sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 284: Chuyện Rối Rắm

- Sau đó...

Rames dường như có chút ngập ngừng. Hắn nhìn sang Maximos.

Maximos ảo nảo nhếch môi cười:

- Hãy để cho ta nói tiếp đi chuyện sau đó... Sau đó, bệ hạ Mihus vẫn mãi lặng lẽ nằm trên giường bệnh. Những kẻ giam lỏng ngài dù gan lớn nhưng cũng thật sự không biết đối xử với ngài thế nào. Dẫu sao, nếu như có ai dám hại ngài, khi tin tức này truyền ra ngoài, phái nào làm ra việc này lập tức bị hủy hoại hết thanh danh, bị ngàn vạn người chửi rủa. Về sau đã xảy ra một chuyện khiến những ghi chép về sự kiện này ở trên những văn tự hiện đều bị xoá bỏ. Có chăng cũng chỉ là lời truyền miệng của các thủ lãnh các phái lúc lâm chung mà thôi.

- Ngài nói đi, rốt cuộc về sau chuyện gì đã xảy ra?

- Sau đó...

Maximos cười khổ sở:

- Sau đó, nghe nói vào lúc của Mihus hấp hối, Aragon bệ hạ hay tin. Ngài mang theo mười hai vị Thánh kỵ sĩ Roland xông vào thần điện. Aragon bệ hạ lúc đó đang là Tinh không hạ đệ nhất cường giả, mười hai vị Thánh kỵ sĩ Roland mà ngài chỉ huy lại là những vị thánh kỵ sĩ hàng đầu, đương nhiên không một người nào ở thần điện có thể ngăn cản được ngài. Huống hồ, ngài lại mang thân phận Hoàng Đế của đế quốc, ai dám ra mặt dùng vũ lực ngăn cản ngài đi gặp Giáo hoàng chứ?

-...Vì vậy, nghe nói, vào lúc Aragon bệ hạ xông vào, bởi vì sự tình khẩn cấp liền dùng vũ lực với những tên dám ngăn cản, ngay tại đương trường còn giết hai tên nhân viên thần chức có địa vị không thấp ở thần điện. Rốt cuộc ngài cũng đến được giường bệnh gặp Mihus. Trước lúc lâm chung giáo hoàng Mihus cùng Aragon bệ hạ còn nói vài câu với nhau, sau đó Aragon bệ hạ nắm lấy tay Mihus, cuối cùng Mihus mỉm cười mà ra đi.

Nói đến đây, Maximos tỏ vẻ rầu rĩ không thôi.

Đỗ Duy thở dài hỏi:

- Mihus trước lúc lâm chung cùng Aragon nói vài câu, nhất định là rất quan trọng... không biết ngài nói điều chi?

- Cái này...

Maximos lộ vẻ khó xử:

- Cái này...Thực sự ai cũng không hiểu. Có thể nói đây là đoạn lịch sử bí ẩn từ nghìn năm tới nay. Tuy vậy, mấu chốt quan trọng không chỉ ở mấy câu nói đó, mà còn là... lúc đó Aragon bệ hạ vì chuyện này, vì chứng kiến người bạn già lúc sắp chết bị nội bộ giáo hội các phái bức nhục như thế, cảm thấy cực kỳ giận dữ. Vì thế dưới cơn cuồng nộ của ngài đã thực hiện một hành động... Chuyện này cũng là bí ẩn nên người bên ngoài không ai hiểu.

- Cái gì?

Trái tim của Đỗ Duy chợt đập nhanh lên.

Maximos hạ giọng:

- Mọi người đều hiểu, lúc ấy để có được sự hỗ trợ mạnh mẽ của giáo hội cũng như thể hiện sự thành ý hợp tác, Aragon bệ hạ lúc đó đang có thân phận là Thống Soái, công khai tiếp thụ tẩy lễ vào giáo hội, người chủ trì buổi tẩy lễ chính là Mihus. Aragon sau khi tiếp thụ một loạt lễ nghi chính thức là một giáo đồ. Hơn nữa, dưới tay ngài chỉ huy là mười hai vị thánh kỵ sĩ Roland dũng mãnh, vì đi theo thống soái, bọn họ cũng đồng loạt gia nhập vào giáo hội, tuyên bố thờ phụng nữ thần quang minh, trở thành những tín đồ.

- Đúng vậy... cái này ta có biết.

Đỗ Duy gật đầu:

- Rốt cuộc Aragon...

- Nghe nói...

Maximos cười khổ:

- Xin lỗi ngài. Chúng ta hôm nay dường như có rất nhiều điều ⬘nghe nói⬙ rồi. Nhưng thực sự là thế, chẳng có văn tự nào ghi lại, thuần tuý là lời truyền miệng. Khụ khụ... Nghe nói, lúc Mihus nắm tay Aragon bệ hạ mỉm cười rồi ra đi, Aragon bệ hạ không thể kìm nén cơn giận dữ, ngài chẳng thèm để ý tới nhân viên thần chức đang ở đó phản đối, kiên quyết đặt thi thể giáo hoàng bệ hạ Mihus lên lưng. Cứ như vậy, tự mình cõng thi thể bệ hạ Mihus ra tới sảnh đường thần điện!

Lúc ấy tình hình rất căng thẳng, bởi vì Aragon đưa người xông vào thần điện khiến cho thần điện như gặp đại địch. Cơ hồ tất cả các cao thủ ở trong thần điện đều tập trung ở đại sảnh ngăn cản Aragon cùng mười hai thánh kỵ sĩ.

Đối diện với thủ lãnh phái Ma Tát. Diệp Ni, còn có trưởng lão của phái Hắc Sơn cùng với trưởng lão đoàn, thủ lãnh thần điện kỵ sĩ đoàn và những người khác, hoàng đế bệ hạ không chút sợ hãi. Trước mặt mọi người, ngài mang ra huy chương tượng trưng thân phận tín đồ - huy chương Thần Thánh kỵ sĩ, hung hăng ném trên đất còn cố đạp lên hai cái, sau đó lạnh lùng cười to ba tiếng và nói một câu: ⬘Thần giáo như thế này, Thần điện như thế này chỉ khiến cho người ta ngượng ngùng hổ thẹn vì đứng trong đội ngũ. Từ hôm nay trở đi, Aragon không còn là tín đồ của thần điện. Người bạn già này của ta, ta tin rằng hắn cũng không thèm tiếp tục lưu lại nơi dơ bẩn này!⬙Sau đó quay mặt liền đi. Mười hai vị Thánh kỵ sĩ dưới trướng của ngài cũng đồng loạt theo hoàng đế bệ hạ, trước mắt mọi người tháo huy chương thần thánh kỵ sĩ ném xuống đất, ngang nhiên rời đi. Câu nói mà Aragon bệ hạ lưu lại khiến mọi người có mặt tại nơi đó xấu hổ không chịu nổi, mặt đỏ tới mang tai, có người thẹn quá hóa giận. Tuy nhiên, bởi vì ai cũng hiểu thực lực Aragon lúc bấy giờ - đệ nhất cường giả trên đại lục, cho nên, mặc dù bệ hạ làm cho Thần Điện mất hết thể diện nhưng không một ai ở đó dám lên tiếng cản trở hoặc khiêu chiến.

Đỗ Duy thở dài, không kìm được mà liên tưởng về năm đó, vị hoàng đế khai quốc cũng xuyên việt như mình lại khí phách như vậy. Ở trong thần điện đối mặt với vài trăm cao thủ bao vây, dùng những lời lẽ chấn động như thế xỉ nhục địch nhân. Hơn nữa trước mặt mọi người đem thi thể người bạn của mình đi, khí thế hào hùng ấy khiến cho không kẻ địch nào dám ngăn cản... đây là hào khí bậc nào cơ chứ?!!

- Tuy vậy... chẳng thể không nuối tiếc, cũng bởi vì chuyện này mà về sau, sự mâu thuẫn giữa thần điện và hoàng thất rốt cuộc cũng chính thức hiện rõ! Cũng vì việc này mà Thần Điện và Hoàng thất bắt đầu đoạn tuyệt! Về sau phái Diệp Ni cùng phái Ma tát đều thống hận Aragon phá huỷ đại sự của họ, quan hệ với Hoàng thất cũng dần dần trở nên tồi tệ.

Cuối cùng Maximos than thở.

Đỗ Duy nghe đến đó trở nên bùi ngùi vô hạn, không thể tưởng tượng được sự việc năm đó còn có một câu chuyện phức tạp như vậy. Hắn sớm đã hiểu Aragon và Thần điện có mâu thuẫn, chỉ là từ câu chuyện này mới có thể nhìn ra được Aragon và vị giáo hoàng đầu tiên của thần điện là Mihus khi còn sống dường như còn là bằng hữu thân thiết. Chỉ sau khi Mihus qua đời, Aragon mới chính thức trở mặt với Thần điện.

Nhớ tới Hussein đã từng nói ở một gian mật thất bên trong Thần Điện còn lưu giữ huy chương kỵ sĩ của Aragon, bị những phù phép độc địa nguyền rủa ngàn năm.

Hắn nghĩ tới đó, bỗng nghe thấy tiếng động từ trong khoang thuyền. Trong phòng Rames và Maximos liền biến sắc, nhìn về phía Đỗ Duy.

Đỗ Duy nhíu mày, quát lên:

- Ai!

Hắn bật dậy tiến về phía ấy, giật cửa khoang thuyền, đó là phòng ngủ của chính Đỗ Duy. Hắn nhìn lướt qua thấy đức ngài Thần Thú nằm ngay trên sàn, giống như vừa từ trên bàn rơi xuống vậy.

Nhìn qua đức ngài Thần Thú này, dù trên mặt con cánh cụt không có chút biểu hiện gì, chỉ là trong mắt hắn dường như còn có vẻ chút kích động.

Trong lòng Đỗ Duy chợt rúng động, xoay người đối với Rames và Maximos tỏ vẻ ung dung, cười nói:

- Ồ. Không cần lo lắng. Các ngài thấy đấy, đó là thú cưng của ta, nó không cẩn thận ngã từ trên bàn xuống.

Maximos và Rames nhìn thoáng qua, chỉ thấy một con chim hình dáng cổ quái mới yên tâm. Dù sao cái mà bọn họ nói đều là những chuyện bí mật không hay của giáo hội. Nếu bị người ngoài nghe được thực rất không ổn chút nào. Nhưng đây chỉ là dù sao con thú nuôi của Đỗ Duy cũng chỉ là một con chim mà thôi. Tuy có chút kì lạ, nhưng các dạng loại ma thú cổ quái trên thế giới rất nhiều. Tóm lại cũng chỉ là một súc vật không đáng để trong lòng.

Câu chuyện kể đến đó, kỳ thật còn chưa nói hết nhưng Đỗ Duy nhìn thấy ánh mắt của QQ có chút quái dị, trong lòng mập mờ đoán được cái gì đó: "...Cái con chim đáng ghét, quá nửa là đã biết nội tình gì đó rồi!

Nghĩ đến đây, hắn trở lại đại sảnh, nói với hai vị giáo chủ:

- Thưa hai ngài, hôm nay rất cám ơn hai ngài đã cùng ta đàm đạo về mấy chuyện xưa. Các ngài có thể kể với ta, đã cho thấy sự tín nhiệm của các ngài đối với Đỗ Duy. Ừm... Bây giờ... có lẽ sau những sự việc đã trải qua hôm nay, ta nghĩ hai đức ngài hẳn cũng đã mệt, đợi các đức ngài nghỉ ngơi cho khỏe, đến i tối chúng ta lại tiếp tục. Các Ngài thấy thế nào?

Nói xong những lời này, Đỗ Duy thấy ngay trên mặt Rames lộ rõ vẻ bất mãn, dường như nhịn không được liền cố vớt vát đôi chút, vội nói:

- Thưa ngài công tước Tulip, ngài...

Đỗ Duy tủm tỉm cười:

- Thưa giáo chủ Rames, ngài không cần phải nói. Đỗ Duy cũng không phải là người ngu ngốc. Ta hiểu, các ngài khẳng khái đem những bí mật này nói cho ta thì tất nhiên là có việc cần đến sự trợ giúp của ta. Có đúng vậy không?

Gương mặt Rames liền đỏ lên, đang muốn nói lại gì đó thì Maximos nhếch môi cười, hạ giọng bảo:

- Được rồi, anh bạn già của ta. Đức ngài công tước tuổi trẻ cơ trí, so với những lão già bọn ta thông minh hơn nhiều. Rất nhiều việc không cần phải nói ra, mọi người thầm hiểu trong lòng là được rồi.

Nói xong, Maximos khẽ nghiêm mình cúi chào Đỗ Duy, thong thả nói:

- Thưa đức ngài Công Tước, nếu như trong lòng ngài đã hiểu được rồi thì tốt rồi. Ta cũng biết, đây là chuyện trọng yếu, ngài cũng cần có thời gian suy nghĩ cẩn thận mới có thể trả lời ta được. Mấy việc trước kia cứ nói đến đó đã... chúng ta ăn tối xong sẽ lại tiếp tục trò chuyện, ngài thấy ra sao?

Đỗ Duy cười ha hả, rồi làm động tác tiễn khách:

- Rất đúng với ý của ta! Xin mời! Các đức ngài. Ta sẽ chuẩn bị cho hai ngài khoang tốt nhất, đến buổi tối chúng ta lại vui vẻ chuyện trò.

Rames dường như còn có chút lo lắng, còn Maximos tỏ vẻ ung dung, chậm rãi bước trước ra khỏi phòng.

Chờ khi bọn họ đi ra ngoài, lập tức Đỗ Duy khẽ đưa mắt ra hiệu cho thị vệ phía ngoài cửa, để cho bọn họ canh gác nghiêm ngặt phía cửa và xung quanh. Bản thân hắn trở lại trong phòng, đóng chặt cửa rồi đi đến trước mặt đức ngài thần thú.

QQ đã quay lại dáng vẻ ưu nhã của một con chim, ngồi trên một cái ghế nhìn Đỗ Duy tiến lại. Con chim luôn luôn "giảo hoạt" này dường như có chút căng thẳng.

- Được rồi, đức ngài thần thú tôn kính của ta.

Đỗ Duy ngồi xuống trước mặt nó:

- Lần này ngài lại ⬘vừa nhớ ra⬙ chuyện gì thì nên nói cho ta hay? Bệnh mất trí của ngài tạm thời lại khá lên rồi phải không?

Lần này QQ chẳng trêu chọc Đỗ Duy như mọi khi, giọng của nó cũng không còn vẻ xảo quyệt hay bỡn cợt như lúc trước, mà lại rất nghiêm trọng lẫn chút bùi ngùi.

- Đỗ Duy, người không phải muốn biết Mihus nói gì với Aragon trước khi chết sao? Những lời đó, ta có biết.

Ánh mắt của Đỗ Duy lập tức trợn tròn:

- Ngươi nói cái gì?

QQ thở dài một hơi:

- Hắn nói: ⬘Anh bạn già, xin lỗi nha, ta chết quá sớm. Chỉ e rằng những việc về sau không cách nào giúp người hoàn thành rồi. Đáng tiếc... ta chết thế này, từ nay về sau Thần Điện sẽ trở thành cái ung nhọt của đại lục⬙. Vâng, toàn bộ câu nói là như vậy đó, một từ cũng không có sai.

Đỗ Duy nghe xong, không khỏi dựng hết tóc gáy!!

Ý nghĩa của câu nói này, thực sự khiến cho người ta quá mức... quá mức kinh hãi!!!

Trước lúc lâm chung Mihus nói với Aragon mấy lời này, mơ hồ như, phảng phất là...

Có lẽ nào, Mihus vốn dĩ đã một lòng cùng Aragon! Hắn trở thành giáo hoàng đó là vì muốn giúp đỡ Aragon khi đế quốc đã thống nhất, giảm bớt sự ảnh hưởng của Quang Minh giáo hội đối với đại lục? Bảo đảm tông giáo sẽ không gây nguy hại đến sự thống trị của đế quốc?

- Tôi hiểu ngài đang nghĩ cái gì, cũng hiểu ngài sẽ đoán ra sao.

QQ nhìn biểu hiện của Đỗ Duy:

- Hơn nữa, tôi cũng có thể nói cho ngài biết, ngài đoán không sai. Mihus căn bản chẳng phải là một tín đồ thực lòng, hắn trước sau đều là chiến hữu thân cận nhất của Aragon. Từ lúc Aragon khởi binh, hắn liền vì Aragon tận tâm tận lực trợ giúp, kể cả mượn lực lượng của giáo hội! Chỉ đáng tiếc, Mihus chết quá sớm, giá như hắn có hơn mười năm... không, chỉ cần sống thêm năm năm nữa thôi. Có hắn đảm nhiệm chức giáo hoàng, nói không chừng Aragon có thể ra tay, hai người trong ngoài hợp tác từng bước từng bước chèn ép quyền lực của Thần điện, cuối cùng giải quyết nguy hại tiềm tàng lớn nhất này cho đế quốc. Đáng tiếc.. hắn chết quá sớm, thực quá sớm mà!

Sắc mặt của Đỗ Duy trong nháy mắt biến đổi mấy lần, sau đó hắn đột nhiên nhảy dựng lên:

- Ngươi... ngươi hiểu biết hết thảy... là vì cái gì?

QQ thở dài:

- Đỗ Duy, ngài rõ ràng đã đoán được, thế nào lại không dám nói ra?

Sau đó, trong ánh mắt của con chim này đột nhiên ánh lên vẻ tinh anh, trên thân của nó mơ hồ tỏa ra một khí chất mạnh mẽ!

- Rất đơn giản, bởi vì tôi là Mihus!

Rầm!

Đỗ Duy từ trên ghế té xuống đất.

Hắn ngọ ngoạy một hồi, sau đó cố gắng bò dậy, giương mắt nhìn chằm chằm con cánh cụt trước mặt, một con chim vừa mập mạp vừa buồn cười.

- Người... ngươi là Mihus sao? Người sáng lập Quang Minh thần điện! Người đại diện của nữ thần Quang Minh ở nhân gian? Là nhân vật vĩ đại nhất của lịch sử Quang Minh thần điện, Vị giáo hoàng bệ hạ đầu tiên trên Đại lục Roland ư?!!

- Chính xác, đó chính là ta!

Giọng điệu của QQ cực kỳ nghiêm túc, quả quyết.

Đỗ Duy khẽ rên rỉ một tiếng, đầu gục xuống nằm thẳng cẳng trên mặt đất.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx