sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ổ rắn độc - Chương 25 - 26

Chương 25

Karachi.

Cái tên đã ở trong đầu Amy vài ngày, nhưng giờ nó đấu tranh giành chỗ của những suy nghĩ về một nụ cười thoải mái và một giọng hát đã làm nó thư giãn.

Hồi ở Sydney, trong lúc hăm dọa cho cá mập ăn thịt Amy, Isabel Kabra đã liệt kê những nơi Dan và Amy đã ở. Vì lý do nào đó, bà ta đã bao gồm một nơi chúng chưa bao giờ đến: Karachi, Pakistan.

Amy phải chấp nhận rằng chúng đã xong việc ở Nam Phi. Việc kéo dài lâu hơn sẽ là một sai lầm. Nhà Holt vẫn ở ngoài đó, và giận dữ. Nhưng điều đó không khiến nó dễ dàng hơn để rời đi.

“Hãy giữ liên lạc nhé,” Kurt đã nói trước khi chúng tách ra. “Anh hy vọng chúng ta sẽ gặp lại.”

Amy cũng hy vọng vậy. Mặc dù con bé không thể mong chờ điều đó. Con bé không thể mong chờ bất cứ điều gì khác hơn sự thay đổi liên tục.

“Chuyến bay 796, Johannesburg đến Karachi, sẽ khởi hành trong mười phút,” một giọng nói vang qua thiết bị đầu cuối.

“Này, phải đi thôi,” Dan nói.

Amy ôm giáo sư Bardsley. “Cảm ơn sự giúp đỡ của giáo sư.”

“Phải, và những giai điệu ông cho phép tôi tải lên iPod của mình,” Nellie nói một cách không nhiệt tình. “Không thể đợi để nghe âm nhạc nhà thờ thời kì Phục hưng.”

“Ta cho là,” giáo sư Bardsley nói, “ta không thể thuyết phục cháu ở lại.”

“Xin lỗi,” Amy buồn bã nói. Giáo sư Barsley đã tử tế với chúng. Ông ấy đã lái chiếc Yugo trên cả đoạn đường trở lại Johnnesburg, cho phép Nellie, Dan và Amy ngủ. Ông ấy đã tìm được thức ăn cho Saladin, giúp đặt vé máy bay, và thậm chí còn đề nghị trả tiền. “Chúng cháu biết ông cảm thấy thế nào về ba mươi chín manh mối, giáo sư Bardsley. Nhưng chúng cháu phải tiếp tục. Chúng cháu đã được trao một thử thách, và chúng cháu phải hoàn thành nó.”

“Bởi Grace,” ông lẩm bẩm. Gương mặt ông nhăn nheo, và ông nháy mắt một cái.

Amy không mong chờ câu trả lời đó. “Grace…?”

“Bà ấy là một người phụ nữ đặc biệt, đáng yêu, hào phóng,” giáo sư Bardsley nói.

“Ông biết bà?” Amy nói.

“Bà biết mọi người Nam Phi à?” Dan nói.

Giáo sư Bardsley gật đầu, mỉm cười. “Grace có nhiều bạn bè ở đây. Điều này có làm cháu ngạc nhiên không?”

Amy mỉm cười. Bardsley có một câu chuyện dài với 39 manh mối và nhà Tomas. Ông biết Winifred Thembeka. Dĩ nhiên việc ông ấy biết Grace cũng hợp lý. “Hãy giữ liên lạc, giáo sư.”

“Thượng lộ bình an,” ông đáp.

Con bé, Dan và Nellie xoay đến lối đi an ninh. Điều đó nhanh hơn chúng mong đợi. Sau khi vượt qua máy quét, chúng đi theo tấm biển đến những cánh cửa máy bay, nhưng một người đàn ông có ria mép chỉ về phía một chiếc xe chở hàng động cơ. “Lối này, xin mời,” ông ta nói.

“Không, cảm ơn,” Amy đáp. “Chúng tôi sẽ đi bộ.”

Người đàn ông tiến lại gần hơn. “Lối này.”

“Chỉ cần đưa ông ấy ít tiền baksheesh và bảo ông ấy đi đi,” Dan lẩm bẩm.

“Nhầm đất nước rồi, nhóc,” Nellie nói.

Người đàn ông bước nhanh tới lối đi của Dan. Trong tay phải ông ta là một con dao nhỏ.

“Cái quái - ?” Dan điên cuồng nhìn quanh.

Phía sau nó, Nellie hít vào một hơi thở. “Tốt hơn là làm theo lời ông ấy nói. Ngay.”

Amy run rẩy. Con bé và Dan trèo vào phía sau của xe khi Nellie ngồi ở ghế hành khách trước. Người đàn ông phóng khỏi những cánh cổng, lái qua một cánh cửa đen và đi lên đường nhựa. Chiếc thuyền nhỏ kêu vù vù trên đầu và những tàu chở hàng hóa lướt qua.

Ngay sau đó chúng chạy qua góc của một nhà chứa máy bay. Nếu đường trượt trống, chúng có thể chạy.

Dan chọc Amy. Con bé nhìn nó và gật đầu nhẹ. Người lái xe thình lình quẹo qua tòa nhà.

Đột nhiên, Dan cảm thấy một cái túi trùm lên đầu nó. “Này!” nó hét lên.

Amy và Nellie đang la hét. Dan cố gắng đứng dậy, nhưng hai tay nó bị kéo ra phía sau. Nó cảm thấy một sợi dây to cột chặt hai cổ tay nó và một miếng giẻ bịt miệng nó.

Một lúc sau, nó đang bị đẩy từ phía sau. Chúng đang đi trên bê tông. Một cơn gió làm đuôi áo của nó bay lên khi một chiếc máy bay tầm thấp vượt qua.

Nó cảm thấy bản thân mình bị đẩy qua một cánh cửa. Sau đó hai tay đẩy nó xuống, vào một cái ghế tựa. Ở hai bên người, nó có thể nghe thấy Amy và Nellie càu nhàu qua miếng giẻ.

“Một… hai… ba… tất cả đều có mặt.” Giọng nói có cảm giác như một tiếng axit sột soạt xuống lưng Dan. “Chúng ta sẽ văn minh về điều này, đúng không?”

Cái túi được lôi ra khỏi đầu nó, và nó đang nhìn chằm chằm vào gương mặt của Isabel Kabra.

***

“Kim cương,” Isabel Kabra nói, giũa móng tay và nhìn ra ngoài trong một chiếc ghế nhựa đúc. “Mấy đứa đã đến Nam Phi và phát hiện ra manh mối là kim cương. Chúng là những đứa trẻ thông minh, phải không?”

“Hy vọng nó không quá… ừm, khó cho tụi mày,” Natalie nói, cười khúc khích.

“Một điều đáng tiếc là tụi mày phải bóc lột bản thân quá sức,” Ian tiếp tục. “khi tụi này có thể dễ dàng nói với tụi mày.”

Người đàn ông có ria mép ngồi xổm phía sau Amy, Dan, và Nellie, trói chân chúng vào ghế. Isabel, Ian, và Natalie đối mặt với chúng bên kia sàn xi măng của một kho hàng. Những cái kệ được nhồi nhét đầy những thùng, hộp, dụng cụ và các phụ tùng. Phía sau đầu Ian là một cánh quạt lớn, bị sứt mẻ nằm nghiêng trên một cái máy với một sợi dây cu-roa.

Amy cố gắng kiềm chế. Isabel biết về manh mối. Bằng cách nào đó bà ta đã theo dõi và bắt được chúng. Nhưng Amy không còn ngạc nhiên về Isabel nữa. Không còn sợ nữa. Ở điểm này, tất cả con bé muốn làm là một điều.

Bắt bà ta.

“Sao bà biết được?” Dan lắp bắp. “Đây là một manh mối Tomas!”

“Churchill là một Lucian, cháu à,” Isabel nói với một tiếng cười nắc nẻ. “Ông ấy đã tìm thấy manh mối Tomas một trăm năm trước. Cháu nghĩ là chúng ta sẽ không biết ư?”

“Đúng vậy,” Ian nói to. “Sắp xếp hay lắm, mẹ ạ.”

Bà ta liếc nó một cái và nó im miệng.

“Vậy… nếu bà đã biết rồi,” Nellie nói, “tại sao tụi này lại ở đây?”

“Ta nhớ mấy đứa, các cháu yêu à,” Isabel đáp. “Kể từ dịp trò chuyện riêng tư kinh khủng nho nhỏ của chúng ta với những con cá mập, Amy – ta xin lỗi về điều đó – ta đã hơi thức tỉnh. Ta đã lo lắng về sức khỏe của cháu.”

“Bà có vẻ không quá quan tâm khi bà phóng hỏa, bà là đồ cầm thú!” Amy nói.

Dan nhìn chằm chằm con bé, gương mặt nó cứng ngắc với nỗi sợ hãi.

Nhưng Isabel chỉ lắc đầu buồn bã. “Cầm thú. Đây là một từ nặng nề cho người đã giết chết Irina Spasky.”

“Tôi – giết người? – đó là BÀ!” Amy hét lên. “Thật chứ? Ừm, đó không phải là điều báo chí đang nói,” Isabel nói, “Phải không, các con?”

“Đúng vậy,” Ian nói.

“Đó là tất cả con có thể nói à?” Isabel cắt ngang, sau đó quay lưng lại với Dan và Amy. “Cháu biết đấy, làm những kẻ đào tẩu quốc tế không dễ dàng gì đâu. Mọi người muốn bỏ tù cháu. Cháu sẽ không thích nó. Mặc dù ta cho là nó nằm trong gen cả. Sau tất cả, Ông bà Nudelman là chuyên gia mà.”

Dạ dày Amy thắt lại. “Một lời nói dối khác!”

“À, kịch nghệ,” Isabel nói, mỉm cười. “Ta thấy cháu nhận ra cái tên!”

“Bà muốn gì từ chúng tôi?” Amy hỏi.

Isabel nghiêng người tới. “Ta biết cháu cảm thấy thế nào về ta, và ta không đổ lỗi cho cháu. Nhưng ta thực sự cần vài cái đầu trẻ trung thông minh. Và các cháu, các cháu yêu quý, cần thứ gì đó sâu sắc hơn.” Bà ta nhún vai. “Một gia đình.”

Dan nhìn bà ta hoài nghi. “Bà muốn nhận nuôi chúng tôi?”

“Cháu muốn một bằng chứng cho những ý định tốt đẹp của ta ư?” Isabel với tay vào túi và lôi ra một cái lọ dung dịch màu xanh lá cây. “Voila.”

“Con bà đã ăn trộm nó từ chúng tôi!” Amy nói. “Ở Paris!”

“Và ta sẵn sàng chia sẻ nó với cháu,” Isabel nói. “Cháu không biết được cái này quan trọng như thế nào với cuộc tìm kiếm ba chín manh mối đâu. Với nó, cháu sẽ vai kề vai với đội chiến thắng. Hãy nghĩ về điều đó. Chúng ta sẽ gộp các cháu vào nhà Kabra. Các cháu sẽ cho chúng ta mượn những kỹ năng và kiến thức của các cháu. Các cháu sẽ giống như em trai và em gái với Ian và Natalie.”

Natalie tái nhợt. “Làm ơn! Có lẽ, những đứa em họ xa khốn khổ…”

Phải dùng hết sức mạnh của mình để Amy không cười lớn. Isabel có ý đồ gì đó – nhưng nếu bà ta nghiêm túc về điều này, bà ta thực sự phát điên rồi.

Con bé bắt gặp cái nhìn của Isabel. Đôi mắt như của một con báo, lạnh lùng và tàn nhẫn. Nhưng lần đầu tiên – thậm chí dù cho con bé đang bất lực – Amy cảm thấy không sợ sệt gì. Gộp vào nhà Kabra? Nó thà chết một trăm lần.

“Amy?” Isabel nói với một nụ cười hào hiệp. “Ta biết, có lẽ cháu cần một lúc để cơ hội đặc biệt này thấm vào…”

Amy cười lại. “Thực sự, tôi chẳng cần lấy một lúc,” con bé ngọt ngào nói. “Bà có thể đẩy nó đi.”

Isabel lùi lại. Nellie phá lên cười.

“Amy!” Dan kêu lên.

“Thế cũng được,” Isabel cắt ngang. “Một vài người chỉ thích làm mọi việc khó khăn.” Bà ta đưa cái lọ cho con trai mình. “Ian?”

Ian ngập ngừng đứng dậy. Nó đặt cái lọ trên một kệ sách ngoài cánh quạt nằm ngang. Nó dừng lại một lúc, như thể đang cố quyết định điều gì đó, sau đó bật một cái công tắc trên tường.

Cánh quạt bắt đầu xoay. Nó tạo một tiếng rền nhỏ mà nhanh chóng trở thành một tiếng gầm. Cánh quạt chỉ cách mặt đất khoảng một mét hai và gió nó tạo ra làm giấy vương vãi khắp nơi.

Isabel chỉ về phía cái lọ xanh. “Từng đứa một! Đến và lấy nó!” bà ta nói run lên.

Người đàn ông có ria mép tóm lấy phía sau ghế của Dan. Ông ta đưa nghiêng nó về phía cánh quạt đang quay.

Và ông ta bắt đầu đẩy.

Chương 26

“KH-Ô-Ô-Ô-N-G!” Amy đang gào thét từ phía sau Dan.

Dan kéo áo choàng. Cánh quạt đang rít lên trong tai nó, một vật mờ màu bạc, những cánh quạt đang tiến đến gần hơn. Nó ngửi thấy mùi động cơ đang nóng lên, dầu mỡ.

Quá chặt.

Dan giật mạnh cơ thể mình, cố gắng để đẩy nhẹ cái ghế.

Ian Kabra nhìn từ Dan đến cánh quạt một cách buồn nôn.

Giờ những cánh quạt còn cách cổ Dan vài xăng-ti-mét. Nó ngã người ra sau, đôi mắt nhắm lại, đầu óc nó dường như tách ra. Nó nghe thấy một tiếng thét và không chắc liệu đó có phải của nó.

Nhưng có cảm thấy ghế của mình nghiêng. Và đầu nó đập phải thứ gì đó, cứng.

“Bắt lấy thằng bé!” một giọng nói ra lệnh.

Isabel.

Dan mở đôi mắt ra. Nó thấy Amy đổ sầm bên kia phòng, vẫn bị trói vào ghế của nó, nện đầu mình vào Isabel Kabra.

Đột nhiên, nó cảm thấy mình lăn về phía sau. “Dan! Dan, cháu có nghe thấy ta không?” một giọng nói trầm hỏi.

“Ốiiii…” hai tay Dan đột nhiên tự do. Nó bước đi loạng choạng. Băng qua phòng, Amy ở trên người Isabel, kẹp chặt bà ta trên sàn.

Một cánh tay đẩy nó về phía cửa. “Đi. Chúng ta không được lãng phí thời gian. Rời đi và đến Nhà chứa số Ba. Ta sẽ gặp các cháu.”

Giáo sư Bardsley đang đẩy nó. Ba học viên của ông vật lộn với nhà Kabra trong khi cởi trói cho Nellie và Amy. Cánh quạt đang chậm lại.

Dan cảm thấy cổ nó, chỉ để chắc chắn. Sau đó nó chạy tới tóm lấy chị gái nó. “Đi thôi!”

Chúng chạy tới cánh cửa, với Nellie theo sau. Isabel đang kêu gào, giọng bà ta xuyên qua tiếng ầm ầm của cánh quạt đang chậm lại. “ĐÂY LÀ MỘT SỰ BẤT CÔNG!”

Khi Amy và Nellie hối hả ra ngoài, Dan cúi đầu vào lại để mang Saladin. Sau đó nó chạy vòng qua bên kia của cánh quạt và tóm lấy cái lọ chất lỏng màu xanh khỏi kệ.

Chạy ra bên ngoài, nó nhét cái lọ vào túi mình.

Nó bắt kịp Amy và Nellie ngay ngoài Kho chứa số Ba. Cánh cửa mở, để lộ một máy bay cánh quạt dưới một tấm bạt dày.

“Em ổn chứ?” Amy hỏi. “Ôi trời, Dan, chị đã nghĩ em đã –” Con bé nuốt lại phần còn lại của suy nghĩ.

“Điều mà chị đã làm với Isabel thật tuyệt vời,” Dan nói.

Giáo sư Bardsley giờ đang chạy nhanh về phía chúng. “Các cháu, chúng ta sẽ rời đi,” ông hổn hển nói. “Các cháu không thể ở lại Nam Phi nữa. nhà Kabra có thể bị đánh bại, nhưng chúng sẽ không bao giờ bị ngăn lại. Và có ai đó khác –” Ông liếc nhìn qua vai mình.

“Ai?” Dan hỏi.

Nhưng giáo sư Bardsley cúi đầu vào kho chứa, gọi lớn, “Xiiiiin chào!”

Hai nhân viên mặc đồng phục chạy đến. “Ông có giấy phép đường bay không, thưa giáo sư?” một trong hai người bọn họ hỏi.

“Làm ơn lấy nó cho tôi – nhanh nhất có thể!” giáo sư Bardsley nói.

Người đàn ông chạy đi khi người nhân viên kia giúp giáo sư Bardsley tháo vỏ bọc máy bay.

Bên trong nó là màu vàng, với ống dẫn màu đỏ và một cái tên bằng chữ viết tay lạ thường: The Flying Lemur.

“Nó là máy bay của Grace!” Amy la lên.

“Grace đã dạy ta bay,” giáo sư nói. “Khi bà ấy biết mình sắp chết, bà cho phép ta giữ quý bà này làm công việc. Bây giờ, cùng đưa bà ấy đi một vòng, chứ?”

Amy chạy đến bên kia và nhảy lên ghế hành khách của buồng lái.

“Này! Em muốn ngồi đó,” Dan phản đối.

“Nhóc, em không đủ nhanh,” Nellie bổ sung, trượt vào phía sau.

Giáo sư Bardsley khởi động. Các cánh quạt xoay. “Đi!” nhân viên sân bay đang hét. “Ông có đèn xanh rồi!”

“Họ để ông cắt qua trước mọi người mọi người, như thế à?” Nellie hỏi.

Giáo sư Bardsley cười toe. “Đừng hỏi gì. Vào đi, Dan!”

Nellie kéo Dan vào ghế sau.

Dan ngồi phịch xuống cạnh cô nàng, nổi giận. “Các chị nghĩ là em không đủ nhanh à?” nó nói. “Các chị nghĩ không có gì để làm với việc thực tế là em đang giữ Saladin, vì vậy có lẽ thật không công bằng để Amy nhảy lên như thế?”

“Mrrrp,” Saladin đồng tình kêu.

Nellie nhún vai. “Em có thể chơi được trò oẳn tù tì suốt nửa tiếng gì đó.”

“Ha ha. Chị hãy tiếp tục với chị của em.” Dan khoanh hai tay và ngồi lại khi Amy rút vào chỗ của mình.

“Này, ông đang mang chúng tôi đi đâu?” Nellie hỏi.

“Nếu có thể, hắn ta sẽ mong chờ chúng ta hạ cánh ở Swaziland,” giáo sư Bardsley nói.

“Hắn?” Nellie hỏi.

“Chúng,” giáo sư Bardsley nhanh chóng đáp. “Bất cứ ai theo đuôi các cháu. Vì vậy ta sẽ đưa các cháu đến Mozambique. Ở đó các cháu sẽ lên một máy bay tới Đức, nơi mà ta sẽ sắp xếp việc chuyên chở đến – bất cứ nơi nào các cháu cần đi tiếp.”

Chiếc máy bay lăn khỏi nhà chứa và trượt trên đường băng, những cánh quạt kêu vù vù.

“Tại sao ông làm việc này cho tụi cháu, giáo sư Bardsley?” Amy lên tiếng. “Chuyện gì đang xảy ra?”

“Bởi vì công việc của các cháu ở đây xong rồi,” ông đáp. “Bởi vì các cháu đã tìm thấy một manh mối. Bởi vì cứ cho là ta không phải một phần của điều này, ta tôn trọng rằng các cháu đang theo lệnh của bà ngoại các cháu.”

“Ông biết rõ Grace như thế nào?” Amy nhấn mạnh. “Ông có biết bà thuộc về chi nào không?”

Khi giáo sư Bardsley kéo ga lại, tiếng ồn làm điếc tai. “Sao?” ông nói. Chiếc máy bay lắc lư về phía trước. “YEEE-HAH!” Nellie hét lên.

Từ ghế sau, Dan nghiêng về phía Amy. “Chị thật sự nghĩ là em quá chậm chạp à? Ừm, nếu em quá chậm chạp, làm sao em lại là người nhớ lấy cái này?”

Giờ đây nó đẩy thứ gì đó vào mặt con bé. Cái lọ xanh của nhà Kabra.

“Dan, ngồi lại và thắt dây an toàn vào!” Amy quay lại. Cái lọ rớt khỏi tay Dan. Nó tung lên không trung hai lần. Dan vụt lấy nó nhưng chỉ xoay sở được để đập nó vào tường trong của máy bay.

Nó vỡ thành từng mảnh, làm bắn ra bùn xanh lá cây vào tay Dan và cái ghế cạnh nó.

“Auuuugghhh!” Dan thét lên. “Amy, em không thể tin chị đã làm điều đó, chị thật ngu ngốc!”

Amy thở dài. “Nó là đồ giả, Dan.”

Nhưng khi một giọt rơi trên ghế, vải cháy âm ỉ.

“Ớ, DAN?” Nellie hét lên để nghe được qua tiếng ồn động cơ. “EM ĐÃ NÓI NÓ LÀ CÁI GÌ?”

Dan cảm tháy như thể một sở thú đầy những con bọ cạp đã rơi từ trên trời xuống cánh tay của nó. “ỐI,” nó kêu lên. “ĐAU QUÁ!”

Chiếc máy bay giờ đang trên không trung. Amy nhìn giáo sư Bardsley qua gương chiếu hậu. “CHÁU ĐÃ NÓI MÀU CỦA HUYẾT THANH ĐÓ LÀ GÌ?” ông hỏi.

“XANH LÁ CÂY. BÙN. NÓ ĐANG ĐỐT CÁI GHẾ.”

Đôi mắt giáo sư Bardsley mở to. “NÓ KHÔNG PHẢI LÀ HUYẾT THANH. NÓ LÀ MỘT CHẤT ĐỘC TÁC DỤNG CHẬM! NHÀ KABRA THỬ NÓ LÊN MỘT TRONG NHỮNG NGƯỜI CỦA TA. NÓ SẼ ĂN MÒN DA VÀ THEO THỜI GIAN HOẠT ĐỘNG NÓ ĐI VÀO HỆ THẦN KINH!” Hai tay ông giờ ở trên khắp các bàn điều khiển, bật công tắc, đặt đồng hồ. “TA CẦN AI ĐÓ GIỮ BUỒNG LÁI!”

Nellie nghiêng về trước. “TÔI SẼ LÀM! TÔI BIẾT MÌNH ĐANG LÀM GÌ!”

Giáo sư Bardsley nhanh chóng đổi chỗ với Nellie, làm Saladin nhảy lên sàn với một tiếng rít. Ông tiến đến sau ghế và lôi ra một cái hộp nhỏ được dán UMHLABA.

Cơn đau đang lan ra. Dan cảm thấy toàn bộ cơ thể nó đang run lên. Nó nghiến răng. Đừng nghĩ về nó đừng nghĩ về nó đừng nghĩ về nó đừng nghĩ về nó…

“C-CÁI G-GÌ ĐÓ?” nó hỏi.

“TINH CHẤT CỦA CÂY LÔ HỘI,” giáo sư Bardsley đáp. “NÓ SẼ LÀM CHẬM TÁC DỤNG CỦA CHẤT ĐỘC ĐẾN KHI CHÚNG TA ĐẾN MỘT BỆNH VIỆN Ở MOZAMBIQUE. NÓ SẼ MẤT KHOẢNG HAI TIẾNG, NHƯNG CHÁU SẼ ỔN THÔI. TA TIN HỌ CÓ THỂ CÓ THUỐC GIẢI THÍCH HỢP Ở ĐÓ.”

“CÓ THỂ CÓ NÓ?” Amy đang hét lên. Gương mặt nó trắng bệch ra. “ÔNG KHÔNG THỂ ĐỂ NHÀ KABRA GIẾT NÓ!”

Giáo sư Bardsley gật đầu, đôi mày ông cau lại.

Ông thấm một cái khăn tay và đặt nó lên cánh tay Dan. Nó có cảm giác như nước đá, làm dịu đi ngọn lửa. Cơ thể Dan bắt đầu ổn định, nhưng nó không đủ.

“THÊM ĐI!” Dan hét. “THÊM ĐI!”

Giáo sư Bardsley bôi chất đó dày hơn.

“KHÔNG CÓ BẤT CỨ THỨ GÌ KHÁC TRONG MÁY BAY CỦA GRACE À?” Amy hét. “CÓ LẼ BÀ ẤY CÓ THUỐC GIẢI Ở ĐÂY!”

Giáo sư nhìn lên Amy. “TA ĐANG NÓI VỀ CÁI GÌ VẬY? TA BIẾT MỘT NƠI CHÚNG TA CÓ THỂ LẤY THUỐC GIẢI. NHƯNG TA SẼ CẦN ĐIỀU CHỈNH LẠI HƯỚNG ĐI ĐẾN MADAGASCAR!”

“THẲNG TIẾN, GIÁO SƯ!” Nellie giờ đang bật những cái đồng hồ với sự tự tin. Chiếc máy bay rẽ qua phải.

“Mrrp!” Saladin kêu, trượt qua sàn.

“CÁI GÌ Ở MADAGASCAR?” Amy hét lên. Qua đôi mí mắt run rẩy của Dan, tất cả những gì nó thấy là những đường gân của con bé nổi lên như những rễ cây.

Giáo sư Bardsley giờ đang bọc một tấm ga-rô trên cánh tay Dan. Nó cảm thấy tốt, nhưng vết thương đang thay đổi. Nó phóng ra thành những làn sóng, lên cổ nó, xuống hai chân nó, đang lăn tới lui như trò tra tấn thời Trung cổ nào đó.

Giọng của giáo sư Bardsley đến chỗ Dan giống như một trạm radio đang mờ dần. “CHÚNG TA ĐANG,” ông đáp. “ĐẾN NGÔI NHÀ CHÂU PHI CỦA BÀ CHÁU!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx