sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Mật mã của Hoàng Đế (39 Manh Mối - Quyển 8) - Chương 02

Đối với Dan thì vị Hoàng Đế Cuối Cùng cũng nhàm chán y như chuyến bay kéo dài mười tiếng tới Bắc Kinh. “Em tập trung vô nào,” Amy khuyên nó.”Điều này sẽ là sự chuẩn bị tốt cho chuyến đi tới Trung Quốc của mình đó.” “À ờ,” nó lầm bầm, mí mắt nặng trĩu. Điều tốt đẹp duy nhất khi mà nó không được coi Kẻ Hủy Diệt mà coi bộ phim chán ngắt này là nó có thể ngủ được. Nó chỉ mới lơ mơ chợp mắt khi Amy đột nhiên bấm móng tay của con bé vào tay nó. “Dan à!” “Chuyện gì nữa?” Đôi mắt mơ màng của nó nhìn trừng trừng vào Amy, con bé đang chỉ thẳng vào màn hình. “Thôi nào, Amy. Em phải đi ngủ để thoát khỏi Hoàng Đế Cuối Cùng đó!” “Nhìn kìa!” Amy nài nỉ thằng bé.”Trên bức tường đó!” Dan nheo mắt. Cảnh quay cho thấy Phổ Nghi lúc ba tuổi, vị hoàng đế của Trung Quốc, đang chơi trongTử Cấm Thành, khu phức hợp hoàng gia rộng mênh mông. Có hàng trăm cung điện,đền thờ, và những bức tượng được trang trí lộng lẫy. Và ở đó, được vẽ trên mặt bên của một tòa nhà nhỏ - "Huy hiệu Janus!" thằng bé kêu lên kinh ngạc. Amy cau mày. "Tại sao có cảnh này trong phim Hoàng Đế Cuối Cùng?" "Nhiều người trong giới showbiz là người nhà Janus", Dan lên tiếng. "Có lẽ anh chàng làm bộ phim này là một trong đám đó." "Có thể," chị nó nói một cách miễn cưỡng, "nhưng chị nghi ngờ điều đó. Hoàng Đế Cuối Cùng được quay vào thập niên tám mươi. Mà bức vẽ có vẻ cũ hơn thế. " "Nhưng ai có thể--?" Dan trợn tròn mắt. "Ý chị là ổng?" Nó chỉ vào một cậu bé mặc áo choàng hoàng gia trên màn hình. "Phỉ-Ngô?(1)" Amy lộ vẻ chán chường. "Tên người ta là Phổ Nghi, và ông là hoàng đế của Trung Quốc, không có hôi như phỉ(2)." "Và chị nghĩ là ổng là một trong mấy người trong nhà Cahill nhánh Châu Á?" "Có thể không phải là Phổ Nghi," Amy tư lự "Tử Cấm Thành đã tồn tại trong nhiều thế kỷ. Và không chỉ có hoàng đế sống trong đó mà còn nhiều người khác nữa. Còn triều thần nè, người hầu, các sư sãi, và cả thái giám nữa -" "Một thái giám là gì?" Dan căn vặn. "À ..." Amy đỏ mặt, lựa chọn từ ngữ của mình một cách cẩn thận. "Em biết đó như Saladin được thiến để không tạo nên con mèo con nào nữa á -“ "Ừ, nhưng họ không làm điều đó với con người chứ-" Dan biến sắc. "Phải không?" "Thời phong kiến người Trung Quốc làm vậy đó," chị nó trả lời. Dan thận trọng hỏi. "Nhưng họ đâu có làm nữa, phải không?" Con bé đảo mắt. "Rất nhiều nền văn hóa đã làm những việc mà ngày nay chúng ta cho là kỳ lạ. Và dù sao, Trung Quốc chính là nơi bố mẹ mình đã đi sau khi rời Châu phi, và bà Grace cũng đã đến đó. Cuốn phim chính là bằng chứng rõ ràng cho thấy mình đang đi đúng hướng. Trên cả máy bay chỉ có ghế của tụi mình chiếu bộ phim Vị Hoàng Đế Cuối Cùng này. Có ai đó muốn tụi mình nhìn thấy huy hiệu Janus đó.” "Ờ, nhưng lỡ ai đó đang cố đánh lừa mình theo mấy manh mối ảo?" Dan hỏi. "Hay là nhà Madrigal, cố gắng để... " nó mím môi. "Đó là một cơ hội mà mình phải nắm bắt," Amy khẳng định. "Ít nhất chúng ta cũng biết mình phải đi đâu khi đến Bắc Kinh: Tử Cấm Thành, đến với ngôi nhà của những kẻ thống lĩnh Trung Quốc nửa thế kỷ trước khi Gideon Cahill được sinh ra.” Tập trung vào kết quả. Có lý đó. Đó cũng là một cách suy nghĩ rất Madrigal. *** Sảnh mới ở Bắc Kinh là một trong những sảnh sân bay tiên tiến nhất trên thế giới. Nó cực kì tối tân, nhưng cũng đậm bản sắc Trung Quốc với trần kính mang những đường cong với màu sắc và thiết kế cổ kính. "Theo sách hướng dẫn, toàn bộ nơi được lấy cảm hứng từ hình dạng của con rồng Trung Quốc." Amy nói với bạn đồng hành của mình. Dan dán mắt bảng thông báo để tìm băng chuyền hành lý. "Chúng ta hãy hy vọng hệ thống vận chuyển không gửi Saladin đến Nam Cực. " Cái lồng vòng vòng trên một băng chuyền hành lý, một phần bị che khuất bởi mấy cái vali lớn hơn nhiều, rồi hộp, rồi mấy cái rương nữa. Tiếng gào của con mèo có thể nghe được từ cách xa cả nửa sảnh hành khách quốc tế. Dan bươi cái lồng ra từ bên dưới một cái túi xách golf. Nó nhìn chăm chú vào con mèo. “Thư giãn nào, chiến hữu.” Con mèo gừ lên mạnh mẽ đáp lời nó. Khi cả bọn rời khỏi khu vực nhận hành lý, cơn kích động của con mèo càng gia tăng. Nó cào liên tục vào tấm lưới của cái lồng. Amy lo lắng. “Dan ơi Saladin sao vậy? Nó bịnh hả?” “Có lẽ nó hơi cuồng chân,” Dan trả lời. “Em thả nó ra đây, cho nó duỗi chân chút.” “Em không được làm vậy,” Nellie phản đối. “Mình đang ở giữa một sân bay đông đúc” Nhưng Dan đã bung cửa chuống. Con Saladin phóng ra khỏi lồng như viên đạn vụt ra từ khẩu thần công, móng vuốt lướt trên sàn gạch. Rồi nó quay vòng vòng, đi lại bình thường. Sau đó, dưới con mắt kinh hoàng của tụi nó, con mèo phóng lên người một người đàn ông cao gầy đang ngồi đọc báo trên cái ghế dài gần đó. “Saladin!” Amy hổn hển. “Không!” Nạn nhân của Saladin kêu to kinh hoảng, lão đứng bật dậy, làm cái mũ rớt xuống sàn nhà. Dan túm lấy con mèo. Amy nhặt cái mũ lên và đưa cho người đàn ông. “Cháu xin lỗi, ông—“ Đôi mắt nó nhìn thấy tay nạm kim cương của cây gậy chống. Người đàn ông nhận lại cái mũ, cười bẽn lẽn. Đó là Alistar Oh, người họ hàng Cahill và cũng là đối thủ cạnh tranh của tụi nó trong cuộc truy tìm 39 Manh Mối. “À, chào tụi nhỏ. Tụi cháu nhìn ổn ghê.” Con mèo Mau Ai Cập rít lên với ông lão từ trong vòng tay của Dan. “Chú lại đi dò la từ tụi cháu nữa!” Amy cáo buộc. “Dò la?” Chú Alistar lặp lại. “Không. Ta chỉ có mặt ở đây để chào đón các cháu tới Châu Á, và đề nghị hỗ trợ thôi. Rào cản ngôn ngữ có thể là một trở ngại ở Trung Quốc, và tiếng Hoa của ta thì tuyệt vời. " Nellie nheo mắt lại theo cái kiểu mà cô nàng hay làm khi nghi ngờ tiền thù lao của mình bị lợi dụng. “ Và lời đề nghị này hoàn toàn thật tâm?” “Dĩ nhiên rồi! Cho dù” - Nụ cười duyên dáng của Alistair có vẻ hơi gượng gạo “ điều đó sẽ là cơ hội tốt để chúng ta hỗ trợ nhau đạt được hiệu quả trong cuộc truy tìm manh mối.” "À há!" Dan bộc phát. “Chú chỉ muốn giúp tụi cháu để rồi chôm chỉa manh mối của tụi cháu, vì ông biết ông đang thua cuộc” Nụ cười biến mất, và Amy với Dan nhận thấy vị họ hàng xa của nó đang kiệt sức, viền mắt ửng đỏ. "Các cháu à, ta e rằng tất cả chúng ta có thể đều đang thua,” lão thừa nhận. “Ian và Natalie Kabra đã đến Trung Quốc mấy ngày rồi. Và thậm chí đáng lo ngại hơn nữa, nhà Holt đã hoàn toàn biến mất khỏi màn hình radar.” “Ông đi thi Cuộc thi Quý Ông hoàn vũ đi,” Dan mỉa mai. Alistair nhìn nó rầu rĩ. “Chúng ta đều đánh giá thấp nhà Holt. Nhà Ekat đồn rằng họ đã đạt được một đột phá lớn. Không phải quá muộn để bắt kịp họ - nếu chúng ta bắt tay với nhau.” Đôi mắt của Amy khóa chặt với em trai nó. So với tất cả những đối thủ của chúng trong cuộc truy lùng này, Chú Alistair là người duy nhất cho tụi nhỏ cảm giác như trong gia đình. Đúng, lão đã từng phản bội tụi nó – và nhiều hơn một lần. Nhưng so với cái đám họ hàng Cahill, Alistair dường như là người duy nhất quan tâm tới những gì xảy ra cho tụi nó. Những hình ảnh của Chú Alistair mờ đi trong tâm trí của Amy, được thay thế bằng một hình ảnh đen tối hơn. Đó là hình ảnh về cái đêm khủng khiếp nhiều năm về trước; ngọn lửa thiêu chết cha mẹ tụi nó. Alistair đã có mặt ở đó. Đôi mắt Amy ậng nước mắt. Ngừng suy nghĩ về điều đó! Alistair đã không giết người. Điều tồi tệ nhất ông làm, là ông vô tình trở thành kẻ đồng lõa của Isabel. Và, sẽ rất khó khăn cho con bé để có thể phó thác cho ông. Và đối với Dan… “Vậy tại sao chú không nói dối và lừa tụi cháu như đám kia chứ?” Dan cắt ngang. “ Chú không thấy là điều đó dễ chịu hơn là đối xử tử tế với tụi cháu trong một phút rồi trở mặt bán đứng tụi cháu? Nó có thể rất Cahill, nhưng nó rất kinh tởm! Grace đã có một câu nói: Lừa tôi một lần, bạn tự xấu hổ; lừa tôi hai lần, tôi sẽ đánh bạn với cái lồng thú này đó!” “Cháu nên xem xét lại,” Alistair bắt đầu khẩn trương. Nellie lên tiếng. "Tụi nhỏ đã nói điều đó sẽ không xảy ra." "Đúng nhưng -" Dan buông Saladin, và con mèo Mau Ai Cập vồ vào mắt cá chân của Alistair. Có tiếng rách khi móng vuốt con mèo cào một đường từ cổ tay áo bên trái của bộ màu đen được thiết kế riêng của lão. Vải rách, và lão già bỏ chạy đến chỗ lối ra. “Nếu tụi cháu thay đổi quyết định, tìm ta ở khách sạn Imperial,” lão nói vọng lại và biến mất. Nellie choàng tay lên hai đứa trẻ của mình. “Chị hy vọng là đám đần em có kế hoạch gì đó, giờ tụi em đã đuổi Alistair đi rồi đó” Amy cười lo lắng. “Điểm kế tiếp – Thiên An Môn.” [1] Nguyên gốc là Pee-yoo trong khi tên của Phổ Nghi là Puyi. Pee-yoo hay Pee-yew là tiếng lóng, kiểu như mình kêu là “Thúi (thối) quá” [2] Nguyên gốc là :The name is Puyi, and he was emperor of China, not a bad smell


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx