sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

39 Manh Mối - Quyển 10 - Xông vào đấu trường - Chương cuối

CHƯƠNG 43

“Co-con nói cái gì?” Ông McIntyre lắp bắp.

“Dan, Amy, làm ơn nói cho chúng ta nghe – các con có công thức huyết thanh? Và các con có biết tất cả các thành phần ư?” Ông Fiske nài hỏi.

“Con nghĩ là vậy, bởi vì con có thể kiểu như nói với ông giả bộ thất vọng khi mọi người còn ở đây, nhưng mà –”

Amy quyết định đẩy người đàn ông tội nghiệp ra khỏi sự khổ sở của mình.

“Vâng ạ,” con bé nói. Con bé nói cho hai người đàn ông và Nellie nghe phần còn lại của câu chuyện mà Hamilton đã không kể.

“Vậy là con đã hoàn thành tất cả mọi thứ mà chúng ta đòi hỏi ở các con,” Fiske ngạc nhiên.

Chúng con đã làm được ư? Amy nghĩ. Nhưng-

“Chúng con đã không hòa hợp được với Isabel,” con bé nói. “Hay là Cora Wizard. Hay là-“

“Nhưng các con đã hòa giải cùng con cái của họ,” Ông McIntyre nói. “Và Alistair và nhà Starling. Đại diện của mỗi chi. Con không thật sự nghĩ là chúng ta kỳ vọng con sẽ làm được với chừng hậu duệ của nhà Cahill đều hoàn hảo như nhau chứ?”

Ây dà, đúng là mình như vậy, Amy muốn nói vậy.

Nhưng nó cảm thấy như thể Ông McIntyre đã nhấc một gánh nặng ra khỏi vai mình vậy.

“Con đã hòa giải với mọi người trong khả năng,” Fiske nói. “Và tất cả những con có thể làm với những người còn lại và đưa họ ra để phán xử. Đó là điều các con đã làm.”

Amy có thể nói rằng, nếu ông Fiske và ông McIntyre là một ai đó khác, họ hẳn đã có thể nhảy tưng tưng và la hét như nhà Holt và rồi ôm lấy Amy, Dan và Nellie.

Như thường lệ, Fiske kiểu như liếc mắt qua lại và nhìn có vẻ hơi khó chịu hơn bình thường. Ông McIntyre thì gần như mỉm mỉm cười.

“Chà,” ông McIntyre nói, dựa mình vào tấm bia mộ thả lỏng.

“Ôi, không,” Nellie gắt gỏng. “Ờ - ờ - ờ. Đừng có lảng tránh với mấy câu trả lời què quặt đó chứ. Ông nói với Amy và Dan là tụi nó đã cứu cả thế giới. Ông cảm ơn tụi nó vì đã đánh bại người phụ nữ độc ác nhất hành tinh và vì tụi nó đã hàn gắn cho các gia đình rối loại nhất đó giờ. Ông xin lỗi tụi nó vì những thót tim, bầm dập, trầy xước, đau đầu, nhức tim mà tụi nó đã trải qua suốt thời gian qua. Và rồi,” Nellie chốt câu, “rồi ông trả lời cho câu hỏi của Dan.”

“Chúng ta rất cảm ơn con. Và chúng ta xin lỗi. Và – câu hỏi là gì nhỉ?” Ông McIntyre hỏi, rõ ràng là chiến thuật câu giờ của luật sư.

“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Dan hỏi. “Chúng ta có huyết thanh – để làm gì? Chúng ta có nên xài nó và thống trị thế giới không? Khi mà Olivia Cahill đã nghĩ rằng nó quá nguy hiểm? Hay là chúng ta nên chia sẻ nó với những người khác của nhà Madrigal? Với tất cả các chi khác của nhà Cahill? Với tất cả mọi người trên thế giới?”

Amy nhìn chằm chằm vào em trai mình. Đây có thực sự là Dan không khi mà nó biết suy nghĩ cẩn trọng về mọi thứ? Nếu trở lại thời điểm bắt đầu truy tìm Manh Mối, nếu nó tìm thấy công thức để ăn gian năng lực thì nó hẳn đã tự tạo và uống huyết thanh không chần chờ.

Nhưng không, nó vẫn đây, vẫn chờ đợi với nhiều câu hỏi hơn nữa.

“Tại sao lại quá quan trọng việc truy tìm manh mối vào lúc này?” nó hỏi. “Tại sao bà Grace – và con đoán, tất cả người nhà Madrigal – lại quá tuyệt vọng tới mức sẵn lòng mạo hiểm để Cora Wizard hoặc Alistair hoặc nhà Holt hoặc thậm chí cả Isabel có được? Tại sao, sau hàng thế kỷ đã trôi qua?”

“Grace đang chết đi,” Ông McIntyre nói. “Bà ấy không có nhiều lựa chọn.”

Nhưng ánh mắt ông ta đảo vòng; ông ta không nhìn thẳng vào Amy hay Dan.

“Bà Grace đã có thể để lại hướng dẫn để bắt đầu cuộc truy tìm manh mối về sau,” Amy tham gia vào. “Mọi người có thể đợi cho tới khi Dan và con lớn lên. Hoặc tới khi Isabel chết đi. Hoặc là –”

“Làm ơn nào,” Ông chú Fiske nài nỉ, xoắn tay vô vọng. “Các con không muốn ăn mừng chiến thắng lúc này ư? Vui vẻ nè? Đắm chìm trong chiến thắng không thể tin được nè? Không có…hỏi mấy câu hỏi không thể hỏi nè?”

“Tôi muốn biết mình đang ăn mừng cái gì trước khi đội cái nón tiệc tùng lên,” Nellie mỉa mai nói.

Ông chú Fiske và Ông McIntyre liếc nhìn nhau. “Thật khó để bảo vệ được cả ba đứa này,” Ông McIntyre lầm bầm.

Amy bắt đầu nghĩ về huyết thanh. Ông chú Fiske đã nói lúc tụi nó ở Jamaica rằng lúc đầu Gideon Cahill đã không cố trao cho gia đình mình những năng lực đáng kinh ngạc. Ông chỉ muốn cứu mọi người thoát khỏi cái chết vì căn bệnh dịch hạch.

Amy thở gấp.

“Huyết thanh,” con bé nói. “Bệnh dịch hạch. Có-có một đợt dịch hạch nữa sắp xảy ra ư?”

Ông chú Fiske và ông McIntyre cùng cau mày.

“Không… nhất thiết,” Ông McIntyre nói không chắc chắn. Hẳn ông đã thấy Nellie lườm mình vì ông thở dài nặng nề và tiếp tục. “Một gia đình khác đang đe dọa –”

“Nhà Lucian ư?” Dan đoán.

“Mấy người nhà Ekat – Bae Oh?” Amy thử.

Ông McIntyre lắc đầu.

“Thấy chưa, ta đã dạy tụi nhỏ rằng tất cả những tội ác trên thế giới đều có trong gia đình mình,” Fiske lầm bầm.

“Đây là một gia đình hoàn toàn khác,” Ông McIntyre đáp. “Không liên quan gì hết. Họ thậm chí còn bí mật hơn nhà Cahill, và, thành thật thì, họ khiến Isabel Kabra trở nên giống như Mẹ Teresa vậy.”

Amy rùng mình.

“Họ đã bắt đầu quan tâm tới việc thâu tóm năng lực của nhà Cahill từ lâu rồi,” Fiske nói. “Họ đã bắt đầu theo dấu những manh mối nhiều năm trước – các con có thể tra ra sự hiện diện ẩn nấp của họ trong suốt cuộc truy tìm manh mối.”

Amy nhớ lại nhiều lần con bé có cảm giác mình và Dan bị dòm ngó, những lần con bé cảm giác ai đó đang theo dõi mình, những lần con bé nghe thấy những tiếng bước chân đáng ngờ trong bóng tối. Nhưng sau cùng tất cả hóa ra là Irina hoặc Isabel hoặc thậm chí là bản thân Fiske, cái thời mà bọn nó vẫn nghĩ về ông như người mặc đồ đen.

Phải không nhỉ?

“Ngay trước khi chị Grace mất, một điệp viên của nhà Madrigal đã chặn được một thông điệp tối mật từ một gia đình khác,” Fiske nói. “Một thông điệp với tất cả các thể loại đe dọa… Chúng ta phải sẵn sàng.”

“Nên chúng ta phải điều chế huyết thanh!” Dan nói, nhảy cẫng lên.

Ông ta muốn lấy nó, Amy nghĩ.

Ông ta chỉ đang kiếm cớ thôi. Một lý do để cho ổng không bị nhìn nhận tệ như Isabel, muốn thống trị cả thế giới.

“Không,” Ông McIntyr enói chắc nịch. “Chỉ cần có đủ công thức huyết thanh là đủ rồi. Nó quá nguy hiểm để sử dụng, trừ khi đó là lựa chọn duy nhất của con. Và chúng ta đã có đủ các lựa chọn, là công sức của các con. Chúng ta có thể đối mặt với điều này hiện nay.”

Dan cau mặt.

“Nhưng – Vậy thì con và Amy làm gì?” nó hỏi nghiêm túc.

“Sửa chữa,” Fiske nói, nhìn vào đôi mắt đen của Dan và những vết cắt và bầm tím trên lũ trẻ.

“Hãy chờ đợi,” Ông McIntyre nói. “Hãy là những đứa trẻ. Lớn lên.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx