba mẹ chị thót tim, cám ơn tụi em nhiều nhiều; chị thậm chí cứu tụi em hơn một lần luôn, và đây là lời cám ơn của tụi em cho chị ư?” Amy trông có vẻ khổ sổ. Nellie cảm thấy chút thương xót. Lũ trẻ tội nghiệp. Ngay cả với một au pair kế bên, bờ vai của Amy phải gánh vác những việc mà người lớn còn không làm nổi. “Nellie, không phải là tụi em không tin chị,” con bé nói. “Ngoài việc ông McIntyre nói tụi em là đừng tin bất kỳ ai. Và Dan từng nói – à thì, chị có biết điều đó trông có vẻ đầy ám muội với tụi em sao?” Khi mọi việc trở nên khó khăn, cho cái khó khăn vô phòng vệ sinh. Nellie tháo khóa an toàn. “Nếu các em cho phép, chị muốn đi vệ sinh.” Không đứa nào nhường lối. “À,” cô nàng nói. “Ra đó là tại sao tụi em cho chị ngồi kế cửa sổ. Chị phải biết là đang có âm mưu gì chứ.” Dan xoay người trên ghế nên thành ra nó chặn đường cô nàng hơn nữa. Nellie cắn môi và nhìn chằm chằm xuống đùi. Những suy nghĩ chạy đua trong đầu cô nàng. Cái điều khoản bí mật trong hợp đồng của mình – thêm năm mươi ngàn đô cho mình nếu tự làm mà không nói cho tụi nhỏ nghe. Năm mươi ngàn! Nhưng mình chưa từng nghĩ là mọi chuyện phức tạp vậy … và có lẽ nó sẽ trở nên tồi tệ hơn trước khi chuyện này kết thúc. Không hề nhìn lên, cô nàng biết tụi nhỏ cảm thấy ánh mắt chán nản của tụi nhỏ xoáy vào mình. Tụi nó sẽ không dễ dàng bị gạt. Sự thật, đành vậy. Nhưng không phải tất cả sự thật. Không nói về người mà mình thực sự làm việc cho. Chỉ vừa đủ để tụi nhỏ không theo dõi mình nữa. Cô nàng sắp xếp suy nghĩ. “Ok,” cô nàng nói. “Chị không nên làm điều này, nhưng chị không thể chịu được nữa. Chị sẽ nói cho tụi em nghe hết.” Cô nàng nhấn nút ngả ghế ra khoảng hai phân. “Thoải mái nào, tụi nhỏ,” cô nàng nói. “Đây là cả một câu chuyện dài.” Amy cảm thấy như đang rơi xuống. Giống như ai đó giựt mạnh tấm thảm mà con bé đang đứng trên đó và làm cho con bé hoàn toàn mất thăng bằng. Ngay cả khi con bé đang ngồi. Nellie, người mà tụi nó tin tưởng và dựa dẫm và tâm sự trong suốt những tuần rồi … cô nàng không phải là người mà tụi nó tưởng cô nàng là. Cô nàng không phải là người ngẫu nhiên từ trường học mà dì Beatrice thuê để thành au pair của tụi nó. Thậm chí không kết thúc. Nellie vừa nói cho tụi nó biết rằng cô nàng được ông McIntyre thuê để trông coi tụi nó – và theo đó, cô nàng phải gửi báo cáo cho ông ta về các hành động của tụi nó. Không hề nhận ra, Amy nắm chặt tay của Dan. Con bé nhìn nó và thấy mặt nó xanh lè, đôi môi nó hầu như trắng bệch. Nó không rút tay ra. Nellie chỉ mới vừa bắt đầu. “Bà Grace chính là người đã thuê chị,” cô nàng nói. “Khi bà lập di chúc, bà hẳn đã đoán ra rằng tụi em sẽ theo đuổi các manh mối. Và các đội khác hẳn là toàn người lớn hoặc giàu có hoặc cả hai. Vậy nên bà đã lên kế hoạch cẩn thận. Bà muốn các em phải có ai đó đồng hành có thể giúp tụi em mấy việc di chuyến và lái xe và tất cả mọi thứ. Bà nói chị rằng các em sẽ săn tìm các manh mối và điều đó có thể có chút lươn lẹo. Nhưng chắc chắn bà không hề nói cho chị nghe chị thực sự dính vô cái gì!” Nellie lắc đầu. “Chị đã bị phỏng vấn tới ba lần khác nhau. Trời ạ - cả mấy tiếng đồng hồ, bà quần nát chị. Chị biết rằng chị ghi điểm khi nói với bà rằng chị biết lái máy bay. Và sau cùng chị có được việc làm, bà nói dì Beatrice của tụi em rằng nếu bả đuổi việc chị, bả sẽ không có được gì từ di chúc. Bà ngoại tụi em là một người thông minh.” Dan đằng hắng giọng. “Hèn chi chị sống sót lâu dữ,” nó nói chậm rãi. “Trước chị, dì Beatrice đuổi au pair như thể gián bọ gì đó.” “Chị thề là chị chưa hề kể cho mấy đội khác cái gì hết,” Nellie nói. “Chị nói với ông McIntyre, và ổng quyết định làm gì với các thông tin. Kiểu như vụ Bahamas? Ờ, chị nói ổng. Nhưng chị không có nói với nhà Holt. Chắc ổng nói á, và ổng chắc hẳn có lý do riêng, nhưng ổng thường không có nói cho chị nghe. Mà nè, việc duy nhất của chị là giữ cho tụi em an toàn đó.” Yên lặng. “Tụi em không hiểu hả?” Nellie hỏi, giọng có chút tuyệt vọng. “Giữ liên lạc với McIntyre là một phần của mô tả công việc ngay từ đầu. Người ta trả tiền cho chị để làm vậy mà.” Sau cùng, Amy thốt lên vài lời. “Sau từng đó thời gian?” con bé thì thào. “Toàn bộ thời gian này chị đánh giá tụi em chỉ vì tiền?” “Không,” Nellie nói một cách dữ dội. “Chị dính vô chuyện này vì tiền. Nhưng giờ –” Amy khó có thể nghe hết câu vì những giọt nước mắt nóng rực trào lên từ khóe mắt. Con bé không thể nói chính xác cảm xúc của mình. Giận dữ? Buồn bã? Sợ hãi? Bối rối? Câu trả lời là E, tất cả những cảm xúc đó. Làm sao tụi mình có thể tin chị ấy khi chị ấy đã nói dối tụi mình lâu như vậy? Con bé mở khóa an toàn và đột ngột đứng lên. “Thứ lỗi cho tụi em,” con bé nói với giọng mà nó hy vọng là lạnh lùng. Vẫn nắm chặt tai nghe của Nellie, con bé bước đi dọc theo máy bay với Dan phía sau. Khi tụi nó tới đuôi máy bay, Amy nói với giọng thì thầm ma quái. “Từ giờ trở đi, tụi mình sẽ không nói cho chị ấy nghe bất cứ gì về việc tụi mình làm,” con bé nói. Dan nhìn con bé báo động. “Mình không làm vậy được, Amy! Tụi mình cần chị ấy – ý em là – không có chị ấy –” Nó lúng túng tìm từ diễn đạt. “Chị ấy con phải lái xe cho tụi mình và – và tất cả mọi thứ. Tụi mình sẽ xoay sở ra sao?” Cách diễn đạt bị ảnh hưởng trên khuôn mặt nó nói với con bé còn nhiều hơn từ ngữ. Điều mà nó thực sự đang nói là, Tụi mình đang chống lại các âm mưu và lũ trộm cắp và lũ sát nhân! Tụi mình chỉ tụi nó – tụi mình không thể tự làm việc này! Con bé đè nén nỗi hoảng loạn của mình và cố gắng nói một cách bình tĩnh. “Tụi mình phải tùy cơ ứng biến thôi. Kiểu như, tụi mình nói với chị ấy mình sẽ đi đâu nhưng không nói là mình sẽ làm gì khi tới đó, hiểu ý chị không?” “Rồi,” nó nói sau một khoảng lặng. “Tụi mình sẽ tìm ra điều đó khi tụi mình đi với nhau, phải không?” Amy quẹt mắt với ống tay áo. Con bé vẫn cảm thấy run rẩy, nhưng đứng đó với Dan làm nó mạnh mẽ hơn một chút trong việc giải quyết vấn đề. Ít nhất, tụi nó vẫn còn có nhau … “Rồi,” con bé nói với giọng bình thường nhất có thể. Bình thường. Amy thậm chí còn không biết từ đó nghĩa là gì nữa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx