sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

39 Manh Mối - Quyển 10 - Xông vào đấu trường - Chương 20

CHƯƠNG 20

Hamilton đã đến và mang theo dụng cụ leo núi. Tụi nó tràn lên bờ biển đầy sỏi mang theo dây thừng, khóa an toàn, thậm chí có cả rìu leo núi.

“Sao nào?” Amy hỏi, đứng run rẩy. Thật như tra tấn khi nhìn đội khác di chuyển tới vách đá đầy hiệu quả.

“Sao cái gì, Amy?” Hamilton hỏi lại. Hắn dừng lại một chút để kiểm tra các nút thắt trên sợi dây thừng của mình. “Sao anh có thể giải câu đố nhanh như vậy trong khi anh chẳng có gì ngoại búi sợi đó?” Amy hỏi. “Và sao anh biết mà mang theo dây thừng mà mấy thứ đồ lề?”

“Amy, bọn anh không giải được chỉ dẫn,” Hamilton nói. “Tụi anh chỉ đi theo tụi em thôi.”

“Tụi tao đặt thiết bị theo dõi trên chiếc xe mà Nellie thuê,” Madison nói, bật cười.

“Và rồi thật đơn giản để kiểm tra lịch bay của mấy đứa ở sân bay trực thăng,” Reagan đắc thắng.

Không,  Amy muốn kháng cự. Thật không công bằng! Đây là chỉ dẫn của bọn tôi! Nhưng tụi nó đã quá vội rời khỏi Stratford mà quên kiểm tra mấy thiết bị theo dõi. Tụi nó đã chưa bao giờ thuyết phục viên phi công đảm bảo an toàn rằng  không gửi lại lịch bay. Tụi nó đã không có một cơ hội nào.

“Dù sao thì, tụi này có đồ lề leo núi ở  bất cứ nơi nào tụi này đến,” Hamilton bổ sung. “Phải không nào mọi người?”

Hắn có vẻ nhìn thấy vẻ choáng váng trên gương mặt của cả Amy và Dan.

“Ôi, đoán coi sao lại không,” hắn lầm bầm, quay trở lại với đám dây thừng của mình. “Thiệt tệ cho mấy đứa.”

“Giống như Shakespeare thường hay nói,” Eisenhower thêm vào, lơ lửng gần đó. Hắn nheo mắt, như thể nghĩ dữ lắm. Rồi khuôn mặt lão sáng lên. “Shakespeare luônnói, ‘Hãy sẵn sàng.’”

“Đó không phải là trích dẫn của Shakespeaer!” Dan phản đối. “Đó là khẩu hiệu của Nam Hướng đạo sinh!”

“Và Hội nữ sinh Girl Scouts nữa!” Amy bổ sung.

Vẻ tự mãn của Eisenhower không hề thay đổi.

“Ờ thì, biết hết mấy cái bóng bẩy đó thì có ích chi cho tụi bay đâu cơ chứ?” lão nói. “Nhà Holt tụi tao sẽ bỏ lại tụi mày bên dưới mà hít bụi. Và tụi tao – tụi tao sẽ leo lên đó!” Lão chỉ tay lên đỉnh vách đá như thể đó là thiên đường. “Leo lên để giật lấy giải thưởng sau cùng. Nhà Holt sẽ thống trị thế giới mãi mãi!” Lão bổ mũi cuốc vào rãnh đá đầu tiên trên vách đá. “Giờ thì ai cười nhạo bọn ta nào?”

Lão biết, Amy nghĩ. Lão biết đây là trạm sau cùng. Trạm sau cùng để chiến thắng. Nơi mà… Dan và mình không thể tới được.

“Thì sao chứ, mấy người chỉ leo giỏi hơn bọn tôi thôi!” Dan hét lên khi cả năm người nhà Holt bắt đầu chinh phục vách đá.

“Giải thưởng không chỉ đứng ở đó chờ mấy người tới mà giựt lấy! Có một cánh cổng và một bàn phím! Cá gì cũng được với mấy người là cửa bị khóa! Cược luôn là sẽ có câu đố toán số gì đó để giải mã bàn phím! Cá là mấy người sẽ phải leo xuống đây mà cầu xin bọn tôi giúp đỡ!”

Nhà Holt vẫn tiếp tục leo lên.

***

Đây là ngày tuyệt nhất trong đời mình, Eisenhower Holt nghĩ.

Lão đang đong đưa ở độ cao hàng trăm mét so với mặt đất, không khí trong lành ở biển vương quanh lão, vợ lão và đám con lão kế bên. Với sự nỗ lực, các thành viên gắn bó, adrenaline dâng trào trong huyết mạch lão – với tất cả những thứ đó, việc leo núi đã đủ để tạo nên một ngày tuyệt vời.

Nhưng chuyến leo này sẽ là chuyến tuyệt nhất trong đời lão. Hôm qua lão đã có một ngày thật tồi tệ, nhưng ít nhất lão đã có được những thông tin có giá trị. Và giờ lão biết chiến thắng sau cùng đang ở trên đỉnh của vách đá. Gia đình lão sẽ giành chiến thắng lớn nhất mà họ từng có được – giải thưởng lớn nhất mà chưa có ai từng đạt được.

Thành thật mà nói, Eisenhower chưa từng biết được giải thưởng sau cùng của cuộc truy tìm Manh Mối là gì. Nhưng lão biết rằng đó sẽ là một thứ thật tuyệt vời có thể xóa nhòa mọi thật bại của lão. Nó sẽ bù đắp cho việc lão bị đuổi khỏi West Point. Nó sẽ bù đắp cho việc mất việc bảo vệ khi lão vô tình tự loại bản thân vào phút cuối. Nó sẽ bù đắp cho việc lão bị những người cùng nhà Tomas cười nhạo – cho việc mọi người cười nhạo lão.

Và nó sẽ chứng minh cho câu châm ngôn mà lão yêu thích nhất quả đất này là đúng: “Việc bạn thất bại không hề quan trọng, quan trọng là bạn có dám đứng dậy hay không.”

Vị huấn luyện viên bóng bầu dục vĩ đại Vince Lombardi đã nói như vậy. Eisenhower ước rằng có gì đó trong cuộc truy tìm đòi dẫn những câu nói của Vince Lombardi vì lão biết rõ tất cả: “Chiến thắng không phải là mọi thứ; nó là thứ duy nhất.” “Nếu chiến thắng không phải là mọi thứ, vậy người ta ghi bàn để làm gì?” Và…

“Ba à,”Hamilton nói nhẹ nhàng sau lưng lão. “Coi kìa.”

Eisenhower đặt chân vững vàng hết sức lên cây đinh ba phân và quay đầu lại.

Sự ngạc nhiên gần như làm lão buông tay khỏi sợi dây thừng: Jonah Wizard đang bước lên bãi biển từ một chiếc thuyền buồm. Và đám nhóc nhà Kabra đang nhảy dù xuống từ một chiếc máy bay nhỏ. Và Alistair Oh đang nhô lên mặt biển từ một cái gì đó trông như một chiếc tàu ngầm.

Tất cả các đối thủ cạnh tranh đã tới nơi.

“Đoán là không chỉ có chúng ta dùng thiết bị định vị theo dõi,” Hamilton lầm bầm.

“Đám con gái và em sẽ đi xuống dưới và hạ đo ván đối thủ của chúng ta,” Mary-Todd xung phong. “Eisenhower, bánh mật ơi, anh và Hamilton hãy leo lên và giành lấy phần thưởng cho tất cả chúng ta.”

Eisenhower âu yếm mình vợ trong giây lát khi bà ta và đám con gái bắt đầu leo xuống.

“Nhìn đi, đó là đồng đội,” Eisenhower nói với Hamilton. “Mẹ con biết cần phải làm cái gì, và bà làm. Đó là tất cả về đồng đội. Và trong gia đình này, cả gia đình là một đội. Ý ta là, đồng đội là gia đình. Ý ta là…”

“Con biết ý của ba rồi, Ba ạ,” Hamilton nói, đó đúng là sự trợ giúp lớn cho Eisenhower vì lão sắp đánh mất bản thân luôn.

Hamilton im lặng trong giây lát. Với bất kỳ đứa trẻ nào khác-không có chút-Holt-Eisenhower nào- có thể có ý nghĩ rằng việc treo lơ lửng trên một bề mặt vách đá dựng đứng chỉ với một sợi dây thừng và một vài khóa an toàn như lửng  lơ cùng cái chết. Nhưng Hamilton có thể leo lên một vách đá nhỏ già cỗi như vầy dễ như bỡn.

“Đi nào!” Eisenhower rống lên, đó là cách duy nhất để đối phó với đám trẻ thụ động chậm chạp.

Nhưng Hamilotn đã đong đưa hơi lâu hơn ở chỗ mũi rìu của mình. Nó thở dài.

“Ba có nhớ hồi con còn nhỏ, và ba đến xem con đấu không?” Hamilton hỏi. “Ba có nhớ những ba mẹ khác nói thế nào không?”

“Ý con là – ‘Holt, con của ông là đứa giỏi nhất đội?” Eisenhower hỏi lại. Thực ra thì, điều mà những phụ huynh khác thường nói là, “Holt, nói con ông đừng đánh con tôi nữa đi!” Hoặc là, “Holt, ông phải trả hóa đơn y tế cho con tôi đến hết đời!” Nhưng Eisenhower biết rõ ý của những phụ huynh khác là gì.

“Không,” Hamilton nói. “Chuyện khác cơ. Như là… ‘Việc bạn thắng hay thua không quan trọng. Quan trọng là cách bạn chơi trận đấu đó.”

“Ồồ ồ,” Eisenhower đáp. “Ý con là, điều mà đám phụ huynh thua cuộc đó nói. Để làm cho mình cảm thấy ổn hơn khi thua trận. Làm sao mà những người chiến thắng như chúng ta có thể thắng được đám thua cuộc đó không nghĩ như thế?”

“Vậy nếu câu nói đó không phải nghĩa là như vậy?” Hamilton hỏi. “Nếu ý nghĩa thực sự là… thắng chẳng ý nghĩa gì… nếu bạn gian lận?”

Một cọng lông nhẹ nhàng hẳn sẽ có thể đánh bật Eisenhower khỏi vách đá vào lúc đó.

Phải chăng… phải chăng con mình nghĩ rằng mình gian lận? Eisenhower tự hỏi.

Đây là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời của Eisenhower.

“Et tu-cả con nữa ư, Hamilton?” Eisenhower thở gấp.

“Ba?” Hamilton nói với giọng nghèn nghẹn. “Ba đang trích dẫn Shakespeare đó hả?”

Eisenhower đoán là vậy. Lão gần như cảm thấy tự hào rằng lão có biết chút chút về Shakespeare – ngay cả khi đó chỉ là hai âm tiết thôi. Nhưng tự hào đáng gì  chứ khi con trai lão đang xấu hổ về lão?

Không quan trọng giải thưởng của cuộc truy tìm Manh-Mối là gì, nó sẽ chẳng đáng gì nếu Hamilton không cảm thấy tự hào.

Hamilton và đám con gái – đó chính là lý do mà Eisenhower muốn giành chiến thắng.

“Trong cuộc truy tìm manh mối,” Eisenhower thở gấp. “Con nghĩ rằng ch úng ta không thắng… công bằng và ngay thẳng?”

“Amy và Dan là người tìm ra manh mối để tới đây,” Hamilton đáp. “Và hơn thế nữa, những thứ ba nghĩ con tìm được… phần lớn là những gì Amy và Dan nói với con. Chúng ta không xứng với phần thưởng. Mà là tụi nó.”

Trong giây lát, Eisenhower cảm thấy như mình đang đong đưa trên một khoảng không khổng lồ, mỏng manh treo bằng một sợi chỉ, gió lạnh vờn trên lưng. Thực tế thì, đó là mô tả khá chính xác về vị trí của Eisenhower, mặt-đối-mặt với vách đá và tất cả. Nhưng Eisenhower đã không hề cảm thấy giá lạnh cho tới tận lúc này; và khoảng trống bên dưới lão chưa từng cảm thây trống rỗng và khổng lồ đến vậy. Và lão nhận ra con trai mình đang bối rối điểm gì.

“Ham, Ham ơi, Ham à,” Eisenhower tắc lưỡi. “Trước giờ con nhìn nhận cuộc truy tìm manh mối này chỉ như một trò chơi khác. Ba cũng gần như là vậy. Nhưng cái này có sự khác biệt to lớn. Trò chơi có luật lệ. Nhưng cuộc truy tìm manh mối thì không. Và không hề gian lận nếu không có luật lệ.”

“Vậy còn những nguyên tắc sống khác?” Hamilton hỏi. “Những điều làm cho mình trở thành một người tử tế?”

Eisenhower nhìn lom lom con trai mình. Lão từng nghe mấy phụ huynh khác nói là họ không làm sao hiểu được con cái mình, nhưng Eisenhower chưa từng tự thân trải qua điều gì giống vậy.

Giờ thì lão biết rồi.

“Con không nói rằng mình nên đưa phần thắng cho Amy và Dan,” Hamilton nói nhanh, chuyển bàn chân của mình vào sườn núi. "Con chỉ nói rằng chúng ta nên chia sẻ."

"Ý con là – cân sức?” Eisenhower hỏi một cách hồ nghi. “Con trai của ta muốn giải quyết bằng một vụ cân sức?”

“Không phải như vậy,” Hamilton nói. “Nó kiểu như… ba biết mấy đội bóng chày thường có cầu thủ mới mỗi năm thông qua lựa chọn? Hay qua mấy vụ chuyển nhượng?” Vì lý do nào đó, nó đã hoàn toàn ngừng leo lên và chỉ bám vào vách đá. “Hãy nghĩ về điều đó như thể chúng ta đang chiêu mộ Amy và Dan.”

“Nhưng đội của mình là gia đình mình,” Eisenhower phản đối. “Cúng ta không có chuyển nhượng! Không chiêu mộ!”

Hamilton nhìn sâu vào đôi mắt của cha mình.

“Mình có thể nếu mình muốn,” nó nói. “Amy và Dan cũng là gia đình của chúng ta.”[LNN1]

“Không,” Eisenhower bướng bỉnh nói. “Không. Con sai rồi.” Lão đang lắc đầu mạnh tới mức lão khó có thể trụ được trên vách đá. “Tụi nó không phải là nhà Holt! Ta là đội trưởng! Ta là cha của con! Không ai vào đội mình trừ phi ta nói đồng ý!”

Điều này thật kinh khủng. Con trai cưng của lão đang nói ý như mấy gã trong căn phòng tối tăm hồi hôm – những gã đàn ông lôi lão ra khỏi gia đình với lời hứa cho thêm Manh Mối, thêm sự giúp đỡ, nếu lão hợp tác. Những người thực tế đã bắt cóc lão, bắt lão làm con tin. Chúng nói về số lượng Manh Mối, và đội nào đang dẫn đầu, và không ai có đủ Manh Mối để đơn độc chiến thắng.

Eisenhower biết tất cả những lời nói đó thực sự có ý nghĩa là: Cuộc săn đuổi Clue gần như kết thúc, và những gã đó đã rất buồn vì nhà Holt đang thắng cuộc.

Vậy tại sao sau cùng chúng lại thả lão ra nhỉ? Tại sao chúng không đánh lão – thậm chí giết lão – thay vì chỉ đe dọa, “Tụi tôi sẽ theo dõi ông”?

“Ba à, nghĩ đi,” Hamilton nói, giọng khá cay đắng, sau những gì Eisenhower nói với nó ở trận đấu của Manchester United. “Nếu chúng ta không hợp đội với Dan và Amy, chúng ta có thể vẫn sẽ thua. Nhưng nếu những người khác tập hợp thành đội chống lại chúng ta thì sao? Ba không nhìn thấy những người ở nhà thờ hành xử ra sao hồi hôm. Thậm chí chẳng hề có đánh nhau! Ý con là, không cho tới tận tối qua.”

“Ai cũng giả bộ được hết,” Eisenhower nhạo báng.

Giả bộ…

Đúng là ý nghĩ hay. Không, đó là một ý nghĩ tuyệt đỉnh.

Đặc biệt nếu có ai đó thực sự theo dõi.

***

Madison Holt ngửa đầu ra sau, nhìn thẳng lên vách đá. “Mẹ ơi!” con nhỏ gọi. “Tại sao Ba và Hamilton lại leo xuống? Chẳng phải giải thưởng nằm tuốt trên đỉnh vách đá sao?”

***

Hamilton sẽ hiểu vào phút cuối, Eisenhower tự nhủ khi leo. Trong giây lát, lão không thể nhớ ra là mình đang leo lên hay leo xuống. Rồi lão lại di chuyển một cách tự động trở lại. Sau khi chúng ta thắng cuộc, nó sẽ hiểu tại sao Dan và Amy không bao giờ có thể thực sự trở thành một phần của đội mình. Nó sẽ tự hào về cách ta qua mặt mọi người. Kể cả nó.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx