sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ổ rắn độc - Chương 27 (Hết)

Chương 27

“Dan…” Amy nói, đang kéo em trai nó qua lối đi có nhiều bụi rậm, hơi nhiều hơn một đám cây bụi và rễ cây lộn xộn. “Dan, tỉnh táo lên!”

Nó đang rên rỉ. Xấu đi nhanh chóng.

Amy chỉ vừa chú ý lối vào. “Ngôi nhà châu Phi” của Grace nhỏ xíu, nhỏ hơn một gò đất đá, một cái hang phù hợp với một cánh cửa gỗ được tạc theo ý muốn.

“Chúng ta sẽ không vào trụ sở làm việc của bà ấy,” giáo sư Bardsley nói. “Có một ngôi nhà nhỏ đâu đó phía sau, nơi bà ấy đã sống khi bà ấy ở đây. Ta – ta có một mật – một thẻ mật khẩu…”

Giáo sư Bardsley đang run run. Ông đã hạ cánh chiếc máy bay an toàn nhưng lấy một góc quá đột ngột trên đường băng, xén đi một cánh. Amy có thể nói, ông đang vỡ thành từng mảnh.

Hãy giữ chúng lại với nhau, con bé nghĩ. Hãy cứu sống em trai cháu!

Dan khụy xuống giữa Nellie và Amy, không còn có thể đi được nữa.

“Em s-s-e-ẽ ô-ô-ổ-n thôi,” Amy nói.

Cô độc. Từ đó xâm nhập vào đầu óc Amy.

Đối với toàn bộ cuộc đời của nó, con bé đã cảm thấy như một phần, một nửa. Đó không bao giờ là Amy. Đó là Dan và Amy. Giống như một từ.

Dan-và-Amy.

Amy-và-Dan.

“Chúng ta tới rồi!” con bé nói, dừng lại trước một ngôi nhà ván lợp nhỏ, đóng lại khi giáo sư lóng ngóng với ổ khóa. Dan lại đang run rẩy. Hai cánh tay nó được bọc trong những tấm ga-rô đầy umhlaba, nhưng mặt nó đang chuyển từ đỏ sang vàng.

Nellie vòng tay qua nó. “Thằng bé đang bị sốc chất độc,” cô nàng nói. “Nhanh lên!”

Với một tiếng thwock lớn, giáo sư Bardsley mở cửa trước. “Đặt thằng bé ngồi xuống!” ông nói. “Ta sẽ đến tủ thuốc.”

Nellie và Amy luồn lách Dan qua cánh cửa.

Amy không thể giữ lại một sự rùng mình nhận ra. Trong một cái nhìn rất nhanh, con bé tiếp nhận những chi tiết được kết nối mạch điện tử vĩnh viễn vào trí nhớ của nó – những tấm khăn lót ren trên những bàn uống trà nhỏ bằng gỗ tối màu, những cái ly uống cà phê được đặt như thể Grace sắp sửa xuất hiện từ bếp với trà, một hình ảnh của Grace mà Amy đã vẽ vào năm lớp ba.

Con bé và Nellie đặt Dan ngồi xuống trên một chiếc sofa màu đỏ tươi. “ỐIIII… ỐI ỐI ỐI!” thằng bé kêu.

Giáo sư Bardsley chạy vào, một kim tiêm dưới da trong một tay. “Ông phải tiêm nó ư?” Amy kêu lên.

“Đó là cách duy nhất để nhanh chóng đưa nó vào mạch máu của thằng bé,” giáo sư Bardsley nói.

Amy quay đi, giữ chặt tay Dan. Nó cảm thấy thằng bé nhanh chóng cứng lại, một tiếng rên rỉ nhỏ phát ra từ miệng thằng bé giống một hơi thở hơn là âm thanh.

Cuối cùng, nó cảm thấy thằng bé mềm ra. Amy cảm thấy trái tim mình đang lộn từ trong ra ngoài. “Chuyện gì đang xảy ra? Nó có…?”

Giáo sư Bardsley lau trán. Những nếp nhăn trên trán ông sâu. “Bây giờ chúng ta chỉ có thể cầu nguyện.”

“Cảm ơn,” Nellie nói, “vì tất cả.”

Giáo sư Bardsley mỉm cười uể oải. “Cảm ơn. Nếu ta phải tự mình thay đổi lộ trình của máy bay…”

Đầu Dan nghiêng về một bên. Miệng nó chuyển động, nhưng không có âm thanh nào thoát ra.

Giáo sư Bardsley sờ trán của Dan. “Ta phải trở lại sân bay một lát. Cách mà ta đã hạ chiếc The Flying Lemur có lẽ là một sự nguy hiểm cho máy bay khác. Ta sẽ không đi lâu. Ngay khi cậu bé cảm thấy tốt, chúng ta phải rời đi. Chúng ta không thể ở lại đây.”

***

Giáo sư Bardsley đi lâu hơn Amy mong đợi. Nellie tiếp tục đặt những tấm băng umhlaba sạch trên cánh tay Dan, nhưng nó sẽ không trở lại bình thường trong một lúc. Da bị đốt cháy khủng khiếp.

“A-Amy?” Dan kêu the thé, cau mày. Amy chạy tới bên nó.

“Dan! Em đang nói chuyện!”

“Duh,” Dan nói. “Cái ghi chép Churchill – cái mà bà Thembeka đã đưa cho chúng ta? Nó ở đâu?”

“Chị nghĩ là, túi sau của em,” Amy nói.

“Muốn chị lấy nó cho em không?” Nellie tình nguyện.

Dan rên rỉ. “Chị có thể… lấy cho em thêm băng không? Làm ơn?”

Khi Nellie biến mất vào phòng tắm, Amy tiếp tục khám phá căn phòng. Con bé cố gắng giữ lại những giọt nước mắt. Con bé suýt nữa đã khiến Dan bị giết. Cơn giận dữ của nó đã làm Isabel tức giận. Làm Ian đẩy Dan về phía cánh quạt. Sau đó, trong The Flying Lemur, con bé đã làm Dan thất vọng đến nỗi nó quên phải cảnh giác về chất độc…

“Dan?” con bé nói. “Chị xin lỗi chị đã là một kẻ bộp chộp.”

Dan mỉm cười yếu ớt. “Chị đã cứu sống em,” nó nói. “Vì vậy em không quan tâm. Này, kiểm tra chiếc piano.”

Nằm trong góc, vừa vặn, là một chiếc spinet piano với một chồng bản nhạc trên đó. Amy bước qua chiếc piano và đánh vài điệp khúc, nhưng buồn thay nó lạc nhịp. Con bé nhớ hàng giờ đồng hồ Grace dành ra trong biệt thự của mình ở Massachusetts, trên một chiếc piano đẹp hơn rất nhiều, dạy Dan và Amy tất cả những điều về những bản showtune Broadway yêu thích của bà. “Bây giờ, nói ta nghe chiếc iPod so với cái này!” Grace thích nói thế.

Cạnh bên có một cái bàn mà những nét chạm khắc lộng lẫy của nó tương phản với những đường đơn giản của chiếc piano. Amy mở một ngăn kéo và nhảy lên khi một con nhện lông lá bò ra. Con bé nhìn qua vai, kiểm tra Dan. Thằng bé đang yếu ớt viết nguệch ngoạc trên một tập giấy.

Khi Amy đến gần cái tủ, con bé chú ý một cuốn sổ nhỏ bị nhét sâu bên trong. Con bé lôi nó ra, chà xát hai tay trên tấm bìa da mềm của nó.

Nó đầy những chữ viết tay nhỏ, hoàn hảo của Grace, như thể Amy đang mở một bức thư được viết từ hôm qua. Mỗi trang phủ đầy với những ghi chú – chủ yếu, du lịch – với những tấm bưu thiếp từ những đất nước khác nhau được dán vào các trang.

Amy dừng lại ở trang ghi chú về một chuyến đi đến Trung Quốc. Grace chưa bao giờ kể với chúng về chuyến đi này…

Tôi đã viết thư cho Đặng Tiểu Bình, ông ấy đã đồng ý chấp nhận đến thăm A & H khi ông ấy phát hiện ra chúng, giống như ông ấy, là M.

A & H – trái tim Amy nhảy lên. Đó hẳn là Arthur và Hope! “Dan?” con bé gọi.

“Amy…nhìn này!” Dan thốt ra. Nó lê bước về phía Amy, giữ một tờ giấy bằng một tay run rẩy.

“Nhẹ nhàng thôi, Hercules,” Nellie nói.

Dan đặt ghi chú Churchill trên bàn. “Bức thư… nhìn xem ông ấy đã viết gì ở dưới cùng.”

“Sợi dây không bị đứt sẽ đưa mong muốn của bà vào bức thư, nếu bà đi xuống liên tục, từng bước một,” Amy đọc lớn.

“Nhớ điều mà chúng ta đã nói về sợi dây không đứt không?” Dan nói bằng giọng khàn khàn. “Nhìn này… Vòng tròn của Churchill – một chữ cái, một chữ T. Toàn bộ ở phía trên, toàn bộ về bên trái! Bây giờ. ‘đi xuống liên tục từng bước một,’ – đó là điều em không thể tìm ra.” Dan rùng mình khi Nellie đặt băng gạc quanh chỗ băng bó. “Nếu như… em đi xuống… từ chữ cái đầu tiên. Từng bước một! Xem này!”

“Một nhận thức… được ghi trong tài liệu này,” Dan nói. “Nhận thức là manh mối, Amy. Nó được giấu trong bức thư!”

“‘Manh mối Tomas là umhlaba,’” Amy đọc. “Điều đó thật tuyệt vời!”

“Ôi chao!” Nellie hét. “Chị đã nghĩ manh mối là kim cương. Nhà Kabra cũng nói vậy. Các em – em không thể chỉ phủ nhận điều đó được. Có một tin nhắn về ở ‘trong đất với Shaka’!”

“Cái gì ở trong cái hộp đó, Nellie?” Amy nói. “Chúng ta đã phải cắt bỏ cái gì? Cái gì đã phát triển khắp nơi?”

“Manh mối chúng ta đang tìm kiếm…” Dan nói, nhẹ nhàng chạm vào tấm băng lô hội của nó, “đang cứu sống em!”

“Lô hội…” Amy nói. “Nó ở ngay trước mũi chúng ta. Nhà Kabra hẳn đã không giải mã bức thư của Churchill. Có lẽ chúng ta là người đầu tiên làm điều đó!”

Nellie huýt sáo. “Nhận lấy, Quý bà Rồng!”

Dan kiệt sức rũ xuống trong chiếc sofa. “Chúng ta giỏi, yo,” nó nói, một nụ cười yên bình lan rộng trên gương mặt nó. “Bây giờ tất cả chúng ta cần làm là tìm ra nơi để đến tiếp theo.”

Căn nhà rơi vào im lặng.

Nhưng Amy lưu luyến tin nhắn trong sổ tay của Grace. “Ừm, Dan…” nói nói. “Em nghĩ cái này có nghĩa là gì? ‘Tôi đã viết thư cho Đặng Tiểu Bình, ông ấy đã đồng ý chấp nhận đến thăm A & H khi ông ấy nhận ra họ, giống ông ấy, là M.’”

“Đặng – ông ấy là, như là, người đứng đầu của Trung Quốc, đúng không?” Nellie nói.

“A và H…” Dan nói. “Athur và Hope – mẹ và cha. Họ đã gặp lãnh tụ của Trung Quốc à? Tuyệt. Cùng đi tới đó tiếp theo nào.”

“Có lẽ,” Amy nói. “Nhưng hãy đọc lại nó – Đặng đồng ý gặp họ bởi vì ông ấy nhận ra họ là…”

“M,” Nellie nói. “M là gì? Mandarin? Ùm, đợi đã…” Dan đứng dậy và đi khập khiễng về một cửa sổ phía sau.

“Giáo sư Bardsley ở đâu, các chị?”

Nó vấp ngón chân vào chân của chiếc piano và hai đầu gối nó oằn xuống. Nellie chạy tới chỗ nó khi tay nó khó khăn đáp lên những phím đàn piano. “ỐI!” nó kêu lên như một âm thanh đáng sợ vang vọng khắp phòng.

Amy chạy tới chỗ nó, vẫn giữ cuốn sổ của Grace. “Em không thể ngồi yên à?”

“Cuốn sổ…” Dan đang nhăn nhó. “Đọc cho em nghe thêm chút nữa…”

Amy lật hết đến trang cuối, chỗ có chừng một tá những trang trống – những trang Grace sẽ lấp đầy nếu bà còn sống.

Trang cuối cùng của bản viết tay chỉ chứa duy nhất một mục. “Hãy nghe cái này,” Amy nói, đọc to. “‘Hôm nay tôi cảm thấy buồn bã, nghĩ về A & H thân yêu của tôi và rất nhớ chúng. Tôi thậm chí không thể chịu đựng được để lắng nghe di Lasso yêu quý của tôi, bởi vì sự nhắc nhở… ’”

“Sự nhắc nhở?” Nellie hỏi. “Nhắc nhở về cái gì?”

Dan đang nhìn chằm chằm chiếc piano, gương mặt nó tái mét. “Ôi, không…” nó lẩm bẩm.

Amy hoảng hốt. “Dan, ngồi xuống! Em đang rất, rất yếu!”

“Orlando di Lasso…” Dan lẩm bẩm. “Đó là người mà giáo sư Bardsley chuyên về. Yêu âm nhạc và tất cả. Nhìn xem.”

Nó cầm lên tờ nhạc nào đó từ chiếc piano và đưa cho Amy và Nellie xem.

Amy liếc nhìn tiêu đề, một cái tên phức tạp bằng tiếng Pháp. “Đó là phần các học viên của giáo sư Bardsley hát sau khi chúng ta đánh bại nhà Tomas, phải không?”

“Ông ấy đã nói Grace yêu nó,” Nellie nói.

“Một sự nhắc nhở, các chị,” Dan nói. “Grace đã viết rằng âm nhạc của ông ấy là một sự nhắc nhở về điều gì đó u buồn.”

“Ừm… chị không theo được,” Amy nói.

“Amy, chị muốn biết chúng ta thuộc về chi nào không?” Dan nói. “Ừm, sẽ giống với mẹ và cha, đúng chứ?”

“Phải…”

“Và họ là M, Amy! Họ có thể gặp người lãnh tụ Trung Quốc này bởi vì họ là M. Và Grace không thể nhìn vào bản nhạc này bởi vì nó làm bà nghĩ về họ.” Gương mặt Dan trở nên đỏ, giọng nói cáu giận của nó nổi lên. “Chị đã đọc tờ bìa chưa? Chị có đọc nó cẩn thận không? Chị có muốn biết chúng ta là ai không? Hãy nhìn dòng thứ ba!”

Nó giơ tờ nhạc lên mặt con bé:

Mon coeur se recommande a vous by Orlando di Lasso

Một Madrigal, trong Bốn Phần

Madrigal.

Amy chớp mắt, tập trung những cảm giác của mình, và gấp cuốn sổ của Grace lại.

Đặt nó trên bàn, mặt cúi xuống, con bé nhận ra một tấm hình đã được dát mỏng trên bìa sau.

Athur và Hope, trông trẻ và hạnh phúc, cánh tay choàng qua một người đàn ông hốc hác, không mỉm cười.

Ông ta mặc đồ đen từ đầu đến chân.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx