sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cảnh báo Bão ( 39 Manh Mối – Quyển 9) - Chương 19

Chương 19

***

“Điều này không giống với Irina.” Dan cất giọng gần như tiếng thì thầm từ ghế sau ô tô.

Bác sỹ đã kiểm tra bệnh án của Dan vào buổi sáng và nói rằng không có vấn đề gì về thể chất của nó cả, nhưng có lẽ nó có thể cảm thấy chút chóng mặt vì thuốc an thần được cho vào buổi đêm. “Thức ăn ngon, ánh nắng, thư giãn, đó là đơn thuốc của tôi,” ông bác sỹ dặn dò.

Không, Amy đã nghĩ vậy. Điều đó sẽ chẳng ích gì. Điều mà Dan cần là quay lại tất cả, trở lại thời điểm mà Lester còn sống. Nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt, kiệt sức của em trai, Amy biết đó chính là điều mà nó muốn nói về Irina.

Irina đã được chọn là một phần của cuộc truy tìm Manh Mối. Ả đã biết rõ về phần thưởng và rủi ro và đã quyết định có chủ đích về việc tham gia bỏ qua những nguy hiểm tiềm ẩn. Ả biết rõ cái chết của mình có thể chính là hậu quả của cuộc chiến săn tìm Manh Mối.

Lester thì hoàn toàn không biết gì cả.

“Thật không công bằng,” Dan thốt lên. “Tất cả những gì anh ấy muốn làm là giúp đỡ.” Những giọt nước mắt tuôn trào từ đôi mắt nhắm chặt của nó. “Và chúng ta chưa từng cho anh ấy một cơ hội.”

Nước mắt cũng lăn trên gò má Amy, nhưng con bé hắng giọng. “Ý em là sao?” con bé hỏi.

Dan mở mắt. “Chúng ta lẽ ra nên nói cho anh ấy biết. Rằng có thể gặp nguy hiểm khi giúp đỡ chúng ta. Chúng ta lẽ ra nên cho anh ấy một cơ hội để quyết định.”

Nó kéo áo thun chùi mắt. “Chúng ta là nhà Madrigal, phải rồi. Ý em là, chúng ta đã biết về điều đó, nhưng chúng ta nghĩ chúng ta khác biệt, phải không? Điều này chúng tỏ là chúng ta không thể. Lester đã chết rồi, và đó là lỗi của chúng ta.”

“Nhưng - nhưng chúng ta không gài bẫy để - để giết anh ấy. Không một ai! Thậm chí gần vậy!”

Dan lắc đầu. “Không quan trọng. Dù chúng ta cố ý hay không, cũng chẳng thay đổi được mọi chuyện xảy ra với Lester.”

Nội tâm Amy xoắn xuýt lại. Nỗi đau trong ánh mắt của Dan phản ánh lại cùng nỗi đau trong tim nó - dường như vô tận. Quá đau đớn để chấp nhận được.

Amy cảm thấy có gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng. Con bé đã cố gắng hai lần trước khi thốt lên. “Em có nghĩ giống như chị đang nghĩ không?” con bé thì thào.

Nó gật đầu. “Ừ,” Nó nói.

Con bé không hề dừng lại để xem xét. “Được rồi.”

“Ok,” nó lập lai.

Không cần nói thêm gì nữa.

“Sân bay.”

Nellie đạp thắng. May mắn là tụi nó chưa ra bãi đỗ đậu xe.

“Sân bay? Làm chi?” cô nàng vặn lại.

Amy ngó chằm chằm ra ngoài cửa sổ. “Tụi em sẽ về nhà,”con bé nói giọng khàn khàn. “Trở về với Dì Beatrice.”

“CÁI GÌ?!”

“Đó là cách duy nhất,” Dan nói. “Tụi em là Madrigal. Madrigal làm tổn thương mọi người. Thậm chí giết người, hoặc chí ít là làm cho người ta bị giết. Tụi em phải từ bỏ cuộc truy tìm trước khi điều đó lại xảy ra lần nữa.”

Khoảnh khắc tiếp theo tất cả đều im lặng.

“Em có chắc không?” sau cùng Nellie lên tiếng.

“Vâng.” Hai đứa nói cùng lúc, lặng lẽ nhưng không hề do dự.

Nellie lái xe đi. Dan nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Cảnh tượng cuối cùng của mình về Jamaica… Mình sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa.

Sau đó một suy nghĩ tội lỗi nhói lên trong nó.

Tụi nó nên đến thăm Miss Alice. Nó đề cập khi nhìn thấy cổng ra của sân bay.

“Nè, đó là lối rẽ qua sân bay mà,” nó nói. “Chị đi lố rồi. Nhưng không sao - em đang nghĩ là mình nên ghé qua thăm Miss Alice trước khi tụi mình đi.”

Amy nhìn nó buồn bã. “Em nói đúng,” con bé nói.

“Vậy thì, Thị trấn Tây Ban Nha thay vì sân bay.” Dan nói, tự hỏi rằng nó sẽ có thể nói gì với Miss Alice. Không nghe Nellie trả lời. Và cô nàng không đeo tai nghe.

“Nellie ơi?” Amy gọi. “Tụi em muốn đi thăm Miss Alice, chị có nghe không vậy?”

Nellie kéo kính mát từ trên đỉnh đầu xuống và đeo vào. “Chị có nghe,” cô nàng nói. “Ngồi lại và thư giãn nào. Mấy đứa có thể nghỉ ngơi một chút đó.”

“Nhưng mình đi sai đường rồi,” Dan nói. “Thị trấn Tây Ban Nha hướng kia mà-“ Nó xỉa ngón cái qua vai, chỉ về hướng đối diện.

Sau một hoặc hai giây, rõ ràng là Nellie hoàn toàn không có ý quay trở lại, và Dan cảm thấy sự bối rối của mình trở thành sự sợ hãi mơ hồ.

“Chiếc hộp của Lester đâu?” nó thình lình nói.

“Chị nói rồi, nó an toàn,” Nellie đáp.

Nó có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Nellie từ gương chiếu hậu. Cô nàng cười mỉm.

“Đừng lo lắng,”cô nàng nói. “Hãy nhớ, bác sỹ nói em phải thả lỏng đó.”

“Em sẽ thả lỏng khi nào chị nói cho em biết cái hộp đâu,” Dan nói lại.

Nellie mím chặt môi.Rồi cô nàng nói, “chị sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào nữa. Các em sẽ hiểu hết mọi thứ khi nào chúng ta tới đó.”

“Tới ĐÂU?” Giọng Dan cất cao lên. “Chị đang mang tụi em đi đâu?”

Không có câu trả lời.

Amy ắt hẳn phải căng thẳng y như nó, vì con bé giờ đây đang nắm chặt tay nắm cửa.

“Dừng xe lại,” con bé nói. “Tụi em sẽ nhảy ra đó - em sẽ không đi đâu cả cho tới khi chị nói cho tụi em nghe chuyện gì đang xảy ra.”

“Xin lỗi,” Nellie đáp. “Đây là một chuyến xe tốc hành. Sẽ không dừng lại cho tới - trạm cuối.”

Trạm cuối. Cách cô nàng nói làm Dan cảm thấy một điềm xấu.

Amy giật mạnh tay nắm cửa. Tụi trẻ đã bị nhốt lại; cửa đã khóa.

“Để bảo vệ tụi em thôi,” Nellie nói.

Trong giây lát, Dan đã nghĩ sẽ giành lấy tay lái hoặc chọt tay vô mắt Nellie - bất cứ điều gì để làm cho cô nàng ngừng lại. Nhưng còn nhiều xe khác trên đường; người khác có thể bị thương.

Tim Dan đập thình thịch. Nó cố nói, nhưng không có từ nào thốt lên được. Nó chỉ có thể nhìn chằm chằm một cách không thể tin đường vào phía sau đầu của Nellie.

Trong suốt thời gian qua cô nàng luôn giúp đỡ tụi nó để làm giảm mức phòng ngừa của tụi nó xuống.

Và tụi nó đã làm vậy, và giờ cô nàng thụi cho tụi nó một đấm.

Sau vài phút trên đường, Nellie bẻ lái và gọi điện thoại bằng di động của cô nàng.

“Đang trên đường,” cô nàng nói. Rồi, “Không. Không hiệu quả. Nhưng tụi nó đang đi với tôi. Có nghĩa là Kế hoạch B.”

Lời nói thật bí ẩn và đầy đe dọa, với Amy, điều đáng sợ nhất là giọng điệu thản nhiên của Nellie. Chắc hẳn cô nàng là robot; không hề có chút cảm xúc nào trong lời nói của cô nàng. Và mặt cô nàng lạnh như đá tảng.

Bị bắt cóc. Tụi mình đang bị bắt cóc.

Amy thậm chí không cố gắng hỏi xem Kế hoạch B nghĩa là sao; con bé biết cô nàng sẽ không trả lời. Ngón tay run rẩy, con bé tháo dây an toàn và trèo vào ghế sau. Con bé cần được ở kế bên Dan.

Amy muốn cảm thấy giận dữ vì những bằng chứng không thể chối cãi về sự phản bội của Nellie. Thay vào đó, con bé hoàn toàn bị nhấn chìm bởi những đợt sóng kiệt sức.

Mình quá mệt mỏi. Quá mệt mỏi và buồn rầu để có thể giận dữ. Con bé ước mình có thể cuộn tròn như một trái banh trong một căn phòng tối đen yên lặng và ngủ và ngủ và ngủ. Khoảng, mười năm chẳng hạn.

Quay mặt về phía cửa sổ, Amy nhắm mắt một cách bất lực. Vài giọt nước mắt ứa ra trên làn mi con bé.

Sau khi tụi nó long đong trên đường khoảng một tiếng rưỡi - trong lặng câm - Nellie lái xe ra khỏi đường cao tốc đi vào một con đường nhỏ băng qua ngọn núi. Mặc dù ngọn núi có vẻ hoàn toàn hoang sơ nguyên thủy, tụi nó đôi khi vẫn thấy vài căn nhà. Một vài căn gần sát bên nhau tạo thành một thị trấn. Con đường trở nên hẹp hơn và dốc dần theo mỗi góc cua và sau cùng đưa chúng đến một cây cầu sắt được lót bởi những tấm thép băng qua một con mương.

THỊ TRẤN MOORE tấm bảng trên cây cầu ghi.

Nellie lái xe băng qua cầu và dừng lại ở bờ bên kia. Cô nàng hạ khóa cửa xe xuống.

“Mấy đứa có thể đi,” cô nàng nói với cùng chất giọng vô cảm. “Nhưng đừng có nghĩ tới chuyện chạy đi đâu.”

Ả không thể cản tụi mình được, Amy nghĩ. Có lẽ mình sẽ đánh lạc hướng ả và Dan có thể chạy trốn. …

Amy xuống xe và nhìn quanh. Thị trấn Moore không giống bất cứ thị trấn nào con bé từng thấy trước đây. Các ngôi nhà thưa thớt bên con đường đất dẫn thẳng lên sườn núi. Một vài căn được sơn những màu sắc nhiệt đới – xanh dương, hồng, vàng chanh – đã phai màu nhưng vẫn vui vẻ. Ngọn núi xa xa được bao phủ bởi màn sương xám-xanh làm các đường nét nhòe nhoẹt.

Dan đi vòng qua xe và đứng kế bên con bé. “Sao giờ?” nó hỏi một cách lo lắng.

“Tùy mấy đứa đó.”

Một giọng nói vang lên từ phía sau tụi nhỏ. Nhẹ nhàng, thô lỗ … Khi Amy quay lại, con bé nắm lấy tay Dan, biết chắc chắn mình sẽ nhìn thấy gì.

Người đàn ông trong bộ đồ đen.

Người mà giờ đây mặc toàn màu xám.

Amy đứng tê liệt. Con bé thấy gã đang cầm một bọc hàng bọc vải rất quen thuộc.

Cái hộp.

Nellie đã đưa nó cho gã đàn ông mặc đồ đen.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx