sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

39 Manh Mối - Quyển 10 - Xông vào đấu trường - Chương 22

CHƯƠNG 22

Dan nhắm chặt mắt vì nó không muốn nhìn thấy điều này: mặt đất lao vùn vụt tới tụi nó, cái chết lao vùn vụt tới tụi nó.

Amy sẽ buồn lắm, nó nghĩ. Cả Nellie, cũng vậy. Mình hy vọng họ đừng có quá điên rồ vì mình, quá mức, tới độ khóc suốt ngày…

Dan nhận ra rằng nó có vẻ có quá nhiều thời gian để suy nghĩ như một người đang lao vút về phía mặt đất.

Rồi nó nhận ra mình đã ngừng rơi.

“Hự”Hamilton thốt lên. “Thật tốt là anh vẫn còn sợi dây thừng gắn trên đai leo núi của mình."

Dan hé mở mắt ra

Tụi nó lại đang treo lủng lẳng bên vách đá. Dan có thể nhìn thấy nghĩa trang thẳng tắp ở bên dưới, tuốt phía dưới xa. Nó nhìn lên: Hamilton đang ngay trên nó, nắm lấy cổ tay Dan thật chặt như thể Dan đang ôm chặt cánh tay Ham vậy.

Nhưng Dan không có đeo đai leo núi. Dan cũng không có gắn với sợi dây thừng nào.

Mình vẫn có thể rơi xuống, Dan nghĩ. Nếu mình trượt tay, nếu Hamilton buông tay…

Nó không dám nhìn xuống nữa. Nó không muốn nhìn thấy khoảng không trống rỗng giữa nó và nghĩa trang – khoảng không trống rỗng mà rất dễ rơi vào.

“Tao đã bảo mày không được gây nguy hiểm cho con tao mà phải không?” Eisenhower hét lên từ phía trên tụi nó, nắm chặt dây thừng gắn với đai leo núi của Hamilton.

“Ba, sao không kéo tụi con lên trước rồi la sau nhỉ?” Hamilton đáp lại.

Hắn bình tĩnh nói, nhưng Dan có thể cảm nhận được tay hắn đang lơi dần. Đôi tay ướt mồ hôi. Trơn trượt.

Đang tuột dần.

“Với những sợi thừng kiểu này, ta không chắc có thể cứu được cả hai đứa đâu,” Eisenhower điên cuồng nói. Lão dường như đang quấn dây thừng quanh eo, cúi xuống mấy cái móc dự phòng. Hamilton và Dan tuột xuống thấp hơn chút nữa. “Ta không thể -”

“Ba phải làm được,” Hamilton nói. “Vì con sẽ không để cho Dan ngã đâu.”

Tai Dan như ù đặc không nghe được Eisenhower và Hamilton nói tiếp. Nhưng sợi dây thừng được siết chặt.  Và rồi đôi tay của Eisenhower nâng nó lên qua mép đá, kéo nó lên an toàn. Dan nhào ra xa rìa vách đá hết mức có thể, qua tảng đá, qua cách cửa mở trên bức tường đá. Nó không nghĩ rằng cánh cửa sẽ dẫn tới đâu. Nó không còn nghĩ gì về cuộc truy tìm Manh mối nữa. Nó để cho đôi mắt mình khép chặt lại lần nữa.

An toàn rồi, nó nghĩ. Mình an toàn rồi. Mình không phải chết nữa. Hamilton không để cho mình ngã. Thậm chí anh ấy còn không có ý định làm mình đau trước đây. Mình chỉ bị sợ hãi thôi. Rồi Eisenhower đấm thẳng vô mặt nó.

***

“Mày suýt giết chết con trai tao!” Eisenhower hét vào mặt Dan. Giờ đây mọi người đều đã được an toàn, Eisenhower để cho con thịnh nộ trào dâng. Lão túm lấy vai Dan và lắc mạnh. Đầu Dan lắc lư. Dan ngước lên nhìn Eisenhower có chút ngô nghê, như một tiền vệ bị đánh trúng quá nhiều.

“Mày suýt làm tao mất Hamilton!” Eisenhower lặp lại. Lão phải làm cho Dan hiểu là tình huống đã kinh khủng đến thế nào, Dan đã suýt hủy hoại mọi chuyện như thế nào.

Dan chớp mắt.

“Ý ông là, giống như tôi đã mất đi mẹ và bố ư?” nó hỏi.

“Ba, ngừng lại đi!” Hamilton la lớn, xử lý cha mình và tách lão ra khỏi Dan.

Eisenhower buông tay.

Nhóc Dan nó nghĩ rằng ba mẹ nó chết do lỗi của mình? lão nghĩ. Không phải mà, nhưng… Hamilton nghĩ sao?

“Ba, ba bị cái gì vậy? Dan là người đội mình mà!” Hamilton hét lớn, ấn chặt lưng Eisenhower lên vách tường phía sau.

Eisenhower nhẹ nhàng nói lại, “Không, nó không phải! Không thực sự!” Làm sao lão lại nghĩ rằng lão có thể nói dối con trai mình chứ?

Hamilton nhìn thấy gì khi nhìn mình? Eisenhower tự hỏi. Nó có biết rằng – mọi thứ mình làm, mọi thứ mình đang làm – là để cho nó có thể tự hào vì mình?

Giờ đây Eisenhower cảm thấy như thế giới xung quanh tối sầm lại, và lão đang rơi tự do. Như thể mọi thứ lão đã tin đó giờ đang sụp đổ, và mặt đất dưới chân đang rơi vỡ.

Đợi đã –  thực sự xung quanh đã tối đi, và mặt đất đã đang hạ thấp xuống.

“Bộ động đất hả?” Eisenhower hét lớn. “Đá lở ư?” Lão túm lấy vai Hamilton. “Nhanh lên – chúng ta tìm chỗ an toàn!”

“Ba, con nghĩ chỉ là thang máy thôi,” Hamilton nói, đẩy lão ra.

Eisenhower cảm thấy lẫn lộn cảm xúc. Bóng tối bao trùm khi cánh cửa phía sau lưng khép lại. Và chuyến đi xuống thật từ tốn và vững vàng.

Chính xác như một chiếc thang máy.

“Được rồi,” lão thô bạo đáp. “Thử con thôi, con trai.”

Mọi thứ ổn dần. Thang máy không trục trặc đưa cả bọn đến với giải thưởng sau cùng. Nhà Holt vẫn sẽ chiến thắng.

Thang máy dừng.

Cánh cửa trượt mở.

Cả đám quay trở lại mặt biển.

Trở lại chỗ nghĩa trang.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx