sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Mật mã của Hoàng Đế (39 Manh Mối - Quyển 8) - Chương 01

Chương 1

Mật mã của Hoàng Đế ( 39 Manh Mối – Quyển 8)

Tác giả: Gordon Korman

CHƯƠNG 1

Người hành khách bắt đầu hắt hơi ngay khi chiếc lồng chứa thú nuôi lướt qua.

A.a.aắt xì!... Ắt xì!... Ắt xì!...

Bị đóng băng ngay trên lối đi của chiếc British Airways 777, Amy và Dan Cahill chờ cho cơn hắt hơi chấm dứt. Và nó không kết thúc. Thay vào đó, cơn hắt hơi ngày một dữ dội hơn, mỗi lần hắt hơi cơ thể người đàn ông tội nghiệp lại rung lên.

"Không tệ tới mức đó chứ!" Dan sốt ruột nói.

Bên trong lồng, Saladin lo lắng nhìn quanh, khó chịu bởi tiếng ầm ĩ. "Mrrp?"

Nellie Gomez, au pair của đám trẻ nhà Cahill, đến đằng sau chúng. Cô nàng đeo tai nghe Ipod mở nhạc của nhóm Ramones với âm lượng tối đa, tất cả những gì cô nàng thấy là người đàn ông đang loay hoay chảy nước mắt đầy đau khổ. “Đã nói là món Taco có ớt Habanero mà!” cô nàng gào lên thông báo.

Giọng nói oang oang của cô nàng thu hút sự chú ý của tiếp viên hàng không về hàng ghế của họ. Cô tiếp viên nói với người đàn ông hắt hơi bằng tiếng Hoa và quay sang Amy và Dan. “ Có vẻ như ông Lee bị dị ứng lông mèo. Con mèo của các em sẽ phải di chuyển theo khoang hành lý.”

"Nhưng người ta cho chúng em mang theo trên chuyến bay chuyển tiếp từ Madagasca mà," Amy phản đối. Lúc này, Nellie đã tắt iPod của mình. "Sao không chuyển ông Lee đến chỗ khác?" "Tôi xin lỗi. Chuyến bay này không còn chỗ trống." Saladin đã không rời đi lặng lẽ. Âm thanh mrrps đầy phẫn nộ của con mèo Mau Ai Cập vang lên khắp cabin cho đến khi cửa lên máy bay được đóng lại. Ông Lee xì mũi khi Amy và Dan đi qua ông ta vào chỗ ngồi của mình. Nellie ngồi ở một hàng phía sau họ, một lần nữa đắm chìm với cái Ipod. "Sao mà nhảm vậy?" Dan phàn nàn, trở nên bồn chồn, ngay cả khi máy bay còn chưa được kéo rời khỏi cổng chờ. "Chuyến bay thứ hai dài dằng dặc liên tục, và chúng ta thậm chí còn không có Saladin. Điều gì có thể tồi tệ hơn đây?" Hai đứa liếc mắt nhìn nhau trong khoảng nửa giây, và sau đó cả hai đều quay mặt đi. Đó là một câu hỏi ngu ngốc, và Dan biết điều đó. Điều gì có thể tồi tệ hơn ư? Đây là định nghĩa của tồi tệ hơn – lý do thực sự làm cho tâm trạng của Dan trở nên còn tệ hơn cả đau khổ, và tại sao Amy không còn kiên nhẫn với nó. Chẳng liên quan gì đến những chuyến bay dài và lũ mèo. Nhà Madrigal!

Sau chừng đó tuần, Amy và Dan cuối cùng đã tìm ra được bí ẩn về việc chúng thuộc về chi nào trong gia đình Cahill. Không phải là nhà Lucian mưu quyền và tỏa sáng, bậc thầy của chiến lược. Không phải là những thiên tài sáng tạo, Janus. Không phải là nhà Tomas lực lưỡng, hậu duệ của các chiến binh. Không phải là Ekaterinas đầy sáng tạo, với các nhà phát minh vĩ đại nhất thế giới đã từng được biết đến.

Không. Sau những tuần săn lùng 39 Manh Mối ở vòng quanh trái đất, Amy và Dan phát hiện ra mình chính là thuộc nhà Madrigal.

Nhà Madrigal. Điều tồi tệ nhất của tồi tệ nhất. Madrigal đã giết chết hoàng tộc Nga với một quá trình giết chóc trải dài cả châu lục. Công cụ họ sử dụng: trộm cắp, phá hoại, lừa dối, mưu sát, và hơn cả, khủng bố. Kể cả nhà Lucian cũng sợ nhà Madrigal – và mọi người đều phải sợ nhà Lucian đấy.

Nó giống như cả đời bạn chưa từng soi gương, và đột nhiên bạn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình, và hóa ra bạn là một con quái vật, Amy nghĩ.

Làm thế nào họ có thể là người nhà Madrigal mà không biết? Trong suốt chặng đường từ Châu Phi chúng đã lặp đi lặp lại câu hỏi đó, mổ xẻ nó, hy vọng rồi lại hy vọng rằng nếu chúng cứ hỏi thì câu trả lời có thể làm thay đổi sự thật kinh khủng đó. Nhưng nhà Madrigal luôn bí mật đến nỗi họ giấu diếm cả bí mật với nhau. Bà của Amy và Dan, bà Grace, có lẽ cũng là một Madrigal. Sau cái chết của cha mẹ, bà trở thành người thân nhất của tụi trẻ. Tuy nhiên, bà chưa từng nói gì về điều đó với tụi nó.

Giờ thì Grace đã qua đời. Amy buồn bã nghĩ. Nó và Dan thành ra trơ trọi – chỉ có Nellie kế bên. Và dĩ nhiên, Saladin con mèo yêu quý của bà nữa chứ.

Chúng chỉ vừa quen với ý tưởng rằng chúng là thành viên của gia tộc Cahill lừng lẫy. Việc tìm kiếm 39 Manh Mối vẫn có vẻ không thực tế với chúng - một cơ hội để hai trẻ mồ côi vùng Boston trở thành những người quyền lực nhất trong lịch sử loài người! Tuy nhiên, đây là chính là cú sốc cuối cùng. Cha mẹ chúng chính là người nhà Madrigal. Điều đó có nghĩa họ là xấu xa chăng?

Dạo gần đây, Amy đã tự vấn lương tâm rất nhiều lần, cố gắng để nhìn thấy rõ những gì bên trong trái tim mình. Không phải tất cả đều ngọt ngào và tươi sáng. Cơn giận vì những thủ đoạn bẩn thỉu trong cuộc truy tìm manh mối. Isabel – Chỉ cái tên của kẻ sát hại cha mẹ nó thôi cũng đã nhen nhóm lên một tia sáng sục sôi làm méo mó tầm nhìn của nó.

Isabel, kẻ đã ôm nó khi nó còn là một đứa trẻ. Kẻ đã gọi nó là cục cưng, kẻ đã chơi trò dì cháu yêu thương.

Isabel, kẻ đã biến hai đứa trẻ hạnh phúc thành lũ trẻ mồ côi ... Báo thù! Cảm xúc gia tăng lấn át những suy nghĩ hợp lý, tăng như vòng quay của một máy quay tăng áp.

Nó thật tự nhiên, thật dễ dàng, điều đó chỉ có thể xảy ra vì bản chất Madrigal của nó.

Khi bạn là ác quỷ, bạn có thể nhận ra nó bên trong chính bạn?

Coi nào, con bé nói với em trai, "Cố gắng ngủ đi. Chúng ta sẽ bị say máy bay như điên khi tới Trung Quốc đó." "Em ngủ suốt chặng đường từ Châu Phi còn gì," Dan càu nhàu. Chiếc máy bay rời cổng, và màn hướng dẫn an toàn bay bắt đầu. Một giọng thông báo cất lên “Ngay sau khi cất cánh, chúng tôi mời các bạn thưởng thức chương trình giải trí trên màn hình tại ghế phía trước bạn. Bộ phim đầu tiên có tựa là Kẻ hủy diệt 4 : Sự Cứu Rỗi.”

“Đã!” Dan lôi tai nghe ra khỏi chỗ để trên ghế.”Cuối cùng cũng có cái hay!”

“Thời đại ngớ ngẩn của em được nghiên cứu bởi thế hệ tương lai,” Amy long trọng thông báo nó.

"Đừng có chỉ trích", Dan lên mặt. "Vận may giống như mề đay vậy đó. Nó lan truyền. Có lẽ chúng ta thành công một nửa rồi đấy." Thằng nhỏ đeo tai nghe lên khi chiếc 777 lăn bánh trong sân bay, rồi ầm ầm chạy trên đường băng và cất cánh. Luân Đôn biến mất phía dưới chúng, rồi lại một thành phố khác. Ông Lee nắm chặt tay vịn ghế, các đốt ngón tay trắng bệch ở mỗi cú va chạm và lắc lư. Nhưng Amy và Dan giờ đã bay rất nhiều thì hầu như chẳng thấy gì bất ổn. Mấy tuần trước, chúng còn chưa bao giờ rời khỏi New England, còn giờ chúng ra đi đến hàng chục đất nước trên cả năm châu.

Dan ngồi lại ghế và tập trung vào màn hình giải trí trước mặt. Nhưng khi phim bắt đầu chiếu, nó không thấy cảnh mở màn nghẹt thở của phim Kẻ hủy diệt mà thay vào đó là cảnh cung điện lộng lẫy.

“Cái quái gì ” Dan chuyển kênh. Nhưng kênh nào cũng là cảnh cung điện. “Vấn đề gì vậy?” Amy hỏi khẽ. " Kẻ Hủy Diệt đâu rồi?" Amy kích hoạt màn hình của nó và nhìn săm soi vào cảnh cung điện. "Chị biết bộ phim này -" Cùng lúc, nét mặt con bé dịu lại. "Đó là Hoàng Đế Cuối Cùng. Chị đã xem nó hai hoặc ba lần – với bà Grace." Cổ họng cô bé như nghẹn lại. Trong sức nóng của cuộc săn tìm Manh Mối, thật dễ dàng quên rằng bà Grace Cahill đã mất được gần hai tháng.

Grace ... Madrigal ... Đó không phải là sự hiểu lầm. Chúng thậm chí đã thấy nơi ấn náu bí mật Madrigal của bà.

Mình không quan tâm! Mình yêu bà ấy... vẫn yêu bà ấy... Dan không để tâm vào chuyện tình cảm đó. "Trời, họ chiếu sai phim rồi!"

Khi thằng nhỏ bấm nút gọi tiếp viên, nó nhìn vào màn hình phía trước của người đàn ông bị dị ứng ngồi kế bên. Có Kẻ hủy diệt, với tất cả viễn cảnh vinh quang của nó.

Trong thất vọng, Dan chồm lên nhìn ngược vào màn hình của Nellie phía sau. "Mọi người đều có Kẻ Hủy Diệt trừ chúng ta!" Amy cau mày. "Tại sao chỉ có hai chỗ ngồi sẽ được hiển thị một cái gì đó khác người?" "Có một âm mưu quốc tế để làm em nhàm chán," thằng nhóc lầm bầm đau khổ. *** Bên dưới đám đông hành khách ở sân bay Heathrow ồn ào như bầy ong vỡ tổ. Dưới đường băng, một đội quân máy móc và thùng đựng hành lý của một trong những sân bay bận rộn nhất thế giới vẫn tiếp tục ồn ào.

Vài người thợ bảo dưỡng đang thưởng thức một buổi tiệc trà khi họ nhìn thấy một người đàn ông mới trong phòng thay đồ. Ông trông già hơn những người khác – có lẽ khoảng hơn sáu mươi. Khi ông nhún vai, cởi bỏ bộ độ đồ bảo hộ lao động, họ thấy ông mặc rất bảnh bao với áo len dài tay bằng len cashmere, áo cao cổ, cả bộ đồ đều màu đen.

Nếu kiểm tra cẩn thận sẽ thấy thẻ nhân viên của ông là giả. Ông ta không làm việc ở đây. Ông ta chẳng làm việc ở đâu cả.

Mặc dù không ai trong số các nhân viên nhận ra người đàn ông mặc đồ đen, Amy và Dan sẽ nhận ra. Ông ta đã theo đuổi chúng qua hơn nửa thế giới.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx