sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

39 Manh Mối - Quyển 10 - Xông vào đấu trường - Chương 39

CHƯƠNG 39

Alistair gần như nhẹ cả người khi nhìn thấy những chữ bạc lấp lánh trên thuỷ tinh.

Vẫn còn thời gian, lão nghĩ.

Isabel phải gửi mail đe dọa tới mỗi người bọn họ, từng chi một, để tìm ra Manh Mối mà mỗi chi nắm giữ. Mụ còn cần đến họ để tạo ra huyết thanh.

Alistair nghĩ rằng Hamilton sẽ sụp đổ đầu tiên. Tất cả những gì hắn làm là tra tấn bản thân, liếc nhìn lại màn hình TV và lầm bầm, “tôi không thể để cho gia đình mình chết đưiợc. Tôi không thể để gia đình mình chết…”

Alistair cố gắng tiếp xúc bằng mắt với người khác – Amy ư? Dan? Sinead? Hy vọng rằng tụi nó có thể hợp  tác để đánh bại Isabel. Nhưng cả ba đứa đều gần như bị ám ảnh như Hamilton, nhìn chằm chằm cái TV.

Alistiar bất chợt thấy ánh mắt của Isabel.

“Xì, xì,” mụ đùa bỡn, như thể mụ biết mọi điều mà lão đang tính làm và đó chỉ làm cho mụ khoái trá thôi. “Chắc rằng lão không nghĩ rằng mọi người sẽ tin tưởng lão chứ. Quá trễ rồi.”

Mụ biết lão quá rõ. Mụ biết mọi người cũng quá rõ.

***

“…cỏ xạ hương, xương, ngải tây, thiếc,” Hamilton đọc nốt. Hắn hạ thấp giọng, để cho một mình Isabel có thể nghe thấy. Hắn hy vọng, hắn đã hy vọng…

“Ồ, tốt lắm,” Isabel lầm bầm.

Có hiệu quả không?

Mặt Isabel cau có lại và giọng mụ trở nên khó chịu.

“Tốt lắm – khiến cho gia đình mày bị giết!” mụ gầm gừ, đủ lớn để mọi người đều nghe thấy.

Mụ nâng cái điều khiển từ xa lên, ngón tay mụ để trên một nút bấm. Mụ liếc nhìn Hamilton.

“Manh Mối từ đám Madrigal của gia đình mày ở New York không phải là cỏ xạ hương,” mụ nói, liếc nhìn. “Đó là hương thảo. Mày không biết ư? Mày không thể nói dối tao! Tao có thể nhìn thấu mày đó!”

Mụ biết được đó là hương thảo vì nhà Lucian hẳn cũng tìm thấy manh mối đó, Hamilton muốn phản đối. Nhưng làm sao hắn có thể chắc rằng manh mối nào Isabel có và cái nào là không?

Đặc biệt khi mà mạng sống của gia đình hắn phụ thuộc vào điều đó.

Hamilton đổ mồ hôi, nhiều hơn khi hắn tham dự các sự kiện thể thao.

“Cái cuối cùng là kẽm!” Hamilton gào lên. “Kẽm, không phải thiếc! Và đó là thứ duy nhất còn lại mà tôi nói dối! Thật đó! Tôi thề! Làm ơn đừng giết người nhà tôi!”

Isabel mỉm cười.

Và mụ - đã không nhấn vào nút bấm.

***

“Jonah,” một âm thanh du dương vang lên bên tai Jonah.

Jonah đang có một giấc mơ kinh khủng. Hắn đang ở trên sân khấu, nhưng chỉ có một người duy nhất đến xem hắn diễn: một người phụ nữ. Một người phụ nữ cùng lúc nhìn vừa giống mẹ hắn vừa giống Isabel Kabra.

“Hát lên manh mối của mày nào,” người phụ nữ yêu cầu. Và rồi người phụ nữ tách làm hai, Cora và Isabel trở thành hai người khác nhau. Cora la hét, “Không! Không! Không nói cho mụ ta nghe gì cả! Dù bị mụ ta đe dọa thế nào!” Và Isabel cũng la hét: “Nói cho tao nghe manh mối của mày! Nếu không thì!”

Và rồi Jonah bừng tỉnh, và nó không ở trên sân khấu nào cả. Nó đang nằm trên một mặt sàn gạch trống rỗng, lạnh giá.

“Đau lắm hả?” một giọng nói du dương vang lên đầy thông cảm.

Nỗi đau là một con quái vật nuốt chửng Jonah từ trong ra ngoài. Nỗi đau như một quả bom nổ tung, phá vỡ cơ thể Jonah mỗi khi nó thở. Nó không biết rằng có ai còn sống được khi mà bị đau nhiều thế này.

“Có lẽ cái này sẽ có ích,” giọng nói vang lên.

Một mũi chích trên cánh tay nó, và cơn đau bị xua tan. Nó không biến mất. Nhưng đầu óc Jonah đã tỉnh táo hơn. Nó có thể thấy Isabel Kabra đang quỳ cạnh bên mình.

Mẹ nó chẳng thấy đâu.

“Tao cần những manh mối của mày,” Isabel nhẹ nhàng nói. “Và mày sẽ nói cho tao nghe thôi.”

Thành thật với bản thân, Jonah nghĩ. Thành thật với bản thân.

“Tôi không giống bà,” Jonah lầm bầm. “Không phải Lucian. Janus. Mẹ tôi không hiểu. Phải chiến thắng… như một Janus. Thật nghệ thuật.”

“Nghệ thuật ư?” Isabel chế nhạo.

Jonah biết khi nào nó mất đi khán giả.

“Như khi ở Globe,” nó nói, giọng mạnh mẽ hơn một chút. “Tôi chỉ thấy điều đó – vào thời điểm đó. Tôi sẽ hát. Về cách mà sự thù hận trong gia tộc Cahill đã làm tổn thương cả gia tộc, và cách mà chúng tôi nếu tất cả chúng tôi, tôi không biết nữa, chia sẻ các manh mối và phần thưởng, có lẽ, có lẽ…”

Isabel phá lên cười điên dại. Mụ giống như một khán giả có mặt chỉ để chế giễu, háo hức, phá hủy.

“Nhà Cahill không có chia sẻ đâu,” mụ nói. Mụ tóm lấy cánh tay Jonah và vặn nó – có lẽ vài cái xương trên tay nó cũng đã gãy chăng? Bởi vì Isabel đang lôi con quái vật đau đớn trở lại, với tất cả sức mạnh.

“Mày sẽ nói cho tao nghe những manh mối của mày – bây giờ,” Isabel ra lệnh.

“Sẽ không,” Jonah nói, vẽ lên thứ gì đó hơn là mong muốn làm hài lòng mẹ mình, hơn là muốn làm hài lòng những người hâm mộ mình, thậm chí hơn là một người nhà Janus. Có cái gì đó thật sự ở bên trong nó mà nó chưa từng nhận ra chăng?

“Mày sẽ nếu không…” Isabel bắt đầu.

“Jonah lên đảo một mình,” ai đó nói – Ian, có lẽ vậy, hoặc là Dan. “Không có ai mà nó yêu thương để bà có thể đe dọa.”

Đơn độc, Jonah nghĩ. Tôi đơn độc.

“Phải rồi, Jonah tự tới một mình,” Isabel nói. “Nhưng, mày biết không, còn ba mẹ đó… Khi mà mày không thể làm gì cho bản thân, và con mày là tấm vé cho bữa ăn của mày… Ngọt ngào không khi mà bằng cách nào đó lão già vô giá trị Broderich xoay xở tự tìm đường tới đây?”

Mụ kéo đầu của Jonah lên, làm cho những cơn đau xuyên qua cơ thể nó nhiều hơn. Giờ nó có thể thấy trên màn hình TV ba mình cũng bị trói vào một tấm bia mộ. Broderick để nước mắt chảy dài trên mặt và môi lão chuyển động, nói gì đó mà Jonah không thể nghe vì TV không có âm thanh.

Không – Broderick đang hát gì đó. Jonah thậm chí có thể đọc môi đủ để biết được là gì

Jonah con trai, gia đình của ta,

Jonah con trai, bạn của ta, con trai của ta

Đó là bài hát đầu tiên mà Jonah được học – một bài hát nó và Broderick đã sáng tác cùng nhau.

Broderick đã không đi theo Jonah lên đảo này vì đảm bảo quyền lợi. Lão đi vì lão lo lắng cho Jonah. Bởi vì lão yêu thương Jonah.

Tại sao Jonah không từng biết về điều đó? Tại sao nó không tin tưởng cha mình nhiều hơn?

“Tao sẽ giết ba mày nếu mày không nói cho tao nghe manh mối của mày,” Isabel đe dọa, giơ cái điều khiển ra trước mắt nó.

Đừng nói cho mụ ta nghe gì cả! Bất cứ giá nào! Cora Wizard trong tâm tưởng la hét trong tai Jonah.

Nhưng Jonah nhìn cha nó đang hát. Nó biết rõ về bản thân mình. Nó biết rõ về cha mình. Và nó biết mình phải chọn điều gì.

“Ngọc trai,” Jonah thì thầm thẳng vào tai Isabel. “Mật ong, lưu huỳnh…”

***

Jonah muốn hợp tác với mình theo kiểu hồi ở rạp Globe, Dan truyền suy nghĩ cho chị nó. Điều anh ấy nói là điều anh ấy muốn – nó hoàn toàn giống như điều mà nhà Madrigal muốn.

Ừ thì, anh ấy có cách thật mắc cười để diễn đạt điều đó, Amy giống như truyền đạt lại với nó. Và anh ấy không phải là đối tác tốt nhất để cùng nổi loạn lúc này, không với đôi chân gãy.

Còn Hamilton thì sao? Dan nghĩ. Ba chúng ta cùng nhau…

Nhưng Hamilton đang nhìn đầy lo lắng lên màn hình TV, miệng lẩm bẩm lập đi lập lại:

“Mẹ. Ba. Reagan. Madison.” Hắn thậm chí còn không buồn nhìn tới Isabel. Và Amy cũng đã quay lại nhìn màn hình TV, tìm kiếm Nellie.

Dan thở dài. Isabel đã hoàn tất việc tra tấn Jonah lúc này. Mụ kéo Amy và Dan qua một bên, cách xa khỏi mọi người.

Dan không thèm chờ tới lúc bị hỏi.

“Nhục đậu khấu,” nó nói.”Hoa Lily. Đồng…”

Mỗi từ thốt ra có cảm giác như sự phản bội lại mọi thứ mà tụi nó đã làm trong suốt cuộc truy tìm Manh Mối. Dan không từ bỏ những nguyên liệu. Nó đang từ bỏ sự tin tưởng mà bà Grace đã đặt vào tụi nó, những hy vọng mà nhà Madrigal đã giữ cho tụi nó, những giấc mơ mà cha mẹ tụi nó đã chết đi để giữ gìn. Nó đang từ bỏ cơ hội để chiến thắng vì danh dự cho sự hy sinh của Lester, sự hy sinh của Irina, của cha mẹ nó.

Nhưng mạng sống của Nellie đáng giá hơn tất cả những thứ đó.

***

“Bà tìm thấy em trai nào của tôi đang trốn trong máy bay của tôi?” Sinead hỏi, nheo mắt nhìn lên màn hình, vào hàng người bị trói vào những tấm bia mộ. “Tôi không thể nói rõ…”

“Tại sao – mày yêu đứa em này hơn đứa em khác ư?” Isabel rúc rích cười. “Mày cưng thằng tàn tật nào hơn?”

“Em tao không bị tàn tật!” Sinead la to, lao người tới Isabel. “Đừng có dùng từ đó!”

Isabel lùi lại một bước.

“Không á?” mụ nói, không hề nao núng. “Thế mày muốn tao gọi là gì? Khi mà sau vụ nổ ở Học viện Franklin, Ted thì mù dở. Ted, kẻ đã từng vẽ những thiết kế kiến trúc và kỹ thuật thực phức tạp như vậy…”

Phía bên kia căn phòng, Hamilton há hốc miệng.

“Ted không mù!” Sinead hét lên. “Chỉ là tầm nhìn bị hạn chế. Nó vẫn nhìn thấy ánh sáng và bóng đêm!”

“À, phải, ánh sáng và bóng đêm,” Isabel lẩm bẩm, lắc lắc đầu. “Và Ned… giờ nó nói gì về những cơn nhức đầu triền miên đó – ‘em không thể nghĩ trong cơn đau đớn được’ hả? Không thuốc men nào có tác dụng…”

Mụ tắc lưỡi và giả bộ thông cảm. “Thật tệ khi một thiên tài như vậy thậm chí còn không thể suy nghĩ…”

“Nó đang hồi phục!” Sinead hét lên. “Và Ted sẽ sớm nhìn lại được! Khi tôi có được huyết thanh -”

“Không,” Isabel nói, chồm tới trước. “Không. Mày sẽ không có được huyết thanh. Nó là của tao. Anh em mày sẽ không bao giờ được chữa khỏi. Điều duy nhất mà mày có thể làm là nói cho tao nghe những Manh Mối của mày để cứu mạng bọn nó. Ned hay là Ted – ai thèm quan tâm ai là ai chứ?”

Sinead nức nở không thể nói được gì.

Isabel đặt ngón tay lên nút bấm.

**

Hai đứa nhỏ nhà Starling bị thương nặng tới mức đó ư? Alistair hoang mang khi nghe Sinead và Isabel cãi nhau. Thật ư? Một đứa thì mù, một đứa thì bị vô hiệu hóa vì đau đầu ư?

Lão tư hỏi mình đã bỏ qua dấu hiệu nào về việc này lúc ở bảo tàng Tate, ở nhà thờ Chúa Ba Ngôi, và trong suốt bữa ăn mà lão ngồi cùng ba đứa nhà Starling.

Ned không nói nhiều. Ngoài ra, mấy đứa trông gần như y hệt như nhau, lão nghị.

Và rồi lão hiểu ra. Bọn trẻ đã giúp nhau che đậy cho khuyết tật của mình: Ned đã trở thành đôi mắt của Ted, Ted che dấu cho những cơn đau đầu hành hạ Ned.

Đó là lý do tại sao hai đứa tụi nó không thể tách rời, Alistair nghĩ.

Và… đó là lý do tại sao Sinead quá quan tâm về mấy đứa em của mình ở ngoài kia bị trói vào những tấm bia mộ.

Không đứa nào có thể cất cánh cùng máy bay của Sinead nếu không có đứa còn lại.

Vì vậy nếu một đứa bị trói ở nghĩa trang, đứa kia sẽ xoay xở trốn đâu đó cho tới khi Isabel chường mặt ra. Vì vậy nó phải ở đâu đó trên đảo này, có lẽ giờ đây nó thậm chí còn đang trèo vào đấu trường để  giải cứu Sinead.

Có lẽ là Ned, và nó hẳn sẽ không trong tình trạng đau đầu, Alistair nghĩ. Nó là thiên tài. Nó sẽ biết phải làm gì khi xuống tới đây.

Alistair nhận ra rằng mọi người vẫn còn một cơ hội.

Nếu lão có thể cù nhây với Isabel đủ lâu.

Lão nhìn thấy mụ còn đang để ngón tay trên nút bấm, sẵn sàng để giết một trong hai đứa em của Sinead.

“Để yên cho Sinead đi!” Alistair hét lên. “Nó không biết Manh Mối gì ngoại trừ kẽm, cái mà nó chôm từ Bae Oh. Cô đã có manh mối từ mọi người trừ tôi! Và cô sẽ không bao giờ có được gì từ tôi đâu!”

“Không hả?” Isabel hỏi.

“Dĩ nhiên không,” Alistair đáp. Lão tự thấy ngạc nhiên vì phải cố gắng thế nào để giữ giọng mình vững vàng. “Chẳng có ai để tôi phải cứu ở ngoài nghĩa trang kia. Ngay cả khi cô mang Bae Oh tới, tôi chỉ nóilà, ‘Cho lão chết đi!’ Đặc biệt nếu cô lôi Bae Oh vào cuộc! Tôi chẳng yêu quý ai! Chẳng ai yêu quý tôi!”

Giọng lão trở nên vỡ vụn khúc cuối.

“Không phải ở ngoài nghĩa trang đó,” Isabel đồng ý, “Nhưng…” mụ hạ đồ điều khiển xuống và chĩa khẩu súng của mình.

“Ở đây… liệu tao có nên đe dọa giết Amy hay là Dan hay Sinead không? Hoặc cả ba đứa nó?”

Cái cách mà mụ vung vẩy khẩu súng vào đám trẻ làm tim Alistair đập mạnh.

Isabel là một đứa Lucian, Alistair nghĩ. Ả nhìn thấy những thứ mà người ta không thấy – những thứ ả có thể thao túng để tăng sức mạnh.

Liệu mụ đã từng thấy điều gì về Alistair mà lão chưa từng nhận ra ở bản thân mình chăng?

Tim lão đập nhanh hơn nữa; cảm giác như những suy nghĩ đã lập kế hoạch bị phơi bày. Hoặc chỉ đơn giản là bị bẻ gẫy.

Nhưng – những manh mối, Alistair dông dài nghĩ. Ta đã cống hiến cả đời mình để thu thập. Chúng là tất cả những gì mà ta từng mong muốn. Tất cả những gì có giá trị với ta.

Lão đã tự nói dối chính mình. Lão đã thuyết phục bản thân kể từ khi cuộc truy tìm Manh Mối bắt đầu. Bởi vì khi lão tưởng tượng tới viên đạn lướt qua Amy hay Dan hay Sinead – hoặc thậm chí là Jonah hay Hamilton, Ian hay Natalie – những giá trị của đám Manh Mối đều nhạt nhòa đi. Nếu lão có thể, có lẽ lão thậm chí còn trao đổi Manh Mối để hàn gắn vết thương đạn bắn vào chân Natalie, những cái xương nứt gãy trên cơ thể Jonah. Và nếu có cách nào để mang Hope và Arthur quay lại? Manh mối nào có thể đáng giá tới như vậy chứ?

Lão nhìn thấy mình đối mặt với một chọn lựa, như lão đã từng nhiều năm trước, vào cái đêm mà Hope và Arthu chết đi. Điểm khác biệt là, lần này lão có thể nhìn thấy hậu quả.

Isabel nhích ngón tay về phía cò súng.

Đằng nào mụ cũng sẽ giết chúng ta, Alistair nói với bản thân mình, và trong đầu lão hét lên lại, Nhưng lần này vẫn còn thời gian! Vẫn còn một cơ hội!

“Bạc,” Alistair thốt lên. “Phốt pho. Nước…”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx