sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cảnh báo Bão ( 39 Manh Mối – Quyển 9) - Chương 04

Chương 4 Hơn một tuần qua Natalie Kabra đã gặp những cơn ác mộng. Các giấc mơ y như nhau hàng đêm, hoàn hảo rõ ràng và chi tiết: Amy Cahill – mái tóc của con bé trông chẳng theo kiểu nào y như trước giờ – và em trai của con bé, Dan, (y như trên) trong một nhà chứa máy bay, bị trói vào mấy cái ghế, bất lực khi cánh quạt máy bay đến mỗi lúc một gần hơn. Nhưng hoàn toàn không có âm thanh nào. Miệng tụi nó mở lớn, la hét, và cánh quạt cứ quay với tốc độ tối đa. Và vẫn hoàn toàn im lặng, như thể có ai đó nhấn nút tắt tiếng trên điều khiển TV. Trong giấc mơ, Natalie đang đứng kế bên tụi nó. Con nhỏ không bị trói vào ghế, nhưng con nhỏ cũng không thể di chuyển; con nhỏ cứng đờ người ngay chỗ đứng. Con nhỏ có thể thấy Ian kế bên mẹ, mặt thằng nhỏ tái mét với nỗi sợ hãi. Cánh quạt sẽ chạm tới Dan đầu tiên, rồi tới Amy, và kế tiếp – Nút vặn âm thanh được bật lại, bùng nổ. Nhưng vẫn không có tiếng ồn của cánh quạt, không tiếng la hét. Chỉ có một âm thanh. Tiếng cười. Âm thanh đó luôn làm Natalie giật mình tỉnh giấc. Ngay lập tức, tim con nhỏ đập thình thịch, mồ hôi túa ra như tắm, tỉnh táo. Con nhỏ sẽ bật đèn cạnh giường ngay lập tức. Con nhỏ phải tự trấn an bản thân rằng nó đang ở trong phòng tiêng, mỗi phân tấc của phòng đều được thiết kế đồng bộ từ người làm cho hoàng gia Anh quốc. Màu sơn quen thuộc trên tường (nguyên gốc, dĩ nhiên), bàn ghế thiết kế riêng của con nhỏ vẫn ở vị trí thường lệ, bộ đồ cao cấp hoàn hảo cho hôm sau của con nhỏ vẫn đang treo trên cửa tủ quần áo. Mặc dù đã tự trấn an như vậy, con nhỏ luôn tốn một thời gian dài để ngủ lại. Và mỗi buổi sáng, giấc mơ trở nên có vẻ ngớ ngẩn, như mọi giấc mơ tệ hại thường vậy. Khi sự kinh dị phai nhạt đi, và Natalie tưởng tượng rằng con nhỏ đã nhớ sai rồi, rằng con nhỏ đã không ở bên cạnh Dan và Amy mà đang đứng ở vị trí thích hợp, bên cạnh mẹ con nhỏ và anh trai mình. Vâng. Con nhỏ, sau tất cả, là một Kabra. Một trong những thành phần ưu tú của nhà Cahill. Không một ai khác thậm chí đến gần hơn, đặc biệt là Dan và Amy. Ý nghĩ thật nực cười nếu không phải là quá thảm họa. ***** CỰC TÂY CỦA HÒN ĐẢO. HANG ĐỘNG. Amy và Dan nhìn chằm chằm vào thông điệp đã được giải mã nguệch ngoạc trên cát. “Không phải lại nữa chứ,” Amy nói đầy cảnh giác. Dan búng các ngón tay. “Có lẽ mấy con mèo sống trong hang động!” “Ờ thì, nếu tụi nó ở đó, chị cá là tụi nó không phải là mấy con thú nuôi lông xù dễ thương,” Amy chỉ ra. “Cọp nè và – và báo, mấy con mèo kiểu đó sống trong hang động.” “Cọp không có sống ở vùng Caribê,” Dan nói. “Và mấy con mèo lạc có thể sống trong hang động.” Amy liếc quanh nhanh chóng. “Xóa hết đi,” con bé nói. Dan làm theo, và nước biển làm phần việc xóa sạch vài chữ cái. Tụi nó đi bộ lại chỗ Nellie đang tắm nắng để lấy ba lô. “Tụi em đi đâu đó?” cô nàng hỏi, nâng người trên một khuỷu tay. “Tới một h-” Dan bắt đầu nói. “Đi dạo,” Amy nói lớn, cắt ngang lời nó. “Chị sẽ đi cùng tụi em,” Nellie nói, ngồi dậy. “Không, cám ơn,” Amy đáp. Nellie đẩy kính râm lên đỉnh đầu. “Amy, coi nào,” cô nàng nói. “Giờ em nghĩ chị là cái gì đây, em phải hiểu cho chị một điều: Chị luôn luôn làm hết sức để giữ cho tụi em được an toàn.” Amy do dự. Mấy cái hang động có thể nguy hiểm. Nếu có gì xảy ra … Viễn cảnh nguy hiểm và viễn cảnh về kẻ phản bội, cái nào tệ hơn? Một lần nữa, cuộc truy tìm đã đẩy Amy đến việc phải chọn lựa mà con bé chưa từng mơ tới việc phải đối mặt với. “Chị có thể đi với tụi em,” con bé nói với Nellie. “Tụi em sẽ đi tới một hang động. Nhưng khi tới đó, tụi em sẽ tự đi, được chưa?” Theo cách đó, nếu tụi nó tìm thấy cái gì ở đó, tụi nó có thể giữ bí mật với Nellie. Nellie có vẻ tổn thương trong giây lát, sau đó hạ kính râm xuống. “Biết rồi,” cô nàng nói với giọng không cảm xúc. Tụi nó bắt đầu đi về phía đông. Khi tụi nó đi ngang qua thuyền trưởng, Nellie hỏi mượn một cuộn dây thừng. “Không thành vấn đề,” thuyền trưởng nói. “Tụi cháu cần làm gì?” “À, tụi cháu nghĩ tụi cháu có thể chơi kéo co chiến tranh,” Dan nói. Người đàn ông cười lớn và trao cuộn dây cho Nellie. Cô nàng quàng lên vai. “Hang động. Dây thừng. Ý kiến hay,” Amy thì thầm, không đủ lớn để Nellie nghe thấy. Hòn đảo nhỏ xíu; tụi nó chỉ tốn khoảng mười phút để tới cực đông. Tụi nó để lại đường cong của bãi cát vàng sau lưng và đi dọc theo các mỏm đá mấp mô nhô ra biển. Biển xanh công ngọc, Amy nghĩ. Rất thơ mộng. “Đá đủng kết thúc, vậy hang động phải ở quanh đâu đây,” Dan nói, chỉ tay về khu vực phía trước. Tụi nó đi tới đi lui một lúc nhưng không tìm thấy gì giống như cửa vào hang động. “Tụi mình sẽ phải lội nước,” Dan nói. “Cửa vào có thể ở mặt biển.” Nó cởi áo thun và để ba lô lên cát. Nó lấy đèn pin ra khỏi ba lô; các trải nghiệm đã dạy cả hai đứa Cahill rằng một chiếc đèn pin sẽ trở nên hữu ích trong khi săn tìm Manh Mối. Rồi nó chọn cho mình con đường xuyên qua những tảng đá và ngồi xuống mép một tảng đá. Sau khi đeo mặt nạ và ống thở, nó nhào vào làn nước. Amy và Nellie theo sau đầy cẩn trọng. Nước chỉ đến ngang hông và ấm áp như thể một bồn tắm thoải mái, nhưng có những tảng đá nhô lên từ đáy cát. Mục tiêu của mấy tảng đá đó có vẻ là làm tụi nó bị bong gân. “Đây nè!” Dan gọi lớn. Nó đang đứng trước một đống tảng đá lớn hơn tạo thành một khối chặn tầm nhìn của tụi nó về bãi biển mà tụi nó đã thấy trước đó. Hang động ở trong một chỗ trũng tự nhiên. Từ phía bờ biển, mấy tảng đá nhìn không cao hơn Dan, nhưng đáy biển dốc hơn về phía này. Những tảng đá cao hơn Nellie, và nước ngập đến eo Dan. Mấy đứa con gái tham gia với nó. Cửa hang rộng hơn một thân người một chút nhưng không đủ rộng cho hai người, và chỉ cao vừa đủ cho người như Nellie có thể vào mà không khom mình. Dan nhặt một cục đá từ đáy biển và ném vào miệng hang. Nó tạo thành một tiếng tõm, có nghĩa là nó không đụng trúng một bức tường. “Hang có vẻ sâu,” nó nói. “Ta-da,” Nellie nói, lấy cuộn dây thừng trên vai xuống và cầm nó lên. Tụi nó cột lại với nhau: một đầu cuộn dây vòng quanh eo Dan, một vài mét chùng giữa nó và Amy, và Nellie nắm giữ cuộn dây. “Nếu tụi em không trở lại trong vòng mười lăm phút, chị sẽ theo vào,” Nellie nói. Dan đã vào hẳn trong hang. “Tới đây nào, mèo con mèo con mèo con,” nó gọi. “Meo? Có ai ở nhà không?” “Đợi tí,” Amy nói. Con bé quay lại hướng về phía Nellie. “Tụi em sẽ kéo hai lần nếu-nếu tụi em cần chị vào trước đó,” con bé nói. Nellie gật đầu. Cô nàng dựa vào tảng đá cách xa lối vào một chút và bận bịu cột sợi dây thừng quanh eo. Amy bước vài bước qua làn nước, rồi lại dừng lại. Thêm một bước và con bé sẽ hoàn toàn ở trong bóng tối của hang động. Con bé cẩn thận nhìn quanh. Có một lần, khi tụi nó ở trong một hầm mộ, tụi nó đã bỏ lỡ một gợi ý quan trọng ngay trên bậc thang ở cửa hầm. Con bé không muốn phạm phải lỗi tương tự thêm lần nữa. “Dan!” con bé gọi, giọng con bé nhỏ nhí nhưng cấp bách. Con bé đang nhìn vào bức tường ngay phía trên lối vào hang động. Một bản khắc thô hình một con gấu-nửa phía trên, đầu nó, và hai chân trước, với những móng vuốt sắc lẻm. Gia huy nhà Tomas. Nellie chắc chắn rằng dây thừng quanh eo cô nàng đã tạo thành một nút thắt chắc chắn. Mọi thứ có vẻ bình yên đó, nhưng với hai đứa trẻ đó, có vẻ điều đó chẳng bao giờ giữ được lâu. … Cô nàng nắm phần còn lại của cuộn dây trong tay và nhìn nó chậm chạp nới thêm ra. Trước khi cuộn dây thả ra hết, cuộc dây ngừng chuyển động. Điều đó cũng có nghĩa là Dan và Amy đã ngừng di chuyển. Tốt - có lẽ tụi nó sẽ ra ngoài sớm thôi. Cô nàng đầy nhớ nhung về cái ba lô của mình, cô nàng đã phải bỏ lại bãi biển trước khi nhào vô nước. Chiếc iPod của cô nàng ở trong đó. Không có âm nhạc bên tai, nhưng luôn luôn có âm nhạc trong tâm trí cô nàng. Cô nàng dựa vào tảng đá phía sau và bắt đầu ngâm nga. “Cô Gomez.” Nellie suýt nữa ngã nào xuống nước. Cô nàng khựng lại đúng lúc và trụ bằng đôi chân vững chắc hết mức trên nền cát lún. Cô nàng biết giọng nói đó ở bất cứ đâu. Êm ái, khàn khàn, như thể rất ít khi được dùng tới … Tim cô nàng đập thình thịch, cô nàng nhìn về phía bên phải, và ở đó, đứng trên những tảng đá giữa cô nàng và bờ biển, là người đàn ông trong bộ đồ đen. Trừ lúc này ra, ông ta đang mặc đồ xám. Ông ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xám dài tay, quần dài màu xám, và một chiếc nón vành mềm màu xám kéo sụp xuống trùm qua trán. Cả kính mát của ông ta cũng màu xám. Nellie thẳng vai, đối mặt thẳng với ông ta, và nâng cằm bướng bỉnh. “Đại ca,” cô nàng nói. “Tôi ước, chỉ một lần thôi, anh không có lén lút kiểu thế.” chữ đại ca này tui nghĩ ra đó, bạn nào copy thì nhớ cười lên nha Người đàn ông mặc đồ đen - giờ là người đàn ông mặc đồ xám - nhìn vào miệng hang. “Đừng lớn tiếng,” ông càu nhàu. Nellie nhún vai. Cô nàng luôn bồn chồn khi ông ta ở quanh, và giờ cô nàng đang cố che dấu điều đó bằng sự lãnh đạm. “Tôi sẽ biết khi nào tụi nó quay trở lại,” cô nàng nói. “Sợi dây sẽ chuyển động.” Cô nàng nhìn lên rồi nhìn xuống ông ta. “Tôi nghe nói màu xám là thời trang của năm nay.” “Trang phục theo thói quen của tôi quá lộ liễu trong môi trường này,” ông ta nói. “Nhưng điều đó chỉ ảnh hưởng một xíu xiu. Thông điệp của cô nói rằng cô có tin tức?” “Ờ,” cô nàng nói. “Tôi đã phải nói với tụi nó là tôi làm việc cho McIntyre.” Ông ta im lặng trong chốc lát. “Thật không may,” sau cùng ông ta lên tiếng. Sự lạnh lẽo trong giọng nói của ông ta làm cô nàng gai cả cổ. Không được để ông ta biết ông ấy sẽ truy đuổi mình, cô nàng nghĩ. “Ông nói thì dễ,” cô nàng bảo. “Ông chỉ việc ẩn nấp quanh và trốn kỹ và không bao giờ nói chuyện với tụi nó. Tôi phải sống chung với tụi nhỏ! Ông không biết nó khó cỡ nào đâu -” Ông ta khoát tay. “Những nỗ lực của cô đều được đánh giá cao.” Cô nàng khịt mũi. “Ờ, tụi nó giờ không còn tin tôi nữa. Nhưng điều đó sẽ làm vài thứ dễ dàng hơn. Giờ tụi nó sẽ không nghi ngờ nếu bắt gặp tôi nói chuyện với McIntyre. Và tôi đã không nói gì về ông hoặc - hoặc cái gì khác. Nên thực ra thì các điều khoản hợp đồng của tôi vẫn còn nguyên vẹn.” Cô nàng hài lòng với cách dòng cuối cùng được bật ra; cô nàng đã luyện tập điều đó trong đầu. “Đồng ý,” ông ta đáp. “Tôi tin rằng sẽ không có vi phạm nào thêm. Có vẻ là tụi nhỏ đã giải mã được thông điệp gần đây nhất. Cô đã giúp tụi nó ư?” “Không dám đâu,” cô nàng nói. “Tôi nói ông rồi, tụi nó không tin tôi. Đặc biệt là Amy. Tụi nó chẳng hề nói tôi nghe gì về điều đó cả.” Ông ta nghiêng người về phía cô nàng và hạ giọng xuống thậm chí nhiều hơn. “Tôi chắc rằng tôi không cần phải nhắc nhở cô những ngày tới sẽ có tính chất quyết định như thế nào. Nhà Madrigal đang nhấp nhỏm để đi nước cuối cùng.” Nellie hầu như nấc nghẹn vì cảm giác tội lỗi trào dâng. Làm sao mình có thể làm vậy với mấy đứa nhỏ chứ? Mày phải vậy thôi, phần khác của cô nàng trả lời. Giờ mày không thể bỏ cuộc. Việc này không phải chỉ vì tiền và mày biết vậy. “Ông không thể cho tụi nó thêm thời gian ư?” cô nàng nài nỉ. “Tụi nó chỉ là lũ trẻ mà!” Ông ta lắc đầu. “Có quá nhiều đe dọa.” Nellie rùng mình và cảm giác lành lạnh len lỏi lên theo sống lưng. Rồi cô nàng nhận ra rằng không chỉ cuộc đối thoại làm cô nàng cảm thấy vậy. Thủy triều đã lên trong lúc họ nói chuyện, và mực nước giờ đã ngang eo cô nàng. Cô nàng nhìn vào cửa hang. Giờ đây cửa hang chỉ còn cách mặt nước vài tấc. “Tụi nó không thể ở trong đó lâu hơn nữa.” cô nàng nói. Cô nàng nguyền rủa, nhận ra rằng khi dây giật hai lần nghĩa là cô nàng nên vào trong hang, tụi nó không hề làm tín hiệu gì có nghĩa là tụi nó sẽ tự đi ra. “Tôi nên kiểm tra thì hơn -” Nellie quay người nhìn người đàn ông áo xám lần nữa. Ông ta đã bỏ đi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx