Nhìn tiểu ma pháp sư này dùng cái lọ sưu tập độc dịch trên người hủ thi quái, Đạt Đạt Ni Nhĩ va̬ ba người của Lý Tư Đặc gia cũng không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Cái thứ buồn nôn như vậy, nhưng vị tiểu ma pháp sư này lại góp nhặt đầy một bình xem giống như là bảo bối, còn dè dặt cất chứa cẩn thận...
Nhìn cái đống thịt thối rữa buồn nôn kia, chúng nhân không khỏi thở dài: Ma pháp sư này hoàn toàn không phải người bình thường có thể làm được.
Ngoài tên Loan đao võ sĩ trọng thương ra còn có cái tên thổ huyết kia,nhảy lên xe trượt tuyết của Đỗ Duy li khai rừng rậm. Đỗ Duy đem bốn con chó tuyết kia cho bọn hắn kéo theo xe trượt tuyết... dù sao cũng là đồ vật của lão pháp sư, Đỗ Duy rất hào phóng ban phát tài sản người khác. Với lại, đường xá phía sau có thể càng ngày càng khó đi, chắc là cũng sử dụng được xe trượt tuyết.
Bất quá trước khi hai người bị thương rời đi, Đỗ duy hơi do dự một chút. Dù sao hai người này đều bị thương, nếu trên đường trở về lại gặp được dã thứ gì đó, hai ngươi sẽ không có năng lực tự bảo vệ.
Đỗ Duy thoáng suy nghĩ một chút, từ trên mặt đất đem một ít bụi phấn phân và nước tiểu rồng mà tối hôm qua lão ma pháp sư rắc sưu tập một ít. dùng tấm da dê bao làm hai bao, phần còn lại, bất chấp ánh mắt của hai thương binh, toàn bộ vẩy lên quần áo của bọn họ.
"Như vậy, trên đường các ngươi trở về không cần lo lắng ma thú tập kích các ngươi". Ngữ khí của Đỗ Duy rất ung dung:"Trên mình các ngươi bị thương, còn có mùi máu, ta lo sẽ hấp dẫn các ma thú lại."
"Đây là cái gì vậy?": Đạt Đạt Ni Nhĩ nhìn bụi phấn màu xanh biếc này. Vẻ mặt của hắn hoàn toàn giống như vẻ mặt tối hôm qua của Đỗ Duy khi hỏi lão ma pháp sư.
"Cái này là..": Đỗ Duy mang theo nụ cười của trò chơi ác:"cái này là phân và nước tiểu, là phân và nước tiểu của rồng. "
"Ôi chao"... ba ngươi tức khắc thoải mái, ngoài trừ biểu hiện trên mặt mang theo một chút kinh ngạc, thần sắc lại không một chút khó chịu, càng không có chút nét mặt ghét bỏ hoặc là ghê tởm.
Loan đao võ sĩ kia thậm chí cười nói rất cao hứng:"Biện pháp hay! ha ha, ngày xưa lúc ở tây bắc, chúng ta sống ở dã ngoại (ngoài trời) cũng phải lấy nước tiểu sư tử vẩy lên trên lều vải, tác dụng để phòng ngừa dã lang trên thảo nguyên, ha ha,... bất quá, phân và nước tiểu của rồng, ma pháp sư không hổ là ma pháp sư! đồ trân quí như thế này, ma pháp sư cũng có khả năng lấy được... haha..
Thần sắc người kia, dường như hiểu được phân rồng rắc trên người chưa đủ nhiều, hận không được Đỗ Duy có thể thêm vài vốc như thế lên trên thân của hắn.
Tiễn hai người bị thương đi, Đỗ Duy thu thập những thứ còn lại. Lão ma pháp sư không biết rời đi từ lúc nào, chỉ lựu lại trong bao không ít ma pháp dược tề. Thậm chí còn có một khói ma pháp tinh thể nhỏ, Đỗ Duy nghiên cứu một chút, phán đoán ra vật này đại khái là một khối tài liệu dùng để bố trí ma pháp trận. Đỗ Duy vui lòng nhận hết thảy, thu lấy bằng hết.
Đạt Đạt Ni Nhĩ mang Đỗ Duy về tới nơi đóng quân của bọn họ lúc trước, chỗ đóng quân kia sau khi bị hủ thi quái tập kích, chỉ còn lại một vùng bừa bãi.
Đạt Đạt Ni Nhĩ nhặt lấy hai túi cung tên ở trên lưng, lại từ trên người của hai đồng bạn đã chết nhặt lấy hai thanh đao mang theo. Sau đó Đạt Đạt Ni Nhĩ đào một cái hố, đem đồng bạn chôn đi.
Bọn họ lúc ra đi tổng cộng có tám người, bây giờ chỉ còn lại ba người.
Nơi này còn có một xe trượt tuyết, bất quá mấy con chó tuyết kéo xe trượt tuyết tối qua tập kích đều đã chạy mất, chỉ còn có một con chó tối qua tập kích, bị hủ thi quái cắn một phát mất nửa thân, trải qua một khoảng thời gian nửa đêm, thi thể còn lại đã đóng thành một khối băng.
Lều vải lộn xộn, Đỗ Duy cũng không tị hiềm, cùng Đạt Đạt Ni Nhĩ lục lọi một ít gì đó có thể xử dụng, cuối cùng Đỗ Duy lại chú ý tới trên chiếc xe trượt tuyết bị đập kia.
Chiếc xe trượt tuyết đã bị phá hủy, đại khái là tối qua bị hủ thi quái đá một cước làm cho tay phanh đạp đứt.
Tại trong ánh mắt của Đạt Đạt Ni Nhĩ nghi hoặc, Đỗ Duy rút con đao ra, từ trên chỗ ngồi của xe trượt tuyết cạy xuống vài miếng ván, sau đó từ từ cắt lấy sợi dây trên lều vải, buộc hai miếng gỗ dài hình chữ nhật lên trên đế ủng của chính mình.
CaÌi na̬y đêÌ0 la̬m gi̬ vâÌ£y? ĐaÌ£t ĐaÌ£t Ni NhiÌ’ nghi hoăÌ£c truy hoÌ0i.
Du̬ng đêÌ0 dung trên tuyêÌt, ngươi cuÌ’ng coÌ thêÌ0 thưÌ0 xem sao, râÌt coÌ taÌc duÌ£ng đoÌ." ĐôÌ’ Duy miÌ0m cươ̬i.
ĐaÌ£t ĐaÌ£t Ni NhiÌ’ đôÌi vơÌi nhưÌ’ng viêÌ£c la̬m ngoa̬i dưÌ£ đoaÌn cuÌ0a tiêÌ0u ma phaÌp sư na̬y râÌt la̬ tôn kiÌnh, măÌ£c du̬ xem không hiêÌ0u, cuÌ’ng băÌt chươÌc giôÌng như ĐôÌ’ Duy buôÌ£c miêÌng gôÌ’ lên đêÌ uÌ0ng.
Ma̬ sau đoÌ, thưÌ0 bươÌc đi trên đươ̬ng, hăÌn lâÌ£p tưÌc băÌt đâ̬u kiÌnh nêÌ0 tiêÌ0u ma phaÌp sư na̬y.
Ca̬ng đi va̬o sâu trong rư̬ng, tuyêÌt đoÌ£ng ca̬ng da̬y! Thươ̬ng thươ̬ng bươÌc đi môÌ£t bươÌc, tuyêÌt đoÌ£ng thâÌ£m chiÌ khaÌ0 diÌ’ không coÌ đêÌn đâ̬u gôÌi ngươ̬i! Ma̬ coÌ miêÌng gôÌ’ dươÌi chân, miêÌng gôÌ’ rôÌ£ng chiÌ£u lưÌ£c ơÌ0 diêÌ£n tiÌch lơÌn, khiêÌn cho ngươ̬i luÌc bươÌc đi, chân seÌ’ không biÌ£ haÌ’m va̬o trong tuyêÌt quaÌ sâu.
VơÌi laÌ£i, ĐôÌ’ Duy thâÌ£m chiÌ co̬n daÌ£y cho ĐaÌ£t ĐaÌ£t Ni NhiÌ’ hiêÌ0u caÌch lơÌ£i duÌ£ng miêÌng gôÌ’ dươÌi chân, trươÌ£t trên măÌ£t tuyêÌt.
TrươÌ£t tuyêÌt co̬n la̬ môÌ£t trong nhưÌ’ng vâÌ£n đôÌ£ng ma̬ kiêÌp trươÌc ĐôÌ’ Duy thiÌch nhâÌt.
CoÌ đươÌ£c loaÌ£i "vaÌn trươÌ£t tuyêÌt" đơn giaÌ0n thô lâÌ£u na̬y, hai ngươ̬i ơÌ0 trên đươ̬ng đi laÌ£i thoaÌ0i maÌi hơn nhiê̬u.
ĐươÌ£c rô̬i, ĐaÌ£t ĐaÌ£t Ni NhiÌ’, tôÌi hôm qua caÌc ngươi tôÌ0ng côÌ£ng đi năm ngươ̬i, ta thâÌy caÌi tên đâ̬u tiên kia boÌ0 chaÌ£y môÌ£t mi̬nh.... ngươ̬i kia cuÌ’ng la̬ ngươ̬i cuÌ0a LyÌ Tư đăÌ£c gia tôÌ£c caÌc ngươi sao? Trong khi trên đươ̬ng đi, ĐôÌ’ Duy râÌt tu̬y yÌ truy hoÌ0i môÌ£t câu.
"Hư̬, LyÌ Tư đăÌ£c gia tôÌ£c mơÌi không coÌ caÌi loaÌ£i phêÌ vâÌ£t sơÌ£ chêÌt na̬y." ĐaÌ£t ĐaÌ£t Ni NhiÌ’ râÌt khinh thươ̬ng:" đoÌ la̬ môÌ£t thương nhân baÌn ha̬ng da cuÌ0a caÌnh rư̬ng phương Nam triÌ£ trâÌn, chuÌng ta cho hăÌn iÌt vôÌn, đêÌ0 cho hăÌn đaÌ0m nhiêÌ£m dâÌ’n đươ̬ng cho chuÌng ta, thêÌ nhưng caÌi tên ngu đâ̬n kia, laÌ£i mang theo chuÌng ta ơÌ0 trong rư̬ng ba nga̬y, ngay caÌ0 môÌ£t caÌi răÌm cuÌ’ng không ti̬m đươÌ£c, tư̬ nay vê̬ sau trơÌ0 đi, ta nhâÌt điÌ£nh lôÌ£t da cuÌ0a hăÌn xuôÌng.
Dư̬ng môÌ£t chuÌt, ĐaÌ£t ĐaÌ£t Ni NhiÌ’ thâÌp gioÌ£ng noÌi:" chuÌng ta cu̬ng caÌc maÌ£o hiêÌ0m giaÌ0 khaÌc bâÌt đô̬ng, chuÌng ta la̬ ngươ̬i cuÌ0a LyÌ Tư đăÌ£c gia tôÌ£c, không thêÌ0 eÌp buôÌ£c xông qua đôÌ£i tuâ̬n tra canh gaÌc biên giơÌi. ChuÌng ta không thêÌ0 la̬m cho LyÌ Tư đăÌ£c gia biÌ£ phiê̬n toaÌi. Cho nên, cuÌ’ng chiÌ0 dưÌ£a va̬o quan hêÌ£ vơÌi tên kia, boÌ0 tiê̬n đuÌt loÌt siÌ’ quan cuÌ0a đôÌ£i tuâ̬n tra, mơÌi đêÌ0 chuÌng ta tiêÌn va̬o caÌnh rư̬ng na̬y. BâÌt quaÌ bây giơ̬ xem ra, caÌi tên kia hơn phân nưÌ0a la̬ đem tiê̬n cuÌ0a chuÌng ta đêÌ0 hôÌi lôÌ£ siÌ’ quan đuÌt tuÌi rô̬i.
Hai ngươ̬i đi tư̬ khi măÌ£t trơ̬i moÌ£c đêÌn giưÌ’a trưa. SuôÌt môÌ£t buôÌ0i saÌng ơÌ0 đi ơÌ0 trong tuyêÌt, cho du̬ coÌ vaÌn trươÌ£t tuyêÌt cuÌ0a ĐôÌ’ Duy chêÌ taÌ£o, nhưng ma̬ đang gioÌ laÌ£nh cu̬ng vơÌi khaÌ0o nghiêÌ£m khiÌ hâÌ£u laÌ£nh như đaÌ, ngoa̬i ra gian nan đi trên tuyêÌt..... caÌi na̬y hêÌt thaÌ0y, đôÌi vơÌi thêÌ0 lưÌ£c cu̬ng vơÌi nghiÌ£ lưÌ£c cuÌ0a hai ngươ̬i đê̬u la̬ môÌ£t loaÌ£i khaÌ0o nghiêÌ£m khăÌc khôÌ0.
ĐaÌ£t ĐaÌ£t Ni NhiÌ’ la̬ vuÌ’ giaÌ0, thân thêÌ0 tưÌ£ nhiên so vơÌi ĐôÌ’ Duy cươ̬ng traÌng hơn chuÌt, bâÌt quaÌ hăÌn tôÌi qua biÌ£ thương, măÌ£c du̬ vêÌt thương dươÌi taÌc duÌ£ng cuÌ0a ma phaÌp dươÌ£c tê̬ đaÌ’ kheÌp laÌ£i, nhưng ma̬ lươÌ£ng maÌu biÌ£ mâÌt thi̬ ma phaÌp không caÌch gi̬ bôÌ0 sung đươÌ£c, thân thêÌ0 khoÌ traÌnh khoÌ0i yêÌu đi môÌ£t chuÌt.
ĐôÌ’ Duy cuÌ’ng la̬ mêÌ£t moÌ0i quaÌ sưÌc, thân thể của hắn gần đây nhờ luyện tập bộ động tác giúp thân thể mạnh khỏe lên của lão ma pháp sư nên đã tốt lên rất nhiều, nhưng du̬ sao thân thêÌ0 môÌ£t thiêÌu niên mươ̬i ba tuôÌ0i coÌ thêÌ0 maÌ£nh lên bao nhiêu? NêÌu như không coÌ tâÌm vaÌn trươÌ£t tuyêÌt na̬y, ĐôÌ’ Duy sơÌm đaÌ’ không kiên tri̬ đươÌ£c nưÌ’a rô̬i.
Nếu coÌ thêÌ0 học được thuâÌ£t bay lươÌ£n cuÌ0a phong hệ thi̬ tôÌt rô̬i. Đỗ Duy âm thầm lâÌ0m bâÌ0m một câu, bất quá nhìn nhìn gioÌ laÌ£nh ơÌ0 nơi này laÌ£nh thâÌu xương, Đỗ Duy thở dài......
Cho dù biêÌt thuâÌ£t bay lượn, vơÌi ma phaÌp thưÌ£c lưÌ£c cuÌ0a chính mình, ơÌ0 trong gioÌ laÌ£nh mưÌc na̬y phi ha̬nh, có lẽ cũng là bay không được nhiều xa, ma lực liê̬n đaÌ’ hao hết.
Hai người cưÌ thêÌ một đường hướng bắc, đi đến môÌ£t chỗ sâu trong caÌnh rư̬ng . Đạt Đạt Ni Nhĩ hiển nhiên so với Đỗ Duy đaÌ’ traÌ0i qua hiểu biêÌt sinh tồn daÌ’ ngoaÌ£i, trong khi nói chuyện với nhau, Đỗ Duy biết được Đạt Đạt Ni Nhĩ na̬y luÌc tuổi còn trẻ từng là một gã dong binh, bất quá hắn cũng chưa coÌ tới Băng phong sâm lâm. LuÌc tuổi còn trẻ, hắn đaÌ’ từng ơÌ0 trên tây bắc thảo nguyên la̬m nghê̬ baÌ0o tiêu thương nhân buôn lậu ha̬ng da.
KiêÌ0u cuôÌ£c sôÌng daÌ’ ngoaÌ£i ăn gioÌ ngủ sương, hắn ngược lại quá quen thuôÌ£c.
Lý Tư đặc hầu tước phu nhân bởi vì cuÌ’ng không phải tươÌc viÌ£ truyê̬n nôÌi, cho nên loại quyÌ tôÌ£c này là không có laÌ’nh điÌ£a cuÌ0a chính mình cu̬ng tư quân. ca̬ng không có khả năng giôÌng như caÌc quyÌ tôÌ£c khaÌc chiêu môÌ£ môÌ£t khối lượng lớn tư nhân voÌ’ siÌ’ cu̬ng voÌ’ trang lưÌ£c lương.
Cho nên, lần này ngươ̬i đươÌ£c phaÌi đi va̬o trong rư̬ng, đều là đôÌ£i thiÌ£ vêÌ£ cuÌ0a hầu tước phu nhân. Đạt Đạt Ni Nhĩ na̬y là phó đội trường, đội trường đã tại chôÌ’ tâÌ£p kiÌch tối hôm qua, đaÌ’ vì yểm hộ cho đồng bạn đào tẩu mà chết.
"Chúng ta không có đem theo quaÌ nhiều người đến, bởi vì tại địa phương loại nguy hiểm na̬y, nhưÌ’ng ngươ̬i thân thủ bình thường, laÌ£i nhiê̬u hơn chiÌ0 có thêÌ0 chịu chết, vơÌi laÌ£i co̬n coÌ thêÌ0 trở thành phiê̬n toaÌi." cái mũi cuÌ0a Đạt Đạt Ni Nhĩ đaÌ’ laÌ£nh hô̬ng, hắn dư̬ng cươÌc bôÌ£ nghỉ ngơi trong chốc lát, kỳ thật thi̬ hắn cũng không mêÌ£t moÌ0i, bất quá là châm chươÌc ma pháp sư tuổi trẻ mà thôi.
Thông qua giao tiêÌp trên đươ̬ng, Đỗ Duy hiểu được Đạt Đạt Ni Nhĩ này làm người rất tôÌt, rất nhiệt tâm, đối vơÌi chính mình cũng rất tôn kính, sau khi đi vào caÌi thế giới na̬y, ĐôÌ’ Duy du̬ sao cuÌ’ng không coÌ ai la̬m bă̬ng hưÌ’u, rất nhanh tựu đối vơÌi voÌ’ siÌ’ nhiêÌ£t tâm na̬y sinh ra haÌ0o caÌ0m thiÌch hơÌ£p.
Đạt Đạt Ni Nhĩ tay băÌt đâ̬u năÌm môÌ£t tuyêÌt cho va̬o trong miêÌ£ng, đơÌ£i nhiêÌ£t đôÌ£ ơÌ0 miêÌ£ng đêÌ0 cho tuyêÌt tan chaÌ0y tha̬nh nươÌc, mới môÌ£t chuÌt môÌ£t nuôÌt xuôÌng..
Sau khi giaÌ0i khaÌt, Đạt Đạt Ni Nhĩ nhìn thoáng qua điÌ0nh măÌ£t trơ̬i: "ma pháp sư các hạ......"
"Kêu danh tưÌ£ cuÌ0a ta đi." Đỗ Duy cười nói: "không cần sử dụng kính ngữ đâu, Đạt Đạt Ni Nhĩ, nơi này chiÌ0 coÌ chuÌng ta hai ngươ̬i, bây giờ chúng ta là đồng bạn. vơÌi laÌ£i, tuổi cuÌ0a ta cũng không lớn."
"Được rồi, Cáp Lý." Đạt Đạt Ni Nhĩ cười cười sảng khoái: "ta xem đaÌ’ trải qua giữa trưa rô̬i, ơÌ0 điÌ£a phương cưÌ£c băÌc na̬y, trời tối đặc biệt sơÌm, chúng ta tốt nhất nắm chặc thời gian tiêÌn lên, sau đó luÌc trời tối đâ̬u tiên tìm một chôÌ’ coÌ thêÌ0 căÌm traÌ£i.Thuận tiêÌ£n liền hỏi một câu...... phân va̬ nươÌc tiêÌ0u rô̬ng kia cuÌ0a ngươi, còn có không?"
"Co̬n có rất nhiều." Đỗ Duy cười nói.
"VâÌ£y là tốt rồi." Đạt Đạt Ni Nhĩ trong ánh mắt hiện lên một tia ảm đạm, thấp giọng nói: "đáng tiếc, nếu như găÌ£p đươÌ£c ngươi sơÌm một ngày, trong tay ngươi cóphân và nước tiểu rô̬ng, chúng ta đaÌ’ không nửa đêm lọt vào tâÌ£p kiÌch cuÌ0a ma thú, đội trường cũng sẽ không biÌ£ chết "
"Ngươ̬i chêÌt không có thể sống lại. Đạt Đạt Ni Nhĩ thân ái cuÌ0a ta." Đỗ Duy an ủi noÌi: "chuyêÌ£n gi̬ đaÌ’ qua thi̬ qua rô̬i, ngươ̬i còn sống ca̬ng phaÌ0i kế thừa di chiÌ cuÌ0a bọn họ, chiÌ0 coÌ muốn chúng ta coÌ thêÌ0 thành công tìm được kim nhãn mãng, vậy nhưÌ’ng ngươ̬i chết đi mơÌi không hi sinh oan uôÌ0n."
Đạt Đạt Ni Nhĩ tinh thần rung lên, nghiêm nghiÌ£ noÌi: "noÌi đuÌng! Cáp LyÌ, ngươi nói chuyện thật sự rất có đạo lý...... ma pháp sư đê̬u là ngươ̬i học rộng tài cao sao? VâÌ£y ngươi noÌi vơÌi ta đi, ngươi tuổi còn trẻ như vâÌ£y, đaÌ’ trơÌ0 thành ma pháp sư, thật sự rất đêÌ0 cho người ta kính nể! NoÌi vơÌi ta ti̬nh huôÌng cuÌ0a ngươi đi, ngươi nhất định xuất thân rất tôÌt? chỉ có tiền người ta mới có thể có cơ hội tiếp xúc vơÌi ma pháp sư, học được ma pháp."
Đỗ Duy không khỏi ngheÌ£n lơ̬i.
Hắn bắt đầu có chút hối hận đaÌ’ giâÌu giêÌm thân phâÌ£n đối vơÌi hăÌn tưÌ0 cơÌ0i mơÌ0 na̬y, đối mặt nụ cười cuÌ0a laÌ’o na̬y, Đỗ Duy có chút ý tứ không hay, thuận miệng thuâÌ£t laÌ£i vài câu mơ hồ, traÌnh kêÌ0 về chính mình.
LuÌc gần tối, mặt trời đã nhanh xuống núi, hai người rốt cục cuÌ’ng tìm được một chôÌ’ điÌ£a hi̬nh hơi truÌ’ng môÌ£t chút, căÌm traÌ£i ơÌ0 chôÌ’ na̬y, coÌ thêÌ0 traÌnh gioÌ.
Nhưng mà, tơÌi khi hai người laÌch qua caÌch rư̬ng, lại phát hiện caÌi chôÌ’ na̬y sơÌm đã bị ngươ̬i chiếm rô̬i!
"Cảnh giới!!"
Trong rừng đột nhiên truyền đến môÌ£t thanh âm huyÌt saÌo, lập tức sau đó, từ trên cây đaÌ’ nhảy xuống hai ngươ̬i toàn thân tuyết trắng, Đỗ Duy nhìn kỹ, hai người này đều là một thân áo da tuyết trắng,sau đó caÌnh rư̬ng phía sau cũng vo̬ng ra mười ngươ̬i đâ̬y đuÌ0 võ trang! những người này trên người có mặc áo da, có mặc giáp da, vũ khí trong tay môÌ’i ngươ̬i cũng bất đồng, có ngươ̬i câ̬m kiếm, có ngươ̬i câ̬m đao, còn có ngươ̬i cầm đoản phủ( ri̬u ngăÌn).
MâÌy người phía sau thi̬ cầm cung tên, muÌ’i tên nhắm ngay va̬o Đỗ Duy cu̬ng Đạt Đạt Ni Nhĩ.
Trông thấy keÌ0 tới là hai nhân loại, mà không phải ma thú, tên cảnh giới này trơÌ0 nên yên tâm.
"Tốt lắm, là hai người. xem ra chúng ta đaÌ’ gặp đồng hành." một ngươ̬i bôÌ£ daÌ£ng thủ lĩnh đã đi tới, cười nói: "ôi chao, rất ít khitrông thấy hai ngươ̬i daÌm đi xâu như vậy va̬o trong Băng phong sâm lâm a!"
Tay cuÌ0a Đạt Đạt Ni Nhĩ đặt lên trên chuôi đao, cảnh giác nhìn những người này. Đỗ Duy vẻ mặt mâÌ’u mưÌ£c mỉm cười, lớn tiếng noÌi: "Ai la̬ ngươ̬i câ̬m đâ̬u nơi na̬y?"
"Chính là ta." Ngươ̬i thủ lĩnh na̬y daÌng điêÌ£u nhìn nhìn Đỗ Duy, trên mặt mang theo một tia khinh thị: "ôi chao, là một tiểu hài tử...... a, ta hiểu rõ, các ngươi đang tìm kiếm chôÌ’ căÌm traÌ£i sao? rất xin lôÌ’i, địa phương na̬y đaÌ’ bị chúng ta chiếm trước, hai vị nếu như không ngại, chúng ta có thể cho phép các ngươi tại nơi đoÌng traÌ£i cuÌ0a chúng ta căÌm traÌ£i bên caÌ£nh rư̬ng. chỉ cần cẩn thận một chút, đư̬ng xông vào vo̬ng tro̬n caÌ0nh giơÌi cuÌ0a chúng ta là đươÌ£c."
"Không không không......" Đỗ Duy liên tục lắc đầu: "CăÌm traÌ£i ơÌ0 trong rư̬ng, chúng ta không nghĩ trở thành bữa tối cuÌ0a ma thú! ĐêÌ0 chúng ta tiến va̬o đi, chúng ta có thể gia nhập nơi đoÌng traÌ£i cuÌ0a các ngươi không? chúng ta chỉ có hai người, sẽ không chiếm chôÌ’ quaÌ lơÌn...... mà còn, các ngươi là dong binh đoàn đêÌn săn băÌt sao? có lẽ chúng ta có thể cho nhau trợ giúp."
Những người này quay sang nhi̬n nhau, đột nhiên đồng thời ngửa mặt lên trời cười ha hả, ngươ̬i thủ lĩnh kia bộ dáng nhìn Đỗ Duy, traÌi laÌ£i hình daÌ£ng càng thêm khinh thường: "tiểu hài tử, ngươi có thể trợ giúp chúng ta cái gì? chẳng leÌ’ là nửa đêm thưÌc dâÌ£y đi đôÌ0 bi̬nh nươÌc tiêÌ0u cho chúng ta? ha ha...... đi nhanh đi! xem ra đều là đô̬ng nghiêÌ£p đêÌn Băng phong sâm lâm mạo hiểm, ta không la̬m khoÌ các ngươi. chỉ cần baÌ0n thân caÌc ngươi không gây ra phiền toái la̬ đươÌ£c."
Đỗ Duy nhưng ngược lại đi phía trước từng bước: "không, ta duy tri̬ yêu cầu cuÌ0a ta.
Thủ lĩnh na̬y sắc mặt trầm xuôÌng môÌ£t chuÌt: "ôi chao, muôÌn gây phiền toái? tiểu tử......"
Đạt Đạt Ni Nhĩ nhẹ nhàng kéo Đỗ Duy môÌ£t caÌi, thấp giọng nói: "huy hiêÌ£u cuÌ0a những người này ta biết, bọn họ là 'Tuyết Lang Dong Binh Đoàn'. boÌ£n hoÌ£ nhiê̬u ngươ̬i, chúng ta có lẽ đư̬ng gây phiền toái." Đạt Đạt Ni Nhĩ nhìn huy hiêÌ£u trươÌc ngưÌ£c cuÌ0a thủ lĩnh kia, thấp giọng nói: "chúng ta đôÌ0i môÌ£t chôÌ’ khaÌc đi."
LuÌc Đạt Đạt Ni Nhĩ còn trẻ từng có traÌ0i qua cuộc sống phiêu lưu, hắn đối vơÌi môÌ£t iÌt dong binh đoa̬n coÌ danh tiêÌng trên đại lục rất có hiểu biêÌt, mà cũng biết bọn người kia đều không nên dây va̬o...... đều là một ít keÌ0 liê̬u maÌ£ng!
Thậm chí trong các hoạt động mạo hiểm còn có xung đột với nhau, mâÌy tro̬ đâÌu đaÌ nhau vẫn thường xảy ra, xem như cơm bưÌ’a ha̬ng nga̬y!
May là Đỗ Duy cu̬ng Đạt Đạt Ni Nhĩ hai người trên người không có mang theo đô̬ vâÌ£t gi̬, nhìn hình dáng hai người hành trang gọn nhẹ đi, bọn người kia không có đêÌ0 tâm đêÌn.
Nếu Đỗ Duy cu̬ng Đạt Đạt Ni Nhĩ trên người mang theo tâ̬ng tâ̬ng lơÌp lơÌp thu hoaÌ£ch...... có lẽ bọn người kia trông thấy lợi đaÌ’ nôÌ0i lên tư tươÌ0ng xâÌu xa!
Cu̬ng tên na̬y xaÌ0y ra xung đột thâÌ£t không la̬ caÌi ha̬nh đôÌ£ng thông minh gi̬, mặc dù việc này tiểu ma pháp sư rất có điểm bổn sự, nhưng là trước mắt mười mấy ngươ̬i này hiển nhiên chỉ là cảnh giới nhân viên bên ngoài, cảnh giới đaÌ’ coÌ mười mấy ngươ̬i, nơi đoÌng traÌ£i cuÌ0a bọn họ chiÌ ít có trên một trăm người.
Bằng vào baÌ0n thân một phương hai người na̬y, có lẽ không nên gây ra phiê̬n toaÌi thi̬ tôÌt hơn.
"Này, Đạt Đạt Ni Nhĩ, nghe ta đi." Đỗ Duy chiÌ0 e sợ cho thiên hạ không loaÌ£n, mà còn hắn khẳng định cái lão ma pháp sư kia co̬n ơÌ0 xung quanh mi̬nh không biết la̬ ơÌ0 địa phương nào......
Đỗ Duy cố ý làm ra môÌ£t veÌ0 măÌ£t kiêu ngaÌ£o, nhìn tên trươÌc măÌ£t kia. người này mặc một kiêÌ£n aÌo giaÌp da, vũ khí trong tay nhìn qua cũng có chút bất phàm, bất quá coÌ leÌ’ là một tiểu nhân vật: "ôi chao, các ngươi là tuyết lang dong binh đoàn, đúng không? co̬n như ngươi, ngươi cuÌ’ng chỉ là một đội trường nho nhỏ thôi, ngươi coÌ thêÌ0 đại biểu yÌ muôÌn cuÌ0a dong binh các ngươi sao?"
Đỗ Duy nói đúng, người kia chỉ là một tiểu đội trường phụ trách chung quanh cảnh giới, hắn nhíu mày noÌi: "tiểu hài tử, ngươi muốn làm cái gì? nếu ngươi nghĩ muôÌn chịu chút đau khổ, ta cũng không ngại hoạt động một chút."
Nói xong, hắn ruÌt môÌ£t phaÌt trươ̬ng kiêÌm trong tay, trên mặt mang theo nuÌ£ cười quái dị, hướng tơÌi Đỗ Duy bước đi laÌ£i.
Bất quá, hắn chiÌ0 đi vài bước, ngay lập tức đaÌ’ cưÌng ngăÌt laÌ£i!
Đỗ Duy còn đứng ở đàng kia, trên mặt vẫn như cũ mỉm cười, bất quá hắn đã giơ tay phải lên, chưởng tâm (lo̬ng ba̬n tay) hướng lên trên, trong tay nhẹ nhàng đâÌ0y ra một hỏa cầu đang thiêu đốt!
Người trong Dong binh đoàn đê̬u la̬ keÌ0 va̬o Nam ra BăÌc coÌ thêÌ0 phân biêÌ£t ha̬ng tôÌt xâÌu! mắt thấy tiểu hài tử này vẻ mặt mỉm cười, tiện tay ngay chươÌ0ng tâm biến ra một hỏa cầu!
"Tuyết lang dong binh đoàn, chính là du̬ng loại phương thức na̬y đối đãi một vị ma pháp sư sao?" Đỗ Duy mỉm cười, nụ cười mang theo chuÌt khinh thường: "được rồi, đaÌ’ vậy ta sẽ nhớ kỹ lâÌy."
Đỗ Duy nói xong, kéo lâÌy Đạt Đạt Ni Nhĩ: "đi thôi, bằng hữu cuÌ0a ta, xem ra những người này đã hu̬ng maÌ£nh đêÌn mưÌc không cần ma pháp sư. ơÌ0 tại loại địa phương quaÌi quyÌ0, bọn họ ngay cả nguyên tắc tối thiểu trợ giúp cho nhau cuÌ’ng không biêÌt."
Ma pháp sư! caÌi tên tiểu tử na̬y là một ma pháp sư!
Bao quaÌt caÌ0 tên đội trường kia, tâÌt thaÌ0y moÌ£i ngươ̬i đều đưÌng sưÌ’ng ra vi̬ kinh ngaÌ£c, ánh mắt nhìn Đỗ Duy không hề là khinh thường, mà là mang theo một tia kính sợ!
"Lui ra cho ta! một luÌ’ ngu xuâÌ0n!" trong rừng truyền đến một tiếng heÌt chưÌ0i, sau đó một nam nhân coÌ thân hình cao lớn đi nhanh ra.
Người này mặc một caÌi aÌo da giaÌp tê ngaÌc, tại loại địa phương băng thiên tuyết địa ( trơ̬i băng tuyêÌt phuÌ0 ), nhưng caÌnh tay laÌ£i đêÌ0 trâ̬n, giải thích cơ thể lộ ra, phía sau còn có một cái aÌo khoaÌc ngoa̬i tuyết trắng, khuôn mặt tôÌ0ng hơÌ£p râu màu vàng, rất là uy vũ. hắn trong tay không có câ̬m vũ khí, nhưng luÌc đi tới, ngươ̬i cảnh giới kia đê̬u thối ra: "Đoàn trường!"
Viên đội trưởng kia lập tức bước tới vài bước nhưng mọi người trong đoàn vẫn trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi khiến chúng ta quá mất mặt, lão đệ của ta, thối lui đi."
Nói xong, tên đoàn trường na̬y không để ý tới thủ hạ, đi tới trước mặt Đỗ Duy, trên mặt mang theo nụ cười, lớn tiếng noÌi: "ma pháp sư các hạ, bộ hạ cuÌ0a ta có chút không hiểu lễ phép! ta vì sưÌ£ thaÌi quaÌ cuÌ0a bọn họ mà xin lỗi!"
Đỗ Duy nở nụ cười: "ngài là?"
"Đây là thủ lĩnh chúng ta tuyết sói dong binh đoàn, Bái Nhân Lý Hi đoàn trường!" một dong binh bên cạnh lớn tiếng trả lời, thanh âm cuÌ0a hắn vang voÌ£ng, mang theo môÌ£t mu̬i viÌ£ kiêu haÌ’nh.
Đạt Đạt Ni Nhĩ trong ánh mắt hiện lên một tia tinh quang, thấp giọng nói: "người nầy có một ngoại hiệu, kêu la̬ 'Bạo Phong chi tưÌ0', là kiệt xuất nhân vật trong đại lục phương bắc dong binh vòng tròn, được xưng la̬ môÌ£t trong ba phương bắc dong binh. ta đaÌ’ nghe qua tên hắn."
Bái Nhân Lý Hi ha ha cười, đạo: "cái gì bạo phong chi tưÌ0, bất quá là một ngoại hiệu ngươ̬i khác goÌ£i mà thôi. tốt lắm, ta đaÌ’ tưÌ£ giới thiệu xong, ma pháp sư các hạ, có thể hay không cho biêÌt một chút tính danh cuÌ0a ngài?"
"Harry Porter." Đỗ Duy mỉm cười trả lời: "ta không có mặc áo choàng pháp sư, cũng không có đeo huy chương, bất quá đây là điê̬u thươ̬ng tại caÌi địa phương quỷ quái na̬y, tin tưởng rằng ngài coÌ thêÌ0 hiểu được." nhìn aÌnh măÌt cuÌ0a đội trường na̬y, Đỗ Duy chậm rãi noÌi: "ta cu̬ng đồng bạn cuÌ0a ta không có ác ý, chúng ta ơÌ0 trong Băng phong sâm lâm có sự tình cuÌ0a chính mình. ta tin tưởng rằng, tại loaÌ£i địa phương quỷ quái na̬y, quý dong binh đoàn nếu có thể có một vị ma pháp sư gia nhập......chiÌ0 sợ la̬ thời gian vài ngày ngắn ngủn, đối vơÌi song phương đều mới la̬ có lợi, coÌ phaÌ0i không?"
"Tuyết lang dong binh đoàn luÌc na̬o cuÌ’ng tuyệt đối hoan nghênh ma pháp sư đêÌn!" Bái Nhân Lý Hi ha ha cười to: "ta đang phát sầu, mỗi lần đi vào quyÌ điÌ£a phương na̬y, ma thú đaÌng ghét này đều rất la̬ phiền toái, nếu có thể có ma pháp sư trợ giúp, vậy sinh ý tưÌ£u tôÌt hơn nhiê̬u!"
Nói đi, Bái Nhân Lý Hi nhìn Đỗ Duy liếc mắt, chờ đợi Đỗ Duy trả lời.
"Ta rất vui cung cấp một chuÌt viêÌ£n trợ." Đỗ Duy trả lời la̬m cho Bái Nhân Lý Hi thật cao hứng: "Đoàn trường tiên sinh, ngài cũng thấy đâÌy, ta cu̬ng đô̬ng baÌ£n ta chỉ có hai người, tại caÌi địa phương quỷ quái na̬y, coÌ thêÌ0 coÌ nhiê̬u môÌ£t chuÌt đồng bạn, bao giơ̬ cuÌ’ng la̬ sưÌ£ ti̬nh tôÌt, phaÌ0i không?"
"Xin mơ̬i, ma pháp sư các hạ, nơi căÌm traÌ£i cuÌ0a chúng ta ở phía trước, trong lều vải cuÌ0a ta còn có hai bình rượu ngon!" Bái Nhân Lý Hi ha ha cười, nhiệt tình ơÌ0 phía trước dẫn đường.
Đạt Đạt Ni Nhĩ nhíu mày, Đỗ Duy lại năÌm lâÌy hắn keÌo tới một lần, thấp giọng nói: "Đạt Đạt Ni Nhĩ, đưÌng noÌi nưÌ’a! ngươi ta đều là lần đầu tiên đi vào Băng phong sâm lâm! caÌi địa phương na̬y, chúng ta hai người cũng không quen thuộc! nhưng bọn người kia, đều là laÌ’o luyêÌ£n loÌ£c loÌ’i thường xuyên tới nơi này! bọn họ quen thuộc địa hình cu̬ng hoàn cảnh nơi này! Chung quy so với chúng ta hai người ơÌ0 trong rừng rậm mênh mông mu̬ quaÌng đi lo̬ng vo̬ng tìm lung tung thi̬ tôÌt hơn nhiê̬u!"
@by txiuqw4