sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 72

Tống Sùng hạ lệnh truy sát Tiếu Túc, tên thủ lĩnh hắc y nhân lập tức phi thân tiến lên, vung kiếm đâm thẳng mặt Tiếu Túc, giọng nói khoái trá vang lên:

- Tiểu tử Tiếu Túc, nạp mạng đi.

Đối thủ mất một môn đồ đắc ý, trợ lực cường lực cũng sẽ bị trừ bỏ, thân là người Bách kiếm môn, hắn rất cao hứng a!

Từ mười bảy năm trước trang chủ Bạch Vân sơn trang đoạt minh chủ võ lâm trên tay Bách kiếm môn, hai môn phái vẫn luôn bất hòa như nước với lửa.

Tiếu Túc là đệ tử đích truyền duy nhất của minh chủ Diêu Nguyệt Hi, lại có xuất thân từ danh gia vọng tộc, còn có hoàng thượng là hoàng cựu phụ.

Sau này hắn lại đầu quân, lấy quân công lập nghiệp, phong làm hầu, hơn phân nửa hảo hán cũng rất tôn sùng.

Những năm gần đây, thanh danh của hai người trong chốn giang hồ càng ngày càng vang dội. Diêu Nguyệt Hi ngồi trên vị trí minh chủ càng vững chắc, còn có thể tiếp tục kế nhiệm.

Bởi vì vậy, Bách kiếm môn càng không yên.

Ngày đại hội võ lâm càng lúc càng gần, động tác của bọn họ cũng không ít.

Nhưng Tiếu Túc chưa từng nghĩ, Bách kiếm môn ở trên giang hồ được xưng là danh môn chính phái lại bí mật đầu phục Ký Vương, còn làm ra loại chuyện cướp giết này.

Nghĩ không ra cũng mặc kệ, tính tình của hắn trước giờ luôn là người không phạm ta, ta không phạm người.

Nếu Bách kiếm môn chọc lên đầu hắn, thì hắn cũng không phải là quả hồng mềm, tùy ý người nắn bóp.

Thấy mũi kiếm của đối phương sắp chạm đến cổ họng mình, Tiếu Túc cử động một chút, loáng một cái biến mất.

Đến sau lưng Tống Sùng trường kiếm đặt trên cổ hắn, ngón tay nhanh chóng điểm vào mấy chỗ đại huyệt.

Tống Sùng cảm thấy cả người cứng ngắc, tay chân không nghe sai sử, tùy ý đối phương muốn làm gì thì làm cũng không thể phản kháng.

Trong lòng hắn hối hận không thôi, vốn định nhìn Tiếu Túc vô lực vì chiến đấu mà sắp bỏ mạng, lại nghĩ bên ta còn hai mươi người mới tới, còn có cao thủ của Bách kiếm môn trợ trận.

Hắn bị thương quá nặng sẽ không cách nào thoát khỏi, mới nhịn không được mà hiện thân, muốn thuyết phục hắn lần cuối cùng.

Không nghĩ tới lại tính sai, đối phương nỏ mạnh hết đà, lại là giả bộ.

Tên thủ lĩnh hắc y nhân cũng không dám tin, hắn xưa nay tự xưng là võ công cao cường, ngay cả Tiếu Túc ở trên hắn, thì hắn vẫn cảm thấy mình cũng không kém nhiều lắm.

Không nghĩ tới đối phương bị trọng thương đến tình trạng này, còn có thể tránh được kiếm của hắn, hơn nữa còn bắt cóc Tống đại nho.

Khác gì tát một cái tát vang dội trên mặt hắn, không lưu tình chút nào.

Lúc này, hắn hận không thể đem Tiếu Túc bầm thây vạn mảnh.

Đáng tiếc, Tống đại nho đang ở trên tay đối phương, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chỉ tức giận, lời nói chính nghĩa trách cứ:

- Tiếu Túc, ngươi lại vi phạm đạo nghĩa giang hồ, ra tay với người chói gà không chặt. Giả vờ không địch lại, tìm thời cơ bắt cóc con tin, quả thực là hèn hạ.

Tiếu Túc bị những lời vô sỉ này làm cho tức giận đến nở nụ cười, châm chọc nói:

- Còn ngươi dấu đầu hở đuôi, ngay cả mặt cũng không dám để lộ, còn dám nhắc đến đạo nghĩa giang hồ? Huống chi người này dẫn theo trăm người vây hãm một mình ta, nào là kiếm trận, nào là cung thủ, lại có thể là người tầm thường? Ít nói nhảm đi, tránh đường cho ta, nếu không kiếm của ta, cũng mặc kệ ngươi là người trong giang hồ, hay là bình dân bá tánh.

Tên thủ lĩnh hắc y nhân tức đến nghiến răng nghiến lợi cũng vô lực phản kháng.

Hắn không tin Tiếu Túc bị trọng thương, còn có thể kiên trì được lâu, huống chi trên kiếm của bọn họ đều có độc.

Chỉ cần giữ chân hắn, không bao lâu, độc sẽ phát tác.

Bọn họ rất vất vả mới có cơ hội giết hắn, sao có thể dễ dàng thả hắn đây!

Đám hắc y nhân vẫn bao vây xung quanh không chịu nhượng bộ chút nào.

Tình trạng chính mình thế nào, sao hắn có thể không hiểu rõ đây!

Biết mình không chịu đựng được lâu, nên mới buông tha cho tên thủ lĩnh hắc y nhân kia, mà bắt Tống Sùng uy hiếp muốn tìm cơ hội sống.

Từ lúc sinh ra đến giờ, chưa bao giờ hắn lại mãnh liệt muốn sống đến như vậy.

Hắn không thể chết được, không thể để hoàng thượng không biết gì, mà vẫn nghĩ đám người Thục phi Ký vương, Tống Sùng là vô dục vô cầu, đối với bọn họ càng tín nhiệm.

Không thể để hoàng hậu, thái tử rơi vào trong nguy cảnh mà không biết, càng không thể để giai nhân trong lòng hắn gả cho người khác làm thê.

Nhiều ngày trôi qua hắn cũng chỉ nghĩ đến nàng.

Tiếu Túc âm thầm cắn răng, cố nén đôi tay đang run run, trường kiếm xoẹt qua, trên cổ Tống Sùng liền chảy ra máu tươi, Tống Sùng nhịn không được mà khóc thét lên.

Đau đớn này lại khiến hắn thanh tỉnh một chút, bộ dạng không sợ chết, mở miệng hướng thủ lĩnh hắc y nhân hô:

- Không cần quan tâm đến ta, giết hắn!

Nhưng trong giọng nói lại run run sợ hãi.

Hắn sợ chết, nhưng hắn càng sợ liên luỵ đến Thục Phi cùng Ký Vương, nếu hôm nay thật sự để Tiếu Túc chạy thoát, bọn họ sẽ không ngóc đầu lên nổi.

Nếu hắn chết, có thể đổi lấy tiền đồ tốt đẹp cho mẫu tử bọn họ, hắn cũng nguyện ý chết.

Nhưng vẫn luyến tiếc, cũng lo lắng, nếu không có hắn, mẫu tử bọn họ không biết có thể quản thúc được thủ hạ hay không? Có thể kiên trì kế hoạch của bọn họ mà tiếp tục thực hiện hay không?

Tên thủ lĩnh hắc y nhân nghe vậy, ánh mắt liền hiện lên mừng rỡ.

Nhưng hắn cũng không dám đem mạng Tống Sùng ra đổi, vì nếu hắn chết, bọn họ dù có giết được Tiếu Túc cũng không có kết quả tốt lành gì.

Những gì mưu cầu cũng tan thành mây khói.

Tiếu Túc nghe xong, trên tay dùng chút lực, mũi kiếm ép càng sâu.

Khuôn mặt Tống Sùng trắng bệch sợ hãi, trong lòng đang hào khí chết vì nghĩa, lúc này lại tan biến không còn một mảnh.

- Dừng tay!

Trăm miệng một lời, Tống Sùng cùng tên thủ lĩnh hắc y nhân cùng nhau lên tiếng.

Tên thủ lĩnh hắc y nhân khinh thường nhìn Tống Sùng, không dám hành động gì khác, đứng im nhìn Tiếu Túc kéo theo Tống Sùng.

Tiếu Túc kéo Tống Sùng, từng bước gian nan lui về phía sau rời khỏi rừng cây, sau đó dựa lưng vào một cây đại thụ, nâng lên tay trái để ở môi dưới, huýt một tiếng.

Một lúc sau, con ngựa chạy trở về, đến trước mặt hắn, cọ cọ vai hắn.

Vẻ mặt Tiếu Túc dịu bớt, nâng tay sờ vết thương mà mũi tên xoẹt qua đầu nó, sau đó mang theo Tống Sùng, xoay người lên ngựa, hai chân kẹp chặt, con ngựa liền phóng thẳng đến hướng kinh thành.

Tuy là ngựa tốt, nhưng bị thương, lại chở hai đại nam nhân, tốc độ cũng không nhanh nổi.

Tiếu Túc có thể nghe được, phía sau dần dần truyền đến tiếng vó ngựa, đám Hắc y nhân sẽ theo kịp.

Cảm giác được thân thể càng ngày càng vô lực, Tiếu Túc liền muốn giết Tống Sùng, vứt xác ven đường, giảm bớt gánh nặng cho ngựa, khiến mình có thể chạy thoát.

Khả người này là đại nho danh tiếng, nếu cứ như vậy chết đi, chỉ sợ sau này hắn chẳng những nói không rõ ràng được, mà ngược lại sẽ bị trả đũa, nên đành buông tha.

Ước chừng chạy xa được năm dặm, sau lưng truyền đến tiếng mũi tên xé gió lao đến, hắn không còn kịp né tránh, chỉ tránh khỏi chổ yếu hại, mũi tên đâm vào cánh tay đang áp chế Tống Sùng.

"Phốc" một tiếng phun ra một búng máu tươi, nhẹ buông tay, Tống Sùng thẳng tắp rớt xuống ngựa.

Tiếu Túc túm nhanh dây cương,hai chân kẹp chặt chạy nhanh về phía trước.

Lại chạy nhanh thêm vài dặm, ở phía sau không con nghe thấy tiếng vó ngựa, lúc này tâm tình mới buông lỏng, liền hôn mê bất tỉnh.

Con ngựa coi như cũng có chút linh tính, cảm giác được tình trạng của chủ nhân, hí dài một tiếng, phóng nhanh đến hướng kinh thành.

****

Đình Bảo Hưng ngoài kinh thành năm dặm.

Thái tử cùng Bạch Triệt, đang chuẩn bị đưa tiễn môn hạ.

Chuyện tình bạch điêu ngày ấy đã khiến thái tử hết sức hối hận, bắt đầu ý thức được tình cảnh của mình, dần dần nổi lên phòng bị.

Sau khi được ân sư cùng hảo bằng hữu trợ giúp đã loại bỏ được rất nhiều thuộc hạ nhị tâm đồ( 2 lòng).

Hắn cần phải củng cố thế lực cho chính mình,vì còn trống rất nhiều vị trí quan trọng, hắn không thể không đem thuộc hạ tâm đắc phái ra ngoài làm việc.

Coi như là củng cố thế lực, rèn luyện nhân tài, tương lai sẽ dễ phân phó làm việc.

Hắn định sai Bạch Triệt đi Giang Nam xử lý vụ thuế muối, vì trong tay không có người nào dùng được, hơn nữa Bạch Triệt so với hắn còn lớn hơn hai tuổi, dưới gối vô tử, thê thất lại tân tang, lúc này đang xem tướng người ta, bộ dạng rõ ràng là chuẩn bị thú thê.

Liền buông xuống ý tưởng này, chuyển lên người thiếu phó Lưu Diệp đi Giang Nam làm ngự sử.

Hôm nay bọn họ tới đây để đưa tiễn, là tân tiền nhiệm Giang Nam thuế muối ngự sử Lưu Diệp.

Chuẩn bị chia tay, thái tử nghiêm cẩn đoan chính chửng chạc dặn dò:

- Vụ Giang Nam thuế muối, đều giao toàn bộ cho Lưu đại nhân. Bản cung không yêu cầu cái gì, chỉ mong Lưu đại nhân nhớ kỹ vết xe đổ phía trước.

- Điện hạ yên tâm, hạ quan sẽ không phụ lòng kỳ vọng!

Lưu Diệp ôm quyền chắp tay thi lễ, lời lẽ nghiêm khắc cam đoan. Sau đó lại bái bái, uống một ly rượu tiễn đưa, lúc này mới lên xe ngựa, mang theo gia quyến, chậm rãi hướng đến bến tàu Nam An.

Nhìn xe ngựa đã đi xa, trên mặt Thái tử có chút thẫn thờ, thần sắc nhàn nhạt, không biết suy nghĩ cái gì.

Gió lạnh hơi hơi thổi qua, thổi nhẹ tóc dài sau lưng, nhìn vẻ mặt Thái tử khó lường, nghĩ đến mấy ngày gần đây, biết được tình cảm huynh đệ là như thế nào, hắn rất khổ sở.

Kéo áo choàng, ngăn trở gió lạnh, hắn mở miệng khuyên nhủ:

- Điện hạ, trở về đi!

- Được, trở về.

Thái tử gật đầu đáp, bước ra khỏi đình.

Nhưng mới bước được hai bước, lại không biết hắn nhớ tới cái gì, đột nhiên quay đầu quái dị nhìn Bạch Triệt.

Một lúc lâu sau, mới bỡn cợt cười nói:

- Hôm nay đến phủ ngươi. Đột nhiên, nghe nói ngươi có một hài tử, ta còn chưa thấy qua, hôm nay không có chuyện gì, ta làm thúc phụ, cũng phải đi xem điệt nhi mới đúng.

Vẻ mặt Bạch Triệt đen thui, âm thầm phỉ nhổ chính mình mới vừa rồi còn có vài phần đồng tình với hắn.

Thấy hắn thay đổi sắc mặt, thái tử lại nở nụ cười nói tiếp:

- Hôm qua Dân Nhi còn nói, đã lâu không thấy Thanh nhi cô cô, ta liền phân phó người hồi cung dẫn hắn đến, cùng ta đi nhìn tiểu đệ đệ! Ha ha......

Nói xong, liền hạ lệnh cho thị vệ hồi đông cung đem hoàng trưởng tôn đến Bạch phủ.

Bạch Triệt vẻ mặt bất đắc dĩ, biết gần đây thái tử bị nghẹn khuất, nghe thấy lời đồn thổi bên ngoài, rất hứng thú muốn đến Bạch gia xem náo nhiệt đi.

Mặc dù là bất đắc dĩ, cũng mặc kệ hắn khỉ gió, tùy ý hắn chơi đùa. Gần đây hắn quá bận rộn, được nửa ngày nhàn hạ để hắn vui đùa một chút cũng không sao.

Hai người chuẩn bị đánh ngựa hồi kinh, đúng lúc này, một con ngựa màu rám nắng chạy nhanh tới.

Hai người quay đầu nhìn, thái tử không khỏi nhíu mày nói:

- Kia không phải là ngựa của Tử Truyền sao?

Ba người chọn ngựa cùng ngày cùng trại đương nhiên sẽ nhìn ra ngựa của nhau.

Bạch Triệt là người tập võ, nhãn lực so với Thái tử mạnh hơn một ít, hắn thấy rõ ràng Tiếu Túc đang nằm trên ngựa, trên cánh tay cắm mũi tên. Trong lòng cả kinh, la lớn:

- Là Tử Truyền, hắn bị thương. Mau, ngăn ngựa lại.

Còn chưa nói xong hắn đã đánh ngựa chạy tới ngăn đón.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx