sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

39 Manh Mối - Quyển 10 - Xông vào đấu trường - Chương 07

CHƯƠNG 7 “Amy! Đi thôi!” Dan hét lớn. “Không! Tờ giấy! Tụi mình phải-“ Amy chỉ về phía đám họ hàng Cahill nháo nhào trên sân khấu. Con bé nhìn như thể con bé đang sắp sửa gia nhập vào cuộc chiến. Dan túm lấy tay con bé. Giờ thì con bé đang đánh lại nó. Làm sao nó để cho chuyện này xảy ra chứ? “Mình đi lên kế hoạch cho chiến lược của mình,” nó nói, trong trường hợp bất kỳ ai có thể nghe thấy lời nó nói. Amy liếc nhìn nó đầy bối rối. Nó nháy mắt với con bé. Bây giờ con bé có vẻ hoàn toàn bối rối. Dan nhìn quanh thật nhanh đảm bảo không ai đang dòm ngó, rồi kéo con bé ra phía sau tấm màn sân khấu. “Dan, em làm gì vậy?” Amy hỏi. “Tụi mình phải ở lại và chiến đấu -” Dan thì thầm vào tai con bé, “Không, tụi mình không làm vậy. Em đã giữ một phần của mảnh giấy!” Amy giật mình, nhìn chằm chằm vào nó, rồi kéo Dan vào sâu hơn phía hậu trường, xa khỏi đám họ hàng. Tụi nó trốn vào trong một căn phòng có ánh sáng lờ mờ của những mảng đánh dấu. Amy khóa cánh cửa phía sau tụi nó lại. “Tụi mình hẳn được an toàn ở đây,”con bé thì thào. “GIờ thì, nói chị nghe – ý em là sao?” “Khi Ned và Ted trói em ở chỗ ban công, em đã xoay xở để cả hai tay ở phía sau lưng,” Dan nói. “Em biết là tụi nó sẽ không để em giữ tờ giấy, nên em đã xé tờ giấy ra và nhét vào trong túi quần của em.” “Dan – có lẽ đó là những tư liệu vô giá!” Amy phản đối. “Có thể đó là một bản gốc viết tay của Shakespear!” “Và có lẽ em đã có đủ để tìm ra manh mối kế tiếp là gì!” Dan phản ứng lại. Amy ngừng tranh luận. Dan bắt đầu kéo mấy mảnh giấy ra khỏi túi quần. “À, nó không phải là bản gốc viết tay của Shakespear – trừ khi ổng xài máy đánh chữ,” Dan nói, nhẹ nhàng kéo mảnh đầu tiên ra. Amy có vẻ thở phào một chút. “Tụi mình có nên chờ chút và xem xét cái này ở bên ngoài?” Dan hỏi. “Không – tụi mình phải xem coi em có đủ chưa hay là mình phải quay trở lại chiến đấu tiếp,” Amy nói. Rõ ràng là con bé đang cố tỏ ra can đảm, chiến đấu với bản năng muốn bỏ chạy. Những thanh kiếm và áo giáp treo trên tường tạo nên những bóng mờ kinh hãi trên mặt con bé. Dan nhanh chóng bắt đầu việc ráp những mảnh giấy lại. Khi tụi nó sắp đặt mọi thứ lại với nhau, mảnh giấy của Dan viết rằng: MỘT BÀI SONNET THEO KIỂU CỦA SHAKESPEAR Bạn tìm kiếm một Manh Mối? Là họ hàng của ông ta? Hay gì khác Một người bạn… Madrigal nổi tiếng …phía trên Avon, ở đó Chúng ta ca hát giành cho người đàn ông tuyệt vời này b... ở đây. “Em đã xé mảnh giấy từ phía trên và từ phía dưới cùng lúc,” Dan nói đầy hối lỗi. “Vì em bắt đầu nghĩ về việc như thế nào, với một chỉ dẫn, thông thường mấy thứ ở bên dưới đều là phần quan trọng nhất, và em thì chưa từng nhìn tới tờ giấy, em thật sự không biết là khúc nào ở trên ở dưới.” Nó sờ vào chữ “b” cô quạnh ở dòng cuối cùng. “Xin lỗi em đã không có đủ hết từ đó. Chị có thể giải quyết nếu có đủ.” “Chị vẫn có thể giải mà!” Amy nói. Con bé cười rạng rỡ với nó. “Chị có thể á?” Dan hỏi. “Bởi vì đoán coi William Shakespear đã được sinh ra ở đâu nào?” Amy hỏi. “Em có biết đâu, nhưng em cá là chị sẽ nói em nghe,” Dan nói. “Stratford-phía trên-Avon, ở đó,” Amy nói, chạm vào từng từ khi đọc lên. “Nên chị nghĩ rằng từ bị thiếu trong dòng cuối cùng là sinh ra,” Dan nói. Có cái gì đó như nỗi khiếp sợ bắt đầu dâng lên bao trùm lấy nó. “Ôi, không, đừng nói với em là -” “Đúng rồi, kể cả đã cả năm trăm năm trước, căn nhà nơi mà Shakespear được sinh ra vẫn còn ở đó,” Amy nói. “Và chúng mình sẽ ghé thăm nó!” *** Alistair Oh đi lang thang vào trong Bảo tàng nghệ thuật Tate Modern. Alistair không phải là người hâm mộ nghệ thuật đương đại – theo quan điểm của lão là vậy, và đó cũng là bằng chứng cho thấy chi Janus của họ nhà Cahill đã phát điên. Nhưng bảo tàng ở ngay sát bên sân khấu Globe Theatre, và giờ đây đã trở thành nơi lẩn trốn tốt. Không ai ngờ được lão sẽ đến đây. Alistair cố gắng đi đứng như phẩm giá cao ngạo thông thường của mình, nhưng thật khó khi túi của chiếc áo khoác màu kem của lão phấp phới bay và gò má lão còn dính vết máu đọng từ cuộc chiến của toàn gia tộc tại Globe. Và – phải chăng cả bùn trên tóc lão? Tất cả những thứ đó, và lão thậm chí còn chưa chạm được vào mảnh giấy. Mình đã quá già cho việc này rồi, lão nghĩ, thậm chí chú của lão, Bae Oh, còn già hơn nữa, và còn bị ám ảnh y như Alistair về việc truy tìm Manh Mối. Alistair lẩn vào một góc tối, trống rỗng, hóa ra đó lại là một phòng chiếu bé xíu. Điên rồ, Alistair ngẫm nghĩ. Thời buổi này người ta nghĩ đoạn phim là nghệ thuật ư? Lão thả người xuống một chiếc ghế dài và khao khát nghĩ về bảo tàng của gia tộc lão, nhà Ekat, tự hào duy trì được sự vững vàng ở Ai Cập. Lão vẫn luôn hy vọng rằng một ngày nào đó những phát minh thiên tài của chính lão sẽ có một chỗ đứng vinh danh nơi đó, làm mọi khách viếng thăm thán phục. Nhưng bao năm qua lão vẫn chú mục vào việc tìm kiếm các Manh Mối nên tất cả những gì lão thật sự phát minh ra chỉ là món burrito có thể hâm trong lò vi sóng. Và, cũng như nhiều thứ khác, nhiều bảo vật của nhà Ekat từ bảo tàng đã bị đánh cắp hoặc phá hủy trong cuộc truy tìm Manh Mối. Những bảo vật bị phá hủy, những niềm hy vọng bị phá hủy, và những cuộc đời bị phá hủy… liệu có bao giờ việc này chấm dứt? lão tự hỏi, như những hình ảnh nhấp nháy và lụi tàn trên bức tường trước mặt lão. Ba từ được đặt cạnh nhau – hy vọng, cuộc đời, phá hủy – mang lại một tia sáng trong tâm trí lão về một Hope Cahill đầy sức sống, quyến rũ, đã bị mưu sát nhiều năm về trước. Amy càng lúc càng giống cô ấy mỗi lần lão nhìn con bé. Mình không có giết Hope, Alistair phản ứng lại, như lão vẫn nghĩ suốt bảy năm qua. Lần này có một âm thanh vang vọng trong tâm trí lão: Mình vẫn còn đổ lỗi cho… Alistair nhắm mắt lại, cố gắng dập tắt cơn đau. Khi lão mở mắt ra, lão đã bị bao vây. “Ông nợ bọn tôi!” một giọng gắt gỏng càu nhàu. Đám chủ nợ, Alistair nghĩ. Đó là điều không thể tránh khỏi, khi mà lão tiêu tốn hàng triệu cho cuộc truy tìm Manh Mối. Alistair chớp mắt, và đám người lộn xộn chống lại lão hóa ra là ba đứa trẻ vị thành niên đã thay bộ đồ thời Elizabeth-ninja thành quần jean và áo thun: Sinead, Ned và Ted Starling. “Nói lại nào mấy đứa?” lão yêu cầu, với sự lịch thiệp mà bọn nó không đáng được hưởng. “Ông là một Ekat, chúng tôi là Ekat – ông nợ bọn tôi vài sự giúp đỡ trong cuộc truy tìm manh mối,” Sinead nói, “Chú Alistair à.” Chỉ một từ đó – chú – làm lão cau mày. Lão còn nhớ rất rõ mình đã nói từ đó thế nào với Bae Oh khi lão còn là một đứa trẻ vị thành niên … trước khi lão biết rằng Bae Oh đã khiến cha của lão bị giết trong cuộc truy tìm Manh Mối. Và lão còn nhớ cả cách mà Amy và Dan đã nói từ đó hồi đầu của cuộc truy tìm Manh Mối. Khi mà tụi nó tin tưởng lão. Alistair lắc đầu, cố gắng đả thông tư tưởng, cố gắng tập trung vào đám trẻ đang đứng quanh lão, không phải là những đứa đã miến mất thêm lần nữa. “Sao mấy đứa biết ta ở đây?” Alistair hỏi. “Đơn giản mà,” một trong hai thằng con trai – Ned chăng? – nói. “Trừ tòa nhà của Kabra, đây là nơi ít có khả năng nhất mà ông sẽ tới. Nên tụi tôi tìm ở đây trước tiên.” Alistair từng nghe tin đồn trong gia tộc là Ned kiếm được bằng Tiến sỹ lúc mười tuổi nhưng vẫn không thể cột dây giày hay là nói chuyện hợp lý về bất cứ thứ gì trừ vật lý lượng tử. Alistair thật sự không cảm thấy muốn bàn bạc về vật lý lượng tử lúc này, nên lão quay lưng lại Ned. “Thấy không, tụi tôi biết ông nghĩ sao mà,” Sinead làu bàu. “Chúng ta như nhau thôi.” Ta không hy vọng thế, Alistair buồn rầu nghĩ. “Ta nghĩ rằng mấy đứa nói mình đã theo kịp cuộc truy tìm manh mối,” Alistair nói. “Thậm chí còn đang dẫn trước.” “Dĩ nhiên đó là điều mà tụi tôi nói với bọn họ.” Ted nói. “Kẻ thù của chúng ta.” “Nhưng với ông, đồng bọn Ekat à, có vẻ như chúng ta cùng đội đó,” Sinead nói một cách nồng nhiệt. Con nhỏ nhặt ra một chút bùn từ tóc Alistair. “Tôi chắc là ông sẽ chia sẻ những gì mà ông biết được, chúng ta sẽ biết nhiều hơn tất cả mọi người khác.” Con nhỏ cười, khoe nguyên hàm răng. Cả cuộc đời theo đuổi, tìm kiếm các manh mối, Alistair nghĩ. Việc của suốt cuộc đời mình, thật sự là vậy. Và tụi nó muốn mình bỏ cuộc ư? “Không,” Alistair nói. Sinead giật mình lùi lại. “Cái gì – ông đang tính giúp đỡ bọn mồ côi đó hả, Amy và Dan ấy?” con nhỏ buộc tội. “Bọn tôi biết ông đã giúp đỡ tụi nó từ lâu rồi. Chứ không làm sao tụi nó có cái gì để giải quyết được việc chứ?” “Công bằng mà nói nhé,” Alistair nhẹ giọng. “Can trường. Thông minh. Gan dạ. Chăm chỉ.” Sinead khịt mũi. “Ờ, phải rồi. Tụi nó á hả?” con nhỏ hỏi. “Trước cuộc truy tìm manh mối này, tụi nó còn không đủ can đảm để mà tự qua đường. Ông muốn tụi tôi tin rằng tụi nó tự mình đi vòng quanh cả thế giới ư?” “Tụi nhỏ... đã trưởng thành,” Alistair nói, và bị bất ngờ khi những từ đó va vào trái tim mình. Mình đã có thể giúp đỡ tụi nó suốt thời gian, lão nghĩ. Nhưng mình hầu như không làm việc đó. Sinead có vẻ còn nhớ là đang cố gắng nói chuyện dịu dàng với Alistair. “Ờ thì, dù sao,” con nhỏ nói. “Chuyện này không phải về tụi nó. Mà về chúng ta. Nhà Ekat huy hoàng. Ba mẹ tụi tôi luôn nói rằng ông là người thông minh nhất.” Con nhỏ nhìn chăm chăm vào lão, với biểu cảm tôn sùng – rõ ràng là giả tạo – tràn ngập khắp khuôn mặt con nhỏ. Nó thậm chí còn chớp chớp mắt. Con nhỏ đang cố hết sức. Như Alistair đã luôn luôn cố gắng. Và đã làm rất nhiều điều sai trái. “Đần độn,” Alistair lầm bầm. “Ta đã quá đần độn.” “Nhưng – món burrito có thể hâm trong lò vi ba!” Sineal nói. “Ông đã phát minh ra mà! Ông kiếm được cả triệu luôn!” “Nghe này,” Alistair nói. “Ta sẽ chia sẻ một chút khôn ngoan mà ta đã học được trong nhiều năm.” Cả ba đứa rướn người lại gần. “Chừng nào mấy đứa gần tới cuối cuộc đời... khi mà mấy đứa trở thành một lão già cô độc... mấy đứa bắt đầu nhận ra là những gì mấy đứa đạt được thật sự đáng giá,” lão nói. “Manh mối huy hoàng nhất mà ta từng giải được, hàng triệu mà ta kiếm được – thậm chí là món burrito hâm được trong lò vi ba – đôi khi ta nghĩ rằng ta thà đổi tất cả chỉ để lấy một cái ôm từ ai đó thật sự yêu thương ta.” Sinead, Ted và Ned đứng hình một lát. Rồi Sinead nhảy dựng lên và vòng tay cẩn thận quanh bờ vai của Alistair. “Ồ, tụi con yêu chú, chú Alistair à!” con nhỏ nói. Alistair kéo tay nó ra. “Không, mấy đứa không hề,” lão nói. Alistiar đẩy chiếc ghế ra phía sau và đứng lên. Đôi chân tê cứng và đau nhức, nhưng lão cố gắng hết sức để có thể bỏ đi thật nghiêm trang. Lão bắt đầu bước đi. “Đợi đã!” Ned la lớn. Alistair vẫn bước đi. “Có điều khác có lẽ ông muốn biết,” Sinead la lớn phía sau. “Tụi tôi đã đánh cắp mấy manh mối của Bae Oh!” Alistair do dự một lát. Và rồi, từ tốn, lão quay lại. --------------------------- ở đây mình để nguyên văn chữ b. Vì chữ này sẽ xuất hiện ở các chương sau, do chữ gốc tiếng Anh 2 từ đề cập đều xuất hiện bằng chữ "b" này --------------------------


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx