sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 103: Dị Tượng Trên Trời Sao

Bây giờ chúng ta tạm thời mặc kệ mọi chuyện phát sinh trên đồng băng, cái gì châm tỵ gió, Long tộc đuổi giết, và những thứ khác....

Vào ba ngày sau, đêm trước quốc khánh thứ chín trăm sáu mươi đế quốc Rowland.

Đế đô.

Đây là tòa hùng thành lớn nhất trên đại lục Rowland. Phía bắc là con sông đào lớn Lan Thương, trải qua vài đời hoàng đế đế quốc đào đục, vốn từ một con sông hộ thành chỉ lo liệu công năng phòng vệ, đã trở thành ranh giới đông tây nằm vắt ngang đế quốc. Đi về tây là vùng tây bắc đế quốc mạch núi Oslea (Áo Tư Lịch Á). Đi về đông là một con sông lớn chảy ra biển, cũng là đường phân cắt nam bắc của đế quốc.

Trước lúc màn đêm buông xuống, mặt trời lặn chiếu lên trên con sông đào Lan Thương phía bắc đế đô. Một cách chậm rãi, ánh tàn của buổi tịch dương kéo lê trên bức tường thành hùng tráng. Tường thành ở mặt bắc và mặt tây bình quân cao hai mươi mét, nơi thành lâu cao nhất là ba mươi mét. Vốn là mấy trăm năm trước đế quốc có loạn động, cũng chính là thời kì vương triều Augustine vừa quật khởi, để chống đỡ phản loạn của dị tộc tây bắc cùng quân phiệt cắt chiếm tại phương bắc, đế quốc đã không tiếc tổn hao cái giá rất lớn để tăng cường sức mạnh phòng ngự ở phía tây và phía bắc. Đứng tại thành lâu cao ba mươi mét kia, thậm chí có thể ngắm thấy xa xa về bờ bắc của con kênh đào Lan Thương, các thành đồn trú cách đế đô ngoài chục dặm.

Đêm nay là đêm trước quốc khánh. Căn cứ truyền thống, chủ tịch công hội ma pháp của đại lục Rowland cùng cung đình chiêm tinh thuật sư của đế quốc sẽ tại nơi cao nhất của thành lâu mặt bắc tiến hành bói toán, nhìn ngắm trời sao, đoán trước vận mệnh tương lai của đế quốc... Tự nhiên, cũng không thể thiếu mấy vị học giả nổi tiếng được mời đến để viết ra dăm ba áng văn chương vòng hoa bó gấm* mua vui cho hoàng đế đương nhiệm - Augustin VI (đệ lục)

(Chú thích: *cách nói chỉ những sự việc, lời văn mỹ miều)

Lúc này, dưới thành lâu, hai đội cận vệ hoàng gia đã thay cho quân vệ thành bảo vệ thành lâu. Mà trên thành lâu, dưới sự vây quanh của vô số quân cận vệ hoàng gia mũ giáp sáng bóng, ở tháp cao nhất có mấy vị quyền quý hiển hách nhất đế đô đang đứng. Vài kẻ ăn mặc như người hầu quý tộc cung đình đang thầm thì nói chuyện, lo lắng mong ngóng về phía trên nơi cung đình chiêm tinh thuật sư đang quan sát trời sao --- Mặc dù kết quả hàng năm đều là giống nhau, không thể tránh khỏi là nói một vài câu sáo rỗng trịnh trọng kiểu cách, chẳng qua là theo một hình thức mà thôi. Nhưng mà lúc này trên mặt các quý tộc đều làm ra một bộ dáng vì vận nước đế quốc mà lo âu, nếu không như thế, làm sao mà biểu hiện ra được lòng yêu nước biết bao của mình?

Chỉ có một lão giả với vẻ mặt có chút không thoải mái xen lẫn sự lạnh nhạt, đang đứng ở bên cạnh Tháp Ngắm Sao.

Lão giả này thân mặc một cái áo choàng dài màu đen. Áo choàng được dùng chất liệu kim tơ tằm, là sản phẩm hiếm có nhất của phương nam đế quốc. Loại kim tơ tằm này sinh trưởng tại phía nam, tơ do tằm nhả ra toàn thân thuần đen. Bởi vì cực kỳ hiếm có nên sản lượng hàng năm chưa đến hai trăm cân, trên thị trường giá cả còn quý hơn cả vàng ròng, nên được gọi là "kim tằm". Loại tơ này vốn chỉ dùng để tiến cống cho cung đình, chỉ có một số cực ít được lưu truyền trên thị trường, trừ phi là loại nhà giàu quý hiển đỉnh cấp, hoặc người có thân phận cực kỳ hiển hách, mới có thể có của cải mà mặc quần áo do loại tơ này chế thành.

Mặc dù lão giả này nhìn qua cực kì già nua, nhưng râu tóc vẫn còn đen. Nhất là đôi mắt, đen nhánh sáng ngời như màn đêm, khác biệt so với phần lớn số người của đại lục Rowland vốn có mắt màu lam hoặc xanh biếc. Với đôi mắt đen kỳ dị này, càng làm lão giả có thêm vài phần thần bí.

Lúc này đứng phía sau lão giả chừng hai bước, có bốn năm người cao thấp gầy béo bất đồng. Vẻ mặt những người này nghiêm túc, mí mắt rũ xuống, tĩnh lặng cung kính đứng phía sau y. Tất cả những người này đều mặc một bộ áo choàng màu trắng của ma pháp sư theo tiêu chuẩn đại lục, mà xem huy chương ma pháp sư trên ngực họ... không ngờ rằng đều đeo huy chương cỏ ba lá bằng vàng tượng trưng cho thân phận đại ma pháp sư! Thật ngạc nhiên, mấy người này đều là ma pháp sư cấp tám trở lên.

Mà lão giả kia, ở đường viền áo choàng của y đâm ra một vạt áo vàng nhàn nhạt giống như một vật tổ** ngọn lửa. Còn trước ngực y đeo một tấm huy chương nhỏ bằng vàng đặc biệt.

(Chú thích: **vật tổ (totem): là tượng trưng và tiêu chí cho sự thân thích, tổ tiên hay sự bảo vệ của thần của loài người nguyên thủy. Đó là một loại hiện tượng văn hóa sớm nhất trong lịch sử loài người. Sự giảm sút sức sinh sản của xã hội và sự không hiểu biết của các dân tộc cổ xưa đối với tự nhiên đều là cơ sở phát sinh vật tổ. Dùng vật tổ để giải thích thần thoại, cách ghi chép cổ điển phổ cập phong tục con người, thông thường vẽ ra các suy luận. Còn dùng để phân biệt một nhóm người này với nhóm khác)

Đấy là một chiếc lá ô liu, mặc dù bằng vàng nhưng hoa văn cực kì đơn giản cổ xưa, dưới bầu trời đêm lóe ra vẻ bóng loáng mờ ảo.

Toàn đại lục chỉ có một huy chương như vậy! Huy chương này tại đại lục Rowland từ một loại góc độ nào đó mà nói, thậm chí có thể càng có uy nghiêm hơn so với quyền trượng của hoàng đế bệ hạ.

Chủ tịch ma pháp công hội đại lục Rowland, Jacobin - Dougan (Nhã Qua - Đạo Cách), mặc trường bào pháp sư kim tơ tằm đắt tiền, đeo huy chương chủ tịch công hội ma pháp sư. Y nhàm chán nhìn cung đình chiêm tinh thuật sư trong tháp ngắm sao đang làm ra vẻ híp con mắt, tay cầm vài thứ lung tung hỗn loạn, miệng niệm đủ thứ. Hắn dùng đôi mắt lim dim nhìn lên bầu trời mà thầm thầm thì thì, cũng không biết là đang lầu bầu cái thứ gì.

Từ sâu thẳm trong lòng, Jacobin Dougan đối với chiêm tinh thuật rất không thể chấp nhận nổi. Lão là một ma pháp sư chính thống nhất, mà ma pháp sư chính thống luôn luôn xem thường hai loại chức nghiệp: một là ma pháp dược tề sư (dược sĩ ma pháp), thân là chủ tịch công hội ma pháp sư, tiên sinh Dougan từng đề nghị đá ma dược sư ra khỏi hàng ngũ ma pháp sư; mà chủng loại thứ hai, chính là chiêm tinh thuật sư. Với lão, loại người này tưởng xem sao trên trời là có thể đoán được ý chỉ của thần linh. Cái trò vớ vẩn có thể tính trước tương lai, đều là thứ lừa người mà thôi. Chỉ có nghiên cứu sâu sắc ma pháp, nghiên cứu các loại sức mạnh trên thế giới này, sức mạnh tự nhiên, vậy mới là đường lối duy nhất hiểu được thần linh.

Những tia sáng cuối cùng của mặt trời rốt cuộc đã biến mất, sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Phía đông, cung trăng đã lặng lẽ nổi lên tại chân trời. Cùng với ánh mặt trời nhạt đi, các vì sao ở trên bầu trời cũng đã dần dần lộ ra đường nét của chúng.

Gã cung đình chiêm tinh thuật sư kia mặc một áo choàng dài bóng bảy, vẻ mặt nghiêm túc tiếp tục giã ồn ào những thứ của mình...

Cái khiến Dougan chán ngấy chính là, mặc dù kết quả xem bói không làm ai tin tưởng cả, nhưng lại là nghi thức phải có. Thật ra, loại xem bói hàng năm này chẳng qua là một cơ hội tốt để vỗ mông ngựa đối với hoàng đế đế quốc. Dù cho Dougan chán ghét loại chuyện này, nhưng lão là chủ tịch công hội ma pháp sư, đã dấn thân vào trường danh lợi rồi, đến cơ hội loại này, tham dự loại nghi thức này, là một cách thể hiện sự tôn trọng đối với hoàng quyền.

Hơn nữa, hàng năm công hội ma pháp sư còn nhận được tiền vàng quyên tặng phóng khoáng từ hoàng thất để làm kinh phí mà.

Ban đêm vẫn rất lạnh. Đáng thương, vì để nổi bật sự tôn trọng đối với trời cao, các ma pháp sư thực lực mạnh mẽ này không thể sử dụng dù chỉ một cái ma pháp nho nhỏ để sưởi ấm. Tuổi tác ma pháp sư đều rất cao, ngay cả bản thân Dougan cũng cảm thấy có chút lạnh lẽo -- Lão thậm chí ác ý nghĩ rằng cái nghi thức nhàm chán này liệu có phải là hoàng đế bệ hạ đối với ma pháp công hội không vừa mắt nên làm ra một cái trả thù be bé hay không? Cố ý làm cho họ buổi tối phải đứng ở chỗ này chịu rét một đêm.

Dougan bĩu môi, nhìn thoáng qua phía dưới thành lâu.

Người của thần điện đã đợi ở dưới đó. Theo truyền thống, kết quả chiêm tinh sẽ đưa đến cho hoàng cung cùng Thần điện. Bởi hai vị "bệ hạ" của đại lục Rowland, một vị là hoàng đế, một vị là giáo hoàng, đồng thời tại hoàng cung và thần điện tiến hành cầu khẩn, cám ơn chỉ thị trời cao ban cho.

Nhưng mà năm nay sự việc có chút khác biệt. Trưởng lão đoàn của thần điện không đến, chỉ phái đến một gã đại giáo chính dưới quyền giáo hoàng. Còn năm trước, đại kỵ sĩ trưởng của Thần thánh kỵ sĩ đoàn đóng vai trò đại biểu của Thần điện, năm nay không một ai đến, Thần điện chỉ phái tới một gã thần thánh kỵ sĩ cấp tám cho đủ số.

Ba đại kỵ sĩ trưởng, một đào ngũ, hai bị giết. Tin tức này đã vang truyền khắp đại lục rồi. Xem ra thần điện đang gặp phiền toái lớn. Nghe nói người của trưởng lão đoàn đều đã được phái ra để đi đuổi giết đại kỵ sĩ trưởng phản bội Hussein kia.

Ma pháp công hội cùng thần điện quan hệ trước giờ rất lạnh nhạt. Trong lòng Dougan ít nhiều cũng có phần hả hê với tai họa của kẻ khác.

Có lẽ tâm tình hiện giờ của vị giáo hoàng bệ hạ trong Thần điện hẳn sẽ rất tồi tệ đây? Mang theo loại tâm tình như thế, mà còn muốn ra vẻ vô sự chủ trì nghi thức cầu khấn long trọng... Dougan nhẹ mỉm cười, lão thậm chí không nhận ra mình đã cười ra tiếng.

Dựa theo quy định, trong nghi thức chiêm tinh này, mọi người bên cạnh không được phát ra bất cứ thanh âm gì.

Nhưng với thân phận Dougan ở nơi này, ai dám chỉ trích lão? Đại biểu cho hoàng đế, một vị tổng quản cung đình cũng chỉ cẩn thận nhìn vị chủ tịch công hội ma pháp sư này, không dám nói lời nào.

(Nếu bây giờ, trên trời đột nhiên rụng xuống một ngôi sao, thì mới vui nhộn được.) Dougan nghĩ lung tung trong lòng.

Khoảng một trăm năm trước, tại một lần nghi thức chiêm tinh lúc đêm trước quốc khánh, cũng không biết làm sao, bầu trời sao đột nhiên xuất hiện dị tượng. Một ngôi sao to như cái đấu mang theo đuôi lửa rít gào cắt phá bầu trời bao la, phảng phất như rụng rơi về phía chân trời! Cảnh tượng đáng sợ đó đã làm ngây ngốc tất cả mọi người, kết quả là ai nấy đều nghĩ đó là điềm xấu. Nghi thức chiêm tinh xem bói ra cảnh tượng này, mọi người đều cho là việc đáng sợ. Sau lần đó, loại dấu hiện cực kỳ không lành này, đã khêu lên một lần rối loạn của đế quốc. Chiêm tinh thuật sư cho rằng có tà linh giáng lâm nhân gian gây hại cho vận nước của đế quốc. Những cái cớ này đã bị các đại nhân vật coi là thời cơ tốt nhất để công kích địch thủ chính trị. Trong nhất thời, hoàng đế bệ hạ cũng bị chìm sâu vào trong. Bởi thấy những kẻ quyền quý to lớn bàn qua tán lại, nên hoàng đế đã giết rất nhiều người.

Đó là chuyện một trăm năm trước. Bây giờ thần điện xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu đêm nay trời sao cũng xuất hiện loại hiện tượng như một trăm năm trước, vậy sẽ lại một lần nữa khiến hoàng thất nảy sinh phiền toái hay không?

Mang theo phỏng đoán ác ý này, Dougan nhàm chán đợi nghi thức chấm dứt.

Rốt cuộc đã tới nửa đêm, cái bộ dáng ra vẻ uể oải của vị chiêm tinh thuật sư kia hệt như vừa chạy một hơi mười kilomet vậy. Hắn thở hồng hộc ngổi rũ rượi trên mặt đất, mặt đầy mồ hôi, toàn thân như là yếu ớt lắm. Trên tấm da dê được chuẩn bị sẵn trước mặt, đã viết đầy cái được gọi là kết quả bói toán của hắn. Cái thứ giống như bùa quỷ*** này, sợ rằng cũng chỉ có mình hắn nhìn mới hiểu được.

(Chú thích: ***Chữ do quỷ vẽ ra = viết cẩu thả)

"Tốt rồi! Cảm ơn thần linh phù hộ, vận nước đế quốc thịnh vượng." Cung đình chiêm tinh thuật sư cuộn tròn lại tấm da dê một cách rã rời mệt mỏi, sau đó trịnh trọng nghiêm trang đưa lại cho chủ quản cung đình.

Cũng đã làm khó hắn rồi... Hàng năm đều phải giả thần làm quỷ một lần như vậy. Chủ tịch Dougan âm thầm cười lạnh, tuy nhiên trên mặt vẫn làm ra vẻ vui mừng. Nhìn chủ quản cung đình hai tay bưng tấm da dê đi đến trước mặt mình, vị chủ tịch ma pháp công hội này mặt mũi trang nghiêm, sau đó ngón tay vẽ vời vài lượt vào không khí, thi triển ra một thuật bền lâu mãi mãi. Loại pháp thuật này có thể khiến da dê giữ vững hơn trăm năm mà không bị hư hại. Sau đó cái bùa quỷ nực cười này sẽ được trịnh trọng cất giữ trong một cái giá bí mật ở trong cung đình...

Thật ra loại pháp thuật bền lâu mãi mãi này, tùy tiện đưa ra một ma pháp sư cấp năm cấp sáu là có thể thi triển được, căn bản không cần lão chủ tịch Dougan tự mình động tay - chẳng qua là vì làm dáng ra vẻ, cho chạy quá trình mà thôi.

Làm xong công tác cuối cùng của đêm nay, Dougan thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc đã có thể trở về. Trên thành lâu này thực sự có chút lạnh mà.

Nhưng tựa như là số mạng đã định sẵn, xem ra không thể tránh được là đêm nay sẽ không bình yên!

Trong lúc mọi người đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên, lại nghe thấy phía chân trời phảng phất truyền đến từng trận tiếng như tiếng sấm bị nghẹt của đêm hè. Ngay lúc mọi người theo tiếng nhìn lại, thì thấy ở trên chân trời phía đông bắc, một điểm sáng chói lọi đang mở rộng. Rồi tức thì một vì sao toàn thân màu đỏ thẫm, mang theo đuôi lửa thật dài kêu rít. Cái đuôi lửa đó hệt như một cái chổi, gào rú cắt bổ bầu trời, phảng phất như một cây đuốc đỏ thiêu đốt trời cao, hướng về phía tây mà rụng rơi...

Tất cả mọi người đều sững sờ, ngây ngốc nhìn về dị tượng trên trời này...

Một lúc lâu sau, vị chủ quản cung đình kia đột nhiên biến sắc, trên mặt lộ ra nét kinh hoảng, há to miệng, rồi bỗng kêu một tiếng:" Ngôi sao rơi xuống! Sao trời rơi xuống rồi!!! Sao chổi!!"

Tiếng kêu la này lập tức dẫn tới sự đáp lại đồng tình của mọi người, như là mặt nước đang yên tĩnh thì bị ném vào một tảng đá vậy. Nhất thời, "ào" một tiếng, tiếng người sôi trào vang lên. Sắc mặt tất cả mọi người thì khác nhau, kinh hoàng có, trầm tư có, vui vẻ có mà lo lắng cũng có...

Tóm lại, trong lòng ai nấy đều nổi lên các loại tâm tư riêng biệt. Kẻ lo cho dân cho nước thì vì thiên tượng đáng sợ này mà buồn thay cho quốc vận. Cũng có người biết được trường rối loạn của trăm năm trước, âm thầm tính toán chuyện này sẽ dẫn đến sóng gió gì. Càng có người bắt đầu mưu tính làm thế nào mượn ảnh hưởng của chuyện này để...

Kẻ duy nhất không lên tiếng chỉ có chủ tịch ma pháp công hội tiên sinh Dougan, cùng với vị cung đình chiêm tinh thuật sư kia mà thôi.

Điểm khác nhau giữa họ chính là, Dougan cảm thấy có chút lố bịch buồn cười. Lão là một ma pháp sư, sẽ không tin cái hiện tượng ngôi sao này là chỉ dẫn gì của thần linh. Chỉ nhưng, vừa rồi trong lòng mới xuất hiện tâm tư như vậy, mà đã xảy ra thật, không khỏi cảm thấy có chút hoang đường --- chẳng lẽ mình mới thích hợp làm một sư phụ chiêm tinh thuật?

Còn cái vị cung đình chiêm tinh thuật sư kia đã hoàn toàn choáng váng!

Xuất hiện sao chổi! Đây rõ ràng là điềm xấu à! Rõ ràng là dấu hiệu không hay rất lớn a! Mà vừa rồi mình đã "tiên đoán" ra kết quả vận nước phồn thịnh, lại lập tức xuất hiện sao chổi, còn không phải là giật thật mạnh cái miệng của mình ra rồi sao?

Đánh mất mặt mũi là chuyện nhỏ. Nhưng mà chuyện này phát sinh, bệ hạ tức giận, sợ rằng mình sẽ phải chịu xui xẻo lớn.

Bộp.. vị cung đình chiêm tinh thuật sư này đã oẻo ngã lên đất. Nhưng mọi người bên cạnh không có một ai đến đưa tay nâng hắn lên, còn có người mang ánh mắt thương hại trắc ẩn nhìn gã...

Trăm năm trước khi bầu trời xuất hiện sao rơi, hoàng đế đã lập tức đem cung đình chiêm tinh thuật sư ra chém!

Gã này.... xem ra lại là một con quỷ xủi xẻo đây.

Sao rơi cũng tốt, cái gì cũng tốt cả. Chủ tịch Dougan đối với loại chuyện nhàm chán này cũng không thèm tham dự. Cứ để những quý tộc hoàng thất đó loạn lên đi, ma pháp công hội sẽ không lún vào chuyện rắc rối lần này.

Nghĩ đến đây, chủ tịch Dougan gật đầu với vị tổng quản cung đình mặt đã tái như người chết kia, sau đó thì chuẩn bị rời đi.

Vào lúc này, một người mặc áo choàng pháp sư đang nhanh chóng chạy lên thành lâu, trên đường đi còn xô ngã vài vị quý tộc. Nếu không phải là thấy cấp bậc huy chương pháp sư của y rất cao, hơn nữa danh tiếng tại đế đô vốn hiển hách, rất nhiều người nhận ra y, thì e là y sớm đã bị cận vệ hoàng gia ngăn lại rồi.

Pháp sư xông lên này chạy nhanh tới bên người Dougan. Sau đó y cũng bất chấp lễ nghi, vẻ mặt nghiêm túc, ghé gần vào tai Dougan thấp giọng nói vài câu gì đó ngay trước mặt nhiều người.

Chủ tịch ma pháp công hội vốn còn có chút bất mãn, bởi vì ở nơi công cộng như vậy lại thầm thì riêng tư bên tai là hành động rất mất hình tượng. Nhưng lời khiển trách trong miệng lão còn chưa kịp nói ra, nghe thấy lời của đối phương, sắc mặt đột nhiên biến đổi!

Thân thể chủ tịch Dougan nhẹ run lên một cái. Những người đứng xung quanh lão không khỏi nghi hoặc. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến cho vị lãnh tụ ma pháp sư của toàn đại lục này phải biến sắc?

"Ông ấy... đã chết thật sao?" Sắc mặt Dougan vốn u ám nay càng tối tăm hơn: "Chắc chắn không?"

"Chắc chắn." Trên trán ma pháp sư vừa đến đã đầy mồ hôi lạnh: "Đá nguồn bản mạng của ông ấy đã vỡ vụn rồi..."

Xung quanh có mấy người đứng gần nghe được câu nói cuối cùng này, đều không khỏi cảm thấy kì quái.

Trong ma pháp công hội, các ma pháp sư cao cấp mà thân phận đạt tới thứ bậc nhất định, đều có thể nhận được vinh dự rất lớn, thậm chí là những trợ giúp trực tiếp. Bởi vì, bất cứ một ma pháp sư mạnh mẽ nào đối với ma pháp công hội đều là của cải và sức mạnh quý giá. Đáng tiếc, tất cả những kẻ mạnh đều có tính tình bẩm sinh cổ quái, hơn nữa đều thích tự do tự tại, không trói không buộc, thậm chí thích đi du lịch khắp nơi. Vì để ứng phó với chuyện này, ma pháp công hội bèn dụng một loại "đá nguồn bản mạng". Đây là một loại ma pháp ấn ký sinh mạng. Mỗi một Đại ma pháp sư đều phải đem sinh mạng của mình đóng dấu lưu trong đá nguồn. Một khi vị ma pháp sư này qua đời, cho dù là đang ở chân trời góc bể, đá nguồn bản mạng đều có cảm ứng, sẽ vỡ vụn ra. Như vậy ma pháp công hội ít nhất có thể nắm giữ được việc ma pháp sư này rốt cuộc có còn sống trên đời hay không.

"Chắc chắn là đá nguồn của ông ấy sao?" Trong con ngươi màu đen của Jacobin - Dougan, vị lãnh tụ ma pháp sư của đại lục Rowland, lấp lóe ánh mắt sâu sắc. Nếu có người đứng rất gần thì thậm chí có thể phát hiện được đến cả ngón tay của lão cũng đang run rẩy.

"Chắc chắn." Vị ma pháp sư tới báo tin thấp giọng nói: "Chính là khối đá nguồn xưa nhất được cất giữ... nó thật sự đã vỡ vụn rồi."

Dù sao cũng là chủ tịch công hội ma pháp sư toàn đại lục, Jacobin Dougan lập tức ý thức được nơi này không phải là nơi biểu lộ tâm tình. Lão cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh:

"Lập tức đi thăm dò! Rốt cuộc ông ấy chết tại địa phương nào, chết như thế nào. Ta không nghĩ là trên đại lục này còn có kẻ mạnh nào có khả năng giết ông ấy! Trời già ơi, không ngờ ông ấy đã chết... Nhất định phải điều tra rõ ràng! Còn có cô gái nhỏ, nữ đồ đệ năm đó ông ấy mang đến ma pháp công hội để tiến hành kiểm tra nữa, cô ma pháp sư cấp tám mà nói lắp đó! Nhất định phải tìm được cô ta! Đúng rồi, có một điều quan trọng nhất, ngươi cần nhớ kĩ!" Jacobin - Dougan hít một hơi thật sâu: "Tháng trước, căn cứ báo cáo, không phải là ông ấy đã mang tiểu thiếu gia của gia tộc Rowling đi sao? Phải tìm ra hắn! Tìm ra gã tiểu thiếu gia của gia tộc Rowling kia! Ít nhất chúng ta phải biết đã xảy ra chuyện gì! Rốt cuộc vì cái gì mà một vị ma pháp sư mạnh mẽ như vậy đã chết chứ! Nói không chừng lúc ông ấy chết, vị tiểu thiếu gia kia đang ở bên người! Đi thăm dò! Đi nhanh lên! "

Nói rồi, ma pháp sư báo tin vội tuân mệnh đi xuống. Jacobin Dougan miễn cưỡng cười cười với những người đang ném tới ánh mắt kinh ngạc xung quanh, sau đó thở dài:"Không có gì, các vị không cần kỳ lạ, chỉ là xem ra hôm nay đã được định sẵn là một ngày không lành... Ma pháp công hội đã đau xót mất đi một vị Đại ma pháp sư truyền kỳ! Thầy giáo chung của ta và chủ tịch công hội ma pháp sư nhiệm kỳ trước, ma pháp sư truyền kỳ vĩ đại Gandoff (Cam Đa Phu)... đã qua đời."

Lời vừa dứt, toàn trường ồ lên...

Tối nay tại đây, khi toàn đế đô vì dị tượng trên trời sao mà kinh động, và chủ tịch tiên sinh Jacobin Dougan vì tin tức kinh người đó mà biến sắc.

Thì tại phía bắc đại lục Rowland, lướt qua con kênh đào Lan Thương, vượt qua đồng bằng phương bắc ngàn dặm, cho đến tận rừng rậm Băng Phong bao la. Bên trong cánh rừng rậm rạp, tuyết đọng dày đến đầu gối con người.

Có một đoàn người đang hành tẩu gian nan trong đó.

Đỗ Duy đã thay thế Hussein đi ở vị trí đầu tiên mở đường. Hắn cầm trong tay trường kiếm của Hussein. Vốn là thanh kiếm thép tinh đã qua trăm lần tôi luyện, hiện giờ mặt trên đã trải đầy những vết nứt đáng sợ, còn trên lưỡi sắc thì lại dày đặc các dấu sứt mẻ.

Tình huống của Đỗ Duy rất không tốt. Hắn bước đi tập tễnh, trường kiếm trong tay ngoài việc thỉnh thoảng tách mở những bụi cây cản đường trước mặt ra, thì tác dụng nhiều hơn là dùng làm gậy chống.

Mà tại phía sau Đỗ Duy, tình huống của thánh kỵ sĩ Hussein so với hắn còn thảm hại hơn. Hussein dùng một mảnh vải quấn lấy đầu, che cả mắt trái. Dưới mảnh vải, có máu tươi đỏ sẫm thấm ra làm ố màu. Trông hắn cực kì suy yếu, thở dốc liên tục, không ngừng ho khan, máu tươi trộn lẫn với nước bọt đang chảy ra từ khóe miệng. Trước ngực sau lưng hắn đều chịu vết thương nặng. Một cánh tay cũng được buộc treo ở trước ngực một cách đơn giản. Tất cả khiến hắn bước đi vô cùng vất vả, chật vật theo sát phía sau Đỗ Duy.

Phía sau nữa là một người đàn bà mà sự xinh đẹp đã đến mức đáng sợ, chính là Medusa nữ vương bệ hạ. Chỉ là sắc mặt Medusa nữ vương bệ hạ lúc này trắng bệch gần như trong suốt, con mắt nàng đang nhắm như cũ, nhìn vẫn mang vẻ lạnh lùng. Nhưng làm cho người ta ngạc nhiên chính là nàng không cách nào tự mình bước đi. Bên người là lão chuột cao tầm một mét Gagewu, y đang dùng sức dìu nàng. Thân thể Medusa lúc này mềm nhũn như không có đến nửa khớp xương, gần như hơn nửa sức nặng cơ thể đã đè lên trên người lão chuột tể tướng đáng thương.

Còn Gagewu, xin trời già thương xót, lông xám trên người y cơ hồ đã bị đốt trụi thành màu đen. Cái đuôi chuột thật dài đã bị cắt một nửa, ngay cả một cái tai cũng thiếu chút nữa là bị tước đứt.

Trong đoàn người này, kẻ nhìn lên mà hoàn hảo không có chút thương tổn gì, chỉ có vị tiên sinh cánh cụt QO tao nhã.

Đỗ Duy, Hussein, Medusa, Gagewu, QO.

Trong đội ngũ nhỏ bé này, mặc kệ là người, là rắn, chuột hay cánh cụt thì đều đang cúi đầu ủ rũ, vẻ mặt nghiêm trọng.

Mà chỉ thiếu đi một người.

Lão ma pháp sư kia, lão già chẳng chịu chết đó, đã không còn ở trong đội ngũ nữa.

Đi ở trong rừng rậm Băng Phong rất là khó khăn. Bọn Đỗ Duy đều mang theo vết thương trên người. Đội ngũ mà có vài vị cường giả đỉnh cao của đại lục này, giờ đây đã bị đánh cho gần như tàn phế hết, ngay cả hành tẩu trong rừng rậm Băng Phong cũng rất ì ạch.

"Hẻm núi! Nhìn kìa! Là hẻm núi! Chúng ta đã đến lãnh địa của thụ nhân tộc rồi." Đỗ Duy đi ở phía trước nhất lớn tiếng hô lên.

Xa xa, xuyên qua những kẽ hở của cây cối rậm rạp, có thể nhìn thấy đỉnh núi thấp bé hai bên trải dài liên miên. Đúng là đã đến hẻm núi trước kia bị Medusa chiếm cứ rồi.

"Hussein, tới rồi, bên trong có suối trẻ mãi không già, có thể giúp ngươi trị thương." Đỗ Duy thở dài

Sắc mặc kỵ sĩ âm trầm, cũng không nói câu gì, chỉ thấp giọng hừ nhẹ một tiếng.

Hắn bỗng ưỡn ngực ra, đi nhanh lướt qua Đỗ Duy. Bước chân hắn khập khiễng nhưng mang theo một ý chí bất khuất. Đỗ Duy thở dài, nhìn bóng lưng Hussein, đang muốn nói điều gì đó.

Thánh kị sĩ đột nhiên quay người, dùng con mắt còn sót lại nhìn Đỗ Duy: " Nhớ kĩ, sớm muộn sẽ có một ngày ta quay lại giết hắn! Dùng đầu của lão rồng đó để cúng tế cho lão bất tử đã chết!"

"Ta tin như vậy." Đỗ Duy gật đầu. Trên mặt hắn cũng không còn thêm một nét vui cười nào nữa, trong ánh mắt lộ ra vẻ kiên nghị:" Mặc dù ta giống ngươi không làm sao thích được lão già kia, nhưng chúng ta nhất định sẽ tìm Long tộc báo thù! Nhất định vậy!"

"Đỗ Duy." Thân thể Hussein chợt lung lay. Vốn là hắn dựa vào ý chí kiên trì gắng gượng, giờ phút này rốt cuộc đã không đứng thẳng được nữa. Sau khi hắn rung động một hồi, thì đưa tay chống vào một gốc cây to bên cạnh, con mắt còn lại cẩn thận nhìn chằm chằm vào Đỗ Duy: "Ngươi nghe đây, lão rồng nọ đã giết chết lão ta, cho nên ta và ngươi bây giờ là truyền nhân duy nhất của Aragon trên thế giới này. Ta mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không nhưng sứ mạng này chúng ta phải gánh chịu! Nhất là ngươi! Do đó, ta hy vọng ngươi không nên ba lòng hai ý nữa, tình huống hiện giờ không cho phép ngươi có cơ hội dao động! Nếu chúng ta muốn tìm Long tộc báo thù, vậy ngươi phải phát triển thành kẻ mạnh giống như Aragon vậy! Nếu không, chúng ta đều không phải là đối thủ của lão rồng đó!"

Vậy ba ngày này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vài năm sau, Đỗ Duy từng kể lại với những người bên cạnh về kinh nghiệm lần đầu tiên mạo hiểm trong cuộc đời, từ rừng rậm Băng Phong cho đến Long tộc thần sơn. Khi kể đến việc chạy trốn trối chết để trở lại, về trò chơi săn giết cuối cùng được ước định với tộc trường Long tộc, Đỗ Duy luôn thấp thoáng ôm một sự căm hận đối với đoạn kinh nghiệm này.

"Lúc ấy chúng ta đã tìm ra cách đối phó với ma pháp trận của đồng băng, nhưng không ai ngờ được tộc trưởng Long tộc, cái lão rồng kia lại nhanh đến vậy! Ta vốn cho rằng chúng ta đi trước hai ngày, hắn đuổi theo kịp thì phải thêm một ngày nữa, như vậy ít nhất chúng ta có ba ngày có thể chạy trốn. Nhưng không ngờ rằng... lão rồng kia đến nhanh quá, không đến hai ngày rưỡi, hắn đã đuổi kịp chúng ta... nếu không phải là Gandoff..."

Được rồi, bây giờ chúng ta quay ngược thời gian lại ba ngày trước đó.

Địa điểm: Đồng băng bị quên lãng.

Thời gian, ba ngày trước quốc khánh lần thứ chín trăm sau mươi của đế quốc Rowland.

Gió lốc đáng sợ quét qua, vài ngọn vòi rồng hợp thành một đoàn giông gió khổng lồ kinh khủng, bao vây cả đoàn mạo hiểm ở bên trong. Ma pháp trận phòng ngự tùy lúc là có thể bị phá tan...

"Châm tỵ gió? Đây chính là châm tỵ gió?" Đỗ Duy nhìn đồ vật trong tay QO.

Bởi vì, lúc QO mở ra, bên trong là một thanh trường kiếm có khuôn hình đơn sơ cổ xưa!

Trên vỏ kiếm có gắn bảy viên đá quý to bằng con mắt, đỏ cam vàng lục xanh lam tím! Trên chuôi kiếm được phủ đấy các vòng hoa văn kỳ lạ, khiến cho cảm giác cầm ở tay rất khít rất thoải mái.

Thanh kiếm này không biết đã có bao nhiêu năm lịch sử, nhưng... đó rõ ràng là một thanh kiếm!

"Đây chính là châm tỵ gió. Ta không thể nhớ nhầm đâu."

Phía sau, lão ma pháp sư vẫn ngơ ngác nhìn đồ vật này, sau đó lão đột nhiên kêu lên: "Đây...đây là kiếm của Aragon!"

"Cái gì?" Đỗ Duy quay đầu nhìn lại lão già.

"Bảy viên đá quý gắn trên vỏ kiếm, thật ra là ma hạch của bảy ma thú cấp cao mà Aragon lúc còn sống đi du lịch đại lục đã giết chết! Đây cũng là vũ khí được thêm vào ma pháp mạnh mẽ nhất theo các tài liệu ghi chép! Hơn nữa sắc bén vô song, vô cùng cứng rắn!" Lão ma pháp sư đột nhiên kích động hẳn:

"Đây... Đây chính là thanh kiếm vương giả! Chính là thanh kiếm vương giả mà Aragon lưu lại!"

Rốt cuộc là châm tỵ gió? Hay là... thanh kiếm vương giả?!

"Được rồi!" Đỗ Duy rống lớn: "Đừng nói lời thừa nữa! Mặc kệ cái đồ vật này là cái gì thanh kiếm vương giả hay châm tỵ gió! Chỉ cần nó có thể bảo vệ chúng ta không bị cái gió lốc đáng nguyền rủa này xâm hại là được! Nếu không chúng ta sẽ xong đời! Bây giờ QO hãy mau nói cho chúng ta biết đồ vật này sử dụng thế nào! Nhanh!"

"Nhanh!" Đỗ Duy không kiên nhẫn nổi mà giục giã với con chim cánh cụt.

"Được rồi." QO thở dài: "Chủ nhân Aragon nói cho ta biết, chỉ cần sứ mạng giả của ngài có thể rút nó ra khỏi vỏ..."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx