sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4: Mặt Trận Tây Bắc: Demiansk Và Staraia Rusa

Mùa đông năm 1942, Tập đoàn quân số 16 thuộc Cụm tập đoàn quân Bắc của quân đội Đức chiếm giữ một mấu lồi đâm sâu vào chiến tuyến Nga ở Demiansk. Tổng hành dinh quân đội Nga đã chú ý đến mấu lồi này và chuẩn bị loại trừ nó nhưng là trong một cuộc phản công nhằm vào nhiều mục tiêu rộng lớn hơn. Tổng hành dinh hy vọng các cuộc tấn công đồng thời do các lực lượng của Mặt trận Tây Bắc là Tập đoàn quân Xung kích số một và Tập đoàn quân số 27 theo hướng đối diện sẽ tạo ra một hành lang cắt đứt cái túi Demiansk khỏi chiến tuyến Đức, dồn quân phòng thủ Đức vào một cái bẫy. Điều này cho phép Tập đoàn quân Xe tăng số một đánh xuyên ra phía sau quân Đức hướng về phía Stoltsy và Luga, bằng cách đó cô lập Tập đoàn quân số 16 Đức với đơn vị tiếp giáp về phía bắc của nó là Tập đoàn quân số 18 đang bao vây Leningrad.

Sư đoàn Đổ bộ đường không Cận vệ số 4 của Litvin, một trong số các sư đoàn đổ bộ đường không được thành lập theo “làn sóng thứ hai” trong cố gắng của Stalin nhằm xây dựng một lực lượng đổ bộ đường không mạnh, được tăng cường cho Tập đoàn quân Xung kích số một thuộc Mặt trận Tây Bắc để giúp nó đủ sức mạnh tấn công vào phần phía Nam của hành lang Demiansk. Mặc dù tất cả được gửi đi nhưng một trung đoàn vẫn được để lại làm dự bị. Litvin đã tường thuật lại chi tiết những chuyện tồi tệ và sự khó khăn của ông như một điển hình mà những người lính trơn Nga ở mặt trận phải trải qua vào lúc đó. Đói là một vấn đề thật sự, thậm chí cả với những lực lượng đặc biệt như lính đổ bộ đường không. Tại đó họ đã phải chiến đầu trong thời tiết mùa đông tồi tệ trên địa hình lầy lội và điều kiện giao thông không thể chấp nhận được. Tháng 12 năm 1942, lữ đoàn đổ bộ đường không của chúng tôi được tái tổ chức vào biên chế Sư đoàn Đổ bộ đường không Cận vệ số 4.[3] Họ bỏ súng cối và thay vào đó là đại bác chống tăng 45mm cùng với dù cho pháo. Ngày 3/1/1943 đến cùng với lệnh cho chúng tôi ra mặt trận để gia nhập Tập đoàn quân Xung kích số một thuộc Mặt trận Tây Bắc đang đóng ở phía nam hồ Il’men. Chúng tôi gấp dù và xếp trang bị chiến đấu. Chúng tôi trải qua một đêm ở Khimki và sau đó di chuyển bằng xe lửa đến Klina. Khẩu đội tôi tiến vào ngôi nhà của Tchaikovsky, nhà soạn nhạc nổi tiếng, và phát hiện ra rằng bọn Đức đã sử dụng chuồng ngựa cho lũ ngựa của chúng. Chúng tôi cắm trại và ngủ đêm tại đó. Ngày hôm sau chúng tôi vượt qua Torzhok và đến Ostashkov, phía nam hồ Il’men. Khi tới nơi, chúng tôi nhận được đồ ăn nóng và ván trượt tuyết. Chúng tôi đợi ở đó từ ngày 13 đến ngày 15/1 để tập trung toàn sư đoàn. Ngày 15/1, sư đoàn di chuyển bằng ván trượt đến vị trí xuất phát tấn công – một điểm cách Staraia Rusa khoảng 20km về phía tây nam, phía đông Kholm. Có đến hàng nghìn chiếc xe ở đây! Đầu tiên, một chiếc xe tải gây nên một vụ ùn tắc suốt dọc con đường. Tắc đường lúc này rất nguy hiểm – chúng tôi không có phòng không, và chúng tôi di chuyển thành một khối đông đúc đến mức nguy hiểm: Tám sư đoàn, 120.000 con người. Mệnh lệnh được đưa ra ngay lập tức: “Bắn tay lái xe!”. Đến gần Astratovo chúng tôi dừng lại trong một khu rừng. Địa hình khu vực này rất ẩm ướt. Có sương mù nhẹ, nhiệt độ vào khoảng 20 độ F.

Tại đây sư đoàn chúng tôi nhập vào Quân đoàn bộ binh Cận vệ số 18, đó là một phần của Tập đoàn quân Xung kích số một trực thuộc Mặt trận Tây Bắc. Kể từ chiến dịch tiến công mùa đông đầu tiên năm 1941-1942, Tập đoàn quân Xung kích số một đã bị khoá chặt vào những trận chiến ác liệt với quân Đức để cố gắng cắt đứt “Hành lang Ramushevo” dẫn vào cái túi Demiansk. Họ đã chịu những thiệt hại nặng nề trong nhiều lần cố gắng cắt đứt tuyến hành lang này nhưng vẫn chưa thể đạt được mục tiêu. Trong những tuần cuối cùng của cuộc tấn công mùa đông năm 1942, Stalin và Tổng hành dinh muốn có một nỗ lực hơn nữa để cắt đứt tuyến hành lang và loại trừ mấu lồi Demiansk. Trước cuộc tấn công, chúng tôi phải bảo vệ một tuyến đường độc đạo dùng làm tuyến tiếp tế cho các đơn vị ở tuyến đầu. Thức ăn không hề được cấp. Chúng tôi tìm thấy một con ngựa chết và sống nhờ nó trong hai tuần cho đến khi lương thực cuối cùng cũng được chuyển tới. Chúng tôi có một đại đội súng trường chống tăng PTR ở cùng với mình, nhiều người trong số họ vừa mới ra tù. Trung uý đại đội trưởng Tumarbekov một hôm đề nghị: “Hãy tập kích bọn Đức!” Vấn đề là trên bờ trái sông Parusia, quân Đức và Phần Lan[4] đã cố thủ ở đó một năm rưỡi, được che chở bằng boongke và hầm hố. Con sông nhỏ vào lúc này đang đóng băng và bao phủ bởi tuyết và các xác chết đông cứng. Chúng tôi ngấm ngầm vạch ra một kế hoạch, sau đó trườn đến phòng tuyến Đức và đợi đến lúc chúng đổi gác. Mệnh lệnh đến, “Xông lên!”. Những luồng đạn chéo cánh sẻ bắn như mưa trong suốt gần hai tiếng đồng hồ. Chúng tôi nã đạn từ những khẩu 45mm của mình, tuy nhiên vào lúc đó đạn dược được cấp quá ít, chỉ hai viên mỗi khẩu. Không hiểu bằng cách nào nhóm đột kích đã chiếm được một kho thức ăn và mang nó về nguyên vẹn. Khi trời sáng, trung đoàn trưởng gọi Turmabekov lên và sạc cho một trận. Tuy nhiên đối với mọi người khác, anh ta đáng được tặng huân chương!

Cuộc phản công tại mặt trận Tây Bắc bắt đầu ngày 26/1/1943 tại khu vực mấu lồi Ramushevo. Trận đánh đáng ra được bắt đầu ngày 15/1 nhưng đã buộc phải chậm lại vì những khó khăn trong việc tập hợp lực lượng do đường sá thiếu thốn trong một khu vực rừng rậm lầy lội. Ví dụ các sư đoàn đổ bộ đường không số 1, 2, 3 và 4 đã đến đúng hạn nhưng pháo binh, tiếp vận, hậu cần không có. Các đơn vị khác, bao gồm cả các lữ đoàn trượt tuyết, chỉ đến được điểm tập trung sau ngày 20/1. Mục tiêu chủ yếu của Tập đoàn quân Xung kích số một là tấn công vào “cổ” mấu lồi Deminask từ phía nam, kết hợp với cuộc tấn công của Tập đoàn quân số 27 từ hướng đối diện của cái “cổ” này để cắt đứt nó, dồn các sư đoàn Đức vào trong một cái túi. Nhiệm vụ của Quân đoàn bộ binh 18 là chọc thủng tuyến đầu quân Đức và cắt đứt tuyến đường Staraia Rusa – Kholm ở gần các làng Lekhny, Karkachii, Pesok và Krivovitsa. Tuyến đường này là chìa khoá của tuyến giao liên bên sườn dẫn về phía sau chiến tuyến Đức. Đầu tiên chúng tôi sẽ phải mở một lỗ hổng trên chiến tuyến Đức, lực lượng cơ giới của Tập đoàn quân Xe tăng số một và Tập đoàn quân 68 dưới quyền chỉ huy của Trung tướng M.S.Khozin sẽ phát triển tấn công thẳng về hướng Stoltsy và Luga, thọc sâu vào sườn và phía sau Tập đoàn quân số 18 của Đức đang bao vây Leningrad. Thật không may, bọn Đức đã đoán trước cuộc phản công của chúng tôi. Trước khi trận đánh bắt đầu, quân Đức rút một số lượng lớn lực lượng và trang bị từ trong mấu lồi Demiansk ra để bố trí tại khu vực phía trước “vai” của mấu lồi – bên phải hướng tấn công của Quân đoàn 18 Bộ binh. Sự di chuyển này đã khiến Nguyên soái S.K.Timoshenko, chỉ huy Mặt trận Tây Bắc, bị bất ngờ, dường như ông ta đã đánh giá quá thấp khả năng của địch và quá cao khả năng của Tập đoàn quân Xung kích số 1. Tập đoàn quân Xung kích số một đã không thể hoàn thành nhiệm vụ. Chúng tôi đã cắt được tuyến đường Staraia Rusa – Kholm vào ngày tấn công đầu tiên ở gần làng Karkachii nhưng không thể tiến xa hơn vì sức phòng thủ mạnh mẽ của quân địch. Thậm chí chúng còn phản công lại dữ dội và chúng tôi đã phải bảo vệ những thành quả nghèo nàn của mình trong hai tuần. Lực lượng cơ giới của tướng Khozin đã không thể có được khu vực xuất phát tấn công để phát triển kết quả chiến dịch và gặp phải vô số khó khăn khi di chuyển do bùn lầy. Cuộc tiến công nhanh chóng bị sếp xó, Tập đoàn quân Xe tăng số một của Katukov được rút về phía Nam bằng tàu hoả. Lúc đó chúng tôi không biết rằng nó được đưa về Kursk.

Cuộc thử lửa đầu tiên của chúng tôi đã diễn ra tại đây, nhưng trong sư đoàn chỉ có Trung đoàn Đổ bộ đường không Cận vệ số 9, được tăng cường một trong các khẩu đội pháo chống tăng của chúng tôi, tham chiến. Sư đoàn được giữ làm dự bị trong một khu rừng phía sau khu chiến khoảng 3km.

Trong hai tuần, phần lớn đám lính dự bị chúng tôi đi vác đạn cho các đơn vị pháo binh. Không hề có vận tải cơ giới giữa kho đạn và các ụ pháo trong khi lũ ngựa thì chưa thuần. Chúng tôi vẫn ở vị trí đó cho đến giữa tháng 3/1943, trong thời gian này các khẩu đội chống tăng của sư đoàn được thống nhất thành Tiểu đoàn Diệt tăng Cận vệ Độc lập số 6, nhưng tiểu đoàn này vẫn là một bộ phận của Sư đoàn Đổ bộ đường không Cận vệ số 4. Rồi có lệnh tới rút chúng tôi khỏi chiến tuyến và quay lại đường tàu để chuyển sang mặt trận khác. Năm sư đoàn đổ bộ đường không – 2, 3, 4, 6 và 9 Cận vệ – cùng với toàn bộ các đơn vị pháo binh và công binh đang được phối thuộc dưới sự chỉ huy của Tập đoàn quân Xung kích số một bị rút khỏi Tập đoàn quân và được lệnh di chuyển về trung tâm nước Nga. Chúng tôi tập trung tại ga Soblago, không xa Velikie Luki. Mọi người đều bẩn thỉu và không được tắm rửa đã lâu, rận có ở khắp nơi. Trước khi đi ngủ (trong các lán dã chiến dựng bằng cành cây linh sam), chúng tôi ngồi hơ quần áo quanh đống lửa trại. Lũ rận nổ lép bép y như những quả lựu đạn nhỏ. Người ta mang băng đạn và quân phục mới phát cho tất cả những binh sĩ đang có mặt ở ga Soblago, sau đó đưa tất cả về Moscow trên những toa tàu hoả. Tại ga Khovrino, chúng tôi có cơ hội được đi tắm, nhận trang bị và quân phục mới dành cho mùa hè, và sau đó chúng tôi được đưa tới Kursk, nơi Hồng quân đã tạo được một mấu lồi lớn đâm vào chiến tuyến Đức trong cuộc tấn công mùa đông vừa rồi. Khi chúng tôi đang di chuyển thì ở Elets cách đó gần 5km nhiều máy bay ném bom Đức bất ngờ tấn công, chúng bổ nhào xuống đường tàu như những con diều hâu. Chúng tôi chỉ có vài chiếc máy bay tiêm kích bảo vệ trên đầu. Ban chỉ huy bèn quyết định rẽ trái vào một nhánh đường tàu đi về Kastorniia, nhờ đó sư đoàn tôi cùng với một trung đoàn pháo tránh thoát trận bom và đến làng Kliuchi an toàn.

Lúc đó là giữa tháng 4/1943, nhiều người đang cày trên các cánh đồng. Chúng tôi muốn giúp họ nhưng đã nhận được câu trả lời: “Quy định không đề cập đến chuyện đó. Hãy yêu cầu chính uỷ ấy.” Chính uỷ Kleshchev là một người khôn ngoan: “Cho đến giờ quy định không đề cập gì đến chuyện này, chúng ta sẽ vận dụng sáng tạo quy định về lao động cộng sản ngày thứ 7 để đáp lại sự giúp đỡ của nhân dân.” Theo cách đó chúng tôi đã giúp nhân dân địa phương một tay trong công việc đồng áng. Vào lúc đó, các loại xe cộ Mỹ bắt đầu được chuyển đến với số lượng lớn theo Hiệp ước Thuê – Mượn (Lend – Lease). Hồng quân cần thêm nhiều lái xe cho tất cả số xe này. Tôi được đưa vào một khoá hướng dẫn lái xe. Trong vòng bốn hay năm ngày gì đó, người hướng dẫn bị điều đi bỏ mặc tôi lại đó dạy những người khác cách làm thế nào để vận hành bộ chế hoà khí. Từ lúc đó tôi thực sự trở thành một người trợ giảng. Hai tuần sau những chiếc xe của chúng tôi đã được đưa tới – xe jeep Mỹ nhãn hiệu Willy. Chúng tôi lái thử chúng chạy vòng quanh. Từ lúc này tôi có thêm trách nhiệm làm tài xế bên cạnh những bổn phận vốn có đối với một pháo thủ, và tôi được thiên chuyển về Khẩu đội 3 Tiểu đoàn Diệt tăng Cận vệ Độc lập số 6.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx