sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cảnh báo Bão ( 39 Manh Mối – Quyển 9) - Chương 05

Chương 5 Trong hang không hẳn là tối đen. Vẫn còn sáng lờ mờ, nếu có thể nói vậy. Dan dẫn đường. Ánh sáng hắt vào từ cửa hang và tia sáng từ dèn pin cho thấy các vách và trần hang lỗ chỗ và lởm chởm. Dan ngừng lại sau mỗi một hoặc hai bước để có thể rọi đèn pin vòng quanh. Tụi nó đi thật chậm. Sau khoảng hai mươi bước đầy thận trọng, Dan đã đến bức vách xa. “Đến đây thôi,” Dan nói. “Không đi xa hơn được đâu.” Tụi nó biết rằng cái hang không quá lớn, có lẽ chỉ khoảng bốn mét rưỡi chiều ngang và khoảng chín mét chiều sâu, hẹp ở phía lối vào và hướng về phía trần. Không có nhánh ngang, cũng không có bất kỳ hốc tường hay hõm nào trên vách đá. “Tụi mình hẳn đã bỏ sót gì đó,” Amy nói. “Sao chị biết mình đang ở đúng nơi ha? Có thể có một cái hang khác quanh đâu đây.” “Với gia huy của nhà Tomas ở ngay cửa ư?” “Ờ thì, không có con mèo nào ở đây, chắc chắn vậy,” nó nói. “Tụi mình đi lại khúc rìa nào,” Amy đề nghị. Tụi nó rẽ về phía bên phải, và đi thật chậm quanh rìa hang. Dan thận trọng sờ vào vách hang. Vách hang thô ráp, có thể là đá granit. Nước vỗ vào vách khắp nơi, không phải những con sóng lớn, chỉ là gợn sóng. Mỗi làn sóng nhỏ đưa nước đến khoảng ngang ngực tụi nó. Ngang ngực? “Thủy triều!” nó nói. “Thủy triều đang lên!” “Vậy tụi mình phải tìm nhanh lên,” Amy nói dứt khoát. Tụi nó đi thêm vài bước về phía bên phải. Dan nhá đèn về phía vách đá. “Đừng nhanh quá,” Amy nói. “Hãy xem xét, khoảng từng tấc vuông một.” Tụi nó di chuyển qua phần vách đá đó thật chậm. Dan nhìn một cách lo lắng xuống nước. Rồi một ý tưởng đập bộp vào nó. Tụi nó mới chỉ tìm từ phía trên mặt nước! “Ôi, không,” nó nói. “Nếu mấy thứ đó nằm dưới kia thì sao?” Nó hướng tia sáng đèn pin xuyên qua làn nước. Amy rên lên. “Chúng ta sẽ phải quay lại sau khi thủy triều rút đi thôi. Có lẽ chúng ta có thể kiểu như gác nơi này cho đến khi thủy triều xuống – Nellie có thể quay lại tàu và nói với người ta rằng mình sẽ ở lại đây-” Dan hầu như không thèm nghe lời con bé. “Đây nè,” nó nói, đưa đèn pin cho con bé. “Hướng thẳng xuống dưới đó.” Nó soi đèn pin tới chỗ vách hang tiếp giáp với đáy biển. Chỗ đó khá lộn xộn, ngay chỗ nối đó như thể có một căn phòng trong nhà vậy; các tảng đá đủ kích cỡ lô xô nhô ra từ đáy biển và vách. Nó không thực sự thấy được gì cả. Ở đó quá tối, nước chuyển động làm ánh sáng đèn pin nhập nhòe. … Nhưng có lẽ nó đã nhìn thấy cái gì đó, không rõ ràng hẳn hoặc đủ lâu để bộ não nó kịp đặt tên cho điều đó. Nó đeo mặt nạ và ống thở lên, hít một hơi dài, và chúi xuống dưới mặt nước. Cúi xuống, nửa bơi và nửa bò, nó dò dẫm xung quanh mấy tảng đá dưới đáy, cố nhớ xem nó đã thấy gì hoặc nó nghĩ rằng mình đã thấy gì. Ở đây ư? Hay gần vách hơn nhỉ? Nó trồi lên và phun phì phì qua miệng ống thở. “Chị không giữ được ánh sáng ổn định à?” nó nói. “Nó cứ dập dềnh quá trời làm em không thể thấy được gì cả.” “Chị vẫn giữ nguyên mà,” con bé nói. “Tại sóng đó. Và sự phản chiếu nữa.” “Khúc xạ,” nó chỉnh lại con bé. “Gì cũng được. Dan, và ở đây không còn an toàn nữa đâu.” Mực nước đã dâng lên đến ngực Amy, nghĩa là nó gần tới cổ Dan rồi. Nó biết con bé nói đúng. “Em sẽ lặn xuống một hai lần nữa,” nó nói. “Em nghĩ-” Nhưng nó không kịp hoàn tất suy nghĩ đó. Có lẽ điều đó sẽ ám quẻ nó mất. Nó chỉnh lại ống thở và quay trở lại dưới mặt nước. Đá. Đá to hơn. Đá. Nó chạm vào từng thứ một với đầu ngón tay khi nó di chuyển dọc theo vách đá để chắc chắn rằng nó không bỏ sót gì cả. Đá, sỏi nhỏ xíu, đá… Đợi đã. Sỏi nhỏ xíu? Tại sao máy chỗ quanh đây không có sỏi nhỏ. Tất cả những tảng đá đều to ít nhất là cỡ trái bóng chày. Mấy viên sỏi nhỏ đó… Nó trồi lên. “Đưa em cái đèn pin,” nó nói, cố gắng giữ cho giọng nói thật bình tĩnh. “Em tìm thấy gì hả?” “Không. Em không biết.” Nó chiếu ánh sáng vào khu vực nó đang tìm kiếm. “Trời ạ! Sao mình không mang theo đèn pin dưới nước nhỉ?” Một vòng tìm kiếm nữa bằng ánh sáng, từng tấc một … “Ngay đó! Giữ ngọn đèn ngay đây – không nhúc nhích nha!” Nó thụp xuống lần nữa. Đó không phải là những hòn sỏi nhỏ. Mà đó là những vòng tạo thành gì đó giống như dây chuỗi kẹt giữa hai tảng đá. Nó luồn hai ngón tay xuống dưới vòng dây và kéo mạnh. Không có gì nhúc nhích. Dan đặt chân lên chuỗi dây và đứng thẳng lên lại. Khi đầu nó nhô lên khỏi mặt nước, thì đó chính là phần duy nhất của cơ thể nó có thể làm được điều đó. Nước đã lên tới cằm nó rồi, và sóng mạnh hơn khi nước đập vào phần hẹp ở phía trên trần hang. “Dan! Chúng ta phải ra khỏi đây!” Amy đang giơ đèn pin lên cao khỏi vai để tránh nước. “Em tìm thấy gì đó! Ở ngay đây!” Nó ngụp xuống lần nữa và điên cuồng giật chuỗi dây. Tay còn lại, nó cố đẩy một trong mấy tảng đá. Cũng không nhúc nhích luôn. Nó đổi sang dùng cả hai tay lên tảng đá … liệu có di chuyển không nhỉ? Ngay lúc đó nó cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai nó, lôi nó lên. “Dan, coi nào!” “Không!” nó nói, và hít vào một chút nước biển khi sóng vỗ qua miệng ống thở. Nó xoay xở và ho một lát, cảm thấy lồng ngực như bắt đầu thắt lại. “Một lần nữa thôi,” nó thở hổn hển, và ngụp xuống lần nữa. Với tất cả sức mạnh của mình, Dan đẩy tảng đá. Sau cùng, nó cảm thấy tảng đá đầu hàng, chộp lấy sợi dây và giật mạnh. Nó long ra! Nó đứng thẳng lên và quấn sợi dây quanh cổ tay hai lần. Giờ chỉ còn mấy đầu ngón chân nó chạm đáy, và ống thở đã trở nên vô dụng – mấy con sóng làm nó tắc nghẽn rồi. Lượng không khí trong hang giờ đã rút ngắn chỉ còn vài tấc. Amy không nói tiếng nào, và Dan biết điều đó nghĩa là sao. Con bé bị đóng băng vì hoảng loạn. “Tụi mình phải bơi,” nói nói. “Coi nào, không có xa đâu –” Amy đánh rơi đèn pin. Nó chìm dần cho đến khi chạm đáy, rồi tắt ngóm. “DAN! AMY!” Đó là Nellie, gọi to từ phía cửa hang. “Tụi em phải ra khỏi đó ngay! Chị sẽ bắt đầu kéo sợi dây! Đếm tới ba nha – một, hai, BA!” Phía trước nó, Dan thấy Amy bất ngờ bắn vọt về phía trước và hướng lên trên; con bé hẳn phải búng người khỏi đáy hang cùng lúc khi Nellie kéo. Amy va đầu vào trần hang lởm chởm đá. Con bé lảo đảo lùi lại, va vào nó. Khi tụi nó ra ngoài lại, nó thấy mặt con bé trong ánh sáng lờ mờ từ cửa hang. Có vệt thẫm màu từ trán con bé đang chảy xuống. Máu. Nhiều lắm. “NGỪNG LẠI!” Dan hét to. “Nellie, đừng kéo nữa!” “Chuyện gì vậy?” cô nàng hét lại. “Amy á! Chị ấy đụng đầu rồi –” Nó ú ớ khi một cơn sóng tràn qua nó. Amy loạng choạng, rõ ràng bị mất phương hướng. “Amy!” Dan nắm sợi dây thừng và bắt đầu kéo con bé về phía mình. Con bé chiến đấu chống lại sức kéo của sợi dây thừng quanh eo. Dan búng mình khỏi đáy và nhô đầu lên khỏi mặt nước đủ để hớp chút không khí. Nó bơi lại chỗ Amy và cố nắm lấy tay con bé. Con bé trượt khỏi nắm tay của nó và bắt đầu loạng choạng theo sai hướng, quay trở vào trong hang. Nó lại bắt được con bé và kéo về phía nó bằng hết sức của mình. “AMY!” nó gào lên. “HƯỚNG NÀY!” Amy ú ớ và ho; con bé hẳn đã uống nước rồi. Nhưng ít nhất giờ đây con bé không có đánh lại nó nữa. Nó đặt một tay dưới vay con bé và bắt đầu quạt nước với tay còn lại. Chân nó di chuyển nửa như đá đạp nửa như đạp xe khi nó cố gắng di chuyển về phía trước. Nó chưa bao giờ sợ như vậy. Nguyên đám máu đó ở đâu ra chứ? Nó cố hét lên gọi Nellie nhưng chỉ kịp tắc nghẹn “Nel– ” trước khi một con sóng nhấn chìm nó. Nó cố gắng để giữ đầu Amy nổi trên mặt nước. Phổi nó như muốn nổ tung. Nó vật lộn để giữ đầu cả hai hướng lên trên và hít vào một hơi mà nhiều nước hơn là không khí. Nghẹt thở, nó cảm thấy vòng ôm của nó trên người Amy lỏng gần, và nó cố gắng đên cuồng để siết chặt tay quanh con bé. Nellie hẳn là tìm thấy sức mạnh cơ bắp của cả ba người đàn ông trưởng thành vì đột nhiên, Dan và Amy được kéo thẳng về phía cô nàng với chỉ một lần kéo duy nhất. Nhưng tụi nó chưa ra khỏi hang. Nellie đang đứng cách cửa hang vài mét bên trong hang, hoặc có thể do sức nặng của tụi nó kéo cô nàng vào trong. Đầu cô nàng vẫn còn phía trên mặt nước – gần như vậy. Giờ cô nàng chụp lấy cánh tay Amy. “ĐI!” cô nàng hét lên. Dan cảm thấy vòng tay nó siết quanh chị gái thậm chí còn chặt hơn nữa. Nó không muốn buông con bé ra. Trong một khoảnh khắc kinh hoàng, gần như nó và Nellie đánh nhau giành Amy. “DAN! Chị giữ được con bé rồi! Giờ thì RA KHỎI ĐÂY NGAY!” Dan nhào ra khỏi hang theo sức rút của con sóng kế tiếp. Đó như một thế giới khác vậy. Phía bên ngoài hang, mặt trời vẫn chiếu sáng và các con sóng vẫn nhẹ nhàng. Một ngày đẹp trời trên bãi biển. Dan vấp, chân nó nhũn nhão như não nó vậy. Ngay khi nó đứng lên lại, Nelie đã ra khỏi hang, kéo Amy theo cùng. Tụi nó nửa kéo lê, nửa mang vác Amy lên phía bãi biển. Nellie xoay con bé về phía mình trên cát ấm và cúi xuống con bé. “Con bé đang thở,” Nellie nói, và cảm giác nhẹ nhõm trên gương mặt cô nàng là không thể lầm lẫn. Dan quỳ xuống cạnh bên Amy, phía bên kia. Rồi Amy ho một trận sặc sụa, âm thanh kinh hoàng. Dan nghĩ rằng đó là âm thanh tuyệt nhất mà nó từng nghe thấy. Amy cố gắng nói gì đó và ho thêm một chập. Nellie vỗ lưng con bé, và sau cùng Amy đã thở lại được. “Dan,” con bé cất giọng khản đặc. “Dan ổn không?” Nghẹn ứ dâng lên trong họng Dan làm nó bắt đầu ho. Giờ thì hai đứa tụi nó đều ho và che dấu, và Dan đang cười và có lẽ khóc chút ít nữa, hoặc, có lẽ vẫn còn nước biển trong mắt nó. Nellie lắc đầu. “Cái gì buồn cười vậy? Cả hai đứa suýt chết đuối đó!” Amy xoay người và nhìn vào Dan. “Eo,” nó nói, và cười yếu ớt với con bé. “Chị trông khiếp quá.” *** Quay trở lại thuyền, Nellie không để cho thuyền trưởng lại gần Amy. “Nhưng tôi đã được huấn luyện sơ cứu,” ông ta nói. “Tôi cũng vậy,” cô nàng vặc lại. “Có chứng nhận của Hội Chữ Thập Đỏ – ông hiểu không?” Thuyền trưởng trao cho cô nàng hộp sơ cứu. Khi máu đã được lau sạch khỏi mặt Amy, Dan thở phào thấy con bé trong có vẻ ổn hơn rất nhiều. Ngoại trừ vết cắt gần cả tấc trên trán, ngay trên thái dương bên trái của con bé. “Vết thương trên đầu thường chảy máu nhiều, nên thường thì nhìn khủng khiếp hơn sự thật nhiều,” Nellie nói, hoàn toàn tập trung vào công việc. Cô nàng làm sạch vết rách và dùng băng keo y tế để khép miệng viết thương lại. Sau đó cô nàng đặt một tấm gạc sạch lên trên nó. Cô nàng đưa mấy ngón tay qua lại trước mặt Amy để đảm bảo rằng mắt con bé dõi theo và bắt Amy trả lời vài câu hỏi toán học đơn giản. “Chúng ta sẽ đi bác sỹ kiểm tra ngay khi về tới khách sạn,” Nellie nói. “Còn bây giờ, em nghỉ ngơi đi.” Dan giúp cô nàng sắp xếp vài cái gối tựa và khăn tắm tạo thành một cái giường tạm thời trên tấm trải của con thuyền. Amy cứ khăng khăng rằng con bé ổn cả, và rằng con bé không muốn làm hỏng phần còn lại của chuyến du ngoạn của các hành khách khác. Nhưng thuyền trưởng đã cứng rắn. Con thuyền sẽ quay trở lại Oceanus và thả Nellie xuống và nhiệm vụ của cô nàng là đưa Amy đi đến bác sỹ khám. Nellie đi cùng thuyền trưởng để tìm gì đó cho Amy uống. Dan ngồi xuống kế bên Amy. Đôi chân nó vẫn còn run rẩy, và ruột gan cồn cào lo lắng. Điều này thật lạ lùng – tụi nó đã từng ra vào nguy hiểm cả tá lần trước đó, nhưng nó không thể nhớ rằng mình đã bao giờ sợ tới vậy. Khi nó nhìn thấy máu phủ quanh gương mặt Amy … Nó rùng mình dù là dưới ánh mặt trời. Nếu Nellie không thể tin tưởng được, và nếu – nếu có gì đó tồi tệ xảy ra với Amy … Nó nuốt một cách khó khăn, không dám kết thúc suy nghĩ đó. Nó nhìn một cách nghiêm trọng về phía biển. Có rất nhiều thuyền ra khơi hôm nay – một chiếc thuyền buồm đưa với những cánh buồm cao màu trắng, một chiếc xuồng nhỏ với những sọc màu cầu vồng, một chiếc du thuyền màu đen lạ mắt. … Nó khoác một tay lên dọc lan can và cảm thấy có gì đó cạ vào cổ tay. “Nè!” nó nói, kéo tay áo của nó, “Em quên nói về cái này!” Một chuỗi dây quấn quanh cổ tay nó, trước đó bị tay áo nó che lấp. “Cái gì vậy?” Amy háo hức hỏi. Dan quay người để lưng nó quay về phía kia của con thuyền. Nó lấy chuỗi dây khỏi cổ tay. Có cái gì đó treo lủng lẳng trên nó – một vật thanh mảnh, cong cong, nhọn nhọn dài khoảng vài cen–ti–mét. Cả chuỗi dây và vật đó đều có màu xám chán ngắn, nhưng dễ dàng thấy là có thời nó có màu vàng. “Vàng,” Dan nói, rất hài lòng. “Bạc thì cũng có thể ổn đó, nhưng cái gì khác đều có thể bị tổn hại bởi nước muối.” “Một cái răng cá mập?” Ant nói. Con bé ngập ngừng sờ vào, như thể sợ rằng nó có thể cắn con bé. Dan lắc đầu. “Không, còn nhiều thứ có hình dạng tam giác,” nó nói, “và mảnh. Cái này nhìn có vẻ giống một kiểu – kiểu vuốt hoặc móng hơn, có lẽ.” “Ôi chao,” Amy nói. “Đó có thể là một con chim lớn.” “Một con đại bàng hoặc diều hâu thì móng mới to cỡ này.” “Hoặc một con gà siêu cấp.” Amy cười khúc khích. Dan nhìn con bé. Không giống Amy bình thường khi đùa giỡn với việc truy tìm Manh Mối. Có lẽ cú đụng đầu đã làm tổn thương gì đó ở con bé thật sự. Nếu nó lớn tiếng, con bé nói, “Não chị chắc lộn xộn rồi. Nó quá đơn giản mà.” “Não chị? Não chị mà đơn giản?” “Quá buồn cười. Hoàn toàn hợp lý mà. Hang động Tomas, đúng không?” Dan cảm thấy như thể một bóng đèn được bật sáng trong não nó. Amy đúng là thông minh. “Vuốt gấu,” tụi nó nói cùng lúc.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx