sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 215: Lịch Sử (phần 2)

Đêm xuân năm 925 lịch đế quốc, Lam Hải ngồi dưới cây hòe, trong tay cầm một chén trà, người hầu vốn là kẻ trộm lặng lẽ đứng sau lão.

Mà phía sau, một thiếu niên mười lăm tuổi đứng ngoài cửa sân nhỏ của Lam Hải, đã đứng suốt một buổi chiều.

Thiếu niên này gầy gò cao cao, tướng mạo rất thanh tú, từ quần áo trên người xem ra xuất thân nghèo khó. Chỉ là hắn đứng đó, trong mắt vẫn mang theo thần khí khác người, phảng phất một loại cốt cách kiêu ngạo.

Bắt đầu từ giữa trưa chờ tới chiều, cho tới đêm tối, thời điểm cánh cửa sân nhỏ của Lam Hải mở ra, hắn mới tiến vào.

-Ngài Lam Hải.

Hắn liền đứng ở cửa, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy kiên nghị:

-Tôi đến thỉnh cầu ngài nhận tôi làm học trò.

Lam Hải cười, lão không có đứng dậy, vẫn ngồi như cũ, nhấp chén trà trong tay, chú ý tới đôi giày đã nát của đứa nhỏ này, chú ý tới vết bẩn trên mặt đứa trẻ, chú ý tới thân thể gầy yếu của đứa nhỏ.

-Ngươi từ nơi rất xa tới đây sao?

-... Tây Bắc.

Thiếu niên trả lời:

Tôi đi một tháng, trên đường tới đế đô, ba ngày trước tôi nghe thấy tên ngài, ta nghĩ ngài có thể giải đáp nghi hoặc trong lòng tôi.

-Ngươi muốn tìm được ở ta cái gì?

Lam Hải sinh ra hứng thú với đứa nhỏ.

-Đáp án.

Thanh âm thiếu niên rất trầm thấp:

-Thưa ngài, tôi nghe người khác nói, ngài uyên bác thông minh nhất đế đô. Tôi đến từ tây bắc, nhà của tôi ở tỉnh Desa, cụ của cụ của tôi là một quý tộc, ông của tôi là một quan quân, cha tôi là một thợ rèn trong quân đội. cha nói cho tôi biết, quân đội sẽ bảo vệ chúng ta. Nhưng chị gái của tôi ba năm trước đã chết, nhà của tôi bị dị tộc giả trang thành mã tặc tấn công, cường đạo dị tộc làm nhục chị gái, cắt đầu chị gái xuống, treo trước nhà. Mẹ tôi ôm tôi trốn vào trong, tôi nghe thấy cường đạo làm nhục chị gái của tôi, nghe thấy tiếng khóc của chị gái, nhưng mẹ bịt miệng tôi, chúng tôi không có ra ngoài. Cường đạo đi rồi, mẹ khóc ba ngày ba đêm, mắc bệnh mà chết, cha một năm trước cũng bị mã tặc giết chết, tòan bộ tài sản cha lưu lại cho tôi, chỉ có một thanh kiếm cùng năm đồng tiền, còn có một câu...⬙sống sót⬙. Quý ngài tôn kính, người giống như tôi, ở tỉnh Desa nơi tây bắc còn rất nhiều. Tôi không biết thần linh nhân từ có quy định gì không? Chẳng lẽ vận mệnh bi thảm của chúng tôi không thể thay đổi sao?⬙

Thanh âm thiếu niên khàn khàn, trong mắt hắn tựa hồ có một thứ gì đó, khiến Lam Hải cũng không đành lòng nhìn thẳng.

Lão thấy bao tải sau lưng thiếu niên, trong bao tựa hồ là một thanh kiếm.

Một lúc lâu, Lam Hải thở dài. Lão nhìn thiếu niên, mặt đầy vẻ xin lỗi:

-Con trai, thật sự xin lỗi, vấn đề của con, ta không thể trả lời.

Khuôn mặt ngây thơ mà kiên định của thiếu niên hiện lên vẻ vô cùng thất vọng, hắn đang muốn xoay nguời rời đi, Lam Hải lại bỗng nhiên gọi hắn lại:

-Từ từ.

Thiếu niên dừng chân, Lam Hải đứng lên khỏi ghế, lão đi đến bên thiếu niên, lão nhìn vào mắt thiếu niên nói:

-Có một vài việc, chúng ta không thể nghĩ ra đáp án... nhưng không phải tất cả mọi việc đều có đáp án, mới có thể làm.. thực rất lâu sau, chúng ta sẽ phải làm, sau đó nhìn lại kết quả. Chúng ta có thể đi làm trước, dù là trải qua thất bại, vậy ít nhất chúng ta có thể biết, phương thức này không thực hiện được - đây cũng là một loại thu hoạch. Nếu chúng ta chỉ một mực suy nghĩ, mà không đi làm, vậy dù ngươi nghĩ cả đời, cũng không có kết quả.

Dừng một chút, lão chậm rãi nói:

-Ta không có cách nào nói cho con đáp án, nhưng ta có thể giúp con thử...con trai, con muốn học gì?

-Võ!

Thiếu niên trả lời rất kiên định.

Lam Hải nở nụ cười:

-Võ sao? Con nên biết, ta là một học giả.

Thiếu niên trầm mặc, hắn tựa hồ có chút khó khăn, lại có chút thất vọng. Tuy nhiên Lam Hải lại chăm chú giương mắt nhìn thiếu niên chốc lát, sau đó nhẹ nhàng nói:

-Con theo ta tới đây.

Nói xong, Lam Hải tựa hồ muốn xoay mình rơi đi, lại hỏi một câu:

-Thiếu chút nữa quên.. con tên là gì?

-Rodriguez.

Thiếu niên trả lời:

-Ngài có thể kêu ta là Rodney.

-Tốt lắm, Rodriguez.

Lam Hải nhắc lại tên này, sau đó mỉm cười:

-Con là học trò đầu tiên mà ta nhận.... Hơn nữa, ta nghĩ nếu không có gì bất ngờ, cũng là học trò duy nhất học võ.

Rodriguez theo Lam Hải đi vào gian phòng kia. Trong phòng còn một cánh cửa, đây là một phòng nhỏ.

-Cánh cửa này cho tới giờ không khóa lại.

Lam Hải cười nói:

-Tuy nhiên, ta nghĩ con là người duy nhất đi vào, ngoại trừ ta ra.

Phòng nhỏ này cũng không hẹp như bề ngoài. Lam Hải hiển nhiên là một người phi thường hiểu cách lợi dụng không gian, mà càng khiến Rodriguez kinh ngạc là, trong phòng lại có mảnh vải bố, mà trên mảnh vải bố, có văn tự cùng đồ án kỳ quái.. Rodriguez lại không nhận ra.

-Đây là...

Sắc mặt thiếu niên bỗng trở nên rất kỳ quái:

-Đây là văn tự của người dã man thảo nguyên sao?

-Đúng vậy.

Lam Hải đứng trước mặt thiếu niên, trả lời rất bình tĩnh.

-Nơi ở của ngài sao lại có thứ này?

-Bởi vì....

Lam Hải cười nói:

-Bởi vì bản thân ta là một thành viên trong ⬘người dã man thảo nguyên⬙... nếu con không ngại có thể nói. Kỳ thật ta cũng không phải người đại lục Roland, ta xuất thân từ thảo nguyên, ta là một người thảo nguyên.

Rodriguez bỗng nhiên biến sắc, hắn nhịn không đuợc lui ra sau hai bước, cẩn thận nhìn lại Lam Hải.

Con mắt Lam Hải màu lam, căn bản không chút huyết thống dị tộc thảo nguyên, mà khí chất ưu nhã của lão, càng không có chút bộ dạng dũng mãnh của thảo nguyên.

-Thấy kỳ quái sao?

Lam Hải mỉm cười:

-Có lẽ trong lòng con, người thảo nguyên đều là những kẻ dũng mãnh cưỡi ngựa chạy đúng không? Nhưng có bao nhiêu người chính thức hiểu rõ thảo nguyên kia?

Lam Hải nói, lão nhẹ nhàng nhấc miếng vải bố lên, lộ ra một cái hộp rất dài phía dưới.

-Ta xuất thân thảo nguyên, nhưng không phải mục dân bộ lạc. Tại phía bắc thảo nguyên, có một ngọn núi tuyết lớn, ngọn núi tuyết cao nhất trong truyền thuyết, có thể giơ tay chạm tới trời. Tuyết Sơn, là thánh địa trong lòng tất cả dân tộc thảo nguyên, bởi vì nơi đó, là ngọn nguồn của tất cả vu sư Shaman. Mỗi vị vu sư Shaman trên thảo nguyên, cùng chủng tộc trên thảo nguyên bất đồng. Tướng mạo của chúng ta tương tự tướng mạo người đế quốc Roland.

Lam Hải nói, trên mặt lão đầy ý cười:

-Lúc ta sinh ra, đã ở trên núi tuyết, nơi đây không hoang như ngươi tưởng. Trên thực tế trên Đại Tuyết Sơn bảo tồn một di tích văn minh hòan toàn khác với đại lục Roland, mà người ở Đại Tuyết Sơn chúng ta, tự xưng là dòng màu lưu lại của nền văn minh đã mất kia.

Rodriguez có chút giật mình:

-Ngài....

-Không cần lộ ra vẻ mặt như vậy.

Lam Hải cười ảm đạm:

-Từ khi ta rời Đại Tuyết Sơn, ta đã không còn là nguời nơi đây, ta đã thấy rất rõ ràng... Trên núi căn bản là một đám điên...hoặc nói, mười một tên điên của một chủng tộc lưu lại. Ta rời khỏi ngọn núi đó đến đây, vì không muốn tiếp tục cùng bọn họ nổi điên mà thôi.

Nói xong, Lam Hải nhẹ nhàng mở hộp, ở trong là một thanh trường kiếm.

Sau khi mở hộp ra, một cỗ hàn khí từ trong hộp phóng ra, bao trùm cả phòng! Rodriguez trẻ tuổi bị khí lạnh tác động, khẽ run rẩy, hàn quang như trăng lạnh chiếu rọi lên khuôn mặt đầy đặn của người trẻ tuổi, một hình trăng tròn kỳ dị hiện ra trên thân kiếm, thân kiếm tựa hồ bao phủ băng lăng trong suốt, nhưng có thể nhìn ra...

Nó, rất sắc.

-Thanh kiếm này tên là "mỹ nhân dưới trăng.⬙

Lam Hải khẽ thở dài:

-Mặc dù ta cho rằng, con cũng không thích hợp dùng thanh kiếm này, nhưng... ta còn tạm thời cho con mượn. Bởi vì thanh kiếm này dù lợi hại, nhưng tương lai khi võ học của con đạt tới cảnh giới nhất định, liền trở thành cái khóa kìm hãm con. Bởi vì thanh kiếm này không thuộc về con, nó dù có thể tăng lên một phần nhất định cho con nhưng một ngày nào đó, con sẽ phát hiện con không thể phát huy uy lực chính thức của nó. Thời điểm đó, mới tạo thành trói buộc con.

Dừng một chút, Lam Hải nói:

-Cha con không phải để lại cho ngươi một thanh kiếm sao. con có thể bỏ thanh kiếm đó vào hộp. Tương lai một ngày nào đó, thanh nguyệt hạ mỹ nhân này không thể cung cấp sự phát triển cho ngươi, ngược lại thành khóa trì hoãn ngươi, con có thể tới dây, lấy nó ra, trường kiếm là di vật của cha con. Thời điểm đó, ta sẽ dạy con như thế nào tu luyện một thanh kiếm chính thức thuộc về mình, một thanh có thể khiến linh hồn con cùng kiếm tương hợp.

Rodriguez cẩn thận nhìn "mỹ nhân dưới trăng" trong hộp, mặc dù hắn còn trẻ, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự thần kỳ cùng bất phàm của thanh kiếm này... thiếu niên bỗng giật mình:

Thưa ngài, thanh kiếm này, là của ai? Chẳng lẽ là ngài dùng nó sao?

-Là của ta.

Lam Hải như cười:

-Tuy nhiên, bây giờ ta không thể lại dùng nó.

Rodriguez có chút kinh ngạc:

Thưa ngài.. chả lẽ ngài từng là một võ sĩ?

Trên mặt Lam Hải hiện ra biểu tình kỳ dị, lão không lập tức trả lời Rodriguez, mà nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve thân kiếm nguyệt hạ mỹ nhân, động tác của lão nhẹ nhàng nhu hòa, nhẹ nhàng thở dài:

-Bây giờ đã không phải nữa rồi.

Sau đó lão tựa hồ cười nói:

-Hễ là người rời khỏi Đại Tuyết Sơn đều tất nguyên buông bỏ thứ gì đó thuộc về mình.. mà ta bỏ lại Đại Tuyết Sơn, ⬘võ hồn⬙ của ta.

Thiếu niên có chút khó hiểu, Lam Hải nói mấy thứ, Rodriguez trẻ tuổi còn không thể hiểu. Tuy nhiên, tâm tính thiếu niên, toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung lên thanh mỹ nhân dưới trăng này.

Nó thật sự rất đẹp! Rodriguez cho tới giờ chưa gặp qua một thanh kiếm đẹp như vậy! Vẻ mỹ lệ của nó, tựa hồ che đi tất cả nguy hiểm. Hàn ý lành lạnh kia, tựa hồ có thể khiến linh hồn không tự chủ chìm đắm trong nó....

Trong lúc thiếu niên ngây ngốc, Lam Hải đã lấy thanh kiếm từ hộp ra, Rodriguez vội vàng đưa tay ra.

-Dùng thanh kiếm này, ta sẽ dạy con một loại võ thuật.. thế nhưng loại võ thuật này, cũng chẳng dễ học. Nhất là lúc bắt đầu, tiến độ của ngươi thậm chí so với người thường đều chậm hơn: chậm hơn rất rất nhiều nhưng một khi con chính thức tu luyện được, con sẽ phát hiện, uy lực vô cùng của loại võ thuật này. Con... nguyện ý chứ?

Theo một tiếng trả lời nhẹ nhàng ⬘Tôi nguyện ý⬙ của ngươi thiếu niên. Từ đó về sau, trên đại lúc, rốt cục hiện ra một vị cường giả.

Một kẻ ⬘ ngốc nghếch⬙ từ cấp một tới cấp ba tốn hao hai mươi lăm năm,một "thiên tài" mà từ cấp ba tới cấp tám chỉ mât có năm năm.

Đế quốc Roland mùa xuân năm 925

Mùa xuân này, Đại hoàng tử Evan thành thái tử. Tất cả mọi người đều nghĩ hắn sẽ thành hoàng đế tương lai.

Raymond Rowling thành một vị tân bá tước nhà Rowling. Bá bước thiết yến trong phủ bá tước, khách quý tham gia yến tiệc trong đại sảnh, còn bên ngoài đại sảnh, cửa sau bá tước phủ, trên một chiếc xe ngựa, một mã phu trẻ tuổi đang ngủ gà ngủ gật, một mặt nắm chặt quần áo, miệng lầu bầu:

-Tiết trời đáng chết, buổi tối sao lạnh thế,... ai, quản gia kia rất thần kỳ sao... hừ, ta Marde tương lai cũng có thể trở thành quản gia...."

Mà cũng buổi tối này, trước sự kinh ngạc của mọi người, tình nhân của vô số thiếu nữ, ngài Listeria, cưới một thiếu nữ mỹ lệ xuất thân nghèo khó. Trong đêm tân hôn, Listeria cười nói với vợ mình:

-Bàng thân yêu, tương lai nếu chúng ta có hài tử, ta hy vọng là một đứa con gái mỹ lệ... vì kỷ niệm tình yêu của chúng ta, ta hy vọng lấy tên của nàng đặt cho nó là... Lam - Listeria.

Cùng lúc đó, Augustine VI, vị hoàng đế thích đại công này, đã bắt đầu chuyển ánh mắt chinh phục hướng tây bắc, phòng ngủ của hắn có một bản đồ cực lớn. Mà trên góc tây bắc kia, được khoanh một vòng tròn....

Làm tất cả mấy sự tình ảnh hưởng tới tương lai đại lục, cũng phát sinh cùng vào thời điểm, một thiếu niên tên gọi Rodriguez, trong một căn phòng nhỏ trong nhà Lam Hải, bắt đầu luyện kiếm pháp, bắt đầu rồi cả đời phấn đấu.

-Con trai của ta, ngươi bây giờ đã là học trò của ta, vậy ta muốn nói cho con tên thật của ta.

Lam Hải có chút si mê nhìn nguyệt hạ mỹ nhân trong tay đệ tử trẻ tuổi:

-Con nhớ kỹ, tên thật của ta là ⬘ Lam Hải Duyệt.⬙

Rodriguez sửng sốt:

-Lam Hải Duyệt sao? Cái tên thật kỳ quái."

-Không tính là kỳ quái nhất.

Lam Hải học giả cười nhẹ, lập tức sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc:

-Ta còn muốn nhắc nhở con một việc, việc này, ta yêu cầu con luôn nhớ kỹ dưới bất kỳ tình huống nào.

-Gì ạ?

-Nhớ kỹ một cái tên, hơn nữa con phải thề với ta, vô luận dưới tình huống nào, con không được chính diện là địch với người kia! Bởi vì nếu trên thế giới này thật sự có ác ma, vậy hắn nhật định là một kẻ tiếp cận gần nhất!

Lam Hải sắc mặt trở nên nghiêm trọng dị thường.

-Vâng thưa thầy, xin cứ nói.

-Người kia, hắn là em trai của ta, em trai ruột của ta, có lẽ thời điểm thần linh tống linh hồn hắn xuống trần gian, nhất định là đưa sai địa chỉ... Hắn không nên sinh trong nhà của ta, hắn nên trực tiếp biến thành ma quỷ,... Trên thực tế, khi ta rời Đại Tuyết Sơn, hắn đã được chỉ định trở thành nhân tuyển duy nhất để trở thành vu vương.

Trong mắt Lam Hải chợt lộ ra vẻ kỳ quái, sau đó lão cười khổ nói:

-Có lẽ là trùng hợp, có lẽ là nhất định, tên của hắn, khớp với tên của ta tạo thành một cặp tương xứng.

Nói tới đây, vị đại học giả khẽ thở dài:

-Tên hắn là.... Bạch Hà Sầu.

Theo tiếng than nhẹ, Lam Hải nhẹ nhàng chấm tay vào chén trà, vẽ ra mấy văn tự căn bản Rodriguez không biết, Rodriguez trẻ tuổi nhìn giống như mấy khối chữ đồng dạng, mặt lộ vẻ kinh ngạc:

-Đây là....

-Đây là văn tự trên Đại Tuyết Sơn, khác với văn tự đế quốc Roland. Bạch Hà Sầu viết như thế. Có lẽ, tại đế quốc, chỉ có mình ta nhận ra văn tự này.

Mặc dù Lam Hải bác học đa tài, nhưng nhưng lời cuối hắn đã nói sai.

Bởi vì, ba mươi lăm năm sau, trên đại lục còn xuất hiện một người nhận ra văn tự này.

Người này, đương nhiên là... Đỗ Duy.

Chú thích:

-Lam Hải Duyệt nghĩa là Biển xanh vui

-Bạch Hà Sầu nghĩa là sống trắng buồn

Hai cái tên này đối nhau chan chát


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx