sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

39 Manh Mối - Quyển 10 - Xông vào đấu trường - Chương 17

CHƯƠNG 17

Lốp xe rít lên khi Nellie bọc quanh khúc cua.

“Bên trái! Bên trái! Lái bên trái!” Dan hét lên với cô nàng.

“Ồ, phải rồi,” Nellie nói. Cô nàng bẻ tay lái lại về làn đường, gần như vắng tanh.

“Sao chị biết tìm tụi em ở đâu?” Amy hỏi.

“Chị đu đeo theo hai đứa nhóc tụi em thực tế là hai mươi tư/bảy hơn một tháng rồi,” Nellie nói. “Chị có thể biết khi nào tụi em đang cố giữ bí mật. Tụi em viết rành rành trên trán dòng chữ là ‘Tụi em tính lén quay lại nhà thờ’ đó”.

Amy rút người vào ghế.

“Mọi người đều biết tụi em tính lén quay trở lại nhà thờ,” con bé lầm bầm. “Họ chỉ giả bộ là không biết thôi.”

“Như Shakespeare thường nói, ‘Cả thế giới đều là sân khấu,’” Nellie nói. Cô nàng liếc vào kính chiếu hậu. “Wow. Chị phải giao cái này cho Hamilton. Anh chàng đang theo kịp nè.”

Amy quay người trên ghế. Hamilton đang chạy ngay sau xe tụi nó, chỉ còn khoảng bốn hay năm sải chạy nữa. Nếu Nellie phải dừng đèn đỏ hoặc theo biển cấm, anh chàng sẽ bắt kịp.

“Mình có nên chờ anh ta không?” Nellie nói, lái chậm lại đôi chút.

Amy thấy một bóng dáng khệnh khạng đang chạy theo Hamilton.

“Không! Ba ảnh đang đi cùng ảnh!” con bé rít lên.

Nellie ngoặt quanh một khúc cua khác.

“Vậy thì,” cô nàng nói. “Mấy đứa đã có đích đến trong đầu rồi hay là mấy đứa muốn chị lái xe lẩn tránh nào?”

“Quay lại khách sạn lấy đồ,” Amy nói. “Và rồi-”

“Ở đó kìa, làm xong rồi,” Nellie nói.

Cô nàng buông một tay khỏi vô lăng và chỉ về phía ghế sau và trên sàn xe. Giờ Amy mới nhận ra lồng của Saladin và túi của Nellie ở ngay kế bên con bé.

“Ngay sau khi chị thoát khỏi lão Alistair, chị đóng gói hành lý và rời khách sạn,” Nellie nói. “Rồi chị chạy thẳng tới nhà thờ. Chị nghĩ là chị canh thời gian chuẩn, phải không nào?” Giọng Nellie có vẻ hào hứng bất thường khi cô nàng lái xe trượt vòng quanh một chiếc xe đậu phía bên kia con đường hẹp. “Ôi, chuyện này thiệt điên rồ! Eisenhower vẫy tay với tụi mình như thể tụi mình tính ngừng lại á!”

“Lên cao tốc đi,” Amy nói.

“Chạy tới…?” Nellie hỏi.

“Chưa chắc nữa. Chị có kéo không?” Amy hỏi.

“Trong con dao Quân dụng Thụy Sỹ của chị,” Nellie nói. “Túi nhỏ dưới cùng trong túi chị, bên tay phải.”

Amy kéo con dao. Rồi con bé lần mò trong túi mình lấy ra một chiếc áo thun Đại Học Boston đã bị rách rưới trong suốt hành trình săn tìm Manh Mối. Con bé bắt đầu cắt từ chiếc áo một dải theo đường xoắn ốc từ dưới lên. Nó cắt dải vải dài hơn một chút, để phòng hờ. Rồi nó dựa vào ghế trước và đưa miếng vải cùng một cây viết dạ mảnh cho Dan.

“Bắt đầu viết đi,” con bé nói. Mèo Mứp dịch và Mưa Tím hiệu chỉnh ^^ Cám ơn các bạn đã đọc.

Dan hít một hơi thật sâu.

Đó là lý do tại sao nó không nói gì cả, Amy nói. Nó cố nín hơi, cố gắng để không quên gì.

Con bé nhận thấy từ cuộc truy tìm Manh Mối rằng trí nhớ siêu phàm của Dan không phải là hoàn toàn không cần nỗ lực. Thằng bé chỉ cần để cho mọi việc tự nhiên.

“Rồi đó,” Dan nói sau vài phút.

Nó giơ sợi vải lên. Rìa sợi cong lên vì cách bị cắt.

Uốn cong, Amy nghĩ. Một đường xoắn ốc. Như là…

“Em vẫn không hiểu,” Dan nói. “Em có thể nhớ những chữ trên sợi ruy băng. Em dám chắc là em còn đúng cả mấy cái khoảng cách chữ điên rồ luôn, cả những khoảng trống giữa các từ. Nhưng em không hiểu được gì cả.” Mèo Mứp dịch và Mưa Tím hiệu chỉnh ^^ Cám ơn các bạn đã đọc.

“Quấn miếng vải quanh cây cột,” Amy nói. “Vì vào thời của Shakespeare, người Anh thường có vũ hội mùa hè khổng lồ mà ở đó các cô gái sẽ nhảy múa và quấn ruy băng quanh một cây cột cao theo những hình trang trí riêng. Vũ hội mùa hè hẳn từng là một sự kiện lớn ở Stratford, là điều mà Shakepeare có thể nhớ tới khi dọn đến Luân Đôn. Điều gì đó gợi nhớ cho ông về quê nhà.”

Nhà, Amy nghĩ. Đó chính là mục tiêu của cuộc truy tìm. Đó là kêu gọi người nhà Cahill quay về nhà. Giống như mật mã mà chúng ta có ở Luân Đôn: “Mọi thứ sẽ sắp xếp lại thành một vòng tròn.”

“Một trong các vở kịch của Shakespreare có tên Giấc Mộng Đêm Hè,” Nellie nói khi cô nàng ngoặt tay lái sang trái và sang phải. “Kiểu thật quái dị, cùng với –”

“Ngừng lại!” Dan la lớn. “Cả hai người – dừng nói với em mấy thứ đó!”

“Chị chỉ nghĩ là điều này có thể giúp em giải mã,” Nellie nói, giọng nghe như bị xúc phạm.

“Nhưng em có rồi,” Dan nói, giơ cây gật lên. “Đó là những con số, hóa ra là vậy. Chỉ là đánh vần thành chữ thôi.”

Amy chồm tới ghế trước để nhìn. Dan đã quấn tới đoạn cuối miếng vải và những chữ xoắn ốc trên thanh kim loại.

Pháo đài Madrigal * Nhà tổ Cahill * Pháo đài Madrigal * Nhà tổ Cahill …

Mèo Mứp dịch và Mưa Tím hiệu chỉnh ^^ Cám ơn các bạn đã đọc.

Mảnh vải được quấn quanh khắp cây gậy, một dãy những chữ cái vô nghĩa thực ra là những từ được viết ở một mặt.

“‘Năm mươi-ba oN Sáu oW’?” Amy nói. “Nghĩa là sao? Ờm-”

“Đó không phải là ‘oN’ và ‘oW’,” Nellie nói, liếc về phía cây gậy. “Đó là –”

“Độ bắc - north,” Dan nói.

“Và độ tây - west,” Amy nói

“Kinh độ và vĩ độ,” Nellie nói.

Tụi nó đều đoán ra cùng lúc. Sợi ruy băng cho tụi nó một tọa độ chính xác của pháo đài Madrigal.

Nellie kéo thiết bị định vị GPS cầm tay trên bảng  điều khiển và quăng ra sau cho Amy.

“Điểm tốt là chị đã thuê một gói hạng sang, giờ thì hai đứa biết là tụi mình đang tiêu tiền của nhà Madrigal đó,” Nellie nói trong khi Amy chỉnh tọa độ. “Đi đâu nào?”

Amy nhìn chằm chằm vào màn hình rực sáng.

“Một nơi mà có thể phải tiêu cả đống tiền của nhà Madrigal,” Amy lầm bầm. Con bé bấm điện thoại di động của Nellie. “Xin chào, Ông McIntyre ạ? Tụi cháu cần thuê một chiếc trực thăng.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx