sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Mật mã của Hoàng Đế (39 Manh Mối - Quyển 8) - Chương 04

Chương 4 Dan chật vật kiềm chế để khỏi la to lên làm bể hết chén dĩa trong bảo tàng. Bình tĩnh nào. Tìm ra huy hiệu chỉ là phần dễ thôi. Vấn đề là phải tìm ra ý nghĩa của nó. Ngôi chùa ban đầu có một lối vào mở, nhưng thời nay một cái cổng sắt đã được lắp để ngăn chặn xâm nhập từ bên ngoài. Một cách thận trọng, nó nhích lên về phía tấm lưới sắt và nhìn vào bên trong. Nội thất bên trong làm nó nghĩ tới một căn nhà ngay sau khi đội dọn dẹp di chuyển đã dời đồ đi hết – một cái vỏ rỗng. Nó trống trơn, chỉ còn lại bụi bặm và mấy con dế. Nó kiểm tra rào chắn một cách mỉa mai. Nó có thể đột nhập vào bằng cách nào đó, nhưng tại sao phải bận tâm chớ? Có vẻ trong này chẳng có gì cả. Ngoài ra, chị nó sẽ điên lên nếu nó xúc phạm một ngôi chùa bốn-trăm-năm-tuổi. Nó tự cười một mình. Với cô nàng, đó là một cuộc dạo chơi ngắn. Nó bước lùi khỏi mái hiên gỗ, nhìn mấy chú dế uốn éo hình chữ S trên mái nhà dốc. Chỗ này có thể là Nhà Nghỉ Gián, nó tự nhủ. Hay là Nhà Nghỉ Dế? Và lúc đó một trong mấy con côn trùng biến mất. Hà? Nó chú ý hơn. Chắc là có chỗ hở nào trên mái nhà mà mấy chú dế có thể bò ra vào. Nó quay trở lại cổng gác và nhìn vào bên trong. Trần ngôi chùa thấp, gần như ngột ngạt. Nhưng mái nhà hình chữ A cao… Một căn gác mái! Một căn gác mái bí mật! Nhìn lén lút xung quanh kiểm tra cho chắc rằng nó chỉ có một mình, nó trèo lên xà nhà và bắt đầu trườn lên mái hiên nhà. Nó do dự trong giây lát – không bị nhìn thấy thì cũng có nghĩa là sẽ không có ai gọi xe cứu thương nếu nó ngã xuống khỏi tòa nhà. Gom hết sức, nó vượt qua phần lồi ra và treo mình trên mái nghiêng, nắm chặt như Người Nhện trên mấy tấm ngói lợp vàng cổ xưa. Nó bám ở đó một lúc, lấy lại hơi thở và lắng nghe nhịp đập đều đặn của trái tim nó. Không, chờ nào - đó không phải là nhịp tim của nó! Tiếng gì đó không đổi nhịp điệu thùm, thùm, thùm của bước chân diễu hành. Nó ép chặt người xuống mái nghiêng và cố gắng ẩn nấp. Ở con đường bên dưới, một tổ sáu người lính tụ tập theo đội hình trật tự. An ninh ư? Không, họ mặc áo chẽn bằng lụa đỏ tiệp màu với mũ – như bảo vệ hoàng cung xưa khi mà hoàng đế còn sống ở đây. Đây là một cuộc diễu hành nghi thức. Những người lính được huấn luyện để nhìn thẳng về phía trước và không bao giờ phát hiện ra kẻ đột nhập trên mái nhà. Khi họ biến mất vào mê cung những bức tường đỏ sẫm, Dan cho phép cơ thể mình thả lỏng. Và đó là điều mà bạn không bao giờ nên làm khi đang ở trên một mái nghiêng. Nó bị trượt xuống trước khi nó nhận ra. Cuống cuồng, nó quờ quạng tìm chỗ để nắm, nhưng không được gì. Nó bị trượt xuống từ từ nhưng không thể kiểm soátmột khoảng dài.. Trong tuyệt vọng, nó cố gắng bấu víu mấy ngón tay vào khe của một viên gạch vỡ - bất cứ thứ gì để có điểm tựa. Với tiếng cót két như bản lề rỉ sét, một phần của mái lợp rời ra khỏi mái nhà, mở ra như một hộp thư. Nó khựng lại ở đó, cuối cùng cũng dừng lại, sự ngạc nhiên của nó chuyển thành hân hoan. Một cái cửa sập! Đó chính là lối vào. Khám phá này mang đến sức mạnh tiềm ẩn. Dan quăng mình lên qua khe hở và rơi xuống một sàn gỗ đầy bụi bặm. Tiếng líu ríu ở khắp nơi quanh nó như thể tiếng chuông nhà thờ, lớn tới mức nó ê hết cả răng. Dế. Hàng ngàn con. Bu đầy trên tường và sàn nhà. Theo bản năng, nó lần mò bình xịt trong túi. Không, nó tự bảo bản thân. Mày không thể lên cơn suyễn vì cảm giác ghê tởm được. Với sự nỗ lực, nó gạt bỏ nỗi khiếp sợ và kiểm tra khu vực bí ẩn. Căn gác mái chật hẹp, chỉ có khoảng không tương đối ở khu vực trung tâm. Trong mấy góc, nó phải cúi đầu thấp. Nơi này trống rỗng ngoại trừ lũ dế. Phải chăng mấy con dế là Manh Mối? Không lý nào. Chả có lẽ nào lũ dế này có từ thời hoàng đế Trung Quốc. Nhưng rồi nó nhận ra nơi này không hẳn là trống rỗng. Trên sàn ở góc xa có một miếng vải cỡ chiếc khăn tay. Nó cúi xuống nhặt lên, giũ sạch lũ dế và cả đám bụi. Đó là một tấm lụa vàng xỉn bọc ngoài một tấm thư pháp Trung Quốc, với dấu lớn màu đỏ - một cái “triện”, người hướng dẫn viên đã gọi vậy. Nó nhìn gần hơn trong ánh sáng mờ mờ. Không hoàn toàn là chữ Trung Quốc. Phấn khích cao độ, nó nhận ra biểu tượng của bốn chi trong gia tộc lừng lẫy của mình, cũng như cái huy hiệu của nhà Cahill. Lông mày nó nhíu chặt. Các biểu tượng được đặt như phương trình toán học: Không có câu hỏi nào về điều đó. Vật này chính là vật đã mang tụi nó tới Tử Cấm Thành. Nó phải quay lại chỗ Amy để tụi nó có thể tìm ra điều đó có nghĩa gì. “Chút nữa, mấy nhóc,” nó thở trong tiếng dế gáy. Nó gấp miếng lụa và nhét vào trong áo sơ mi. Sau đó, nó rướn người đến lối ra ở phía trên và kéo người lên mái nhà. Nó cẩn thận hết sức trên đường xuống, nép mình bên những viên gạch khi đóng cửa sập. Nó thật sự cho rằng cây cột chính là lối đi an toàn để xuống mặt đất. Có lẽ nó nên chú ý hơn việc thám thính bên dưới trước đã. Khi nó vừa đặt chân xuống lối đi, nó nhận ra mình trong tầm kiểm soát của một người bảo vệ mặc đồng phục. Và người này không mặc bộ lễ phục của cả trăm năm trước. Áo khoác ngoài của ông ta mang phù hiệu sao đỏ của quân đội Trung quốc. Gã đàn ông kêu lên cái gì đó bằng tiếng của gã, sau đó nhìn lại vẻ Tây Phương của Dan và chuyển sang tiếng Anh. “Khu vực này bị cấm!” “Tôi bị lạc khỏi nhóm du lịch –“ Dan bắt đầu. Gã sĩ quan bắt đầu lục soát bằng cách vỗ vỗ trên người nó, dừng lại ở chỗ phình mềm dưới áo sơ mi nó. “Cái gì đây?” Gã kéo tấm lụa được gấp gọn ra. Đầu óc Dan hoạt động với tốc độ ánh sáng. Nếu gã nhìn thấy chữ bên trong, gã sẽ không bao giờ để mình giữ nó. Thở khò khè, nó hít đám bụi trên căn gác vào. Sau đó nó giật lấy tấm lụa ra khỏi tay gã sĩ quan và xì mạnh vào tấm vải. Gã nhăn mặt. “Ba mẹ mày đâu?” “Chết rồi,” Dan trả lời, nhét tấm lụa trở lại dưới áo sơ mi. “Tôi đi với chị tôi, và tôi bị lạc.” “Mày nói láo. Tao thấy mày trèo xuống từ mái của ngôi nhà này.” “Tôi muốn nhìn thấy mọi thứ rõ hơn. Tôi đang cố tìm cái báo tàng để quay trở lại.” Gã chế diễu, và chỉ tay về mái khổng lồ của cung điện chính cao chót vót trên Tử Cấm thành. “Bảo tàng thiệt khó mà bị bỏ qua.” “Tôi không có cảm giác tốt về phương hướng,” Dan nói. “Mày thật vô lễ, nhóc con. Mày cũng thật – nói thế nào bằng tiếng của mày nhỉ? À, phải rồi – busted (hư hỏng).”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx