sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ổ rắn độc - Chương 15 - 16

Chương 15

Biểu hiện Cháu chỉ là một đứa trẻ dễ thương, tò mò độc quyền của Dan luôn mang lại kết quả cho nó. “Tụi cháu có thể xem tài liệu Churchill đó không?” nó hỏi bà Thembeka, với một sự ngây thơ đạt giải Oscar. “Nó sẽ là, giống như, rất tuyệt vời để chạm vào thứ gì đó mà chính Churchill đã viết.”

Nó quay sang Amy để được ủng hộ, nhưng con bé chỉ lơ mơ chú ý. Mũi của con bé đang chúi trong một cuốn sách tiểu sử của Churchill mà nó đã tìm được.

Điện thoại của bà Thembeka bắt đầu kêu bíp bíp, và bà xoay sang cầm nó lên. “Ta rất tiếc, cháu yêu, nhưng những tài sản cá nhân bị giới hạn truy cập. Xin lỗi.”

“Có cố gắng,” Nellie lẩm bẩm.

Đôi mắt Dan lang thang đến những tủ tài liệu trong văn phòng thư viện ngay phía sau bà Thembeka. Giấy tờ hẳn phải trong đó. Nó điên cuồng nhìn quanh tìm bất cứ thứ gì nó có thể dùng để giúp đỡ làm phân tâm người thủ thư. Nhưng đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào một thẻ đồng treo ngay trên tủ tài liệu:

Thư viện Đồi Hiến pháp

Trân trọng Cảm ơn vì sự Giúp đỡ

Của Những Nhà tài trợ Hào phóng với

Chiến dịch Xóa mù chữ

***

Ruth Aluwani

Oliver Bheka

Piet Broeksma

Grace Cahill

“Amy, nhìn này!” Dan thốt ra. “Grace! Bà ấy ở khắp nơi trong chỗ này.”

Bà Thembeka liếc nhìn lên Dan. Bà lẩm bẩm điều gì đó vào điện thoại, đột ngột treo điện thoại, và bước ra khỏi phía sau bàn của mình. “Cháu biết Grace Cahill à?” bà nói. Khi bà nhìn từ Dan đến Amy đến Nellie và quay lại, đôi mắt bà mờ đi. “Ôi, trời ơi, ta phải biết chứ. Cháu trông giống bà ấy.”

“Cháu ư?” Dan nói. Nó yêu mến bà ngoại nó, nhưng bà có mái tóc bạc và những nếp nhăn.

“Đôi mắt giống nhau. Và cháu…” bà Thembeka nắm tay Amy. “Cháu hẳn là đứa cháu gái thân yêu mà bà ấy thường xuyên nói đến. Mời ngồi.” Bà chỉ về một chiếc ghế và một chiếc sofa nhỏ và đi đóng cửa văn phòng. “Ta rất tiếc khi nghe về sự ra đi của bà các cháu. Cháu biết đấy, chúng ta đã là những người bạn tốt. Làm sao cháu tìm được chỗ này? Là Robert à?”

Dan nhìn Amy. “Ừm, bọn cháu không biết Robert nào cả.”

Bà Thembeka với tay vào bên trong bàn của bà, lôi ra một chồng hình cũ, và đưa một tấm cho chúng. “Cháu thấy chứ? Cái này là, ồ, mười năm trước.”

Trong tấm hình, bà Thembeka và Grace đứng sát nhau dưới một mái cửa vào rạp hát, trên đó chỉ có thể thấy những chữ bởi Athol Fugard. Da của Grace khá rám nắng. Thực tế, màu da của bà gần như giống hệt của bà Thembeka. “Hai người trông như chị em,” Amy nói.

Bà Thembeka cười. “Có lẽ chúng ta đã từng. Trong tâm hồn chúng ta rất giống nhau.”

Dan búng nhẹ tấm hình và thấy một câu viết mờ:

Lemur vào ban ngày… Aloes vào ban đêm…

Những chuyến phiêu lưu tuyệt vời, những người bạn thân yêu!

Thằng bé đưa nó về phía Amy, nó trông như thể sắp khóc. “Lemur…” nó nói. “Đó hẳn là The Flying Lemur, máy bay riêng của Grace.”

“Chiều hôm đó chúng ta đã bay cả ngày - ồ, bà ấy yêu chiếc máy bay đó! Swaziland, Công viên Quốc gia Banhine ở Mozambique, đổ xăng…”

“‘Aloes’ là gì ạ?” Dan nói.

Bà Thembeka mỉm cười. “Một sự ám chỉ đến vở kịch chúng ta đã xem, A Lesson from Aloes (Một bài học từ cây lô hội). Cây lô hội phát triển mạnh dưới sự thiếu thốn tưởng như tồi tệ nhất – ánh nắng gay gắt, không có nước hàng tháng trời. Nó là một biểu tượng của những người Nam Phi, sống sót mặc dù chế độ apartheid. Một vài giống lô hội có thuộc tính chữa thương đáng chú ý. Grace yêu vở kịch này.”

“Sao bà biết bà ấy ạ?” Amy nói.

“Bà ấy ở trong ủy ban hội đồng thư viện phỏng vấn ta,” bà Thembeka nhẹ nhàng nói. “Họ muốn thuê một người quản lý theo mùa hơn, nhưng Grace đã khăng khăng chọn ai đó nhiệt huyết về nhân quyền. Ta đã có liên quan đến cuộc đấu tranh bởi vì trải nghiệm… của em họ ta Vuyo. Nó đã là một sinh viên ở Soweto…”

Đã.

Giọng bà Thembeka nhỏ dần, và Dan hồi tưởng lại điều Nellie đã nói về cuộc nổi loạn Soweto. Trẻ con bị cảnh sát giết. Nó phải xoay đi.

“Cháu có thể xem qua những cái này không?” Amy hỏi, nhìn chằm chằm vào đống hình.

“Dĩ nhiên, cháu yêu.” Khi Amy hăm hở cầm những tấm hình lên, bà Thembeka mở một hộc tủ khác. “Vài tháng trước, Grace đã để cho ta một tin nhắn điện thoại. Bà ấy nghe có vẻ yếu, nhưng ta không biết bà ấy đang chết dần. Bà ấy đã cảnh báo ta về tài liệu Churchill. Bà đã bảo ta cho nó vào danh sách bảng mục lục chỉ giới hạn nghiêm ngặt nó cho các học giả và con cháu trực tiếp của bà. Bằng sự nhận dạng xác thực.” Bà Thembeka nhún vai, trông hơi xấu hổ. “Đó là một lời thỉnh cầu ngớ ngẩn, điều gì mà chúng ta chưa từng làm – thành thật, ta không tưởng tượng ra bất cứ thư viện nào sẽ như vậy. Nhưng bà ấy đã khăng khăng. Bởi vì bà đã làm quá nhiều điều cho chúng ta, hội đồng chấp thuận. Vì vậy, mặc dù ta ghét phải hỏi, ta sẽ cần thấy bằng chứng…”

“Cháu nghĩ cháu có thẻ học sinh.” Dan lần mò trong túi của nó. Nó lôi ra một vỏ Mars Bar nhàu nát, sợi dây lòng thòng nào đó, một viên kẹo Starburst vị anh đào, vài mẩu nhựa trống không thể nhận dạng, và hộ chiếu Úc của cha nó. Nó hoảng loạn một lúc, đến khi nó nhận ra một khóc của thẻ học sinh của nó lòi ra từ đó.

Nó mở hộ chiếu và đặt phẳng nó. Thẻ học sinh của nó dính vào một trang bên trong. Thằng bé tách nó ra để lộ tấm hình hộ chiếu của cha nó và một cái tên giả, Roger Nudelman. “Của bà đây!” Dan nói, giơ tấm thẻ ra.

Nhưng bà Thembeka bị thu hút vào tấm hình, đôi mắt bà mở to. “Nudelman…?” bà nói. “Cháu đang làm cái quái gì với hộ chiếu của Nudelman?”

“Ồ,” Dan nói. “Đó thực sự không –”

Amy đạp mạnh vào chân nó dưới bàn. Dan sắp sửa đập manh lên đầu con bé, nhưng nó bắt được cái liếc của con bé và ngay lập tức đọc được điều gì phía sau đôi mắt nó. Bà ấy rõ ràng không biết cha, và hẳn là có một lý do tốt cho việc đó, chúng đang nói.

“Ông ấy là người… người tìm kiếm trong tháng của cháu,” Dan ứng khẩu. “Cuốn hộ chiếu đã nằm trên sàn ở sân bay.”

Dan nghĩ nó có thể thấy bà Thembeka rùng mình. “Vậy thì ta sẽ tiêu hủy nó,” bà nói. “Và nếu cháu đã tìm thấy của vợ ông ta, tiêu hủy nó luôn. Mặc dù nó có lẽ sẽ không giúp gì. Những cuốn hộ chiếu giả mạo chẳng là gì với những kẻ giết người và trộm cắp.”

Chương 16

Những kẻ giết người? Trộm cắp? Đây phải là một sự nhầm lẫn.

Những cái tên trên hộ chiếu dường như có vẻ hơi ngớ ngẩn đối với Amy, nhưng không quen thuộc. Có lẽ cha đã nhầm lẫn chọn tên của một tên trộm Nam Phi.

Amy liếc nhìn Dan, nhưng nó đang nhìn chằm chằm vào tấm ảnh. “Cháu – cháu không nghĩ –” nó lắp bắp.

“Thành thật, ta không thể tưởng tượng được làm sao cuốn hộ chiếu này lại nằm trên sàn sân bay,” bà Thembeka nói khi bà mở một tủ tài liệu. “Ta cho rằng, nhà Nudelman là những người Úc, nhưng họ đi khắp thế giới chè chén. Ấn Độ, Indonesia, Nam Phi…”

Ấn Độ, Indonesia, Nam Phi… Tuyến đường đi tìm Amelia Earhart của Arthur và Hope.

“Họ đã làm gì ạ?” Nellie nài nỉ.

“Không dùng những hình ảnh chi tiết,” bà Thembeka nói, “đủ để nói, những tội ác tàn bạo mà không có động cơ. Lục soát những tòa nhà và không để lại ai sống sót. Thật may mắn là không ai thấy họ nhiều năm trời. Ta cho là họ đã chết… nhưng, à, đây rồi!” Bà nhấc một tài liệu từ hồ sơ và đặt nó lên bàn. “Cháu có thể sao chép nó, nếu cháu hứa giữ nó cho mình.”

“Nhưng – còn về –” Dan bắt đầu.

Amy chặn Dan với một cái nhìn trừng trừng.

Một sự nhầm lẫn. Là vậy đấy. Rõ ràng và đơn giản.

“Cảm ơn,” Amy nói. “Bọn cháu sẽ sao chép một bản.”

***

Dan chạy khỏi tòa nhà. Nó đang run rẩy.

“Chờ đã!” Amy nói, nắm chặt một phong bì bằng giấy cây chuối sợi.

Nellie theo sát phía sau. “Nhóc, em đang run kìa,” cô nàng nói, đặt một tay lên vai Dan.

“Xin lỗi!” Dan hít một hơi thở sâu. “Chỉ là… bà ấy đã gọi họ… những kẻ giết người.”

“Bà ấy già rồi. Thị lực kém,” Nellie trấn an.

“Sao bà Thembeka không biết cha trông thế nào nếu bà ấy và Grace là bạn bè tốt chứ?” Dan hỏi.

“Như chị đã nói, già cả,” Nellie nói. “Ông bà già. Người ta không thích khoe những tấm hình của con cái lớn lên của họ. Điều đó, như là, vì cha mẹ của những đưa trẻ nhỏ.”

“Vậy… cha đã chọn dùng tên của một gã xấu xa nổi tiếng trên hộ chiếu của ông ấy ư?” Dan hỏi. “Tại sao?”

“Có lẽ ông ấy không biết Nudelman là ai,” Amy nói. “‘Toger Nudelman’ – đó là kiểu tên ngu ngốc mà cha sẽ luôn bịa ra. Nhớ Oscar Schmutz, tên pháp sư móng tay bẩn chứ?”

Dan lắc đầu buồn bã. “Không.”

Amy nhìn chằm chằm vào mắt Dan. “Em nhớ gì về họ, Dan – mẹ và cha?”

“Gần như không có gì,” Dan nói, đôi mắt nó ngấn nước.

“Dan, nghĩ đi,” Amy nói. “Em đã nói với chị em không nhớ họ trong đầu em, nhưng em nhớ mọi nơi khác. Những ký ức đó là gì?”

Dan đang thở một cách khó nhọc. “Những câu chuyện ngu ngốc. Sô cô la nóng trên bàn bếp màu trắng. Những bài hát vào buổi tối. Mùi của đồ giặt sạch sẽ. Những cánh tay lớn ôm lấy em…”

“Khi em khoảng hai tuổi,” Amy nói, “chị đã nghe thấy cha nói với mẹ, ‘anh chỉ muốn được bốn mươi ba tuổi. Vậy thì thằng bé sẽ lên tám, và nếu anh chết, ít nhất nó sẽ nhớ anh là ai.’ Chị đã không nên nghe nó, và nó làm chị sợ. Mẹ đã nói với cha rằng ông bệnh hoạn quá. Chị sẽ không bao giờ quên điều mẹ nói tiếp theo. ‘Những đứa trẻ nhớ những tâm hồn, Arthur.’ Vì thế suốt chừng một năm gì đấy chị đã cố gắng đặt em gần đôi giày của cha. Chị đã nghĩ mẹ đã nói đế giày[1]. Được rồi, chị nhận ra ý của bà ấy là gì – nhưng phải cho đến tận bây giờ chị mới thực sự hiểu được. Những điều em đã nhớ đó? Đó là ý của mẹ.”

“Những người như cha mẹ các em,” Nellie dịu dàng nói. “không thể làm những điều xấu xa như thế.”

“Irina chuyển sang có một tâm hồn tốt,” Dan nói. “Và cô ta đã có thể làm những điều rất xấu xa.”

Amy đặt tay mình lên vai Dan. “Irina đã tìm thấy sự tử tế của mình muộn màng. Mẹ và cha đã có nó rồi.”

“Đúng,” Dan nói. “Điều đó đúng. Giờ chúng ta có thể đi chưa?”

Khi nó đi về chiếc xe, nó mở bản sao bức thư của Churchill.

Amy khoác tay Nellie. Con bé hy vọng Dan có thể buông điều này xuống. Nó cũng hy vọng nó có thể.

Trong bãi đỗ xe, Dan bày bản sao bức thư lên ghế sau. “Kiểm tra cái này…” nó nói trong sự sợ hãi.

(Bản dịch của bức thư:

Từ bàn của Winston Leonard Spencer-Churchill

11 tháng Năm 1900

M_C_ yêu quý của tôi,

Mặc dù lòng trung thành của tôi với nước Anh & sự nếm trải rối loạn cuối cùng đã kéo tôi vào cuộc xung đột Anglo-Boer, tôi khen ngợi bà vì thuyết phục rằng giờ công việc báo cáo chiến tranh của tôi bắt đầu ở đây. Sự mất mát của tôi trong cuộc bầu cử, như bà nói, là một vết sẹo được dũng cảm mang theo & chắc chắn có ý củng cố tôi, cũng như những rắc rối của đội quân của chúng ta với những Boer hùng mạnh sẽ làm vững chắc thêm cho nó. Phải, tôi đã thoát khỏi việc bị tống giam từ Trường Chuẩn của Pretoria, đến nơi người ta sẽ mang tôi đi, thật may mắn, ở H. Hill. Một người không thể nói gì cho cái hố bẩn thỉu ở Johannesburg đó, một nơi còn kinh khủng hơn rất nhiều chỗ ẩn nấp hôi thối của tôi ở hầm mỏ của Withbank, hậu trốn thoát (nơi tôi quả thật có thể khám phá ra một phát hiện, được ghi trong tài liệu này!).

Tôi gửi bà bức thư này.

Với cả trái tim của mình,

Winnie

Sợi dây không bị đứt sẽ đưa

mong muốn của bà vào bức thư, nếu bà

đi xuống liên tục, từng bước một.)

“Cái này là một sự giúp đỡ to lớn,” Dan nói một cách chán ghét.

“H. Hill,” Amy nói, lướt qua cuốn tiểu sử Churchill của nó. “Đó hẳn có nghĩa là Hospital Hill. Đó là thứ họ từng gọi Đồi Hiếp pháp hồi đó.”

“Đúng. Và Churchill ghét nó.” Nellie nhún vai. “Không có cú sốc nào lớn hơn ở đó.”

“Trong đây nói rằng Churchill bị đưa đi từ nhà tù ở đây và chuyển đến một nơi gọi là Staatsmodel, hay Trường Chuẩn, ở Pretoria,” Amy tiếp tục.

Dan gật đầu. “Nơi mà ông viết bức thư này. Nơi nó ở đó nhiều năm đến khi Grace gửi nó đến Đồi Hiến pháp.”

Amy tiếp tục đọc cuốn sách của nó. “Được rồi. Họ đã sử dụng trường học đó ở Pretoria như là một nhà tù. Churchill đã leo qua một bức tường cao ba mét và thoát đến một thị trấn mỏ được gọi là Witbank, nơi ông trốn đến khi ông có nhảy lên một chiếc xe tiếp tế. Tất cả nó ghi lại với phần văn bản trong lá thư này!”

Dan tựa lại gần. “Đoạn ở cuối là gì? ‘Sợi dây không bị đứt sẽ đưa mong muốn của bà…’?”

“Một sợi dây không bị đứt có thể có ý, như là, vĩnh viễn,” Amy nói, lướt qua danh mục cuốn sách của nó.

“Hoặc một vòng tròn,” Dan gợi ý. “Hoặc một cái hộp hoặc một tứ giác hoặc bất cứ lại hình dạng đóng nào!”

Amy liếc nhìn phía trên cùng bức thư. “Ai là M_ C_?”

“C là Cahill!” Dan thốt ra. “Có lẽ ông ấy đang viết cái này cho, giống như, bà cố của chúng ta. Chúng ta có biết tên tên riêng của bà ấy không?”

“Không,” Amy nói, bước đi tới lui. “Được rồi, hãy suy nghĩ kỹ điều này. Gã ở sân bay đã đưa cho chúng ta mật mã dẫn chúng ta đến đây. Bằng cách nào đó, ông ta có liên kết với tất cả những thứ này. Grace để lại một tài liệu bí mật ở đây cho chúng ta, một tài liệu bị trộm từ Pretoria và được viết bởi một Cahill.

Nhà Holt có lý do để tin rằng có một manh mối Tomas được giấu ở đâu đó ở Nam Phi –”

“Phải – và Churchill biết nó là cái gì!” Dan nói. “Đó là điều Grace đang cố gắng cho chúng ta thấy. Có lẽ vị chí của manh mối đã chết cùng Churchill. Hãy nhìn điều mà Winnie Già đã viết ở cuối tin nhắn.”

“Những hầm mỏ của Witbank…” Amy đọc, “‘nơi tôi quả thật có thể khám phá ra một nhận thức rõ …’ Một Cahill viết cho có thể một Cahill khác về khám phá ra một phát hiện. Nghe giống như một manh mối đối với chị.”

Amy cảm thấy hơi đau đầu. Grace đang nói chuyện với nó từ nấm mồ - bà ấy có biết manh mối ở đâu không?

Nellie trượt vào chiếc Yugo và bắt đầu gõ nhẹ thiết bị GPS mới của mình. “Carlos, thân yêu, đưa chúng tôi đến Witbank.”

***

Mất lâu hơn mong đợi để tìm ra Witbank, chủ yếu bởi vì tên chính thức của nó đã được đổi thành Emalahleni và không ai nói với Carlos. Cũng không ai nói với Carlos rằng anh ta nên là một cái máy lạnh, theo hiểu biết của Dan, điều đó thậm chí còn tồi tệ hơn.

Sau vài câu hỏi lúng túng ở trạm xăng, họ đang lái xe về khu mỏ bỏ hoang nơi Churchill đã lẩn trốn.

Amy lại đang đọc. Liên tục.

“‘… một thị trấn đã xây dựng trên nguồn cung cấp mỏ giàu có của nó, Witbank là nhà của những người có cảm tình với người Anh những người đã giấu Churchill sau cuộc trốn thoát liều lĩnh của ông từ Trường Chuẩn…’” Amy đọc.

“Điều này là trước khi ông ấy trở thành… chị biết đất, một gã mập nổi tiếng,” Dan nói.

“Thủ tướng Anh,” Amy sửa. “Trong suốt Chiến tranh Thế giới Thứ Hai.”

Nellie đỗ xe trong một bãi đậu nhỏ. Một ngôi nhà ở gần đó và phía sau nó một khung cảnh khô cằn được đánh dấu với những đống bụi bẩn. Chúng đi qua cánh cửa mở.

Bên trong tòa nhà, một người đàn ông gầy, nhăn nheo với một chiếc bút chì phía sau tai ông chơi cờ với một thiếu niên.

Khi ông ta quay lại, Amy bắt đầu cà lăm. Im lặng. Đó là một sự kỳ công chỉ Amy có thể xoay sở, và chỉ Dan có thể chú ý.

Và nó chỉ xảy ra trước những anh chàng trông giống anh bạn này. Anh ta có mái tóc màu nâu và đôi mắt màu caramel, giống như bạn của Dan Nick Santos, nó đã biến tất cả những cô nàng lớp sáu thành những kẻ ngốc ba hoa ngớ ngẩn khi nó nhìn theo họ – thực tế, ngay cả nói Xem kìa, mấy anh chàng tốt mã biến mấy cô nàng thành những kẻ ngu ngốc và sau đó cậu ta sẽ làm thế. Chỉ là lớn hơn.

“Cậu. Ta. Quyến. Rũ,” Nellie nói dưới hơi thở.

“Chị cũng vậy à?” Dan rít lên.

“Chiếu!” Ngài Quyến Rũ tuyên bố.

“Ôiii,” Amy xoay sở.

“Ừm, chúng tôi đang tìm địa điểm trốn thoát của Churchill?” Dan nói.

Người đàn ông rên rỉ và đứng lên khỏi ghế. “Nó ở phía sau. Các cháu sẽ thấy tấm biển. Cháu sẽ giúp họ chứ, Kurt? Chúng ta sẽ có trận tái đấu khi cháu trở về từ cuộc diễn tập hợp xướng ngày mai.”

Anh chàng mỉm cười – gần như là với Amy.

“Xin lỗi, trái tim của chị ấy thuộc về Ian Kabra,” Dan nói, mong chờ điều gì đó trong biểu hiện của con bé làm nó nhận ra trái tim con bé không hề thuộc về Ian ngay bây giờ.

Kurt nở một nụ cười lúng túng. “Đi lối này,” anh ta nói, phô ra chiều cao đầy đủ của mình, ít nhất phải mét chín. Amy nhìn anh ta đi nghênh ngang đến cánh cửa.

“Churchill đã lẩn trốn khỏi các Boer trong đường ống mỏ này sau vụ trốn thoát của ông ấy,” Kurt nói, “đến khi ông ấy được vận chuyển lậu trong một chiếc xe tiếp tế.”

“Ông ấy đã, giống như, để lại bất cứ tin nhắn nào ở đây không?” Dan nói. “Anh biết đấy, những lá thư viết cho ai đó bên trong mỏ? Với những điều về, ừm, vị trí và các thứ?”

Kurt cúi người gần Dan hơn. “Nghe giống như cậu em biết bí mật – rằng tất cả những câu chuyện Churchill là một lời dối trá.”

“Đúng, chính xác,” Dan nói, diễn theo và cố gắng để không trông như một thằng ngốc. “Một lời dối trá hoàn toàn. Em biết điều đó.”

“Một lời dối trá-a?” Amy rít lên.

“Churchill là một điệp viên hai mang,” Kurt thì thầm. “Đó là lý do tại sao ông ấy ở Nam Phi. Không phải làm một phóng viên. Để tìm kiếm những bí mật.”

“Một điệp viên hai mang cho những người Boer ư?” Nellie hỏi.

“Ai đó khác,” Kurt nói. “Nhóm nào đó. Ông ấy đã để lại một ký hiệu trên một tấm vải cắt nhỏ chúng tôi có ở bên trong. Hai con rắn và một thanh gươm, với một chữ L lớn. Vẫn chưa khám phá ra nó. Nhưng ông ấy đang tìm kiếm thứ gì đó. Và ông ấy đã trao đổi tin với những điệp viên của mình, trong những đường hầm. Tôi biết, bởi vì ông ấy đã để lại một tin nhắm trên tường.”

Dan liếc nhìn Amy và biết con bé đang nghĩ về cùng thứ mà nó nghĩ. L – Lucian.

“Nó nói gì?” Dan nói.

Kurt nhún vai. “Anh đã thấy nó khi anh còn là một cậu bé. Anh từng dành hàng giờ dưới đó, tập luyện ca hát nơi mà không ai có thể nghe thấy anh.” Anh ta mỉm cười với Amy. “Anh từng khá nhút nhát.”

“Bức tường này ở đâu?” Dan hỏi. “Tụi em có thể thấy nó không?”

“Em bị hen suyễn,” Amy nói. “Những hầm mỏ đầy bụi.”

“Cái hang ở Seoul cũng vậy,” Dan nói. “Em đã ổn!”

“Ừm, xem đi,” Kurt nói, chỉ về phía một cấu trúc ọp ẹp, một khu vực được rào chắn đánh dấu giới hạn. “Đã có vài việc xảy ra với hầm mỏ đó. Nhìn vào đó sai cách, và thứ gì đó bên trong sụp đổ. Họ lên kế hoạch làm sụp nó sớm thôi.”

“Vậy… chúng ta không thể vào trong à?” Dan nói.

“Chắc chắn, nếu em đang tìm kiếm đám tang miễn phí,” Kurt đáp. Anh ta nháy mắt với Dan, sau đó xoay sang Amy. “Em biết chơi cờ không?”

“M-m-ộ-t c-h-h-ú-t,” Amy lắp bắp.

Hoàn hảo. Dan không thể tin vào vận may của mình.

“Chị ấy tuyệt lắm,” Dan nói. “Chị ấy sẽ tiêu diệt anh!”

“Anh chấp nhận thách thức,” Kurt duyên dáng nói. Dan không thể tin được – Kurt thực sự thích chị nó ư?

Đỏ mặt, Amy theo Kurt vào tòa nhà. Và Dan đi từ từ ra phía sau.

Về phía hầm mỏ bỏ hoang.

Chú thích:

[1] Amy nghe nhầm soul (tâm hồn) thành sole (đế giày)


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx