sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ổ rắn độc - Chương 21 - 22

Chương 21

“Dan, em phải đến ngay! Nellie nữa!”

Amy chạy vào phòng chờ của nhân viên Điện tử Ubuhlalu, trông phấn khích không thể tin được.

“Em đã ở đâu vậy?” Nellie thốt ra.

“Đừng nói với em,” Dan nói. “Chị đã tìm thấy một thư viện.”

“Người lính gác đâu?” Amy nói, nhìn quanh.

Dan chỉ về phía ông Bhekisisa, người đang đứng ở một góc, nói chuyện qua một chiếc điện thoại di động.

Amy tóm lấy tay Nellie. “Nhanh lên!”

Dan theo chúng băng qua tầng. Amy dẫn chúng đến một cánh cửa giấu phía sau một chồng hộp. Nó nghiêng tới tấm biển của cánh cửa. “‘Phóng xạ’?” nó nói. “Cái này chắc dẫn ra ngoài, đến những tòa nhà đó.”

“Chính xác,” Amy nói. “Được rồi, nhớ ví của Irina, với tất cả những tấm thẻ chứng minh chứ? Cô ta có một cái cho từng người nhà Holt.” Nhìn trái phải, con bé lôi ra ba thẻ chứng minh nhựa, mỗi cái cho Hamilton, Reagan, và Madison.

“Khi chị đặt thẻ của Reagan lên màn hình trên cánh cửa đó, tên của con bé đã được đăng ký.”

“Nó là một nơi ẩn náu của nhà Tomas,” Dan nói. “Em biết mà! Và chúng ta có cách vào!”

Amy lắc đầu. “Nó cần một dấu điểm chỉ, Dan.”

“Dang, chị đã biết chúng ta nên phải cắt bỏ khi chúng ta có cơ hội,” Nellie nói.

Dan cau mày. “Đợi đã – cánh cửa chỉ ở đây? Không bị giấu đi?”

“Nếu công ty này là một mặt trước,” Amy nói, “vậy thì có rất nhiều Tomas ở đây. Có lẽ mọi người đều ở đây. Vì vậy việc giấu nó sẽ không cần thiết. Mọi người có lẽ đi vào và ra khỏi cánh cửa này mọi lúc.”

“Để em xem chiếc ví đó,” Dan nói. Amy đưa nó cho thằng bé, và nó tìm quanh, lấy ra được ba cái túi nhựa nhỏ có khóa kéo, mỗi cái gồm một bản kính hiển vi. Trên mỗi túi, một chữ viết tắt được viết bằng đánh dấu màu đen. Dan cẩn thận mở cái được đánh dấu H và lôi bản kính ra. Nó giơ ra ngoài ánh sáng.

“Chẳng thể thấy gì đâu,” Amy nói. “Ai đó đã để lại một chút dấu mờ mờ ở giữa.”

Vết mờ mờ.

Vết mờ mờ có nghĩa là chạm vào. Chạm vào có nghĩa là tay. Tay có nghĩa…

“Nó không phải là một vết mờ mờ,” Dan nói. Nó tách rời hai tấm thủy tinh Ple-xi có chứa bản kính. Bên trong nó là một cái màng ẩm ướt, nhăn nheo trong hình dáng của một cái nắp. “Nó là một dấu tay.”

“Gì cơ?” Amy nói.

Dan lại thò vào trong chiếc ví và rút ra chứng minh của Hamilton Holt. “Giữ cái này,” nó nói, đưa cái thẻ cho Amy. Nhẹ nhàng hết sức có thể, Dan đặt tấm màng có hình dáng cái nắp lên ngón tay trỏ phải của mình. Cái đó có cảm giác một chút nhớt, có thật hơn nó mong chờ.

Nó gật đầu với chị mình. “Giờ.”

Amy vẫy tấm thẻ lên tấm bản.

HOLT, H.

HÃY ĐẶT NGÓN TAY LÊN MÀN HÌNH CẢM ỨNG

Một cái đĩa tròn phát ra ánh sáng đó, ngay dưới mấy chữ. Dan nhấn ngón tay có tấm màng để xác nhận và chờ đợi.

“Không có gì,” nó lẩm bẩm. “Mình đã làm gì sai?”

Nó rút ngón tay ra và nhìn vào tấm màng.

Cái đĩa đỏ kêu xèo xèo và chuyển sang màu xanh lá cây. Cánh cửa kêu một tiếng bíp.

BẢO AN THÔNG QUA!

CHÀO MỪNG, HAMILTON HOLT.

Với một tiếng tách, cánh cửa mở ra.

***

“Bây giờ, cái này quá đã…” Dan nói.

Khi bước lên một cái thang cuốn, nó quay về phía Nellie và Amy. Từng người một, họ đã thông qua màn hình cảm ứng. Cánh cửa đã đóng lại phía sau chúng và giờ chúng đang ở trong tòa nhà liên kết.

Giống như đỉnh một núi băng trôi, cấu trúc tấm năng lượng mặt trời chỉ ở trên đầu của một sở chỉ huy có vẻ như kéo dài bất tận. Như thể toàn bộ ngọn đồi đã bị đào sâu hoắm.

Nơi này nhan nhản ánh sáng tự nhiên. Hẳn phải có những cánh cửa sổ được đặt ở vị trí chiến lược giữa những tấm năng lượng mặt trời – có lẽ ngay cả cửa sổ cũng được bao lấy trong bề mặt cỏ dại của ngọn đồi bên ngoài.

Khi thang cuốn đi xuống, Dan có thể nhìn thấy sự sắp xếp của nơi này. Nó có hình dáng giống như một tổ ong rộng mênh mông – những căn phòng lục giác nối liền với nhau bằng những bức tường bằng kính, mỗi phòng đầy người.

Phần lạ nhất là những giọng nói – càu nhàu, kêu la vì đau đớn, la hét xin khoan dung, gầm gừ chiến thắng. Giống như một căn phòng tra tấn với một nguồn ngân sách không giới hạn. Một vài căn phòng có hai người, một vài nhóm – đấu vật, boxing, những loại chiến đấu nó chưa từng thấy trước đây. Một số bức tường kính ố đỏ.

“Họ đang làm gì ở đó?” Amy hỏi, gương mặt con bé nhăn nhó mất hết tinh thần.

“Nó không phải là một lớp khiêu vũ,” Nellie nói.

Khi thang cuốn xuống đến chỗ dưới cùng, một người đàn ông mảnh khảnh, tóc xám vội vã đi về phía chúng. “Holt,” ông ta nói, bình thản quan sát chúng. “Mỹ?”

“Vâng,” Dan đáp.

“Malusi,” người đàn ông nói một cách hiệu quả. “Theo ta.”

“EEAAARRGHHH – NGỪNG LẠI!” một giọng nói hét lên khi chúng bước qua căn phòng được đánh dấu CHIẾN TRANH KIỂU TỰ DO.

“Trong văn phòng của ta yên tĩnh hơn,” ông Malusi nói qua vai. Ông ta dẫn chúng vào một phòng rộng, lạnh lẽo với máy lạnh. Ông chỉ về phía một bộ ghế da khi ông ngồi phía sau một cái bàn gỗ đen được đánh xi bóng loáng. “Holt… Holt…” ông nói, những ngón tay vỗ vỗ lên chiếc điện thoại của ông ta. “Không có nhiều thông tin ở đây. Ồ! Ôi, trời ơi. Ha! Eisenhower…”

Mặc dù bản thân, Dan cảm thấy một sự đau nhói xúc phạm . “Gia đình chúng cháu đã trung thàng suốt hàng thế hệ -”

“Phải, phải, tội lỗi của người cha, vân vân,” ông Malusi nói, lơ đãng xua ý nghĩ đó đi. “Vẫn rất tốt khi các cô cậu tự nguyện tham gia cuộc huấn luyện.”

“Huấn luyện?” Nellie nói.

“Cô đã thấy các khoang của chúng tôi rồi đấy,” ông Malusi nói. “Mỗi cái đều được thiết kế chuyên dụng cho một khía cạnh của việc huấn luyện Zulu thích nghi cho thế kỷ hai mươi mốt – nhanh nhẹn, mưu kế, sức mạnh, bền bỉ. Những người Zulu, dĩ nhiên, là những chiến binh vĩ đại nhất từng được biết đến. Bởi người chỉ huy vĩ đại nhất lịch sử. Chúng tôi là một trường học lãnh đạo.” Ông ấy đột ngột đứng lên. “Chúng ta có chính xác hai tiếng đồng hồ cho một chuyến tham quan và việc sắp xếp ký túc xá. Sau đó các cô cậu phải lựa chọn đặc tính chiến đấu của mình.”

“Cháu – cháu – cháu không biết nếu…” Amy nói lắp.

Nhưng ông Malusi đã đi ra ngoài rồi.

Chúng đi theo ông qua một vũ đài boxing ba bức tường nơi hai người đàn ông với găng tay độn nhẹ và không có mũ bảo hộ đấm nhau. Mỗi người lao đến với tốc độ không thấy được, nhảy lên độ cao không thể được, đánh nhau bằng chân và tay, dường như bất chấp lực hấp dẫn khi họ chạy lên những bức tường để thực hiện cú đánh nhẹ và tấn công trước mặt.

“Giờ thì, điều đó thật tuyệt vời,” Dan nói.

“Nó là nghệ thuật của samhetsin, một nghệ thuật quân sự được Tomas phát minh,” ông Malusi nói.

Ngay ngoài vũ đài, dẫn lên gần nửa căn phòng, là một cái lồng có sàn bẩn thỉu. Trong đó có một người đàn ông ngực trần đối mặt với một con thú đang nhỏ dãi thèm thuồng với một cái lưng nghiêng.

“Đó là một con linh cẩu ư?” Dan hỏi.

Ông Malusi gật đầu. “Được chọn vì sức mạnh của những chiếc móng vuốt của nó, thứ có thể đè bẹp và nghiền nát xương.”

Con linh cẩu nhảy vào người đàn ông. Với một tiếng càu nhau người đàn ông bước qua một bên, xoay sở tránh con vật và phóng tay mình tới cổ nó cùng một lúc.

Con linh cẩu đổ sụp một cách yên lặng trên nền nhà.

“Tuyệt vời, ông Yaman!” Ông Malusi gọi lớn. Nhận thấy cái nhìn kinh khiếp của Amy, ông nói, “Đừng lo, ông Yaman là chuyên gia của nghệ thuật phân ly thần kinh, nó làm bất động con vật nhanh chóng, trước khi chúng tôi để nó trở lại hoang dã.”

“Và nếu như ông ấy trượt?” Amy nói.

Ông Malusi nhún vai. “Ông ấy không.”

Khi ông Malusi tiến lên, Dan cảm thấy Amy tóm lấy áo sơ mi của nó. “D-D-Dan, chúng ta không thể làm điều này,” con bé nói.

“Em biết,” thằng bé thì thầm. “Em đang suy nghĩ.”

“Không giống những chi khác,” ông Malusi nói qua vai, “chúng tôi nhận ra nhau trong chiến tranh. Quyền sở hữu những manh mối sẽ đòi hỏi sự bảo vệ lớn nhất, những người bảo vệ dũng mãnh và kỹ năng nhất thế giới từng biết. Những chi khác có lẽ có bí quyết công nghệ, kỹ năng thiết kế, và vân vân. Chỉ nhà Tomas sẽ chuẩn bị để duy trì và nắm giữ bí mật của ba mươi chín manh mối.”

Và làm gì? Dan nghĩ. Điều chính xác ông làm là gì khi ông tìm thấy sức mạnh vĩ đại nhất trên thế giới?

Dan lo lắng nhìn Amy. Nó có thể nói con bé đang nghĩ cùng một thứ.

“Ông sẽ - chúng ta sẽ - chia sẻ nó như thế nào?” Dan hỏi.

Ông Malusi xoay lại, nghiêng đầu tò mò. “Chia sẻ? Đó là một khái niệm ngớ ngẩn. Một đất nước có chia sẻ kho dự trữ hạt nhân của nó không? Một thương nhân thành công có chia sẻ hàng hóa của ông ta không? Chúng ta không có việc gì với mớ hỗn loạn đó, cậu Hamilton à. Chúng ta làm việc chiếm lấy và nắm giữ. Vì lợi ích của gia đình vinh quang của chúng ta.”

Ông ta dẫn chúng đến một phần nổi bật lên những phần khác, có kích thước vài khoang đặt cùng nhau. “Nhà hát của chúng tôi,” ông nói. “Mọi người không được tính sai thời gian. Vở kịch Shaka Zula bắt đầu trong năm phút nữa.”

“Cháu có thể vào nhà tắm trước được không?” Dan hỏi.

Ông Malusi nhìn đồng hồ. “Ba phút. Khoang thứ tư bên trái cậu.”

***

Amy có một cảm giác sởn gai ốc ngay trước khi vở kịch bắt đầu.

Trung tâm huấn luyện Tomas giống như ở trong tận cùng của thế giới kỳ ảo nào đó. Cái này là triết lý của chi ư? Mọi người biến thành những cỗ máy chiến đấu à? Nếu đây là điều mà sức mạnh làm với mọi người, cuối cùng tại sao lại tìm kiếm 39 manh mối?

Bởi vì Grace muốn mày làm, con bé nghĩ. Bà có một kế hoạch. Và bà không phải là một Tomas.

Hay bà ấy là một Tomas? Amy nhận ra rằng ngoài con bé và Dan, Grace là Cahill duy nhất mà con bé không biết chi nhà của bà.

Khi ánh đèn sáng mờ mờ, Dan trượt vào ghế cạnh con bé và vở kịch bắt đầu. Ông Malusi, người đang ngồi một hàng trước tụi nó, xem đồng hồ và liếc nhìn Dan không tán thành.

Theo nhịp điệu của một nhóm nhạc trong trang phục truyền thống, vở kịch kể về câu chuyện cuộc đời Shaka. Nó thật tàn bạo và thực tế, lên cao trào trong trận chiến Ndwandwe-Zulu, với hàng trăm diễn viên khua khiên của họ với những cử chỉ uy nghiêm, sau đó phóng giáo vào ngực nhau. Amy nhắm mắt lại.

“Ôi,” Nellie lẩm bẩm.

“Nó không thực,” Dan thì thầm. “Em không nghĩ vậy.”

Khi Amy mở mắt ra, diễn viên đóng vai Shaka đang xô đẩy một người phụ nữ lớn tuổi hơn đang la hét vào một cái lều. Gương mặt bà ta phủ đầy lớp trang điểm màu nâu xanh, đôi mắt bà ta trắng dã. Bà ta đang cầu nguyện thượng đế, gây ra một vụ nổ trên sân khấu. Từ phía sau sân khấu xuất hiện ba con chó săn trông giống thật, nhỏ dãi. Ông Malusi xoay ghế lại đối mặt với chúng. “Shaka vĩ đại nhưng độc ác,” ông hăm hở giải thích. “Ông ấy tin đó là mẹ của Zwide, vua Ndwandwe và kẻ thù chính của ông ấy, là một con quỷ sangoma những linh hồn của chúng đã thần kỳ tiến vào vương quốc Zulu và tàn sát người của ông. Vì vậy khi ông ấy bắt được bà ta, ông ấy cho thú vật ăn –”

“AAAHHH!” một tiếng thét bên trong lều. Amy không thể chịu được. Con bé nhảy lên và chạy đi. “Một Tomas với một cái dạ dày yếu ớt?” Ông Malusi nói với Dan. “Chúng tôi cũng có huấn luyện điều này.”

“Cháu sẽ nói chuyện với chị ấy,” Dan nói.

Nó tìm thấy con bé bên ngoài rạp hát, bước đi tới lui. “Đi thôi,” con bé nói. “Chị muốn đi khỏi chỗ này, Dan. Chị ghét nơi này.”

“Chị thật thông minh,” Dan nói, cầm lấy cánh tay Amy. “Em đang cố để tìm ra một cách để thoát khỏi rạp với chị, nhưng chị đã làm thế cho em. Nhanh lên.”

“Chúng ta đang đi đâu?” Amy nói.

“Em đã không ở trong phòng tắm,” Dan nói. “Khi chúng ta xuống thang cuốn, em đã chú ý thấy một khoang khác những cái khác. Vì vậy em đã đến và nhìn vào nó…”

Nó dẫn con bé đến giữa tổ ong. Ở đó, bên trong căn phòng những bức tường kính phủ thường xuân cao dần về phía một cái cửa sổ trần nhà trông có vẻ ở trên chúng vài ki-lô-mét, là một cái sân trong đầu nắng với những lối đi quanh co, đầy cỏ. Những cây xương rồng kỳ lạ với những cành cây màu sắc rực rỡ che khuất đi thứ trông giống như một tượng đài bên trong.

“Nó, giống như, hai cánh cửa tò vò,” Amy nói.

“Đi,” Dan nói. “Chúng ta được phép. Chúng ta là Tomas.”

Amy đi theo thằng bé vào cái khoang rộng lớn và theo một trong những lối đi, đến khi chúng đứng ở tượng đài. Nó có hình dáng giống như một cái lều Zulu hình tròn với một mái che nhọn. Phía trước là một bức tượng của Shaka Zulu, giữ một cái khiên có kích thước cơ thể người.

Ở giữa tấm khiên là biểu tượng Tomas.

“Đây là tấm khiên bị trộm từ bảo tàng Durban!” Amy thì thầm.

Dan dang nhìn vào một loạt những tấm thẻ trên những bức tường của túp lều, mỗi cái bằng một ngôn ngữ khác nhau.

“Hà Lan… Châu Phi… Zulu…” Dan đọc. “Xitsonga… Xhosa… Sesotho… Setswana… SiSiwati… Shangaan… Venda… Tsonga… tiếng Anh. Được rồi. Đọc cái này.”

TƯỞNG NHỚ

SHAKA ZULU

CHIẾN BINH – NGƯỜI THỐNG NHẤT

Cầu cho linh hồn ông an nghỉ

Nhưng sống mãi trong sự Tự do

Của những người Nam Phi mọi nơi

“Dan, đây là…?” Amy hỏi.

“Một hầm mộ?” Gương mặt Dan biểu hiện sống động đến nỗi như nó sắp nứt ra. “Được rồi, tòa nhà này là ở vị trí tọa độ của Churchill – và ông ấy đã viết ‘thành phần Tomas ở trong đất với Shaka.’ Truyền thuyết nói rằng Shaka được chôn ở Durban, nhưng chưa ai từng chứng minh được điều đó. Đây là nó, Amy. Chúng ta đã tìm thấy nơi chôn cất thật sự của Shaka Zulu!”

Amy nhìn xuống. Đất khô và rắn, chân tượng đài đầy với những cây giống xương rồng.

Khi con bé nhìn lên, Dan đang cầm một ngọn giáo. “Em đang làm gì với vật đó vậy?” Amy rít lên.

“Nó không phải một vật, nó là một assengai,” Dan nói. “Chúng ở khắp mọi nơi ở đây. Em đã giấu một cái trong đám thực vật.”

Nó chỉ về phía Amy và phóng nó xuống.

“Này!” Amy hét lên, lảo đảo qua một bên.

Ngọn giáo cắm xuống với một tiếng thịch vào mặt đất, chẻ đôi một cây xương rồng. “Em có thể làm điều này,” Dan nói. “Nhưng em sẽ cần yểm hộ. Vở kịch đó sẽ kéo dài bao lâu?”

“Ông Malusi sẽ không bị lừa quá lâu!” Amy khăng khăng. “Đây là tự sát. Chị phải ngừng việc này lại, Dan. Điều này sẽ không xảy ra.”

“Dan? Amy?” Nellie gọi từ hành lang. “Này, hai em ở đâu?”

Amy quay lại, và cánh cửa bật mở.

Chương 22

Người đàn ông mặc đồ đen ghét sân bay. Lắm chờ đợi, lắm an ninh.

Hắn nhìn lên. Việc theo dõi của hắn đã cho biết kẻ thù đến bất cứ lúc nào. Nhưng những chuyến bay hôm nay thật đông đúc. Lịch trình bị phá vỡ, việc hạ cánh bị trì hoãn. Chúng có thể lượn quanh thật lâu. Hoặc, lạy trời, được gửi đến một sân bay khác.

Nhưng các Lucian luôn có cách chơi ú òa với bạn, và người đàn ông mặc đồ đen sẽ chẳng là gì nếu không kiên nhẫn. Ngoài khóe mắt mình, hắn nhận thấy ai đó đang tiến đến vòng tròn hạ cánh. Một nhân viên hàng không. Hắn hạ thấp ống kính phóng đại qua kính mát của mình và đợi để nhìn rõ khuôn mặt.

Ở đó. Đang sử dụng kỹ thuật chụp ảnh từ xa có độ phân giải cao từ kính của mình, hắn chụp hình ảnh, tải nó lên thiết bị giám sát di dộng của mình. Hắn đợi 0.7 giây để nhận diện khuôn mặt với cơ sở dữ liệu chủ.

Hắn là một mật vụ nhà Lucian. Một lính đánh thuê, không nghi ngờ gì. Ngày nay được trả rất hậu hĩnh, vì việc thâm nhập vào các hãng hàng không trở nên ngặt nghèo.

Người đàn ông mặc đồ đen mỉm cười. Hai người đàn ông đang đợi cùng người đến. Nhưng vì những lý do rất khác nhau.

Một tiếng ồn quen thuộc ở xa cắt qua không phận phía trên. Tên tay sai Lucian nhìn lên, gương mặt hắn một mặt nạ tàn nhẫn đắc lực.

Khi người đàn ông mặc đồ đen chuẩn bị tiến về phía trước, một chiếc khăn lụa lớn rơi xuống từ phía sau, trước mặt hắn. Bàn tay hắn phóng tới trước, tóm lấy chiếc khăn trước khi nó có thể chạm vào cổ hắn.

Hermès. Lụa.

Xoay lại như một người trượt băng, người đàn ông mặc đồ đen cầm khăn lên, và cùng với nó, cánh tay của kẻ tấn công hắn.

“Arrrggllch…” Alistair nói lắp bắp.

“Alistair,” người đàn ông mặc đồ đen nói, “tôi đã nghĩ rằng ở tuổi của ông, với kinh nghiệm của ông, ông sẽ biết tốt hơn là không nên phạm một sai lầm nghiêm trọng như thế.”

***

Dan đứng bất động dựa vào bức tượng Shaka, giữ hơi thở của mình.

“Này, Amy, Dan – ông Malusi đang tìm hai em!” giọng nói hoảng loạn của Nellie đến từ hướng của cánh cửa khoang. “Các em ở đâu?”

“Chị sẽ lo chuyện này,” Amy nói với Dan. “Chị sẽ trở lại rạp và bịa ra lời xin lỗi nào đó với ông Malusi về việc em ở đâu. Nhanh lên!”

Con bé chạy tới cửa. Với một tiếng thịch nhẹ, nó đóng lại.

Dan tạo ra một vòng tròn nhanh quanh bức tượng. Bắt đầu ở đâu? Những cây trông giống xương rồng khá dày và khó di chuyển. Nó cố hết sức kéo mạnh một bên thân cây, kiểm tra khối đá trơn nhẵn dưới chân bức tượng, hy vọng có gợi ý gì đó.

Ngay dưới bức tượng của Shaka, khối đá được đục ba bốn chỗ, như thể ai đó đã đục nó với những dụng cụ cùn. Một cái xẻng dày có thể giải quyết điều đó. Nó là một chỗ tốt để bắt đầu.

Dan đào xuống với lưỡi giáo. Đất rắn chắc, nhưng nó đâm vào, làm bay lên một ít bụi. Một chiếc assegai có thể trở thành một ngọn giáo vĩ đại, nhưng nó là một cái xẻng tệ hại.

Bên ngoài nó có thể nghe thấy một sự huyên náo, một tiếng ầm ầm của những giọng nói. Nó đào mạnh hơn, một nhịp điệu chuck… chuck… chuck… dội lại còn lớn hơn lên những bức tường vây quanh.

Một giọng nói vọng vào từ bên ngoài, trở nên gần hơn. “Tôi biết nó chỉ là một thằng bé – nhưng nó là một thằng bé nhà Tomas, và tôi mong đợi một Tomas có trách nhiệm!”

Ông Malusi.

CHUCK… CHUCK… CHUCK… Mồ hôi nhiễu vào hai mắt Dan. Cay xè. “Ông có thể cho cháu xem nghệ thuật qu-a-â-n sự của phụ nữ được không?” Amy đang nói. THOCK.

Dan ngừng lại và quỳ xuống. Đầu mũi tên đã va phải thứ gì đó rắn. Nó phủi một bên để bụi rơi đi. Đây không phải là một cái rễ hay một khối đá. Nó là kim loại.

Dan đặt một tay gần lưỡi assegai và giữ chắt cái cán với tay kia, đập vụn đất ra đến khi nó nhận thấy những cạnh của một hình vuông.

Thằng bé đào xuống bốn bên. Dường như nó đang cắt qua một cây sống hơn là đất. Mạng lưới rễ rất rậm rạp nó giống như một đội quân rắn chết. Cuối cùng, nó lắc làm vật đó lỏng ra và lôi nó lên.

Đó là khột khối kim loại nhỏ, nửa dưới lắp bản lề và bị khóa lại bằng một ổ khóa cổ, đầy bụi.

Lau sạch đất đi, Dan thấy chữ Shaka được khắc trên mặt của cái hộp. Thằng bé giật mạnh ổ khóa, nhưng nó không nhúc nhích.

Trái tim Dan đập thình thịch. Tin nhắn của Churchill đã nói trong đất với Shaka.

Đây phải là nó.

Thằng bé đứng dậy, đập đất lại lên cái hố. Nó đẩy những phần cây vỡ qua ụ đất, dùng chân nện nó xuống. Ném cây assegai vào một bụi cây, nó xoay ba lô lại và mở nó ra.

Sau đó nó nhận thấy đỉnh nhọn của chân tượng đá nhô lê khoảng hơm một xăng-ti-mét từ bức tượng của cái lều. Nếu nó có thể mang cái khóa xuống đó, cứng…

Để cái ba lô mở rơi trên mặt đất, nó giơ cái hộp cao quá đầu. Dan mang nó xuống, nhưng nó đập vào tảng đá, ngu ngốc kêu lên trong sân.

Nó nghiến răng và nâng cái hộp lên lại. Với một tiếng càu nhàu lớn, thằng bé đập nó xuống. Cái khóa đập lại vào mép và dễ dàng vỡ thành hai.

BWWWOPP! BWWWOPP! BWWWOP!

Một chuông báo động vang lên. Dan nhặt cái hộp và ba lô của nó lên và chạy tới cửa. Với một tiếng loảng xoảng lớn, nó bật mở.

Ông Malusi xông vào, với Amy và Nellie gần phía sau. “Nhóc con, cậu đang làm cái quái gì?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx